Đường thiên lý quanh co.
Núi rừng trùng điệp. Nhiều đỉnh cao sơn hiểm trở tưởng chừng bao cánh chim không thể vượt qua.
Nhưng với khinh công điêu luyện, nội lực dư thừa, một chàng thiếu niên áo trắng vẫn lao đi vun vút.
Thiếu niên ấy chính là Bạch Cương.
Sau hai ngày trổ thuật thần hành trong Ngũ Cầm chân kinh, Bạch Cương đã nhìn thấy thị trấn Vũ Xương.
Chàng gật gù vui vẻ nói một mình :
- Cổ nhân có câu “có đi mới có đến”. Hai ngày vượt qua bao gian lao, nơi ta cần đến đã ở đằng kia.
Từ ngày ăn được Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, sức khỏe và nội lực của Bạch Cương tăng tiến kỳ lạ. Chàng không hề mệt mỏi dù đã phi hành suốt ngày đêm vượt những khoảng đường thiên lý của núi rừng.
Nhìn thấy thị trấn Vũ Xương tức là đã đặt chân vào Tổng đàn Thiên Long bang.
Bạch Cương hân hoan đáp xuống đường cái quan dẫn vào thị trấn, mà hai bên còn là rừng núi.
Bỗng thân hình Bạch Cương nẩy lên bởi một luồng kình đạo từ sau gốc cây cổ thụ ngàn năm xẹt ra.
Tuy bất ngờ nhưng nhanh như chớp Bạch Cương cũng xuất chiêu phản kích mãnh liệt.
“Bình” một tiếng rung chuyển núi rừng, đất đá tung bay, cây cối nghiêng ngả như giữa cơn bão.
Bắn mình lên cao, Bạch Cương chao đi theo bộ Xà Du, tập trung kình lực để đánh tiếp.
Nhưng bầu không khí bỗng đột nhiên tĩnh lặng trở lại, Bạch Cương chỉ còn nghe thấy một tràng cười của một lão nhân, nhưng hàm ý tinh nghịch chẳng khác chi trẻ nít.
Chàng bực mình quát lớn :
- Cao nhân sao lại đánh lén? Vị cao thủ nào ẩn mặt đó, hãy mau xuất đầu lộ diện xem nào?
Bỗng có tiếng bật cười sau lưng chàng :
- Ta ở đây chứ đâu.
Bạch Cương quay ngoắt lại nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai. Chàng tức giận toan hỏi thêm lần nữa thì bỗng “vèo” một tiếng, một đạo sĩ đã đứng sừng sững ngay trước mặt chàng.
Chiếc đạo bào của ông ta màu tía và hàm râu hoe đỏ đã làm Bạch Cương nhận ra ngay đó là Tử Mân đạo sĩ.
Lão đạo râu đỏ cười khà khà :
- Thử sức một tí chơi mà tiểu ca cũng giận ư?
Bạch Cương cũng bật cười :
- Có giật mình tí chút. Nhưng đạo trưởng là ân công của tại hạ, có lý gì dám giận chứ.
Chàng lại nắm tay lão đạo mà nói :
- Hôm nay đạo trưởng đi đâu mà tại hạ lại có duyên tương kiến thế này?
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên cười hề hề :
- Anh em ta như bèo nước, lúc hợp lúc tan là chuyện thường, có gì lạ đâu. Nhưng ở đây không phải chỗ nói chuyện. Thị trấn Vũ Xương kia rồi, sao không vào lữ quán rồi hãy tâm sự.
Vui vẻ gật đầu, Bạch Cương khoác tay :
- Xin mời...
Hai người thong dong phi hành bên nhau cùng tiến vào thị trấn Vũ Xương nhộn nhịp ngựa xe.
Tử Mân đạo sĩ nắm tay Bạch Cương dắt vào một lữ quán, trước nhất là ghé quầy kêu cơm rượu kêu món ăn uống lót lòng. Sau đó chọn một bàn xa thực khách đang ngồi. Âu Dương Kiên vừa hớp một chung rượu vừa nói :
- Ta và Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu chia nhau đi tìm hậu duệ của Địch lão gia. Còn chưa đến ngày hẹn gặp lại nên cứ bôn tẩu trên đường. Còn tiểu ca đi đâu mà tới đây? Có gặp chuyện gì lạ như ta gặp tên Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài ở Liêu Đông không?
Bạch Cương nói ngay :
- Lạ nhỉ, Bích Nhãn Quỷ còn ở Trung Nguyên à?
Âu Dương Kiên gật đầu :
- Tên quỷ ấy đang ở Lão Gia lĩnh. Tiểu ca muốn truy tìm hắn à?
Bạch Cương trầm giọng đáp :
- Tại hạ đang nóng lòng muốn tìm ra Bích Nhãn Quỷ, bởi hắn có liên quan đến cái chết của Tiêu thúc thúc. Nhưng bây giờ tại hạ đang có việc cần kíp hơn...
Âu Dương Kiên vội hỏi :
- Việc gì thế?
Thở dài một tiếng, Bạch Cương đáp :
- Tiêu thúc vừa mất, kẻ thù thì chưa tìm ra mà con gái côi cút của thúc ấy là Tiêu Sở Quân lại bị tên Hộ pháp Khổng Lượng bắt đi mất. Phen này tại hạ phải vào tận sào huyệt Thiên Long bang để giải cứu.
Âu Dương Kiên có vẻ lo lắng :
- À, vì nguyên do đó mà tiểu ca đến khu này. Nhưng mà tên Khổng Lượng này rất nguy hiểm, Tổng đàn Thiên Long bang còn ghê gớm hơn chốn tử thần. Lẽ nào tiểu ca định liều thân?
Hớp nhanh chung rượu, Bạch Cương khẳng khái đáp :
- Biết là vào đất chết, nhưng tại hạ vẫn quyết tâm. Vì ơn của Tiêu thúc thúc rất lớn, Sở Quân muội lại càng đáng thương hơn. Dù có đối diện với tử thần, tại hạ cũng không nhụt chí.
Âu Dương Kiên gật gù :
- Bần đạo có cái hẹn gặp lại Thượng Quan đại hiệp và cái hẹn với Xung Thiên Điêu Tử vào mùa xuân tới. Cả hai cái hẹn đều còn xa, vậy lần này sẽ giúp tiểu ca một chuyến vậy.
Bạch Cương vui mừng vòng tay đáp :
- Đa tạ đạo trưởng đã quan hoài. Có đạo trưởng giúp sức thì tại hạ rất an tâm.
Âu Dương Kiên vuốt ve chòm râu đỏ mà tiếp :
- Giúp tiểu ca là điều nên làm rồi. Nhưng phen này ta lấy danh nghĩa gì để vào Tổng đàn Thiên Long bang?
Rót thêm rượu vào chung cho Âu Dương Kiên, Bạch Cương chậm rãi tiếp :
- Chỉ cần vào gặp tên hộ pháp ấy thôi. Nhưng tại hạ với Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng chưa từng biết nhau, đường đột quá cũng bất tiện. Tại hạ muốn nhờ đạo trưởng lưu danh thiếp để cầu kiến được chăng?
Có vẻ nhiệt tình, Âu Dương Kiên gật đầu ngay :
- Được thôi, chúng ta hãy cứ ăn uống no say đi. Đêm nay chúng ta tạm nghỉ trong lữ điếm này, sáng mai hãy qua sông tìm Tổng đàn Thiên Long bang trong núi Quy Sơn.
Cả hai lại ăn uống vui vẻ, rồi vừa lúc hoàng hôn kêu điếm hỏa tìm chỗ nghỉ ngơi.
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên nói :
- Để tiện đối phó với những chuyện bất ngờ, ta nên ở hai phòng mới tiện xoay xở trong mọi tình huống.
Ý của Âu Dương Kiên rất hay nên Bạch Cương dặn khách điếm chuẩn bị hai phòng cho hai người nghỉ.
Bởi nhiều việc rối rắm trong đầu nên Bạch Cương nằm trên giường mà vẫn mặc võ phục, chong đèn nằm dựa trên nệm chẳng chợp mắt tí nào. Khoảng nửa đêm, khi đang lơ mơ trong giấc ngủ chập chờn, bỗng chàng giật thót mình bởi một luồng kình đạo xuyên qua cửa sổ...
Nhanh như chớp, Bạch Cương lao mình ra ngoài, nhưng chẳng còn thấy bóng hình ai trong đêm khuya giá lạnh.
Chàng lẩm bẩm :
- Kẻ này thân pháp khá siêu tuyệt đây.
Trở vào phòng, Bạch Cương bỗng nhìn thấy một lá thư nằm trên mặt bàn nước sát giường ngủ.
Lá thư chỉ là những hàng chữ ngắn gọn:
“Thiếu hiệp, người mà chàng cần cứu đã thoát hiểm rồi. Vậy thiếu hiệp đừng nên dấn thân vào đất chết nữa...”
Thư không có ký tên, nhưng rõ ràng người viết thư có cảm tình lo lắng cho chàng... Và luồng chưởng lực xuyên qua cửa sổ chính là một chiêu của kẻ ấy nhằm đưa lọt lá thư vào phòng.
Đã rối trong lòng, lá thư càng làm cho Bạch Cương phải đào sâu suy nghĩ... Chàng ngồi dựa lên bàn, đối diện với ánh bạch lạp cả đêm.
Cái tin Sở Quân đã thoát hiểm làm cho Bạch Cương càng thêm lo ngại. Bởi nếu cô em kết nghĩa này ở Tổng đàn Thiên Long bang thì còn dễ cho chàng tìm... Còn bây giờ nàng thoát ra ngoài, trời đất bao la biết đâu mà kiếm? Và lá thư bí mật kia là của ai?
Sự kiện Sở Quân bị bắt, chàng chỉ tiết lộ cho Phương Tuệ và Hồ Diễm Nương biết. Phương Tuệ thì vừa về Kim Lăng, làm sao biết được Sở Quân đã thoát hiểm? Và nếu nàng đến Vũ Xương thì chẳng có lý do gì mà nàng tránh mặt chàng...
Bạch Cương nghĩ thầm :
- Thư này hẳn là của Hồ Diễm Nương. Chỉ có Cửu Vĩ Hồ Ly mới điều tra ra được mọi việc ở Tổng đàn Thiên Long bang. Cũng chỉ là nàng mới có cánh làm thận trọng ném chuột sợ vỡ đồ quý, không dám gặp chàng ở gần Tổng đàn để tránh lộ chuyện.
Nhưng dù sao Bạch Cương cũng phải vào Tổng đàn Thiên Long bang một chuyến. Bởi chàng muốn biết nguyên nhân nào khiến cho Khổng Lượng bắt cóc Sở Quân. Việc này có liên quan gì đến cái chết của Hồ thúc thúc?
Trời mới rạng sáng Bạch Cương đã cầm lá thư sang phòng của Âu Dương Kiên để thảo luận. Nhưng mới đến trước căn phòng chàng đã khựng lại vì cửa phòng hé mở mà chẳng thấy lão đạo sĩ râu đỏ.
Bạch Cương lẩm bẩm :
- Quái lạ, ông ta đi đâu sớm vậy kìa?
Vừa toan trở về phòng của mình, chàng đã thấy một bóng người lao vụt tới cùng tiếng kêu :
- Tiểu ca...
Trước mắt chàng, Tử Mân đạo sĩ xuất hiện với sắc diện phờ phạc, sương đêm ướt đẫm đạo bào.
Bạch Cương liền hỏi :
- Đạo trưởng mới từ đâu về thế?
Âu Dương Kiên tức giận nói :
- Bọn Thiên Long bang láo lếu, phen này thì tiểu ca không tới Quy Sơn thì một mình ta cũng quyết xông vào Tổng đàn của bọn chúng.
Bạch Cương mỉm cười :
- Chắc là đạo trưởng bị chúng nó chọc giận điều gì phải không?
Âu Dương Kiên liền đưa một mảnh giấy ra cho Bạch Cương và bảo :
- Tiểu ca đọc cái này sẽ rõ.
Trải mảnh giấy ra chiếc bàn nhỏ, Bạch Cương liếc mắt đọc nhanh :
- Tổng đàn Thiên Long bang là nơi tử địa, xin đạo trưởng đừng tự nổi lửa thiêu mình. Cũng nên khuyên người bạn của các hạ đừng dấn thân vào đất chết vô ích...
Nhìn nét chữ, Bạch Cương nhận ra người viết lá thư này cũng là người đã gửi thư cho chàng.
Bạch Cương nghĩ thầm :
- Tại sao Hồ Diễm Nương cũng viết thư cho Tử Mân đạo sĩ những lời hù dọa này nhỉ?
Chàng hỏi nhanh :
- Đạo trưởng nhận được lá thư này vào lúc nào vậy?
Âu Dương Kiên kéo Bạch Cương ngồi xuống rồi kể :
- Đêm qua đang nằm trong phòng, bần đạo bỗng thấy một luồng kình phong lướt qua cửa sổ. Bần đạo vừa chồm dậy thì nhặt được lá thư này, bèn phóng mình ra ngoài đuổi theo thì thấy phía trước có một cô gái đang phi hành. Bần đạo đuổi nhanh là cô gái chạy nhanh. Khi bần đạo không muốn đuổi nữa, cô ta liền chậm lại như trêu tức. Giận quá, bần đạo trổ thuật Khinh Thân Đề Khí song vẫn không tài nào đuổi kịp. Rượt đuổi nhau đến rừng tùng ở ngoại thành Vũ Xương, cô ta phóng vào đó biệt dạng. Bần đạo lùng sục đến khi trời sáng vẫn không tìm thấy cô ta, bần đạo vội giở thư ra xem mới biết thì ra là người của Thiên Long bang. Nếu sớm biết trước vậy thì bần đạo đã sử dụng ám khí, dễ gì để cô ta tẩu thoát...
Qua một khắc suy nghĩ, Bạch Cương hỏi :
- Cô ấy có thể là Hồ Diễm Nương chăng?
Âu Dương Kiên lắc đầu :
- Nếu là Cửu Vĩ Hồ Ly thì bần đạo còn lạ gì dáng vóc nữa. Nhưng cô gái này chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi thôi.
Nghe lão đạo nói vậy, Bạch Cương không khỏi ngạc nhiên. Nếu không phải Hồ Diễm Nương, cũng chẳng phải Phương Tuệ thì các cô gái có liên quan đến chàng chỉ còn Bích Hà và Điền Hồng song cả hai người này đều không biết việc Sở Quân bị bắt cóc.
Âu Dương Kiên lại kể thêm về vóc dáng và y phục của cô gái giấu mặt làm chàng càng thêm sửng sốt. Cứ xét theo hình dáng, y phục và nét chữ thì cô gái nọ có thể là Điền Hồng, nhưng khẩu khí là giọng điệu của Thiên Long bang. Không lẽ Điền Hồng là...
Chàng lắc đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối thắc mắc.
Thấy mặt Bạch Cương ngẩn ra, Âu Dương Kiên lại tưởng chàng ngại xông vào Tổng đàn Thiên Long bang nên bảo :
- Nếu tiểu ca không muốn đến Quy Sơn cũng được. Đỡ phải làm cuộc mạo hiểm vô ích. Để bần đạo gánh vác việc này giùm cho.
Biết lão đạo sĩ hiểu lầm, Bạch Cương khẳng khái nói :
- Dù cho Tổng đàn Thiên Long bang có là hang cọp hay đầm rồng thì Bạch mỗ cũng chẳng sợ. Ngay buổi sáng nay chúng ta hãy tới Quy Sơn.
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên vui vẻ :
- Tốt lắm, tiểu ca đã quyết tâm tất nhiên là có mục đích. Bần đạo sẽ hết sức hỗ trợ phen này.
Hai người lập tức trả tiền trọ rồi cùng nhau phi hành qua con sông rộng để đi thẳng hướng Quy Sơn, nơi Thiên Long bang xây dựng Tổng đàn.
Vài giờ sau Âu Dương Kiên và Bạch Cương đã tới sát chân núi, lão đạo sĩ quay đầu bảo Bạch Cương rằng :
- Bên ngoài Tổng đàn tất có mai phục, tiểu ca hãy thận trọng.
Lời Âu Dương Kiên vừa dứt đã thấy kình phong cuốn dậy, tiếng nổ ầm ầm như pháo, rồi bóng người lướt ra giữa vòng chưởng ảnh.
Bốn cao thủ đã trụ bốn góc...
Âu Dương Kiên nhếch mép :
- Bọn Tứ Độc Hương chủ đấy. Ta đã bảo Thiên Long bang luôn sẵn người nghênh tiếp mà.
Bốn đại hán mặc kình phục đã thét vang :
- Hai tên ngông cuồng to gan từ đâu tới dám xâm nhập lãnh địa của bổn bang. Hai người muốn tìm cái chết hả?
Bạch Cương trừng mắt quát :
- Mau vào kêu Khổng Lượng ra đây.
Một tên trong bọn Tứ Độc gầm lên :
- Các người lấy tư cách gì mà đòi gặp Khổng hộ pháp? Muốn sống hãy mau cút đi chỗ khác.
Âu Dương Kiên cứ sấn tới, miệng buông tiếng cười lạt đáp :
- Các ngươi cút vào trong kêu Khổng Lượng ra tiếp đón Tử Mân đạo sĩ ta đây.
Tỏ vẽ tức giận, Bạch Cương nói :
- Bọn ngu si này chẳng biết gì đâu. Tốt hơn hết ta cứ đi thẳng vào...
Chưa dứt lời Bạch Cương đã phóng vào như bay.
Ngay lập tức, bốn luồng chưởng lực do Tứ Độc vỗ ra chặn ngay đường của hai người. Tiếng nổ chói tại nhức óc làm Âu Dương Kiên phải lùi lại vài bước để vận công.
“Bình” một tiếng, sườn núi nứt toác một đường làm đất đá bay mù trời như một cơn bão đá kinh khủng.
Kình phong ào ào nối tiếp, Âu Dương Kiên hơi lảo đảo vì bị chấn bức dữ dội, nhưng lập tức xông lên ngay.
Bạch Cương la lớn :
- Ta chia hai nhé, mỗi người tru sát hai tên ngu muội.
Thế là Âu Dương Kiên và Bạch Cương xoay lưng vào nhau, cả hai liên tiếp vỗ ra các chiêu nảy lửa.
Sử dụng bộ pháp Xà Du, Bạch Cương búng mình phóng vụt lên, lượn lờ trên đầu hai tên Hương chủ Thiên Long bang rồi chợt đánh xuống song thức lưỡng chiêu Tiềm Long Phục Hổ với sức mạnh kinh hồn.
Hai tên Hương chủ bị Bạch Cương tấn công đều hoảng vía, chúng không ngờ một thiếu niên có chưởng pháp và thần lực phi thường đến thế...
Sau tiếng “Ầm” nhức óc, cả hai bị đánh văng vào vách đá nằm ngất ngư bên đường.
Hai tên phía bên kia đang hợp sức tấn công Âu Dương Kiên cũng bị lão đạo quật cho hai chiêu Nhật Nguyệt Song Truy bắn tung lên ngọn cây, ôm vội một cành mới thoát chết.
Tứ Độc Hương chủ đều hoảng vía trước võ công của hai kẻ xâm nhập, nhưng nghĩ đến bổn phận không hoàn thành sẽ bị Hộ pháp tru di, nên dù chết chúng cũng phải ngăn cản kẻ lạ. Hai kẻ bám trên cây buông mình xuống đất, hai tên nằm bên vách núi vùng dậy, chúng đứng vào phương vị, dồn sức lực liều chết tấn công.
Âu Dương Kiên bật cười :
- Các ngươi sẽ được chết...
Song chưởng của lão đạo đã giơ cao.
Bốn gã Hương chủ đứng vào phương vị tứ tượng, tuy biết là yếu thế nhưng gương mặt bọn chúng cũng đằng đằng sát khí.
Phía bên kia Bạch Cương cũng đã sẵn sàng xuất chiêu.
Đột nhiên một tiếng thét vang lên :
- Tứ vị Hương chủ không được vô lễ.
Âu Dương Kiên ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Từ phía trung tâm Tổng đàn có một lam y đại hán đang phóng đến. Đại hán ấy cước bộ nhẹ nhàng, lướt đi nhanh như tên bắn, chớp mắt đã đến trước mặt mọi người, tay giơ cao lá Huỳnh Long Kỳ hình tam giác, miệng nói nhanh :
- Tại hạ phụng mệnh nghênh tiếp thượng khách. Bốn vị Hương chủ hãy mau quay về vị trí.
Vừa trông thấy Huỳnh Long Kỳ, bốn tên Hương chủ lật đật vòng tay cúi đầu, nói to :
- Xin tuân lệnh.
Rồi Tứ Độc Hương chủ liền rút lui ngay.
Lam y đại hán lại vòng tay cúi đầu trước mặt Tử Mân đạo sĩ và Bạch Cương, cung kính hỏi :
- Nhị vị có lẽ là Âu Dương lão tiền bối và Bạch công tử? Tại hạ phụng mệnh Hộ pháp mời nhị vị nhập sơn.
Bạch Cương giật mình, không hiểu sao Khổng Lượng ở trong Tổng đàn đã biết có hai người tới, còn biết rõ cả họ tên?
Âu Dương Kiên cũng nghĩ thầm :
- Với ta vốn có chút tên tuổi, bọn chúng dễ dàng phát hiện. Nhưng Bạch Cương mới xuất đạo giang hồ, sao chúng cũng biết tính danh.
Trong lòng cả hai đều thấp thỏm không yên, bởi thấy rõ tai mắt của Thiên Long bang rất đáng ngại.
Tuy trong lòng cố ý kinh ngạc, song vẻ ngoài Âu Dương Kiên tỏ ra rất thản nhiên. Lão đạo vuốt chòm râu đỏ hoe, cười lớn đáp :
- Kẻ trước thì hung hăng, người sau lại cung kính. Vậy cũng thấy là chưa đủ quang minh chính đại.
Lam y đại hán như không để tâm đến những lời bình phẩm. Hắn vẫn vòng tay nói tiếp :
- Thỉnh nhị vị. Tại hạ xin được dẫn đường. Nhị vị nên nhìn rõ bước đi của tại hạ để khỏi lạc.
Nhìn núi Quy Sơn chẳng có gì đặc biệt, Âu Dương Kiên chỉ thấy trước mắt và quanh mình có nhiều đám loạn thạch cao thấp khác nhau bèn cười lạt :
- Hừm, dựa vào những đống đá lổn nhổn kia mà định giữ chân Âu Dương lão đạo này được sao?
Bạch Cương cũng nhếch mép cười, không nói gì. Thế cũng đủ bộc lộ ý khinh thị.
Lam y đại hán mặt vẫn lạnh lùng, nụ cười rất khiêm cung. Hắn khoác tay, nói to :
- Mời nhị vị triển khai bộ pháp về hướng những đống đá ấy. Tại hạ xin mạn phép đi trước.
“Vèo” một tiếng, bóng áo xanh của hắn đã phấp phới thật xa.
Âu Dương Kiên quay đầu bảo Bạch Cương :
- Tiểu ca, chúng ta đi.
Dứt lời lão liền phóng vụt vào giữa đám loạn thạch. Nào ngờ vừa vào đến phía trong thì đã không còn thấy bóng dáng lam y đại hán đâu nữa. Triền núi Quy Sơn thoai thoải hồi nãy đã biến thành dãy cao sơn trùng điệp, mây mù bao phủ dày đặc che lấp cả mặt trời.
Hiện tượng biến đổi lạ thường này làm Âu Dương Kiên phải giật mình, mặc dù kiến thức về Kỳ Trận của lão không phải là ít.
Quay lại nhìn Bạch Cương, lão thấy chàng trai đang thừ ra suy nghĩ như đang cố vận dụng điều hiểu biết nào đó để đối phó với hiện tượng vừa xảy ra trước mắt.
Âu Dương Kiên liền nói :
- Không ngờ bọn chúng bày trò ma quỷ giữa những đống đá. Theo ta hiểu thì đây là trận đồ Bát Quái nhằm đưa ta vào chỗ nguy hiểm.
Bạch Cương liếc mắt qua lão hỏi :
- Vậy đạo trưởng tính sao?
Âu Dương Kiên phẩy tay :
- Trận đồ này có tám vị trí theo tám quẻ Bát Quái: “Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài” biến hóa khôn lường. Ta phải biết cách mở trận mới ra được. Bây giờ ta hãy tiến vào vị trí cung “Càn” rồi chuyển qua cung “Tốn” xem sao.
Dứt lời lão sấn lên trước, dẫn lối cho Bạch Cương xông vào trận đồ, cứ di động cước bộ giữa khoảng cách của những ngọn núi trước mặt.
Nhưng lạ thay, những ngọn núi đó dường như thường xuyên thay đổi vị trí, biến hóa kinh dị. Âu Dương Kiên dẫn Bạch Cương hết qua hướng đông rồi lại quẹo tây...
Rốt cuộc cuối cùng vẫn trở về chỗ cũ.
Bạch Cương bật cười :
- Đạo trưởng đi thế này chắc cả năm cũng chưa tới được Tổng đàn.
Âu Dương Kiên đứng lại, trừng mắt nhìn, rồi bực tức nói :
- Những ngọn núi kia chỉ là mấy đống đá nguỵ trang làm trò ảo thuật, ta cứ đánh vài chưởng là xong ngay.
Nói dứt lời lão liền lui lại vài bước, ngưng thần vận công rồi xuất chiêu Mảnh Sư Thám Động đánh tới như sấm sét.
Chưởng đạo thẳng tắp, kình khí cuồn cuộn đánh thẳng vào ngọn núi trước mặt với sức di sơn đảo hải. Nếu ngọn núi kia chỉ là ảo ảnh, sao tránh khỏi bay đi trước chưởng lực này của Tử Mân đạo sĩ.
“Ầm... Ầm... Ầm...”
Cả một vùng núi rung chuyển, đất cát bay mù mịt, thế nhưng ngọn núi kia vẫn trơ trơ.
Núi rừng trùng điệp. Nhiều đỉnh cao sơn hiểm trở tưởng chừng bao cánh chim không thể vượt qua.
Nhưng với khinh công điêu luyện, nội lực dư thừa, một chàng thiếu niên áo trắng vẫn lao đi vun vút.
Thiếu niên ấy chính là Bạch Cương.
Sau hai ngày trổ thuật thần hành trong Ngũ Cầm chân kinh, Bạch Cương đã nhìn thấy thị trấn Vũ Xương.
Chàng gật gù vui vẻ nói một mình :
- Cổ nhân có câu “có đi mới có đến”. Hai ngày vượt qua bao gian lao, nơi ta cần đến đã ở đằng kia.
Từ ngày ăn được Chu Đằng Thủy Quả và Bạch Mai Linh Quả, sức khỏe và nội lực của Bạch Cương tăng tiến kỳ lạ. Chàng không hề mệt mỏi dù đã phi hành suốt ngày đêm vượt những khoảng đường thiên lý của núi rừng.
Nhìn thấy thị trấn Vũ Xương tức là đã đặt chân vào Tổng đàn Thiên Long bang.
Bạch Cương hân hoan đáp xuống đường cái quan dẫn vào thị trấn, mà hai bên còn là rừng núi.
Bỗng thân hình Bạch Cương nẩy lên bởi một luồng kình đạo từ sau gốc cây cổ thụ ngàn năm xẹt ra.
Tuy bất ngờ nhưng nhanh như chớp Bạch Cương cũng xuất chiêu phản kích mãnh liệt.
“Bình” một tiếng rung chuyển núi rừng, đất đá tung bay, cây cối nghiêng ngả như giữa cơn bão.
Bắn mình lên cao, Bạch Cương chao đi theo bộ Xà Du, tập trung kình lực để đánh tiếp.
Nhưng bầu không khí bỗng đột nhiên tĩnh lặng trở lại, Bạch Cương chỉ còn nghe thấy một tràng cười của một lão nhân, nhưng hàm ý tinh nghịch chẳng khác chi trẻ nít.
Chàng bực mình quát lớn :
- Cao nhân sao lại đánh lén? Vị cao thủ nào ẩn mặt đó, hãy mau xuất đầu lộ diện xem nào?
Bỗng có tiếng bật cười sau lưng chàng :
- Ta ở đây chứ đâu.
Bạch Cương quay ngoắt lại nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng một ai. Chàng tức giận toan hỏi thêm lần nữa thì bỗng “vèo” một tiếng, một đạo sĩ đã đứng sừng sững ngay trước mặt chàng.
Chiếc đạo bào của ông ta màu tía và hàm râu hoe đỏ đã làm Bạch Cương nhận ra ngay đó là Tử Mân đạo sĩ.
Lão đạo râu đỏ cười khà khà :
- Thử sức một tí chơi mà tiểu ca cũng giận ư?
Bạch Cương cũng bật cười :
- Có giật mình tí chút. Nhưng đạo trưởng là ân công của tại hạ, có lý gì dám giận chứ.
Chàng lại nắm tay lão đạo mà nói :
- Hôm nay đạo trưởng đi đâu mà tại hạ lại có duyên tương kiến thế này?
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên cười hề hề :
- Anh em ta như bèo nước, lúc hợp lúc tan là chuyện thường, có gì lạ đâu. Nhưng ở đây không phải chỗ nói chuyện. Thị trấn Vũ Xương kia rồi, sao không vào lữ quán rồi hãy tâm sự.
Vui vẻ gật đầu, Bạch Cương khoác tay :
- Xin mời...
Hai người thong dong phi hành bên nhau cùng tiến vào thị trấn Vũ Xương nhộn nhịp ngựa xe.
Tử Mân đạo sĩ nắm tay Bạch Cương dắt vào một lữ quán, trước nhất là ghé quầy kêu cơm rượu kêu món ăn uống lót lòng. Sau đó chọn một bàn xa thực khách đang ngồi. Âu Dương Kiên vừa hớp một chung rượu vừa nói :
- Ta và Kim Tiên Ngọc Long Thượng Quan Thuần Tu chia nhau đi tìm hậu duệ của Địch lão gia. Còn chưa đến ngày hẹn gặp lại nên cứ bôn tẩu trên đường. Còn tiểu ca đi đâu mà tới đây? Có gặp chuyện gì lạ như ta gặp tên Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài ở Liêu Đông không?
Bạch Cương nói ngay :
- Lạ nhỉ, Bích Nhãn Quỷ còn ở Trung Nguyên à?
Âu Dương Kiên gật đầu :
- Tên quỷ ấy đang ở Lão Gia lĩnh. Tiểu ca muốn truy tìm hắn à?
Bạch Cương trầm giọng đáp :
- Tại hạ đang nóng lòng muốn tìm ra Bích Nhãn Quỷ, bởi hắn có liên quan đến cái chết của Tiêu thúc thúc. Nhưng bây giờ tại hạ đang có việc cần kíp hơn...
Âu Dương Kiên vội hỏi :
- Việc gì thế?
Thở dài một tiếng, Bạch Cương đáp :
- Tiêu thúc vừa mất, kẻ thù thì chưa tìm ra mà con gái côi cút của thúc ấy là Tiêu Sở Quân lại bị tên Hộ pháp Khổng Lượng bắt đi mất. Phen này tại hạ phải vào tận sào huyệt Thiên Long bang để giải cứu.
Âu Dương Kiên có vẻ lo lắng :
- À, vì nguyên do đó mà tiểu ca đến khu này. Nhưng mà tên Khổng Lượng này rất nguy hiểm, Tổng đàn Thiên Long bang còn ghê gớm hơn chốn tử thần. Lẽ nào tiểu ca định liều thân?
Hớp nhanh chung rượu, Bạch Cương khẳng khái đáp :
- Biết là vào đất chết, nhưng tại hạ vẫn quyết tâm. Vì ơn của Tiêu thúc thúc rất lớn, Sở Quân muội lại càng đáng thương hơn. Dù có đối diện với tử thần, tại hạ cũng không nhụt chí.
Âu Dương Kiên gật gù :
- Bần đạo có cái hẹn gặp lại Thượng Quan đại hiệp và cái hẹn với Xung Thiên Điêu Tử vào mùa xuân tới. Cả hai cái hẹn đều còn xa, vậy lần này sẽ giúp tiểu ca một chuyến vậy.
Bạch Cương vui mừng vòng tay đáp :
- Đa tạ đạo trưởng đã quan hoài. Có đạo trưởng giúp sức thì tại hạ rất an tâm.
Âu Dương Kiên vuốt ve chòm râu đỏ mà tiếp :
- Giúp tiểu ca là điều nên làm rồi. Nhưng phen này ta lấy danh nghĩa gì để vào Tổng đàn Thiên Long bang?
Rót thêm rượu vào chung cho Âu Dương Kiên, Bạch Cương chậm rãi tiếp :
- Chỉ cần vào gặp tên hộ pháp ấy thôi. Nhưng tại hạ với Huyền Cơ Tú Sĩ Khổng Lượng chưa từng biết nhau, đường đột quá cũng bất tiện. Tại hạ muốn nhờ đạo trưởng lưu danh thiếp để cầu kiến được chăng?
Có vẻ nhiệt tình, Âu Dương Kiên gật đầu ngay :
- Được thôi, chúng ta hãy cứ ăn uống no say đi. Đêm nay chúng ta tạm nghỉ trong lữ điếm này, sáng mai hãy qua sông tìm Tổng đàn Thiên Long bang trong núi Quy Sơn.
Cả hai lại ăn uống vui vẻ, rồi vừa lúc hoàng hôn kêu điếm hỏa tìm chỗ nghỉ ngơi.
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên nói :
- Để tiện đối phó với những chuyện bất ngờ, ta nên ở hai phòng mới tiện xoay xở trong mọi tình huống.
Ý của Âu Dương Kiên rất hay nên Bạch Cương dặn khách điếm chuẩn bị hai phòng cho hai người nghỉ.
Bởi nhiều việc rối rắm trong đầu nên Bạch Cương nằm trên giường mà vẫn mặc võ phục, chong đèn nằm dựa trên nệm chẳng chợp mắt tí nào. Khoảng nửa đêm, khi đang lơ mơ trong giấc ngủ chập chờn, bỗng chàng giật thót mình bởi một luồng kình đạo xuyên qua cửa sổ...
Nhanh như chớp, Bạch Cương lao mình ra ngoài, nhưng chẳng còn thấy bóng hình ai trong đêm khuya giá lạnh.
Chàng lẩm bẩm :
- Kẻ này thân pháp khá siêu tuyệt đây.
Trở vào phòng, Bạch Cương bỗng nhìn thấy một lá thư nằm trên mặt bàn nước sát giường ngủ.
Lá thư chỉ là những hàng chữ ngắn gọn:
“Thiếu hiệp, người mà chàng cần cứu đã thoát hiểm rồi. Vậy thiếu hiệp đừng nên dấn thân vào đất chết nữa...”
Thư không có ký tên, nhưng rõ ràng người viết thư có cảm tình lo lắng cho chàng... Và luồng chưởng lực xuyên qua cửa sổ chính là một chiêu của kẻ ấy nhằm đưa lọt lá thư vào phòng.
Đã rối trong lòng, lá thư càng làm cho Bạch Cương phải đào sâu suy nghĩ... Chàng ngồi dựa lên bàn, đối diện với ánh bạch lạp cả đêm.
Cái tin Sở Quân đã thoát hiểm làm cho Bạch Cương càng thêm lo ngại. Bởi nếu cô em kết nghĩa này ở Tổng đàn Thiên Long bang thì còn dễ cho chàng tìm... Còn bây giờ nàng thoát ra ngoài, trời đất bao la biết đâu mà kiếm? Và lá thư bí mật kia là của ai?
Sự kiện Sở Quân bị bắt, chàng chỉ tiết lộ cho Phương Tuệ và Hồ Diễm Nương biết. Phương Tuệ thì vừa về Kim Lăng, làm sao biết được Sở Quân đã thoát hiểm? Và nếu nàng đến Vũ Xương thì chẳng có lý do gì mà nàng tránh mặt chàng...
Bạch Cương nghĩ thầm :
- Thư này hẳn là của Hồ Diễm Nương. Chỉ có Cửu Vĩ Hồ Ly mới điều tra ra được mọi việc ở Tổng đàn Thiên Long bang. Cũng chỉ là nàng mới có cánh làm thận trọng ném chuột sợ vỡ đồ quý, không dám gặp chàng ở gần Tổng đàn để tránh lộ chuyện.
Nhưng dù sao Bạch Cương cũng phải vào Tổng đàn Thiên Long bang một chuyến. Bởi chàng muốn biết nguyên nhân nào khiến cho Khổng Lượng bắt cóc Sở Quân. Việc này có liên quan gì đến cái chết của Hồ thúc thúc?
Trời mới rạng sáng Bạch Cương đã cầm lá thư sang phòng của Âu Dương Kiên để thảo luận. Nhưng mới đến trước căn phòng chàng đã khựng lại vì cửa phòng hé mở mà chẳng thấy lão đạo sĩ râu đỏ.
Bạch Cương lẩm bẩm :
- Quái lạ, ông ta đi đâu sớm vậy kìa?
Vừa toan trở về phòng của mình, chàng đã thấy một bóng người lao vụt tới cùng tiếng kêu :
- Tiểu ca...
Trước mắt chàng, Tử Mân đạo sĩ xuất hiện với sắc diện phờ phạc, sương đêm ướt đẫm đạo bào.
Bạch Cương liền hỏi :
- Đạo trưởng mới từ đâu về thế?
Âu Dương Kiên tức giận nói :
- Bọn Thiên Long bang láo lếu, phen này thì tiểu ca không tới Quy Sơn thì một mình ta cũng quyết xông vào Tổng đàn của bọn chúng.
Bạch Cương mỉm cười :
- Chắc là đạo trưởng bị chúng nó chọc giận điều gì phải không?
Âu Dương Kiên liền đưa một mảnh giấy ra cho Bạch Cương và bảo :
- Tiểu ca đọc cái này sẽ rõ.
Trải mảnh giấy ra chiếc bàn nhỏ, Bạch Cương liếc mắt đọc nhanh :
- Tổng đàn Thiên Long bang là nơi tử địa, xin đạo trưởng đừng tự nổi lửa thiêu mình. Cũng nên khuyên người bạn của các hạ đừng dấn thân vào đất chết vô ích...
Nhìn nét chữ, Bạch Cương nhận ra người viết lá thư này cũng là người đã gửi thư cho chàng.
Bạch Cương nghĩ thầm :
- Tại sao Hồ Diễm Nương cũng viết thư cho Tử Mân đạo sĩ những lời hù dọa này nhỉ?
Chàng hỏi nhanh :
- Đạo trưởng nhận được lá thư này vào lúc nào vậy?
Âu Dương Kiên kéo Bạch Cương ngồi xuống rồi kể :
- Đêm qua đang nằm trong phòng, bần đạo bỗng thấy một luồng kình phong lướt qua cửa sổ. Bần đạo vừa chồm dậy thì nhặt được lá thư này, bèn phóng mình ra ngoài đuổi theo thì thấy phía trước có một cô gái đang phi hành. Bần đạo đuổi nhanh là cô gái chạy nhanh. Khi bần đạo không muốn đuổi nữa, cô ta liền chậm lại như trêu tức. Giận quá, bần đạo trổ thuật Khinh Thân Đề Khí song vẫn không tài nào đuổi kịp. Rượt đuổi nhau đến rừng tùng ở ngoại thành Vũ Xương, cô ta phóng vào đó biệt dạng. Bần đạo lùng sục đến khi trời sáng vẫn không tìm thấy cô ta, bần đạo vội giở thư ra xem mới biết thì ra là người của Thiên Long bang. Nếu sớm biết trước vậy thì bần đạo đã sử dụng ám khí, dễ gì để cô ta tẩu thoát...
Qua một khắc suy nghĩ, Bạch Cương hỏi :
- Cô ấy có thể là Hồ Diễm Nương chăng?
Âu Dương Kiên lắc đầu :
- Nếu là Cửu Vĩ Hồ Ly thì bần đạo còn lạ gì dáng vóc nữa. Nhưng cô gái này chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi thôi.
Nghe lão đạo nói vậy, Bạch Cương không khỏi ngạc nhiên. Nếu không phải Hồ Diễm Nương, cũng chẳng phải Phương Tuệ thì các cô gái có liên quan đến chàng chỉ còn Bích Hà và Điền Hồng song cả hai người này đều không biết việc Sở Quân bị bắt cóc.
Âu Dương Kiên lại kể thêm về vóc dáng và y phục của cô gái giấu mặt làm chàng càng thêm sửng sốt. Cứ xét theo hình dáng, y phục và nét chữ thì cô gái nọ có thể là Điền Hồng, nhưng khẩu khí là giọng điệu của Thiên Long bang. Không lẽ Điền Hồng là...
Chàng lắc đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối thắc mắc.
Thấy mặt Bạch Cương ngẩn ra, Âu Dương Kiên lại tưởng chàng ngại xông vào Tổng đàn Thiên Long bang nên bảo :
- Nếu tiểu ca không muốn đến Quy Sơn cũng được. Đỡ phải làm cuộc mạo hiểm vô ích. Để bần đạo gánh vác việc này giùm cho.
Biết lão đạo sĩ hiểu lầm, Bạch Cương khẳng khái nói :
- Dù cho Tổng đàn Thiên Long bang có là hang cọp hay đầm rồng thì Bạch mỗ cũng chẳng sợ. Ngay buổi sáng nay chúng ta hãy tới Quy Sơn.
Tử Mân đạo sĩ Âu Dương Kiên vui vẻ :
- Tốt lắm, tiểu ca đã quyết tâm tất nhiên là có mục đích. Bần đạo sẽ hết sức hỗ trợ phen này.
Hai người lập tức trả tiền trọ rồi cùng nhau phi hành qua con sông rộng để đi thẳng hướng Quy Sơn, nơi Thiên Long bang xây dựng Tổng đàn.
Vài giờ sau Âu Dương Kiên và Bạch Cương đã tới sát chân núi, lão đạo sĩ quay đầu bảo Bạch Cương rằng :
- Bên ngoài Tổng đàn tất có mai phục, tiểu ca hãy thận trọng.
Lời Âu Dương Kiên vừa dứt đã thấy kình phong cuốn dậy, tiếng nổ ầm ầm như pháo, rồi bóng người lướt ra giữa vòng chưởng ảnh.
Bốn cao thủ đã trụ bốn góc...
Âu Dương Kiên nhếch mép :
- Bọn Tứ Độc Hương chủ đấy. Ta đã bảo Thiên Long bang luôn sẵn người nghênh tiếp mà.
Bốn đại hán mặc kình phục đã thét vang :
- Hai tên ngông cuồng to gan từ đâu tới dám xâm nhập lãnh địa của bổn bang. Hai người muốn tìm cái chết hả?
Bạch Cương trừng mắt quát :
- Mau vào kêu Khổng Lượng ra đây.
Một tên trong bọn Tứ Độc gầm lên :
- Các người lấy tư cách gì mà đòi gặp Khổng hộ pháp? Muốn sống hãy mau cút đi chỗ khác.
Âu Dương Kiên cứ sấn tới, miệng buông tiếng cười lạt đáp :
- Các ngươi cút vào trong kêu Khổng Lượng ra tiếp đón Tử Mân đạo sĩ ta đây.
Tỏ vẽ tức giận, Bạch Cương nói :
- Bọn ngu si này chẳng biết gì đâu. Tốt hơn hết ta cứ đi thẳng vào...
Chưa dứt lời Bạch Cương đã phóng vào như bay.
Ngay lập tức, bốn luồng chưởng lực do Tứ Độc vỗ ra chặn ngay đường của hai người. Tiếng nổ chói tại nhức óc làm Âu Dương Kiên phải lùi lại vài bước để vận công.
“Bình” một tiếng, sườn núi nứt toác một đường làm đất đá bay mù trời như một cơn bão đá kinh khủng.
Kình phong ào ào nối tiếp, Âu Dương Kiên hơi lảo đảo vì bị chấn bức dữ dội, nhưng lập tức xông lên ngay.
Bạch Cương la lớn :
- Ta chia hai nhé, mỗi người tru sát hai tên ngu muội.
Thế là Âu Dương Kiên và Bạch Cương xoay lưng vào nhau, cả hai liên tiếp vỗ ra các chiêu nảy lửa.
Sử dụng bộ pháp Xà Du, Bạch Cương búng mình phóng vụt lên, lượn lờ trên đầu hai tên Hương chủ Thiên Long bang rồi chợt đánh xuống song thức lưỡng chiêu Tiềm Long Phục Hổ với sức mạnh kinh hồn.
Hai tên Hương chủ bị Bạch Cương tấn công đều hoảng vía, chúng không ngờ một thiếu niên có chưởng pháp và thần lực phi thường đến thế...
Sau tiếng “Ầm” nhức óc, cả hai bị đánh văng vào vách đá nằm ngất ngư bên đường.
Hai tên phía bên kia đang hợp sức tấn công Âu Dương Kiên cũng bị lão đạo quật cho hai chiêu Nhật Nguyệt Song Truy bắn tung lên ngọn cây, ôm vội một cành mới thoát chết.
Tứ Độc Hương chủ đều hoảng vía trước võ công của hai kẻ xâm nhập, nhưng nghĩ đến bổn phận không hoàn thành sẽ bị Hộ pháp tru di, nên dù chết chúng cũng phải ngăn cản kẻ lạ. Hai kẻ bám trên cây buông mình xuống đất, hai tên nằm bên vách núi vùng dậy, chúng đứng vào phương vị, dồn sức lực liều chết tấn công.
Âu Dương Kiên bật cười :
- Các ngươi sẽ được chết...
Song chưởng của lão đạo đã giơ cao.
Bốn gã Hương chủ đứng vào phương vị tứ tượng, tuy biết là yếu thế nhưng gương mặt bọn chúng cũng đằng đằng sát khí.
Phía bên kia Bạch Cương cũng đã sẵn sàng xuất chiêu.
Đột nhiên một tiếng thét vang lên :
- Tứ vị Hương chủ không được vô lễ.
Âu Dương Kiên ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Từ phía trung tâm Tổng đàn có một lam y đại hán đang phóng đến. Đại hán ấy cước bộ nhẹ nhàng, lướt đi nhanh như tên bắn, chớp mắt đã đến trước mặt mọi người, tay giơ cao lá Huỳnh Long Kỳ hình tam giác, miệng nói nhanh :
- Tại hạ phụng mệnh nghênh tiếp thượng khách. Bốn vị Hương chủ hãy mau quay về vị trí.
Vừa trông thấy Huỳnh Long Kỳ, bốn tên Hương chủ lật đật vòng tay cúi đầu, nói to :
- Xin tuân lệnh.
Rồi Tứ Độc Hương chủ liền rút lui ngay.
Lam y đại hán lại vòng tay cúi đầu trước mặt Tử Mân đạo sĩ và Bạch Cương, cung kính hỏi :
- Nhị vị có lẽ là Âu Dương lão tiền bối và Bạch công tử? Tại hạ phụng mệnh Hộ pháp mời nhị vị nhập sơn.
Bạch Cương giật mình, không hiểu sao Khổng Lượng ở trong Tổng đàn đã biết có hai người tới, còn biết rõ cả họ tên?
Âu Dương Kiên cũng nghĩ thầm :
- Với ta vốn có chút tên tuổi, bọn chúng dễ dàng phát hiện. Nhưng Bạch Cương mới xuất đạo giang hồ, sao chúng cũng biết tính danh.
Trong lòng cả hai đều thấp thỏm không yên, bởi thấy rõ tai mắt của Thiên Long bang rất đáng ngại.
Tuy trong lòng cố ý kinh ngạc, song vẻ ngoài Âu Dương Kiên tỏ ra rất thản nhiên. Lão đạo vuốt chòm râu đỏ hoe, cười lớn đáp :
- Kẻ trước thì hung hăng, người sau lại cung kính. Vậy cũng thấy là chưa đủ quang minh chính đại.
Lam y đại hán như không để tâm đến những lời bình phẩm. Hắn vẫn vòng tay nói tiếp :
- Thỉnh nhị vị. Tại hạ xin được dẫn đường. Nhị vị nên nhìn rõ bước đi của tại hạ để khỏi lạc.
Nhìn núi Quy Sơn chẳng có gì đặc biệt, Âu Dương Kiên chỉ thấy trước mắt và quanh mình có nhiều đám loạn thạch cao thấp khác nhau bèn cười lạt :
- Hừm, dựa vào những đống đá lổn nhổn kia mà định giữ chân Âu Dương lão đạo này được sao?
Bạch Cương cũng nhếch mép cười, không nói gì. Thế cũng đủ bộc lộ ý khinh thị.
Lam y đại hán mặt vẫn lạnh lùng, nụ cười rất khiêm cung. Hắn khoác tay, nói to :
- Mời nhị vị triển khai bộ pháp về hướng những đống đá ấy. Tại hạ xin mạn phép đi trước.
“Vèo” một tiếng, bóng áo xanh của hắn đã phấp phới thật xa.
Âu Dương Kiên quay đầu bảo Bạch Cương :
- Tiểu ca, chúng ta đi.
Dứt lời lão liền phóng vụt vào giữa đám loạn thạch. Nào ngờ vừa vào đến phía trong thì đã không còn thấy bóng dáng lam y đại hán đâu nữa. Triền núi Quy Sơn thoai thoải hồi nãy đã biến thành dãy cao sơn trùng điệp, mây mù bao phủ dày đặc che lấp cả mặt trời.
Hiện tượng biến đổi lạ thường này làm Âu Dương Kiên phải giật mình, mặc dù kiến thức về Kỳ Trận của lão không phải là ít.
Quay lại nhìn Bạch Cương, lão thấy chàng trai đang thừ ra suy nghĩ như đang cố vận dụng điều hiểu biết nào đó để đối phó với hiện tượng vừa xảy ra trước mắt.
Âu Dương Kiên liền nói :
- Không ngờ bọn chúng bày trò ma quỷ giữa những đống đá. Theo ta hiểu thì đây là trận đồ Bát Quái nhằm đưa ta vào chỗ nguy hiểm.
Bạch Cương liếc mắt qua lão hỏi :
- Vậy đạo trưởng tính sao?
Âu Dương Kiên phẩy tay :
- Trận đồ này có tám vị trí theo tám quẻ Bát Quái: “Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài” biến hóa khôn lường. Ta phải biết cách mở trận mới ra được. Bây giờ ta hãy tiến vào vị trí cung “Càn” rồi chuyển qua cung “Tốn” xem sao.
Dứt lời lão sấn lên trước, dẫn lối cho Bạch Cương xông vào trận đồ, cứ di động cước bộ giữa khoảng cách của những ngọn núi trước mặt.
Nhưng lạ thay, những ngọn núi đó dường như thường xuyên thay đổi vị trí, biến hóa kinh dị. Âu Dương Kiên dẫn Bạch Cương hết qua hướng đông rồi lại quẹo tây...
Rốt cuộc cuối cùng vẫn trở về chỗ cũ.
Bạch Cương bật cười :
- Đạo trưởng đi thế này chắc cả năm cũng chưa tới được Tổng đàn.
Âu Dương Kiên đứng lại, trừng mắt nhìn, rồi bực tức nói :
- Những ngọn núi kia chỉ là mấy đống đá nguỵ trang làm trò ảo thuật, ta cứ đánh vài chưởng là xong ngay.
Nói dứt lời lão liền lui lại vài bước, ngưng thần vận công rồi xuất chiêu Mảnh Sư Thám Động đánh tới như sấm sét.
Chưởng đạo thẳng tắp, kình khí cuồn cuộn đánh thẳng vào ngọn núi trước mặt với sức di sơn đảo hải. Nếu ngọn núi kia chỉ là ảo ảnh, sao tránh khỏi bay đi trước chưởng lực này của Tử Mân đạo sĩ.
“Ầm... Ầm... Ầm...”
Cả một vùng núi rung chuyển, đất cát bay mù mịt, thế nhưng ngọn núi kia vẫn trơ trơ.
/41
|