Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Sau khi xem những tin tức mới nhất, Cơ Thập Nhất lại rơi vào trạng thái nhàm chán.
Cô không thể làm gì trong phòng làm việc này, nhìn trái ngó phải cũng chẳng có gì đẹp mắt, chỉ có người ngồi sau bàn làm việc là rất bắt mắt, nhưng nhìn nhiều lại dễ dẫn đến mấy suy nghĩ lung tung.
Vốn dĩ chỉ định ở đây một lúc rồi rời đi, bây giờ hơi ngại mở miệng, đoán chừng có nói ra cũng không đi được.
Cô buồn chán chống cằm, không để ý đến cửa văn phòng đang bị đẩy ra.
“Meo!” Một tiếng kêu lanh lảnh vang lên, trong nháy mắt vang vọng khắp cả văn phòng.
Thư ký Trương ở ngoài cửa vội vã ra dấu tay, cẩn thận đẩy cửa phòng.
Anh ta đang ở bên ngoài xem tài liệu, ai biết được có người nói tặng mèo, còn nói là tổng giám đốc Tô phân phó. Suy nghĩ một chút, hình như lúc nãy thấy cô Cơ bước vào văn phòng, anh ta lập tức hiểu ra.
Quả nhiên bây giờ tổng giám Tô đã hiểu làm thế nào mới là tốt nhất rồi.
Tô Bảo vừa đi vào vừa động động cái mũi, ngửi thấy mùi hương của cô chủ thì vui vẻ kêu mấy tiếng: “Meo! Meo!”
Khi nhìn thấy người trên sô pha, nó lập tức kích động, chạy vội về phía trước.
Sau đó Tô Bảo muốn nhảy lên. Ai ngờ đâu, có lẽ do nó có hình thể quá khổ nên không sao nhảy vào lòng của cô chủ được, đành tức giận đi qua đi lại trên sàn nhà, trong lòng có chút bực bội, không ngừng kêu “meo meo”.
Cơ Thập Nhất liếc nhìn Tô Minh Châu đang xem tài liệu, sợ nó ồn ào, vội vàng bế nó lên, khuỷu tay lập tức thấy nặng trịch.
“Nhóc con, dạo gần đây sống tốt nhỉ, lại nặng thêm rồi.” Cơ Thập Nhất vỗ nhẹ chóp mũi.
Tô Bảo “hừ hừ”, động tới động lui, tìm vị trí thoải mái trong lòng cô để làm ổ, híp mắt nằm ở đó, thoải mái ngáy khò khè.
Quả thật rất giống một đại gia.
Trong lòng Cơ Thập Nhất ấm áp. Cô vẫn nhớ lúc mới cứu Tô Bảo, nó chỉ là một quả cầu nhỏ, nhưng bây giờ bế lên thấy rất nặng, thời gian trôi nhanh thật.
Cô đang vu0t ve lưng nó. Một tay khác lại cảm thấy ẩm ướt, cũng bởi vì đầu lưỡi mèo có gai, tuy không đau nhưng cô cảm thấy chơi rất vui.
Cơ Thập Nhất biết đây là cách mèo con thể hiện tình cảm. Có lẽ do lâu rồi không gặp nó, nên lần này biểu hiện tình cảm mãnh liệt hơn những lần trước.
Động vật thường tương đối nhạy cảm. Trên người cô còn mang linh lực, lúc đầu cứu Tô Bảo, tất nhiên nó đã xem cô là người thân thiết nhất.
Một người một mèo vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Một lúc lâu sau, Cơ Thập Nhất cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tô Minh Châu đang cúi người, gương mặt chỉ cách cô một khoảng cách cực nhỏ, cô sợ hãi lùi về phía sau, không phản ứng lại kịp.
“Em chẳng làm gì cả, chị không cần phải như vậy.” Tô Minh Châu uất ức.
Cô im lặng, chớp chớp mắt nhìn anh, vì chuyện hiểu lầm này mà gương mặt đỏ bừng lên.
Tô Minh Châu nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ như son, xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng khẽ xôn xao, lại cất lời: “Lần trước bệnh viện thông báo với em, mấy ngày nay phải đưa Tô Bảo đi phẫu thuật triệt sản. Vừa hay chị đang ở đậy, không bằng cùng nhau đi đi. ”
Cơ Thập Nhất đỏ mặt, lập tức nói: “Được.”
Sau khi cứu Tô Bảo, cô đã tìm hiểu một số thông tin về mèo, triệt sản rất tốt cho mèo, còn có thể kéo dài tuổi thọ, tránh một số đau đớn.
Tô Bảo không lớn lắm, đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Vẫn là bệnh viện thú cưng lần trước, Tô Minh Châu từng đưa Tô Bảo đến đây mấy lần, cũng xem như đã quen với bác sĩ ở đây. Bác sĩ nhanh chóng sắp xếp mọi việc, rồi đưa Tô Bảo đi.
“Sao mới có mấy ngày không gặp mà Tô Bảo đã nặng lên rồi. Hai người phải kiểm soát khẩu phần ăn của nó, đừng cho nó ăn uống bừa bãi. Mặc dù mèo quýt mập là chuyện bình thường, nhưng mà cũng phải kiểm soát.”
Tô Minh Châu cũng bất lực: “Chỉ ăn một lượng như bình thường, nó ăn thì mập lên thôi.”
Tô Bảo nằm trên giường nhìn anh, nhe răng với anh, mấy sợi ria mép động đậy.
Cơ Thập Nhất buồn cười. Quả nhiên theo thời gian, Tô Bảo đã dám khiêu chiến với Châu Châu, trước đây nó rất sợ người ta cơ mà.
Phẫu thuật triệt sản chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Tô Bảo ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường nhỏ đi ra, đôi mắt ướt át khiến người ta đau lòng.
“Ánh mắt nhỏ bé này khiến tôi trông thấy mà đau lòng.” Bác sĩ cười nói.
Cơ Thập Nhất liếc nhìn Tô Bảo, lại lén lút nhìn Châu Châu, phát hiện ánh mắt của cả hai thực sự giống nhau như đúc, nhất là khi nó ẩn chứa sương mù, khiến người khác nhìn vào là sẽ thấy muốn yêu thương thật nhiều.
Lần nào cô cũng bị lừa như vậy, dẫu biết nhưng vẫn dính chiêu.
Hai người ở bệnh viện lại chờ đợi rất lâu, đến khi bác sĩ nói Tô Bảo cử động được, bọn họ mới cẩn thận đưa Tô Bảo vào trong ổ đã chuẩn bị sẵn trên xe. Sau khi phẫu thuật, Tô Bảo ngoan ngoãn nằm ở đó, cực kỳ yên tĩnh.
Nhìn thấy vậy, trái tim Cơ Thập Nhất mềm nhũn. Trách không được có rất nhiều bình luận bên dưới chủ Weibo nói nuôi mèo gọi moe [*].
[*] Moe: dễ thương.
Bọn chúng luôn có sức hấp dẫn, khiến cho người khác yêu thích.
Xe còn chưa chạy ra ngoài, di động của cô đã vang lên, đầu dây bên kia là số điện thoại của Phạm Dương, trước đó cô đã lưu lại.
“… Là cô Cơ đúng không?”
Cơ Thập Nhất nói: “Là tôi, sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Đại sư, hôm nay cô có thời gian không? Tôi muốn nhờ cô giải mộng. Liên quan đến vụ án không đầu gần đây…” Phạm Dương nói.
Đối với xưng hô của anh ta, Cơ Thập Nhất cũng không nghĩ đến việc sửa lại, anh ta đã gọi như vậy rất nhiều lần rồi: “Được, chúng ta hẹn địa điểm gặp mặt đi.”
Phạm Dương lập tức báo cáo địa chỉ, lại nói thêm mấy câu cảm ơn nữa.
Tô Minh Châu nhìn trong gương chiếu hậu, hỏi: “Ai tìm chị vậy?”
Cơ Thập Nhất cân nhắc từ ngữ: “Em cũng biết đấy, là cảnh sát Phạm. Anh ta muốn chị giúp đỡ, không có chuyện gì to tát đâu.”
Giúp đỡ? Hẳn là giải mộng rồi. Tô Minh Châu nghĩ trong lòng, nói: “Em đi cùng với chị.”
Anh không yên tâm để cô đi một mình.
Cơ Thập Nhất muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng suy nghĩ kỹ lại rồi gật đầu: “Được.”
Xe nhanh chóng quay đầu đổi hướng, đi về phía địa chỉ mà Phạm Dương nói.
…
Mà bên kia, đồn cảnh sát khu Uyển Tân lại cực kỳ tĩnh lặng.
Sắc mặt Phạm Dương ngưng trọng, nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngoan ngoãn nghe lời dạy dỗ bên trong. Anh ta vừa mới nói chuyện này cho đội trưởng Liên thì bị mắng ngay.
Liên Diệc lạnh lùng nói: “Tôi nhớ là trước đây đã từng nói, phải tự mình động não.”
Phạm Dương khe khẽ đáp lại, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà, đội trưởng Liên à, hiện giờ vụ án vẫn chưa có manh mối gì cả, trên mạng lại đang theo dõi sát sao… Em cũng muốn nhanh chóng…”
Giọng nói của anh ta cứ yếu ớt dần.
Đầu bên kia điện thoại, Liên Diệc nhéo nhéo ấn đường: “Các cậu là cảnh sát, tưởng mình đang ở Nhật Bản hả, học trong phim hoạt hình tìm tình báo ư? Nếu hôm nay không có Cơ Thập Nhất, các cậu không thể phá án hả?”
Mấy lần trước Cơ Thập Nhất ra tay giúp đỡ đã tạo ảnh hưởng lớn đến những người trẻ tuổi trong đồn, mặc dù Liên Diệc mong đợi tới, nhưng không ngờ là chân trước anh ta vừa rời đi, chân sau đã mời người ta tới.
Phạm Dương bị dạy dỗ, thầm thấy mình hơi vô dụng.
Nếu có đội trưởng Liên ở đây, hẳn là đã bắt được hung thủ rồi, trên mạng cũng không xảy ra chuyện như vậy, sao có thể giống dáng vẻ người mù nhìn người vậy nhỉ, cái gì cũng không biết như thế này.
“Được rồi, đây là lần cuối cùng, lần sau phải tự mình làm.” Liên Diệc nói: “Các cậu đều là cảnh sát được lựa chọn, tất nhiên không hề kém cỏi. Chẳng lẽ tôi mới rời đi là mọi người không làm được? Phải tự tin vào bản thân mình.”
Bật loa ngoài, cả đồn cảnh sát đều nghe thấy giọng nói của Liên Diệc.
Một đám người đứng sau lưng Phạm Dương chờ cúp máy xong, tâm trạng của bọn họ chuyển từ suy sụp sang xúc động.
“Khi nào đội trưởng Liên trở lại vậy, tôi rất nhớ anh ấy.”
“Đội trưởng Liên tin tưởng chúng ta như thế này, chúng ta phải cố gắng lên!”
“Cả người tôi lúc này đây đã tràn đầy năng lượng, tôi phải nhanh chóng đi tìm ra thông tin. Tôi không tin hung thủ có thể tàng hình được. Nhất định phải bắt được kẻ đó!”
Phạm Dương nghe bọn họ nói vậy, trong lòng cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu. Nhưng đã hẹn với Cơ Thập Nhất rồi, nói không chừng người ta đang trên đường đến nơi, hủy bỏ giữa chừng là không tốt, coi như lần cuối cùng vậy.
Nghĩ vậy, Phạm Dương lập tức cho người đi đón bà chủ, rồi lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Bởi vì chuyện này phải được giữ bí mật, Phạm Dương vốn muốn hẹn ở đồn cảnh sát, nhưng lại nghĩ đối phương là minh tinh, đi vào đồn một cái là tin tức sẽ nhanh chóng bị truyền ra ngoài, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Vẫn nên tìm một nơi vắng người, ba người họ nói chuyện, như vậy mới không có ai biết.
Bà chủ nơm nớp lo sợ, bà ta nghĩ mình đã làm chuyện gì đó sai lầm, ai mà biết được, cảnh sát nói bà ta chỉ cần kể về giấc mơ là được, điều này thật sự rất khôi hài, không phải sao?
Quán cà phê này do Phạm Dương mở. Nghe nói anh ta có việc thì lập tức đóng cửa, nên rất yên tĩnh, hơn nữa còn có vách ngăn để chắn tầm nhìn từ bên ngoài.
Phạm Dương đợi ở quán cà phê mấy phút, cuối cùng cửa cũng bị đẩy ra, hai mắt anh ta sáng lên, sau đó lại đờ người ra, sao lại có hai người đến vậy?
“Cảnh sát Phạm.” Cơ Thập Nhất lịch sự gật đầu.
Tô Minh Châu híp mắt: “Đã lâu không gặp.” Anh vẫn còn nhớ lần trước người này liên tục hỏi lui hỏi tới.
Phạm Dương có chút xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày đứng lên: “Lần này làm phiền cô Cơ rồi, để cô đi xa như vậy.”
Cơ Thập Nhất mỉm cười: “Hôm nay tôi đã thấy chuyện này trên mạng, có lẽ bình luận từ những người kia đã khiến cho công việc của mọi người khó khăn hơn rất nhiều.”
Phạm Dương gật đầu: “Đúng vậy. Bọn họ chỉ xem vài tấm ảnh mà đã nghĩ chuyện này như thế này, như thế kia. Chúng tôi xóa bài đăng vì dân chúng hoang mang, đến miệng bọn họ thì lại thành cố ý che giấu kẻ phạm tội. Đây không phải là nói năng lung tung hay sao? Về vụ án này, chúng tôi chưa tìm được bất kỳ manh mối nào, mà ở trên mạng, thân phận hung thủ lại trở thành phú nhị đại [*], quan nhị đại [**] nào đó, tin tức này đã lan truyền tứ tung rồi.”
[*] Phú nhị đại: là thế hệ giàu có đời thứ hai. Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ đến con cái của giới nhà giàu, các tài phiệt hay tỷ phú,…
[**] Quan nhị đại: Là từ ngữ dùng để chỉ con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.
“Còn cả mấy cái video nữa, cảnh sát chúng tôi còn không biết là video gì, những người này lại không hay biết mình đang chia sẻ video giả mạo thông tin, chẳng sợ mình sẽ bị bắt chút nào cả.”
Nếu lượt chia sẻ vượt quá năm trăm lần sẽ bị xem như là tung tin bịa đặt, vi phạm pháp luật. Và rõ ràng, rất nhiều người trên mạng không quan tâm đến điều này, không hề sợ hãi chút nào.
Nói đến đây, anh ta lại ôm một bụng lửa giận. Cảnh sát bọn họ suy nghĩ cho người dân, nhưng người dân thì hay rồi, không suy nghĩ cho bọn họ gì cả.
Phạm Dương xua tay: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa. Đại sư, tôi cũng đã nói chuyện này với cô trong điện thoại rồi. Những chi tiết khác sẽ không thông báo. Chỉ là muốn nhờ cô giúp giải mộng.”
Cơ Thập Nhất gật đầu, cô biết có lẽ có liên quan đến hung thủ, cũng không nhất thiết phải hỏi, cô cũng không phải là cảnh sát.
Phạm Dương nhìn bà chủ: “Bà chủ, nói những gì bà nhớ được ra, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
Bấy giờ bà chủ mới biết mình không làm gì sai trái, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít: “Vâng.“ Cũng may là bà ta có trí nhớ rất tốt, nếu không thì biết làm sao bây giờ.
Lần trước đã kể lại giấc mơ này một lần, bây giờ bà ta vẫn còn nhớ rất rõ.
- -----oOo------
Beta: Thuỷ Tiên
Sau khi xem những tin tức mới nhất, Cơ Thập Nhất lại rơi vào trạng thái nhàm chán.
Cô không thể làm gì trong phòng làm việc này, nhìn trái ngó phải cũng chẳng có gì đẹp mắt, chỉ có người ngồi sau bàn làm việc là rất bắt mắt, nhưng nhìn nhiều lại dễ dẫn đến mấy suy nghĩ lung tung.
Vốn dĩ chỉ định ở đây một lúc rồi rời đi, bây giờ hơi ngại mở miệng, đoán chừng có nói ra cũng không đi được.
Cô buồn chán chống cằm, không để ý đến cửa văn phòng đang bị đẩy ra.
“Meo!” Một tiếng kêu lanh lảnh vang lên, trong nháy mắt vang vọng khắp cả văn phòng.
Thư ký Trương ở ngoài cửa vội vã ra dấu tay, cẩn thận đẩy cửa phòng.
Anh ta đang ở bên ngoài xem tài liệu, ai biết được có người nói tặng mèo, còn nói là tổng giám đốc Tô phân phó. Suy nghĩ một chút, hình như lúc nãy thấy cô Cơ bước vào văn phòng, anh ta lập tức hiểu ra.
Quả nhiên bây giờ tổng giám Tô đã hiểu làm thế nào mới là tốt nhất rồi.
Tô Bảo vừa đi vào vừa động động cái mũi, ngửi thấy mùi hương của cô chủ thì vui vẻ kêu mấy tiếng: “Meo! Meo!”
Khi nhìn thấy người trên sô pha, nó lập tức kích động, chạy vội về phía trước.
Sau đó Tô Bảo muốn nhảy lên. Ai ngờ đâu, có lẽ do nó có hình thể quá khổ nên không sao nhảy vào lòng của cô chủ được, đành tức giận đi qua đi lại trên sàn nhà, trong lòng có chút bực bội, không ngừng kêu “meo meo”.
Cơ Thập Nhất liếc nhìn Tô Minh Châu đang xem tài liệu, sợ nó ồn ào, vội vàng bế nó lên, khuỷu tay lập tức thấy nặng trịch.
“Nhóc con, dạo gần đây sống tốt nhỉ, lại nặng thêm rồi.” Cơ Thập Nhất vỗ nhẹ chóp mũi.
Tô Bảo “hừ hừ”, động tới động lui, tìm vị trí thoải mái trong lòng cô để làm ổ, híp mắt nằm ở đó, thoải mái ngáy khò khè.
Quả thật rất giống một đại gia.
Trong lòng Cơ Thập Nhất ấm áp. Cô vẫn nhớ lúc mới cứu Tô Bảo, nó chỉ là một quả cầu nhỏ, nhưng bây giờ bế lên thấy rất nặng, thời gian trôi nhanh thật.
Cô đang vu0t ve lưng nó. Một tay khác lại cảm thấy ẩm ướt, cũng bởi vì đầu lưỡi mèo có gai, tuy không đau nhưng cô cảm thấy chơi rất vui.
Cơ Thập Nhất biết đây là cách mèo con thể hiện tình cảm. Có lẽ do lâu rồi không gặp nó, nên lần này biểu hiện tình cảm mãnh liệt hơn những lần trước.
Động vật thường tương đối nhạy cảm. Trên người cô còn mang linh lực, lúc đầu cứu Tô Bảo, tất nhiên nó đã xem cô là người thân thiết nhất.
Một người một mèo vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Một lúc lâu sau, Cơ Thập Nhất cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tô Minh Châu đang cúi người, gương mặt chỉ cách cô một khoảng cách cực nhỏ, cô sợ hãi lùi về phía sau, không phản ứng lại kịp.
“Em chẳng làm gì cả, chị không cần phải như vậy.” Tô Minh Châu uất ức.
Cô im lặng, chớp chớp mắt nhìn anh, vì chuyện hiểu lầm này mà gương mặt đỏ bừng lên.
Tô Minh Châu nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ như son, xinh đẹp tuyệt trần, trong lòng khẽ xôn xao, lại cất lời: “Lần trước bệnh viện thông báo với em, mấy ngày nay phải đưa Tô Bảo đi phẫu thuật triệt sản. Vừa hay chị đang ở đậy, không bằng cùng nhau đi đi. ”
Cơ Thập Nhất đỏ mặt, lập tức nói: “Được.”
Sau khi cứu Tô Bảo, cô đã tìm hiểu một số thông tin về mèo, triệt sản rất tốt cho mèo, còn có thể kéo dài tuổi thọ, tránh một số đau đớn.
Tô Bảo không lớn lắm, đang ở độ tuổi đẹp nhất.
Vẫn là bệnh viện thú cưng lần trước, Tô Minh Châu từng đưa Tô Bảo đến đây mấy lần, cũng xem như đã quen với bác sĩ ở đây. Bác sĩ nhanh chóng sắp xếp mọi việc, rồi đưa Tô Bảo đi.
“Sao mới có mấy ngày không gặp mà Tô Bảo đã nặng lên rồi. Hai người phải kiểm soát khẩu phần ăn của nó, đừng cho nó ăn uống bừa bãi. Mặc dù mèo quýt mập là chuyện bình thường, nhưng mà cũng phải kiểm soát.”
Tô Minh Châu cũng bất lực: “Chỉ ăn một lượng như bình thường, nó ăn thì mập lên thôi.”
Tô Bảo nằm trên giường nhìn anh, nhe răng với anh, mấy sợi ria mép động đậy.
Cơ Thập Nhất buồn cười. Quả nhiên theo thời gian, Tô Bảo đã dám khiêu chiến với Châu Châu, trước đây nó rất sợ người ta cơ mà.
Phẫu thuật triệt sản chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Tô Bảo ngoan ngoãn nằm trên chiếc giường nhỏ đi ra, đôi mắt ướt át khiến người ta đau lòng.
“Ánh mắt nhỏ bé này khiến tôi trông thấy mà đau lòng.” Bác sĩ cười nói.
Cơ Thập Nhất liếc nhìn Tô Bảo, lại lén lút nhìn Châu Châu, phát hiện ánh mắt của cả hai thực sự giống nhau như đúc, nhất là khi nó ẩn chứa sương mù, khiến người khác nhìn vào là sẽ thấy muốn yêu thương thật nhiều.
Lần nào cô cũng bị lừa như vậy, dẫu biết nhưng vẫn dính chiêu.
Hai người ở bệnh viện lại chờ đợi rất lâu, đến khi bác sĩ nói Tô Bảo cử động được, bọn họ mới cẩn thận đưa Tô Bảo vào trong ổ đã chuẩn bị sẵn trên xe. Sau khi phẫu thuật, Tô Bảo ngoan ngoãn nằm ở đó, cực kỳ yên tĩnh.
Nhìn thấy vậy, trái tim Cơ Thập Nhất mềm nhũn. Trách không được có rất nhiều bình luận bên dưới chủ Weibo nói nuôi mèo gọi moe [*].
[*] Moe: dễ thương.
Bọn chúng luôn có sức hấp dẫn, khiến cho người khác yêu thích.
Xe còn chưa chạy ra ngoài, di động của cô đã vang lên, đầu dây bên kia là số điện thoại của Phạm Dương, trước đó cô đã lưu lại.
“… Là cô Cơ đúng không?”
Cơ Thập Nhất nói: “Là tôi, sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Đại sư, hôm nay cô có thời gian không? Tôi muốn nhờ cô giải mộng. Liên quan đến vụ án không đầu gần đây…” Phạm Dương nói.
Đối với xưng hô của anh ta, Cơ Thập Nhất cũng không nghĩ đến việc sửa lại, anh ta đã gọi như vậy rất nhiều lần rồi: “Được, chúng ta hẹn địa điểm gặp mặt đi.”
Phạm Dương lập tức báo cáo địa chỉ, lại nói thêm mấy câu cảm ơn nữa.
Tô Minh Châu nhìn trong gương chiếu hậu, hỏi: “Ai tìm chị vậy?”
Cơ Thập Nhất cân nhắc từ ngữ: “Em cũng biết đấy, là cảnh sát Phạm. Anh ta muốn chị giúp đỡ, không có chuyện gì to tát đâu.”
Giúp đỡ? Hẳn là giải mộng rồi. Tô Minh Châu nghĩ trong lòng, nói: “Em đi cùng với chị.”
Anh không yên tâm để cô đi một mình.
Cơ Thập Nhất muốn lắc đầu theo bản năng, nhưng suy nghĩ kỹ lại rồi gật đầu: “Được.”
Xe nhanh chóng quay đầu đổi hướng, đi về phía địa chỉ mà Phạm Dương nói.
…
Mà bên kia, đồn cảnh sát khu Uyển Tân lại cực kỳ tĩnh lặng.
Sắc mặt Phạm Dương ngưng trọng, nhìn chằm chằm điện thoại di động, ngoan ngoãn nghe lời dạy dỗ bên trong. Anh ta vừa mới nói chuyện này cho đội trưởng Liên thì bị mắng ngay.
Liên Diệc lạnh lùng nói: “Tôi nhớ là trước đây đã từng nói, phải tự mình động não.”
Phạm Dương khe khẽ đáp lại, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà, đội trưởng Liên à, hiện giờ vụ án vẫn chưa có manh mối gì cả, trên mạng lại đang theo dõi sát sao… Em cũng muốn nhanh chóng…”
Giọng nói của anh ta cứ yếu ớt dần.
Đầu bên kia điện thoại, Liên Diệc nhéo nhéo ấn đường: “Các cậu là cảnh sát, tưởng mình đang ở Nhật Bản hả, học trong phim hoạt hình tìm tình báo ư? Nếu hôm nay không có Cơ Thập Nhất, các cậu không thể phá án hả?”
Mấy lần trước Cơ Thập Nhất ra tay giúp đỡ đã tạo ảnh hưởng lớn đến những người trẻ tuổi trong đồn, mặc dù Liên Diệc mong đợi tới, nhưng không ngờ là chân trước anh ta vừa rời đi, chân sau đã mời người ta tới.
Phạm Dương bị dạy dỗ, thầm thấy mình hơi vô dụng.
Nếu có đội trưởng Liên ở đây, hẳn là đã bắt được hung thủ rồi, trên mạng cũng không xảy ra chuyện như vậy, sao có thể giống dáng vẻ người mù nhìn người vậy nhỉ, cái gì cũng không biết như thế này.
“Được rồi, đây là lần cuối cùng, lần sau phải tự mình làm.” Liên Diệc nói: “Các cậu đều là cảnh sát được lựa chọn, tất nhiên không hề kém cỏi. Chẳng lẽ tôi mới rời đi là mọi người không làm được? Phải tự tin vào bản thân mình.”
Bật loa ngoài, cả đồn cảnh sát đều nghe thấy giọng nói của Liên Diệc.
Một đám người đứng sau lưng Phạm Dương chờ cúp máy xong, tâm trạng của bọn họ chuyển từ suy sụp sang xúc động.
“Khi nào đội trưởng Liên trở lại vậy, tôi rất nhớ anh ấy.”
“Đội trưởng Liên tin tưởng chúng ta như thế này, chúng ta phải cố gắng lên!”
“Cả người tôi lúc này đây đã tràn đầy năng lượng, tôi phải nhanh chóng đi tìm ra thông tin. Tôi không tin hung thủ có thể tàng hình được. Nhất định phải bắt được kẻ đó!”
Phạm Dương nghe bọn họ nói vậy, trong lòng cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu. Nhưng đã hẹn với Cơ Thập Nhất rồi, nói không chừng người ta đang trên đường đến nơi, hủy bỏ giữa chừng là không tốt, coi như lần cuối cùng vậy.
Nghĩ vậy, Phạm Dương lập tức cho người đi đón bà chủ, rồi lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Bởi vì chuyện này phải được giữ bí mật, Phạm Dương vốn muốn hẹn ở đồn cảnh sát, nhưng lại nghĩ đối phương là minh tinh, đi vào đồn một cái là tin tức sẽ nhanh chóng bị truyền ra ngoài, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Vẫn nên tìm một nơi vắng người, ba người họ nói chuyện, như vậy mới không có ai biết.
Bà chủ nơm nớp lo sợ, bà ta nghĩ mình đã làm chuyện gì đó sai lầm, ai mà biết được, cảnh sát nói bà ta chỉ cần kể về giấc mơ là được, điều này thật sự rất khôi hài, không phải sao?
Quán cà phê này do Phạm Dương mở. Nghe nói anh ta có việc thì lập tức đóng cửa, nên rất yên tĩnh, hơn nữa còn có vách ngăn để chắn tầm nhìn từ bên ngoài.
Phạm Dương đợi ở quán cà phê mấy phút, cuối cùng cửa cũng bị đẩy ra, hai mắt anh ta sáng lên, sau đó lại đờ người ra, sao lại có hai người đến vậy?
“Cảnh sát Phạm.” Cơ Thập Nhất lịch sự gật đầu.
Tô Minh Châu híp mắt: “Đã lâu không gặp.” Anh vẫn còn nhớ lần trước người này liên tục hỏi lui hỏi tới.
Phạm Dương có chút xấu hổ, nhưng vẫn mặt dày đứng lên: “Lần này làm phiền cô Cơ rồi, để cô đi xa như vậy.”
Cơ Thập Nhất mỉm cười: “Hôm nay tôi đã thấy chuyện này trên mạng, có lẽ bình luận từ những người kia đã khiến cho công việc của mọi người khó khăn hơn rất nhiều.”
Phạm Dương gật đầu: “Đúng vậy. Bọn họ chỉ xem vài tấm ảnh mà đã nghĩ chuyện này như thế này, như thế kia. Chúng tôi xóa bài đăng vì dân chúng hoang mang, đến miệng bọn họ thì lại thành cố ý che giấu kẻ phạm tội. Đây không phải là nói năng lung tung hay sao? Về vụ án này, chúng tôi chưa tìm được bất kỳ manh mối nào, mà ở trên mạng, thân phận hung thủ lại trở thành phú nhị đại [*], quan nhị đại [**] nào đó, tin tức này đã lan truyền tứ tung rồi.”
[*] Phú nhị đại: là thế hệ giàu có đời thứ hai. Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ đến con cái của giới nhà giàu, các tài phiệt hay tỷ phú,…
[**] Quan nhị đại: Là từ ngữ dùng để chỉ con cái của người làm quan chức chính phủ hoặc doanh nghiệp nhà nước của Trung Quốc.
“Còn cả mấy cái video nữa, cảnh sát chúng tôi còn không biết là video gì, những người này lại không hay biết mình đang chia sẻ video giả mạo thông tin, chẳng sợ mình sẽ bị bắt chút nào cả.”
Nếu lượt chia sẻ vượt quá năm trăm lần sẽ bị xem như là tung tin bịa đặt, vi phạm pháp luật. Và rõ ràng, rất nhiều người trên mạng không quan tâm đến điều này, không hề sợ hãi chút nào.
Nói đến đây, anh ta lại ôm một bụng lửa giận. Cảnh sát bọn họ suy nghĩ cho người dân, nhưng người dân thì hay rồi, không suy nghĩ cho bọn họ gì cả.
Phạm Dương xua tay: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa. Đại sư, tôi cũng đã nói chuyện này với cô trong điện thoại rồi. Những chi tiết khác sẽ không thông báo. Chỉ là muốn nhờ cô giúp giải mộng.”
Cơ Thập Nhất gật đầu, cô biết có lẽ có liên quan đến hung thủ, cũng không nhất thiết phải hỏi, cô cũng không phải là cảnh sát.
Phạm Dương nhìn bà chủ: “Bà chủ, nói những gì bà nhớ được ra, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.”
Bấy giờ bà chủ mới biết mình không làm gì sai trái, trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít: “Vâng.“ Cũng may là bà ta có trí nhớ rất tốt, nếu không thì biết làm sao bây giờ.
Lần trước đã kể lại giấc mơ này một lần, bây giờ bà ta vẫn còn nhớ rất rõ.
- -----oOo------
/186
|