Editor: Nguyệt
Điền Thanh Lâm ở một mình trong phòng, đi đi lại lại. Phải làm sao bây giờ? Làm sao đây? Không thể tiếp tục thế này được, tốt nhất không nên hành động một mình nữa … Nhưng rốt cuộc là ai? Là ai?
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. Điền Thanh Lâm sợ tới mức run bắn người: “… Ai?”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì. Điền Thanh Lâm cầm một món đồ sứ, lấy can đảm bước đến cửa, nín thở lắng nghe một lát, rồi giật mạnh cửa ra.
Bên ngoài ánh nắng rạng ngời chiếu xiên trước cửa phòng. Trên hành lang không có một bóng người. Điền Thanh Lâm càng thấy sợ, đang định đóng cửa thì phát hiện dưới đất có một tờ giấy nhỏ. Hắn cúi người nhặt lên, nhìn chăm chú những chữ ghi trên đó, vẻ mặt hốt hoảng khiếp sợ dần biến mất.
…
“Cô Elena, em gái tôi không sao chứ?” Phương Sâm lo lắng hỏi.
“Không sao. Ngài Phương bảo vệ em gái mình quá tốt, trước nay chưa từng tiếp xúc với chuyện gì đen tối đáng sợ, cho nên cô ấy chỉ hơi kinh hoảng chút thôi. Tôi trấn an cô ấy một lát, buổi tối cùng ngủ một phòng với cô ấy, sáng nay đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Elena thướt tha bước ra khỏi phòng nghỉ, gặp Đào Vũ đi từ phía đối diện đến.
“Sao lại đi dạo một mình thế này?”
“Vốn là đến kiếm thêm khoản thu nhập nhân thể nghỉ ngơi, nay không biết có còn mạng mà về không nữa.” Đào Vũ cười tự giễu, “Quả nhiên tôi là người không được thương xót.”
“Nói như cậu thì chúng ta đều xui xẻo cả. Nhưng hãy nhìn xem, mặt trời vẫn lên mỗi ngày, dù ta vui hay buồn thì ngày vẫn trôi qua. Thôi thì cứ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, cảnh đẹp trước mắt. Cậu nói có đúng không?” Elena nháy mắt.
“Sự lạc quan của cô thật khiến tôi ngưỡng mộ.”
“Tôi càng mong cậu bị thu hút hơn.”
Đào Vũ mỉm cười: “Tôi cảm nhận được.”
…
“Giám đốc Phương giỏi thật đấy, vậy mà mời được cả công tước. Đáng tiếc, anh ta cả ngày ở lì trên phòng, muốn quan sát kỹ một chút cũng không được.” Tần Sắt bĩu môi, than thở với Phương Mạch.
“Đúng vậy. Anh họ tôi rất giỏi. Nhưng nếu cậu ba họ Lục mà biết cô muốn nhìn công tước chắc sẽ ghen đó.” Phương Mạch cười nói.
“Mặc kệ nó.” Tần Sắt không thèm để ý.
“Công tước có nhiều tin đồn như vậy, không biết có phải thật không.” Mộ Thiên Hạc chống cằm suy nghĩ.
“Đúng rồi, anh cảnh sát đẹp trai kia cũng ở tầng ba đấy. Em nói xem có khi nào họ … Ai nha, tương ái tương sát gì chứ, kích thích quá đi mất ” Tật xấu của Tần Sắt lại tái phát, bắt đầu ảo tưởng.
“Cô Tần đúng là một người cá tính.” Phương Mạch nói với Mộ Thiên Hạc, “À phải rồi, tôi định hỏi đồng hồ của Mộ tiểu thư có phải là mẫu mới của thương hiệu nổi tiếng Paris năm nay không, hình như còn chưa đưa ra thị trường.”
“Nhờ hào quang của anh họ cả thôi. Anh ấy mang từ Paris về đấy.”
“Cô may mắn thật đấy, là người đầu tiên có được những món đồ thời trang nổi tiếng khắp nơi trên thế giới.”
“Thế giới thì không đến, chỉ là Paris với New York thôi.”
“Đều là kinh đô thời trang còn gì. Thế là đủ rồi.”
Khương Linh Huyên ngồi một bên lo lắng: “Các cô còn tâm trạng nói chuyện phiếm nữa à.”
“Đừng sợ, ở đây có công tước, có cảnh sát, cùng một đống thuyền viên lưng hùm vai gấu, còn có anh chồng thân mến của cô bảo vệ rồi.” Tần Sắt nháy mắt.
Vương Húc Đồng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Linh Huyên..
“Ôi, thâm tình nhìn nhau này, ôi tim tôi …” Tần Sắt tiếp tục nhập vai.
Mẫn Ngôn ngồi xa xa, một mình uống nước chanh, đè nén cảm giác nôn nao trong bụng. Mình đúng là đi chịu tội, người ta lại còn không cảm kích. Đúng là thương tâm …
“Anh rể, anh phô trương quá đấy, cẩn thận lại rước họa vào thân. Làm không tốt bọn em còn phải liều mạng bảo vệ anh.” Tần Tiếu nhíu mày.
Lục Vân Trì nhướn mày: “Này, ăn nói kiểu gì đấy. Tôi là ai nào, là anh rể anh minh thần võ của cậu đấy. Thế mà cậu nói cứ như tôi là loại chỉ biết cản trở vướng chân người khác ấy.”
Tần Tiếu nhún vai, lẩm bẩm: “Đúng là thế mà.”
“Hửm? Đang nói gì đấy? Không biết tôn ti trật tự gì cả! Để chị cậu dạy dỗ lại.”
“Lúc nào cũng chỉ biết lôi chị tôi ra thôi. Hừ, uy nghiêm ở đâu chứ.”
…
Ôn Tĩnh Hàn nằm ườn trên giường, híp mắt lại, gương mặt vẫn ửng hồng.
Một cánh tay trườn từ tấm lưng bóng loáng của anh chậm rãi vuốt xuống cánh mông.
“Biến, ban ngày ban mặt còn động dục lung tung, mãi không dứt.” Anh đạp công tước một cái mang tính tượng trưng.
Ngài công tước chỉ coi hành động này của anh như một kiểu ỡm ờ tình thú, nâng người lên ôm trọn anh vào lòng.
“Tôi mệt chết đi được.” Ôn Tĩnh Hàn nhíu mày bất mãn.
“Em ngủ đi. Tôi ôm em.”
“Ai thèm tin.”
“Lời nói của tôi trong lòng em lại không đáng tin thế sao?”
“Đúng vậy, anh chẳng có lấy một câu nói thật thì bảo tôi tin anh kiểu gì.”
Công tước bất đắc dĩ kéo chăn đắp cho anh: “Vẫn vì chuyện đó à. Em đúng là nhớ dai.”
“Đấy là ưu điểm của tôi.”
“Được rồi, tôi nói cho em.” Trong giọng nói mang theo chút dung túng và yêu chiều.
Ôn Tĩnh Hàn ngồi bật dậy: “Thật không?”
Công tước nhìn chằm chằm cái chăn trượt từ vai anh xuống, để lộ thân thể đẹp đẽ yêu kiều, còn lưu lại dấu vết của hắn, cảm thấy cả người khô nóng: “Chúng ta làm một lần nữa, tôi sẽ nói cho em.”
“… Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý à?”
…
Quan Cẩm không thèm nhìn đến Lục Vân Dương nói liên mồm, rút linh kiện súng ống ra khỏi ruột gối, sau đó ngồi trên giường thành thạo lắp ráp một khẩu súng lục M9, cuối cùng vặn chặt ống giảm thanh vào nòng súng.
Lục Vân Dương ngừng những lời khuyên can, nhìn không rời mắt động tác của hắn, cuối cùng mở miệng nói: “Lắp súng thành thạo thật. Là anh ta dạy em à?”
Quan Cẩm ừ một tiếng.
Trong mắt Lục Vân Dương chợt lóe qua một cảm xúc khó tả.
Ngừng vài giây, Quan Cẩm mới nhận ra Lục Vân Dương nói ‘anh ta’ chỉ ai.
Quan Cẩm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo anh. “Sao hả, người chết mà cũng ghen? Còn nhỏ mọn hơn cả phụ nữ.”
Lục Vân Dương không nghĩ vậy: “Đối với tình địch, bất kể sống hay chết, dù là đàn ông hay phụ nữ thì đều không hào phóng nổi. Nếu không đã chẳng phải yêu thật lòng.”
Quan Cẩm hơi run, tiếp tục nạp đạn vào ổ súng.
“Em có chắc là hắn không? Chẳng may tính sai, có khi sẽ bị lộ tẩy đấy.” Lục Vân Dương lại bắt đầu khuyên can.
“Sao anh lại không hy vọng tôi tìm được hắn như thế?”
“Bởi vì đó là Spider, một kẻ điên cuồng ham thích giết chóc. Hắn không giống sát thủ, không phải vì tiền, mà là vì thỏa mãn ham muốn của bản thân. Là em nói với tôi như vậy mà. Một kẻ nguy hiểm như thế, em hợp tác với hắn có khác nào bảo hổ lột da.”
“Không phải hợp tác. Là lợi dụng.”
“Vậy càng nguy hiểm hơn.”
Quan Cẩm chĩa súng vào Lục Vân Dương: “Anh đang ở thời kỳ tiền mãn kinh đấy à? Hắn là một sát thủ, không phải kẻ cuồng sát. Sát thủ sẽ không ra tay với người không phải mục tiêu. Đây là quy tắc.”
“Điều kiện tiên quyết là người đó không cản trở hắn.” Lục Vân Dương nắm chặt họng súng, đè tay Quan Cẩm xuống. “Tôi biết em nóng lòng trả thù, nhưng sao không để Spider đối đầu với Hermes, còn em làm ngư ông đắc lợi?”
“Hermes mà dễ bị bắt thế thì đã tốt. Tôi tranh được cơ hội tự tay đâm chết kẻ thù là tốt nhất, còn nếu Spider ra tay trước, nhỡ không thành công thì tôi có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Cho nên trước đó tôi với hắn nên thống nhất quan điểm.” Quan Cẩm sẽ không dao động, thay đổi quyết định của mình.
Lục Vân Dương thở dài: “Đâu thể vì hắn luôn hành động âm thầm bí ẩn mà em nhận định đó là Spider.”
“Spider vào nghề từ rất sớm, chạy khắp các quốc gia gây nên những cuộc ám sát gây xôn xao dư luận. Những người ở đây hầu hết là con cháu nhà quyền quý, dòng họ nổi tiếng có địa vị cao, luôn hoạt động trong nước, có thể loại trừ. Còn lại chỉ có mấy người, phù hợp với phong cách ẩn nấp, thói quen đợi con mồi sa bẫy như Spider, ngoài hắn ra còn có thể là ai?” Quan Cẩm hơi khó chịu vì bị Lục Vân Dương ngăn cản lần nữa.
“Được rồi, em thử đi. Đừng trách tôi không nhắc trước. Nếu Spider dễ tìm như thế, hắn sống đến bây giờ đúng là uổng phí.”
Điền Thanh Lâm ở một mình trong phòng, đi đi lại lại. Phải làm sao bây giờ? Làm sao đây? Không thể tiếp tục thế này được, tốt nhất không nên hành động một mình nữa … Nhưng rốt cuộc là ai? Là ai?
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên. Điền Thanh Lâm sợ tới mức run bắn người: “… Ai?”
Ngoài cửa không có động tĩnh gì. Điền Thanh Lâm cầm một món đồ sứ, lấy can đảm bước đến cửa, nín thở lắng nghe một lát, rồi giật mạnh cửa ra.
Bên ngoài ánh nắng rạng ngời chiếu xiên trước cửa phòng. Trên hành lang không có một bóng người. Điền Thanh Lâm càng thấy sợ, đang định đóng cửa thì phát hiện dưới đất có một tờ giấy nhỏ. Hắn cúi người nhặt lên, nhìn chăm chú những chữ ghi trên đó, vẻ mặt hốt hoảng khiếp sợ dần biến mất.
…
“Cô Elena, em gái tôi không sao chứ?” Phương Sâm lo lắng hỏi.
“Không sao. Ngài Phương bảo vệ em gái mình quá tốt, trước nay chưa từng tiếp xúc với chuyện gì đen tối đáng sợ, cho nên cô ấy chỉ hơi kinh hoảng chút thôi. Tôi trấn an cô ấy một lát, buổi tối cùng ngủ một phòng với cô ấy, sáng nay đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Elena thướt tha bước ra khỏi phòng nghỉ, gặp Đào Vũ đi từ phía đối diện đến.
“Sao lại đi dạo một mình thế này?”
“Vốn là đến kiếm thêm khoản thu nhập nhân thể nghỉ ngơi, nay không biết có còn mạng mà về không nữa.” Đào Vũ cười tự giễu, “Quả nhiên tôi là người không được thương xót.”
“Nói như cậu thì chúng ta đều xui xẻo cả. Nhưng hãy nhìn xem, mặt trời vẫn lên mỗi ngày, dù ta vui hay buồn thì ngày vẫn trôi qua. Thôi thì cứ hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, cảnh đẹp trước mắt. Cậu nói có đúng không?” Elena nháy mắt.
“Sự lạc quan của cô thật khiến tôi ngưỡng mộ.”
“Tôi càng mong cậu bị thu hút hơn.”
Đào Vũ mỉm cười: “Tôi cảm nhận được.”
…
“Giám đốc Phương giỏi thật đấy, vậy mà mời được cả công tước. Đáng tiếc, anh ta cả ngày ở lì trên phòng, muốn quan sát kỹ một chút cũng không được.” Tần Sắt bĩu môi, than thở với Phương Mạch.
“Đúng vậy. Anh họ tôi rất giỏi. Nhưng nếu cậu ba họ Lục mà biết cô muốn nhìn công tước chắc sẽ ghen đó.” Phương Mạch cười nói.
“Mặc kệ nó.” Tần Sắt không thèm để ý.
“Công tước có nhiều tin đồn như vậy, không biết có phải thật không.” Mộ Thiên Hạc chống cằm suy nghĩ.
“Đúng rồi, anh cảnh sát đẹp trai kia cũng ở tầng ba đấy. Em nói xem có khi nào họ … Ai nha, tương ái tương sát gì chứ, kích thích quá đi mất ” Tật xấu của Tần Sắt lại tái phát, bắt đầu ảo tưởng.
“Cô Tần đúng là một người cá tính.” Phương Mạch nói với Mộ Thiên Hạc, “À phải rồi, tôi định hỏi đồng hồ của Mộ tiểu thư có phải là mẫu mới của thương hiệu nổi tiếng Paris năm nay không, hình như còn chưa đưa ra thị trường.”
“Nhờ hào quang của anh họ cả thôi. Anh ấy mang từ Paris về đấy.”
“Cô may mắn thật đấy, là người đầu tiên có được những món đồ thời trang nổi tiếng khắp nơi trên thế giới.”
“Thế giới thì không đến, chỉ là Paris với New York thôi.”
“Đều là kinh đô thời trang còn gì. Thế là đủ rồi.”
Khương Linh Huyên ngồi một bên lo lắng: “Các cô còn tâm trạng nói chuyện phiếm nữa à.”
“Đừng sợ, ở đây có công tước, có cảnh sát, cùng một đống thuyền viên lưng hùm vai gấu, còn có anh chồng thân mến của cô bảo vệ rồi.” Tần Sắt nháy mắt.
Vương Húc Đồng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Linh Huyên..
“Ôi, thâm tình nhìn nhau này, ôi tim tôi …” Tần Sắt tiếp tục nhập vai.
Mẫn Ngôn ngồi xa xa, một mình uống nước chanh, đè nén cảm giác nôn nao trong bụng. Mình đúng là đi chịu tội, người ta lại còn không cảm kích. Đúng là thương tâm …
“Anh rể, anh phô trương quá đấy, cẩn thận lại rước họa vào thân. Làm không tốt bọn em còn phải liều mạng bảo vệ anh.” Tần Tiếu nhíu mày.
Lục Vân Trì nhướn mày: “Này, ăn nói kiểu gì đấy. Tôi là ai nào, là anh rể anh minh thần võ của cậu đấy. Thế mà cậu nói cứ như tôi là loại chỉ biết cản trở vướng chân người khác ấy.”
Tần Tiếu nhún vai, lẩm bẩm: “Đúng là thế mà.”
“Hửm? Đang nói gì đấy? Không biết tôn ti trật tự gì cả! Để chị cậu dạy dỗ lại.”
“Lúc nào cũng chỉ biết lôi chị tôi ra thôi. Hừ, uy nghiêm ở đâu chứ.”
…
Ôn Tĩnh Hàn nằm ườn trên giường, híp mắt lại, gương mặt vẫn ửng hồng.
Một cánh tay trườn từ tấm lưng bóng loáng của anh chậm rãi vuốt xuống cánh mông.
“Biến, ban ngày ban mặt còn động dục lung tung, mãi không dứt.” Anh đạp công tước một cái mang tính tượng trưng.
Ngài công tước chỉ coi hành động này của anh như một kiểu ỡm ờ tình thú, nâng người lên ôm trọn anh vào lòng.
“Tôi mệt chết đi được.” Ôn Tĩnh Hàn nhíu mày bất mãn.
“Em ngủ đi. Tôi ôm em.”
“Ai thèm tin.”
“Lời nói của tôi trong lòng em lại không đáng tin thế sao?”
“Đúng vậy, anh chẳng có lấy một câu nói thật thì bảo tôi tin anh kiểu gì.”
Công tước bất đắc dĩ kéo chăn đắp cho anh: “Vẫn vì chuyện đó à. Em đúng là nhớ dai.”
“Đấy là ưu điểm của tôi.”
“Được rồi, tôi nói cho em.” Trong giọng nói mang theo chút dung túng và yêu chiều.
Ôn Tĩnh Hàn ngồi bật dậy: “Thật không?”
Công tước nhìn chằm chằm cái chăn trượt từ vai anh xuống, để lộ thân thể đẹp đẽ yêu kiều, còn lưu lại dấu vết của hắn, cảm thấy cả người khô nóng: “Chúng ta làm một lần nữa, tôi sẽ nói cho em.”
“… Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý à?”
…
Quan Cẩm không thèm nhìn đến Lục Vân Dương nói liên mồm, rút linh kiện súng ống ra khỏi ruột gối, sau đó ngồi trên giường thành thạo lắp ráp một khẩu súng lục M9, cuối cùng vặn chặt ống giảm thanh vào nòng súng.
Lục Vân Dương ngừng những lời khuyên can, nhìn không rời mắt động tác của hắn, cuối cùng mở miệng nói: “Lắp súng thành thạo thật. Là anh ta dạy em à?”
Quan Cẩm ừ một tiếng.
Trong mắt Lục Vân Dương chợt lóe qua một cảm xúc khó tả.
Ngừng vài giây, Quan Cẩm mới nhận ra Lục Vân Dương nói ‘anh ta’ chỉ ai.
Quan Cẩm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo anh. “Sao hả, người chết mà cũng ghen? Còn nhỏ mọn hơn cả phụ nữ.”
Lục Vân Dương không nghĩ vậy: “Đối với tình địch, bất kể sống hay chết, dù là đàn ông hay phụ nữ thì đều không hào phóng nổi. Nếu không đã chẳng phải yêu thật lòng.”
Quan Cẩm hơi run, tiếp tục nạp đạn vào ổ súng.
“Em có chắc là hắn không? Chẳng may tính sai, có khi sẽ bị lộ tẩy đấy.” Lục Vân Dương lại bắt đầu khuyên can.
“Sao anh lại không hy vọng tôi tìm được hắn như thế?”
“Bởi vì đó là Spider, một kẻ điên cuồng ham thích giết chóc. Hắn không giống sát thủ, không phải vì tiền, mà là vì thỏa mãn ham muốn của bản thân. Là em nói với tôi như vậy mà. Một kẻ nguy hiểm như thế, em hợp tác với hắn có khác nào bảo hổ lột da.”
“Không phải hợp tác. Là lợi dụng.”
“Vậy càng nguy hiểm hơn.”
Quan Cẩm chĩa súng vào Lục Vân Dương: “Anh đang ở thời kỳ tiền mãn kinh đấy à? Hắn là một sát thủ, không phải kẻ cuồng sát. Sát thủ sẽ không ra tay với người không phải mục tiêu. Đây là quy tắc.”
“Điều kiện tiên quyết là người đó không cản trở hắn.” Lục Vân Dương nắm chặt họng súng, đè tay Quan Cẩm xuống. “Tôi biết em nóng lòng trả thù, nhưng sao không để Spider đối đầu với Hermes, còn em làm ngư ông đắc lợi?”
“Hermes mà dễ bị bắt thế thì đã tốt. Tôi tranh được cơ hội tự tay đâm chết kẻ thù là tốt nhất, còn nếu Spider ra tay trước, nhỡ không thành công thì tôi có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Cho nên trước đó tôi với hắn nên thống nhất quan điểm.” Quan Cẩm sẽ không dao động, thay đổi quyết định của mình.
Lục Vân Dương thở dài: “Đâu thể vì hắn luôn hành động âm thầm bí ẩn mà em nhận định đó là Spider.”
“Spider vào nghề từ rất sớm, chạy khắp các quốc gia gây nên những cuộc ám sát gây xôn xao dư luận. Những người ở đây hầu hết là con cháu nhà quyền quý, dòng họ nổi tiếng có địa vị cao, luôn hoạt động trong nước, có thể loại trừ. Còn lại chỉ có mấy người, phù hợp với phong cách ẩn nấp, thói quen đợi con mồi sa bẫy như Spider, ngoài hắn ra còn có thể là ai?” Quan Cẩm hơi khó chịu vì bị Lục Vân Dương ngăn cản lần nữa.
“Được rồi, em thử đi. Đừng trách tôi không nhắc trước. Nếu Spider dễ tìm như thế, hắn sống đến bây giờ đúng là uổng phí.”
/24
|