Thần Châu sơ lịch ngày 8 tháng 7 năm 54926.
Tại quảng trường trên Thanh Thiên phong của Liên Hoa Tự.
Hôm nay, thất đại chánh phái của Tu Chân giới cử hành trận chung kết trong kỳ thi tuyển đệ tử ưu tú nhất cho thất phái, do Lục Mộng Thần của Phong Thần Tông đấu với Long Thiên của Dương Diễm môn. Trong lúc quyết đấu, Thần Nhật chiến giáp của Lục Mộng Thần phát sinh dị biến, hồng sắc tiêm giác ở bên ngoài chiến giáp biến thành hồng tuyến, rồi thì Lục Mộng Thần sử ra một thức kiếm pháp thần kỳ khiến người ta như lạc vào mộng cảnh. Chiêu đó có tên gọi là Mộng Chi Sơ Thủy, có khả năng làm thay đổi trật tự của thời gian và không gian. Long Thiên bị trúng chiêu đó mà thọ trọng thương, thế rồi vì bị mất đi sự khống chế của bản thân mà bị thú hóa, biến thành quái vật nửa người nửa thú. Sau đó, gã dùng biển lửa bạch diễm hoàn toàn phong tỏa và thiêu đốt Lục Mộng Thần.
Vào lúc thập tử nhất sinh, bầu trời vốn đang quang đãng chợt phát sinh dị biến, mây mù kéo đến dày đặc, rồi sấm sét từ trên trời giáng xuống phá tan Thiên Long kết giới. Sau khi tiếp xúc với tia sét cực lớn từ trên trời giáng xuống, Lục Mộng Thần bị bao trùm bên trong thiểm điện quang kiển. Khi hắn phá quang kiển chui ra, lại một lần xuất ra chiêu Mộng Chi Sơ Thủy, không những đánh bại Long Thiên, mà còn trừ đi thú tính nguyên tinh trong Kỳ Lân thánh giáp, khiến cho gã khôi phục lại được nhân dạng. Vòng nguyệt quế của trận quyết đấu này, rốt cuộc đã lọt vào tay Lục Mộng Thần.
Đây là những điều được ghi lại trong sử ký của Tu Chân giới. Trận quyết đấu diễn ra kịch liệt, dù đã kết thúc nhưng vẫn mang đến sự rung động mãnh liệt trong lòng những người quan chiến, suốt đời khó quên. Nhất là thất đại chưởng môn, đã từng chứng kiến uy lực của thiên kiếp, nên trong lòng có chút khiếp sợ và bất an. Dù sao thì họ cũng sắp phải gặp thiên kiếp rồi.
Điểm cuối của tu chân, chính là thiên kiếp! Nếu có thể thành công chống chọi lại thiên kiếp, thì có thể phi thăng lên Thiên giới, trở thành một bậc thần tiên, từ đó về sau sẽ không còn bị tuổi thọ của tính mạng hạn chế. Nhưng mấy ngàn năm qua, không ai có thể từ trong thiên kiếp mà phi thăng thành công. Cuối cùng đều phải binh giải mà thành Tán Tiên. Tán Tiên mặc dù cũng có thọ mệnh cực dài và pháp lực, nhưng họ cứ mỗi ba ngàn năm, phải trải qua một lần thiên kiếp, mà Tán Tiên có thể thành công tránh thoát bốn lần Thiên kiếp thật sự là rất ít, căn bản là chỉ đến lần thiên kiếp thứ ba thì đều bị đánh cho đến khi nguyên thần hoàn toàn biến mất mới thôi.
Theo phân phó của Thần Yên chân nhân, đám người Diệu Nhiên, Giang Sơn, Bạch Lạc Sinh và Lục Mộng Thần cùng nhau đi du ngoạn tại các chùa miếu cùng những nơi phong cảnh tú lệ trên Thanh Thiên phong. Kiến trúc chùa miếu lâu đời, rừng trúc xanh xanh, mây mù mờ ảo,dòng suối nhỏ chảy xiết, con đường nhỏ tĩnh mịch……dọc theo đường đi có rất nhiều cảnh đẹp không sao tả xiết, làm cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Diệu Nhiên cảm thấy rất hưng phấn đối với chiến thắng của Lục Mộng Thần, và cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Nhất là lúc tia sét lớn mãnh liệt đánh trúng hắn, thiểm điện quang kiển bao bọc lấy hắn mà hắn vẫn được vô sự, hơn nữa bỗng chốc lại từ Thám Hư kỳ mà tiến thẳng đến Hòa Đạo sơ kỳ, tu vi tăng trưởng cực lớn. Mà điều kỳ dị nhất chính là, toàn thân cơ bắp đều trở nên thập phần cường tráng, vừa phóng khoáng vừa thô kệch, khiến bản thân hắn tràn trề khí phách dương cương. Giờ đây, mỗi lần Diệu Nhiên đến gần Lục Mộng Thần là lại có một loại cảm giác khác thường, là lạ, không thể nói thành lời.
Diệu Nhiên tự cảm thấy tinh thần của mình cả ngày cứ có chút hoảng hốt, thường xuyên ngơ ngẩn mất hồn. Cuối cùng, sau cả ngày đi dạo, mấy sư tỷ đệ đều cảm thấy có chút uể oải, liền kéo nhau trở về ăn cơm tối, sau đó thì lần lượt trở về nghỉ ngơi.
Lục Mộng Thần cũng hơi cảm thấy uể oải, ngã xuống giường nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện hai bóng nhân ảnh lờ mờ, chỉ thấy một bóng đen trong đó giơ tay lên, liền có một cỗ khói nhẹ nhàn nhạt theo cửa sổ bay vào trong phòng.
Đợi một lúc lâu, chờ cho dược lực của khói nhẹ đều bị Lục Mộng Thần hít hết vào, thì lúc đó, một bóng đen vẫy tay ra hiệu, còn bóng đen bên cạnh liền chớp động thân hình, thoáng cái đã tiến tới bên giường của hắn, y cầm một túi vải đen cực lớn rồi nhét Lục Mộng Thần đang ngủ say như chết vào đó.
“Tổng hộ pháp, tất cả đều thuận lợi, chúng ta đi thôi!” Hai đạo hắc ảnh lắc mình một cái liền biến mất trong bóng đêm.
oooOooo
Ánh trăng đêm nay thật là mỹ lệ, nhẹ nhàng rải xuống đỉnh Thanh Thiên phong, một nơi vốn có tuyết đóng quanh năm không tan, khiến cho những lớp băng đó lấp loáng ánh ngân quang. Nơi đây vốn là một nơi hiếm thấy bóng người lui tới, nhưng đột nhiên lại thấy hai bóng người xuất hiện. Họ chính là hai người đã đánh thuốc mê rồi bắt Lục Mộng Thần mang đi!
“Phong bế Huyền Quan tử huyệt của hắn, sau đó đánh thức hắn dậy!” Một bóng đen ra lệnh với giọng thật uy nghiêm.
“Tuân lệnh, Tổng hộ pháp!” Bóng đen kia đáp lại.
Túi lớn được mở rộng, bóng đen kia lôi Lục Mộng Thần ra, rồi phong bế huyệt đạo của hắn, sau đó lấy ra một cái bình giải dược nhằm rồi thổi vào mũi Lục Mộng Thần một ít. Bóng đen vừa làm vừa hứng chí, nói: “Lục Mộng Thần a, không ngờ ngươi cũng đến Liên Hoa Tự tham gia tỷ thí.……Mẹ kiếp! Mười năm trước ngươi chỉ là một tiểu tử có tu vi thuộc Kim Đan kỳ, mới đó mà đã đạt tới Hòa Đạo kỳ, thật đã khiến cho lão tử phải liều mạng! Tin tức mật báo của bổn môn không tồi, khiến chúng ta kịp thời chạy đến Liên Hoa Tự, không tốn một chút sức lực nào thì đã bắt được tên tiểu tử ngươi! Hắc hắc, bây giờ đã rơi vào tay chúng ta thì hãy chờ xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào.”
Lục Mộng Thần dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn liền phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới tuyết lạnh lẽo. Nhờ vào ánh trăng vằng vặc, hắn phát hiện có hai mông diện (1) hắc y nhân đang đứng cách mình năm thước. Hắn hơi dùng sức một chút, chợt phát hiện bản thân đã không thể nào nhúc nhích được nữa. Lục Mộng Thần không nhịn được vừa sợ vừa tức, cao giọng quát: “Đây là……nơi nào? Các ngươi……các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta đến đây?”
Một bóng đen đứng bên cạnh kéo miếng vải che trên mặt xuống.
“Thì ra là tên hèn hạ ngươi, đồ bại hoại của Hương Phong cốc, chỉ biết tập kích kẻ khác! Hừ!” Lục Mộng Thần nhận ra Viên Dạ, nhớ lại chuyện mà y đã đánh lén hắn cùng Thanh Dao, khiến cho nộ khí trong lòng lại dâng lên.
“Lục Mộng Thần! Ngươi cùng Dương Thanh Dao hợp lực giết chết ái tử Đoạn Thiên Minh của Tổng hộ pháp chúng ta, món nợ này, đến hôm nay phải thanh toán dứt thôi!”
“Đồ bại hoại!” Lục Mộng Thần tức giận mắng, trên mặt hiện lên sắc đỏ ngầu: “Rõ ràng là ngươi cùng Đoạn Thiên Minh tập kích chúng ta trước. Chúng ta bất quá chỉ là liều chết tự vệ, cái chết của Đoạn Thiên Minh thuần túy là tự làm tự chịu.”
“Tiểu tử im miệng!” Bóng đen thứ hai cắt ngang lời Lục Mộng Thần. Y kéo mạnh tấm lụa đen che mặt xuống, rồi móc ra một cái bình nhỏ, vẻ mặt trở nên mười phần hung tợn, nói với giọng khích động: “Lục Mộng Thần! Là ngươi hại chết nhi tử của ta, ngươi nhìn xem, nguyên thần của nó vẫn đang kêu khóc đó!”
Từ trong cái bình nhỏ kia, quả nhiên có loáng thoáng hiện lên một khuôn mặt do nguyên thần tạo thành, trông rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra là Đoạn Thiên Minh. Gã đang khóc lóc thê thảm ở bên trong, phảng phất như than thở oan tình của mình. Lục Mộng Thần nói: “Nhi tử của ngươi là mình làm mình chịu, không phải chúng ta muốn vậy!”
“Đoạn Đức Dương ta quyết không tha cho ngươi. Nói mau, nữ nhân đi cùng với ngươi lúc đó đã đi đâu rồi?” Đoạn Đức Dương hai mắt tóe lửa, vừa quát vừa nắm chặt nắm tay lại.
“Ta quyết không nói cho các ngươi nghe!” Lục Mộng Thần trả lời quả quyết như chém đinh chặt sắt.
“Tiểu tử, vẫn còn dám cứng miệng!” Viên Dạ ở bên cạnh quát lên đầy vẻ hung ác, sau đó thì vung tay “chát, chát” tát liền hai cái.
“Có bị đánh chết, ta cũng không nói! Các ngươi là một lũ bại hoại, thể diện của Hương Phong cốc đều bị các ngươi làm mất hết rồi!” Lục Mộng Thần lúc này cực kỳ tức giận, hoàn toàn ném bỏ sinh tử ra ngoài.
Tổng hộ pháp Hương Phong cốc Đoạn Đức Dương, xưa nay cai quản mọi việc lớn nhỏ trong cốc, giống như một đại nội tổng quản, quyền lực cực cao. Mà Viên Dạ bất quá cũng chỉ là một tên tả hộ pháp mà thôi. Tuy nhiên, Viên Dạ cùng với con y là Thiên Minh có qua lại mật thiết. Lần trước Viên Dạ mang nguyên thần của Đoạn Thiên Minh trở về, nói với y là do hai tên đệ tử của Phong Thần Tông gây nên, khiến cho Đoạn Đức Dương thiếu chút nữa là té xỉu.
Nỗi đau đớn về việc mất con khiến cho y hoàn toàn mất đi lý tính. Chỉ dựa vào thực lực bản thân thì tuyệt không thể nào so tài được với các đại phong chủ đỉnh đỉnh đại danh của Phong Thần Tông. Vì vậy ý chí báo thù đã giấu kỹ ở đáy lòng, chỉ mong đợi có một ngày sẽ báo thù tiết hận. Rốt cuộc thì cái ngày đó cũng đã tới, cơ hội ngày hôm nay quả nhiên là rất tốt.
Đoạn Đức Dương bây giờ hoàn toàn đã mất đi lý trí, cái gì là đường đường chính phái? Cái gì là Tổng hộ pháp? Tất cả đều gạt bỏ hết. Y giờ đây chỉ muốn giết chết Lục Mộng Thần thật nhanh để báo thù cho con.
Trên thân kiếm hồng sắc lập lòe ánh quang mang và ràn rụa sát khí, hai mắt Đoạn Đức Dương đỏ ngầu, tay cầm kiếm hạ xuống, một đạo kiếm quang hồng sắc đỏ mang theo khí thế mãnh liệt chém thẳng từ trên xuống!
Nếu như Lục Mộng Thần bị chém trúng, chắc chắn sẽ trở thành một thi thể không toàn vẹn.
Choeng! Một đạo hàn quang không biết từ nơi nào bắn ra, thần tốc đánh trúng vào thân kiếm của Đoạn Đức Dương, lực chấn động cực mạnh, lập tức làm cho y phải thoái lùi đến mấy bước.
“Là ai?” Đoạn Đức Dương mười phần khiếp sợ, vội quát lên một tiếng. Người mới đến có thực lực rất mạnh! E rằng ít nhất cũng phải là cao thủ Quy Thiên kỳ, nhưng ai? Chẳng lẽ là Thần Yên chân nhân sao? Bọn ta làm việc rất bí mật kia mà, Thần Yên chân nhân làm sao mà phát hiện được?
Đoạn Đức Dương căng mắt nhìn lên, cách bên ngoài mười thước, một nữ nhân mặc bạch y phất phơ tung bay trong gió. Dưới ánh trăng vằng vặc, thân hình thướt tha của nàng tràn đầy vẻ mỹ lệ thanh thoát tuyệt trần.
“Hãy mau cút đi! Nhân lúc ta còn chưa vạch trần hành vi xấu xa của các ngươi!” Thanh âm lạnh như băng, tràn trề khí phách uy nghiêm.
“A! Nghiễm Hàn cung……Minh……Minh……Phi cung chủ!!” Đoạn Đức Dương và Viên Dạ đồng thời nhận ra người vừa đến, liền buột miệng kêu lên một tiếng hãi hùng. Sự lãnh khốc vô tình của Minh Phi cung chủ đã truyền đi khắp trong Tu Chân giới, hai người bọn chúng hoảng hốt quá độ, ngay cả giọng nói cũng run lên.
Đoạn Đức Dương giống như chó nhà có tang, dẫn theo Viên Dạ vội vàng chạy trốn. Y không phải là kẻ ngu, nên hiểu rất rõ trong lòng. Việc hôm nay vốn mười phần chẳng vinh dự gì, nếu như bị Minh Phi tiết lộ ra ngoài, vậy thì y và Viên Dạ chắc chắn sẽ bị chưởng môn Kim Thế Phi xử phạt. Tuy nhiên, y cảm thấy có chút kỳ quái vì Minh Phi đã phát hiện ra việc này, nhưng lại còn “rộng lượng” bỏ qua cho bọn y? Dù nghĩ vậy nhưng Đoạn Đức Dương cũng không dám suy nghĩ nhiều, chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn!
Minh Phi xoay người lại, dung nhan tuyệt sắc lộ ra trên gương mặt tươi cười thu hồn đoạt phách chúng nhân. Nàng như cười mà không phải cười, lên tiếng: “Lục Mộng Thần, còn nhớ ta chăng?”
Chú thích:
(1) Mông diện – bịt mặt
Tại quảng trường trên Thanh Thiên phong của Liên Hoa Tự.
Hôm nay, thất đại chánh phái của Tu Chân giới cử hành trận chung kết trong kỳ thi tuyển đệ tử ưu tú nhất cho thất phái, do Lục Mộng Thần của Phong Thần Tông đấu với Long Thiên của Dương Diễm môn. Trong lúc quyết đấu, Thần Nhật chiến giáp của Lục Mộng Thần phát sinh dị biến, hồng sắc tiêm giác ở bên ngoài chiến giáp biến thành hồng tuyến, rồi thì Lục Mộng Thần sử ra một thức kiếm pháp thần kỳ khiến người ta như lạc vào mộng cảnh. Chiêu đó có tên gọi là Mộng Chi Sơ Thủy, có khả năng làm thay đổi trật tự của thời gian và không gian. Long Thiên bị trúng chiêu đó mà thọ trọng thương, thế rồi vì bị mất đi sự khống chế của bản thân mà bị thú hóa, biến thành quái vật nửa người nửa thú. Sau đó, gã dùng biển lửa bạch diễm hoàn toàn phong tỏa và thiêu đốt Lục Mộng Thần.
Vào lúc thập tử nhất sinh, bầu trời vốn đang quang đãng chợt phát sinh dị biến, mây mù kéo đến dày đặc, rồi sấm sét từ trên trời giáng xuống phá tan Thiên Long kết giới. Sau khi tiếp xúc với tia sét cực lớn từ trên trời giáng xuống, Lục Mộng Thần bị bao trùm bên trong thiểm điện quang kiển. Khi hắn phá quang kiển chui ra, lại một lần xuất ra chiêu Mộng Chi Sơ Thủy, không những đánh bại Long Thiên, mà còn trừ đi thú tính nguyên tinh trong Kỳ Lân thánh giáp, khiến cho gã khôi phục lại được nhân dạng. Vòng nguyệt quế của trận quyết đấu này, rốt cuộc đã lọt vào tay Lục Mộng Thần.
Đây là những điều được ghi lại trong sử ký của Tu Chân giới. Trận quyết đấu diễn ra kịch liệt, dù đã kết thúc nhưng vẫn mang đến sự rung động mãnh liệt trong lòng những người quan chiến, suốt đời khó quên. Nhất là thất đại chưởng môn, đã từng chứng kiến uy lực của thiên kiếp, nên trong lòng có chút khiếp sợ và bất an. Dù sao thì họ cũng sắp phải gặp thiên kiếp rồi.
Điểm cuối của tu chân, chính là thiên kiếp! Nếu có thể thành công chống chọi lại thiên kiếp, thì có thể phi thăng lên Thiên giới, trở thành một bậc thần tiên, từ đó về sau sẽ không còn bị tuổi thọ của tính mạng hạn chế. Nhưng mấy ngàn năm qua, không ai có thể từ trong thiên kiếp mà phi thăng thành công. Cuối cùng đều phải binh giải mà thành Tán Tiên. Tán Tiên mặc dù cũng có thọ mệnh cực dài và pháp lực, nhưng họ cứ mỗi ba ngàn năm, phải trải qua một lần thiên kiếp, mà Tán Tiên có thể thành công tránh thoát bốn lần Thiên kiếp thật sự là rất ít, căn bản là chỉ đến lần thiên kiếp thứ ba thì đều bị đánh cho đến khi nguyên thần hoàn toàn biến mất mới thôi.
Theo phân phó của Thần Yên chân nhân, đám người Diệu Nhiên, Giang Sơn, Bạch Lạc Sinh và Lục Mộng Thần cùng nhau đi du ngoạn tại các chùa miếu cùng những nơi phong cảnh tú lệ trên Thanh Thiên phong. Kiến trúc chùa miếu lâu đời, rừng trúc xanh xanh, mây mù mờ ảo,dòng suối nhỏ chảy xiết, con đường nhỏ tĩnh mịch……dọc theo đường đi có rất nhiều cảnh đẹp không sao tả xiết, làm cho mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Diệu Nhiên cảm thấy rất hưng phấn đối với chiến thắng của Lục Mộng Thần, và cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Nhất là lúc tia sét lớn mãnh liệt đánh trúng hắn, thiểm điện quang kiển bao bọc lấy hắn mà hắn vẫn được vô sự, hơn nữa bỗng chốc lại từ Thám Hư kỳ mà tiến thẳng đến Hòa Đạo sơ kỳ, tu vi tăng trưởng cực lớn. Mà điều kỳ dị nhất chính là, toàn thân cơ bắp đều trở nên thập phần cường tráng, vừa phóng khoáng vừa thô kệch, khiến bản thân hắn tràn trề khí phách dương cương. Giờ đây, mỗi lần Diệu Nhiên đến gần Lục Mộng Thần là lại có một loại cảm giác khác thường, là lạ, không thể nói thành lời.
Diệu Nhiên tự cảm thấy tinh thần của mình cả ngày cứ có chút hoảng hốt, thường xuyên ngơ ngẩn mất hồn. Cuối cùng, sau cả ngày đi dạo, mấy sư tỷ đệ đều cảm thấy có chút uể oải, liền kéo nhau trở về ăn cơm tối, sau đó thì lần lượt trở về nghỉ ngơi.
Lục Mộng Thần cũng hơi cảm thấy uể oải, ngã xuống giường nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa sổ xuất hiện hai bóng nhân ảnh lờ mờ, chỉ thấy một bóng đen trong đó giơ tay lên, liền có một cỗ khói nhẹ nhàn nhạt theo cửa sổ bay vào trong phòng.
Đợi một lúc lâu, chờ cho dược lực của khói nhẹ đều bị Lục Mộng Thần hít hết vào, thì lúc đó, một bóng đen vẫy tay ra hiệu, còn bóng đen bên cạnh liền chớp động thân hình, thoáng cái đã tiến tới bên giường của hắn, y cầm một túi vải đen cực lớn rồi nhét Lục Mộng Thần đang ngủ say như chết vào đó.
“Tổng hộ pháp, tất cả đều thuận lợi, chúng ta đi thôi!” Hai đạo hắc ảnh lắc mình một cái liền biến mất trong bóng đêm.
oooOooo
Ánh trăng đêm nay thật là mỹ lệ, nhẹ nhàng rải xuống đỉnh Thanh Thiên phong, một nơi vốn có tuyết đóng quanh năm không tan, khiến cho những lớp băng đó lấp loáng ánh ngân quang. Nơi đây vốn là một nơi hiếm thấy bóng người lui tới, nhưng đột nhiên lại thấy hai bóng người xuất hiện. Họ chính là hai người đã đánh thuốc mê rồi bắt Lục Mộng Thần mang đi!
“Phong bế Huyền Quan tử huyệt của hắn, sau đó đánh thức hắn dậy!” Một bóng đen ra lệnh với giọng thật uy nghiêm.
“Tuân lệnh, Tổng hộ pháp!” Bóng đen kia đáp lại.
Túi lớn được mở rộng, bóng đen kia lôi Lục Mộng Thần ra, rồi phong bế huyệt đạo của hắn, sau đó lấy ra một cái bình giải dược nhằm rồi thổi vào mũi Lục Mộng Thần một ít. Bóng đen vừa làm vừa hứng chí, nói: “Lục Mộng Thần a, không ngờ ngươi cũng đến Liên Hoa Tự tham gia tỷ thí.……Mẹ kiếp! Mười năm trước ngươi chỉ là một tiểu tử có tu vi thuộc Kim Đan kỳ, mới đó mà đã đạt tới Hòa Đạo kỳ, thật đã khiến cho lão tử phải liều mạng! Tin tức mật báo của bổn môn không tồi, khiến chúng ta kịp thời chạy đến Liên Hoa Tự, không tốn một chút sức lực nào thì đã bắt được tên tiểu tử ngươi! Hắc hắc, bây giờ đã rơi vào tay chúng ta thì hãy chờ xem chúng ta thu thập ngươi như thế nào.”
Lục Mộng Thần dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn liền phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới tuyết lạnh lẽo. Nhờ vào ánh trăng vằng vặc, hắn phát hiện có hai mông diện (1) hắc y nhân đang đứng cách mình năm thước. Hắn hơi dùng sức một chút, chợt phát hiện bản thân đã không thể nào nhúc nhích được nữa. Lục Mộng Thần không nhịn được vừa sợ vừa tức, cao giọng quát: “Đây là……nơi nào? Các ngươi……các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta đến đây?”
Một bóng đen đứng bên cạnh kéo miếng vải che trên mặt xuống.
“Thì ra là tên hèn hạ ngươi, đồ bại hoại của Hương Phong cốc, chỉ biết tập kích kẻ khác! Hừ!” Lục Mộng Thần nhận ra Viên Dạ, nhớ lại chuyện mà y đã đánh lén hắn cùng Thanh Dao, khiến cho nộ khí trong lòng lại dâng lên.
“Lục Mộng Thần! Ngươi cùng Dương Thanh Dao hợp lực giết chết ái tử Đoạn Thiên Minh của Tổng hộ pháp chúng ta, món nợ này, đến hôm nay phải thanh toán dứt thôi!”
“Đồ bại hoại!” Lục Mộng Thần tức giận mắng, trên mặt hiện lên sắc đỏ ngầu: “Rõ ràng là ngươi cùng Đoạn Thiên Minh tập kích chúng ta trước. Chúng ta bất quá chỉ là liều chết tự vệ, cái chết của Đoạn Thiên Minh thuần túy là tự làm tự chịu.”
“Tiểu tử im miệng!” Bóng đen thứ hai cắt ngang lời Lục Mộng Thần. Y kéo mạnh tấm lụa đen che mặt xuống, rồi móc ra một cái bình nhỏ, vẻ mặt trở nên mười phần hung tợn, nói với giọng khích động: “Lục Mộng Thần! Là ngươi hại chết nhi tử của ta, ngươi nhìn xem, nguyên thần của nó vẫn đang kêu khóc đó!”
Từ trong cái bình nhỏ kia, quả nhiên có loáng thoáng hiện lên một khuôn mặt do nguyên thần tạo thành, trông rất mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra là Đoạn Thiên Minh. Gã đang khóc lóc thê thảm ở bên trong, phảng phất như than thở oan tình của mình. Lục Mộng Thần nói: “Nhi tử của ngươi là mình làm mình chịu, không phải chúng ta muốn vậy!”
“Đoạn Đức Dương ta quyết không tha cho ngươi. Nói mau, nữ nhân đi cùng với ngươi lúc đó đã đi đâu rồi?” Đoạn Đức Dương hai mắt tóe lửa, vừa quát vừa nắm chặt nắm tay lại.
“Ta quyết không nói cho các ngươi nghe!” Lục Mộng Thần trả lời quả quyết như chém đinh chặt sắt.
“Tiểu tử, vẫn còn dám cứng miệng!” Viên Dạ ở bên cạnh quát lên đầy vẻ hung ác, sau đó thì vung tay “chát, chát” tát liền hai cái.
“Có bị đánh chết, ta cũng không nói! Các ngươi là một lũ bại hoại, thể diện của Hương Phong cốc đều bị các ngươi làm mất hết rồi!” Lục Mộng Thần lúc này cực kỳ tức giận, hoàn toàn ném bỏ sinh tử ra ngoài.
Tổng hộ pháp Hương Phong cốc Đoạn Đức Dương, xưa nay cai quản mọi việc lớn nhỏ trong cốc, giống như một đại nội tổng quản, quyền lực cực cao. Mà Viên Dạ bất quá cũng chỉ là một tên tả hộ pháp mà thôi. Tuy nhiên, Viên Dạ cùng với con y là Thiên Minh có qua lại mật thiết. Lần trước Viên Dạ mang nguyên thần của Đoạn Thiên Minh trở về, nói với y là do hai tên đệ tử của Phong Thần Tông gây nên, khiến cho Đoạn Đức Dương thiếu chút nữa là té xỉu.
Nỗi đau đớn về việc mất con khiến cho y hoàn toàn mất đi lý tính. Chỉ dựa vào thực lực bản thân thì tuyệt không thể nào so tài được với các đại phong chủ đỉnh đỉnh đại danh của Phong Thần Tông. Vì vậy ý chí báo thù đã giấu kỹ ở đáy lòng, chỉ mong đợi có một ngày sẽ báo thù tiết hận. Rốt cuộc thì cái ngày đó cũng đã tới, cơ hội ngày hôm nay quả nhiên là rất tốt.
Đoạn Đức Dương bây giờ hoàn toàn đã mất đi lý trí, cái gì là đường đường chính phái? Cái gì là Tổng hộ pháp? Tất cả đều gạt bỏ hết. Y giờ đây chỉ muốn giết chết Lục Mộng Thần thật nhanh để báo thù cho con.
Trên thân kiếm hồng sắc lập lòe ánh quang mang và ràn rụa sát khí, hai mắt Đoạn Đức Dương đỏ ngầu, tay cầm kiếm hạ xuống, một đạo kiếm quang hồng sắc đỏ mang theo khí thế mãnh liệt chém thẳng từ trên xuống!
Nếu như Lục Mộng Thần bị chém trúng, chắc chắn sẽ trở thành một thi thể không toàn vẹn.
Choeng! Một đạo hàn quang không biết từ nơi nào bắn ra, thần tốc đánh trúng vào thân kiếm của Đoạn Đức Dương, lực chấn động cực mạnh, lập tức làm cho y phải thoái lùi đến mấy bước.
“Là ai?” Đoạn Đức Dương mười phần khiếp sợ, vội quát lên một tiếng. Người mới đến có thực lực rất mạnh! E rằng ít nhất cũng phải là cao thủ Quy Thiên kỳ, nhưng ai? Chẳng lẽ là Thần Yên chân nhân sao? Bọn ta làm việc rất bí mật kia mà, Thần Yên chân nhân làm sao mà phát hiện được?
Đoạn Đức Dương căng mắt nhìn lên, cách bên ngoài mười thước, một nữ nhân mặc bạch y phất phơ tung bay trong gió. Dưới ánh trăng vằng vặc, thân hình thướt tha của nàng tràn đầy vẻ mỹ lệ thanh thoát tuyệt trần.
“Hãy mau cút đi! Nhân lúc ta còn chưa vạch trần hành vi xấu xa của các ngươi!” Thanh âm lạnh như băng, tràn trề khí phách uy nghiêm.
“A! Nghiễm Hàn cung……Minh……Minh……Phi cung chủ!!” Đoạn Đức Dương và Viên Dạ đồng thời nhận ra người vừa đến, liền buột miệng kêu lên một tiếng hãi hùng. Sự lãnh khốc vô tình của Minh Phi cung chủ đã truyền đi khắp trong Tu Chân giới, hai người bọn chúng hoảng hốt quá độ, ngay cả giọng nói cũng run lên.
Đoạn Đức Dương giống như chó nhà có tang, dẫn theo Viên Dạ vội vàng chạy trốn. Y không phải là kẻ ngu, nên hiểu rất rõ trong lòng. Việc hôm nay vốn mười phần chẳng vinh dự gì, nếu như bị Minh Phi tiết lộ ra ngoài, vậy thì y và Viên Dạ chắc chắn sẽ bị chưởng môn Kim Thế Phi xử phạt. Tuy nhiên, y cảm thấy có chút kỳ quái vì Minh Phi đã phát hiện ra việc này, nhưng lại còn “rộng lượng” bỏ qua cho bọn y? Dù nghĩ vậy nhưng Đoạn Đức Dương cũng không dám suy nghĩ nhiều, chạy thoát thân vẫn quan trọng hơn!
Minh Phi xoay người lại, dung nhan tuyệt sắc lộ ra trên gương mặt tươi cười thu hồn đoạt phách chúng nhân. Nàng như cười mà không phải cười, lên tiếng: “Lục Mộng Thần, còn nhớ ta chăng?”
Chú thích:
(1) Mông diện – bịt mặt
/118
|