Chuyện Của Ba Người

Chương 20: Nỗi đau....

/23


Thiệu Tuyền cũng là một tên gọi khác của Thiệu Minh Châu.

Minh Châu là một viên ngọc trong tay gia đình. Nhưng Thiệu Tuyền lại là một cô gái đáng thương.

Trong một thời gian ngắn, từ một tiểu thư nhà quyền quý, Thiệu Minh Châu trở thành một cô gái tay trắng. Mẹ bệnh nặng, không tiền bạc, cuối cùng cô đành chấp nhận một cuộc trao đổi, chấp nhận mang thai hộ cho một đôi vợ chồng gặp vấn đề về đường con cái. Người đàn ông đó là Tần Trung Vân, người thừa kế của Tần thị.

Ban đầu ngỡ chỉ là một cuộc mua bán nhưng dần dần tình cảm đã nảy sinh trong lòng cô gái nhỏ. Lộng giả thành chân, cuộc tiếp xúc không đơn thuần chỉ là quan hệ giữa người mua kẻ bán. Tần Trung Vân cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, trước vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ đã không kiềm lòng được. Song đó chỉ là phút say lòng trong phút chốc, trái tim ông vẫn hướng về người vợ đã cùng mình đồng cam cộng khổ. Thiệu Tuyền vốn chỉ là một người tình...Chờ đợi và chờ đợi, để rồi cuối cùng cô nhận ra, người ấy với mình chỉ là một thoáng xao lòng :

-Tiểu Tuyền...Con của chúng ta....

Theo thỏa thuận cũ sẽ là cuộc phẫu thuật cấy ghép phôi của vợ chồng ông Tần vào người tình nguyện là Thiệu Tuyền. Nhưng trong bụng cô không cần cuộc phẫu thuật đó vẫn đang mang con của Tần Trung Vân. Chỉ khác là người mẹ lại chẳng phải là người vợ dịu hiền ông yêu rất mực. Nó là giọt máu của chính cô...Thiệu Tuyền chỉ mới hai mươi tuổi. Nhưng cô đã từng hạnh phúc, đã từng được cha mẹ yêu thương trân trọng. Con của cô...Nếu một mai sự việc được đưa ra ánh sáng, nó sẽ đau đớn thế nào...Thiệu Tuyền không nỡ...Cuối cùng cô chọn cách rời khỏi mối quan hệ phức tạp đó, một mình nuôi con trong chờ đợi...chờ đợi một cách vô vọng, bởi người mà Thiệu Tuyền chờ đợi sẽ không bao giờ biết, không bao giờ đáp lại sự trông mong của cô gái đáng thương.

Đứa trẻ ấy, bao giờ đã lớn. Đó là Thiệu Khắc Vân.

-Ông Tần...

Thiệu Khắc Vân lại mỉm cười. Ánh mắt dịu dàng thường lệ đã trở lại. Bàn tay Nhã An nằm gọn trong tay Khắc Vân. Chỉ có cô biết, nó đang run.

-Con...Khắc Vân à...Tôi...

-Ông không cần phải áy náy. –Khắc Vân nhẹ nhàng- Mẹ tôi nói, là do bà làm trái giao kèo trước. Bà đã làm ảnh hưởng tới vợ chồng ông nhiều. Số tiền bà nhận được để lo cho bà ngoại, mẹ tôi vẫn còn thiếu ông. Nếu ông Tần muốn lấy lại, tôi có thể thay mẹ trả nợ.

-Khắc Vân à...Mẹ con...

-Mẹ tôi qua đời rồi –Khắc Vân bước tới một bước, đối diện với ông Tần –Bà ra đi trong thanh thản, chỉ có chuyện cũ với vợ chồng ông làm bà áy náy thôi.

Thật ra trước khi mất, bà Thiệu kể hết mọi chuyện cho Khắc Vân nghe với mục đích mong « lá rụng về cội », Khắc Vân sẽ có một đời sống sung sướng hơn trong thân phận con trai chủ tịch Tần thị. Nhưng bà không nghĩ đến, hai mươi năm nay họ vốn chẳng có quan hệ...Huyết thống thì sao chứ ? Người ta sống với nhau lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm. Từ nhỏ đến lớn đã không gần gũi, vì một mối liên hệ huyết thống miễn cưỡng sống chung, tình cảm vốn chẳng có dần dần sẽ trở thành gánh nặng cho cả hai bên.

-Ta...

-Nếu không còn gì nữa tôi xin phép ông được nói chuyện với Nhã An một chút.- Khắc Vân lấy ra một tờ danh thiếp- Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có ghi số điện thoại, nếu hôm nay còn vấn đề gì chưa giải quyết xong, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau nhé ông Tần.

Lướt qua nhau...Xem như không quen biết. Dù là cha con. Dù là quan hệ huyết thống. 30 năm xa lạ,hai chữ huyết thống thiêng liêng đó cũng không thể kéo hai con người xa lạ đến gần nhau.

Chân ông Tần run lên. Tay Khắc Vân nắm chặt....Sau cặp kính, mắt anh không nhìn rõ cảm xúc. Nhưng Nhã An lại mơ hồ nhận thấy. Hình như ánh mắt ấm áp đó thoáng nhuộm một nỗi đau thầm kín. Bờ vai rộng thẳng song cô lại như mới nhìn thấy nó đã rũ xuống bao lần vì một nỗi đau...

Tay Nhã An bất chợt nắm chặt Khắc Vân thêm một chút. Anh khựng lại, rồi cũng mỉm cười, nụ cười quen thuộc, bàn tay gầy đưa lên sửa tóc cho cô :

-Về nhà anh nấu cơm cho em ăn nhé ! Hôm nay sẽ có món bò bít tết rất ngon...

*Chú giải một chút : Mẹ của Thiệu Khắc Vân tên thật là Thiệu Minh Châu nhưng khi nhận mang thai hộ cho vợ chồng Tần Trung Vân, bà lấy tên giả là Thiệu Tuyền.

Đăng hơi trễ, các bạn thông cảm nhé !

-Anh Khắc Vân !

Nhã An vẫn chỉ là một cô gái. Mà con gái thì thường rất yếu lòng.

Nhìn thấy Khắc Vân đau khổ, cô lại không chịu nổi. Anh cứ trong bếp nấu ăn mà không nói gì với Nhã An cả, càng khiến cô lo lắng thêm.

-Anh...

-Không sao đâu –Khắc Vân cười nhẹ, luôn tay dọn thức ăn ra bàn- Ra ngoài đi, sẽ có ăn liền.

Tay nghề của anh không hẳn là giỏi lắm nhưng vẫn có thể đảm bảo yêu cầu về chất lượng. Một món canh, một món mặn, một món xào, đủ vị cho một bữa ăn.

-Em ăn đi ! Còn nóng ăn mới tốt.

Trong bữa ăn cả hai không nói chuyện. Nhã An cảm thấy căng thẳng. Chuyện vừa qua đúng là một bất ngờ lớn với cô.

-Vợ ông ấy không sinh con được. Tần Tường và anh đều ra đời bằng phương pháp mang thai hộ. Theo anh biết thì anh ta cũng rất đáng thương.

Hình ảnh Tần Tường chạy theo xe buýt lại hiện ra trước mắt Nhã An. Chuyện của hai người : Thiệu Khắc Vân, Tần Tường đúng là phức tạp.Cô lại vô tình trở thành nhân vật trung gian trong mối quan hệ của hai người đàn ông cùng có chung một người cha.

-Anh chưa hề trách ông ấy. Em tin không ?

Thiệu Khắc Vân bỗng lên tiếng. Anh đang có nhu cầu nói lên những gì mình đang nghĩ. Lần đầu tiên có kẻ lắng nghe Phong nói mà không phán xét là anh làm đúng hay sai.

-Em tin...

-Mẹ anh nói, ba anh đúng ra phải là người ơn mới đúng. Thời gian chung sống, ông cũng đối xử rất tốt với bà.

Chỉ có bà khờ dại si tình mà nên nỗi. Làm kẻ thứ ba thật khó. Nhưng Khắc Vân cho rằng, mẹ của mình là một người thứ ba mẫu mực nhất. Bà không tranh giành cái gì chẳng thuộc về mình. Chỉ im lặng nhìn theo người đàn ông ấy, làm một nơi ngơi nghỉ khi ông mệt mỏi. Cả đời bà chỉ là một cái bóng đứng bên lề hạnh phúc, bỏ quên bao nhiêu điều quan trọng, kể cả tình yêu của người đàn ông họ Viên cũng khờ dại như mình.

-Anh không hận ông ấy.... Vị trí ông ấy trong lòng anh rất mờ nhạt. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cha mình còn sống. Anh cũng chẳng quan tâm đến Tần Tường hay những người có thể là ruột thịt. Người thân của anh chỉ có mẹ....Chỉ có mẹ trong cuộc sống của Thiệu Khắc Vân.

Song thực tế không bao giờ chỉ là do ta tưởng tượng. Vị trí một người tưởng là mờ nhạt vì ta chỉ liếc nhìn họ ngoài xa. Khi đến gần, tiếp xúc thân cận mới biết, không phải vị trí người đó trong lòng mình mờ nhạt, chẳng qua là bản thân mình chẳng có dịp đối diện với họ thôi.

-Anh...

Nhã An cảm thấy lòng anh đang khóc. Cô bất giác ôm choàng lấy Khắc Vân từ phía sau. Anh cao và gầy...Đôi mắt ấm áp chẳng còn che giấu nỗi buồn rười rượi. Khắc Vân không cử động. Mắt anh nhắm ghiền mệt mỏi. Vòng tay của Nhã An tuy nhỏ bé nhưng lại cho anh cảm giác được san sẻ. Thiệu Khắc Vân không chỉ thích Phương Nhã An nữa. Anh đã không còn có thể thiếu cô.

-Lấy anh nhé Tiểu An ? Chúng ta sẽ có một mái nhà chỉ thuộc về hai chúng ta. Anh không còn phải một mình sống nơi này nữa. Anh hứa, nếu em lấy anh...dù em có yêu anh hay không thì anh cũng sẽ yêu thương và chăm sóc em cả đời. Lấy anh đi, được không Nhã An ?...

/23

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status