"Hoàng Thượng, quý phi nương nương tự mình sắc ít thuốc cho Hoàng Thượng, đang chờ ở ngoài điện, muốn tiến vào thăm Hoàng Thượng." Thôi Vĩnh Minh tiến vào bẩm báo, nhìn hai vị chủ tử đang chơi cờ chăm chú, yên lặng giảm thấp giọng nói.
Gia Nguyên đế cầm viên trắng trên tay dừng một chút, rồi đặt xuống góc phải: "Trở về đi, nói trẫm đã biết tâm ý của nàng, nhưng là bệnh phong hàn, rất dễ lây bệnh, nàng hiện giờ đang thay trẫm quản lý hậu cung, phải quan tâm bản thân thật tốt."
"Hoàng Thượng đối với tất cả mọi người tránh mà không gặp như vậy ngược lại sẽ làm người khả nghi." Chu Anh nhìn thấy thế cục thua thảm trên bàn cờ, ảm đạm đặt viên đen xuống,"Ngũ vương gia có Đức phi nương nương tâm tư tinh tế làm quân sư, Hoàng Thượng sao không để quý phi nương nương nhìn một chút, sẽ càng làm cho trong hậu cung biết bệnh tình của hoàng thượng càng nghiêm trọng?"
Khuyết Tĩnh Hàn suy nghĩ một lát, gật gật đầu: "Thu thập mọi thứ đi."
Quý phi vừa mới vào điện liền nghe thấy Gia Nguyên đế ho khan, trong lòng vừa nhéo lên, phúc thân thỉnh an đều có chút không xong: "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."
"Ái phi miễn lễ... Khụ khụ..." Cách tầng tầng màn che, âm thanh Gia Nguyên đế khàn khàn không chịu nổi, phảng phất như là muốn phá cổ họng, "Trẫm biết được... khụ khụ trong lòng ái phi nhớ thương trẫm... Khụ khụ... Trẫm không có việc gì... Chính là mong ái phi cũng phải... Khụ khụ lấy đại cục làm trọng khụ khụ... Thay trẫm quản lý tốt hậu cung, giải quyết chuyện nhà buồn phiền cho trẫm... Khụ khụ khụ khụ..."
Nói những lời này cực kỳ gian nan, càng về sau ho khan liền dừng không được, Thôi Vĩnh Minh dùng khăn đã ngâm qua rượu thuốc che mặt, vội vã tiến vào hầu hạ, lúc lui ra, Trương quý phi liền thấy trên khăn lụa trắng trong tay hắn toàn là ho ra tơ máu.
Tim phảng phất như là bị níu lấy, trong giọng nói quý phi cũng mang theo một tia khóc nức nở: "Hoàng Thượng bảo trọng long thể quan trọng hơn, việc hậu cung nô tì nhất định sẽ lo lắng cho Hoàng Thượng, việc tiền triều thái hậu nương nương cũng có an bài, nhưng mong Hoàng Thượng sớm ngày khang phục, nô tì cùng chúng tỷ muội đều ngóng trông Hoàng Thượng, hàng nghìn hàng vạn dân chúng cũng ngóng trông Hoàng Thượng long thể an khang."
Gia Nguyên đế còn muốn mở miệng, nhưng chưa nói đã ho, trên người không có khí lực, ngay cả ho khan đều làm như thập phần cố hết sức, Trương quý phi nhìn thấy thật sự không đành lòng, liền vội vàng cáo lui, chạy ra Dưỡng Tâm điện.
Người đã ly khai, lúc này Gia Nguyên đế mới súc súc miệng, hắng giọng một cái: "Đem chén thuốc kia lại đây cho trẫm."
Thôi Vĩnh Minh ra điện, chỉ có thể là Chu Anh hầu hạ, nàng mặc dù bất mãn bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của hoàng đế này, nhưng cũng không thể tránh được, từ phía sau màn đem chén thuốc nồng đậm kia bưng tới.
Gia Nguyên đế ngửi ngửi, trên mặt cười lạnh không ngừng: "Đi tuyên ám vệ tiến vào."
Gần đây Chu Anh làm chân chạy còn hơn so với Thôi Vĩnh Minh, nàng nghĩ mình về sau trước khi bị biếm lãnh cung còn có thể xin dời cương vị trở thành ngự tiền tổng quản.
Cũng là hai ngày nay nàng mới hiểu biết, mỗi một hoàng đế đều sợ chết, cho nên mỗi hoàng đế đều ngầm huấn luyện một đội ngũ cường đại như cẩm y vệ, bọn họ còn có rất nhiều ngoại hiệu, tỷ như Đả Thính (Mật Thám), Bách Hiểu Sanh, Bất Yếu Mệnh (không muốn sống), cùng với Huyết Tích Tử...
"Trẫm sai ngươi nhìn chằm chằm trong cung, có biết thuốc này đến từ nơi nào?"
"Hồi Hoàng Thượng, thuốc này xác thực là quý phi nương nương tự mình sắc, nhưng trước khi sắc thuốc, người Đức phi nương nương xếp vào trong cung quý phi nương nương đã bỏ thêm vài thứ khác vào."
"Ta nhớ được lúc trước khi điều tra đại công chúa ăn đồ bẩn từng tìm tra thấy Đức phi nương nương sai người tặng đồ sứ tốt tới Ninh Tú cung quý phi nương nương, vậy đồ sứ có trá sao?" Chu Anh thấy bọn họ nắm trong tay hết thảy, liền nhất thời tò mò mở miệng.
"Đó là đồ sứ đã dùng qua của một nhà giàu nhiễm dịch bệnh ở phía nam kinh thành, lần này Đức phi nương nương chính là muốn làm cho đại công chúa nhiễm dịch bệnh, để hãm hại vu oan ngài, khiến ngài cùng quý phi nương nương tàn sát lẫn nhau."
Chu Anh nghẹn họng nhìn Gia Nguyên đế trân trối: "Cho nên, Hoàng Thượng ngài sớm biết được, mấy chuyện xảy ra sau này chỉ là tương kế tựu kế mà thôi?"
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Kêu Thôi Vĩnh Minh sau nửa canh giờ truyền ý chỉ của trẫm, trẫm hiện giờ bệnh tình chuyển biến xấu, nếu có chút bất trắc, nhờ Nhị vương gia và Ngũ vương gia cùng giúp đỡ Tam hoàng tử đăng cơ làm vua, không được sai sót."
Vẫy lui ám vệ, Gia Nguyên đế giống như hưng trí cực cao: "Trẫm lại nhường cho nàng năm quân, chúng ta lại chơi một ván."
"..." Chu Anh cảm thấy tố chất bên trong của hắn thực vượt qua người khác, đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy còn thoải mái nhàn nhã. Đồng thời cũng rất bội phục sự đa mưu túc trí của người đàn ông này, có lẽ là bởi vì từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh tranh đấu gay gắt, hắn có thói quen lúc nào cũng đều phỏng đoán người khác, cho nên mới có thể đem cục diện nắm ở trong tay.
"Nàng có chuyện muốn hỏi?" Gia Nguyên đế cúi đầu mở miệng.
Chu Anh gật gật đầu: "Tần thiếp biết Hoàng Thượng sớm đã có kế sách đối phó với địch, nhưng vẫn cảm thấy hết sức tò mò. Đức phi đa nghi, suy nghĩ sâu xa, Ngũ vương gia nắm trọng binh, Hoàng Thượng làm sao có thể vừa mới đánh đã bại được?"
"Nương nương." Tế Vũ dáng người nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động vào nội điện, "Nô tỳ vẫn đi theo quý phi nương nương, quả nhiên không ngoài chủ tử sở liệu, quý phi nương nương vẫn đi Dưỡng Tâm điện. Nô tỳ đã dựa theo chủ tử phân phó, ngầm cho thêm ít thứ vào trong chén thuốc rồi."
Thần sắc Đức phi khẽ nhúc nhích: "Quý phi tỷ tỷ có vào Dưỡng Tâm điện không? Hiện giờ thập phần lo lắng?"
"Hồi chủ tử, là đi vào." Tế Vũ gật đầu, "Hơn nữa lúc sau khi đi ra Dưỡng Tâm điện, quý phi nương nương vẫn thất thần, sau khi hồi cung liền một mình ở nội thất, mới vừa rồi Ninh Tú cung tuyên thái y, chắc là quý phi nương nương sầu lo thương thân."
"Hãy nghĩ biện pháp làm cho thái hậu nương nương biết được hôm nay quý phi đi Dưỡng Tâm điện." Đức phi nhìn gương trang điểm, nhẹ nhàng nói, "Cần gấp nhất, là Hoàng Thượng đã hạ chiếu triệu Nhị vương gia và Ngũ vương gia tiến cung để giúp đỡ Tam hoàng tử, vậy Vương gia đã danh chính ngôn thuận vào được. Bổn cung ẩn ẩn cảm thấy, ngay cả lão thiên gia (ông trời) đều đang giúp đỡ bổn cung."
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương." Thần tình Vi Phong mang không khí vui mừng mở miệng.
Giờ Dậu, thái hậu liền hạ chỉ ý, lấy tội trước điện thất nghi đem Trương quý phi giới cấm ở tại Ninh Tú cung, nửa bước không được rời đi. Cùng lúc đó, Nhị vương gia và Ngũ vương gia ngay đêm vào cung, cùng thương nghị kế sách ứng đối.
Chu Anh ở trong Dưỡng Tâm điện tựa hồ cũng có thể cảm nhận được mỗi người trong cung này đều cảm thấy thế cuộc bất an, khẩn trương, cả bầu trời Tử Cấm thành đều bị biến hoá kỳ lạ, mây đen bao phủ, hoàng cung đã bị trọng binh bao bọc vây quanh, giống như thành một cái cũi ngay cả ruồi bọ cũng không đi ra được. Thái hậu và Nhị vương gia chủ trì đại cục, quý phi bị cấm chừng ở trong cung, di thể Thư tu nghi còn ở Cảnh Dương cung, không người hỏi thăm, Đức phi nghe Tế Vũ bẩm báo, trên mặt lóe ý cười đang chờ phát động.
Giờ hợi hai khắc, trên không Tử Cấm thành gào thét bắn lên một pháo tín hiệu, đánh vỡ sự yên tĩnh cùng khẩn trương này.
"Thái hậu nương nương, không hay rồi!" Trong Thọ Khang cung đại thái giám đã năm mươi tuổi, lại vẫn là bị cả kinh nghiêng ngả lảo đảo, chạy té vào nội điện Thọ Khang cung, "Thái hậu nương nương, thái y nói Hoàng Thượng sợ là không được, Ngũ vương gia tay phải cầm phù sai điều binh vây kín Dưỡng Tâm điện!"
"Cái gì?!" Thái hậu kinh giật mình đứng dậy, suýt nữa đứng không vững, may mà Vân Cẩm bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà ta. Nhưng sắc mặt thái hậu lại rất khó coi, "Ai gia đã sớm đoán được lão Ngũ này sẽ có tâm tư khác, nhưng lại không nghĩ hắn càn rỡ như vậy!"
"Thái hậu." Sắc mặt chưởng sự công công kia thất kinh, "Nô tài mới vừa rồi thấy có thị vệ hướng Thọ Khang cung bên này, thái hậu cùng Nhị vương gia rời đi trước đi!"
Nhị vương gia gật gật đầu: "Mẫu hậu hãy cùng nhi thần đi đường nhỏ rời đi trước đi, Ngũ đệ hiện giờ đã mất tâm trí, lục thân (cha me, anh em, con cháu, vợ, chồng) không nhận, sợ sẽ đối với mẫu hậu bất lợi."
Hắn không nói ra hiện giờ Hoàng Thượng bị bệnh, không thể gần người, Ngũ vương gia kèm hai bên Dưỡng Tâm điện của Hoàng Thượng, hiện giờ lại dự bị đối phó Thọ Khang cung bức vua thoái vị, nhất định là muốn bức thái hậu hạ ý chỉ lên ngôi, danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị hoàng đế thôi.
"Ai gia vì sao phải đi?!" Lưng thái hậu thẳng tắp, âm lượng đề cao mang theo vài phần uy nghiêm cùng nghiêm trọng ngày xưa không có, "Thiên hạ này là của con trai ai gia, hiện giờ Hoàng Thượng sinh tử chưa biết, ai gia liền nên vì tiên đế, vì Hoàng Thượng bảo vệ cho giang sơn này!"
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Ngũ vương gia vóc người cao lớn, hắn mặc khôi giáp, mang theo rét lạnh và cứng rắn, miệng nói thỉnh an, nhưng trong mắt không có một tia thành ý, "Mẫu hậu đây cũng là bất công, hoàng thượng là con của ngài, nhi thần liền không phải sao? Hiện giờ hoàng huynh sớm chiều khó giữ được, mà nước láng giềng phía đông, phía nam đều là như hổ rình mồi, nếu là mẫu hậu không chọn người kế vị sớm, đó mới là làm tiên đế dưới suối vàng biết được sẽ không an tâm."
Thái hậu tức giận đến phát run: "Ngươi chết tâm đi, ai gia dù có chết cũng sẽ không hạ ý chỉ truyền ngôi cho ngươi! Trong huyết thống của ngươi có một nửa là man di dị tộc, giang sơn này là của Đại Tề, sao lại giao cho loại người lỗ mãng như ngươi được!"
"Lỗ mãng?!" Vẻ mặt Ngũ vương gia châm chọc nhìn thái hậu cao cao tại thượng, "Thái hậu nương nương ghét bỏ nhi thần lỗ mãng? Vậy thái hậu nương nương trên tay có vô số mạng người, lại cao quý chỗ nào?!" Ngũ quan hắn có khác với các vương gia khác, hình dáng sắc nét rất nhiều, lúc này bởi vì ngoan lệ mà có vẻ rất dữ tợn.
Nghĩ đến khi năm tuổi từng tận mắt nhìn thấy mẫu phi bị người Hoàng Hậu phái tới rót chén thuốc, cuối cùng trừng mắt chết ở trước mặt mình, lệ khí trong mắt liền thêm nặng, cảm thấy trong lòng tràn đầy hận thù.
"Ai gia làm hết thảy cũng là vì Đại Tề!" Khí thế thái hậu không chút nào thua người, mắt nhìn về phía Ngũ vương gia trong điện vẫn mang hèn mọn, "Giang sơn này ai gia sẽ không giao cho ngươi - loại người thô bỉ!"
Nhị vương gia chỉ mới vừa bước lên liền bị thị vệ từ phía sau kèm hai bên, hắn không vọng động, nhìn Ngũ vương gia: "Lão Ngũ, đệ hãy bình tĩnh chút. Đệ cứ sai như vậy, liền sẽ bị tội mưu nghịch liên luỵ cửu tộc!" (lk:nhị vương gia nói chuyện ngu wá, cửu tộc cái gì chứ, vậy ko lẽ giết hết con cháu hoàng thất trong đó có ảnh sao??? Haizzz…)
Ngũ vương gia nhíu mày, cảm thấy cảm thấy tê rần, liếc hắn một cái: "Liên luỵ cửu tộc? Ha ha, chê cười, ai tới trị tội ta, đợi sau khi lên ngôi, ngàn dặm giang sơn này đều là của ta, còn có ai dám xen vào!"
"Dã tâm Ngũ vương gia thật lớn." Ngoài cửa Thọ Khang cung xuất hiện một giọng nói quạnh quẽ khác, "Hoàng Thượng từng hạ ý chỉ, Tam hoàng tử mới là danh chính ngôn thuận, Vương gia chẳng lẽ đã quên?"
Ngũ vương gia cười ha ha: "Quả thực như thế sao, ý chỉ này ta lại chưa từng nghe nói. Người thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước tất nhiên là người có năng lực, Tam hoàng tử chỉ là trẻ con, thì sao có thể nhận trọng trách?!"
Đức phi làm sao sẽ không băn khoăn đến dã tâm của Ngũ vương gia, cho nên nghe nói hắn như vậy cũng không kinh ngạc một chút nào: "Ngũ vương gia dũng mãnh thiện chiến lừng danh thiên hạ, nhưng thủ giang sơn so với tranh đấu giành thiên hạ lại khác nhau hoàn toàn, Ngũ vương gia nếu là ngay cả mạng còn không giữ được, thì sao có thể giữ được ngàn dặm giang sơn này?"
Trong mắt Ngũ vương gia lóe lóe, trong bụng có một tia đau đớn không chịu nổi: "Lời này của Đức phi nương nương giải thích thế nào?"
"Vương gia mới vừa rồi cảm thấy đau hay không?" Đức phi mỉm cười nói, "Đau đớn kia tựa như tuần tra tới lui chung quanh ở trong thân thể, giờ Ngũ vương gia đang cảm thấy dưới bụng đau đớn không chịu nổi như bị kim châm?"
Sự tình chuyển tiếp đột ngột làm cho tất cả mọi người có chút bất ngờ, sắc mặt Ngũ vương gia sớm xanh đen, mắt hắn muốn nứt ra, trừng mắt Đức phi: "Ngươi đã làm gì ta?!"
Lúc này Đức phi cũng không nhanh không chậm thỉnh an thái hậu nương nương: "Nô tì cứu giá chậm trễ, kính xin thái hậu nương nương thứ tội."
Chuyện cho tới bây giờ thái hậu còn có cái gì không rõ, chỉ lạnh lùng dò xét nàng: "Đức phi quả nhiên là có tâm, biết Ngũ vương gia có hành động mưu nghịch còn sớm hơn so với ai gia! Ai gia nhìn ngươi làm sao là tới cứu giá, chỉ là qua sông đoạn cầu thôi! Người tới, bắt hai nghịch tặc Ngũ vương gia cùng Đức phi cho ai gia!"
Thị vệ trong điện đứng yên, giống như pho tượng, như không nghe thấy ý chỉ của bà.
Hôm nay Ngũ vương gia cầm bội kiếm vào cung, lúc này liều mạng dùng hết khí lực cuối cùng rút bảo kiếm bên hông ra, đặt ở trên cổ Đức phi: "Yêu phụ! Không mang giải dược ra, ta cho ngươi máu tươi ba thước!"
Đức phi cũng không có nửa điểm sợ hãi, đón nhận ánh mắt của hắn: "Trên người Ngũ vương gia trúng độc chỉ có bổn cung biết được, nếu là kiếm trên tay quơ một cái, chỉ sợ phải ủy khuất Vương gia đi âm tào địa phủ cùng bổn cung!"
"Ngươi!" Trong mắt Ngũ vương gia nổi trận lôi đình, lại không dám xúc động, "Ngươi yên tâm, đợi bổn vương sau khi lên ngôi, chắc chắn đối xử tử tế với mẹ con các ngươi. Ngươi đem giải dược cho bổn vương trước, mau!"
Đức phi chậm rãi nói: "Ngũ vương gia yên tâm, trên người của ngươi mặc dù trúng độc trí mạng, nhưng vẫn chống cự được nửa khắc, đợi Ngũ vương gia phụng thánh chỉ Hoàng Thượng đưa Tam hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế, bổn cung sẽ cho Ngũ vương gia giải dược. Dù sao, Tam hoàng tử tuổi nhỏ, còn cần vị hoàng thúc ngài đến giúp đỡ."
"Đức phi nương nương ngài tội gì như vậy?" Nhị vương gia tính tình nhân từ, rốt cuộc không đành lòng thấy huynh đệ tự giết lẫn nhau, "Hoàng huynh đã hạ chiếu truyền ngôi Tam hoàng tử, ngày sau Đức phi nương nương là hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận, Đức phi cần gì phải nóng lòng nhất thời?"
"Nhị vương gia quả nhiên là nhân hiếu, hiện giờ Hoàng Thượng hấp hối mới không thể không truyền ngôi Tam hoàng tử, nếu hiện nay Hoàng Thượng vẫn bình yên vô sự, làm sao đến phiên Tam hoàng tử không được sủng ái được truyền ngôi?" Đức phi nói xong, vừa cười trong suốt nhìn về phía Ngũ vương gia, "Ngũ vương gia ngươi suy nghĩ như thế nào?"
Nhị vương gia cùng thái hậu đều mở to hai mắt nhìn: "Ngươi nói lời này là ý gì? Chớ không phải là Hoàng Thượng bị nhiễm dịch bệnh cũng là một tay ngươi bày ra?! Độc phụ, tâm tư ngươi quá hiểm ác, độc phụ!"
Thái hậu tức giận không nhẹ, vừa mới dứt lời liền thở gấp một hơi, ngất đi. Nhị vương gia muốn tiến lên, lại bị thị vệ cầm đao ngăn cản, trên cổ có tơ máu đỏ sẫm. Đức phi đang chờ Ngũ vương gia tỏ thái độ, mà Ngũ vương gia chỉ huy thị vệ trong điện chỉ cắn răng cố nén, cảm giác trong bụng giống như vạn con kiến đang cắn, đau đớn tận xương. Trong lúc nhất thời, không khí trong chính điện Thọ Khang cung như dây đàn kéo căng, hết sức căng thẳng.
Giương cung bạt kiếm như vậy, cuối cùng mặt Ngũ vương gia trắng bệch, hắn đã đau đến đầu đầy mồ hôi, trong giọng nói sớm đã mất khí thế, đứt quãng chịu thua, nhưng vẫn không cam lòng: "Được... Bổn vương... đồng ý với ngươi sẽ phụ tá Tam hoàng tử... đăng cơ!"
"Ngũ đệ thật là khẳng khái vô cùng, trẫm cũng chưa đồng ý giang sơn này lưu cho Tam hoàng tử, sao liền đến phiên Ngũ đệ làm chủ?!" Kiếm trên cổ Đức phi mới vừa đặt xuống, còn không chờ ả bật cười liền nghe được một giọng nói không nhanh không chậm ở cửa chính điện Thọ Khang cung, giọng nói cũng không lớn lại giống như chuông đồng rất có khí phách, giờ khắc này có lực làm trời rung đất chuyển, vang động núi sông, làm cho tất cả mọi người trong điện kinh hách đến nín thở ngưng thần, thở cũng không dám thở mạnh.
Gia Nguyên đế cầm viên trắng trên tay dừng một chút, rồi đặt xuống góc phải: "Trở về đi, nói trẫm đã biết tâm ý của nàng, nhưng là bệnh phong hàn, rất dễ lây bệnh, nàng hiện giờ đang thay trẫm quản lý hậu cung, phải quan tâm bản thân thật tốt."
"Hoàng Thượng đối với tất cả mọi người tránh mà không gặp như vậy ngược lại sẽ làm người khả nghi." Chu Anh nhìn thấy thế cục thua thảm trên bàn cờ, ảm đạm đặt viên đen xuống,"Ngũ vương gia có Đức phi nương nương tâm tư tinh tế làm quân sư, Hoàng Thượng sao không để quý phi nương nương nhìn một chút, sẽ càng làm cho trong hậu cung biết bệnh tình của hoàng thượng càng nghiêm trọng?"
Khuyết Tĩnh Hàn suy nghĩ một lát, gật gật đầu: "Thu thập mọi thứ đi."
Quý phi vừa mới vào điện liền nghe thấy Gia Nguyên đế ho khan, trong lòng vừa nhéo lên, phúc thân thỉnh an đều có chút không xong: "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."
"Ái phi miễn lễ... Khụ khụ..." Cách tầng tầng màn che, âm thanh Gia Nguyên đế khàn khàn không chịu nổi, phảng phất như là muốn phá cổ họng, "Trẫm biết được... khụ khụ trong lòng ái phi nhớ thương trẫm... Khụ khụ... Trẫm không có việc gì... Chính là mong ái phi cũng phải... Khụ khụ lấy đại cục làm trọng khụ khụ... Thay trẫm quản lý tốt hậu cung, giải quyết chuyện nhà buồn phiền cho trẫm... Khụ khụ khụ khụ..."
Nói những lời này cực kỳ gian nan, càng về sau ho khan liền dừng không được, Thôi Vĩnh Minh dùng khăn đã ngâm qua rượu thuốc che mặt, vội vã tiến vào hầu hạ, lúc lui ra, Trương quý phi liền thấy trên khăn lụa trắng trong tay hắn toàn là ho ra tơ máu.
Tim phảng phất như là bị níu lấy, trong giọng nói quý phi cũng mang theo một tia khóc nức nở: "Hoàng Thượng bảo trọng long thể quan trọng hơn, việc hậu cung nô tì nhất định sẽ lo lắng cho Hoàng Thượng, việc tiền triều thái hậu nương nương cũng có an bài, nhưng mong Hoàng Thượng sớm ngày khang phục, nô tì cùng chúng tỷ muội đều ngóng trông Hoàng Thượng, hàng nghìn hàng vạn dân chúng cũng ngóng trông Hoàng Thượng long thể an khang."
Gia Nguyên đế còn muốn mở miệng, nhưng chưa nói đã ho, trên người không có khí lực, ngay cả ho khan đều làm như thập phần cố hết sức, Trương quý phi nhìn thấy thật sự không đành lòng, liền vội vàng cáo lui, chạy ra Dưỡng Tâm điện.
Người đã ly khai, lúc này Gia Nguyên đế mới súc súc miệng, hắng giọng một cái: "Đem chén thuốc kia lại đây cho trẫm."
Thôi Vĩnh Minh ra điện, chỉ có thể là Chu Anh hầu hạ, nàng mặc dù bất mãn bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của hoàng đế này, nhưng cũng không thể tránh được, từ phía sau màn đem chén thuốc nồng đậm kia bưng tới.
Gia Nguyên đế ngửi ngửi, trên mặt cười lạnh không ngừng: "Đi tuyên ám vệ tiến vào."
Gần đây Chu Anh làm chân chạy còn hơn so với Thôi Vĩnh Minh, nàng nghĩ mình về sau trước khi bị biếm lãnh cung còn có thể xin dời cương vị trở thành ngự tiền tổng quản.
Cũng là hai ngày nay nàng mới hiểu biết, mỗi một hoàng đế đều sợ chết, cho nên mỗi hoàng đế đều ngầm huấn luyện một đội ngũ cường đại như cẩm y vệ, bọn họ còn có rất nhiều ngoại hiệu, tỷ như Đả Thính (Mật Thám), Bách Hiểu Sanh, Bất Yếu Mệnh (không muốn sống), cùng với Huyết Tích Tử...
"Trẫm sai ngươi nhìn chằm chằm trong cung, có biết thuốc này đến từ nơi nào?"
"Hồi Hoàng Thượng, thuốc này xác thực là quý phi nương nương tự mình sắc, nhưng trước khi sắc thuốc, người Đức phi nương nương xếp vào trong cung quý phi nương nương đã bỏ thêm vài thứ khác vào."
"Ta nhớ được lúc trước khi điều tra đại công chúa ăn đồ bẩn từng tìm tra thấy Đức phi nương nương sai người tặng đồ sứ tốt tới Ninh Tú cung quý phi nương nương, vậy đồ sứ có trá sao?" Chu Anh thấy bọn họ nắm trong tay hết thảy, liền nhất thời tò mò mở miệng.
"Đó là đồ sứ đã dùng qua của một nhà giàu nhiễm dịch bệnh ở phía nam kinh thành, lần này Đức phi nương nương chính là muốn làm cho đại công chúa nhiễm dịch bệnh, để hãm hại vu oan ngài, khiến ngài cùng quý phi nương nương tàn sát lẫn nhau."
Chu Anh nghẹn họng nhìn Gia Nguyên đế trân trối: "Cho nên, Hoàng Thượng ngài sớm biết được, mấy chuyện xảy ra sau này chỉ là tương kế tựu kế mà thôi?"
Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Kêu Thôi Vĩnh Minh sau nửa canh giờ truyền ý chỉ của trẫm, trẫm hiện giờ bệnh tình chuyển biến xấu, nếu có chút bất trắc, nhờ Nhị vương gia và Ngũ vương gia cùng giúp đỡ Tam hoàng tử đăng cơ làm vua, không được sai sót."
Vẫy lui ám vệ, Gia Nguyên đế giống như hưng trí cực cao: "Trẫm lại nhường cho nàng năm quân, chúng ta lại chơi một ván."
"..." Chu Anh cảm thấy tố chất bên trong của hắn thực vượt qua người khác, đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy còn thoải mái nhàn nhã. Đồng thời cũng rất bội phục sự đa mưu túc trí của người đàn ông này, có lẽ là bởi vì từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh tranh đấu gay gắt, hắn có thói quen lúc nào cũng đều phỏng đoán người khác, cho nên mới có thể đem cục diện nắm ở trong tay.
"Nàng có chuyện muốn hỏi?" Gia Nguyên đế cúi đầu mở miệng.
Chu Anh gật gật đầu: "Tần thiếp biết Hoàng Thượng sớm đã có kế sách đối phó với địch, nhưng vẫn cảm thấy hết sức tò mò. Đức phi đa nghi, suy nghĩ sâu xa, Ngũ vương gia nắm trọng binh, Hoàng Thượng làm sao có thể vừa mới đánh đã bại được?"
"Nương nương." Tế Vũ dáng người nhẹ nhàng, lặng yên không một tiếng động vào nội điện, "Nô tỳ vẫn đi theo quý phi nương nương, quả nhiên không ngoài chủ tử sở liệu, quý phi nương nương vẫn đi Dưỡng Tâm điện. Nô tỳ đã dựa theo chủ tử phân phó, ngầm cho thêm ít thứ vào trong chén thuốc rồi."
Thần sắc Đức phi khẽ nhúc nhích: "Quý phi tỷ tỷ có vào Dưỡng Tâm điện không? Hiện giờ thập phần lo lắng?"
"Hồi chủ tử, là đi vào." Tế Vũ gật đầu, "Hơn nữa lúc sau khi đi ra Dưỡng Tâm điện, quý phi nương nương vẫn thất thần, sau khi hồi cung liền một mình ở nội thất, mới vừa rồi Ninh Tú cung tuyên thái y, chắc là quý phi nương nương sầu lo thương thân."
"Hãy nghĩ biện pháp làm cho thái hậu nương nương biết được hôm nay quý phi đi Dưỡng Tâm điện." Đức phi nhìn gương trang điểm, nhẹ nhàng nói, "Cần gấp nhất, là Hoàng Thượng đã hạ chiếu triệu Nhị vương gia và Ngũ vương gia tiến cung để giúp đỡ Tam hoàng tử, vậy Vương gia đã danh chính ngôn thuận vào được. Bổn cung ẩn ẩn cảm thấy, ngay cả lão thiên gia (ông trời) đều đang giúp đỡ bổn cung."
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương." Thần tình Vi Phong mang không khí vui mừng mở miệng.
Giờ Dậu, thái hậu liền hạ chỉ ý, lấy tội trước điện thất nghi đem Trương quý phi giới cấm ở tại Ninh Tú cung, nửa bước không được rời đi. Cùng lúc đó, Nhị vương gia và Ngũ vương gia ngay đêm vào cung, cùng thương nghị kế sách ứng đối.
Chu Anh ở trong Dưỡng Tâm điện tựa hồ cũng có thể cảm nhận được mỗi người trong cung này đều cảm thấy thế cuộc bất an, khẩn trương, cả bầu trời Tử Cấm thành đều bị biến hoá kỳ lạ, mây đen bao phủ, hoàng cung đã bị trọng binh bao bọc vây quanh, giống như thành một cái cũi ngay cả ruồi bọ cũng không đi ra được. Thái hậu và Nhị vương gia chủ trì đại cục, quý phi bị cấm chừng ở trong cung, di thể Thư tu nghi còn ở Cảnh Dương cung, không người hỏi thăm, Đức phi nghe Tế Vũ bẩm báo, trên mặt lóe ý cười đang chờ phát động.
Giờ hợi hai khắc, trên không Tử Cấm thành gào thét bắn lên một pháo tín hiệu, đánh vỡ sự yên tĩnh cùng khẩn trương này.
"Thái hậu nương nương, không hay rồi!" Trong Thọ Khang cung đại thái giám đã năm mươi tuổi, lại vẫn là bị cả kinh nghiêng ngả lảo đảo, chạy té vào nội điện Thọ Khang cung, "Thái hậu nương nương, thái y nói Hoàng Thượng sợ là không được, Ngũ vương gia tay phải cầm phù sai điều binh vây kín Dưỡng Tâm điện!"
"Cái gì?!" Thái hậu kinh giật mình đứng dậy, suýt nữa đứng không vững, may mà Vân Cẩm bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy bà ta. Nhưng sắc mặt thái hậu lại rất khó coi, "Ai gia đã sớm đoán được lão Ngũ này sẽ có tâm tư khác, nhưng lại không nghĩ hắn càn rỡ như vậy!"
"Thái hậu." Sắc mặt chưởng sự công công kia thất kinh, "Nô tài mới vừa rồi thấy có thị vệ hướng Thọ Khang cung bên này, thái hậu cùng Nhị vương gia rời đi trước đi!"
Nhị vương gia gật gật đầu: "Mẫu hậu hãy cùng nhi thần đi đường nhỏ rời đi trước đi, Ngũ đệ hiện giờ đã mất tâm trí, lục thân (cha me, anh em, con cháu, vợ, chồng) không nhận, sợ sẽ đối với mẫu hậu bất lợi."
Hắn không nói ra hiện giờ Hoàng Thượng bị bệnh, không thể gần người, Ngũ vương gia kèm hai bên Dưỡng Tâm điện của Hoàng Thượng, hiện giờ lại dự bị đối phó Thọ Khang cung bức vua thoái vị, nhất định là muốn bức thái hậu hạ ý chỉ lên ngôi, danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị hoàng đế thôi.
"Ai gia vì sao phải đi?!" Lưng thái hậu thẳng tắp, âm lượng đề cao mang theo vài phần uy nghiêm cùng nghiêm trọng ngày xưa không có, "Thiên hạ này là của con trai ai gia, hiện giờ Hoàng Thượng sinh tử chưa biết, ai gia liền nên vì tiên đế, vì Hoàng Thượng bảo vệ cho giang sơn này!"
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Ngũ vương gia vóc người cao lớn, hắn mặc khôi giáp, mang theo rét lạnh và cứng rắn, miệng nói thỉnh an, nhưng trong mắt không có một tia thành ý, "Mẫu hậu đây cũng là bất công, hoàng thượng là con của ngài, nhi thần liền không phải sao? Hiện giờ hoàng huynh sớm chiều khó giữ được, mà nước láng giềng phía đông, phía nam đều là như hổ rình mồi, nếu là mẫu hậu không chọn người kế vị sớm, đó mới là làm tiên đế dưới suối vàng biết được sẽ không an tâm."
Thái hậu tức giận đến phát run: "Ngươi chết tâm đi, ai gia dù có chết cũng sẽ không hạ ý chỉ truyền ngôi cho ngươi! Trong huyết thống của ngươi có một nửa là man di dị tộc, giang sơn này là của Đại Tề, sao lại giao cho loại người lỗ mãng như ngươi được!"
"Lỗ mãng?!" Vẻ mặt Ngũ vương gia châm chọc nhìn thái hậu cao cao tại thượng, "Thái hậu nương nương ghét bỏ nhi thần lỗ mãng? Vậy thái hậu nương nương trên tay có vô số mạng người, lại cao quý chỗ nào?!" Ngũ quan hắn có khác với các vương gia khác, hình dáng sắc nét rất nhiều, lúc này bởi vì ngoan lệ mà có vẻ rất dữ tợn.
Nghĩ đến khi năm tuổi từng tận mắt nhìn thấy mẫu phi bị người Hoàng Hậu phái tới rót chén thuốc, cuối cùng trừng mắt chết ở trước mặt mình, lệ khí trong mắt liền thêm nặng, cảm thấy trong lòng tràn đầy hận thù.
"Ai gia làm hết thảy cũng là vì Đại Tề!" Khí thế thái hậu không chút nào thua người, mắt nhìn về phía Ngũ vương gia trong điện vẫn mang hèn mọn, "Giang sơn này ai gia sẽ không giao cho ngươi - loại người thô bỉ!"
Nhị vương gia chỉ mới vừa bước lên liền bị thị vệ từ phía sau kèm hai bên, hắn không vọng động, nhìn Ngũ vương gia: "Lão Ngũ, đệ hãy bình tĩnh chút. Đệ cứ sai như vậy, liền sẽ bị tội mưu nghịch liên luỵ cửu tộc!" (lk:nhị vương gia nói chuyện ngu wá, cửu tộc cái gì chứ, vậy ko lẽ giết hết con cháu hoàng thất trong đó có ảnh sao??? Haizzz…)
Ngũ vương gia nhíu mày, cảm thấy cảm thấy tê rần, liếc hắn một cái: "Liên luỵ cửu tộc? Ha ha, chê cười, ai tới trị tội ta, đợi sau khi lên ngôi, ngàn dặm giang sơn này đều là của ta, còn có ai dám xen vào!"
"Dã tâm Ngũ vương gia thật lớn." Ngoài cửa Thọ Khang cung xuất hiện một giọng nói quạnh quẽ khác, "Hoàng Thượng từng hạ ý chỉ, Tam hoàng tử mới là danh chính ngôn thuận, Vương gia chẳng lẽ đã quên?"
Ngũ vương gia cười ha ha: "Quả thực như thế sao, ý chỉ này ta lại chưa từng nghe nói. Người thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước tất nhiên là người có năng lực, Tam hoàng tử chỉ là trẻ con, thì sao có thể nhận trọng trách?!"
Đức phi làm sao sẽ không băn khoăn đến dã tâm của Ngũ vương gia, cho nên nghe nói hắn như vậy cũng không kinh ngạc một chút nào: "Ngũ vương gia dũng mãnh thiện chiến lừng danh thiên hạ, nhưng thủ giang sơn so với tranh đấu giành thiên hạ lại khác nhau hoàn toàn, Ngũ vương gia nếu là ngay cả mạng còn không giữ được, thì sao có thể giữ được ngàn dặm giang sơn này?"
Trong mắt Ngũ vương gia lóe lóe, trong bụng có một tia đau đớn không chịu nổi: "Lời này của Đức phi nương nương giải thích thế nào?"
"Vương gia mới vừa rồi cảm thấy đau hay không?" Đức phi mỉm cười nói, "Đau đớn kia tựa như tuần tra tới lui chung quanh ở trong thân thể, giờ Ngũ vương gia đang cảm thấy dưới bụng đau đớn không chịu nổi như bị kim châm?"
Sự tình chuyển tiếp đột ngột làm cho tất cả mọi người có chút bất ngờ, sắc mặt Ngũ vương gia sớm xanh đen, mắt hắn muốn nứt ra, trừng mắt Đức phi: "Ngươi đã làm gì ta?!"
Lúc này Đức phi cũng không nhanh không chậm thỉnh an thái hậu nương nương: "Nô tì cứu giá chậm trễ, kính xin thái hậu nương nương thứ tội."
Chuyện cho tới bây giờ thái hậu còn có cái gì không rõ, chỉ lạnh lùng dò xét nàng: "Đức phi quả nhiên là có tâm, biết Ngũ vương gia có hành động mưu nghịch còn sớm hơn so với ai gia! Ai gia nhìn ngươi làm sao là tới cứu giá, chỉ là qua sông đoạn cầu thôi! Người tới, bắt hai nghịch tặc Ngũ vương gia cùng Đức phi cho ai gia!"
Thị vệ trong điện đứng yên, giống như pho tượng, như không nghe thấy ý chỉ của bà.
Hôm nay Ngũ vương gia cầm bội kiếm vào cung, lúc này liều mạng dùng hết khí lực cuối cùng rút bảo kiếm bên hông ra, đặt ở trên cổ Đức phi: "Yêu phụ! Không mang giải dược ra, ta cho ngươi máu tươi ba thước!"
Đức phi cũng không có nửa điểm sợ hãi, đón nhận ánh mắt của hắn: "Trên người Ngũ vương gia trúng độc chỉ có bổn cung biết được, nếu là kiếm trên tay quơ một cái, chỉ sợ phải ủy khuất Vương gia đi âm tào địa phủ cùng bổn cung!"
"Ngươi!" Trong mắt Ngũ vương gia nổi trận lôi đình, lại không dám xúc động, "Ngươi yên tâm, đợi bổn vương sau khi lên ngôi, chắc chắn đối xử tử tế với mẹ con các ngươi. Ngươi đem giải dược cho bổn vương trước, mau!"
Đức phi chậm rãi nói: "Ngũ vương gia yên tâm, trên người của ngươi mặc dù trúng độc trí mạng, nhưng vẫn chống cự được nửa khắc, đợi Ngũ vương gia phụng thánh chỉ Hoàng Thượng đưa Tam hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế, bổn cung sẽ cho Ngũ vương gia giải dược. Dù sao, Tam hoàng tử tuổi nhỏ, còn cần vị hoàng thúc ngài đến giúp đỡ."
"Đức phi nương nương ngài tội gì như vậy?" Nhị vương gia tính tình nhân từ, rốt cuộc không đành lòng thấy huynh đệ tự giết lẫn nhau, "Hoàng huynh đã hạ chiếu truyền ngôi Tam hoàng tử, ngày sau Đức phi nương nương là hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận, Đức phi cần gì phải nóng lòng nhất thời?"
"Nhị vương gia quả nhiên là nhân hiếu, hiện giờ Hoàng Thượng hấp hối mới không thể không truyền ngôi Tam hoàng tử, nếu hiện nay Hoàng Thượng vẫn bình yên vô sự, làm sao đến phiên Tam hoàng tử không được sủng ái được truyền ngôi?" Đức phi nói xong, vừa cười trong suốt nhìn về phía Ngũ vương gia, "Ngũ vương gia ngươi suy nghĩ như thế nào?"
Nhị vương gia cùng thái hậu đều mở to hai mắt nhìn: "Ngươi nói lời này là ý gì? Chớ không phải là Hoàng Thượng bị nhiễm dịch bệnh cũng là một tay ngươi bày ra?! Độc phụ, tâm tư ngươi quá hiểm ác, độc phụ!"
Thái hậu tức giận không nhẹ, vừa mới dứt lời liền thở gấp một hơi, ngất đi. Nhị vương gia muốn tiến lên, lại bị thị vệ cầm đao ngăn cản, trên cổ có tơ máu đỏ sẫm. Đức phi đang chờ Ngũ vương gia tỏ thái độ, mà Ngũ vương gia chỉ huy thị vệ trong điện chỉ cắn răng cố nén, cảm giác trong bụng giống như vạn con kiến đang cắn, đau đớn tận xương. Trong lúc nhất thời, không khí trong chính điện Thọ Khang cung như dây đàn kéo căng, hết sức căng thẳng.
Giương cung bạt kiếm như vậy, cuối cùng mặt Ngũ vương gia trắng bệch, hắn đã đau đến đầu đầy mồ hôi, trong giọng nói sớm đã mất khí thế, đứt quãng chịu thua, nhưng vẫn không cam lòng: "Được... Bổn vương... đồng ý với ngươi sẽ phụ tá Tam hoàng tử... đăng cơ!"
"Ngũ đệ thật là khẳng khái vô cùng, trẫm cũng chưa đồng ý giang sơn này lưu cho Tam hoàng tử, sao liền đến phiên Ngũ đệ làm chủ?!" Kiếm trên cổ Đức phi mới vừa đặt xuống, còn không chờ ả bật cười liền nghe được một giọng nói không nhanh không chậm ở cửa chính điện Thọ Khang cung, giọng nói cũng không lớn lại giống như chuông đồng rất có khí phách, giờ khắc này có lực làm trời rung đất chuyển, vang động núi sông, làm cho tất cả mọi người trong điện kinh hách đến nín thở ngưng thần, thở cũng không dám thở mạnh.
/102
|