Thời tiết ở sơn trang nghỉ hè quả nhiên hợp lòng người, không có khô nóng như kinh thành, vào lúc giữa trưa ăn một chén băng lại mát mẻ cả người.
Chu Anh đặt chén sứ trong tay xuống: "Trong Phi Vân các có khối băng, Bách Hợp khéo tay, nói nàng cũng làm một ít các em dùng đi, hương vị quả nhiên là ngon vô cùng."
"Nô tỳ đa tạ chủ tử ưu ái, chén trái cây ướp lạnh rất hiếm, đặc biệt là quả mọng phía bắc này, chua ngọt hợp lòng người, thập phần hữu hạn." Lan Tương nói,"Loại trái cây ướp lạnh này tổng cộng chỉ có năm chén, Hoàng Thượng liền thưởng chủ tử một phần, có thể thấy Hoàng Thượng đối với chủ tử ngài rất là tốt."
Nhớ tới ngày ấy khi tiến vào nội thất nhìn thấy hiện trường, sắc mặt Lan Tương bỗng dưng đỏ.
Chu Anh buồn bực: "Là thân mình có chỗ không thoải mái, sao sắc mặt hồng như vậy?"
Lan Tương lắc đầu, xoay người liền đi ra ngoài, Bách Hợp ổn trọng hơn, tất nhiên là nhìn ra tâm tư của nàng: "Tám phần là nghĩ tới chuyện khác, chủ tử đừng quá để ý. Nhưng thật ra chén băng này mặc dù ngon, chung quy tính hàn, chủ tử dùng vừa phải thôi."
Chu Anh đành phải từ bỏ, Bách Hợp này ngàn tốt vạn tốt, nhưng thích hạn chế chuyện ăn uống của nàng, cái gì cũng đều lướt qua rồi dừng lại. Ngẫm lại cũng chỉ là vì thân thể của nàng, Chu Anh đành thỏa hiệp.
"Đi thôi, cùng ta đi nhìn tiểu công chúa đi, vừa lúc hoa sen hành cung nở rộ, chuẩn bị cái bè nhỏ, ta muốn tự mình đi hái vài đài sen." Chu Anh đứng lên nói, "Mặc dù là hành cung, đấu tranh cũng sẽ không có dừng một ngày, liền để cho ta hưởng thụ thêm một ngày nhàn hạ nữa đi."
Chu Anh đến chỗ ao sen này chính là muốn tìm một phần thanh tĩnh, lại không nghĩ cũng gặp Trương dung hoa gần đây vẫn trốn tránh đang ở nơi này, dáng người nàng nhẹ nhàng ở trên mặt nước nhảy múa, điệu múa tuyệt diệu như Triệu Phi Yến vậy. Chính là chẳng biết tại sao, Chu Anh cảm thấy nàng không có tự nhiên, từng động tác gắng sức thu hồi, tựa hồ là đang cố kỵ cái gì.
Cho dù động tác rất nhẹ, cũng kinh động tới Trương dung hoa, nếu không phải cung nữ bên cạnh động tác mau, Trương dung hoa sợ là cũng bị sợ tới mức té vào trong ao sen này.
"Là lỗi của ta, không biết muội muội thật hăng hái ở đây luyện vũ, còn kinh động Dung hoa muội muội, tỷ tỷ bồi lễ cho muội muội." Chu Anh gật đầu nói.
Trương dung hoa cũng không còn thất lễ, vấn an xong mới lắc đầu "Tu Nghi tỷ tỷ nghiêm trọng, tần thiếp bất quá là nhàm chán, tìm cái địa phương không dọa người, tìm việc vui thôi. Kỹ thuật nhảy vụng về, chỉ mong đừng bẩn mắt tu nghi tỷ tỷ."
"Muội muội đừng khiêm tốn, bậc kỹ thuật nhảy này đừng nói là ta, đó là quý phi nương nương, Đức phi nương nương cùng Hoàng Thượng thấy, sợ là đều phải khen không dứt miệng." Chu Anh thản nhiên nói, "Nhưng muội muội đừng oán tỷ tỷ lắm miệng, muội muội tuy đa tài đa nghệ, tài đánh đàn, kỹ thuật nhảy mọi thứ trác tuyệt, lại thủy chung cũng không cách nào làm Hoàng Thượng ghé mắt, tỷ tỷ đều thấy tiếc cho muội muội. Ta tự nhận không đa tài như muội muội, liền không quấy rầy nhã hứng muội muội. Bách Hợp, chúng ta đi thôi."
"Tu nghi tỷ tỷ xin dừng bước." Bè của nàng đang định rời khỏi, Trương dung hoa lại đột nhiên lên tiếng, "Nơi này phong cảnh rất đẹp, nếu không thưởng thức một phen, thực sự cô phụ."
Chu Anh mỉm cười: "Muội muội nói rất đúng, cảnh đẹp này không nên cô phụ phải không?"
Ngắm cảnh là giả, muốn từ nàng kiếm chút tin tức mới là mục đích chính của Trương dung hoa. Chu Anh mới vừa rồi nói một chút rồi dừng, lập tức liền vẫn không mặn không nhạt nói chút hàn huyên râu ria: "Lá sen vô cùng xanh, hoa sen hồng. Ngẫu hoa ở trong chỗ sâu này làm người say mê, cũng khó trách muội muội chọn lấy chỗ ngồi này."
"Muội muội làm sao bì kịp được tỷ tỷ thức thời như vậy, có thể làm Hoàng Thượng vui mừng?" Trương dung hoa cười nhìn Thư tu nghi cách đó không xa, trong lòng nhất thời muôn vàn tư vị, vừa là ghen tị, vừa là hâm mộ, càng nhiều là khó hiểu.
Lúc trước hai người đồng dạng lấy phân vị thường tại tiến cung, nàng liền đã biết người là này thứ muội Thục phi. Hỏi thăm được không ít tin tức, không có chỗ nào mà không phải là đồn đãi về người phụ nữ này yếu đuối vô năng, nàng liền không để vào mắt có chút nào, thậm chí ở ngày vào cung còn có ý vô tình chèn ép nàng. Ai có thể lường trước chỉ mới một năm rưỡi, hai người đã sớm khác biệt long trời lỡ đất. Kẻ kém cỏi này từng thậm chí cũng không được nàng để vào mắt, lại sớm vượt qua nàng đã trở thành sườn tam phẩm tu nghi. Mà nàng, dùng hết toàn lực mới chỉ là sườn ngũ phẩm dung hoa, chênh lệch lật trời so với nàng.
Từ nhỏ, mẫu thân cùng tổ mẫu giáo huấn đó là ngày sau nàng sẽ vào cung trở thành người phụ nữ của hoàng thượng, rồi sau đó cung đẹp ba nghìn, vào cung phải trở nên nổi bật, nhất định phải có chỗ hơn người. Cho nên khi năm tuổi ở trong phủ liền mời tiên sinh, dạy nàng học vũ học đàn, thời điểm mười lăm tuổi liền đã nổi danh khắp kinh thành, công tử đến phủ cầu thân muốn phá cánh cửa của Trương phủ. Khi đó nàng ở trong mắt tất cả công tử nhà giàu có thế gia ở kinh thành đều có thể so với công chúa, nhưng nàng mắt cũng không chớp, cự tuyệt toàn bộ ngoài cửa, toàn tâm toàn ý cho kỳ tuyển tú của tân đế.
Nàng chí khí tràn đầy, trong lòng tất cả đều là ngạo khí, tin tưởng mình tất nhiên có thể bắt được tâm hoàng thượng, trở thành Trương quý phi kế tiếp.
Trương dung hoa thu hồi ánh mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, tiến cung mới chỉ hơn một năm, cũng đã đem ngạo khí nàng nuôi mười sáu năm ở trong phủ, đều tiêu ma hết.
Chu Anh tất nhiên là không biết trong lòng nàng tâm tư lưu chuyển trăm ngàn, mỉm cười mở miệng: "Nếu bàn về cảm kích thức thời, lại có ai bì kịp được dung hoa muội muội cầm vũ tuyệt hảo?"
"Tu nghi tỷ tỷ cũng đừng chê cười tần thiếp." Trương dung hoa cười khổ, "Tần thiếp đó là tự ý học vũ cầm, lại làm sao vượt qua tâm tư thất khiếu lả lướt của tu nghi tỷ tỷ? Hoàng Thượng càng thêm yêu mến tỷ tỷ, muội muội nhìn thấy, ở trong lòng rất hâm mộ. Nếu tần thiếp học được một phần tỷ tỷ, đó chính là vinh hạnh."
Chu Anh biết được ý tứ lời này của nàng, không nhẹ không nặng chỉ điểm nói: "Kỳ thật cũng không có gì khác, Hoàng Thượng xưa nay thích người đơn thuần ôn hòa. Lúc Hoàng Thượng sắc phong Đức phi ngày ấy từng nói với ta, Đức phi mấy năm nay tâm tính đạm bạc, không cùng chúng phi tần hậu cung tranh thủ tình cảm, đức hạnh rất tốt, có được thánh tâm. Hiền phi nương nương cũng như vậy, cho nên mấy năm nay Hoàng Thượng vẫn đều chưa từng bạc đãi nàng."
Trên mặt Trương dung hoa có một tia cười châm chọc chợt lóe lên: "Thư tu nghi nói có lý, người phụ nữ đơn thuần ôn hoà hiền hậu, tự nhiên sẽ làm Hoàng Thượng bớt lo không ít, Hoàng Thượng sẽ thích ngay."
"Muội muội có thể nghĩ như vậy, vậy đúng rồi." Chu Anh cũng không sợ mủ hoa sen dính vào, dùng tay bẻ gãy đóa hoa sen chưa nở hết, "Hoa sen lần này phẩm chất rất thanh tao, mà không cần ca tụng, nhưng tính cách biết quay đầu lại đúng lúc cũng đáng được ngợi khen, không riêng gì ta, Hoàng Thượng cũng chắc chắn thích."
Nói xong những lời này, Chu Anh liền phân phó Bách Hợp đẩy mái chèo ly khai, mặc kệ như thế nào, nàng hôm nay dao động Trương dung hoa mục đích xem như đạt đến. Về phần nàng ta có thể tiêu hóa lời nói này hay không, sau khi tiêu hóa lời nói này sẽ làm ra hành động gì, vậy chỉ có thể mỏi mắt mong chờ.
Thư tu nghi rời đi đã lâu rồi, cung nhân bên cạnh Trương dung hoa mới thử khuyên nhủ: "Chủ tử, nô tỳ cảm thấy lời nói của Thư tu nghi đều không phải là không có đạo lý, Hoàng Thượng hiện giờ cũng không biết bộ mặt thật của Đức phi nương nương, mới bị nàng ta lừa bịp, nếu là chủ tử bỏ gian tà theo chính nghĩa, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không hoài nghi chủ tử nữa."
Trương dung hoa lắc lắc đầu: "Ta từng đã tin tưởng Đức phi nương nương như vậy, nghĩ nàng ta thật sự là tâm địa Bồ Tát, cuối cùng lại lưu lạc trở thành một con cờ của nàng ta thôi. Hậu cung này làm sao sẽ có người chân chính đơn thuần ôn hòa chứ? Lúc trước Đức phi là không có hảo ý lợi dụng ta, ngươi làm sao biết Thư tu nghi này có giống Đức phi lúc trước không, không có hảo ý, có toan tính khác?"
"Chủ tử nói đúng, là nô tỳ lo lắng không chu toàn."
"Làm sao là ngươi sai?" Vẻ mặt Trương dung hoa cô đơn, "Đó là ta kỳ thật cũng động tâm, nếu bàn về phân vị, Thư tu nghi tất nhiên là không bằng Đức phi, nhưng luận về sủng ái của hoàng thượng, lại có ai bì kịp bằng Thư tu nghi? Hậu cung có ai không hâm mộ Thư tu nghi, ta nghĩ tới lời nói của nàng ta, trong lòng lại làm sao không rục rịch đây?"
Nghĩ đến một sự kiện khác, Trương dung hoa vỗ về bụng của mình, vẻ mặt lo lắng.
Cung nữ biết nỗi lòng chủ tử nhà mình không tốt, liền cũng không nhiều lời nữa, nhẹ nhàng vạch lá sen rời đi, để cho chủ tử trên thuyền nhỏ lẳng lặng suy nghĩ.
Đợi chủ tớ Trương dung hoa rời đi, cách đó không xa Đức phi mới thản nhiên phân phó: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng trở về đi."
"Nương nương chỉ muốn tại chốn đào nguyên này nghỉ tạm thôi, nhưng lại không nghĩ gặp được một hồi trò hay như vậy." Vi Phong liền vạch lá sen vừa nói, "Nương nương cảm thấy lần này ý của Thư tu nghi là như thế nào?"
Sắc mặt Đức phi bí hiểm: "Nàng muốn thế nào cũng không trọng yếu, bổn cung cũng không có nhược điểm gì rơi vào trong tay nàng, nhưng Trương dung hoa này, thủy chung là cái tai hoạ ngầm, bổn cung chi bằng nghĩ biện pháp vạn toàn làm nàng giữ bí mật."
"Nương nương không cần băn khoăn như vậy?" Vi Phong hơi có khó hiểu, "Hiện giờ nương nương đang ở bốn phi vị, lại chưởng quản sự vụ hành cung, tùy tiện tìm cái cớ liền có thể đuổi nho nhỏ sườn ngũ phẩm dung hoa này, làm gì chiêm tiền cố hậu như vậy?"
Đức phi lắc đầu: “Bổn cung mới vừa tiếp quản sự vụ hành cung, nếu sau đó xảy ra đường rẽ gì, vậy Hoàng Thượng tất nhiên sẽ cảm thấy bổn cung chưởng quản bất lực, ngày sau hồi cung lại như thế nào an tâm đem cung quyền giao cho bổn cung?"
Vi Phong gật gật đầu, vẻ mặt khâm phục: "Vẫn là nương nương nghĩ sâu xa."
"Chủ tử, quả nhiên không ngoài ngài sở liệu, cung nữ bên người Trương dung hoa hôm nay lén lút đi truyền Nhan thái y, còn mở phương thuốc, sắc thuốc, nơi này là bả thuốc được rửa qua sau khi sắc." An công công mở ra khăn gấm, lộ ra bả thuốc đã tra được đen thùi.
Mùi thuốc thập phần nồng, Chu Anh nhíu nhíu mày: "Tư vị nặng như vậy, có tra ra là cái gì không?"
An Thanh Bình trả lời: "Hồi chủ tử, nô tài đã mời người xem xét thuốc này, tất cả đều là thuốc an thai, dược tính rất mạnh, có thể thấy được Trương dung hoa quả thật đã có mang long duệ."
Chu Anh gật gật đầu, nàng sớm đoán được vài phần. Chính là thay Trương dung hoa này tiếc hận, vốn phần lớn phụ nữ hậu cung lười biếng, thân mình thể cốt liền không tốt. Ba tháng đầu đã nguy hiểm càng nguy hiểm, hơn nữa đoạn đường tới Bắc Thượng này quá xóc nảy, một thai này có thể bình yên vô sự, vậy mới là kỳ tích.
Nếu trước khi xuất phát, Trương dung hoa đã phát hiện chính mình mang thai còn kiên trì theo ngự giá Bắc Thượng, vậy chỉ có thể nói chuyện này hết thảy đều là gieo gió gặt bão. Nếu là sau khi xuất phát mới phát hiện, nàng cũng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho đứa bé trong bụng Trương dung hoa.
"Vậy Nhan thái y chính là quan môn đệ tử của viện phán tiền nhiệm Trương thái y?" Chu Anh hỏi.
An Thanh Bình gật gật đầu: "Chủ tử nói đúng, Nhan thái y là một tay Trương thái y đề bạt vào Thái y viện, y thuật cũng là hàng đầu, cho nên lần này Hoàng Thượng mới dẫn Nhan thái y đi theo."
Chu Anh khoát tay áo ý bảo hắn lui ra, liền dựa vào quý phi ghế suy nghĩ. Lúc trước Vĩnh Hòa cung cháy thiếu chút nữa làm bị thương tiểu công chúa, kinh hoàng ngày ấy vẫn còn rõ ràng trong lòng, nàng cũng không từng quên, nhưng hiện giờ Trương dung hoa cũng mang thai sắp làm mẹ người, nàng có tâm muốn báo thù nhưng lại chần chờ.
"Lục La, hầu hạ ta thay quần áo đi, ta muốn đi gặp Hoàng Thượng." Chu Anh không phải người dây dưa, chỉ sau một chén trà, liền quyết định.
Chu Anh đặt chén sứ trong tay xuống: "Trong Phi Vân các có khối băng, Bách Hợp khéo tay, nói nàng cũng làm một ít các em dùng đi, hương vị quả nhiên là ngon vô cùng."
"Nô tỳ đa tạ chủ tử ưu ái, chén trái cây ướp lạnh rất hiếm, đặc biệt là quả mọng phía bắc này, chua ngọt hợp lòng người, thập phần hữu hạn." Lan Tương nói,"Loại trái cây ướp lạnh này tổng cộng chỉ có năm chén, Hoàng Thượng liền thưởng chủ tử một phần, có thể thấy Hoàng Thượng đối với chủ tử ngài rất là tốt."
Nhớ tới ngày ấy khi tiến vào nội thất nhìn thấy hiện trường, sắc mặt Lan Tương bỗng dưng đỏ.
Chu Anh buồn bực: "Là thân mình có chỗ không thoải mái, sao sắc mặt hồng như vậy?"
Lan Tương lắc đầu, xoay người liền đi ra ngoài, Bách Hợp ổn trọng hơn, tất nhiên là nhìn ra tâm tư của nàng: "Tám phần là nghĩ tới chuyện khác, chủ tử đừng quá để ý. Nhưng thật ra chén băng này mặc dù ngon, chung quy tính hàn, chủ tử dùng vừa phải thôi."
Chu Anh đành phải từ bỏ, Bách Hợp này ngàn tốt vạn tốt, nhưng thích hạn chế chuyện ăn uống của nàng, cái gì cũng đều lướt qua rồi dừng lại. Ngẫm lại cũng chỉ là vì thân thể của nàng, Chu Anh đành thỏa hiệp.
"Đi thôi, cùng ta đi nhìn tiểu công chúa đi, vừa lúc hoa sen hành cung nở rộ, chuẩn bị cái bè nhỏ, ta muốn tự mình đi hái vài đài sen." Chu Anh đứng lên nói, "Mặc dù là hành cung, đấu tranh cũng sẽ không có dừng một ngày, liền để cho ta hưởng thụ thêm một ngày nhàn hạ nữa đi."
Chu Anh đến chỗ ao sen này chính là muốn tìm một phần thanh tĩnh, lại không nghĩ cũng gặp Trương dung hoa gần đây vẫn trốn tránh đang ở nơi này, dáng người nàng nhẹ nhàng ở trên mặt nước nhảy múa, điệu múa tuyệt diệu như Triệu Phi Yến vậy. Chính là chẳng biết tại sao, Chu Anh cảm thấy nàng không có tự nhiên, từng động tác gắng sức thu hồi, tựa hồ là đang cố kỵ cái gì.
Cho dù động tác rất nhẹ, cũng kinh động tới Trương dung hoa, nếu không phải cung nữ bên cạnh động tác mau, Trương dung hoa sợ là cũng bị sợ tới mức té vào trong ao sen này.
"Là lỗi của ta, không biết muội muội thật hăng hái ở đây luyện vũ, còn kinh động Dung hoa muội muội, tỷ tỷ bồi lễ cho muội muội." Chu Anh gật đầu nói.
Trương dung hoa cũng không còn thất lễ, vấn an xong mới lắc đầu "Tu Nghi tỷ tỷ nghiêm trọng, tần thiếp bất quá là nhàm chán, tìm cái địa phương không dọa người, tìm việc vui thôi. Kỹ thuật nhảy vụng về, chỉ mong đừng bẩn mắt tu nghi tỷ tỷ."
"Muội muội đừng khiêm tốn, bậc kỹ thuật nhảy này đừng nói là ta, đó là quý phi nương nương, Đức phi nương nương cùng Hoàng Thượng thấy, sợ là đều phải khen không dứt miệng." Chu Anh thản nhiên nói, "Nhưng muội muội đừng oán tỷ tỷ lắm miệng, muội muội tuy đa tài đa nghệ, tài đánh đàn, kỹ thuật nhảy mọi thứ trác tuyệt, lại thủy chung cũng không cách nào làm Hoàng Thượng ghé mắt, tỷ tỷ đều thấy tiếc cho muội muội. Ta tự nhận không đa tài như muội muội, liền không quấy rầy nhã hứng muội muội. Bách Hợp, chúng ta đi thôi."
"Tu nghi tỷ tỷ xin dừng bước." Bè của nàng đang định rời khỏi, Trương dung hoa lại đột nhiên lên tiếng, "Nơi này phong cảnh rất đẹp, nếu không thưởng thức một phen, thực sự cô phụ."
Chu Anh mỉm cười: "Muội muội nói rất đúng, cảnh đẹp này không nên cô phụ phải không?"
Ngắm cảnh là giả, muốn từ nàng kiếm chút tin tức mới là mục đích chính của Trương dung hoa. Chu Anh mới vừa rồi nói một chút rồi dừng, lập tức liền vẫn không mặn không nhạt nói chút hàn huyên râu ria: "Lá sen vô cùng xanh, hoa sen hồng. Ngẫu hoa ở trong chỗ sâu này làm người say mê, cũng khó trách muội muội chọn lấy chỗ ngồi này."
"Muội muội làm sao bì kịp được tỷ tỷ thức thời như vậy, có thể làm Hoàng Thượng vui mừng?" Trương dung hoa cười nhìn Thư tu nghi cách đó không xa, trong lòng nhất thời muôn vàn tư vị, vừa là ghen tị, vừa là hâm mộ, càng nhiều là khó hiểu.
Lúc trước hai người đồng dạng lấy phân vị thường tại tiến cung, nàng liền đã biết người là này thứ muội Thục phi. Hỏi thăm được không ít tin tức, không có chỗ nào mà không phải là đồn đãi về người phụ nữ này yếu đuối vô năng, nàng liền không để vào mắt có chút nào, thậm chí ở ngày vào cung còn có ý vô tình chèn ép nàng. Ai có thể lường trước chỉ mới một năm rưỡi, hai người đã sớm khác biệt long trời lỡ đất. Kẻ kém cỏi này từng thậm chí cũng không được nàng để vào mắt, lại sớm vượt qua nàng đã trở thành sườn tam phẩm tu nghi. Mà nàng, dùng hết toàn lực mới chỉ là sườn ngũ phẩm dung hoa, chênh lệch lật trời so với nàng.
Từ nhỏ, mẫu thân cùng tổ mẫu giáo huấn đó là ngày sau nàng sẽ vào cung trở thành người phụ nữ của hoàng thượng, rồi sau đó cung đẹp ba nghìn, vào cung phải trở nên nổi bật, nhất định phải có chỗ hơn người. Cho nên khi năm tuổi ở trong phủ liền mời tiên sinh, dạy nàng học vũ học đàn, thời điểm mười lăm tuổi liền đã nổi danh khắp kinh thành, công tử đến phủ cầu thân muốn phá cánh cửa của Trương phủ. Khi đó nàng ở trong mắt tất cả công tử nhà giàu có thế gia ở kinh thành đều có thể so với công chúa, nhưng nàng mắt cũng không chớp, cự tuyệt toàn bộ ngoài cửa, toàn tâm toàn ý cho kỳ tuyển tú của tân đế.
Nàng chí khí tràn đầy, trong lòng tất cả đều là ngạo khí, tin tưởng mình tất nhiên có thể bắt được tâm hoàng thượng, trở thành Trương quý phi kế tiếp.
Trương dung hoa thu hồi ánh mắt, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, tiến cung mới chỉ hơn một năm, cũng đã đem ngạo khí nàng nuôi mười sáu năm ở trong phủ, đều tiêu ma hết.
Chu Anh tất nhiên là không biết trong lòng nàng tâm tư lưu chuyển trăm ngàn, mỉm cười mở miệng: "Nếu bàn về cảm kích thức thời, lại có ai bì kịp được dung hoa muội muội cầm vũ tuyệt hảo?"
"Tu nghi tỷ tỷ cũng đừng chê cười tần thiếp." Trương dung hoa cười khổ, "Tần thiếp đó là tự ý học vũ cầm, lại làm sao vượt qua tâm tư thất khiếu lả lướt của tu nghi tỷ tỷ? Hoàng Thượng càng thêm yêu mến tỷ tỷ, muội muội nhìn thấy, ở trong lòng rất hâm mộ. Nếu tần thiếp học được một phần tỷ tỷ, đó chính là vinh hạnh."
Chu Anh biết được ý tứ lời này của nàng, không nhẹ không nặng chỉ điểm nói: "Kỳ thật cũng không có gì khác, Hoàng Thượng xưa nay thích người đơn thuần ôn hòa. Lúc Hoàng Thượng sắc phong Đức phi ngày ấy từng nói với ta, Đức phi mấy năm nay tâm tính đạm bạc, không cùng chúng phi tần hậu cung tranh thủ tình cảm, đức hạnh rất tốt, có được thánh tâm. Hiền phi nương nương cũng như vậy, cho nên mấy năm nay Hoàng Thượng vẫn đều chưa từng bạc đãi nàng."
Trên mặt Trương dung hoa có một tia cười châm chọc chợt lóe lên: "Thư tu nghi nói có lý, người phụ nữ đơn thuần ôn hoà hiền hậu, tự nhiên sẽ làm Hoàng Thượng bớt lo không ít, Hoàng Thượng sẽ thích ngay."
"Muội muội có thể nghĩ như vậy, vậy đúng rồi." Chu Anh cũng không sợ mủ hoa sen dính vào, dùng tay bẻ gãy đóa hoa sen chưa nở hết, "Hoa sen lần này phẩm chất rất thanh tao, mà không cần ca tụng, nhưng tính cách biết quay đầu lại đúng lúc cũng đáng được ngợi khen, không riêng gì ta, Hoàng Thượng cũng chắc chắn thích."
Nói xong những lời này, Chu Anh liền phân phó Bách Hợp đẩy mái chèo ly khai, mặc kệ như thế nào, nàng hôm nay dao động Trương dung hoa mục đích xem như đạt đến. Về phần nàng ta có thể tiêu hóa lời nói này hay không, sau khi tiêu hóa lời nói này sẽ làm ra hành động gì, vậy chỉ có thể mỏi mắt mong chờ.
Thư tu nghi rời đi đã lâu rồi, cung nhân bên cạnh Trương dung hoa mới thử khuyên nhủ: "Chủ tử, nô tỳ cảm thấy lời nói của Thư tu nghi đều không phải là không có đạo lý, Hoàng Thượng hiện giờ cũng không biết bộ mặt thật của Đức phi nương nương, mới bị nàng ta lừa bịp, nếu là chủ tử bỏ gian tà theo chính nghĩa, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không hoài nghi chủ tử nữa."
Trương dung hoa lắc lắc đầu: "Ta từng đã tin tưởng Đức phi nương nương như vậy, nghĩ nàng ta thật sự là tâm địa Bồ Tát, cuối cùng lại lưu lạc trở thành một con cờ của nàng ta thôi. Hậu cung này làm sao sẽ có người chân chính đơn thuần ôn hòa chứ? Lúc trước Đức phi là không có hảo ý lợi dụng ta, ngươi làm sao biết Thư tu nghi này có giống Đức phi lúc trước không, không có hảo ý, có toan tính khác?"
"Chủ tử nói đúng, là nô tỳ lo lắng không chu toàn."
"Làm sao là ngươi sai?" Vẻ mặt Trương dung hoa cô đơn, "Đó là ta kỳ thật cũng động tâm, nếu bàn về phân vị, Thư tu nghi tất nhiên là không bằng Đức phi, nhưng luận về sủng ái của hoàng thượng, lại có ai bì kịp bằng Thư tu nghi? Hậu cung có ai không hâm mộ Thư tu nghi, ta nghĩ tới lời nói của nàng ta, trong lòng lại làm sao không rục rịch đây?"
Nghĩ đến một sự kiện khác, Trương dung hoa vỗ về bụng của mình, vẻ mặt lo lắng.
Cung nữ biết nỗi lòng chủ tử nhà mình không tốt, liền cũng không nhiều lời nữa, nhẹ nhàng vạch lá sen rời đi, để cho chủ tử trên thuyền nhỏ lẳng lặng suy nghĩ.
Đợi chủ tớ Trương dung hoa rời đi, cách đó không xa Đức phi mới thản nhiên phân phó: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng trở về đi."
"Nương nương chỉ muốn tại chốn đào nguyên này nghỉ tạm thôi, nhưng lại không nghĩ gặp được một hồi trò hay như vậy." Vi Phong liền vạch lá sen vừa nói, "Nương nương cảm thấy lần này ý của Thư tu nghi là như thế nào?"
Sắc mặt Đức phi bí hiểm: "Nàng muốn thế nào cũng không trọng yếu, bổn cung cũng không có nhược điểm gì rơi vào trong tay nàng, nhưng Trương dung hoa này, thủy chung là cái tai hoạ ngầm, bổn cung chi bằng nghĩ biện pháp vạn toàn làm nàng giữ bí mật."
"Nương nương không cần băn khoăn như vậy?" Vi Phong hơi có khó hiểu, "Hiện giờ nương nương đang ở bốn phi vị, lại chưởng quản sự vụ hành cung, tùy tiện tìm cái cớ liền có thể đuổi nho nhỏ sườn ngũ phẩm dung hoa này, làm gì chiêm tiền cố hậu như vậy?"
Đức phi lắc đầu: “Bổn cung mới vừa tiếp quản sự vụ hành cung, nếu sau đó xảy ra đường rẽ gì, vậy Hoàng Thượng tất nhiên sẽ cảm thấy bổn cung chưởng quản bất lực, ngày sau hồi cung lại như thế nào an tâm đem cung quyền giao cho bổn cung?"
Vi Phong gật gật đầu, vẻ mặt khâm phục: "Vẫn là nương nương nghĩ sâu xa."
"Chủ tử, quả nhiên không ngoài ngài sở liệu, cung nữ bên người Trương dung hoa hôm nay lén lút đi truyền Nhan thái y, còn mở phương thuốc, sắc thuốc, nơi này là bả thuốc được rửa qua sau khi sắc." An công công mở ra khăn gấm, lộ ra bả thuốc đã tra được đen thùi.
Mùi thuốc thập phần nồng, Chu Anh nhíu nhíu mày: "Tư vị nặng như vậy, có tra ra là cái gì không?"
An Thanh Bình trả lời: "Hồi chủ tử, nô tài đã mời người xem xét thuốc này, tất cả đều là thuốc an thai, dược tính rất mạnh, có thể thấy được Trương dung hoa quả thật đã có mang long duệ."
Chu Anh gật gật đầu, nàng sớm đoán được vài phần. Chính là thay Trương dung hoa này tiếc hận, vốn phần lớn phụ nữ hậu cung lười biếng, thân mình thể cốt liền không tốt. Ba tháng đầu đã nguy hiểm càng nguy hiểm, hơn nữa đoạn đường tới Bắc Thượng này quá xóc nảy, một thai này có thể bình yên vô sự, vậy mới là kỳ tích.
Nếu trước khi xuất phát, Trương dung hoa đã phát hiện chính mình mang thai còn kiên trì theo ngự giá Bắc Thượng, vậy chỉ có thể nói chuyện này hết thảy đều là gieo gió gặt bão. Nếu là sau khi xuất phát mới phát hiện, nàng cũng chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho đứa bé trong bụng Trương dung hoa.
"Vậy Nhan thái y chính là quan môn đệ tử của viện phán tiền nhiệm Trương thái y?" Chu Anh hỏi.
An Thanh Bình gật gật đầu: "Chủ tử nói đúng, Nhan thái y là một tay Trương thái y đề bạt vào Thái y viện, y thuật cũng là hàng đầu, cho nên lần này Hoàng Thượng mới dẫn Nhan thái y đi theo."
Chu Anh khoát tay áo ý bảo hắn lui ra, liền dựa vào quý phi ghế suy nghĩ. Lúc trước Vĩnh Hòa cung cháy thiếu chút nữa làm bị thương tiểu công chúa, kinh hoàng ngày ấy vẫn còn rõ ràng trong lòng, nàng cũng không từng quên, nhưng hiện giờ Trương dung hoa cũng mang thai sắp làm mẹ người, nàng có tâm muốn báo thù nhưng lại chần chờ.
"Lục La, hầu hạ ta thay quần áo đi, ta muốn đi gặp Hoàng Thượng." Chu Anh không phải người dây dưa, chỉ sau một chén trà, liền quyết định.
/102
|