“Anh không thể làm như vậy với em, em đã nói rồi, thân thể của em rất khỏe mạnh!” Tiết Tiểu Tần kháng nghị.
Hoắc Lương lắc đầu: “Không phải em cũng làm vậy với anh đó sao? Anh cảm thấy, anh cũng nên giúp em kiểm tra thân thể một lần.”
Kế đó, Tiết Tiểu Tần mới phát hiện dụng cụ Hoắc Lương cầm trên tay rất quen mắt… Ối mẹ ơi! Cái này không phải bộ lần trước cô dùng lên người anh hay sao? Sông có khúc, người có lúc, Hoắc tiên sinh muốn ‘trả thù’!!! Cô vội vàng từ chối: “Không …không… không..không cần, em sẽ ghi tạc ý tốt của anh ở trong lòng, thật sự không cần đâu.”
Hoắc Lương rất kiên trì, động tác tao nhã cầm từng món dụng cụ mà Tiết Tiểu Tần mua bày ra, rồi dịu dàng hỏi cô: “Em muốn dùng món nào trước?”
KHÔNG!!! Em không muốn xài cái nào hết á!!!!! Cuối cùng thì Tiết Tiểu Tần cũng hiểu cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, rõ ràng là tự tìm đường chết. Nếu cô không có ý xấu trước thì Hoắc tiên sinh cũng sẽ không làm vậy với cô: “Bác sĩ Hoắc, hay là… anh suy nghĩ thêm một chút đi. Em bị trói chặt như thế này, dùng như thế nào được! Hơn nữa, anh quên chồng em sắp trở về rồi hở?”
“Lúc nãy em nói chồng em hẹn bạn đi nhậu thì phải.” Hoắc Lương nhìn cô.
“Thật ra là em lừa anh đấy. Anh ấy giúp em mua nước tương, không quá năm phút anh ấy sẽ trở về.”
“Vậy thì tốt. Anh cũng muốn gặp anh ta, thuận tiện hỏi anh ta…rốt cuộc em là của ai.”
Nước đổ đầu vịt, cứng mềm không ăn, Tiết Tiểu Tần cũng phải bó tay, cô sắp lệ rơi đầy mặt, hết hi vọng luôn rồi.
Hoắc tiên sinh nghiêm túc, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân cho Tiết Tiểu Tần xong mới chịu thả cô ra. Tiết Tiểu Tần ỉu xìu nghe bác sĩ Hoắc ‘hết lòng với nghề’ nói: “Thân thể của em đúng là rất tốt, phản ứng và độ nhảy rất cao, anh —— “
“Câm miệng!” Cô mặc kệ thân thể còn đang bủn rủn chồm qua che miệng Hoắc Lương: “Đừng thẳng thắn như thế!”
Hoắc Lương vô tội bị Tiết Tiểu Tần che miệng, bế cô xuống bàn mổ. Tiết Tiểu Tần cảm thấy cả đời này cô không muốn bước vô phòng giải phẫu một bước! Cô vùi mặt vào lòng Hoắc Lương, mặc cho anh bế cô về phòng ngủ, bộ đồng phục y tá trên người cô đã không còn dáng vẻ ban đầu. Cô —— cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Xấu hổ không phải vì Hoắc Lương kiểm tra thân thể cho cô, mà vì lúc đầu cô là người dự định lừa anh! Cuối cùng người rớt vào bẫy lại là cô, tiền mất tật mang, táng gia bại sản.
Tắm rửa xong nằm trên giường, bác sĩ Hoắc vẫn chưa làm trò gì, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt trên má Tiết Tiểu Tần, vuốt ve an ủi. Vốn là Tiết Tiểu Tần sắp ngủ, kết quả bị anh hỏi một câu khi nào chồng em về dọa giật mình: “Anh, anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Nói chuyện với anh ta.” Hoắc Lương bình tĩnh nói: “Để cho anh ta biết, anh ta nên rời khỏi em.”
Tiết Tiểu Tần: “… Không phải em đã nói với anh là em rất yêu chồng em sao?”
“Vậy em có yêu anh không?” Hoắc Lương tới gần cô và hỏi.
Đột nhiên khuôn mặt đẹp trai của anh dí sát vào mặt cô, Tiết Tiểu Tần cảm thấy nhìn gần như thế này càng đẹp trai, bây giờ cô không còn biết cốt khí là cái gì nữa rồi, đỏ mặt lắp bắp: “Yê…u yêu ạ.”
“Vậy em yêu anh hơn hay yêu anh ta hơn?”
Hỏi cái khỉ gì thế? Yêu người nào hơn? Bọn họ vốn là một người nhé! Nhưng nhìn nét mặt và ánh mắt của Hoắc Lương, giống như thật sự có hai người… Tiết Tiểu Tần không biết mình nên trả lời như thế nào cho vừa lòng Hoắc Lương, do dự một lúc lâu cũng không có đáp án. Hoắc Lương nhìn cô khó xử, tức giận hừ một tiếng! Lật người đưa lưng về phía cô, không thèm nói chuyện nữa.
Lúc đầu, Tiết Tiểu Tần nằm trong ngực anh, bây giờ đột nhiên bị buông ra nên có chút không thích ứng. Cô chớp chớp mắt, thử chọc chọc lưng Hoắc Lương, Hoắc Lương nhích về phía trước một chút. Tiết Tiểu Tần lại chọc, anh tiếp tục nhích người. Tiết Tiểu Tần chọc, anh nhích người đi, chọc, nhích, chọc, nhích, cuối cùng phịch một tiếng vật nặng rơi xuống đất!
Sao anh lại có thể ngây ngô như thế… Tiết Tiểu Tần không nhịn được bật cười, thò đầu nhìn xuống thấy mặt Hoắc tiên sinh đen như đít nồi ngồi dưới đất, tóc hơi rối, lộ ra vài phần trẻ con, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng giống hệt đứa con nít. Tiết Tiểu Tần vươn tay về phía Hoắc Lương, anh tức giận nhìn một hồi mới miễn cưỡng chấp nhận kéo tay Tiết Tiểu Tần trở lại trên giường.
Cũng may ở trên sàn nhà có trải thảm. Tiết Tiểu Tần quan tâm phủi bụi (vốn không tồn tại), sau đó hỏi: “Ngã có đau hay không? Sao lại không cẩn thận như thế chứ? Giường lớn như vậy cũng ngã xuống đất cho được, anh là con nít à?”
Ai biết đang yên đang lành, một câu ‘anh là con nít à?’ lại chọc Hoắc tiên sinh xù lông. Anh đang ngồi đối mặt với cô, nghe xong câu này lại xoay lưng về phía cô. Tiết Tiểu Tần dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc tiên sinh như vậy, cảm thấy có chút đáng yêu lại có chút buồn cười. Cô lại chọc anh giống như lúc nãy.
Lần này, Hoắc Lương rút kinh nghiệm từ cú ngã vừa rồi nên kiên trì không nhúc nhích. Tiết Tiểu Tần càng chọc càng hăng, bỗng nhiên không còn cảm giác mệt nhọc, liên tục chọc Hoắc Lương, chọc anh không nhịn được nữa, xoay người túm đôi tay không an phận của cô đưa lên miệng khẽ cắn, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô: “Em không muốn ngủ à?”
Tiết Tiểu Tần ngửi được mùi nguy hiểm từ câu này, liền nghiêm túc nói: “Em đang ngủ.” Nói xong nhắm mắt ngáy ngủ.
Hoắc Lương nói: “Chậm rồi.”
“Làm… làm cái gì hả?!” Tiết Tiểu Tần sâu sắc phát hiện bản thân lại tự đào hố chôn mình, cô còn đang đồng cảm với chính mình, Hoắc Lương đã công thành đoạt đất, mà cô bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã.
Trong phòng quá tối, đèn quá mờ, tác giả không thấy rõ.
Sau khi cuộc chiến chấm dứt, hai người ôm chầm nhau theo thói quen, Tiết Tiểu Tần hỏi Hoắc Lương: “Anh tính chừng nào sẽ đi?”
“Đi? Đi chỗ nào?”
“Về nhà anh chứ đâu! Đây là nhà em, chồng em sắp về tới rồi đó!” Tiết Tiểu Tần nghiêm túc nói: “Anh mau đi đi. Đừng để anh ấy nhìn thấy anh. Theo cửa sổ chạy trốn đi nhé!”
Hoắc Lương: “…” Vợ ơi, em có nhớ nhà chúng ta ở tầng mấy không?
Tiết Tiểu Tần tiếp tục nghiêm túc: “Nếu anh không đi, chờ anh ấy trở về sẽ băm anh thành thịt vụn luôn đó!”
Hoắc Lương nói: “Anh có thể chết vì em.”
Ai muốn anh chết vì cô chứ! Tiết Tiểu Tần lườm Hoắc Lương, ghé vào ngực anh viết hai chữ ngu ngốc, ngáp một cái… thôi mặc kệ, dẫu sao cô cũng không rời khỏi người đàn ông này được. Tạm thời cô chưa buồn ngủ nên trò chuyện câu được câu không với Hoắc Lương, nói tràng giang đại hải không thôi. Sự hiểu biết của Hoắc Lương rất rộng, là một người thầy vô cùng tốt. Đáng tiếc Tiết Tiểu Tần không phải là học sinh ngoan, cô trò chuyện với Hoắc Lương đơn thuần vì muốn nghe giọng nói trầm thấp có lực của anh.
“Đúng rồi, chuyện của Từ Ngao xử lý như thế nào?” Tới giờ này Tiết Tiểu Tần mới nhớ, cô vứt Từ Ngao đến chín tầng mây luôn rồi.
Hoắc Lương lạnh nhạt đáp: “Tên đó sẽ có một đoạn hồi ức khó quên.”
Nói nhẹ nhàng bâng quơ thì Tiết Tiểu Tần cảm thấy Từ Ngao bị bắt, bị kiện các loại tội danh như bắt cóc rồi xử phạt này nọ thôi, cô chả muốn xía vô làm gì. Chỉ có Hoắc Lương biết Từ Ngao phải đối mặt với cái gì. Chờ tới khi đầu tóc hắn ta trắng xóa được thả ra tù, hắn ta sẽ ‘cảm tạ’ thế giới này đã dạy cho mình nhiều điều như vậy. Nhưng những thứ này không cần thiết nói cho Tiết Tiểu Tần biết, cô ấy tin tưởng chính nghĩa và pháp luật, Hoắc Lương thầm nghĩ… bản thân cũng tin tưởng thôi. Nếu Hoắc Lương không tin thì đích thân anh đã làm thịt Từ Ngao, mà không phải ném gã vào tù nghỉ dưỡng.
Nói chuyện một hồi, Hoắc Lương trợn tròn mắt chờ một lúc lâu nhưng không nghe Tiết Tiểu Tần tiếp tục hỏi mình. Cúi đầu nhìn thì ra cô đã ngủ thiếp đi, hơi thở nhẹ nhàng an ổn, lông mi nhỏ dài, Hoắc Lương kiềm lòng không đặng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, hy vọng cô cả đời luôn luôn vui vẻ như thế, hy vọng trong cuộc sống vui vẻ của cô luôn có anh tham dự.
Tiết Tiểu Tần ngủ thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau, bỏ lỡ giờ cơm sáng lẫn cơm trưa cho nên cô trực tiếp uống trà chiều và hóng hớt nhiều chuyện.
Lúc cô tỉnh dậy, Hoắc Lương đã thoát khỏi ảo tưởng. Chiếc áo blouse bị anh ghét bỏ ném vào sọt rác. Tiết Tiểu Tần luôn cảm thấy vết máu trên áo có chút không đúng nhưng tình huống của Hoắc Lương càng ngày càng có chiều hướng tốt, cô không muốn nghi ngờ anh. Mặc dù Tiết Tiểu Tần khá tò mò việc người có thói ở sạch nghiêm trọng như Hoắc Lương lại dễ dàng để cho áo blouse dính máu, đây thật sự là chuyện rất kỳ quái! Ví dụ như cái ghế người khác từng ngồi, anh sẽ không sử dụng, lúc đi đường lây dính bụi bặm cũng khiến anh không vui… người như vậy làm sao sẽ chủ động làm bẩn áo blouse của mình?
Không nghi ngờ thì không nghi ngờ, nên quan tâm vẫn phải quan tâm. Tiết Tiểu Tần nhớ có lần cô đi bệnh viện, nghe chị y tá trưởng đáng yêu nói bác sĩ Hoắc gấp đến độ mặc luôn áo blouse vọt ra ngoài. Hoắc Lương có thói sạch sẽ nghiêm trọng, không thể chịu đựng được dơ bẩn và rối loạn, vậy làm sao anh để vết máu dính trên người?
Trừ khi… Điều đó có ý nghĩa với anh?
Đây chỉ là suy đoán của Tiết Tiểu Tần, cô không thể hỏi thẳng Hoắc Lương, làm như vậy giống như bản thân rất không tin tưởng anh. Vả lại hiện tại bệnh của Hoắc Lương đã có chuyển biến tốt, thời gian khôi phục càng lúc càng nhanh, Tiết Tiểu Tần tin tưởng chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa Hoắc Lương sẽ có thể hoàn toàn khỏe lại.
Cho dù Hoắc Lương không khỏe lại, Tiết Tiểu Tần cũng sẽ không ruồng bỏ hoặc sợ anh. Có nhiều lúc chính cô cũng cảm thấy khó hiểu, tính cô nhút nhát, sợ phiền toái, vậy mà cô có thể sống chung với Hoắc Lương, không chê anh, không sợ anh, thậm chí còn dũng cảm bao dung và yêu anh. Nếu đổi thành Tiết Tiểu Tần của trước kia, đánh chết cô cũng không tin bản thân sẽ có ngày quý trọng tình yêu như thế này.
Ăn cơm trưa muộn xong, Tiết Tiểu Tần vào phòng sách vẽ tranh một chút, thuận tiện tám chuyện với Tiểu Viên. Tin tức mới nhất chính là Phương tổng trở về công ty đi làm, hơn nữa quan hệ giữa Phương tổng và vợ gã rất tốt. Nghe nói bây giờ Phương tổng rất ngoan, bà Phương nói đông gã chẳng dám nói tây, hình như lần này gã thật sự hối cải rồi.
Tiết Tiểu Tần không nhịn được hỏi chuyện về Thượng Dĩnh.
Tiểu Viên dứt khoát nói: “Con chốt bị vứt thôi.”
Con chốt bị vứt… Tiết Tiểu Tần hết biết nói gì luôn. Hỏi nguyên nhân mới biết, hóa ra Thượng Dĩnh sinh con gái, còn cái gã họ Phương kia thì muốn con trai. Lúc đầu, tình cảm của hai người không có nhiều kiên định, sinh đứa con gái khiến Phương tổng không vừa lòng, gã rất tức giận. Gã từ bỏ tất cả vì cái gì? Thứ gã cần không phải tình yêu tình yết mà là một thằng cu!
Thậm chí gã còn vứt bỏ người vợ giàu có và thân phận tổng giám đốc, đi theo Thượng Dĩnh trốn đông trốn tây như con chuột. Hết thảy là vì gã hy vọng cô ta sẽ sinh cho mình một thằng con trai!
Sau khi hy vọng vỡ tan tành, Phương tổng lập tức dao sắc chặt đay rối đá Thượng Dĩnh, không hề liên lạc với cô ta nữa. Hiện tại không ai biết Thượng Dĩnh ở đâu, cũng không ai biết tình huống của bé gái vừa chào đời đã bị cha ruột ghét bỏ ra làm sao.
Tiết Tiểu Tần khinh bỉ nói: “Không ngờ Phương tổng lại là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ.”
“Đúng, ai có thể nghĩ đến? Còn nói từng du học ở phương tây, không phải nói người nước ngoài không có kỳ thị giới tính nghiêm trọng như ở chỗ chúng ta sao? Tôi nghĩ trong đầu gã chứa toàn đá cuội.” Tiểu Viên cũng bị buồn nôn ứ chịu nổi: “Tôi không hiểu nỗi, vì sao bà Phương lại đồng ý cho Phương tổng trở về, dứt khoát nhường vị trí tổng giám đốc lại cho gã. Không phải đàn ông phạm sai lần một sẽ có lần hai, lần ba sao? Tôi không hiểu sao bà Phương lại có thể yên tâm như vậy.”
Tiết Tiểu Tần và Tiểu Viên đều là con gái một nên trước giờ cả hai không thể hiểu rõ loại hiện tượng trọng nam khinh nữ này.
Tám chuyện xong lại mắng chửi Phương tổng một hồi Tiết Tiểu Tần mới tắt đi giọng nói, buột miệng hỏi Hoắc Lương: “Nếu là anh, anh sẽ chọn con gái hay con trai?”
Hoắc Lương không thèm nghĩ ngợi liền đáp: “Cả hai đều không chọn.”
“Phải chọn!” Tiết Tiểu Tần trừng mắt.
Hoắc Lương suy nghĩ một lúc vẫn không có đáp án. Cái này giống như cho bạn lựa chọn cứt có vị sô cô la và sô cô la có vị cứt, đều ngang ngửa nhau thôi, đều là giày vò anh. Cuối cùng, anh cầu xin nhìn Tiết Tiểu Tần: “Anh thật sự không muốn chọn gì hết.”
Tiết Tiểu Tần bĩu môi: “Nếu là em, em sẽ chọn con gái.” Vừa mềm mại vừa đáng yêu giống như viên gạo nếp nhỏ, rất dễ thương! Suy nghĩ một chút nói: “Thật ra con trai cũng được, đều đáng yêu.”
Hoắc Lương nghe cô nói, cảm thấy có chút không đúng: “… Vì sao em lại hỏi chuyện này?”
Anh rất sợ Tiết Tiểu Tần muốn có con, thật may là cô chỉ thuận miệng hỏi chơi. Không phải vừa rồi Tiết Tiểu Tần nói tới đề tài trọng nam khinh nữ hay sao, cô vốn không có nghĩ tới phương diện sinh con nhưng Hoắc tiên sinh hoàn toàn bị dọa sợ hết hồn.
Bởi vì sắp đón tết, trong thành phố lại bắt đầu náo nhiệt lên, đáng tiếc không thể bắn pháo hoa, bằng không Tiết Tiểu Tần thật sự muốn ôn lại niềm vui khi còn bé. Hiện tại cô đã kết hôn, mỗi năm ngoại trừ ông bà, ba mẹ vẫn cho cô tiền lì xì, Tiết Tiểu Tần đã sớm trở thành ‘đại gia’ phát bao lì xì của các em trai, em gái, cháu ngoại trai, cháu gái. Cô ra tay hào phòng lại dễ hòa mình chơi đùa với bọn nhỏ, vì vậy ở nhà Tiết Tiểu Tần rất được chào đón.
Nói thế là muốn bày tỏ một chút, tết năm ngoái chỉ có hai vợ chồng son ăn tết với nhau nhưng năm nay không giống. Tết năm nay Tiết Tiểu Tần phải về nhà mẹ ăn tết, Hoắc Lương cũng phải đi theo.
Trên thực tế, Hoắc Lương không muốn đi. So với việc ở chung với một đám người thân không quen biết, anh càng thích ở nhà xem ti vi với Tiết Tiểu Tần hơn. May là mọi người chỉ cùng ăn cơm tất niên, ngoại trừ mồng một chúc tết và xông đất nhau thời gian còn lại trong nhà cũng không nhiều người lắm.
Đây cũng là Tiết Tiểu Tần suy nghĩ cho Hoắc Lương, vì anh lo lắng một phen, cô không muốn anh phải đối mặt với nhiều người như vậy. Trước kia cơm tất niên đều là ở nhà làm, sau đó gọi mọi người cùng nhau tới dùng bữa nhưng mỗi năm ăn xong việc dọn dẹp, rửa chén cũng khiến người ta đau đầu. Vì vậy, năm nay dưới sự giúp đỡ của ‘đại gia’ Hoắc Lương – Hoắc tiên sinh, Tiết Tiểu Tần đưa ra ý tưởng đi nhà hàng ăn cơm tất niên. Lần đầu tiên trong lịch sử, Tiết Tiểu Tần nhận được phiếu tán thành của ba mẹ Tiết.
Ăn cơm tất niên xong, Hoắc Lương và Tiết Tiểu Tần cùng nhau về nhà —— Ờ thì về nhà mẹ của Tiểu Tần, sau đó cả buổi tối ở trong gian phòng nhỏ của cô. Hoắc Lương rất ít ra ngoài, buổi tối anh yên lặng ôm Tiết Tiểu Tần, nghe cô thì thầm nói chuyện ở bên tai. Chờ đến giờ, cả hai bị gọi ra ngoài xem chương trình mừng xuân. Ba Tiết, mẹ Tiết và Tiết Tiểu Tần đều xem say sưa, chỉ có ánh mắt của Hoắc Lương vẫn nhìn chằm chằm Tiết Tiểu Tần.
Anh lột vỏ quả cam, gọt táo, rót sữa chua, cắn hạt dưa, hạt dưa cắn xong đưa tới tận miệng Tiết Tiểu Tần, dáng vẻ chăm sóc thật ân cần biết bao. Mẹ Tiết ngồi ở bên cạnh nhìn mà ghen tỵ hừng hực, thuận tiện không ngừng lườm ba Tiết. Ba Tiết một lòng xem TV, da dày thịt béo hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt ‘cháy bỏng’ của mẹ Tiết. Mẹ Tiết lườm đau cả mắt mà không có hiệu quả, vô cùng thất vọng. Bà cảm thấy so với con rể thì lão già nhà mình thật sự quá kém, vì sao hồi đó bà lại vừa ý tên đầu gỗ này? Nhớ năm đó, bà cũng là một bông hoa nổi tiếng, làm sao lại bị tên ngốc không hiểu phòng tình như lão Tiết hái về chứ?
Hoắc Lương lắc đầu: “Không phải em cũng làm vậy với anh đó sao? Anh cảm thấy, anh cũng nên giúp em kiểm tra thân thể một lần.”
Kế đó, Tiết Tiểu Tần mới phát hiện dụng cụ Hoắc Lương cầm trên tay rất quen mắt… Ối mẹ ơi! Cái này không phải bộ lần trước cô dùng lên người anh hay sao? Sông có khúc, người có lúc, Hoắc tiên sinh muốn ‘trả thù’!!! Cô vội vàng từ chối: “Không …không… không..không cần, em sẽ ghi tạc ý tốt của anh ở trong lòng, thật sự không cần đâu.”
Hoắc Lương rất kiên trì, động tác tao nhã cầm từng món dụng cụ mà Tiết Tiểu Tần mua bày ra, rồi dịu dàng hỏi cô: “Em muốn dùng món nào trước?”
KHÔNG!!! Em không muốn xài cái nào hết á!!!!! Cuối cùng thì Tiết Tiểu Tần cũng hiểu cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông, rõ ràng là tự tìm đường chết. Nếu cô không có ý xấu trước thì Hoắc tiên sinh cũng sẽ không làm vậy với cô: “Bác sĩ Hoắc, hay là… anh suy nghĩ thêm một chút đi. Em bị trói chặt như thế này, dùng như thế nào được! Hơn nữa, anh quên chồng em sắp trở về rồi hở?”
“Lúc nãy em nói chồng em hẹn bạn đi nhậu thì phải.” Hoắc Lương nhìn cô.
“Thật ra là em lừa anh đấy. Anh ấy giúp em mua nước tương, không quá năm phút anh ấy sẽ trở về.”
“Vậy thì tốt. Anh cũng muốn gặp anh ta, thuận tiện hỏi anh ta…rốt cuộc em là của ai.”
Nước đổ đầu vịt, cứng mềm không ăn, Tiết Tiểu Tần cũng phải bó tay, cô sắp lệ rơi đầy mặt, hết hi vọng luôn rồi.
Hoắc tiên sinh nghiêm túc, tỉ mỉ kiểm tra toàn thân cho Tiết Tiểu Tần xong mới chịu thả cô ra. Tiết Tiểu Tần ỉu xìu nghe bác sĩ Hoắc ‘hết lòng với nghề’ nói: “Thân thể của em đúng là rất tốt, phản ứng và độ nhảy rất cao, anh —— “
“Câm miệng!” Cô mặc kệ thân thể còn đang bủn rủn chồm qua che miệng Hoắc Lương: “Đừng thẳng thắn như thế!”
Hoắc Lương vô tội bị Tiết Tiểu Tần che miệng, bế cô xuống bàn mổ. Tiết Tiểu Tần cảm thấy cả đời này cô không muốn bước vô phòng giải phẫu một bước! Cô vùi mặt vào lòng Hoắc Lương, mặc cho anh bế cô về phòng ngủ, bộ đồng phục y tá trên người cô đã không còn dáng vẻ ban đầu. Cô —— cảm thấy vô cùng xấu hổ!
Xấu hổ không phải vì Hoắc Lương kiểm tra thân thể cho cô, mà vì lúc đầu cô là người dự định lừa anh! Cuối cùng người rớt vào bẫy lại là cô, tiền mất tật mang, táng gia bại sản.
Tắm rửa xong nằm trên giường, bác sĩ Hoắc vẫn chưa làm trò gì, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt trên má Tiết Tiểu Tần, vuốt ve an ủi. Vốn là Tiết Tiểu Tần sắp ngủ, kết quả bị anh hỏi một câu khi nào chồng em về dọa giật mình: “Anh, anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Nói chuyện với anh ta.” Hoắc Lương bình tĩnh nói: “Để cho anh ta biết, anh ta nên rời khỏi em.”
Tiết Tiểu Tần: “… Không phải em đã nói với anh là em rất yêu chồng em sao?”
“Vậy em có yêu anh không?” Hoắc Lương tới gần cô và hỏi.
Đột nhiên khuôn mặt đẹp trai của anh dí sát vào mặt cô, Tiết Tiểu Tần cảm thấy nhìn gần như thế này càng đẹp trai, bây giờ cô không còn biết cốt khí là cái gì nữa rồi, đỏ mặt lắp bắp: “Yê…u yêu ạ.”
“Vậy em yêu anh hơn hay yêu anh ta hơn?”
Hỏi cái khỉ gì thế? Yêu người nào hơn? Bọn họ vốn là một người nhé! Nhưng nhìn nét mặt và ánh mắt của Hoắc Lương, giống như thật sự có hai người… Tiết Tiểu Tần không biết mình nên trả lời như thế nào cho vừa lòng Hoắc Lương, do dự một lúc lâu cũng không có đáp án. Hoắc Lương nhìn cô khó xử, tức giận hừ một tiếng! Lật người đưa lưng về phía cô, không thèm nói chuyện nữa.
Lúc đầu, Tiết Tiểu Tần nằm trong ngực anh, bây giờ đột nhiên bị buông ra nên có chút không thích ứng. Cô chớp chớp mắt, thử chọc chọc lưng Hoắc Lương, Hoắc Lương nhích về phía trước một chút. Tiết Tiểu Tần lại chọc, anh tiếp tục nhích người. Tiết Tiểu Tần chọc, anh nhích người đi, chọc, nhích, chọc, nhích, cuối cùng phịch một tiếng vật nặng rơi xuống đất!
Sao anh lại có thể ngây ngô như thế… Tiết Tiểu Tần không nhịn được bật cười, thò đầu nhìn xuống thấy mặt Hoắc tiên sinh đen như đít nồi ngồi dưới đất, tóc hơi rối, lộ ra vài phần trẻ con, ngay cả dáng vẻ tức giận cũng giống hệt đứa con nít. Tiết Tiểu Tần vươn tay về phía Hoắc Lương, anh tức giận nhìn một hồi mới miễn cưỡng chấp nhận kéo tay Tiết Tiểu Tần trở lại trên giường.
Cũng may ở trên sàn nhà có trải thảm. Tiết Tiểu Tần quan tâm phủi bụi (vốn không tồn tại), sau đó hỏi: “Ngã có đau hay không? Sao lại không cẩn thận như thế chứ? Giường lớn như vậy cũng ngã xuống đất cho được, anh là con nít à?”
Ai biết đang yên đang lành, một câu ‘anh là con nít à?’ lại chọc Hoắc tiên sinh xù lông. Anh đang ngồi đối mặt với cô, nghe xong câu này lại xoay lưng về phía cô. Tiết Tiểu Tần dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc tiên sinh như vậy, cảm thấy có chút đáng yêu lại có chút buồn cười. Cô lại chọc anh giống như lúc nãy.
Lần này, Hoắc Lương rút kinh nghiệm từ cú ngã vừa rồi nên kiên trì không nhúc nhích. Tiết Tiểu Tần càng chọc càng hăng, bỗng nhiên không còn cảm giác mệt nhọc, liên tục chọc Hoắc Lương, chọc anh không nhịn được nữa, xoay người túm đôi tay không an phận của cô đưa lên miệng khẽ cắn, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm cô: “Em không muốn ngủ à?”
Tiết Tiểu Tần ngửi được mùi nguy hiểm từ câu này, liền nghiêm túc nói: “Em đang ngủ.” Nói xong nhắm mắt ngáy ngủ.
Hoắc Lương nói: “Chậm rồi.”
“Làm… làm cái gì hả?!” Tiết Tiểu Tần sâu sắc phát hiện bản thân lại tự đào hố chôn mình, cô còn đang đồng cảm với chính mình, Hoắc Lương đã công thành đoạt đất, mà cô bị đánh cho tơi bời, quân lính tan rã.
Trong phòng quá tối, đèn quá mờ, tác giả không thấy rõ.
Sau khi cuộc chiến chấm dứt, hai người ôm chầm nhau theo thói quen, Tiết Tiểu Tần hỏi Hoắc Lương: “Anh tính chừng nào sẽ đi?”
“Đi? Đi chỗ nào?”
“Về nhà anh chứ đâu! Đây là nhà em, chồng em sắp về tới rồi đó!” Tiết Tiểu Tần nghiêm túc nói: “Anh mau đi đi. Đừng để anh ấy nhìn thấy anh. Theo cửa sổ chạy trốn đi nhé!”
Hoắc Lương: “…” Vợ ơi, em có nhớ nhà chúng ta ở tầng mấy không?
Tiết Tiểu Tần tiếp tục nghiêm túc: “Nếu anh không đi, chờ anh ấy trở về sẽ băm anh thành thịt vụn luôn đó!”
Hoắc Lương nói: “Anh có thể chết vì em.”
Ai muốn anh chết vì cô chứ! Tiết Tiểu Tần lườm Hoắc Lương, ghé vào ngực anh viết hai chữ ngu ngốc, ngáp một cái… thôi mặc kệ, dẫu sao cô cũng không rời khỏi người đàn ông này được. Tạm thời cô chưa buồn ngủ nên trò chuyện câu được câu không với Hoắc Lương, nói tràng giang đại hải không thôi. Sự hiểu biết của Hoắc Lương rất rộng, là một người thầy vô cùng tốt. Đáng tiếc Tiết Tiểu Tần không phải là học sinh ngoan, cô trò chuyện với Hoắc Lương đơn thuần vì muốn nghe giọng nói trầm thấp có lực của anh.
“Đúng rồi, chuyện của Từ Ngao xử lý như thế nào?” Tới giờ này Tiết Tiểu Tần mới nhớ, cô vứt Từ Ngao đến chín tầng mây luôn rồi.
Hoắc Lương lạnh nhạt đáp: “Tên đó sẽ có một đoạn hồi ức khó quên.”
Nói nhẹ nhàng bâng quơ thì Tiết Tiểu Tần cảm thấy Từ Ngao bị bắt, bị kiện các loại tội danh như bắt cóc rồi xử phạt này nọ thôi, cô chả muốn xía vô làm gì. Chỉ có Hoắc Lương biết Từ Ngao phải đối mặt với cái gì. Chờ tới khi đầu tóc hắn ta trắng xóa được thả ra tù, hắn ta sẽ ‘cảm tạ’ thế giới này đã dạy cho mình nhiều điều như vậy. Nhưng những thứ này không cần thiết nói cho Tiết Tiểu Tần biết, cô ấy tin tưởng chính nghĩa và pháp luật, Hoắc Lương thầm nghĩ… bản thân cũng tin tưởng thôi. Nếu Hoắc Lương không tin thì đích thân anh đã làm thịt Từ Ngao, mà không phải ném gã vào tù nghỉ dưỡng.
Nói chuyện một hồi, Hoắc Lương trợn tròn mắt chờ một lúc lâu nhưng không nghe Tiết Tiểu Tần tiếp tục hỏi mình. Cúi đầu nhìn thì ra cô đã ngủ thiếp đi, hơi thở nhẹ nhàng an ổn, lông mi nhỏ dài, Hoắc Lương kiềm lòng không đặng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, hy vọng cô cả đời luôn luôn vui vẻ như thế, hy vọng trong cuộc sống vui vẻ của cô luôn có anh tham dự.
Tiết Tiểu Tần ngủ thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau, bỏ lỡ giờ cơm sáng lẫn cơm trưa cho nên cô trực tiếp uống trà chiều và hóng hớt nhiều chuyện.
Lúc cô tỉnh dậy, Hoắc Lương đã thoát khỏi ảo tưởng. Chiếc áo blouse bị anh ghét bỏ ném vào sọt rác. Tiết Tiểu Tần luôn cảm thấy vết máu trên áo có chút không đúng nhưng tình huống của Hoắc Lương càng ngày càng có chiều hướng tốt, cô không muốn nghi ngờ anh. Mặc dù Tiết Tiểu Tần khá tò mò việc người có thói ở sạch nghiêm trọng như Hoắc Lương lại dễ dàng để cho áo blouse dính máu, đây thật sự là chuyện rất kỳ quái! Ví dụ như cái ghế người khác từng ngồi, anh sẽ không sử dụng, lúc đi đường lây dính bụi bặm cũng khiến anh không vui… người như vậy làm sao sẽ chủ động làm bẩn áo blouse của mình?
Không nghi ngờ thì không nghi ngờ, nên quan tâm vẫn phải quan tâm. Tiết Tiểu Tần nhớ có lần cô đi bệnh viện, nghe chị y tá trưởng đáng yêu nói bác sĩ Hoắc gấp đến độ mặc luôn áo blouse vọt ra ngoài. Hoắc Lương có thói sạch sẽ nghiêm trọng, không thể chịu đựng được dơ bẩn và rối loạn, vậy làm sao anh để vết máu dính trên người?
Trừ khi… Điều đó có ý nghĩa với anh?
Đây chỉ là suy đoán của Tiết Tiểu Tần, cô không thể hỏi thẳng Hoắc Lương, làm như vậy giống như bản thân rất không tin tưởng anh. Vả lại hiện tại bệnh của Hoắc Lương đã có chuyển biến tốt, thời gian khôi phục càng lúc càng nhanh, Tiết Tiểu Tần tin tưởng chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa Hoắc Lương sẽ có thể hoàn toàn khỏe lại.
Cho dù Hoắc Lương không khỏe lại, Tiết Tiểu Tần cũng sẽ không ruồng bỏ hoặc sợ anh. Có nhiều lúc chính cô cũng cảm thấy khó hiểu, tính cô nhút nhát, sợ phiền toái, vậy mà cô có thể sống chung với Hoắc Lương, không chê anh, không sợ anh, thậm chí còn dũng cảm bao dung và yêu anh. Nếu đổi thành Tiết Tiểu Tần của trước kia, đánh chết cô cũng không tin bản thân sẽ có ngày quý trọng tình yêu như thế này.
Ăn cơm trưa muộn xong, Tiết Tiểu Tần vào phòng sách vẽ tranh một chút, thuận tiện tám chuyện với Tiểu Viên. Tin tức mới nhất chính là Phương tổng trở về công ty đi làm, hơn nữa quan hệ giữa Phương tổng và vợ gã rất tốt. Nghe nói bây giờ Phương tổng rất ngoan, bà Phương nói đông gã chẳng dám nói tây, hình như lần này gã thật sự hối cải rồi.
Tiết Tiểu Tần không nhịn được hỏi chuyện về Thượng Dĩnh.
Tiểu Viên dứt khoát nói: “Con chốt bị vứt thôi.”
Con chốt bị vứt… Tiết Tiểu Tần hết biết nói gì luôn. Hỏi nguyên nhân mới biết, hóa ra Thượng Dĩnh sinh con gái, còn cái gã họ Phương kia thì muốn con trai. Lúc đầu, tình cảm của hai người không có nhiều kiên định, sinh đứa con gái khiến Phương tổng không vừa lòng, gã rất tức giận. Gã từ bỏ tất cả vì cái gì? Thứ gã cần không phải tình yêu tình yết mà là một thằng cu!
Thậm chí gã còn vứt bỏ người vợ giàu có và thân phận tổng giám đốc, đi theo Thượng Dĩnh trốn đông trốn tây như con chuột. Hết thảy là vì gã hy vọng cô ta sẽ sinh cho mình một thằng con trai!
Sau khi hy vọng vỡ tan tành, Phương tổng lập tức dao sắc chặt đay rối đá Thượng Dĩnh, không hề liên lạc với cô ta nữa. Hiện tại không ai biết Thượng Dĩnh ở đâu, cũng không ai biết tình huống của bé gái vừa chào đời đã bị cha ruột ghét bỏ ra làm sao.
Tiết Tiểu Tần khinh bỉ nói: “Không ngờ Phương tổng lại là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ.”
“Đúng, ai có thể nghĩ đến? Còn nói từng du học ở phương tây, không phải nói người nước ngoài không có kỳ thị giới tính nghiêm trọng như ở chỗ chúng ta sao? Tôi nghĩ trong đầu gã chứa toàn đá cuội.” Tiểu Viên cũng bị buồn nôn ứ chịu nổi: “Tôi không hiểu nỗi, vì sao bà Phương lại đồng ý cho Phương tổng trở về, dứt khoát nhường vị trí tổng giám đốc lại cho gã. Không phải đàn ông phạm sai lần một sẽ có lần hai, lần ba sao? Tôi không hiểu sao bà Phương lại có thể yên tâm như vậy.”
Tiết Tiểu Tần và Tiểu Viên đều là con gái một nên trước giờ cả hai không thể hiểu rõ loại hiện tượng trọng nam khinh nữ này.
Tám chuyện xong lại mắng chửi Phương tổng một hồi Tiết Tiểu Tần mới tắt đi giọng nói, buột miệng hỏi Hoắc Lương: “Nếu là anh, anh sẽ chọn con gái hay con trai?”
Hoắc Lương không thèm nghĩ ngợi liền đáp: “Cả hai đều không chọn.”
“Phải chọn!” Tiết Tiểu Tần trừng mắt.
Hoắc Lương suy nghĩ một lúc vẫn không có đáp án. Cái này giống như cho bạn lựa chọn cứt có vị sô cô la và sô cô la có vị cứt, đều ngang ngửa nhau thôi, đều là giày vò anh. Cuối cùng, anh cầu xin nhìn Tiết Tiểu Tần: “Anh thật sự không muốn chọn gì hết.”
Tiết Tiểu Tần bĩu môi: “Nếu là em, em sẽ chọn con gái.” Vừa mềm mại vừa đáng yêu giống như viên gạo nếp nhỏ, rất dễ thương! Suy nghĩ một chút nói: “Thật ra con trai cũng được, đều đáng yêu.”
Hoắc Lương nghe cô nói, cảm thấy có chút không đúng: “… Vì sao em lại hỏi chuyện này?”
Anh rất sợ Tiết Tiểu Tần muốn có con, thật may là cô chỉ thuận miệng hỏi chơi. Không phải vừa rồi Tiết Tiểu Tần nói tới đề tài trọng nam khinh nữ hay sao, cô vốn không có nghĩ tới phương diện sinh con nhưng Hoắc tiên sinh hoàn toàn bị dọa sợ hết hồn.
Bởi vì sắp đón tết, trong thành phố lại bắt đầu náo nhiệt lên, đáng tiếc không thể bắn pháo hoa, bằng không Tiết Tiểu Tần thật sự muốn ôn lại niềm vui khi còn bé. Hiện tại cô đã kết hôn, mỗi năm ngoại trừ ông bà, ba mẹ vẫn cho cô tiền lì xì, Tiết Tiểu Tần đã sớm trở thành ‘đại gia’ phát bao lì xì của các em trai, em gái, cháu ngoại trai, cháu gái. Cô ra tay hào phòng lại dễ hòa mình chơi đùa với bọn nhỏ, vì vậy ở nhà Tiết Tiểu Tần rất được chào đón.
Nói thế là muốn bày tỏ một chút, tết năm ngoái chỉ có hai vợ chồng son ăn tết với nhau nhưng năm nay không giống. Tết năm nay Tiết Tiểu Tần phải về nhà mẹ ăn tết, Hoắc Lương cũng phải đi theo.
Trên thực tế, Hoắc Lương không muốn đi. So với việc ở chung với một đám người thân không quen biết, anh càng thích ở nhà xem ti vi với Tiết Tiểu Tần hơn. May là mọi người chỉ cùng ăn cơm tất niên, ngoại trừ mồng một chúc tết và xông đất nhau thời gian còn lại trong nhà cũng không nhiều người lắm.
Đây cũng là Tiết Tiểu Tần suy nghĩ cho Hoắc Lương, vì anh lo lắng một phen, cô không muốn anh phải đối mặt với nhiều người như vậy. Trước kia cơm tất niên đều là ở nhà làm, sau đó gọi mọi người cùng nhau tới dùng bữa nhưng mỗi năm ăn xong việc dọn dẹp, rửa chén cũng khiến người ta đau đầu. Vì vậy, năm nay dưới sự giúp đỡ của ‘đại gia’ Hoắc Lương – Hoắc tiên sinh, Tiết Tiểu Tần đưa ra ý tưởng đi nhà hàng ăn cơm tất niên. Lần đầu tiên trong lịch sử, Tiết Tiểu Tần nhận được phiếu tán thành của ba mẹ Tiết.
Ăn cơm tất niên xong, Hoắc Lương và Tiết Tiểu Tần cùng nhau về nhà —— Ờ thì về nhà mẹ của Tiểu Tần, sau đó cả buổi tối ở trong gian phòng nhỏ của cô. Hoắc Lương rất ít ra ngoài, buổi tối anh yên lặng ôm Tiết Tiểu Tần, nghe cô thì thầm nói chuyện ở bên tai. Chờ đến giờ, cả hai bị gọi ra ngoài xem chương trình mừng xuân. Ba Tiết, mẹ Tiết và Tiết Tiểu Tần đều xem say sưa, chỉ có ánh mắt của Hoắc Lương vẫn nhìn chằm chằm Tiết Tiểu Tần.
Anh lột vỏ quả cam, gọt táo, rót sữa chua, cắn hạt dưa, hạt dưa cắn xong đưa tới tận miệng Tiết Tiểu Tần, dáng vẻ chăm sóc thật ân cần biết bao. Mẹ Tiết ngồi ở bên cạnh nhìn mà ghen tỵ hừng hực, thuận tiện không ngừng lườm ba Tiết. Ba Tiết một lòng xem TV, da dày thịt béo hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt ‘cháy bỏng’ của mẹ Tiết. Mẹ Tiết lườm đau cả mắt mà không có hiệu quả, vô cùng thất vọng. Bà cảm thấy so với con rể thì lão già nhà mình thật sự quá kém, vì sao hồi đó bà lại vừa ý tên đầu gỗ này? Nhớ năm đó, bà cũng là một bông hoa nổi tiếng, làm sao lại bị tên ngốc không hiểu phòng tình như lão Tiết hái về chứ?
/89
|