Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Cũng có người đưa kết quả điều tra mới tại hiện trường chùa Thanh Sơn.
“Đội trưởng Liên, chỗ ở của bọn họ ngay sân sau không có gì đặc biệt. Em chú ý đến phòng của đại sư kia và vị trụ trì. Phòng của đại sự kia rất bừa bộn, giường cũng không được dọn dẹp. Nhưng căn phòng của trụ trì thì hoàn toàn tương phản, cẩn thận tỉ mỉ…”
Người báo cáo cũng cảm thấy độ tương phản quá lớn. Sau khi bước vào căn phòng của trụ trì, bọn họ cũng bị kinh ngạc bởi sự ngăn nắp tỉ mỉ này.
Cho dù có ngăn nắp ra sao thì cũng sẽ có nơi lộn xộn, nhưng căn phòng của vị sư trụ trì trẻ tuổi này thật sự rất sạch sẽ, không có nhiều đồ vật xa xỉ, nhìn một cái là biết chủ nhân của căn phòng này có thói quen tốt.
“Không tìm thấy gì sao?” Liên Diệc hỏi.
Người kia đáp: “Không có, trong chùa không có gì đặc biệt. Toàn bộ chỉ có căn hầm kia là khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa, do người ở dưới chân núi không thường xuyên đi lên, cho nên không rõ căn hầm được đào như thế nào.”
Chùa Thanh Sơn gần như nằm trơ trọi trên ngọn núi Thanh Sơn, người dân xung quanh rất quen thuộc với ngọn núi này nên bọn họ ít khi lên núi. Lên núi không có việc gì làm, lại ít đồ ăn, leo lên chỉ tổ tốn công.
Vì vậy, nếu hỏi ấn tượng của người dân đối với chùa Thanh Sơn, có lẽ đại đa số đều ấn tượng trước cảnh hội chợ chùa và dáng vẻ ấm áp khi họ thỉnh thoảng đến dâng hương. Nếu không biết sân sau của chùa phát hiện ra người, e là chẳng một ai tin bọn họ sẽ làm ra loại chuyện này.
“Bọn họ nói, vị đại sư kia thỉnh thoảng sẽ xuống núi mua một vài thứ. Em đi hỏi các cửa hàng gần đó, trong ghi chép viết một năm trước, vị sư trụ trì tiền nhiệm đã mang đến cho họ một vài dụng cụ, nói là để đào giếng. Bọn họ còn khuyên nên tìm người khoan giếng, nhưng ý kiến này lại không được tiếp nhận. Nhưng có lẽ tự khoan giếng thì mệt quá, sau này vị đại sư kia vẫn xuống núi tìm đội khoan giếng.”
Nói cách khác, vị trụ trì tiền nhiệm và cả chùa đều biết đến việc đào giếng.
Còn căn hầm thì sao?
Đúng lúc Liên Diệc đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn một vài người đang nóng nảy bên trong, trong lòng thầm có tính toán với cuộc thẩm vấn này.
Đây là lần đầu tiên mấy vị hòa thượng bị nhốt ở đây. Bầu không khí nặng nề, hơn nữa, mấy đồ vật mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy khiến lòng bọn họ ngổn ngang như tơ vò, làm rối loạn hết thảy mạch suy nghĩ của bọn họ.
Bọn họ đã quen ở trong chùa, khách lên núi cũng rất kính trọng lễ độ với bọn họ, đấy là còn chưa nhắc đến việc bọn họ rất được kính yêu, ít nhất là trong mắt người khác, bọn họ rất lợi hại. Vậy mà giờ đây lại bị nhốt ở một nơi như thế này.
Liên Diệc mở cửa, ngồi vào một bên. Phạm Dương gật đầu với anh ta, sau đó lại bắt đầu hỏi: “Ai xây căn hầm kia, xây khi nào? Trong mấy người không một ai biết hả?”
Về câu hỏi căn hầm của bọn họ, thẩm vấn hỏi đi hỏi lại bốn, năm lần, cuối cùng cũng có một người không chịu nổi nữa.
Vị hòa thượng này còn rất trẻ tuổi, cũng rất nhát gan. Sau khi bước vào phòng thẩm vấn không lâu, nhìn cảnh tượng xung quanh thì run rẩy lẩy bẩy.
Liên Diệc liếc mắt nhìn anh ta: “Đưa cậu ta đến nơi khác.”
Phạm Dương nhìn sang, ngạc nhiên đáp lại, lúc rời đi còn không quên bổ sung: “Ai nói trước là có công, nói không chừng, đến lúc đó sẽ được phán vô tội.”
Lời này vừa nói ra, mấy người bị nhốt ở đây cả tiếng đồng hồ đều ngo ngoe rục rịch.
Người kia bị đưa vào căn phòng khác, vừa ngồi xuống đã nói ra tất cả những chuyện mà mình biết.
“Tôi đến chùa Thanh Sơn cách đây hai năm, là người lâu nay thất nghiệp, lên núi không những không cần lo chuyện ăn mà còn không cần lo chỗ ở nữa. Thế nên tôi chọn xuất gia.” Anh ta nói tiếp: “Lúc đó, thầy trụ trì tiền nhiệm đối xử với tôi rất tốt. Ông ấy là một người hiền lành, hình như những người trong chùa đều là do ông ấy nhặt về.”
Phạm Dương răn đe: “Nói về chuyện căn hầm.”
Người kia vội vã nói: “Căn hầm đã được xây dựng hơn hai tháng trước, là chúng tôi tự đào. Thiện Minh nói với chúng tôi là trụ trì nói mùa đông sắp đến, phải dự trữ lương thực để sống qua mùa đông. Cho nên mới đào căn hầm này, mất gần nửa tháng trời.”
Hai tháng trước?
Vị trụ trì trước mất cách đây ba tháng. Hiện nay không được phép chôn cất, cho nên ông ấy chết phải hỏa táng. Bọn họ đã đi kiểm tra hồ sơ nhà tang lễ, có nghĩa là chuyện này không liên quan gì đến sư trụ trì cũ.
Vì vậy, trụ trì ở đây chính là chỉ vị trụ trì mới.
Liên Diệc gõ nhẹ bàn, lớn tiếng hỏi: “Trụ trì hay là đại sư kia nói?”
Người kia mang theo sự nghi hoặc mà đáp lời: “Đại sư nói là trụ trì.”
Mà Phạm Dương lại hiểu ý. Việc xây dựng căn hầm này, cuối cùng là chủ ý của vị đại sư kia, dùng con cờ trụ trì, hay chính là chủ ý của trụ trì, mà vị đại sư kia thay mặt truyền lời. Hai cách này khác nhau một trời một vực.
Anh ta lại hỏi câu khác: “Sau khi xây xong căn hầm, tại sao mọi người không đặt đồ vào?”
“Thiện Minh nói phải để trống một thời gian để được thông thoáng. Hội chùa tháng mười hai chỉ mới bắt đầu. Lúc đó chúng tôi cũng không nhàn rỗi, vì vậy chúng tôi cứ để đó, sau đó thì cũng quên béng chuyện này.”
Liên Diệc hỏi: “Không có ai đi xem hả?”
Người kia lắc đầu: “Căn hầm rất mát lạnh. Lúc đầu, có người thích sự mới mẻ thì xuống đó, nhưng sau đó thì không có ai xuống nữa, từ đó chúng tôi không quan t4m đến nó nữa.”
Vì vậy, theo những gì anh ta nói thì căn hầm này ban đầu được xây dựng để dự trữ thức ăn. Vậy có vấn đề ở đây là, một căn hầm dự trữ thức ăn sao lại được xây bên cạnh một cái giếng?
Phạm Dương hỏi: “Tại sao mọi người lại xây căn hầm ở đó?”
“Tôi cũng không biết nữa. Bọn họ nói ở đó thì là ở đó thôi, tôi cũng không biết xây chỗ nào là tốt nhất.”
Trạng thái một hỏi ba không biết, giống như là không hỏi vậy.
Liên Diệc đợi một lúc, mới lên tiếng: “Mọi người có thấy trụ trì hay Thiện Minh đi xuống căn hầm không?”
Vị hòa thượng bị thẩm vấn suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói: “Không có. Là do không có ai đi xuống, cho nên chúng tôi đều quên mất chuyện này. Căn hầm xây xong vẫn luôn do Thiện Minh phụ trách. Hôm nay, lúc mọi người đi vào đó, chúng tôi mới nhớ đến chuyện căn hầm này.”
Nhất định là có người xuống căn hầm. Trên núi Thanh Sơn không có người, chỉ có mười hai người ở trong chùa, không thể nào không có người xuống căn hầm. Bởi vì trong căn hầm quá ẩm thấp, dấu chân biến mất nhanh chóng, cho nên không có manh mối gì, nhưng bọn họ vẫn đang thu thập.
Nếu không có ai xuống căn hầm, thì trong hầm không thể nào có người được.
Nghĩ đến đây, giọng điệu của Liên Diệc nặng nề: “Một tuần trước, ai là người rời núi Thanh Sơn?”
“Một tuần trước? Tôi không nhớ… Có điều, mỗi tối chúng tôi đều chạy bộ… để rèn luyện sức khỏe.” Hòa thượng đáp: “Có lúc tôi sẽ lười biếng không đi. Một tuần trước hẳn là có mấy người đi.”
Sau đó, cho dù thẩm vấn hỏi gì, anh ta đều tỏ ý không rõ.
Đối với những người khác trong chùa, anh ta cảm thấy bọn họ đều rất tốt, chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, họ còn đang ở trước mặt Phật, điều này cũng khiến anh ta sợ hãi không ít.
Sau khi sắp xếp hồ sơ, Phạm Dương nhìn từ đầu đến đuôi, khó hiểu mà hỏi: “Đội trưởng Liên, anh nói xem, liệu chúng ta có thể tin tưởng lời khai của người này không?”
Nếu toàn bộ người của chùa Thanh Sơn dính líu đến vụ án ngược đãi này, cùng nhau đưa ra lời khai giả cũng không phải là chuyện không thể.
Liên Diệc suy nghĩ rồi trả lời: “Không loại trừ khả năng cậu ta đang nói dối. Nhưng bây giờ, rất có khả năng đây là lời nói thật.”
Có lẽ là do có người thứ nhất, sau khi anh ta quay lại, những người còn lại đều cực kỳ sốt ruột, không ngừng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau đó Tiểu Văn phụ trách thẩm vấn cũng suýt chút nữa là không cản lại được.
Nhìn thấy tình huống như vậy, tất nhiên Tiểu Văn cũng biết nên tận dụng cơ hội này, dù sao, nếu tự mình làm chứng thì có thể được giảm nhẹ hình phạt, điều kiện tiên quyết là phải chính xác.
Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng cũng có được một vài manh mối.
Một tuần trước, mấy người trong chùa không chạy quanh núi, chỉ có sư trụ trì và Thiện Minh là chạy, và một người khác trong số đám người này, tên là Thiện Do.
“Thiện Do đi! Ngày đó tôi không đi!”
“Tôi cũng không đi! Tôi đang quét dọn chùa!”
“Tôi chạy một chút thì quay trở về, chỉ có mấy phút đồng hồ mà thôi, không tin thì mấy người có thể hỏi bọn họ!”
“Tôi chạy cuối cùng, trụ trì nói không bắt buộc phải chạy, cho nên tôi lén lút trở về, sau đó chuẩn bị bữa tối… Không phải tôi làm!”
“Thiện Do đi, cậu ta trở về muộn, về muộn hơn rất nhiều do với trụ trì và Thiện Minh!”
Trước lời nói của mọi người, Thiện Do lập tức trở nên lo lắng. Anh ta cũng biết. nếu như chọc phải chuyện này, sợ là sẽ bị giam giữ rất lâu, thậm chí là có thể bị kết án tử hình.
Anh ta lo lắng, bắt đầu giải thích: “Tôi cũng chạy bộ với bọn họ, nhưng sau đó chúng tôi tách nhau ra, tôi lười biếng ngủ trên núi, không liên quan gì đến tôi!”
Tiểu Văn hỏi: “Có chứng cứ không?”
Thiện Do lắc đầu: “… Ngủ thì có chứng cứ gì… Nhưng thật sự không phải là tôi làm!”
Liên Diệc đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng bên trong thì cũng có suy nghĩ khái quát. Vụ án mất tích lần này liên quan đến hai người trụ trì và Thiện Minh. Hoặc là hai người này cùng làm, hoặc là một người trong đó làm.
Thiện Do không giống như đang giả vờ, bọn họ đều không hề nói dối.
Anh ta xoay người đi đến một phòng thẩm vấn khác, nơi giam giữ vị trụ trì trẻ tuổi của chùa Thanh Sơn, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đi vào thẩm vấn anh ta.
Lúc bọn họ đưa anh ta đến đây, anh ta không mang theo bất kỳ đồ vật gì. Vào giờ phút này, Tuệ Tâm đang cầm một chuỗi hạt, thỉnh thoảng lại xoay chuỗi hạt.
Liên Diệc đứng bên ngoài quan sát nửa ngày, cuối cùng khóe môi khẽ nhếch lên.
Xem ra, vị trụ trì trẻ tuổi này không ổn trọng bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt của đội trưởng nhà mình, Phạm Dương hơi nghi hoặc, liếc mắt nhìn hòa thượng bên trong phòng, chỉ sợ sẽ làm sai chuyện gì đó. Chờ anh ta hoàn hồn lại thì Liên Diệc đã vào phòng thẩm vấn rồi.
Phạm Dương bước nhanh vào, bật máy tính lên chuẩn bị ghi chép.
Tiếng động hai người đi vào không hề nhỏ, tiếng bước chân rõ ràng, Tuệ Tâm không thay đổi sắc mặt, nhưng động tác trên tay có phần rối loạn.
Một lúc sau, Liên Diệc cuối cùng cũng cất lời: “Tôi biết anh biết rất rõ.”
Giọng điệu của anh ta không áp bức người, nhưng ý tứ trong lời nói lại thể hiện rõ ràng vô cùng.
Không thấy vị trụ trì phản ứng, Liên Diệc cũng không hề tức giận, lại hỏi liên tiếp mấy câu: “Anh giấu giếm chuyện gì thì tự bản thân anh biết rõ, anh biết bốn đứa trẻ đã phải chịu đau khổ như thế nào không?”
Liên Diệc trải ảnh chụp trong bệnh viện và kết quả khám nghiệm lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Nhìn đi đến bây giờ bọn trẻ vẫn còn hơn mê chưa tỉnh, anh không cảm thấy gì hay sao?”
Vị trụ trì vẫn luôn nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt nhìn xuống những tấm ảnh trên bàn.
Vừa nhìn thấy mấy bức ảnh này, người ta không nhịn được mà giật cả mình. Đập ngay vào mắt là hình ảnh máu me be bét, chẳng ai có thể tưởng tượng được cảnh tượng, đám trẻ tầm mười lăm tuổi – cái tuổi chưa thành niên, đã phải gánh chịu những trận ngược đãi tàn nhẫn đến đâu.
Tuệ Tâm dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Cũng có người đưa kết quả điều tra mới tại hiện trường chùa Thanh Sơn.
“Đội trưởng Liên, chỗ ở của bọn họ ngay sân sau không có gì đặc biệt. Em chú ý đến phòng của đại sư kia và vị trụ trì. Phòng của đại sự kia rất bừa bộn, giường cũng không được dọn dẹp. Nhưng căn phòng của trụ trì thì hoàn toàn tương phản, cẩn thận tỉ mỉ…”
Người báo cáo cũng cảm thấy độ tương phản quá lớn. Sau khi bước vào căn phòng của trụ trì, bọn họ cũng bị kinh ngạc bởi sự ngăn nắp tỉ mỉ này.
Cho dù có ngăn nắp ra sao thì cũng sẽ có nơi lộn xộn, nhưng căn phòng của vị sư trụ trì trẻ tuổi này thật sự rất sạch sẽ, không có nhiều đồ vật xa xỉ, nhìn một cái là biết chủ nhân của căn phòng này có thói quen tốt.
“Không tìm thấy gì sao?” Liên Diệc hỏi.
Người kia đáp: “Không có, trong chùa không có gì đặc biệt. Toàn bộ chỉ có căn hầm kia là khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa, do người ở dưới chân núi không thường xuyên đi lên, cho nên không rõ căn hầm được đào như thế nào.”
Chùa Thanh Sơn gần như nằm trơ trọi trên ngọn núi Thanh Sơn, người dân xung quanh rất quen thuộc với ngọn núi này nên bọn họ ít khi lên núi. Lên núi không có việc gì làm, lại ít đồ ăn, leo lên chỉ tổ tốn công.
Vì vậy, nếu hỏi ấn tượng của người dân đối với chùa Thanh Sơn, có lẽ đại đa số đều ấn tượng trước cảnh hội chợ chùa và dáng vẻ ấm áp khi họ thỉnh thoảng đến dâng hương. Nếu không biết sân sau của chùa phát hiện ra người, e là chẳng một ai tin bọn họ sẽ làm ra loại chuyện này.
“Bọn họ nói, vị đại sư kia thỉnh thoảng sẽ xuống núi mua một vài thứ. Em đi hỏi các cửa hàng gần đó, trong ghi chép viết một năm trước, vị sư trụ trì tiền nhiệm đã mang đến cho họ một vài dụng cụ, nói là để đào giếng. Bọn họ còn khuyên nên tìm người khoan giếng, nhưng ý kiến này lại không được tiếp nhận. Nhưng có lẽ tự khoan giếng thì mệt quá, sau này vị đại sư kia vẫn xuống núi tìm đội khoan giếng.”
Nói cách khác, vị trụ trì tiền nhiệm và cả chùa đều biết đến việc đào giếng.
Còn căn hầm thì sao?
Đúng lúc Liên Diệc đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, nhìn một vài người đang nóng nảy bên trong, trong lòng thầm có tính toán với cuộc thẩm vấn này.
Đây là lần đầu tiên mấy vị hòa thượng bị nhốt ở đây. Bầu không khí nặng nề, hơn nữa, mấy đồ vật mà từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy khiến lòng bọn họ ngổn ngang như tơ vò, làm rối loạn hết thảy mạch suy nghĩ của bọn họ.
Bọn họ đã quen ở trong chùa, khách lên núi cũng rất kính trọng lễ độ với bọn họ, đấy là còn chưa nhắc đến việc bọn họ rất được kính yêu, ít nhất là trong mắt người khác, bọn họ rất lợi hại. Vậy mà giờ đây lại bị nhốt ở một nơi như thế này.
Liên Diệc mở cửa, ngồi vào một bên. Phạm Dương gật đầu với anh ta, sau đó lại bắt đầu hỏi: “Ai xây căn hầm kia, xây khi nào? Trong mấy người không một ai biết hả?”
Về câu hỏi căn hầm của bọn họ, thẩm vấn hỏi đi hỏi lại bốn, năm lần, cuối cùng cũng có một người không chịu nổi nữa.
Vị hòa thượng này còn rất trẻ tuổi, cũng rất nhát gan. Sau khi bước vào phòng thẩm vấn không lâu, nhìn cảnh tượng xung quanh thì run rẩy lẩy bẩy.
Liên Diệc liếc mắt nhìn anh ta: “Đưa cậu ta đến nơi khác.”
Phạm Dương nhìn sang, ngạc nhiên đáp lại, lúc rời đi còn không quên bổ sung: “Ai nói trước là có công, nói không chừng, đến lúc đó sẽ được phán vô tội.”
Lời này vừa nói ra, mấy người bị nhốt ở đây cả tiếng đồng hồ đều ngo ngoe rục rịch.
Người kia bị đưa vào căn phòng khác, vừa ngồi xuống đã nói ra tất cả những chuyện mà mình biết.
“Tôi đến chùa Thanh Sơn cách đây hai năm, là người lâu nay thất nghiệp, lên núi không những không cần lo chuyện ăn mà còn không cần lo chỗ ở nữa. Thế nên tôi chọn xuất gia.” Anh ta nói tiếp: “Lúc đó, thầy trụ trì tiền nhiệm đối xử với tôi rất tốt. Ông ấy là một người hiền lành, hình như những người trong chùa đều là do ông ấy nhặt về.”
Phạm Dương răn đe: “Nói về chuyện căn hầm.”
Người kia vội vã nói: “Căn hầm đã được xây dựng hơn hai tháng trước, là chúng tôi tự đào. Thiện Minh nói với chúng tôi là trụ trì nói mùa đông sắp đến, phải dự trữ lương thực để sống qua mùa đông. Cho nên mới đào căn hầm này, mất gần nửa tháng trời.”
Hai tháng trước?
Vị trụ trì trước mất cách đây ba tháng. Hiện nay không được phép chôn cất, cho nên ông ấy chết phải hỏa táng. Bọn họ đã đi kiểm tra hồ sơ nhà tang lễ, có nghĩa là chuyện này không liên quan gì đến sư trụ trì cũ.
Vì vậy, trụ trì ở đây chính là chỉ vị trụ trì mới.
Liên Diệc gõ nhẹ bàn, lớn tiếng hỏi: “Trụ trì hay là đại sư kia nói?”
Người kia mang theo sự nghi hoặc mà đáp lời: “Đại sư nói là trụ trì.”
Mà Phạm Dương lại hiểu ý. Việc xây dựng căn hầm này, cuối cùng là chủ ý của vị đại sư kia, dùng con cờ trụ trì, hay chính là chủ ý của trụ trì, mà vị đại sư kia thay mặt truyền lời. Hai cách này khác nhau một trời một vực.
Anh ta lại hỏi câu khác: “Sau khi xây xong căn hầm, tại sao mọi người không đặt đồ vào?”
“Thiện Minh nói phải để trống một thời gian để được thông thoáng. Hội chùa tháng mười hai chỉ mới bắt đầu. Lúc đó chúng tôi cũng không nhàn rỗi, vì vậy chúng tôi cứ để đó, sau đó thì cũng quên béng chuyện này.”
Liên Diệc hỏi: “Không có ai đi xem hả?”
Người kia lắc đầu: “Căn hầm rất mát lạnh. Lúc đầu, có người thích sự mới mẻ thì xuống đó, nhưng sau đó thì không có ai xuống nữa, từ đó chúng tôi không quan t4m đến nó nữa.”
Vì vậy, theo những gì anh ta nói thì căn hầm này ban đầu được xây dựng để dự trữ thức ăn. Vậy có vấn đề ở đây là, một căn hầm dự trữ thức ăn sao lại được xây bên cạnh một cái giếng?
Phạm Dương hỏi: “Tại sao mọi người lại xây căn hầm ở đó?”
“Tôi cũng không biết nữa. Bọn họ nói ở đó thì là ở đó thôi, tôi cũng không biết xây chỗ nào là tốt nhất.”
Trạng thái một hỏi ba không biết, giống như là không hỏi vậy.
Liên Diệc đợi một lúc, mới lên tiếng: “Mọi người có thấy trụ trì hay Thiện Minh đi xuống căn hầm không?”
Vị hòa thượng bị thẩm vấn suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói: “Không có. Là do không có ai đi xuống, cho nên chúng tôi đều quên mất chuyện này. Căn hầm xây xong vẫn luôn do Thiện Minh phụ trách. Hôm nay, lúc mọi người đi vào đó, chúng tôi mới nhớ đến chuyện căn hầm này.”
Nhất định là có người xuống căn hầm. Trên núi Thanh Sơn không có người, chỉ có mười hai người ở trong chùa, không thể nào không có người xuống căn hầm. Bởi vì trong căn hầm quá ẩm thấp, dấu chân biến mất nhanh chóng, cho nên không có manh mối gì, nhưng bọn họ vẫn đang thu thập.
Nếu không có ai xuống căn hầm, thì trong hầm không thể nào có người được.
Nghĩ đến đây, giọng điệu của Liên Diệc nặng nề: “Một tuần trước, ai là người rời núi Thanh Sơn?”
“Một tuần trước? Tôi không nhớ… Có điều, mỗi tối chúng tôi đều chạy bộ… để rèn luyện sức khỏe.” Hòa thượng đáp: “Có lúc tôi sẽ lười biếng không đi. Một tuần trước hẳn là có mấy người đi.”
Sau đó, cho dù thẩm vấn hỏi gì, anh ta đều tỏ ý không rõ.
Đối với những người khác trong chùa, anh ta cảm thấy bọn họ đều rất tốt, chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Hơn nữa, họ còn đang ở trước mặt Phật, điều này cũng khiến anh ta sợ hãi không ít.
Sau khi sắp xếp hồ sơ, Phạm Dương nhìn từ đầu đến đuôi, khó hiểu mà hỏi: “Đội trưởng Liên, anh nói xem, liệu chúng ta có thể tin tưởng lời khai của người này không?”
Nếu toàn bộ người của chùa Thanh Sơn dính líu đến vụ án ngược đãi này, cùng nhau đưa ra lời khai giả cũng không phải là chuyện không thể.
Liên Diệc suy nghĩ rồi trả lời: “Không loại trừ khả năng cậu ta đang nói dối. Nhưng bây giờ, rất có khả năng đây là lời nói thật.”
Có lẽ là do có người thứ nhất, sau khi anh ta quay lại, những người còn lại đều cực kỳ sốt ruột, không ngừng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau đó Tiểu Văn phụ trách thẩm vấn cũng suýt chút nữa là không cản lại được.
Nhìn thấy tình huống như vậy, tất nhiên Tiểu Văn cũng biết nên tận dụng cơ hội này, dù sao, nếu tự mình làm chứng thì có thể được giảm nhẹ hình phạt, điều kiện tiên quyết là phải chính xác.
Sau nhiều lần dò hỏi, cuối cùng cũng có được một vài manh mối.
Một tuần trước, mấy người trong chùa không chạy quanh núi, chỉ có sư trụ trì và Thiện Minh là chạy, và một người khác trong số đám người này, tên là Thiện Do.
“Thiện Do đi! Ngày đó tôi không đi!”
“Tôi cũng không đi! Tôi đang quét dọn chùa!”
“Tôi chạy một chút thì quay trở về, chỉ có mấy phút đồng hồ mà thôi, không tin thì mấy người có thể hỏi bọn họ!”
“Tôi chạy cuối cùng, trụ trì nói không bắt buộc phải chạy, cho nên tôi lén lút trở về, sau đó chuẩn bị bữa tối… Không phải tôi làm!”
“Thiện Do đi, cậu ta trở về muộn, về muộn hơn rất nhiều do với trụ trì và Thiện Minh!”
Trước lời nói của mọi người, Thiện Do lập tức trở nên lo lắng. Anh ta cũng biết. nếu như chọc phải chuyện này, sợ là sẽ bị giam giữ rất lâu, thậm chí là có thể bị kết án tử hình.
Anh ta lo lắng, bắt đầu giải thích: “Tôi cũng chạy bộ với bọn họ, nhưng sau đó chúng tôi tách nhau ra, tôi lười biếng ngủ trên núi, không liên quan gì đến tôi!”
Tiểu Văn hỏi: “Có chứng cứ không?”
Thiện Do lắc đầu: “… Ngủ thì có chứng cứ gì… Nhưng thật sự không phải là tôi làm!”
Liên Diệc đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng bên trong thì cũng có suy nghĩ khái quát. Vụ án mất tích lần này liên quan đến hai người trụ trì và Thiện Minh. Hoặc là hai người này cùng làm, hoặc là một người trong đó làm.
Thiện Do không giống như đang giả vờ, bọn họ đều không hề nói dối.
Anh ta xoay người đi đến một phòng thẩm vấn khác, nơi giam giữ vị trụ trì trẻ tuổi của chùa Thanh Sơn, cho đến bây giờ vẫn chưa có ai đi vào thẩm vấn anh ta.
Lúc bọn họ đưa anh ta đến đây, anh ta không mang theo bất kỳ đồ vật gì. Vào giờ phút này, Tuệ Tâm đang cầm một chuỗi hạt, thỉnh thoảng lại xoay chuỗi hạt.
Liên Diệc đứng bên ngoài quan sát nửa ngày, cuối cùng khóe môi khẽ nhếch lên.
Xem ra, vị trụ trì trẻ tuổi này không ổn trọng bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt của đội trưởng nhà mình, Phạm Dương hơi nghi hoặc, liếc mắt nhìn hòa thượng bên trong phòng, chỉ sợ sẽ làm sai chuyện gì đó. Chờ anh ta hoàn hồn lại thì Liên Diệc đã vào phòng thẩm vấn rồi.
Phạm Dương bước nhanh vào, bật máy tính lên chuẩn bị ghi chép.
Tiếng động hai người đi vào không hề nhỏ, tiếng bước chân rõ ràng, Tuệ Tâm không thay đổi sắc mặt, nhưng động tác trên tay có phần rối loạn.
Một lúc sau, Liên Diệc cuối cùng cũng cất lời: “Tôi biết anh biết rất rõ.”
Giọng điệu của anh ta không áp bức người, nhưng ý tứ trong lời nói lại thể hiện rõ ràng vô cùng.
Không thấy vị trụ trì phản ứng, Liên Diệc cũng không hề tức giận, lại hỏi liên tiếp mấy câu: “Anh giấu giếm chuyện gì thì tự bản thân anh biết rõ, anh biết bốn đứa trẻ đã phải chịu đau khổ như thế nào không?”
Liên Diệc trải ảnh chụp trong bệnh viện và kết quả khám nghiệm lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Nhìn đi đến bây giờ bọn trẻ vẫn còn hơn mê chưa tỉnh, anh không cảm thấy gì hay sao?”
Vị trụ trì vẫn luôn nhắm mắt lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt nhìn xuống những tấm ảnh trên bàn.
Vừa nhìn thấy mấy bức ảnh này, người ta không nhịn được mà giật cả mình. Đập ngay vào mắt là hình ảnh máu me be bét, chẳng ai có thể tưởng tượng được cảnh tượng, đám trẻ tầm mười lăm tuổi – cái tuổi chưa thành niên, đã phải gánh chịu những trận ngược đãi tàn nhẫn đến đâu.
Tuệ Tâm dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.
- -----oOo------
/186
|