Cho dù là người hay là vật, chỉ cần biến mất khỏi tầm mắt, thì sẽ mau chóng bị lãng quên. Lãng quên là một việc vô cùng tàn khốc.
Buổi chiều một ngày nghỉ, tiết trời quang đãng, tôi ngồi vắt chéo chân bên khung cửa bé tẹo trong nhà, thong thả lật cuốn tạp chí trong tay. Ánh dương vàng xuộm khẽ đậu trên mái ngói xanh màu cổ kính, tương phản với bóng râm dịu nhẹ ở trong góc.
Bốn bề cực kỳ yên tĩnh, dường như đã rất lâu rồi tôi không nhàn nhã như thế. Từ khi bắt đầu đến làm việc ở Vong Xuyên đường, tình cảnh xung quanh tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, tuy rằng bình thường số lần gặp những thứ tạp nham khiến tôi kinh sợ cũng có giảm đi, nhưng hệ số nguy hiểm thì tăng lên gấp bội. Nhưng nhờ thế mà tôi đã to gan hơn rất nhiều.
Bây giờ, nếu gặp phải thứ gì kỳ quái, tôi chẳng còn luống cuống chân tay như trước nữa.
Giống như để phản bác kết luận này, chiếc di động để trong góc bỗng rú lên. Tiếng nhạc lảnh lót mà chói tai vang lên một cách đột ngột, khiến tôi giật thót mình. Đến khi nhận ra là nhạc chuông di động, tôi mới vội vàng bấm phím nghe.
Giọng nói ở đầu bên kia cứ thì thà thì thào, tôi nhất thời không nhận ra là ai, cho đến khi cô ấy a lô liền mấy tiếng, tôi mới sực tỉnh.
- Tô Tô à?
- Không mình thì còn ai vào đây? Nếu cậu còn không nhận ra thì mình đến ói máu mà chết mất.
Trong điện thoại Tô Tô vẫn ăn nói sắc sảo như thế, chỉ có điều nghe hình như hỏi mệt mỏi. Tôi vội hỏi cô ấy:
- Sao thế? Cậu không khỏe ở đâu à?
- Tớ sắp chết rồi… Tớ đang nằm ở bệnh viện Thành phố II.
Tô Tô kéo dài giọng, như đang kể chuyện gì đó rất vui vẻ. Sắp chết? Trong bệnh viện? Thế mà cô ấy còn vui vẻ như thế?
- Đồ ngốc! Đợi tớ nhé!
Tôi mắng cô ấy rồi ngắt điện thoại, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, vớ vội một chiếc áo khoác mặc lên người rồi đi.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, vừa bước xuống taxi, tôi lại lao như điên đến phòng bệnh của Tô Tô. Tôi thở hổn hển chạy đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tô Dương đang ngồi trên giường bệnh trải ga trắng tinh, vẫy tay cười tươi, không hề có vẻ bệnh tật chút nào.
Tôi bước tới, suýt nữa túm lấy cổ áo của cô ấy mà hỏi, rốt cuộc cậu có điểm nào giống người sắp chết hả? Nhưng trên thực tế thì tôi chỉ xoa xoa đầu cô ấy, hỏi một câu:
- Thế cậu bị làm sao? Không khỏe chỗ nào?
Cô ấy cười hì hì, vỗ vỗ lên mép giường, ra ý bảo tôi ngồi xuống.
Trò chuyện rôm rả hồi lâu, hóa ra hai ngày trước cô nàng bỗng bị viêm ruột thừa cấp tính, may mà phát hiện kịp thời, được người ta đưa vào bệnh viện phẫu thuật, bây giờ không còn gì đáng ngại nữa.
Tôi vừa lo vừa bực, nếu nói rõ ngay từ đầu thì đâu đến nỗi tôi sợ chết khiếp như thế.
Lo sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của Tô Dương, tôi không dám nói gì, chỉ cùng cô ấy trò chuyện một cách nhỏ nhẹ. Đây là phòng dành cho ba bệnh nhân, nằm ở giường sát vách là một bệnh nhân nữ hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt, nằm trên giường đọc sách, không hề có bất kỳ phản ứng nào trước sự thăm viếng của tôi. Một người khác trên chiếc giường còn lại thì ngủ suốt, đắp chăn kín mít, tôi cũng không nhìn rõ tướng mạo.
Căn phòng này tương đối yên tĩnh.
Viêm ruột thừa không phải là bệnh nặng, nhưng cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Thấy chuyện trò cũng đã khá lâu, tôi bèn lén nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, không còn sớm nữa, nên tôi hỏi Tô Dương:
- Cậu có muốn ăn gì không?
Cô ấy nghĩ một lúc, nói muốn ăn sủi cảo Tam Tiên[1].
[1] Sủi cảo Tam Tiên là loại sủi cảo có vỏ bằng bột mỳ trắng pha lòng đỏ trứng gà, dùng tôm tươi, thịt cá trắm đen tươi và thịt lợn bắp tươi làm nhân, vì thế gọi là “Tam Tiên” – ba thứ tươi. (ND)
Hồi chúng tôi còn học cùng với nhau, mỗi lúc rãnh rỗi đều thích đến quán Lục Phúc Ký gần trường ăn sủi cảo Tam Tiên. Đây là cửa hàng mà chúng tôi hay đến nhất. Sủi cảo ở cửa hàng này vừa thơm ngon, vừa đầy đặn, nước canh ngon ngọt. Nhưng từ khi tốt nghiệp, tôi không đến gần trường nữa, hôm nay nghe Tô Dương nhắc đến, tôi bỗng thèm sủi cảo của Lục Phúc Ký.
Tôi nghĩ thầm, Lục Phúc Ký cách bệnh viện Thành phố II cũng không quá xa, đến đó mua sủi cảo cho Tô Dương chắc cô ấy sẽ rất vui.
Nghĩ vậy, tôi nói với Tô Dương một câu rồi bước ra ngoài, chuẩn bị đi mua đồ ăn.
Có lẽ vì tôi đã quá vội vàng, nên vừa đẩy cửa một cái liền va phải một người từ bên ngoài bước vào. Hoảng quá, tôi cuống quýt xin lỗi. Người đó không hề tức giận, trái lại còn cười cười, hỏi tôi:
- Đến thăm bạn à?
Vừa nhìn đã biết đó là một bác sĩ, mặc chiếc áo blouse trắng, ngoại hình đúng kiểu khiến người ta yêu thích, vừa nho nhã lịch thiệp vừa chững chạc chín chắn. Kiểu người phong thái ngời ngời thế này chắc chắn luôn được bệnh nhân an tâm gửi gắm.
Nhưng tôi kém cỏi nhất là chuyện giao tiếp với bác sĩ, vì thế nhìn anh ta mỉm cười, tôi hơi lúng túng, chỉ biết khẽ gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.
- Bác sĩ Liễu!
Tô Dương trong phòng khẽ gọi một tiếng, rồi lại giới thiệu với tôi:
- Đây là bác sĩ điều trị của tớ, bác sĩ Liễu.
Rồi lại quay sang giải thích với bác sĩ tôi là bạn đến thăm. Người phụ nữ trung niên nằm giường bên cạnh cũng khẽ chào hỏi bác sĩ. Anh ta gật đầu với tôi, rồi lách người bước vào phòng bệnh.
Quả nhiên là bác sĩ.
Khi lướt qua nhau, tôi ngửi thấy trên người anh ta có mùi rất thơm, không biết đó là nước hoa hay là mùi gì khác. Tóm lại là hoàn toàn khác với một bác sĩ trên người toàn mùi thuốc sát trùng trong tưởng tượng của tôi, và anh ta có gì đó rất đặc biệt.
Khi đi trên hành lang, còn đang băn khoăn tại sao trên người bác sĩ lại không có thuốc sát trùng, thì tôi đi ngang qua một y tá, tôi cũng ngửi thấy mùi thơm đó. Lẽ nào mùi thơm này là loại thuốc sát trùng mới điều chế của riêng bệnh viện này?
Tối thế này mà tôi còn đi chầm chậm trong bệnh viện, đúng là khó tưởng tượng nổi. Tôi mà không mau đi mua sủi cảo, chưa biết chừng cửa hàng họ sắp đóng cửa rồi ấy chứ.
Bắt một chiếc taxi ở cổng bệnh viện, tôi đi thẳng đến khu cạnh trường.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, người qua kẻ lại, tôi bước nhanh trên con đường quen thuộc.
Khu quanh trường cũng không có gì thay đổi so với ngày trước, chỉ có điều nơi đây đã có thêm nhiều cửa hàng bán đồ ăn vặt mới.
Lục Phúc Ký vẫn nằm ở ngã rẽ sang con phố phía sau, chỗ mặt tiền vốn không mấy bắt mắt của cửa hàng có đặt một chiếc ghế băng được lau sạch bóng, thậm chí bà chủ nhiệt tình còn nhận ra tôi, liền nhanh tay bỏ thêm ít vỏ tôm khô, dầu mè vào trong canh.
Khi tôi đưa tay ra nhận túi đồ ăn thì sơ ý làm đổ, không những bị bỏng tay mà còn bị sánh nước canh ra ngoài. Tôi vô tình nhìn xuống đất, thấy một bé trai đang bò dưới sàn, liếm thứ canh đó một cách tham lam, đôi mắt đen sì còn liếc xéo tôi. Tôi giật mình sợ hãi, run bắn người.
Nghe thấy giọng nói ân cần của ông bà chủ, tôi mới trấn tĩnh, nhìn lại mắt đất thì đứa bé đó đã biến mất, chỉ còn lại chút canh vương vãi trên mặt đất.
Không muốn nghĩ nhiều, tôi vội vội vàng vàng bảo chủ quán làm cho một phần khác, trả tiền, rồi lập tức quay về.
Ở khu phòng bệnh, không khí sực mùi thuốc sát trùng đến nhức mũi. Tôi cố gắng kìm chế không chú ý đến thứ mùi kinh khủng đó, vội vã đi tới phòng Tô Dương. Giờ này chưa phải là quá muộn, nhưng ở hành lang tịnh không một bóng người. Có lẽ vì bệnh nhân cũng thưa thớt nên đèn ở chỗ y tá đứng cũng chỉ thắp sáng mấy ngọn, một y tá ngồi bên quầy ngủ gà ngủ gật, mái tóc đen mượt xõa trên đồng phục trắng tinh, trong đêm tối nhìn lại càng tương phản rõ ràng.
Khi đi ngang qua, tôi mới thấy có một bé trai đang ngồi cạnh, có lẽ là con cô ấy, cùng đi trực đêm với mẹ. Đứa trẻ tỉnh như sáo, ngồi trên ghế không ngừng lắc qua lắc lại, lật lật tấm thẻ trực ban trên mặt quầy. Tôi liếc nhìn một cái, thấy số 304, trên ảnh là một gương mặt rất đỗi thanh tú. Thằng bé chú ý tới tôi, nó giương mắt nhìn rồi cười với tôi, tôi cũng cười đáp lại, rồi vội vàng rảo bước qua.
Khi mang đến nơi cho Tô Dương thì sủi cảo cũng đã hơi nguội, nhưng nhìn thấy chữ Lục Phúc Ký, mắt cô ấy sáng lên, lập tức ngồi bật dậy. Tôi ngồi bên mép giường, vừa nhìn cô ấy vừa kiếm chuyện tán gẫu.
Con gái tám chuyện, nội dung không ngoài những tin đồn giới giải trí, tin tức giật gân, Tô Dương rành những chuyện này như lòng bàn tay, thậm chí đến chuyện viện trưởng của bệnh viện nhập nhằng với y tá trưởng cô ấy cũng biết. Tôi chỉ có nước phục cô ấy sát đất. Cô ấy vốn rất giỏi giao thiệp, đến đâu cũng bắt chuyện làm quen được. Dáng vẻ phấn chấn của cô ấy lúc này đâu có giống một người bệnh chứ! Nếu ai không biết, có khi còn tưởng cô ấy là phóng viên của tờ báo nào đó đến đây nằm vùng cũng nên.
Nói đến đoạn hấp dẫn, Tô Dương đặt bát xuống, thì thầm kể cho tôi nghe về bác sĩ chính của mình.
Nghe nói vị bác sĩ đó có một cái tên rất hay – Liễu Dạ, du học ở Nhật về, y thuật cao minh, tuổi tác còn trẻ mà đã được làm bác sĩ phẫu thuật chính, sự nghiệp có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng thượng đế luôn công bằng, bác sĩ Liễu “chức trưởng đắc ý, tình trường thất ý”[2], mới ba mươi tuổi đầu đã ly hôn hai lần. Những người vợ trước đều rời bỏ anh ta, lý do là anh ta quá chuyên tâm vào sự nghiệp, không quan tâm đến gia đình.
[2] Ý nói thăng tiến về sự nghiệp nhưng lại trắc trở trong tình cảm. (ND)
Nói đến đây, Tô Dương khẽ nói nhỏ, người đàn ông chuyên tâm vào sự nghiệp mới có sức hấp dẫn chứ.
Tôi nhìn vẻ mặt đầy ngưỡng mộ đó, không nén được bèn lay cô ấy một cái, hỏi:
- Không phải cậu mê người ta rồi chứ?
Tô Dương không đáp mà chỉ cười khì khì.
Thấy cô ấy cười, tôi đã biết là mình đoán đúng đến tám, chín phần. Tính khí của Tô Dương rất ương bướng, bây giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ là tại sao tự cô ấy lại không hiểu được rằng, người đàn ông đã ly hôn hai lần vì sự nghiệp, thì sao có thể chuyên tâm vào cuộc hôn nhân thứ ba?
Tôi thầm thở dài trong lòng, quay sang thấy người phụ nữ vàng vọt nằm trên giường bên đặt cuốn sách xuống, dường như chuẩn bị đi ngủ. Người bệnh ở chiếc giường còn lại vẫn cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ ra mấy món tóc dài, lặng lẽ chìm sâu trong giấc mộng.
Tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi, không còn sớm nữa, tôi phải mau về thôi. Sau khi chào Tô Dương, tôi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Vì chuyện xảy ra đột ngột nên tôi quên béng mất tối nay phải đến Vong Xuyên đường và cũng không hề xin phép Thanh Minh.
Bên ngoài, ánh đèn vàng tối, y tá trực ban vẫn đang gà gật, thằng bé bên cạnh không biết đã đi đâu, có lẽ là buồn chán quá nên nó chạy đi chơi rồi.
Đi một mình trong hành lang bệnh viện khiến trong tôi trỗi dậy một cảm giác bất an. Theo lý mà nói, bệnh viện chính là nơi cực kỳ u ám, những thứ xấu xa kia đều thích tụ tập ở đây, xét theo một ý nghĩa nào đó thì rõ ràng đây phải là một nơi vô cùng náo nhiệt. Nhưng ở đây lại quá yên tĩnh, đến một chiếc bóng cũng chẳng thấy tăm hơi. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng thở của mình đang dần dần trở nên nặng nề.
Không, không đúng, trở nên nặng nề không phải là tiếng thở của tôi, mà dường như ở phía sau lưng tôi. Nhưng rành rành lúc nãy còn không có một bóng người, lẽ nào tôi không nhìn thấy “nó”?
Âm thanh đó đã đến rất gần, tôi không dám quay đầu lại, âm thầm nhớ lời giáo huấn của ông nội khi nhỏ rằng, buổi tối đi đường nhất định không được quay đầu lại. Nói thực, tôi rất sợ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Những thứ này, cho dù gặp nhiều hơn nữa, vẫn khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi im lặng bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói, dấu trăng khuyết màu đỏ và vòng đeo tay đều ở đây, lấy hết can đảm tôi co giò chạy như bay. Cho dù tốt xấu thế nào, tôi vẫn phải cắm đầu chạy thẳng đến cổng lớn rồi mới dừng lại.
Tiếng thở phía sau đã biến mất, có lẽ chỉ là một bác sĩ đi tuần đêm. Có thể do thần kinh tôi quá nhạy cảm, nên đã nghĩ đó đáng sợ như vậy.
Ánh trăng trong vắt, từ chiếc xe cấp cứu im lìm đỗ trong sân hắt ra những tia sáng màu đỏ.
So với ánh sáng lập lòe đó, chiếc môtô dựng bên cạnh trông càng bắt mắt hơn, nhìn cực kỳ nổi bật, chỉ có điều nó đỗ trong sân bệnh viện nên nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy hài hòa.
Chủ nhân của chiếc môtô là anh chàng trông rất đáng ghét, đôi đồng tử màu hổ phách sáng lấp lánh trong đêm tối. Dao giơ chiếc mũ bảo hiểm trong tay lên, mỉm cười với tôi.
- Này, em đã học được cách trốn làm rồi cơ à!
Dao thích phóng xe tốc độ cao, nhanh tựa gió, may mà trên đường phố ban đêm không có ai, nên không phải lo lắng xảy ra tai nạn giao thong. Tôi cũng thích như thế nên không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Dao im lặng lái xe, đột nhiên cất tiếng hỏi tôi:
- Em đến bệnh viện làm gì?
- Đi thăm Tô Dương, cô ấy bị bệnh.
- Ồ? Chính là cái cô Tô Dương mà em hay nhắc đến hả? – Hình như Dao nghĩ một lúc mới nhớ ra, lại hỏi tôi – Là người đẹp à?
- Đương nhiên, Tô Dương vừa đẹp người lại vừa đẹp nết. Hồi học đại học có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy kén chọn nên chưa hề yêu ai – Nhắc đến Tô Dương, tôi lại sôi nổi hẳn lên.
- Ồ? Đẹp thế sao? Vậy lần sau đến thăm cô ấy, anh cũng tới nhé!
Nghe tới người đẹp, Dao liền trở nên phấn chấn, tuy tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc bấy giờ của Dao, nhất định là hai mắt sáng rực, cười tươi như hoa nở.
Anh chàng này luôn như thế, nhìn thấy người đẹp là tức khắc vồn vã ngay.
- Haizz, cũng được.
Bỏ qua những chuyện khác, ở một nơi không được thanh tịnh như bệnh viện thì đúng là tôi cần có Dao đi cùng. Nhưng hôm nay sao Dao lại đột ngột xuất hiện ở đây nhỉ?
- Này – Tôi khều khều – Sao anh lại đến đây?
- Tiện đường thôi – Dao đáp lại với vẻ hờ hững cố ý.
Chắc chắn không chỉ là tiện đường, rõ ràng là anh chàng này có chuyện gì đó giấu tôi. Tôi cũng không muốn truy hỏi thêm mà chỉ ậm ừ một tiếng và không nói gì nữa.
Từ xa đã thấy Thanh Minh ở trong cửa hàng, anh ngồi trong quầy, đọc sách dưới ánh đèn bàn. Nghe thấy tiếng xe, anh nhíu mày, đặt cuốn sách trong tay xuống và đứng dậy.
Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua toàn thân tôi, rồi buông một câu gọn lỏn:
- Em đi đâu thế? Trên người bám đầy thứ không thanh tịnh.
Tôi bất giác nhìn xuống quần áo của mình, mới hiểu ra “thứ không thanh tịnh” mà anh nói là gì.
Không đợi tôi phân trần, Thanh Minh đã bước tới, khẽ vỗ vỗ lên người tôi hai cái, giống như phủi bụi vậy, trông thì chỉ là động tác rất nhẹ nhàng thong thả, nhưng trong phút chốc tôi cảm thấy bình tâm trở lại.
Tôi biết, bây giờ mình đã an toàn.
Bệnh viện quả nhiên không phải là nơi tốt đẹp gì.
Sau khi nghe tôi kể sơ qua, Thanh Minh và Dao liền thay đổi thái độ, nhìn nhau bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó Thanh Minh vặn cho chiếc đèn bàn sáng lên rồi tiếp tục đọc sách.
Dao lại cười rất vui vẻ, nói với tôi:
- Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé, được không?
Đương nhiên là không được! Xưa nay anh có kể cho tôi nghe chuyện gì hay ho đâu?
Nhưng Dao không thèm để ý đến phản ứng của tôi, mà cứ tự động kể.
- Tiểu Hạ, em có biết ngạ quỷ không?
Loại ngạ quỷ này tôi đã từng được nghe kể, đó là những kẻ kiếp trước tạo nghiệt quá nhiều, sau khi chết bị đọa thành ngạ quỷ. Họ luôn bị giày vò trong cảm giác đói khát, không ngừng ăn và cũng không bao giờ no bụng. Năm đó khi nghe sư đệ kể, tôi cảm thấy đây là một loại quỷ cực kỳ đáng thương.
Ví như tôi, chịu đói hai bữa đã không chịu nổi, huống hồ cả đời ngạ quỷ luôn đói khát? Khi nhu cầu của cơ thể không được đáp ứng, thì sao có thể nhàn nhã suy tư chứ? Xét từ góc độ này thì ngạ quỷ là một loài quỷ cực kỳ đáng sợ.
Chúng không có chút lý trí nào, chỉ biết há miệng, ngấu nghiến tất cả mọi thứ trước mặt.
- Em có biết một chút.
Tôi nhìn Dao, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện ngạ quỷ. Anh vỗ đầu tôi, hỏi với giọng nghiêm túc:
- Em có biết tại sao anh lại đến bệnh viện không?
Tôi mù mờ lắc đầu.
- Bởi vì có vụ làm ăn mới – Thanh Minh ở bên cạnh khẽ xen vào một câu.
Ồ, hóa ra là vậy. Hóa ra vụ làm ăn mới chính là thu phục ngạ quỷ?
Sau khi “ồ” lên một tiếng, tôi mới chột dạ, đừng nói là họ sẽ sai tôi đi thực hiện vụ này đấy nhé? “Ngạ quỷ” cộng với “bệnh viện”, dưới uy lực của hai danh từ đáng sợ này, tôi tin chắc là mình nhất định sẽ chết rất khó coi.
- Ý của anh là bảo em đi thực hiện vụ này?
Tôi không dám tin, quay đầu lại hỏi Thanh Minh. Chỉ nhìn thấy ánh mắt bình thản của anh, những ngón tay thon dài khẽ lật một trang sách, gật nhẹ đầu, ý là khẳng định.
Không phải chứ! Tôi kêu một tiếng thảm thiết. Dao nhìn tôi với ánh mắt “hận sắt không thành thép”[3] hồi lâu, cuối cùng nói một câu khiến tôi cảm động suýt nữa thì rơi nước mắt.
[3] Hận sắt không thành thép: Câu thành ngữ Trung Quốc, ý nói cảm thấy không vừa lòng khi đối tượng mà mình vốn đặt nhiều kỳ vọng lại không có được sự cầu tiến, cố gắng tiến bộ như mình hằng mong muốn. (BTV)
- Anh sẽ đi cùng em – Dao nói.
Anh vừa thốt lên, tôi chỉ thiếu điều nhảy lên ôm chầm lấy anh, nên lại sợ anh chàng này lên cơn tự mãn, nên đành thôi vậy.
Vụ làm ăn này có thực là đi thu phục ngạ quỷ không? Dù không muốn thì vẫn phải làm thôi. Tôi liền hỏi cặn kẽ Dao về tình hình cụ thể.
Theo lời anh, lần này có một vị khách đến nhờ chúng tôi thu phục mấy con ngạ quỷ, địa điểm đại khái ở khu vực phụ cận của Bệnh viện Thành phố II. Dao đã nắm được tình hình đại thể ở khu phụ cận, xác định được địa điểm của mục tiêu, chắc chắn chúng ở trong bệnh viện. Bệnh viện xưa nay luôn là nơi xảy ra lắm chuyện, chứa đủ loại dục vọng, linh hồn, khí vẩn đục… Đó đều là những thức ăn ưa thích nhất của ngạ quỷ, cũng khó trách sao chúng tụ họp ở đó.
Tôi hơi lo lắng cho Tô Dương, tuy vận khí của cô ấy rất tốt, chắc sẽ không bị những thứ tạp nham đó bám lấy. Nhưng bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện, hơn nữa còn chưa khỏe hẳn, vận khí cũng có thể suy giảm. Tô Dương ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tôi nghĩ tới đứa trẻ bò trên sàn ở cửa hàng Lục Phúc Ký lúc đi mua sủi cảo, bất giác toàn thân tôi lạnh toát. Đó cũng là ngạ quỷ sao?
Trong lòng tôi bắt đầu có chút sợ hãi, sợ phải một mình về căn nhà trống trải.
Nhớ đến những lá bùa dán lay lắt ở bốn góc nhà, trong lòng tôi do dự một lát rồi quyết định đề nghị với Dao:
- Tối nay nhường cho em ngủ phòng anh được không?
- Hứ, tại sao? – Dao hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười vẻ ta đây biết tỏng.
- Có thể, có thể, nhưng phải nhớ trả tiền thuê phòng đấy nhé.
- Vâng, vâng! – Tôi gật đầu lia lịa, nhưng cười không nổi.
Tôi nghĩ đến Tô Dương một mình nằm trong phòng bệnh, không biết cô ấy có sợ không? Có thấy cô đơn không? Có gặp phải thứ kỳ quái đó không?
Dao úp tay lên hai tay tôi, khẽ lắc, nói nhỏ:
- Không cần lo lắng cho Tô Dương đâu, những người xui xẻo như em trên đời này hiếm lắm, không có ai đen đủi như em đâu.
Tuy ý của Dao là muốn thể hiện sự quan tâm, nhưng giọng điệu lại chẳng nể nang gì. Tôi trừng mắt lườm anh, cuối cùng không nhịn được, cười phá lên.
Căn phòng của Dao vốn chẳng xa lạ gì với tôi, bình thường hễ cứ xảy ra chuyện gì, thì y như rằng tôi sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường này. Xét trên một phương diện nào đó, đây có thể coi là nơi kết thúc những cơn ác mộng của tôi.
Tôi sửa soạn chăn đệm, còn Dao thì huýt sáo khe khẽ, đứng tựa cửa nhìn tôi thu dọn căn phòng bừa bộn của mình. Thực ra phòng của anh không bừa bộn, chỉ có điều trên sàn và giường đều vương vãi đầy lông mèo. Tôi cẩn thận nhặt từng sợi, từng sợi lông mèo, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay. Dao hỏi tôi:
- Nhặt cái này làm gì?
- Gom chúng lại, đợi bao giờ lông của anh rụng hết, em sẽ làm mái tóc giả cho anh – Tôi trả lời hết sức nghiêm túc.
Dao nhíu mày một cái, dường như chuẩn bị trêu chọc tôi, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ vào đầu tôi rồi nói một câu:
- Bản thiếu gia không bao giờ già đi đâu nhé.
Nụ cười của Dao rạng rỡ biết bao, trong mắt tôi, nó tựa như một đóa hoa không bao giờ tàn.
Tuổi thọ của yêu quái hẳn là rất dài. Một trăm năm trước, Dao có dáng vẻ này, một trăm năm sau, có lẽ anh cũng vẫn thế, chỉ là không biết Dao khi đó có còn như bây giờ – yêu cái đẹp và tự yêu bản thân, hễ thấy gái đẹp là mắt sáng như đèn pha, hớn hở sấn tới, y hệt như một gã trai bao – hay không?
Hay là, khi anh chàng ngồi xổm trên một góc phố đượm ánh chiều tà, trêu chọc một chú mèo đi ngang qua, liệu có nhớ rằng rất nhiều năm về trước, có một người đã từng cùng làm việc với mình là tôi đây hay không?
Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng hiểu rằng bất luận là Dao hay là Thanh Minh, thì trong sinh mệnh của họ, tôi cũng chỉ là một khách qua đường vội vã mà thôi.
Con người quả thực là một sinh vật rất mong manh.
Tôi nắm chặt nhúm lông mèo trong tay, vò chúng thành một nắm. Chúng quện với mồ hôi làm cho tôi thấy ngưa ngứa, khiến tôi không thể nghĩ sang chuyện khác.
Dao bước đến trước mặt tôi, chăm chú quan sát vẻ mặt bỗng chốc trở nên trầm tư của tôi.
- Em đang nghĩ gì thế?
Tôi cười đáp lại anh:
- Em muốn đem lông mèo đan thành một chiếc áo để mặc, nhưng bây giờ không đủ, phải làm thế nào đây?
- Hừ, ý của em là bắt anh nhổ một ít cho em à?
Dao cũng cười, nhưng lần này rõ ràng không còn rạng rỡ nữa.
- Đúng thế, cảm ơn sự ủng hộ hữu nghị của anh.
Tôi đưa tay vuốt lên mái tóc bóng mượt của Dao, làm ra vẻ như sắp nhổ tóc.
Anh chàng đó quả nhiên tinh quái, ngay lập tức vùng ra, chạy sang phòng ngoài. Thậm chí tôi còn nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị Dao đá phải, xủng xoảng xủng xoảng. Sau đó là giọng nói hơi bực bội của Thanh Minh, tiếng đặt cuốn sách lên mặt tủ quầy, tiếng bước chân lộp cộp, tiếng quần áo sột soạt.
Tất cả những âm thanh nhỏ mà hỗn tạp đó đều trở nên rành rọt lạ thường trong đêm tối. Hóa ra trong góc khuất sâu thẳm của trái tim, những âm thanh rất đỗi bình thường cũng có thể trở nên dịu dàng mà giày vò con người ta đến thế.
Tôi vùi mặt vào gối, nút chặt hai tai.
Phật Tổ cũng được, Thượng Đế cũng được, ai đó hãy cứu tôi đi. Nói cho tôi, tất cả chuyện này chỉ là mơ, xưa nay tôi đều sống một mình thôi.
Như thế, đến khi tôi tỉnh lại, sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.
Ôm ấp một ước muốn không thể nói cho ai biết, tôi chìm đắm vào trong một giấc mộng nặng nề.
Trong mộng vẫn là màu sắc ảm đạm cố hữu, tôi đang bị một thứ gì đó tóm chặt, không thể giãy giụa. Thanh Minh đang ngồi trong cửa hàng đọc sách, nhưng dù tôi ngàn lần gào thét, anh cũng không chịu quay đầu lại nhìn. Viện binh gần trong gang tấc mà lại rũ tay bàng quan, tình cảnh ấy thực là khiến người ta tuyệt vọng.
Giãy giụa một hồi lâu, tôi mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng đó. Cố gắng tỉnh táo một chút, tôi mới phát hiện ra, đúng là mình đang bị một thứ gì đó tóm lấy, cả người bị hai cánh tay rắn chắc mà ấm áp ôm chặt. Bên cạnh là gương mặt đang say ngủ hết sức tĩnh lặng của Dao, hàng mi rợp bóng, nước da nhẵn mịn, đường xương quai xanh đẹp tuyệt, rất đẹp, kết cấu ok, màu sắc hoàn mỹ. Tất cả đều ổn, chỉ là…
Chỉ là tại sao Dao lại ngủ ở đây?
- Này! – Tôi đá cho anh một phát.
Không có động tĩnh. “Này!”, tôi lại đá anh thêm cái nữa. Lần này mạnh hơn, anh chàng đó từ từ mở mắt, lườm tôi một cái, rồi lật người ngủ tiếp.
Tôi tức quá, véo tai anh chàng thật mạnh.
Lần này Dao tỉnh hẳn, ngồi phắt dậy, xoa xoa tai, nhìn tôi ai oán. Vẻ mặt đó, chẳng khác nào một oán phụ bị vứt bỏ sau khi hết giá trị sử dụng vậy.
Tôi dở khóc dở cười, tuy trước đó cũng đã từng ngủ cùng giường với Dao, nhưng khi đó anh biến thành mèo, còn bây giờ đường đường là một gã đàn ông, người bị lợi dụng rõ ràng là tôi chứ? Tại sao tên này lại còn trưng ra cái vẻ mặt ấy?
- Này, anh giải thích đi! -Tôi gõ gõ đầu giường, ý tứ rất rõ ràng.
- Đây là giường của anh, anh không ngủ ở đây thì ngủ đâu? – Dao dụi mắt, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.
Này, rõ ràng căn phòng này hôm qua anh còn nói là cho tôi ngủ cơ mà? Thật vô sỉ quá!
Nếu cãi nhau thì chắc chắn tôi không nói lại Dao, không phí lời nữa, tôi khoác áo ngồi dậy.
Dao lại ngả đầu ngủ tiếp, cứ như thể ba trăm năm rồi chưa được ngủ không bằng.
Tôi vừa định nhảy xuống giường thì cửa phòng mở ra.
Thanh Minh thò đầu vào, bắt gặp ngay cảnh ngổn ngang trên giường, Dao đang mình trần, còn tôi thì chưa cài hết cúc, ngay lập tức mày anh chau lại.
Nhất định là anh đã hiểu nhầm.
Tôi hơi lo lắng nghĩ ngợi, còn anh mau chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như mọi khi.
- Ra ăn cơm đi!
Thanh Minh nói rồi đóng cửa lại.
Thu dọn xong xuôi, tôi bước ra bên ngoài, thấy trên chiếc bàn trong sảnh đã bày thức ăn nóng hổi. Cửa lớn đang khép hờ, để lọt vài tia nắng ấm áp.
Tôi ngồi xuống trước mặt Thanh Minh, không hiểu sao bỗng thấy bứt rứt.
Tuy Thanh Minh không nói gì cả, nhưng tôi vẫn thấy hơi bất an, trong lòng có một âm thanh đang không ngừng kêu gào, “Thực ra mày rất sợ anh ấy sẽ chán ghét mày có phải không?”
Tâm trạng bồn chồn, tôi lơ đãng ăn cơm, chẳng buồn chú ý mình đang ăn gì nữa, chỉ cảm thấy miệng đắng nghét. Giọng nói của Thanh Minh vang lên chạm rãi:
- Tôi nhớ, trước đây em không ăn mướp đắng.
Cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên tôi vừa gấp mấy miếng mướp đắng vào trong bát, hèn chi đắng vậy. Thanh Minh nhìn gương mặt nhăn nhó của tôi, không nói gì, chỉ đặt đũa xuống mâm, chuyển món ăn mà tôi thích ăn đến trước mặt tôi.
Tôi chợt bừng tỉnh, Thanh Minh vẫn là Thanh Minh như trước kia thôi. Vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hà cớ gì tôi phải tự chuốc lấy phiền não?
- Nếu buổi tối đến bệnh viện, hãy để Dao đi cùng em.
Một lúc lâu sau, khi Thanh Minh nhắc đến chủ đề này, trái tim tôi chùng xuống, lẽ nào việc này rất nghiêm trọng?
- Cái đó… Vụ làm ăn này, rất lớn phải không?
Tôi không muốn dùng từ “đáng sợ”, nên chọn một từ khác thay thế, dẫu sao thì hình như Thanh Minh cũng có vẻ rất xem trọng nó. Anh khẽ lắc đầu, phủ định suy đoán của tôi, nhưng câu tiếp theo lại khiến trái tim tôi đập nhanh hơn:
- Tôi đã dọn cho em một căn phòng, từ sau muốn ở lại có thể ngủ ở đó.
Câu nói này thốt lên từ miệng anh, ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng dám nghĩ tới. Hôm nay nghe thấy nó, đương nhiên tôi không dám tin là thật.
- Thật sao?
- Nếu không muốn về nhà, em có thể dọn đến cửa hàng ở.
Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt trầm tĩnh như truy bức:
- Không chịu à?
Đương nhiên là chịu! Một ngàn một vạn lần chịu. Cửa hàng còn đáng tin cậy hơn cả công ty bảo hiểm ấy chứ. Tôi vội vàng gật đầu đồng ý.
Trên gương mặt ấy bỗng thoáng một nụ cười thật nhẹ, phút chốc tôi có cảm giác dường như đã mấy kiếp trôi qua.
Hôm nay, Thanh Minh dịu dàng biết bao…
Buổi chiều một ngày nghỉ, tiết trời quang đãng, tôi ngồi vắt chéo chân bên khung cửa bé tẹo trong nhà, thong thả lật cuốn tạp chí trong tay. Ánh dương vàng xuộm khẽ đậu trên mái ngói xanh màu cổ kính, tương phản với bóng râm dịu nhẹ ở trong góc.
Bốn bề cực kỳ yên tĩnh, dường như đã rất lâu rồi tôi không nhàn nhã như thế. Từ khi bắt đầu đến làm việc ở Vong Xuyên đường, tình cảnh xung quanh tôi cũng chẳng khá hơn là mấy, tuy rằng bình thường số lần gặp những thứ tạp nham khiến tôi kinh sợ cũng có giảm đi, nhưng hệ số nguy hiểm thì tăng lên gấp bội. Nhưng nhờ thế mà tôi đã to gan hơn rất nhiều.
Bây giờ, nếu gặp phải thứ gì kỳ quái, tôi chẳng còn luống cuống chân tay như trước nữa.
Giống như để phản bác kết luận này, chiếc di động để trong góc bỗng rú lên. Tiếng nhạc lảnh lót mà chói tai vang lên một cách đột ngột, khiến tôi giật thót mình. Đến khi nhận ra là nhạc chuông di động, tôi mới vội vàng bấm phím nghe.
Giọng nói ở đầu bên kia cứ thì thà thì thào, tôi nhất thời không nhận ra là ai, cho đến khi cô ấy a lô liền mấy tiếng, tôi mới sực tỉnh.
- Tô Tô à?
- Không mình thì còn ai vào đây? Nếu cậu còn không nhận ra thì mình đến ói máu mà chết mất.
Trong điện thoại Tô Tô vẫn ăn nói sắc sảo như thế, chỉ có điều nghe hình như hỏi mệt mỏi. Tôi vội hỏi cô ấy:
- Sao thế? Cậu không khỏe ở đâu à?
- Tớ sắp chết rồi… Tớ đang nằm ở bệnh viện Thành phố II.
Tô Tô kéo dài giọng, như đang kể chuyện gì đó rất vui vẻ. Sắp chết? Trong bệnh viện? Thế mà cô ấy còn vui vẻ như thế?
- Đồ ngốc! Đợi tớ nhé!
Tôi mắng cô ấy rồi ngắt điện thoại, nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, vớ vội một chiếc áo khoác mặc lên người rồi đi.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, vừa bước xuống taxi, tôi lại lao như điên đến phòng bệnh của Tô Tô. Tôi thở hổn hển chạy đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy Tô Dương đang ngồi trên giường bệnh trải ga trắng tinh, vẫy tay cười tươi, không hề có vẻ bệnh tật chút nào.
Tôi bước tới, suýt nữa túm lấy cổ áo của cô ấy mà hỏi, rốt cuộc cậu có điểm nào giống người sắp chết hả? Nhưng trên thực tế thì tôi chỉ xoa xoa đầu cô ấy, hỏi một câu:
- Thế cậu bị làm sao? Không khỏe chỗ nào?
Cô ấy cười hì hì, vỗ vỗ lên mép giường, ra ý bảo tôi ngồi xuống.
Trò chuyện rôm rả hồi lâu, hóa ra hai ngày trước cô nàng bỗng bị viêm ruột thừa cấp tính, may mà phát hiện kịp thời, được người ta đưa vào bệnh viện phẫu thuật, bây giờ không còn gì đáng ngại nữa.
Tôi vừa lo vừa bực, nếu nói rõ ngay từ đầu thì đâu đến nỗi tôi sợ chết khiếp như thế.
Lo sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của Tô Dương, tôi không dám nói gì, chỉ cùng cô ấy trò chuyện một cách nhỏ nhẹ. Đây là phòng dành cho ba bệnh nhân, nằm ở giường sát vách là một bệnh nhân nữ hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt, nằm trên giường đọc sách, không hề có bất kỳ phản ứng nào trước sự thăm viếng của tôi. Một người khác trên chiếc giường còn lại thì ngủ suốt, đắp chăn kín mít, tôi cũng không nhìn rõ tướng mạo.
Căn phòng này tương đối yên tĩnh.
Viêm ruột thừa không phải là bệnh nặng, nhưng cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Thấy chuyện trò cũng đã khá lâu, tôi bèn lén nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ, không còn sớm nữa, nên tôi hỏi Tô Dương:
- Cậu có muốn ăn gì không?
Cô ấy nghĩ một lúc, nói muốn ăn sủi cảo Tam Tiên[1].
[1] Sủi cảo Tam Tiên là loại sủi cảo có vỏ bằng bột mỳ trắng pha lòng đỏ trứng gà, dùng tôm tươi, thịt cá trắm đen tươi và thịt lợn bắp tươi làm nhân, vì thế gọi là “Tam Tiên” – ba thứ tươi. (ND)
Hồi chúng tôi còn học cùng với nhau, mỗi lúc rãnh rỗi đều thích đến quán Lục Phúc Ký gần trường ăn sủi cảo Tam Tiên. Đây là cửa hàng mà chúng tôi hay đến nhất. Sủi cảo ở cửa hàng này vừa thơm ngon, vừa đầy đặn, nước canh ngon ngọt. Nhưng từ khi tốt nghiệp, tôi không đến gần trường nữa, hôm nay nghe Tô Dương nhắc đến, tôi bỗng thèm sủi cảo của Lục Phúc Ký.
Tôi nghĩ thầm, Lục Phúc Ký cách bệnh viện Thành phố II cũng không quá xa, đến đó mua sủi cảo cho Tô Dương chắc cô ấy sẽ rất vui.
Nghĩ vậy, tôi nói với Tô Dương một câu rồi bước ra ngoài, chuẩn bị đi mua đồ ăn.
Có lẽ vì tôi đã quá vội vàng, nên vừa đẩy cửa một cái liền va phải một người từ bên ngoài bước vào. Hoảng quá, tôi cuống quýt xin lỗi. Người đó không hề tức giận, trái lại còn cười cười, hỏi tôi:
- Đến thăm bạn à?
Vừa nhìn đã biết đó là một bác sĩ, mặc chiếc áo blouse trắng, ngoại hình đúng kiểu khiến người ta yêu thích, vừa nho nhã lịch thiệp vừa chững chạc chín chắn. Kiểu người phong thái ngời ngời thế này chắc chắn luôn được bệnh nhân an tâm gửi gắm.
Nhưng tôi kém cỏi nhất là chuyện giao tiếp với bác sĩ, vì thế nhìn anh ta mỉm cười, tôi hơi lúng túng, chỉ biết khẽ gật đầu, cố nặn ra một nụ cười.
- Bác sĩ Liễu!
Tô Dương trong phòng khẽ gọi một tiếng, rồi lại giới thiệu với tôi:
- Đây là bác sĩ điều trị của tớ, bác sĩ Liễu.
Rồi lại quay sang giải thích với bác sĩ tôi là bạn đến thăm. Người phụ nữ trung niên nằm giường bên cạnh cũng khẽ chào hỏi bác sĩ. Anh ta gật đầu với tôi, rồi lách người bước vào phòng bệnh.
Quả nhiên là bác sĩ.
Khi lướt qua nhau, tôi ngửi thấy trên người anh ta có mùi rất thơm, không biết đó là nước hoa hay là mùi gì khác. Tóm lại là hoàn toàn khác với một bác sĩ trên người toàn mùi thuốc sát trùng trong tưởng tượng của tôi, và anh ta có gì đó rất đặc biệt.
Khi đi trên hành lang, còn đang băn khoăn tại sao trên người bác sĩ lại không có thuốc sát trùng, thì tôi đi ngang qua một y tá, tôi cũng ngửi thấy mùi thơm đó. Lẽ nào mùi thơm này là loại thuốc sát trùng mới điều chế của riêng bệnh viện này?
Tối thế này mà tôi còn đi chầm chậm trong bệnh viện, đúng là khó tưởng tượng nổi. Tôi mà không mau đi mua sủi cảo, chưa biết chừng cửa hàng họ sắp đóng cửa rồi ấy chứ.
Bắt một chiếc taxi ở cổng bệnh viện, tôi đi thẳng đến khu cạnh trường.
Dưới ánh đèn đường vàng vọt, người qua kẻ lại, tôi bước nhanh trên con đường quen thuộc.
Khu quanh trường cũng không có gì thay đổi so với ngày trước, chỉ có điều nơi đây đã có thêm nhiều cửa hàng bán đồ ăn vặt mới.
Lục Phúc Ký vẫn nằm ở ngã rẽ sang con phố phía sau, chỗ mặt tiền vốn không mấy bắt mắt của cửa hàng có đặt một chiếc ghế băng được lau sạch bóng, thậm chí bà chủ nhiệt tình còn nhận ra tôi, liền nhanh tay bỏ thêm ít vỏ tôm khô, dầu mè vào trong canh.
Khi tôi đưa tay ra nhận túi đồ ăn thì sơ ý làm đổ, không những bị bỏng tay mà còn bị sánh nước canh ra ngoài. Tôi vô tình nhìn xuống đất, thấy một bé trai đang bò dưới sàn, liếm thứ canh đó một cách tham lam, đôi mắt đen sì còn liếc xéo tôi. Tôi giật mình sợ hãi, run bắn người.
Nghe thấy giọng nói ân cần của ông bà chủ, tôi mới trấn tĩnh, nhìn lại mắt đất thì đứa bé đó đã biến mất, chỉ còn lại chút canh vương vãi trên mặt đất.
Không muốn nghĩ nhiều, tôi vội vội vàng vàng bảo chủ quán làm cho một phần khác, trả tiền, rồi lập tức quay về.
Ở khu phòng bệnh, không khí sực mùi thuốc sát trùng đến nhức mũi. Tôi cố gắng kìm chế không chú ý đến thứ mùi kinh khủng đó, vội vã đi tới phòng Tô Dương. Giờ này chưa phải là quá muộn, nhưng ở hành lang tịnh không một bóng người. Có lẽ vì bệnh nhân cũng thưa thớt nên đèn ở chỗ y tá đứng cũng chỉ thắp sáng mấy ngọn, một y tá ngồi bên quầy ngủ gà ngủ gật, mái tóc đen mượt xõa trên đồng phục trắng tinh, trong đêm tối nhìn lại càng tương phản rõ ràng.
Khi đi ngang qua, tôi mới thấy có một bé trai đang ngồi cạnh, có lẽ là con cô ấy, cùng đi trực đêm với mẹ. Đứa trẻ tỉnh như sáo, ngồi trên ghế không ngừng lắc qua lắc lại, lật lật tấm thẻ trực ban trên mặt quầy. Tôi liếc nhìn một cái, thấy số 304, trên ảnh là một gương mặt rất đỗi thanh tú. Thằng bé chú ý tới tôi, nó giương mắt nhìn rồi cười với tôi, tôi cũng cười đáp lại, rồi vội vàng rảo bước qua.
Khi mang đến nơi cho Tô Dương thì sủi cảo cũng đã hơi nguội, nhưng nhìn thấy chữ Lục Phúc Ký, mắt cô ấy sáng lên, lập tức ngồi bật dậy. Tôi ngồi bên mép giường, vừa nhìn cô ấy vừa kiếm chuyện tán gẫu.
Con gái tám chuyện, nội dung không ngoài những tin đồn giới giải trí, tin tức giật gân, Tô Dương rành những chuyện này như lòng bàn tay, thậm chí đến chuyện viện trưởng của bệnh viện nhập nhằng với y tá trưởng cô ấy cũng biết. Tôi chỉ có nước phục cô ấy sát đất. Cô ấy vốn rất giỏi giao thiệp, đến đâu cũng bắt chuyện làm quen được. Dáng vẻ phấn chấn của cô ấy lúc này đâu có giống một người bệnh chứ! Nếu ai không biết, có khi còn tưởng cô ấy là phóng viên của tờ báo nào đó đến đây nằm vùng cũng nên.
Nói đến đoạn hấp dẫn, Tô Dương đặt bát xuống, thì thầm kể cho tôi nghe về bác sĩ chính của mình.
Nghe nói vị bác sĩ đó có một cái tên rất hay – Liễu Dạ, du học ở Nhật về, y thuật cao minh, tuổi tác còn trẻ mà đã được làm bác sĩ phẫu thuật chính, sự nghiệp có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng thượng đế luôn công bằng, bác sĩ Liễu “chức trưởng đắc ý, tình trường thất ý”[2], mới ba mươi tuổi đầu đã ly hôn hai lần. Những người vợ trước đều rời bỏ anh ta, lý do là anh ta quá chuyên tâm vào sự nghiệp, không quan tâm đến gia đình.
[2] Ý nói thăng tiến về sự nghiệp nhưng lại trắc trở trong tình cảm. (ND)
Nói đến đây, Tô Dương khẽ nói nhỏ, người đàn ông chuyên tâm vào sự nghiệp mới có sức hấp dẫn chứ.
Tôi nhìn vẻ mặt đầy ngưỡng mộ đó, không nén được bèn lay cô ấy một cái, hỏi:
- Không phải cậu mê người ta rồi chứ?
Tô Dương không đáp mà chỉ cười khì khì.
Thấy cô ấy cười, tôi đã biết là mình đoán đúng đến tám, chín phần. Tính khí của Tô Dương rất ương bướng, bây giờ có nói gì cũng vô ích, chỉ là tại sao tự cô ấy lại không hiểu được rằng, người đàn ông đã ly hôn hai lần vì sự nghiệp, thì sao có thể chuyên tâm vào cuộc hôn nhân thứ ba?
Tôi thầm thở dài trong lòng, quay sang thấy người phụ nữ vàng vọt nằm trên giường bên đặt cuốn sách xuống, dường như chuẩn bị đi ngủ. Người bệnh ở chiếc giường còn lại vẫn cuộn mình trong chăn, chỉ để lộ ra mấy món tóc dài, lặng lẽ chìm sâu trong giấc mộng.
Tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi, không còn sớm nữa, tôi phải mau về thôi. Sau khi chào Tô Dương, tôi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Vì chuyện xảy ra đột ngột nên tôi quên béng mất tối nay phải đến Vong Xuyên đường và cũng không hề xin phép Thanh Minh.
Bên ngoài, ánh đèn vàng tối, y tá trực ban vẫn đang gà gật, thằng bé bên cạnh không biết đã đi đâu, có lẽ là buồn chán quá nên nó chạy đi chơi rồi.
Đi một mình trong hành lang bệnh viện khiến trong tôi trỗi dậy một cảm giác bất an. Theo lý mà nói, bệnh viện chính là nơi cực kỳ u ám, những thứ xấu xa kia đều thích tụ tập ở đây, xét theo một ý nghĩa nào đó thì rõ ràng đây phải là một nơi vô cùng náo nhiệt. Nhưng ở đây lại quá yên tĩnh, đến một chiếc bóng cũng chẳng thấy tăm hơi. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng thở của mình đang dần dần trở nên nặng nề.
Không, không đúng, trở nên nặng nề không phải là tiếng thở của tôi, mà dường như ở phía sau lưng tôi. Nhưng rành rành lúc nãy còn không có một bóng người, lẽ nào tôi không nhìn thấy “nó”?
Âm thanh đó đã đến rất gần, tôi không dám quay đầu lại, âm thầm nhớ lời giáo huấn của ông nội khi nhỏ rằng, buổi tối đi đường nhất định không được quay đầu lại. Nói thực, tôi rất sợ nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ.
Những thứ này, cho dù gặp nhiều hơn nữa, vẫn khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi im lặng bấm vào lòng bàn tay, cảm giác đau nhói, dấu trăng khuyết màu đỏ và vòng đeo tay đều ở đây, lấy hết can đảm tôi co giò chạy như bay. Cho dù tốt xấu thế nào, tôi vẫn phải cắm đầu chạy thẳng đến cổng lớn rồi mới dừng lại.
Tiếng thở phía sau đã biến mất, có lẽ chỉ là một bác sĩ đi tuần đêm. Có thể do thần kinh tôi quá nhạy cảm, nên đã nghĩ đó đáng sợ như vậy.
Ánh trăng trong vắt, từ chiếc xe cấp cứu im lìm đỗ trong sân hắt ra những tia sáng màu đỏ.
So với ánh sáng lập lòe đó, chiếc môtô dựng bên cạnh trông càng bắt mắt hơn, nhìn cực kỳ nổi bật, chỉ có điều nó đỗ trong sân bệnh viện nên nhìn thế nào đi nữa cũng không thấy hài hòa.
Chủ nhân của chiếc môtô là anh chàng trông rất đáng ghét, đôi đồng tử màu hổ phách sáng lấp lánh trong đêm tối. Dao giơ chiếc mũ bảo hiểm trong tay lên, mỉm cười với tôi.
- Này, em đã học được cách trốn làm rồi cơ à!
Dao thích phóng xe tốc độ cao, nhanh tựa gió, may mà trên đường phố ban đêm không có ai, nên không phải lo lắng xảy ra tai nạn giao thong. Tôi cũng thích như thế nên không nói nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi phía sau.
Dao im lặng lái xe, đột nhiên cất tiếng hỏi tôi:
- Em đến bệnh viện làm gì?
- Đi thăm Tô Dương, cô ấy bị bệnh.
- Ồ? Chính là cái cô Tô Dương mà em hay nhắc đến hả? – Hình như Dao nghĩ một lúc mới nhớ ra, lại hỏi tôi – Là người đẹp à?
- Đương nhiên, Tô Dương vừa đẹp người lại vừa đẹp nết. Hồi học đại học có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy kén chọn nên chưa hề yêu ai – Nhắc đến Tô Dương, tôi lại sôi nổi hẳn lên.
- Ồ? Đẹp thế sao? Vậy lần sau đến thăm cô ấy, anh cũng tới nhé!
Nghe tới người đẹp, Dao liền trở nên phấn chấn, tuy tôi không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc bấy giờ của Dao, nhất định là hai mắt sáng rực, cười tươi như hoa nở.
Anh chàng này luôn như thế, nhìn thấy người đẹp là tức khắc vồn vã ngay.
- Haizz, cũng được.
Bỏ qua những chuyện khác, ở một nơi không được thanh tịnh như bệnh viện thì đúng là tôi cần có Dao đi cùng. Nhưng hôm nay sao Dao lại đột ngột xuất hiện ở đây nhỉ?
- Này – Tôi khều khều – Sao anh lại đến đây?
- Tiện đường thôi – Dao đáp lại với vẻ hờ hững cố ý.
Chắc chắn không chỉ là tiện đường, rõ ràng là anh chàng này có chuyện gì đó giấu tôi. Tôi cũng không muốn truy hỏi thêm mà chỉ ậm ừ một tiếng và không nói gì nữa.
Từ xa đã thấy Thanh Minh ở trong cửa hàng, anh ngồi trong quầy, đọc sách dưới ánh đèn bàn. Nghe thấy tiếng xe, anh nhíu mày, đặt cuốn sách trong tay xuống và đứng dậy.
Ánh mắt anh lạnh lùng quét qua toàn thân tôi, rồi buông một câu gọn lỏn:
- Em đi đâu thế? Trên người bám đầy thứ không thanh tịnh.
Tôi bất giác nhìn xuống quần áo của mình, mới hiểu ra “thứ không thanh tịnh” mà anh nói là gì.
Không đợi tôi phân trần, Thanh Minh đã bước tới, khẽ vỗ vỗ lên người tôi hai cái, giống như phủi bụi vậy, trông thì chỉ là động tác rất nhẹ nhàng thong thả, nhưng trong phút chốc tôi cảm thấy bình tâm trở lại.
Tôi biết, bây giờ mình đã an toàn.
Bệnh viện quả nhiên không phải là nơi tốt đẹp gì.
Sau khi nghe tôi kể sơ qua, Thanh Minh và Dao liền thay đổi thái độ, nhìn nhau bằng một ánh mắt khó hiểu, sau đó Thanh Minh vặn cho chiếc đèn bàn sáng lên rồi tiếp tục đọc sách.
Dao lại cười rất vui vẻ, nói với tôi:
- Anh kể cho em nghe một câu chuyện nhé, được không?
Đương nhiên là không được! Xưa nay anh có kể cho tôi nghe chuyện gì hay ho đâu?
Nhưng Dao không thèm để ý đến phản ứng của tôi, mà cứ tự động kể.
- Tiểu Hạ, em có biết ngạ quỷ không?
Loại ngạ quỷ này tôi đã từng được nghe kể, đó là những kẻ kiếp trước tạo nghiệt quá nhiều, sau khi chết bị đọa thành ngạ quỷ. Họ luôn bị giày vò trong cảm giác đói khát, không ngừng ăn và cũng không bao giờ no bụng. Năm đó khi nghe sư đệ kể, tôi cảm thấy đây là một loại quỷ cực kỳ đáng thương.
Ví như tôi, chịu đói hai bữa đã không chịu nổi, huống hồ cả đời ngạ quỷ luôn đói khát? Khi nhu cầu của cơ thể không được đáp ứng, thì sao có thể nhàn nhã suy tư chứ? Xét từ góc độ này thì ngạ quỷ là một loài quỷ cực kỳ đáng sợ.
Chúng không có chút lý trí nào, chỉ biết há miệng, ngấu nghiến tất cả mọi thứ trước mặt.
- Em có biết một chút.
Tôi nhìn Dao, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện ngạ quỷ. Anh vỗ đầu tôi, hỏi với giọng nghiêm túc:
- Em có biết tại sao anh lại đến bệnh viện không?
Tôi mù mờ lắc đầu.
- Bởi vì có vụ làm ăn mới – Thanh Minh ở bên cạnh khẽ xen vào một câu.
Ồ, hóa ra là vậy. Hóa ra vụ làm ăn mới chính là thu phục ngạ quỷ?
Sau khi “ồ” lên một tiếng, tôi mới chột dạ, đừng nói là họ sẽ sai tôi đi thực hiện vụ này đấy nhé? “Ngạ quỷ” cộng với “bệnh viện”, dưới uy lực của hai danh từ đáng sợ này, tôi tin chắc là mình nhất định sẽ chết rất khó coi.
- Ý của anh là bảo em đi thực hiện vụ này?
Tôi không dám tin, quay đầu lại hỏi Thanh Minh. Chỉ nhìn thấy ánh mắt bình thản của anh, những ngón tay thon dài khẽ lật một trang sách, gật nhẹ đầu, ý là khẳng định.
Không phải chứ! Tôi kêu một tiếng thảm thiết. Dao nhìn tôi với ánh mắt “hận sắt không thành thép”[3] hồi lâu, cuối cùng nói một câu khiến tôi cảm động suýt nữa thì rơi nước mắt.
[3] Hận sắt không thành thép: Câu thành ngữ Trung Quốc, ý nói cảm thấy không vừa lòng khi đối tượng mà mình vốn đặt nhiều kỳ vọng lại không có được sự cầu tiến, cố gắng tiến bộ như mình hằng mong muốn. (BTV)
- Anh sẽ đi cùng em – Dao nói.
Anh vừa thốt lên, tôi chỉ thiếu điều nhảy lên ôm chầm lấy anh, nên lại sợ anh chàng này lên cơn tự mãn, nên đành thôi vậy.
Vụ làm ăn này có thực là đi thu phục ngạ quỷ không? Dù không muốn thì vẫn phải làm thôi. Tôi liền hỏi cặn kẽ Dao về tình hình cụ thể.
Theo lời anh, lần này có một vị khách đến nhờ chúng tôi thu phục mấy con ngạ quỷ, địa điểm đại khái ở khu vực phụ cận của Bệnh viện Thành phố II. Dao đã nắm được tình hình đại thể ở khu phụ cận, xác định được địa điểm của mục tiêu, chắc chắn chúng ở trong bệnh viện. Bệnh viện xưa nay luôn là nơi xảy ra lắm chuyện, chứa đủ loại dục vọng, linh hồn, khí vẩn đục… Đó đều là những thức ăn ưa thích nhất của ngạ quỷ, cũng khó trách sao chúng tụ họp ở đó.
Tôi hơi lo lắng cho Tô Dương, tuy vận khí của cô ấy rất tốt, chắc sẽ không bị những thứ tạp nham đó bám lấy. Nhưng bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện, hơn nữa còn chưa khỏe hẳn, vận khí cũng có thể suy giảm. Tô Dương ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tôi nghĩ tới đứa trẻ bò trên sàn ở cửa hàng Lục Phúc Ký lúc đi mua sủi cảo, bất giác toàn thân tôi lạnh toát. Đó cũng là ngạ quỷ sao?
Trong lòng tôi bắt đầu có chút sợ hãi, sợ phải một mình về căn nhà trống trải.
Nhớ đến những lá bùa dán lay lắt ở bốn góc nhà, trong lòng tôi do dự một lát rồi quyết định đề nghị với Dao:
- Tối nay nhường cho em ngủ phòng anh được không?
- Hứ, tại sao? – Dao hơi ngạc nhiên, sau đó liền mỉm cười vẻ ta đây biết tỏng.
- Có thể, có thể, nhưng phải nhớ trả tiền thuê phòng đấy nhé.
- Vâng, vâng! – Tôi gật đầu lia lịa, nhưng cười không nổi.
Tôi nghĩ đến Tô Dương một mình nằm trong phòng bệnh, không biết cô ấy có sợ không? Có thấy cô đơn không? Có gặp phải thứ kỳ quái đó không?
Dao úp tay lên hai tay tôi, khẽ lắc, nói nhỏ:
- Không cần lo lắng cho Tô Dương đâu, những người xui xẻo như em trên đời này hiếm lắm, không có ai đen đủi như em đâu.
Tuy ý của Dao là muốn thể hiện sự quan tâm, nhưng giọng điệu lại chẳng nể nang gì. Tôi trừng mắt lườm anh, cuối cùng không nhịn được, cười phá lên.
Căn phòng của Dao vốn chẳng xa lạ gì với tôi, bình thường hễ cứ xảy ra chuyện gì, thì y như rằng tôi sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường này. Xét trên một phương diện nào đó, đây có thể coi là nơi kết thúc những cơn ác mộng của tôi.
Tôi sửa soạn chăn đệm, còn Dao thì huýt sáo khe khẽ, đứng tựa cửa nhìn tôi thu dọn căn phòng bừa bộn của mình. Thực ra phòng của anh không bừa bộn, chỉ có điều trên sàn và giường đều vương vãi đầy lông mèo. Tôi cẩn thận nhặt từng sợi, từng sợi lông mèo, nắm chặt chúng trong lòng bàn tay. Dao hỏi tôi:
- Nhặt cái này làm gì?
- Gom chúng lại, đợi bao giờ lông của anh rụng hết, em sẽ làm mái tóc giả cho anh – Tôi trả lời hết sức nghiêm túc.
Dao nhíu mày một cái, dường như chuẩn bị trêu chọc tôi, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ vào đầu tôi rồi nói một câu:
- Bản thiếu gia không bao giờ già đi đâu nhé.
Nụ cười của Dao rạng rỡ biết bao, trong mắt tôi, nó tựa như một đóa hoa không bao giờ tàn.
Tuổi thọ của yêu quái hẳn là rất dài. Một trăm năm trước, Dao có dáng vẻ này, một trăm năm sau, có lẽ anh cũng vẫn thế, chỉ là không biết Dao khi đó có còn như bây giờ – yêu cái đẹp và tự yêu bản thân, hễ thấy gái đẹp là mắt sáng như đèn pha, hớn hở sấn tới, y hệt như một gã trai bao – hay không?
Hay là, khi anh chàng ngồi xổm trên một góc phố đượm ánh chiều tà, trêu chọc một chú mèo đi ngang qua, liệu có nhớ rằng rất nhiều năm về trước, có một người đã từng cùng làm việc với mình là tôi đây hay không?
Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng hiểu rằng bất luận là Dao hay là Thanh Minh, thì trong sinh mệnh của họ, tôi cũng chỉ là một khách qua đường vội vã mà thôi.
Con người quả thực là một sinh vật rất mong manh.
Tôi nắm chặt nhúm lông mèo trong tay, vò chúng thành một nắm. Chúng quện với mồ hôi làm cho tôi thấy ngưa ngứa, khiến tôi không thể nghĩ sang chuyện khác.
Dao bước đến trước mặt tôi, chăm chú quan sát vẻ mặt bỗng chốc trở nên trầm tư của tôi.
- Em đang nghĩ gì thế?
Tôi cười đáp lại anh:
- Em muốn đem lông mèo đan thành một chiếc áo để mặc, nhưng bây giờ không đủ, phải làm thế nào đây?
- Hừ, ý của em là bắt anh nhổ một ít cho em à?
Dao cũng cười, nhưng lần này rõ ràng không còn rạng rỡ nữa.
- Đúng thế, cảm ơn sự ủng hộ hữu nghị của anh.
Tôi đưa tay vuốt lên mái tóc bóng mượt của Dao, làm ra vẻ như sắp nhổ tóc.
Anh chàng đó quả nhiên tinh quái, ngay lập tức vùng ra, chạy sang phòng ngoài. Thậm chí tôi còn nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị Dao đá phải, xủng xoảng xủng xoảng. Sau đó là giọng nói hơi bực bội của Thanh Minh, tiếng đặt cuốn sách lên mặt tủ quầy, tiếng bước chân lộp cộp, tiếng quần áo sột soạt.
Tất cả những âm thanh nhỏ mà hỗn tạp đó đều trở nên rành rọt lạ thường trong đêm tối. Hóa ra trong góc khuất sâu thẳm của trái tim, những âm thanh rất đỗi bình thường cũng có thể trở nên dịu dàng mà giày vò con người ta đến thế.
Tôi vùi mặt vào gối, nút chặt hai tai.
Phật Tổ cũng được, Thượng Đế cũng được, ai đó hãy cứu tôi đi. Nói cho tôi, tất cả chuyện này chỉ là mơ, xưa nay tôi đều sống một mình thôi.
Như thế, đến khi tôi tỉnh lại, sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.
Ôm ấp một ước muốn không thể nói cho ai biết, tôi chìm đắm vào trong một giấc mộng nặng nề.
Trong mộng vẫn là màu sắc ảm đạm cố hữu, tôi đang bị một thứ gì đó tóm chặt, không thể giãy giụa. Thanh Minh đang ngồi trong cửa hàng đọc sách, nhưng dù tôi ngàn lần gào thét, anh cũng không chịu quay đầu lại nhìn. Viện binh gần trong gang tấc mà lại rũ tay bàng quan, tình cảnh ấy thực là khiến người ta tuyệt vọng.
Giãy giụa một hồi lâu, tôi mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng đó. Cố gắng tỉnh táo một chút, tôi mới phát hiện ra, đúng là mình đang bị một thứ gì đó tóm lấy, cả người bị hai cánh tay rắn chắc mà ấm áp ôm chặt. Bên cạnh là gương mặt đang say ngủ hết sức tĩnh lặng của Dao, hàng mi rợp bóng, nước da nhẵn mịn, đường xương quai xanh đẹp tuyệt, rất đẹp, kết cấu ok, màu sắc hoàn mỹ. Tất cả đều ổn, chỉ là…
Chỉ là tại sao Dao lại ngủ ở đây?
- Này! – Tôi đá cho anh một phát.
Không có động tĩnh. “Này!”, tôi lại đá anh thêm cái nữa. Lần này mạnh hơn, anh chàng đó từ từ mở mắt, lườm tôi một cái, rồi lật người ngủ tiếp.
Tôi tức quá, véo tai anh chàng thật mạnh.
Lần này Dao tỉnh hẳn, ngồi phắt dậy, xoa xoa tai, nhìn tôi ai oán. Vẻ mặt đó, chẳng khác nào một oán phụ bị vứt bỏ sau khi hết giá trị sử dụng vậy.
Tôi dở khóc dở cười, tuy trước đó cũng đã từng ngủ cùng giường với Dao, nhưng khi đó anh biến thành mèo, còn bây giờ đường đường là một gã đàn ông, người bị lợi dụng rõ ràng là tôi chứ? Tại sao tên này lại còn trưng ra cái vẻ mặt ấy?
- Này, anh giải thích đi! -Tôi gõ gõ đầu giường, ý tứ rất rõ ràng.
- Đây là giường của anh, anh không ngủ ở đây thì ngủ đâu? – Dao dụi mắt, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.
Này, rõ ràng căn phòng này hôm qua anh còn nói là cho tôi ngủ cơ mà? Thật vô sỉ quá!
Nếu cãi nhau thì chắc chắn tôi không nói lại Dao, không phí lời nữa, tôi khoác áo ngồi dậy.
Dao lại ngả đầu ngủ tiếp, cứ như thể ba trăm năm rồi chưa được ngủ không bằng.
Tôi vừa định nhảy xuống giường thì cửa phòng mở ra.
Thanh Minh thò đầu vào, bắt gặp ngay cảnh ngổn ngang trên giường, Dao đang mình trần, còn tôi thì chưa cài hết cúc, ngay lập tức mày anh chau lại.
Nhất định là anh đã hiểu nhầm.
Tôi hơi lo lắng nghĩ ngợi, còn anh mau chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh lạnh lùng như mọi khi.
- Ra ăn cơm đi!
Thanh Minh nói rồi đóng cửa lại.
Thu dọn xong xuôi, tôi bước ra bên ngoài, thấy trên chiếc bàn trong sảnh đã bày thức ăn nóng hổi. Cửa lớn đang khép hờ, để lọt vài tia nắng ấm áp.
Tôi ngồi xuống trước mặt Thanh Minh, không hiểu sao bỗng thấy bứt rứt.
Tuy Thanh Minh không nói gì cả, nhưng tôi vẫn thấy hơi bất an, trong lòng có một âm thanh đang không ngừng kêu gào, “Thực ra mày rất sợ anh ấy sẽ chán ghét mày có phải không?”
Tâm trạng bồn chồn, tôi lơ đãng ăn cơm, chẳng buồn chú ý mình đang ăn gì nữa, chỉ cảm thấy miệng đắng nghét. Giọng nói của Thanh Minh vang lên chạm rãi:
- Tôi nhớ, trước đây em không ăn mướp đắng.
Cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên tôi vừa gấp mấy miếng mướp đắng vào trong bát, hèn chi đắng vậy. Thanh Minh nhìn gương mặt nhăn nhó của tôi, không nói gì, chỉ đặt đũa xuống mâm, chuyển món ăn mà tôi thích ăn đến trước mặt tôi.
Tôi chợt bừng tỉnh, Thanh Minh vẫn là Thanh Minh như trước kia thôi. Vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hà cớ gì tôi phải tự chuốc lấy phiền não?
- Nếu buổi tối đến bệnh viện, hãy để Dao đi cùng em.
Một lúc lâu sau, khi Thanh Minh nhắc đến chủ đề này, trái tim tôi chùng xuống, lẽ nào việc này rất nghiêm trọng?
- Cái đó… Vụ làm ăn này, rất lớn phải không?
Tôi không muốn dùng từ “đáng sợ”, nên chọn một từ khác thay thế, dẫu sao thì hình như Thanh Minh cũng có vẻ rất xem trọng nó. Anh khẽ lắc đầu, phủ định suy đoán của tôi, nhưng câu tiếp theo lại khiến trái tim tôi đập nhanh hơn:
- Tôi đã dọn cho em một căn phòng, từ sau muốn ở lại có thể ngủ ở đó.
Câu nói này thốt lên từ miệng anh, ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng dám nghĩ tới. Hôm nay nghe thấy nó, đương nhiên tôi không dám tin là thật.
- Thật sao?
- Nếu không muốn về nhà, em có thể dọn đến cửa hàng ở.
Đôi mắt phượng nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt trầm tĩnh như truy bức:
- Không chịu à?
Đương nhiên là chịu! Một ngàn một vạn lần chịu. Cửa hàng còn đáng tin cậy hơn cả công ty bảo hiểm ấy chứ. Tôi vội vàng gật đầu đồng ý.
Trên gương mặt ấy bỗng thoáng một nụ cười thật nhẹ, phút chốc tôi có cảm giác dường như đã mấy kiếp trôi qua.
Hôm nay, Thanh Minh dịu dàng biết bao…
/26
|