“Xe đâu” – 2 từ liên tục văng vẳng trong đầu nó… nó không nghĩ chuyện thế này cũng có thể xảy ra với chính mình.
Như không tin vào khoảng trống trước mắt, Bình vội rút điện thoại gọi cho thằng bạn của mình:
- Ê, hôm nay mày mới bày kế lấy xe con Quyên hả? Sao không thấy xe nó đâu hết?
- Hở? Mày nói cái gì?
- Xe… xe con Quyên nó mất rồi. Tụi mày lại bày kế chọc tụi tao hả?
- Èo… Tao đâu có rảnh………….. À, hôm nay đừng coá mà xạo tao nhá. Tao đã có lòng tốt qua nhà tụi mày chơi rồi, không được đem zụ này ra xạo tao nha… Thôi bạn gái tao tới rồi.. pi …
“Rụp… Tút tút” – Tiếng điện thoại ngắt đường truyền ngân dài trong không gian. Giương đôi mắt trông chờ, thất thần, bất ngờ của chính mình lên nhìn Bình như tìm chút gì đó hy vọng, nhưng Bình lại lắc đầu
- Nó không làm Quyên à, nó còn không tin là xe mày mất?
- Giờ tụi mình làm gì, phải làm gì đây? làm gì? – Phương lẩm bẩm trong miệng, sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, gần như rút sạch sức lực của Phương, cô bạn phải đứng tựa vào thành lan can.
- Này, lúc nãy mới cài thiết bị theo dõi đúng không? Lên lầu, lấy máy theo dõi!!!
- Uk, 3 đứa mình đi
Lên tới phòng, khoác nhanh cái áo khoác, 3 đứa luống cuống dắt 2 chiếc xe máy ra. Chuyện này quá đỗi ngạc nhiên cùng bất ngờ làm cho tụi nó gần như không tin là thật. Chiếc xe của Quyên hiện chạy đã dần xa chỗ tụi nó hiện đang đứng nên cả 3 cấp tốc chạy theo.
Tuy đang rất bối rối nhưng cũng vẫn kịp nhận ra rằng “3 đứa là quá yếu”. Ngay lập tức, Bình lấy điện thoại ra gọi trong khi Phương và Quyên cố gắng chạy theo “chấm đỏ trên màn hình vẫn đang di động rất nhanh”.
Chưa bao giờ, Bình thấy căm ghét bạn bè mình nhiều như lúc này, gọi cho đứa nào Bình cũng chỉ nhận được câu trả lời: Thôi, mày xạo vừa thôi, nếu là ngày hôm qua thì tao tin, chứ hôm nay thì không. Nuốt nước mắt ngược vào trong, Bình thật không biết làm gì khi bạn bè mình lại không tin. Bất chợt Bình nhớ ra An, cô bạn liền ngay lập tức gọi cho chị của mình
- Chị, em Bình nè
- Có gì hem?
- Chị, xe con Quyên bị ăn trộm rồi, giờ tụi em đang chạy theo, chị tới giúp tụi em với, chứ 3 đứa sợ không lấy lại được chiếc xe…..
- Có chị thì sẽ lấy lại được hả? hehe – An cố gắng khịa lại Bình vì vẫn còn nghĩ là Bình nói xạo
- Chị, em không có tâm trạng mà đùa. Đến được thì đến không thì chị chuẩn bị tiếp nhận một số tin tức đi. xxx.xx Lê Thánh Tôn
Nói xong Bình cụp máy, ngay cả chị gái cũng không tin, thử hỏi 3 tên kia có tin lời tụi nó hay không? Cả 3 đứa đều không muốn nghe thêm bất kỳ lời từ chối nào nữa nên đã quyết định không gọi cho 3 tên đó (có gọi thì cũng có tới đâu >”<).
Dấu chấm đã ngừng di động trên màn hình, và ………. tụi nó đã thấy chiếc xe của Quyên. Nhìn 1 đám “bóng đen” đang hút thuốc, phà khói hả hê, chuẩn bị trao tiền cho nhau mà Quyên lạnh người.
“Xe là của mày Quyên à, lôi 2 đứa bạn theo là không đúng” – Nghĩ thế, Quyên liền quay lại
- Ê, tao nghĩ hay là…………
- Dẹp, không nghĩ gì hết – Phương chặn họng Quyên
- Tưởng tụi tao không biết mày nghĩ gì à, định kiu 2 đứa tao về chứ gì. Chuẩn bị, zô đi – Bình hùng hồn tuyên bố nhưng 2 lòng bàn tay đang túa ra mồ hôi lạnh.
Trong khi cả bọn đang thập thò chuẩn bị mò vào, thì một bàn tay đặt lên vai Bình…..
- A………Ummmmmmmmmmmmmm
- Xuỵt, chị nè
Vượt trên sự ngạc nhiên chính là niềm hạnh phúc, ít ra trong ngày này, còn có 1 người tin tụi nó. Nhanh chóng vạch ra kế hoạch, Quyên không cho An tham gia vì An không biết võ. Vì thế An đành ngậm ngùi ở ngoài canh xe và tìm thêm sự trợ giúp.
Kế hoạch của tụi nó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bay zô rồi đánh thôi. Vì đó là con hẻm cụt, không thể bọc đường tụi kia lại được. Chính vì 3 đứa đã học võ nên không biết sợ là gì. Đối với Quyên, chiếc xe lại rất quan trọng.
Cột cao 3 ngọn tóc, đeo vào tay 3 vòng tay mỏng – bùa may mắn của dân học võ, tụi nó hít một hơi thật sâu, chầm chậm tiến vào.
Một vài phút sau, chuông điện thoại của Tự anh reo
- Gọi anh có gì không em?
- ………
- Anh… mau… hức… tới… cứu… 3 đứa… nó… với. huhu, mau tới cứu 3 đứa nó nhanh lên, tụi nó bị đánh nhiều quá, nhiều quá – An nức nở nói
- sao, có chuyện gì với tụi nó, bình tĩnh kể anh nghe – Tự cố gắng làm cho An bình tĩnh
- Không còn thời gian để kể đâu, 4 anh mau đến con hẻm xxx.xx trên đường Lê Thánh Tôn, gần quán bar Black Dragon cứu tụi nó với
Đang lúc Tự anh chuẩn bị đứng lên rời khỏi quán thì 3 tên còn lại đồng thanh nói “Ngu” làm Tự anh vừa tức sôi máu vừa nhăn nhó không hiểu. Long thấy mặt Tự anh vẫn cứ đơ ra nên liền nói: “Hôm nay là cá tháng tư đó ông đại cố cố cố nội àh”
Như chợt hiểu ra, Tự nói nhanh vào điện thoại:
- àh, hôm nay em lại định lừa anh như mọi năm nữa đúng không, lần này anh sẽ không bị thua dễ dàng thế đâu
- không, em nói thật đó anh – An lo lắng nói vì thời gian không còn mà Tự lại không tin
.
.
.
- Câu này nghe quen quá nhóc
- Làm ơn đi anh, xem như tin em lần này nữa thôi
.
.
.
- xì, chiêu cũ rồi. lần trước và trước nữa em cũng đã nói rồi – Tự vừa cười vừa nói, sau đó nhấp một ngụm rượu
- lần này là thiệt mà anh. em không đem chuyện của 3 đứa nó ra đùa đâu
.
.
.
- nhóc, lần trước chẳng phải em đã dọa sẽ cắt tay nếu anh không tin mà. chuyện này có là gì đâu. – Tự thản nhiên đáp, tự hào với trí nhớ của mình
- Vậy …. em phải nói gì anh mới tin em đây?
.
.
.
- àh há, anh cũng nghe câu này rùi. em còn câu nào mới không, nếu không thì em sẽ không lừa anh được đâu
- có lẽ…em…đã…sai….rồi. Tút, tút, tút….
Như không tin vào khoảng trống trước mắt, Bình vội rút điện thoại gọi cho thằng bạn của mình:
- Ê, hôm nay mày mới bày kế lấy xe con Quyên hả? Sao không thấy xe nó đâu hết?
- Hở? Mày nói cái gì?
- Xe… xe con Quyên nó mất rồi. Tụi mày lại bày kế chọc tụi tao hả?
- Èo… Tao đâu có rảnh………….. À, hôm nay đừng coá mà xạo tao nhá. Tao đã có lòng tốt qua nhà tụi mày chơi rồi, không được đem zụ này ra xạo tao nha… Thôi bạn gái tao tới rồi.. pi …
“Rụp… Tút tút” – Tiếng điện thoại ngắt đường truyền ngân dài trong không gian. Giương đôi mắt trông chờ, thất thần, bất ngờ của chính mình lên nhìn Bình như tìm chút gì đó hy vọng, nhưng Bình lại lắc đầu
- Nó không làm Quyên à, nó còn không tin là xe mày mất?
- Giờ tụi mình làm gì, phải làm gì đây? làm gì? – Phương lẩm bẩm trong miệng, sự việc xảy ra quá đỗi bất ngờ, gần như rút sạch sức lực của Phương, cô bạn phải đứng tựa vào thành lan can.
- Này, lúc nãy mới cài thiết bị theo dõi đúng không? Lên lầu, lấy máy theo dõi!!!
- Uk, 3 đứa mình đi
Lên tới phòng, khoác nhanh cái áo khoác, 3 đứa luống cuống dắt 2 chiếc xe máy ra. Chuyện này quá đỗi ngạc nhiên cùng bất ngờ làm cho tụi nó gần như không tin là thật. Chiếc xe của Quyên hiện chạy đã dần xa chỗ tụi nó hiện đang đứng nên cả 3 cấp tốc chạy theo.
Tuy đang rất bối rối nhưng cũng vẫn kịp nhận ra rằng “3 đứa là quá yếu”. Ngay lập tức, Bình lấy điện thoại ra gọi trong khi Phương và Quyên cố gắng chạy theo “chấm đỏ trên màn hình vẫn đang di động rất nhanh”.
Chưa bao giờ, Bình thấy căm ghét bạn bè mình nhiều như lúc này, gọi cho đứa nào Bình cũng chỉ nhận được câu trả lời: Thôi, mày xạo vừa thôi, nếu là ngày hôm qua thì tao tin, chứ hôm nay thì không. Nuốt nước mắt ngược vào trong, Bình thật không biết làm gì khi bạn bè mình lại không tin. Bất chợt Bình nhớ ra An, cô bạn liền ngay lập tức gọi cho chị của mình
- Chị, em Bình nè
- Có gì hem?
- Chị, xe con Quyên bị ăn trộm rồi, giờ tụi em đang chạy theo, chị tới giúp tụi em với, chứ 3 đứa sợ không lấy lại được chiếc xe…..
- Có chị thì sẽ lấy lại được hả? hehe – An cố gắng khịa lại Bình vì vẫn còn nghĩ là Bình nói xạo
- Chị, em không có tâm trạng mà đùa. Đến được thì đến không thì chị chuẩn bị tiếp nhận một số tin tức đi. xxx.xx Lê Thánh Tôn
Nói xong Bình cụp máy, ngay cả chị gái cũng không tin, thử hỏi 3 tên kia có tin lời tụi nó hay không? Cả 3 đứa đều không muốn nghe thêm bất kỳ lời từ chối nào nữa nên đã quyết định không gọi cho 3 tên đó (có gọi thì cũng có tới đâu >”<).
Dấu chấm đã ngừng di động trên màn hình, và ………. tụi nó đã thấy chiếc xe của Quyên. Nhìn 1 đám “bóng đen” đang hút thuốc, phà khói hả hê, chuẩn bị trao tiền cho nhau mà Quyên lạnh người.
“Xe là của mày Quyên à, lôi 2 đứa bạn theo là không đúng” – Nghĩ thế, Quyên liền quay lại
- Ê, tao nghĩ hay là…………
- Dẹp, không nghĩ gì hết – Phương chặn họng Quyên
- Tưởng tụi tao không biết mày nghĩ gì à, định kiu 2 đứa tao về chứ gì. Chuẩn bị, zô đi – Bình hùng hồn tuyên bố nhưng 2 lòng bàn tay đang túa ra mồ hôi lạnh.
Trong khi cả bọn đang thập thò chuẩn bị mò vào, thì một bàn tay đặt lên vai Bình…..
- A………Ummmmmmmmmmmmmm
- Xuỵt, chị nè
Vượt trên sự ngạc nhiên chính là niềm hạnh phúc, ít ra trong ngày này, còn có 1 người tin tụi nó. Nhanh chóng vạch ra kế hoạch, Quyên không cho An tham gia vì An không biết võ. Vì thế An đành ngậm ngùi ở ngoài canh xe và tìm thêm sự trợ giúp.
Kế hoạch của tụi nó cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bay zô rồi đánh thôi. Vì đó là con hẻm cụt, không thể bọc đường tụi kia lại được. Chính vì 3 đứa đã học võ nên không biết sợ là gì. Đối với Quyên, chiếc xe lại rất quan trọng.
Cột cao 3 ngọn tóc, đeo vào tay 3 vòng tay mỏng – bùa may mắn của dân học võ, tụi nó hít một hơi thật sâu, chầm chậm tiến vào.
Một vài phút sau, chuông điện thoại của Tự anh reo
- Gọi anh có gì không em?
- ………
- Anh… mau… hức… tới… cứu… 3 đứa… nó… với. huhu, mau tới cứu 3 đứa nó nhanh lên, tụi nó bị đánh nhiều quá, nhiều quá – An nức nở nói
- sao, có chuyện gì với tụi nó, bình tĩnh kể anh nghe – Tự cố gắng làm cho An bình tĩnh
- Không còn thời gian để kể đâu, 4 anh mau đến con hẻm xxx.xx trên đường Lê Thánh Tôn, gần quán bar Black Dragon cứu tụi nó với
Đang lúc Tự anh chuẩn bị đứng lên rời khỏi quán thì 3 tên còn lại đồng thanh nói “Ngu” làm Tự anh vừa tức sôi máu vừa nhăn nhó không hiểu. Long thấy mặt Tự anh vẫn cứ đơ ra nên liền nói: “Hôm nay là cá tháng tư đó ông đại cố cố cố nội àh”
Như chợt hiểu ra, Tự nói nhanh vào điện thoại:
- àh, hôm nay em lại định lừa anh như mọi năm nữa đúng không, lần này anh sẽ không bị thua dễ dàng thế đâu
- không, em nói thật đó anh – An lo lắng nói vì thời gian không còn mà Tự lại không tin
.
.
.
- Câu này nghe quen quá nhóc
- Làm ơn đi anh, xem như tin em lần này nữa thôi
.
.
.
- xì, chiêu cũ rồi. lần trước và trước nữa em cũng đã nói rồi – Tự vừa cười vừa nói, sau đó nhấp một ngụm rượu
- lần này là thiệt mà anh. em không đem chuyện của 3 đứa nó ra đùa đâu
.
.
.
- nhóc, lần trước chẳng phải em đã dọa sẽ cắt tay nếu anh không tin mà. chuyện này có là gì đâu. – Tự thản nhiên đáp, tự hào với trí nhớ của mình
- Vậy …. em phải nói gì anh mới tin em đây?
.
.
.
- àh há, anh cũng nghe câu này rùi. em còn câu nào mới không, nếu không thì em sẽ không lừa anh được đâu
- có lẽ…em…đã…sai….rồi. Tút, tút, tút….
/98
|