Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 52: Kỳ Cổ Tương Đương

/118


Thần Yên chân nhân mỉm cười đứng trong vườn, sau lưng bà là Hư Vân tông chủ, Nhạc Phi Bằng, Kim Thế Phi, và Minh Phi cung chủ sáu vị chưởng môn. Và theo sát họ là sáu chú tiểu sa di, mỗi người ôm trên tay một chiếc hộp sắt màu đen rộng khoảng hai thước vuông, trông có vẻ khá nặng, khiến cho các tiểu sa di hơi bị chật vật.

“Để xuống, để xuống!” Hư Vân tông chủ cất tiếng phân phó. Các tiểu sa di cẩn thận đặt những chiếc hộp sắt xuống đất, rồi đứng thở hồng hộc.

Thần Yên chân nhân cười nói với Diệu Nhiên: “Chư vị sư thúc bá đã nhìn thấy qua tấm Tố Thủy Lan Y của con, mọi người đều cho rằng nó hẳn là có quan hệ với tấm Thủy Mẫu Thần Y năm xưa…..……Vì vậy mà Hư Vân tông chủ đã mang cuốn Thương Mang sử ký đến đây muốn kiểm chứng một phen.”

Thì ra là vậy! Ở trước mặt các vị trưởng bối, Diệu Nhiên làm sao dám bất tuân, nên vội vàng gật đầu đồng ý.

Sau khi được Diệu Nhiên ưng thuận, các vị chưởng môn liền rất cao hứng. Theo những gì ký tải ở trong sử ký, thì đó là chuyện từ rất xa xưa. Nếu quả hôm nay có thể chứng thực được việc này, vậy nó sẽ có ảnh hưởng gì tới nhân loại?? Không, sự việc đó hẳn là sẽ gây phấn chấn cho toàn thể Tu Chân giới chứ chẳng chơi.

Nếu đây thật sự là Thủy Mẫu Thần Y, vậy có nghĩa là Thủy Mẫu thần vẫn quan tâm đến Tu Chân giới của nhân gian, vẫn còn quan tâm đến vận mệnh của thất đại môn phái thuộc chánh đạo! Ài……nếu không có Thủy thần thì thất phái đã không có ngày hôm nay.

Diệu Nhiên bước về phía trước, đưa một góc áo cho Hư Vân tông chủ kiểm tra thử. Ông ta vừa sờ vào góc áo vài cái, mường tượng như là không có gì khác so với chất vải bình thường, nhưng khi ông ta dùng Đại Viên Mãn tâm pháp khẽ truyền vào chiếc áo thì bị một luồng lực lượng âm nhu làm phản chấn trở lại. “Thật là kỳ dị!” Trong lòng của Hư Vân tông chủ nghĩ thầm như thế.

Xem ra chắc phải dùng đến Thương Mang sử ký rồi.

Thương Mang sử ký không biết do ai sáng tác, tương truyền rằng nó được sáng tác bởi các vị thần ở trên thiên giới. Cứ cách vài vạn năm khi có nhân duyên cần dùng tới, tất nó sẽ xuất hiện ở một chỗ nào đó trong nhân gian để chờ đợi người hữu duyên. Bên trong bộ sử ký này có ghi chép những lịch sử bí ẩn nhất, bao gồm cả các pháp môn tu thần vô thượng, tuy nhiên, cần phải có được chín quyển thì mới có thể có được bí quyết tu thần hoàn chỉnh nhất.

Thương Mang sử ký tổng cộng có chín quyển, hiện nay Nghiễm Hàn cung và Liên Hoa Tự mỗi nơi giữ một quyển, còn lại những quyển khác thì không biết lưu lạc nơi nào, nghe đồn rằng ở Ma môn và Địa Ngục sơn mỗi nơi cũng có một quyển.

Hư Vân tông chủ mở hộp sắt, một quyển sách bằng sắt màu xanh và khá dày liền xuất hiện trước mắt mọi người. Đây là lần đầu tiên mà Kim Thế Phi và Nhạc Phi Bằng nhìn thấy quyển sách này, vì trước nay chỉ nghe nói tới nó qua các lời truyền khẩu của các vị chưởng môn đời trước, nên cũng chỉ hiểu được một chút về quyển sử ký đó. Giờ đây nhìn thấy cuốn sách màu xanh nằm yên trước mắt, xem ra cũng chẳng có gì là bí mật, trong lòng cũng không khỏi có ý xem thường nó.

Hư Vân tông chủ ngưng đọng thần sắc. Ông đưa hai tay ra phía trước, lòng bàn tay đặt lên Thương Mang sử ký, rồi phát ra hai luồng kim quang đánh thẳng lên mặt quyển sách. Sau đó, chỉ thấy quyển sách phóng ra hàng vạn tia thanh sắc quang mang, rồi mới từ từ hé mở, từng đạo từng đạo kim quang bay bổng lên không rồi kết tụ thành những dòng văn tự, khiến cho mọi người phải nhanh chóng đưa mắt nhìn theo.

Thần lịch mười lăm vạn năm, chính tà lưỡng đạo kịch chiến tại Nghiễm Hàn cung, lúc bấy giờ vì phe chính đạo địch không nổi phe tà đạo, nên Thủy Mẫu thần mới từ thiên giới giáng hạ phàm trần và đánh lui phe tà đạo. Lúc đó bà đang mặc một tấm thần y, khi tấn công thì dòng thủy lưu ở trên thần y cũng di động, và làm vô hiệu hóa tất cả các đòn tấn công của địch thủ.

Điều này cũng khá giống với sự chuyển biến kỳ diệu trên tấm bảo y của Diệu Nhiên.

Hư Vân tông chủ đề thăng Đại Viên Mãn thần công đến cực hạn, những dòng kim quang văn tự đột nhiên bị hút cả vào bàn tay trái của ông. Sau đó, Hư Vân tông chủ thuận tay vẫy ra một cái, trút hết tất cả những dòng văn tự ấy vào tấm Tố Thủy Lan Y của Diệu Nhiên. Theo dự đoán thì nếu các dòng văn tự ấy tan biến vào trong tấm bảo y, thì điều đó chứng minh rằng nó chính là Thủy Mẫu Thần Y.

Không ngờ sự thật lại khiến cho Hư Vân tông chủ bị thất vọng.

Dòng kim quang văn tự lấp la lấp lánh, không ngừng di động va chạm khắp nơi ở bên ngoài lớp bảo y của Diệu Nhiên, tựa như là chúng đang tìm cách xâm nhập vào trong, nhưng lại không có cách nào thực hiện được.

Thật ra phán đoán của Hư Vân tông chủ không hề sai lầm, tấm bảo y này đích thật là món phòng ngự tiên khí Thủy Mẫu Thần Y mà năm xưa Thủy Mẫu thần đã mặc trong cuộc chiến chính tà. Tuy nhiên, sau đó lại bị Tham Thần đại đế lợi dụng chức quyền mà cướp đi nó một cách trắng trợn. Sau đó, ông ta phổ vào tấm thần y một ít thần lực, rồi lại đem tặng nó cho Tử Huyền phi tử. Sau này, trải qua trận chiến khốc liệt giữa các vị thần tại thiên giới và các vị thần do loài người phi thăng mà thành, rốt cuộc, Tử Huyền thần phi bất hạnh mà hy sinh, tất nhiên là Tố Thủy Lan Y cũng rơi trở về tay của Tham Thần đại đế một lần nữa.

Chính vì có thần lực của Tham Thần đại đế cải tiến Tố Thủy Lan Y, nên Thương Mang sử ký tất nhiên là không thể nào nhận ra nó.

Mọi người đều rất thất vọng.

Lệ Thừa Phong thắc mắc: “Thần Yên chân nhân, tấm bảo y này của lệnh đồ là từ đâu mà có thế? Sao trước đây chưa từng nghe ai nhắc đến?” Thần Yên chân nhân nghe vậy thì đưa mắt nhìn sang Diệu Nhiên, khiến nàng cũng không dám che giấu nữa, vội nói: “Lệ sư bá, vật này là do Lục sư đệ đã tặng cho đệ tử.”

Lệ Thừa Phong “à” lên một tiếng, trong lòng vẫn không hiểu được, trên người Lục Mộng Thần có một bộ giáp tựa như da rắn đã là kỳ lạ rồi, tại sao hắn lại còn có thêm một bộ bảo y mà không thể nào xuất hiện ở trong Tu Chân giới như vậy chứ?

Hư Vân tông chủ cũng có suy nghĩ tương tự, nên hỏi Thần Yên chân nhân: “Thần Yên chân nhân, xin hỏi Lục Mộng Thần của quý phái sao lại có món bảo vật đó vậy?”

Thần Yên chân nhân nhớ đến lời của Thiên Nhất chân nhân, nên nói: “Lục Mộng Thần có thiên phú đặc biệt xuất chúng, nên cũng gặp nhiều kỳ ngộ. Việc hắn có thể sở đắc được bảo vật, thì đó cũng là do dị nhân ban tặng…..”

Nghe Thần Yên chân nhân nói vậy, các vị chưởng môn cũng không tiện hỏi tiếp, chỉ đành lần lượt cáo từ. Mấy chú tiểu sa di lại khệ nệ bưng cái hộp sắt có đựng Thương Mang sử ký trở về.

Thần Yên chân nhân cười nói: “Diệu Nhiên, không có gì đâu. Các vị chưởng môn chẳng qua chỉ là hiếu kỳ thôi.” Diệu Nhiên ứng tiếp đáp lại lời sư phụ rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Lại nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, chỉ thoáng chốc mà đã đến trận đấu tranh tứ cường rồi. Sáu lôi đài trước đó đã được tháo bỏ, và xây lên một lôi đài mới kiên cố hơn. Xung quanh lôi đài có tám thạch trụ, mỗi thạch trụ đều được chạm trỗ một con thanh long.

Phật tông thường giảng thuyết về Thiên Long Bát Bộ, ý nói rằng tám con thần long chuyên bảo vệ đệ tử của Phật tông. Tám con rồng đá này hợp lại thành Thiên Long Kết Giới đỉnh đỉnh đại danh của Liên Hoa Tự.

Hư Vân tông chủ bố trí Thiên Long Kết Giới ở trên lôi đài là có thâm ý của ông ta. Tám đệ tử kiệt xuất của thất phái đều là thân hoài tuyệt kỹ, lại thêm có dị bảo bên người, nếu lỡ như trong lúc quyết đấu kịch liệt mà ở trên lôi đài không có kết giới bảo vệ, thì e rằng các đệ tử quan chiến tất sẽ bị đả thương.

Trọng tài tuyên bố trận thứ nhất bắt đầu. Lục Mộng Thần và Kim Thường Di đứng ở hai bên lôi đài chăm chú quan sát lẫn nhau, trong lòng mỗi người đều không dám sơ xuất khinh địch.

Bên dưới lôi đài, các đệ tử chen lấn chằn chịt, ai nấy đều tỏ ra hưng phấn và khích động, nhất là các đệ tử của Hương Phong cốc, vì bọn họ có đông người nên tụm lại một nhóm xầm xì to nhỏ.

Diệu Nhiên cùng với Bạch Lạc Sinh và Giang Sơn cũng tìm một chỗ tốt để dễ quan sát và cổ vũ cho Lục Mộng Thần.

Thần Yên chân nhân yên lặng nhìn về phía Lục Mộng Thần, thầm nghĩ trong lòng: “Hài tử này rốt cuộc lại là người như thế nào đây? Tại sao lại ẩn chứa nhiều điều thần bí và mang đến nhiều điều khiến người ta kinh ngạc như thế? Ở trong điển tịch của Phong Thần Tông, từ trước đến nay hoàn toàn không có ai chỉ mới đạt tới tầng thứ bảy của Tinh Tiên thần công mà lại có thể sử ra chiêu Thiên Địa Vô Cực cả, thế nhưng hắn lại làm được, thật là một kỳ tích khó tin. Trong trận quyết đấu với Diệu Nhiên cách đây không lâu, dưới áp lực của Đại Lực Kim Cương kiếm pháp, hắn đột nhiên đã thi triển ra một chiêu kiếm như mộng như ảo, toàn thể không gian và thời gian đều bị vặn vẹo và thay đổi trật tự, lực lượng đó thật là đáng sợ!”

Ánh mắt của Thần Yên chân nhân càng nhìn càng rực sáng hơn. Bà ta rất có lòng tin đối với Lục Mộng Thần.

Lục Mộng Thần đã từng quan sát và lĩnh giáo tuyệt học của Hương Phong cốc. Hắn hiểu rõ thực lực của Kim Thường Di rất cao, và cũng chưa từng gặp qua địch thủ. Huống chi, Kim Thường Di lại còn có Xạ Nhật thần kiếm và Hương Phong nỏ, hẳn là sẽ không dễ ứng phó. Xem ra, nếu thật sự không được thì chỉ có thể dùng đến các món tiên khí ở trong Càn Khôn giới mà Tham Thần đại đế đã ban tặng.

Nghĩ đến đây, Lục Mộng Thần liền lộ ra khí phách của vương giả, kiên quyết và bình tĩnh, tràn đầy tự tin nhưng không hề tự phụ. Diệu Nhiên nhìn thấy thần tình của Lục Mộng Thần thay đổi, đột nhiên trở nên phong phạm của bậc vương giả, nên bất giác nhịp tim đập loạn cả lên, trong lòng thấy rất bối rối, đúng là một loại cảm giác khó nói nên lời.

Nhất Tiễn Tễ Mệnh!

Kim Thường Di hiểu rằng nếu muốn đối phó với những cao thủ bậc nhất như Lục Mộng Thần thì tất phải dốc toàn lực và thi triển hết tuyệt kỹ của Hương Phong cốc, quyết không thể để cho Lục Mộng Thần có cơ hội nghỉ ngơi. Vì vậy mà khi gã vừa ra tay liền thi triển ngay kiếm thức cực kỳ bá bạo của Xạ Nhật kiếm quyết.

Xạ Nhật thần kiếm phát ra những luồng hồng quang, nhiệt độ ở xung quanh bị tác động bởi Xạ Nhật thần kiếm mà bắt đầu nóng lên. Kim Thường Di đứng thẳng người, và thanh Xạ Nhật thần kiếm cũng hóa thành một mũi hồng sắc cự tiễn, phát xạ ra những luồng kiếm khí cường đại, xé gió lao thẳng về phía trước như sấm sét.

Mũi tên như tia hồng sắc thiểm điện, tốc độ kinh người của nó cũng đại diện cho một cái chết rất đáng sợ.

Đây là lần thứ hai Lục Mộng Thần lĩnh giáo chiêu kiếm này, có lẽ chỉ có chiêu Thanh Phong Từ Lai thì mới có thể hóa giải được nó. Nghĩ vậy nên hắn từ từ nâng Vân Vụ kiếm lên, ý chưa đến mà chiêu đã xuất, chỉ thấy hơn mười luồng gió nhẹ chậm rãi thổi ra.

Những luồng gió nhẹ tựa như những lớp đê, cứ từ từ hóa giải hồng sắc quang mang của thanh cự kiếm kia. Sau khi những luồng gió nhẹ tan biến đi thì hồng sắc cự tiễn cũng tan biến theo, thực lực của hai người xem ra đều ngang ngửa nhau.

Kiếm quang của hai người đều bị tiêu thất, nhưng kiếm thế vẫn vẫn chưa ngừng lại. Một bên là ngân sắc Vân Vụ kiếm, còn một bên là hồng sắc Xạ Nhật thần kiếm, cả hai vẫn theo quỹ tích ban đầu mà lao tới trước, xem ra chúng sắp sửa kích vào nhau. Hai thanh kiếm ấy, một thanh là do vân vụ nguyên khí ngưng kết lại mà thành, còn một thanh lại được bài danh đệ nhị thần kiếm tại Tu Chân giới. Một khi hai thanh kiếm này quất thẳng vào nhau thì........Ối chà, thật là không dám tưởng tượng đến.

Tất cả chúng nhân đều thầm kinh hô trong lòng, rõ ràng là rất khẩn trương. Ai nấy cũng đều đoán thử, khi hai thanh kiếm ấy va chạm vào nhau thì sẽ xảy ra những chuyện kinh tâm động phách gì?

Hết chương 52


/118

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status