Bạch Cương trả lời :
- Bạch Mi lão lão có lẽ do yêu cầu của Phương Tuệ và Cát Vân Thường. Chẳng phải ta không muốn gặp bà, nhưng ngại mất thời gian đoạt Linh Quả. Trong khi rơi vào thạch thất kia, ta được biết Bạch Mai Linh Quả đã đến kỳ chín. Ta phải lên Ngũ Mai lĩnh thật nhanh thôi.
Hà Thông gật đầu :
- Nếu vì Linh Quả thì chẳng có gì cần hơn nữa.
Bạch Cương lại hỏi :
- Ngựa đâu rồi? Ta lên đường ngay thôi.
Hà Thông vui vẻ :
- Tuấn mã ta thả cho nó ăn táo ngoài kia.
Chàng đưa hai ngón tay lên miệng, huýt một tiếng còi. Quả nhiên con ngựa đã bon bon chạy thẳng tới.
Hai người lên lưng ngựa, phi nhanh về phía Ngũ Mai lĩnh, đường đi cứ lên dốc dần cao ngất.
Lúc nhập nhoạng tối, Bạch Cương trỏ một sơn động bảo :
- Ta tạm nghỉ ở đây. Sáng mai tiếp tục đi sớm.
Hà Thông tỏ vẻ nôn nóng :
- Như vậy có kịp hái Bạch Mai Linh Quả không?
Bạch Cương đáp :
- Những cao thủ võ lâm, kỳ nhân dị sĩ thiên hạ đổ về Ngũ Mai Linh cả rồi. Họ đoán giờ Tí đêm nay Linh Quả chín. Nhưng ở Tu Chân thất ta lại thấy nơi nắp hộp kỳ kinh có ghi rằng giờ mão và thìn giao nhau trong ngày mai Linh Quả mới chín. Ta thừa thời giờ tới đó, nhưng có đoạt được Linh Quả giữa những cao nhân hay không, còn mong ở số trời.
Múa hai tay lên, Hà Thông bảo :
- Ngươi nói dở lắm, muốn đoạt Linh Quả là ta phải đấu võ chớ?
Bạch Cương bật cười :
- Ngày mai trên Ngũ Mai lĩnh đầy những tay võ công siêu tuyệt, danh thủ giang hồ, sức mình được bao nhiêu mà ngươi đòi đấu võ?
Chàng trâu nước vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên Bạch Cương kéo hắn vào trong, nép vào một khe đá.
Khi ấy bên ngoài có đôi tia nhãn quan xanh lè chiếu vào hang động. Bạch Cương và Hà Thông nhìn qua khe đá, thấy rõ một tên hung mạo cổ quái đang quét ánh hung quang như dõi tìm trông rất lạ.
Hà Thông liền nói :
- Con quái gì gớm thế, ra đập chết nó đi.
Vội bịt miệng Hà Thông, Bạch Cương nói bên tai chàng trâu nước :
- Nó chết hay ngươi chết? Theo dung mạo, ánh mắt và bộ tướng của Thượng Quan huynh đã tả cho ta biết, thì gã này chính là Bích Nhãn Quỷ rất nguy hiểm với ám khí Thiên Độc phong châm...
- Vậy hả? Ta đoán là ma, không ngờ là quỷ. Nhưng quỷ tới vùng này để nhát ai?
Đập nhẹ vào vai Hà Thông, Bạch Cương thì thào :
- Chúng nó đến vì Bạch Mai Linh Quả cả đấy. Ngươi hãy câm miệng để ta theo dõi Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài xem sao.
Chàng nhẹ bước lần theo vách đá ra ngoài, Hà Thông theo sát bên cạnh. Hai người thấy Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài cao lêu nghêu, đôi mắt xanh lè luôn nhấp nháy.
Đột nhiên “Ầm” một tiếng, chuyển rung cả sơn động.
Lãnh Thế Tài bị tung bổng lên trời bởi một luồng kình phong hết sức khủng khiếp.
Luồng kình phong ấy kéo theo một đợt âm hàn lạnh buốt, làm nứt toác vách đá, cát bụi mù mịt. Chứng tỏ đây là loại ma công hung hiểm, và kẻ phát chiêu đã sử dụng đến mười thành công lực.
Thật là kinh hồn.
Bạch Cương rùng mình thầm nghĩ Bích Nhãn Quỷ dù tu luyện lâu năm, võ công siêu tuyệt. Nhưng đột nhiên bị cường địch giáng một tử chiêu thế này e rằng khó toàn mạng.
Song thật bất ngờ. Lúc ấy thân hình Bích Nhãn Quỷ bị đánh bật lên bởi đạo âm hàn, thì hắn chỉ rú lên một tiếng, chao mình ba vòng, cưỡi trên sóng chưởng, rồi từ trên cao hẳn xỉa xuống song chiêu hỏa khí ngùn ngụt tựa như hai con rồng tỏa sáng trong đêm.
Một loạt tiếng nổ ầm ầm như phá núi, cây cối bật gốc bay ngang dọc như thi đua nhào lượn với những tảng đá to cỡ người ôm. Sức chấn động làm Bạch Cương phải bám vào vách đá, còn Hà Thông la lên :
- Trời đất ơi, âm dương đảo lộn, lúc rét, lúc nóng, mình mẩy ta bầm dập hết rồi.
Đôi mắt Bạch Cương vận hết nhãn lực nhìn trong đêm. Chàng thấy hỏa khí của Bích Nhãn Quỷ đã hóa giải đạo kình lực âm hàn. Trong ánh lửa bừng bừng có một bóng quái nhân thấp thoáng. Hắn có cái đầu to, tóc vàng dài thượt tung bay chập chờn giữa chưởng ảnh kình phong.
Có tiếng Bích Nhãn Quỷ quát lớn :
- Sư Đầu Thái Tuế, nhà ngươi muốn thử sức ta chăng? Nhưng Lãnh Âm ma công của ngươi làm sao thắng nổi Hỏa Dương Nhiệt Khí của ta chứ?
Bạch Cương rùng mình thốt khẽ :
- Thì ra là Sư Đầu Thái Tuế và Bích Nhãn Quỷ hai tên ma đầu đang đấu với nhau.
Sư Đầu Thái Tuế hất tung mớ tóc vàng như bờm sư tử, rống lên mấy tiếng chuyển đất, rồi bảo :
- Ta có thói quen chào nhau bằng một chiêu, nhà ngươi đã quên sao còn trách móc.
Bích Nhãn Quỷ cười xòa :
- Cái đầu bờm của nhà ngươi ngửi thấy mùi Bạch Mai Linh Quả hay sao mà dẫn xác tới đây?
Lúc ấy cả hai tên ma đầu đã thu chiêu, không khí vùng núi đêm trở về tĩnh lặng.
Hà Thông liền chờn vờn toan rời hang động, nhưng Bạch Cương níu lại :
- Nguơi đi đâu đó?
Chàng trâu nước đáp nhanh :
- Ta muốn nhìn kỹ hai tên quỷ quái này.
Dứt lời chàng ta vuột ra cửa hang...
Bạch Cương cũng phải phóng theo. Hai người núp trong một rặng cây nhìn ra. Khi ấy Bích Nhãn Quỷ và Sư Đầu Thái Tuế đã đứng bên nhau như đôi bạn thân tình.
Hà Thông mắng lẩm bẩm :
- Mẹ kiếp, chào đón nhau bằng những chiêu khủng khiếp, đúng là bọn ma đầu đại ác.
“Suỵt” một tiếng ra dấu im lặng, rồi Bạch Cương thầm thì bên tai Hà Thông :
- Ngươi đừng nói nhảm nữa. Để ta lắng nghe bọn chúng nói gì với nhau về Linh Quả Bạch Mai.
Mái tóc vàng lắc lư, Sư Đầu Thái Tuế lại cười híp mắt. Hắn nói oang oang :
- Thử ngươi một chiêu, ta thấy Bích Nhãn Quỷ ngươi chưa phải là một đại la sát. Chẳng trách “tên quỷ say” chưa động thủ mà ngươi đã lủi mất. Bộ ngươi tưởng “tên quỷ điên” và “tên quỷ say” còn làm bá chủ võ lâm được sao? Ha ha, nếu không có tên trọc Liễu Không đến kịp lúc thì Sư Đầu Thái Tuế này đã dạy cho hai lão ấy một bài học nhớ đời, để hai lão đừng tưởng lân la ở Ngũ Mai lĩnh này là chuyện dễ.
Nghe nói đến “tên quỷ điên” và “tên quỷ say”, Bạch Cương biết là gã ma đầu ám chỉ Phong hòa thượng và Thần Châu Túy Cái. Nếu hai vị võ lâm tiền bối ấy đã có mặt ở Ngũ Mai lĩnh thì chàng rất yên tâm trong việc tìm Linh Quả.
Nhưng Bạch Cương lại thấy giọng điệu coi thường của Sư Đầu Thái Tuế khiến chàng hồi hộp lắng nghe.
Khi ấy đôi mắt xanh lè của Bích Nhãn Quỷ chớp chớp, rồi hắn cười ồ :
- Tên đầu bờm, không ngờ ngươi lại tự thổi phồng mình quá đáng. Nếu mà ngươi không có gì sợ sệt, tại sao phải chạy đến ngọn Chúc Dung phong này, mà chẳng ngồi lì bên kia chờ Linh Quả chín? Lãnh mỗ này đã có sẵn Thiên Độc phong châm, lão điên và lão say kia chưa chắc làm gì được ta. Sở dĩ ta chưa sang ngọn Tuyết Mai phong là phải canh chừng bọn Thiên Long bang không cho chúng cướp Linh Quả trên tay mình.
Sư Đầu Thái Tuế liền thấp giọng :
- Thì ra cả gia đình Địch gia Tứ nghĩa tử nạn đều do nhà ngươi xuất thủ đấy à?
Bích Nhản Quỷ lắc đầu :
- Đó là thiên hạ giá họa cho ta. Sự thật ngày xưa trên đỉnh Mạc Nghiên phong, Bạch Mai Nương có trúng Âm công và Thiên Độc phong châm của ta. Nhưng ba người của Địch gia, ông, con và cháu tuyệt đối không phải do ta ám hại. Sau này ta lại nghe lần đó Bạch Mai Nương vẫn chưa chết, mà còn kết duyên với Hoàng Phủ Vân Long, sinh được một đứa con gái, để rồi cả hai vợ chồng bị ám hại không biết bởi tay ai. Đứa con gái ấy bây giờ ra sao, ta cũng không biết... Song chuyện này là bí mật võ lâm, chẳng ai hiểu rành. Bởi thế thiên hạ vẫn trút tội lên đầu Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài này giết chết toàn bộ gia đình họ Địch.
Bạch Cương nghe Bích Nhãn Quỷ nhắc tới tên Hoàng Phủ Vân Long và Bạch Mai Nương thì biết là cha mẹ của Hoàng Phủ Bích Hà, nên lắng nghe thật kỹ. Như vậy Hoàng Phủ Bích Hà chính là cháu ngoại của Địch lão gia?
Trong giang hồ vẫn nói cả gia đình họ Địch ba đời đều bị chết bởi Thiên Độc phong châm của Bích Nhãn Quỷ, vì lên Ngũ Mai lĩnh tìm Bạch Mai Linh Quả. Thế mà bây giờ chính tai Bạch Cương nghe Bích Nhãn Quỷ chối tội là nghĩa làm sao?
Chăm chú nghe thật kỹ về vụ huyết án này, nhưng Bạch Cương chỉ nghe Sư Đầu Thái Tuế cười hềnh hệch hỏi rằng :
- Ngươi sợ cái tội ấy nên lánh mặt trên đỉnh núi này, và chịu liên kết với Thiên Long bang chủ Đơn Hiểu Vân phải không? Nhưng ta hỏi thật là nhân dịp Bạch Mai Linh Quả sắp chín, ngươi có định đoạt lấy một trái không nào?
Bích Nhãn Quỷ lại chớp đôi mắt xanh lè và bảo :
- Bạch Mai Linh Quả tăng cường công lực, trường sinh bất lão, còn trừ cả bách bệnh nan y. Ngu gì mà ta không thử thời vận? Song ta cũng biết võ lâm quần hùng hắc bạch, với những cao nhân tiền bối đều quy tụ về Ngũ Mai lĩnh. Việc đoạt lấy Bạch Mai Linh Quả chẳng phải dễ dàng.
Sư Đầu Thái Tuế cười rú lên :
- Tội nghiệp ngươi cứ chui nhủi ở đây nên chẳng biết gì. Liễu Không tăng đã có cuộc thương lượng với quần hùng rằng ngày mai đúng giờ Linh Quả chín, hễ ai trổ thuật khinh công lướt đến sớm nhất sẽ đoạt được Linh Quả, mà kẻ khác dù ở bậc nào cũng không có quyền giành giật. Như vậy mỗi phe càng nhiều người đổ sức ra càng dễ chiếm được Linh Quả để chia nhau. Bởi thế ta mới đến đây tìm ngươi rủ rê, xem ngươi có muốn tham dự cùng phe với ta không.
Đôi mắt xanh lè của Bích Nhãn Quỷ chớp lia :
- Vậy Thông Thiên Độc Long có thuận ý không?
Bờm tóc của Sư Đầu Thái Tuế rung lên vì những cái gật lia lịa :
- Sao lại không, ngay cả Phong hòa thượng và Túy Cái Thần Châu đều phải chịu điều kiện đó.
Hai gã nhìn nhau, ánh mắt có vẻ ăn ý.
Đột nhiên một bóng trắng lướt qua làm Sư Đầu Thái Tuế giật mình. Hắn liền xuất chưởng phóng chiêu “Ầm” một tiếng, kình khí lạnh buốt của Ma công có sức mạnh kinh khiếp như thác đổ đầu nguồn. Hà Thông nhảy dựng la lên :
- Hừm, bọn quỷ quái lại đánh nhau nữa rồi. Nằm đây hoài chắc mang họa lớn...
Bạch Cương không nói gì, chàng ngó kỹ thì thấy bóng trắng đảo vài vòng đã thoát qua luồng lãnh chưởng của Sư Đầu Thái Tuế, đồng thời có một tia bạch đạo lấp lánh phát nổ “bình bình” xô thẳng vào lão ma đầu như phá núi dời non.
Không khí căng thẳng rợn người.
Chưởng ảnh và Ma công va chạm dữ dội khủng khiếp...
Sư Đầu Thái bắn úp mình theo thế Long Phục Trung Vân tránh qua luồng bạch đạo của đối thủ bí ẩn. Gã gầm lên một tiếng, song chưởng co duỗi, xuất chiêu Ma Thủ Truy Hồn kình khí lạnh buốt, chưởng phong réo gào như bão táp, quật vào bóng trắng với tám thành công lực.
Lãnh Âm ma công của Sư Đầu Thái Tuế quả nhiên siêu tuyệt. Bóng trắng kêu ré lên một tiếng, bị chưởng đạo của lão ma đầu đẩy văng xa lắc...
Hà Thông vỗ tay la lên :
- Tuyệt quá, tuyệt quá đúng là kỳ phùng địch thủ.
Bạch Cương “suỵt” một tiếng, đập vào vai chàng trâu nước và nói khẽ :
- Im lặng kẻo nát thây!
Tiếng nói của Bạch Cương chua dứt thì cả chàng và Hà Thông đều bị giật bắn lên...
Ánh tinh quang chói loà, từ ngoài mười trượng, âm thanh “bình, bình” liên tục cuộn tới, đạo quang và kình khí đẩy bật Lãnh Âm ma công của gã Sư Đầu Thái Tuế.
Thêm một tiếng “bùng” dữ dội chấn động núi non. Chỉ nghe Sư Đầu Thái Tuế rú lên như con heo bị thọc huyết. Lão bật ra sau vài trượng, miệng ộc ra vòi máu đỏ lòm.
Lạnh mình sởn ốc, Bạch Cương tưởng lão ma đầu trúng nội thương như vậy hẳn phải gục ngã. Nào ngờ gã chỉ hả họng hớp trong không khí ba lần, rồi thổi ra một luồng kình phong ầm ầm phóng thẳng vào bóng trắng để trả đũa.
Đạo Âm Phong ấy có sức mạnh như mười luồng chưởng, càng tuôn ra càng tăng mãnh lực gấp ba lần, tiếng chạm nổ liên miên bất tuyệt.
Mới liếc qua, Bạch Cương đã la lên :
- Ôi! Tam Khí Độc Công, bóng trắng kia nguy rồi.
Quả thật luồng độc khí gấp ba lần sức mạnh ấy đón đầu chưởng đạo của bóng trắng phát nổ kinh hồn. Bóng trắng chao đảo như bóng ma giữa không trung, đồng thời từ đó phát ra tiếng rú thét lanh lảnh :
- Ngươi phải chết.
Kình khí lại cuộn lên, đồng thời trong luồng bạch khí như nhũ bạc có một bóng đen nhỏ như sợi tóc bắn vào Sư Đầu Thái Tuế.
Vừa lúc đó...
Tiếng thét rờn rợn ngân vang :
- Coi chừng Âm Mao tuyệt độc của Ma nữ...
Thì ra sợi lông đen của bóng trắng đã làm Bích Nhãn Quỷ thét lên kinh khiếp, bởi lo cho tánh mạng gã Sư Đầu.
Cùng với tiếng la, một tia sáng vụt ra, mũi kim lấp lánh đòn đầu cọng lông độc...
“Bình” hai vật nhỏ va chạm nhau phát triển nổ quá lớn, Sư Đầu Thái Tuế và bóng trắng bí ẩn tách ra.
Làn thanh quang vèo tới, Bích Nhãn Quỷ đã đứng giữa hai người. Hắn cười khanh khách :
- Cửu Vĩ Hồ Ly lợi hại thật.
Bóng trắng kia quả thật là Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương, nữ Đường chủ của Thiên Long bang làm Sư Đầu Thái Tuế phải giật mình. Ả ta đã luyện những cọng lông tẩm độc tạo thành Nhiếp Hồn Mao, bao nhiêu cao thủ giang hồ võ công kỳ tuyệt đã mất mạng bởi ám khí Âm Mao tuyệt độc của người đẹp lạnh lùng.
Hồi nãy, nếu không nhờ Thiên Độc phong châm Bích Nhãn Quỷ bắn ra kịp lúc, Sư Đầu Thái Tuế chắc chắn đã tiêu vong.
Thiên Độc phong châm của Bích Nhãn Quỷ đã nương theo kình khí và chưởng phong đánh rớt Nhiếp Hồn Mao của Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương trên nền đá.
Sư Đầu Thái Tuế gầm lên :
- Hừm, thì ra là con chồn cái lông độc.
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương cúi nhặt Nhiếp Hồn Mao giắt lên mái tóc rồi cô ả vòng tay nói :
- Xin nhị vị tha lỗi, tí nữa chúng ta đã nặng tay với nhau. Bổn Đường chủ vừa xuất hiện thì Sư Đầu Thái Tuế đã phát chiêu buộc lòng bổn Đường chủ phải nghênh tiếp.
Bích Nhãn Quỷ hừm một tiếng, cặp mắt xanh lè nhấp nháy. Hắn bỏ Thiên Độc phong châm vào ống tay áo, rồi cất giọng ồm ồm :
- Nhưng Hồ đường chủ có việc gì khẩn cấp, đến nỗi không lên tiếng từ xa, gây nên chuyện hiểu lầm đáng tiếc?
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đáp ngay :
- Bang chủ của bổn bang cần gặp gấp nhị vị nên tại hạ quá vội vàng. Cũng do việc có liên quan đến Bạch Mai Linh Quả.
Trong chỗ núp, Hà Thông cằn nhằn :
- Đồ con khỉ, chúng nó cùng một duộc với nhau mà bày đặt đánh nhau nổ trời, làm thân ta cũng phải tưng lên, rớt xuống.
Bạch Cương lại trừng mắt, nói khẽ :
- Ngươi im mồm một tí có được không. Để ta nghe chúng nói gì về Linh Quả...
Hà Thông vội nín khe, trong lúc đó Sư Đầu Thái Tuế hỏi :
- Có việc gì mà quan trọng thế?
Cửu Vĩ Hồ Ly trả lời :
- Đúng ra đến giờ mẹo và thìn giao nhau trong ngày mai Linh Quả mới là lúc chín. Nhưng Thiên Lai Ma Nữ bảo để bà ta dùng thuật Di Âm Bổ Dương thúc cho quả chín sớm. Nào ngờ Thiên Tâm Diệu Âm của bà ta làm những cây mai rụng lá héo khô tất cả, còn lấy đâu mà trổ trái. Võ lâm quần hùng đang nhốn nháo cả lên. Xin thỉnh nhị vị tới gấp.
Bích Nhãn Quỷ vừa nghe dứt đã rú lên một tiếng, hắn không chờ Sư Đầu Thái Tuế mà lắc mình phi hành biệt dạng.
Bạch Cương quay nhìn Hà Thông với ánh mắt bàng hoàng. Chàng khẽ kêu :
- Ôi vậy thì nguy quá.
- Bạch Mi lão lão có lẽ do yêu cầu của Phương Tuệ và Cát Vân Thường. Chẳng phải ta không muốn gặp bà, nhưng ngại mất thời gian đoạt Linh Quả. Trong khi rơi vào thạch thất kia, ta được biết Bạch Mai Linh Quả đã đến kỳ chín. Ta phải lên Ngũ Mai lĩnh thật nhanh thôi.
Hà Thông gật đầu :
- Nếu vì Linh Quả thì chẳng có gì cần hơn nữa.
Bạch Cương lại hỏi :
- Ngựa đâu rồi? Ta lên đường ngay thôi.
Hà Thông vui vẻ :
- Tuấn mã ta thả cho nó ăn táo ngoài kia.
Chàng đưa hai ngón tay lên miệng, huýt một tiếng còi. Quả nhiên con ngựa đã bon bon chạy thẳng tới.
Hai người lên lưng ngựa, phi nhanh về phía Ngũ Mai lĩnh, đường đi cứ lên dốc dần cao ngất.
Lúc nhập nhoạng tối, Bạch Cương trỏ một sơn động bảo :
- Ta tạm nghỉ ở đây. Sáng mai tiếp tục đi sớm.
Hà Thông tỏ vẻ nôn nóng :
- Như vậy có kịp hái Bạch Mai Linh Quả không?
Bạch Cương đáp :
- Những cao thủ võ lâm, kỳ nhân dị sĩ thiên hạ đổ về Ngũ Mai Linh cả rồi. Họ đoán giờ Tí đêm nay Linh Quả chín. Nhưng ở Tu Chân thất ta lại thấy nơi nắp hộp kỳ kinh có ghi rằng giờ mão và thìn giao nhau trong ngày mai Linh Quả mới chín. Ta thừa thời giờ tới đó, nhưng có đoạt được Linh Quả giữa những cao nhân hay không, còn mong ở số trời.
Múa hai tay lên, Hà Thông bảo :
- Ngươi nói dở lắm, muốn đoạt Linh Quả là ta phải đấu võ chớ?
Bạch Cương bật cười :
- Ngày mai trên Ngũ Mai lĩnh đầy những tay võ công siêu tuyệt, danh thủ giang hồ, sức mình được bao nhiêu mà ngươi đòi đấu võ?
Chàng trâu nước vừa định nói gì đó, nhưng đột nhiên Bạch Cương kéo hắn vào trong, nép vào một khe đá.
Khi ấy bên ngoài có đôi tia nhãn quan xanh lè chiếu vào hang động. Bạch Cương và Hà Thông nhìn qua khe đá, thấy rõ một tên hung mạo cổ quái đang quét ánh hung quang như dõi tìm trông rất lạ.
Hà Thông liền nói :
- Con quái gì gớm thế, ra đập chết nó đi.
Vội bịt miệng Hà Thông, Bạch Cương nói bên tai chàng trâu nước :
- Nó chết hay ngươi chết? Theo dung mạo, ánh mắt và bộ tướng của Thượng Quan huynh đã tả cho ta biết, thì gã này chính là Bích Nhãn Quỷ rất nguy hiểm với ám khí Thiên Độc phong châm...
- Vậy hả? Ta đoán là ma, không ngờ là quỷ. Nhưng quỷ tới vùng này để nhát ai?
Đập nhẹ vào vai Hà Thông, Bạch Cương thì thào :
- Chúng nó đến vì Bạch Mai Linh Quả cả đấy. Ngươi hãy câm miệng để ta theo dõi Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài xem sao.
Chàng nhẹ bước lần theo vách đá ra ngoài, Hà Thông theo sát bên cạnh. Hai người thấy Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài cao lêu nghêu, đôi mắt xanh lè luôn nhấp nháy.
Đột nhiên “Ầm” một tiếng, chuyển rung cả sơn động.
Lãnh Thế Tài bị tung bổng lên trời bởi một luồng kình phong hết sức khủng khiếp.
Luồng kình phong ấy kéo theo một đợt âm hàn lạnh buốt, làm nứt toác vách đá, cát bụi mù mịt. Chứng tỏ đây là loại ma công hung hiểm, và kẻ phát chiêu đã sử dụng đến mười thành công lực.
Thật là kinh hồn.
Bạch Cương rùng mình thầm nghĩ Bích Nhãn Quỷ dù tu luyện lâu năm, võ công siêu tuyệt. Nhưng đột nhiên bị cường địch giáng một tử chiêu thế này e rằng khó toàn mạng.
Song thật bất ngờ. Lúc ấy thân hình Bích Nhãn Quỷ bị đánh bật lên bởi đạo âm hàn, thì hắn chỉ rú lên một tiếng, chao mình ba vòng, cưỡi trên sóng chưởng, rồi từ trên cao hẳn xỉa xuống song chiêu hỏa khí ngùn ngụt tựa như hai con rồng tỏa sáng trong đêm.
Một loạt tiếng nổ ầm ầm như phá núi, cây cối bật gốc bay ngang dọc như thi đua nhào lượn với những tảng đá to cỡ người ôm. Sức chấn động làm Bạch Cương phải bám vào vách đá, còn Hà Thông la lên :
- Trời đất ơi, âm dương đảo lộn, lúc rét, lúc nóng, mình mẩy ta bầm dập hết rồi.
Đôi mắt Bạch Cương vận hết nhãn lực nhìn trong đêm. Chàng thấy hỏa khí của Bích Nhãn Quỷ đã hóa giải đạo kình lực âm hàn. Trong ánh lửa bừng bừng có một bóng quái nhân thấp thoáng. Hắn có cái đầu to, tóc vàng dài thượt tung bay chập chờn giữa chưởng ảnh kình phong.
Có tiếng Bích Nhãn Quỷ quát lớn :
- Sư Đầu Thái Tuế, nhà ngươi muốn thử sức ta chăng? Nhưng Lãnh Âm ma công của ngươi làm sao thắng nổi Hỏa Dương Nhiệt Khí của ta chứ?
Bạch Cương rùng mình thốt khẽ :
- Thì ra là Sư Đầu Thái Tuế và Bích Nhãn Quỷ hai tên ma đầu đang đấu với nhau.
Sư Đầu Thái Tuế hất tung mớ tóc vàng như bờm sư tử, rống lên mấy tiếng chuyển đất, rồi bảo :
- Ta có thói quen chào nhau bằng một chiêu, nhà ngươi đã quên sao còn trách móc.
Bích Nhãn Quỷ cười xòa :
- Cái đầu bờm của nhà ngươi ngửi thấy mùi Bạch Mai Linh Quả hay sao mà dẫn xác tới đây?
Lúc ấy cả hai tên ma đầu đã thu chiêu, không khí vùng núi đêm trở về tĩnh lặng.
Hà Thông liền chờn vờn toan rời hang động, nhưng Bạch Cương níu lại :
- Nguơi đi đâu đó?
Chàng trâu nước đáp nhanh :
- Ta muốn nhìn kỹ hai tên quỷ quái này.
Dứt lời chàng ta vuột ra cửa hang...
Bạch Cương cũng phải phóng theo. Hai người núp trong một rặng cây nhìn ra. Khi ấy Bích Nhãn Quỷ và Sư Đầu Thái Tuế đã đứng bên nhau như đôi bạn thân tình.
Hà Thông mắng lẩm bẩm :
- Mẹ kiếp, chào đón nhau bằng những chiêu khủng khiếp, đúng là bọn ma đầu đại ác.
“Suỵt” một tiếng ra dấu im lặng, rồi Bạch Cương thầm thì bên tai Hà Thông :
- Ngươi đừng nói nhảm nữa. Để ta lắng nghe bọn chúng nói gì với nhau về Linh Quả Bạch Mai.
Mái tóc vàng lắc lư, Sư Đầu Thái Tuế lại cười híp mắt. Hắn nói oang oang :
- Thử ngươi một chiêu, ta thấy Bích Nhãn Quỷ ngươi chưa phải là một đại la sát. Chẳng trách “tên quỷ say” chưa động thủ mà ngươi đã lủi mất. Bộ ngươi tưởng “tên quỷ điên” và “tên quỷ say” còn làm bá chủ võ lâm được sao? Ha ha, nếu không có tên trọc Liễu Không đến kịp lúc thì Sư Đầu Thái Tuế này đã dạy cho hai lão ấy một bài học nhớ đời, để hai lão đừng tưởng lân la ở Ngũ Mai lĩnh này là chuyện dễ.
Nghe nói đến “tên quỷ điên” và “tên quỷ say”, Bạch Cương biết là gã ma đầu ám chỉ Phong hòa thượng và Thần Châu Túy Cái. Nếu hai vị võ lâm tiền bối ấy đã có mặt ở Ngũ Mai lĩnh thì chàng rất yên tâm trong việc tìm Linh Quả.
Nhưng Bạch Cương lại thấy giọng điệu coi thường của Sư Đầu Thái Tuế khiến chàng hồi hộp lắng nghe.
Khi ấy đôi mắt xanh lè của Bích Nhãn Quỷ chớp chớp, rồi hắn cười ồ :
- Tên đầu bờm, không ngờ ngươi lại tự thổi phồng mình quá đáng. Nếu mà ngươi không có gì sợ sệt, tại sao phải chạy đến ngọn Chúc Dung phong này, mà chẳng ngồi lì bên kia chờ Linh Quả chín? Lãnh mỗ này đã có sẵn Thiên Độc phong châm, lão điên và lão say kia chưa chắc làm gì được ta. Sở dĩ ta chưa sang ngọn Tuyết Mai phong là phải canh chừng bọn Thiên Long bang không cho chúng cướp Linh Quả trên tay mình.
Sư Đầu Thái Tuế liền thấp giọng :
- Thì ra cả gia đình Địch gia Tứ nghĩa tử nạn đều do nhà ngươi xuất thủ đấy à?
Bích Nhản Quỷ lắc đầu :
- Đó là thiên hạ giá họa cho ta. Sự thật ngày xưa trên đỉnh Mạc Nghiên phong, Bạch Mai Nương có trúng Âm công và Thiên Độc phong châm của ta. Nhưng ba người của Địch gia, ông, con và cháu tuyệt đối không phải do ta ám hại. Sau này ta lại nghe lần đó Bạch Mai Nương vẫn chưa chết, mà còn kết duyên với Hoàng Phủ Vân Long, sinh được một đứa con gái, để rồi cả hai vợ chồng bị ám hại không biết bởi tay ai. Đứa con gái ấy bây giờ ra sao, ta cũng không biết... Song chuyện này là bí mật võ lâm, chẳng ai hiểu rành. Bởi thế thiên hạ vẫn trút tội lên đầu Bích Nhãn Quỷ Lãnh Thế Tài này giết chết toàn bộ gia đình họ Địch.
Bạch Cương nghe Bích Nhãn Quỷ nhắc tới tên Hoàng Phủ Vân Long và Bạch Mai Nương thì biết là cha mẹ của Hoàng Phủ Bích Hà, nên lắng nghe thật kỹ. Như vậy Hoàng Phủ Bích Hà chính là cháu ngoại của Địch lão gia?
Trong giang hồ vẫn nói cả gia đình họ Địch ba đời đều bị chết bởi Thiên Độc phong châm của Bích Nhãn Quỷ, vì lên Ngũ Mai lĩnh tìm Bạch Mai Linh Quả. Thế mà bây giờ chính tai Bạch Cương nghe Bích Nhãn Quỷ chối tội là nghĩa làm sao?
Chăm chú nghe thật kỹ về vụ huyết án này, nhưng Bạch Cương chỉ nghe Sư Đầu Thái Tuế cười hềnh hệch hỏi rằng :
- Ngươi sợ cái tội ấy nên lánh mặt trên đỉnh núi này, và chịu liên kết với Thiên Long bang chủ Đơn Hiểu Vân phải không? Nhưng ta hỏi thật là nhân dịp Bạch Mai Linh Quả sắp chín, ngươi có định đoạt lấy một trái không nào?
Bích Nhãn Quỷ lại chớp đôi mắt xanh lè và bảo :
- Bạch Mai Linh Quả tăng cường công lực, trường sinh bất lão, còn trừ cả bách bệnh nan y. Ngu gì mà ta không thử thời vận? Song ta cũng biết võ lâm quần hùng hắc bạch, với những cao nhân tiền bối đều quy tụ về Ngũ Mai lĩnh. Việc đoạt lấy Bạch Mai Linh Quả chẳng phải dễ dàng.
Sư Đầu Thái Tuế cười rú lên :
- Tội nghiệp ngươi cứ chui nhủi ở đây nên chẳng biết gì. Liễu Không tăng đã có cuộc thương lượng với quần hùng rằng ngày mai đúng giờ Linh Quả chín, hễ ai trổ thuật khinh công lướt đến sớm nhất sẽ đoạt được Linh Quả, mà kẻ khác dù ở bậc nào cũng không có quyền giành giật. Như vậy mỗi phe càng nhiều người đổ sức ra càng dễ chiếm được Linh Quả để chia nhau. Bởi thế ta mới đến đây tìm ngươi rủ rê, xem ngươi có muốn tham dự cùng phe với ta không.
Đôi mắt xanh lè của Bích Nhãn Quỷ chớp lia :
- Vậy Thông Thiên Độc Long có thuận ý không?
Bờm tóc của Sư Đầu Thái Tuế rung lên vì những cái gật lia lịa :
- Sao lại không, ngay cả Phong hòa thượng và Túy Cái Thần Châu đều phải chịu điều kiện đó.
Hai gã nhìn nhau, ánh mắt có vẻ ăn ý.
Đột nhiên một bóng trắng lướt qua làm Sư Đầu Thái Tuế giật mình. Hắn liền xuất chưởng phóng chiêu “Ầm” một tiếng, kình khí lạnh buốt của Ma công có sức mạnh kinh khiếp như thác đổ đầu nguồn. Hà Thông nhảy dựng la lên :
- Hừm, bọn quỷ quái lại đánh nhau nữa rồi. Nằm đây hoài chắc mang họa lớn...
Bạch Cương không nói gì, chàng ngó kỹ thì thấy bóng trắng đảo vài vòng đã thoát qua luồng lãnh chưởng của Sư Đầu Thái Tuế, đồng thời có một tia bạch đạo lấp lánh phát nổ “bình bình” xô thẳng vào lão ma đầu như phá núi dời non.
Không khí căng thẳng rợn người.
Chưởng ảnh và Ma công va chạm dữ dội khủng khiếp...
Sư Đầu Thái bắn úp mình theo thế Long Phục Trung Vân tránh qua luồng bạch đạo của đối thủ bí ẩn. Gã gầm lên một tiếng, song chưởng co duỗi, xuất chiêu Ma Thủ Truy Hồn kình khí lạnh buốt, chưởng phong réo gào như bão táp, quật vào bóng trắng với tám thành công lực.
Lãnh Âm ma công của Sư Đầu Thái Tuế quả nhiên siêu tuyệt. Bóng trắng kêu ré lên một tiếng, bị chưởng đạo của lão ma đầu đẩy văng xa lắc...
Hà Thông vỗ tay la lên :
- Tuyệt quá, tuyệt quá đúng là kỳ phùng địch thủ.
Bạch Cương “suỵt” một tiếng, đập vào vai chàng trâu nước và nói khẽ :
- Im lặng kẻo nát thây!
Tiếng nói của Bạch Cương chua dứt thì cả chàng và Hà Thông đều bị giật bắn lên...
Ánh tinh quang chói loà, từ ngoài mười trượng, âm thanh “bình, bình” liên tục cuộn tới, đạo quang và kình khí đẩy bật Lãnh Âm ma công của gã Sư Đầu Thái Tuế.
Thêm một tiếng “bùng” dữ dội chấn động núi non. Chỉ nghe Sư Đầu Thái Tuế rú lên như con heo bị thọc huyết. Lão bật ra sau vài trượng, miệng ộc ra vòi máu đỏ lòm.
Lạnh mình sởn ốc, Bạch Cương tưởng lão ma đầu trúng nội thương như vậy hẳn phải gục ngã. Nào ngờ gã chỉ hả họng hớp trong không khí ba lần, rồi thổi ra một luồng kình phong ầm ầm phóng thẳng vào bóng trắng để trả đũa.
Đạo Âm Phong ấy có sức mạnh như mười luồng chưởng, càng tuôn ra càng tăng mãnh lực gấp ba lần, tiếng chạm nổ liên miên bất tuyệt.
Mới liếc qua, Bạch Cương đã la lên :
- Ôi! Tam Khí Độc Công, bóng trắng kia nguy rồi.
Quả thật luồng độc khí gấp ba lần sức mạnh ấy đón đầu chưởng đạo của bóng trắng phát nổ kinh hồn. Bóng trắng chao đảo như bóng ma giữa không trung, đồng thời từ đó phát ra tiếng rú thét lanh lảnh :
- Ngươi phải chết.
Kình khí lại cuộn lên, đồng thời trong luồng bạch khí như nhũ bạc có một bóng đen nhỏ như sợi tóc bắn vào Sư Đầu Thái Tuế.
Vừa lúc đó...
Tiếng thét rờn rợn ngân vang :
- Coi chừng Âm Mao tuyệt độc của Ma nữ...
Thì ra sợi lông đen của bóng trắng đã làm Bích Nhãn Quỷ thét lên kinh khiếp, bởi lo cho tánh mạng gã Sư Đầu.
Cùng với tiếng la, một tia sáng vụt ra, mũi kim lấp lánh đòn đầu cọng lông độc...
“Bình” hai vật nhỏ va chạm nhau phát triển nổ quá lớn, Sư Đầu Thái Tuế và bóng trắng bí ẩn tách ra.
Làn thanh quang vèo tới, Bích Nhãn Quỷ đã đứng giữa hai người. Hắn cười khanh khách :
- Cửu Vĩ Hồ Ly lợi hại thật.
Bóng trắng kia quả thật là Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương, nữ Đường chủ của Thiên Long bang làm Sư Đầu Thái Tuế phải giật mình. Ả ta đã luyện những cọng lông tẩm độc tạo thành Nhiếp Hồn Mao, bao nhiêu cao thủ giang hồ võ công kỳ tuyệt đã mất mạng bởi ám khí Âm Mao tuyệt độc của người đẹp lạnh lùng.
Hồi nãy, nếu không nhờ Thiên Độc phong châm Bích Nhãn Quỷ bắn ra kịp lúc, Sư Đầu Thái Tuế chắc chắn đã tiêu vong.
Thiên Độc phong châm của Bích Nhãn Quỷ đã nương theo kình khí và chưởng phong đánh rớt Nhiếp Hồn Mao của Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương trên nền đá.
Sư Đầu Thái Tuế gầm lên :
- Hừm, thì ra là con chồn cái lông độc.
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương cúi nhặt Nhiếp Hồn Mao giắt lên mái tóc rồi cô ả vòng tay nói :
- Xin nhị vị tha lỗi, tí nữa chúng ta đã nặng tay với nhau. Bổn Đường chủ vừa xuất hiện thì Sư Đầu Thái Tuế đã phát chiêu buộc lòng bổn Đường chủ phải nghênh tiếp.
Bích Nhãn Quỷ hừm một tiếng, cặp mắt xanh lè nhấp nháy. Hắn bỏ Thiên Độc phong châm vào ống tay áo, rồi cất giọng ồm ồm :
- Nhưng Hồ đường chủ có việc gì khẩn cấp, đến nỗi không lên tiếng từ xa, gây nên chuyện hiểu lầm đáng tiếc?
Cửu Vĩ Hồ Ly Hồ Diễm Nương đáp ngay :
- Bang chủ của bổn bang cần gặp gấp nhị vị nên tại hạ quá vội vàng. Cũng do việc có liên quan đến Bạch Mai Linh Quả.
Trong chỗ núp, Hà Thông cằn nhằn :
- Đồ con khỉ, chúng nó cùng một duộc với nhau mà bày đặt đánh nhau nổ trời, làm thân ta cũng phải tưng lên, rớt xuống.
Bạch Cương lại trừng mắt, nói khẽ :
- Ngươi im mồm một tí có được không. Để ta nghe chúng nói gì về Linh Quả...
Hà Thông vội nín khe, trong lúc đó Sư Đầu Thái Tuế hỏi :
- Có việc gì mà quan trọng thế?
Cửu Vĩ Hồ Ly trả lời :
- Đúng ra đến giờ mẹo và thìn giao nhau trong ngày mai Linh Quả mới là lúc chín. Nhưng Thiên Lai Ma Nữ bảo để bà ta dùng thuật Di Âm Bổ Dương thúc cho quả chín sớm. Nào ngờ Thiên Tâm Diệu Âm của bà ta làm những cây mai rụng lá héo khô tất cả, còn lấy đâu mà trổ trái. Võ lâm quần hùng đang nhốn nháo cả lên. Xin thỉnh nhị vị tới gấp.
Bích Nhãn Quỷ vừa nghe dứt đã rú lên một tiếng, hắn không chờ Sư Đầu Thái Tuế mà lắc mình phi hành biệt dạng.
Bạch Cương quay nhìn Hà Thông với ánh mắt bàng hoàng. Chàng khẽ kêu :
- Ôi vậy thì nguy quá.
/41
|