Đợi Gia Nguyên đế sau khi rời đi, Chu Anh mới từ từ tỉnh lại, xoa xoa hai mắt nhập nhèm, gọi Bách Hợp hầu hạ. Trong đêm qua, tiểu công chúa tinh lực mười phần giằng co đến nửa đêm, Gia Nguyên đế bị quấn quít lấy, bị bé con gây sức ép không ít, Chu Anh cuối cùng có cảm giác được ngủ an ổn.
"Chủ tử, nô tỳ nghe nói đêm qua thái hậu gọi Nghê thường tại tới hung hăng răn dạy một trận." Tiến vào hầu hạ, Lục La vui vẻ bẩm báo tin tức An Thanh Bình vừa nhận được, "Hiện giờ ngay cả thái hậu đều nghiêng về phía chủ tử cùng tiểu công chúa, xem sau này còn có ai dám khi dễ chủ tử."
"Em hôm qua ở trong ngự hoa viên quỳ hồi lâu, trên đùi bị ứ đọng máu, hôm nay cố gắng nghỉ ngơi một chút đi, kêu Lan Tương giúp em xoa xoa chút rượu thuốc, chỗ bầm mới mau tan." Chu Anh đặt tay lên đầu, giọng nói đều có chút lười biếng, "Tiểu công chúa tỉnh chưa?"
"Chủ tử, nô tỳ không có việc gì." Lục La cười trả lời, "Tiểu công chúa sáng sớm liền dậy rồi, rất có tinh thần, giờ vú nuôi đang cho bú. Mới vừa rồi trước khi đi, Hoàng Thượng còn đi nhìn tiểu công chúa mới rời đi."
Chu Anh cười cười, tiểu công chúa hiện tại mới mấy tháng, đúng là thời điểm cần xây dựng cảm tình cùng cha mẹ, tình thương của cha cùng tình thương của mẹ là đều trọng yếu như nhau. Gia Nguyên đế hiện giờ dưới gối chỉ có hai hoàng tử, ba công chúa, tình thương của cha dù nhiều hơn nữa, chia đều năm bé cũng sẽ không còn lại bao nhiêu. Nếu hiện tại không cho hắn đau công chúa thêm một ít, sau này có thêm con, càng khó có thể chiếm được chút sủng ái nhỏ xíu nào.
Mà vô luận muốn xây dựng cảm tình gì đều phải căn cứ vào nguyên tắc ở chung, cho nên nàng tận lực làm cho Khuyết Tĩnh Hàn tham dự vào sự trưởng thành của tiểu công chúa. Nhìn thấy bé con từng ngày lớn lên, bắt đầu bì bõm học nói, lảo đảo học đi, có chứng kiến như vậy, sẽ có thể đánh động vài phần tình thương của cha của Gia Nguyên đế, như vậy là đủ rồi.
Gia Nguyên đế mặc dù đối với người phụ nữ hậu cung vô tình, nhưng đối với huyết mạch của mình, cũng sẽ không vô tình như vậy đi?
"Mau thay quần áo cho ta đi, đi thỉnh an thái hậu, đừng tới muộn."
Yến tiệc sinh thần của Thái hậu và tiệc trăm ngày của tiểu công chúa cùng tổ chức một chỗ, còn có sứ giả tới chơi, tất nhiên là phải bày ra uy thế Đại Tề, trận này tất nhiên là có thể làm lớn liền phải làm lớn hơn, linh đình hơn.
Sáng sớm ngủ dậy, Chu Anh liền tự mình thay quần áo cho tiểu công chúa, váy màu bạc thêu bách điểu độ hoa, áo khoác tơ lụa hồng nhạt mặc bên ngoài, rất đáng yêu lại tôn quý, tất nhiên là sẽ không mất thể thống.
Nước Đại Yến là nước láng giềng với Đại Tề, hai nước trên mặt xưa nay bang giao hòa bình, hơn nữa trước đây có vài đám hỏi lớn. Đồng thời, Yến đế thống trị nước Đại Yến cũng là người có hùng tâm tráng chí, giống Khuyết Tĩnh Hàn, có ý mở rộng giang sơn. Như vậy hai đế vương như con sư tử lão hổ giao phong, tất nhiên là không cam lòng nhường nhịn. Cho nên lúc này sứ thần đến, Gia Nguyên đế cũng tuyệt không cho phép Đại Tề mất thể diện.
Chu Anh cũng thay đổi mộc mạc trước đây, chọn áo váy vân la thêu con bướm mặc với quần gấm tơ vàng, chải búi tóc lăng vân, chọn cây trâm vàng gắn viên lục ngọc hiển lộ rõ ràng khí độ phú quý.
Búi tóc lăng vân
"Chủ tử hôm nay trang điểm như vậy thật là xinh đẹp, nô tỳ cảm thấy ngài thường ngày mặc xiêm y màu sắc đều rất phai nhạt, dù là đẹp lại cũng không quý khí như lúc này vậy, sau này chủ tử liền mặc vài xiêm y diễm lệ đi, Hoàng Thượng chắc chắn thích." Lục La vây quanh nàng nhìn vài lần, khen không dứt miệng.
Chu Anh cười nhạo sự đơn thuần của nàng, người đàn ông chỉ thích hay thay đổi, quý phi quá rực rỡ nàng cũng chỉ có thể nhẹ nhàng, nếu đều diễm lệ như vậy, có quý phi xinh đẹp vô song đứng ở trước mặt, ai còn có thể vào được mắt Gia Nguyên đế?
"Bách Hợp, biết trên yến hội có biểu diễn gì không?" Chu Anh tò mò hỏi, chuyện này ở giới giải trí hiện đại lúc nào cũng có, đã thành thông lệ trong yến hội.
"Hồi chủ tử, chỉ có Nghê thường tại ca một khúc cho thái hậu nương nương, Thục phi nương nương đánh đàn đệm nhạc."
Vì nguyên nhân gì Trương quý phi cùng Trương quý nhân đều không có hiến vũ, Chu Anh sờ lên cằm nghĩ nghĩ, phi tần hậu cung đều là người phụ nữ của hoàng đế, người đàn ông tính gia trưởng giống hắn như vậy sao dễ dàng tha thứ người phụ nữ của mình ở trước mặt sứ thần nước khác phơi bày dáng người dung mạo? Huống chi vũ cơ trong cung rất nhiều, bất quá một sứ thần nho nhỏ, không đáng để người phụ nữ của mình phải lên ngựa.
Vì trên đường tiểu công chúa náo loạn hai lần, khi Chu Anh đến cung điện tổ chức yến hội đã khá trễ, thậm chí ngay cả sứ thần, Hoàng Thượng cùng thái hậu cũng đã ngồi vào chỗ của mình. Đến muộn loại yến tiệc quan trọng này cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất là còn có sứ thần nước khác ở đây, đã không chỉ đơn giản là ngự tiền thất nghi nữa rồi.
Trong lòng Chu Anh thở dài, ôm tiểu công chúa phúc thân thỉnh tội: "Tần thiếp đến chậm, kính xin thái hậu Hoàng Thượng thứ tội."
Gia Nguyên đế vẫn chưa trách móc: "Tiểu công chúa của trẫm hôm nay mới đầy trăm ngày, hơn nữa xưa nay bướng bỉnh, ngày ngày gây sức ép Thư tần, dọc đường đi có lẽ là lại làm ầm ĩ, nên Thư tần đến trễ, Lương đại sứ đừng để ý."
Lương Văn Hạo là sứ thần chính nhị phẩm nước Đại Yến, bất quá đứng hàng thứ năm, mặc trường bào không mất quý khí nhưng cũng không có chút nào đi quá giới hạn, tay áo rộng màu phấn trắng, áo khoác ám hoa dài tới đế giầy, vai trái có thêu tì hưu bằng kim tuyến. Không giống như là triều thần trên triều đình, ngược lại có khí độ một công tử trẻ tuổi. (Ta ghét mấy cái đoạn miêu tả như thế này, câu chữ lộn xộn, nhiều khi chả biết thứ đc nhắc tới là gì nữa, không lẽ cắt lun cho rùi???)
Tỳ Hưu hai sừng thời xưa
Tỳ Hưu đầu như Kỳ Lân, có một sừng, thân của gấu, có cánh trên lưng. Tỳ Hưu một sừng là giống cực kỳ hung dữ, chuyên cắn hút tinh huyết của các loài yêu quái, ma quỷ nên còn gọi là con Tịch Tà. Loại Tỳ Hưu hai sừng là loài chuyên hút vàng bạc, châu báu trong trời đất nên được cho là con vật giữ tài lộc hay còn gọi là Thiên Lộc. Khi đó Tỳ Hưu có đặc điểm miệng to, ngực to, mông to nhưng không có hậu môn (chỉ để hút vào mà không làm mất đi cái gì). Nếu thỉnh một cặp Tỳ Hưu thì con cái là Tỳ, con đực là Hưu.
Nghe Gia Nguyên đế nói xong liền đứng dậy, giọng nói đầy tiêu sái: "Hôm nay là tiệc trăm ngày của công chúa, thần sử tất nhiên là sẽ không chú ý. Sinh thần thái hậu, công chúa trăm ngày, hôm nay Hoàng Thượng thật có thể nói là song hỷ lâm môn, thần sử cũng mang hai phần lễ mọn tặng cho thái hậu cùng công chúa, mong rằng Hoàng Thượng đừng ghét bỏ."
Thị vệ phía sau hắn lập tức dâng hai hộp lễ đóng gói tinh xảo.
Trên mặt Gia Nguyên đế hết sức cao hứng, kêu nô tài tiếp nhận hai phần lễ vật, liền đưa đến tay thái hậu cùng Chu Anh, nhưng chưa mở miệng nói mở ra nhìn một cái xem đây là lễ vật gì.
Đây là chiến lược bị coi rẻ trong truyền thuyết sao? Trong lòng Chu Anh muốn chửi thề, tiếp nhận hộp lễ tùy tay đưa cho Lan Tương bên cạnh, cùng nhau coi rẻ đi. Tuy nói phải coi rẻ Đại Yến, nhưng trong lòng Chu Anh vẫn thích sứ thần Đại Yến này dễ nhìn ôn tồn, hình dáng tương tự mối tình đầu kiếp trước của nàng, cho nên mới vừa rồi liếc nhìn hắn xong tâm lý liền thổn thức.
Nếu là không có xuyên qua, hiện tại nàng vẫn là siêu sao trên màn ảnh thế kỷ 21, vẫn được tôn sùng là nữ thần quốc dân, là nữ vương quay các loại CF (quảng cáo) cùng phim truyền hình, tuy rằng vẫn là mệt như cũ, vẫn phải phòng cháy phòng trộm phòng cẩu tử (paparazi), nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ, ngày ngày tính toán quân tâm (lòng vua), tính toán tâm tư của những phụ nữ trong hậu cung. Nhưng nếu là hiện nay cho nàng cơ hội một lần trở lại, Chu Anh quay đầu lại nhìn bé con còn trong tã lót kia, thở dài, có vướng bận thực tế rồi, làm sao còn quay về được đây?
Thất thần một lúc nên đã bỏ lỡ vài tiết mục, Chu Anh một lần nữa tập trung tinh thần ở một bên thưởng thức các vũ cơ như hoa, như liễu biểu diễn xuất sắc. Có lẽ chỗ ngồi hôm nay sắp xếp là dính hào quang của tiểu công chúa nên được vị trí tốt.
"Muội muội thật đúng là có phúc khí, tiệc tiểu công chúa trăm ngày cùng ngày với sinh thần thái hậu nương nương, có thể thấy còn phong cảnh hơn hai vị công chúa trước." Ở bên cạnh, vẻ mặt Thục phi cực kỳ hâm mộ mở miệng, tận hết sức lực thay nàng lôi kéo thêm cừu hận.
Chu Anh còn chưa mở miệng, quý phi bên cạnh Thục phi liền thấp giọng nói: "Thục phi muội muội là cảm thấy kỹ thuật nhảy của vũ cơ trong cung không hấp dẫn được muội muội sao? Chớ không phải là muội muội đang khẩn cấp nghĩ muốn phô bày kỹ thuật nhảy thâm tàng bất lộ sao?"
Sứ thần kia ngồi đối diện cách một khoảng, Gia Nguyên đế cùng thái hậu lại ở trên cao, đều nghe không được động tĩnh bên này, bên này phi tần liền thoải mái rất nhiều.
Thục phi vốn là muốn châm ngòi quan hệ của Trương quý phi cùng Thư tần, hiện giờ thấy Trương quý phi hát đệm cho Thư tần, nghiễm nhiên đã về một trận tuyến, cười lạnh nói: "Kỹ thuật nhảy nô tì tất nhiên là không bằng quý phi tỷ tỷ, nô tì cũng không như tỷ tỷ có thủ đoạn lung lạc lòng người, Thư tần là muội muội nô tì, hiện giờ lại làm cho tỷ tỷ yêu thích như vậy, làm nô tì có ghen tỵ."
Trương quý phi nhìn nàng một cái, cười: “Trong lòng bổn cung thích Thư tần, tất nhiên là sẽ nghiêng về phía nàng vài phần, Thục phi muội muội cũng đừng để ý, lát nửa biểu diễn, muội muội làm bạn cầm với Nghê thường tại, nên chuẩn bị đi. Dù sao có sứ thần, đừng không duyên cớ làm mất mặt Đại Tề chúng ta."
Thục phi cũng không cãi nhau nữa, biết tầm quan trọng màn diễn cùng này, tự giác đứng dậy đi thử cầm. Chu Anh cũng không xen mồm, chỉ chuyên tâm thưởng thức trà, coi múa, rất tự tại.
"Trẫm có vị ái phi thành tâm muốn chúc thọ thái hậu, nên hiến ca một khúc cho thái hậu, Thục phi của trẫm cũng tự xin đệm nhạc, Lương đại sứ cũng cùng trẫm thưởng thức ca múa của Đại Tề ta một phen đi." Gia Nguyên đế mỉm cười nói, "Trẫm nghe nói Lương đại sứ cũng tinh thông tài đánh đàn, ca múa, rất phong lưu nhã sĩ, nếu là có chỗ không đủ, kính xin Lương đại sứ chỉ điểm một chút."
Lời tuy nói khiêm tốn, trong giọng nói lại tràn đầy tự đắc.
"Hoàng Thượng quá khiêm nhượng, thần sử từng nghe thấy Đại Tề ca hay thiện vũ, đã sớm muốn thưởng thức một phen, lần này là chủ tử biểu diễn, chắc chắn càng thêm phấn khích, như thế, thần sử liền mong đợi."
Bất đồng với âm sắc nguội lạnh, thuần hậu của Gia Nguyên đế, giọng nói Lương đại sứ thoải mái vài phần, ngược lại khiến cho người say mê. Chu Anh không để lại dấu vết, mê trai nhìn vài cái, phải biết rằng trong thâm cung này nhìn thấy nhân vật tiêu sái phong lưu như vậy là chuyện khó khăn cỡ nào.
Nghê thường tại một thân áo váy gấm Tô Châu hình vân nhạn màu đỏ nhạt, trên đầu là trâm bạc khảm lục ngọc, nhìn rất là khiêm tốn hoa lệ. Chu Anh thầm than ánh mắt thái hậu thật là tốt, Nghê thường tại mặc dù không có vẻ đẹp khuynh thành, khí chất thanh tú như phù dung (sen) nhưng trang điểm phù hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Thục phi đánh đàn thì mặc lễ phục phân vị phi chính thống, tôn quý hào phóng, nhưng cũng rất phù hợp trường hợp.
Tiếng đàn du dương réo rắt vang lên, giọng hát uyển chuyển của Nghê thường tại cũng dần dần cất lên.
Chu Anh cơ hồ nghe rất mê mẩn, ca từ theo phong cách cổ, làn điệu trầm bổng rõ ràng, hơn nữa Nghê thường tại có giọng hát trời cho, kỹ thuật đánh đàn tuyệt đỉnh của Thục phi, bài hát này cơ hồ phải được xưng tụng là hoa lệ, nếu ở một đời trước, cũng là tác phẩm kinh điển hiếm có. Mãi cho đến khi Nghê thường tại dần dần im lại, tiếng đàn Thục phi cũng kết thúc, Chu Anh còn không thể hoàn hồn.
Lương đại sứ đi đầu vỗ tay, lập tức mọi người đều đều tán thưởng màn biểu diễn có thể nói là hoàn mỹ này.
Gia Nguyên đế lại cao hứng, bàn tay vung lên: "Thường tại Nghê thị, tiếng ca như oanh vàng như ngọc, tài đức vẹn toàn, đặc biệt tấn làm chính thất phẩm Bảo lâm. Thục phi tài đánh đàn tuyệt vời, thành tâm chúc thọ thái hậu, ban thưởng!"
Lương đại sứ cũng tán thưởng phi thường: "Hoàng Thượng, thần sử hôm nay cuối cùng mở rộng tầm mắt, Đại Yến dân phong hào phóng, tại sao có tiếng ca ôn nhu êm tai như vậy?"
Khuyết tĩnh cười lạnh: "Lương đại sứ đã thích, liền ở Đại Tề thêm chút thời gian đi, cố gắng cảm thụ bất đồng dân phong của Đại Tề ta với Đại Yến."
"Thần sử tuân mệnh."
Yến hội chấm dứt, tiểu công chúa sớm đã ngủ say. Khi Chu Anh ôm tiểu công chúa rời đi, nhìn thấy lễ vật sứ thần tặng, liền thuận miệng phân phó Bách Hợp mở ra.
Là khóa bạch ngọc như ý rất không tồi, sờ lên cảm giác ấm áp, Chu Anh nhớ tới nơi sản sinh ra bạch ngọc này đó là Đại Yến, cũng khó trách có vật tốt như vậy.
"Tiểu công chúa hiện giờ quá nhỏ, đừng cho nàng đeo thứ gì, để nàng ngậm trong miệng cũng không sạch sẽ." Chu Anh ý bảo Bách Hợp thu lại, dù cho cái gì cũng không bằng bé con có thể khỏe mạnh bình an lớn lên, nàng vì đề phòng người khác muốn làm chuyện xấu, đã hạ lệnh không cho phép đeo trang sức vàng bạc ngọc gì đó cho tiểu công chúa.
Trên đường hồi cung Lục La hưng trí dâng trào mở miệng: "Chủ tử, nô tỳ mới vừa rồi lặng lẽ nhìn Lương đại sứ kia, quả nhiên là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong như trong truyền thuyết vậy, mắt nô tỳ đều bị thu hút."
Tính tình nàng xưa nay là có cái gì thì nói cái đó, Chu Anh cũng không so đo với nàng, có chút tò mò hỏi: "Sao? Lương đại sứ có giống truyền thuyết?"
"Là chủ tử ngài không biết, cung nữ hầu hạ Lương đại sứ ở hành cung mỗi người đều bị Lương đại sứ mê hoặc, mặt như quan ngọc, phong lưu phóng khoáng, nô tỳ vốn là không tin, nhưng hôm nay lén nhìn một cái, quả thật là giật nảy mình." Vẻ mặt Lục La si mê.
Chu Anh nhớ tới khi 17 tuổi một đời trước, cũng như Lục La vậy, ở trong trường học cũng dại trai như vậy. Hôm nay cơ thể này cũng là 17 tuổi, nhưng tuổi tâm lý, lại sớm đã qua năm tháng dại trai. Mặc dù là đại soái ca khó gặp, cũng chỉ là trong lòng có tán thưởng, lại nhận mệnh trở lại trong hiện thực thôi.
"Nếu là em thiệt tình thích hắn, ta thay em xin Hoàng Thượng, đem em ban cho hắn, theo hắn cùng nhau quay về Đại Yến được không?" Chu Anh trêu ghẹo nàng.
Sắc mặt Lục La hồng thấu, liều mạng lắc đầu: "Nô tỳ không cần, nô tỳ phải đi theo chủ tử cả đời."
Phía sau Kỳ quý tần nghe hết lời nói của chủ tớ, cong môi mà cười: "Thư tần muội muội đối xử với cung nhân thật là tốt, cũng khó trách các nàng đều khăng khăng một mực đi theo."
"Chủ tử, nô tỳ nghe nói đêm qua thái hậu gọi Nghê thường tại tới hung hăng răn dạy một trận." Tiến vào hầu hạ, Lục La vui vẻ bẩm báo tin tức An Thanh Bình vừa nhận được, "Hiện giờ ngay cả thái hậu đều nghiêng về phía chủ tử cùng tiểu công chúa, xem sau này còn có ai dám khi dễ chủ tử."
"Em hôm qua ở trong ngự hoa viên quỳ hồi lâu, trên đùi bị ứ đọng máu, hôm nay cố gắng nghỉ ngơi một chút đi, kêu Lan Tương giúp em xoa xoa chút rượu thuốc, chỗ bầm mới mau tan." Chu Anh đặt tay lên đầu, giọng nói đều có chút lười biếng, "Tiểu công chúa tỉnh chưa?"
"Chủ tử, nô tỳ không có việc gì." Lục La cười trả lời, "Tiểu công chúa sáng sớm liền dậy rồi, rất có tinh thần, giờ vú nuôi đang cho bú. Mới vừa rồi trước khi đi, Hoàng Thượng còn đi nhìn tiểu công chúa mới rời đi."
Chu Anh cười cười, tiểu công chúa hiện tại mới mấy tháng, đúng là thời điểm cần xây dựng cảm tình cùng cha mẹ, tình thương của cha cùng tình thương của mẹ là đều trọng yếu như nhau. Gia Nguyên đế hiện giờ dưới gối chỉ có hai hoàng tử, ba công chúa, tình thương của cha dù nhiều hơn nữa, chia đều năm bé cũng sẽ không còn lại bao nhiêu. Nếu hiện tại không cho hắn đau công chúa thêm một ít, sau này có thêm con, càng khó có thể chiếm được chút sủng ái nhỏ xíu nào.
Mà vô luận muốn xây dựng cảm tình gì đều phải căn cứ vào nguyên tắc ở chung, cho nên nàng tận lực làm cho Khuyết Tĩnh Hàn tham dự vào sự trưởng thành của tiểu công chúa. Nhìn thấy bé con từng ngày lớn lên, bắt đầu bì bõm học nói, lảo đảo học đi, có chứng kiến như vậy, sẽ có thể đánh động vài phần tình thương của cha của Gia Nguyên đế, như vậy là đủ rồi.
Gia Nguyên đế mặc dù đối với người phụ nữ hậu cung vô tình, nhưng đối với huyết mạch của mình, cũng sẽ không vô tình như vậy đi?
"Mau thay quần áo cho ta đi, đi thỉnh an thái hậu, đừng tới muộn."
Yến tiệc sinh thần của Thái hậu và tiệc trăm ngày của tiểu công chúa cùng tổ chức một chỗ, còn có sứ giả tới chơi, tất nhiên là phải bày ra uy thế Đại Tề, trận này tất nhiên là có thể làm lớn liền phải làm lớn hơn, linh đình hơn.
Sáng sớm ngủ dậy, Chu Anh liền tự mình thay quần áo cho tiểu công chúa, váy màu bạc thêu bách điểu độ hoa, áo khoác tơ lụa hồng nhạt mặc bên ngoài, rất đáng yêu lại tôn quý, tất nhiên là sẽ không mất thể thống.
Nước Đại Yến là nước láng giềng với Đại Tề, hai nước trên mặt xưa nay bang giao hòa bình, hơn nữa trước đây có vài đám hỏi lớn. Đồng thời, Yến đế thống trị nước Đại Yến cũng là người có hùng tâm tráng chí, giống Khuyết Tĩnh Hàn, có ý mở rộng giang sơn. Như vậy hai đế vương như con sư tử lão hổ giao phong, tất nhiên là không cam lòng nhường nhịn. Cho nên lúc này sứ thần đến, Gia Nguyên đế cũng tuyệt không cho phép Đại Tề mất thể diện.
Chu Anh cũng thay đổi mộc mạc trước đây, chọn áo váy vân la thêu con bướm mặc với quần gấm tơ vàng, chải búi tóc lăng vân, chọn cây trâm vàng gắn viên lục ngọc hiển lộ rõ ràng khí độ phú quý.
Búi tóc lăng vân
"Chủ tử hôm nay trang điểm như vậy thật là xinh đẹp, nô tỳ cảm thấy ngài thường ngày mặc xiêm y màu sắc đều rất phai nhạt, dù là đẹp lại cũng không quý khí như lúc này vậy, sau này chủ tử liền mặc vài xiêm y diễm lệ đi, Hoàng Thượng chắc chắn thích." Lục La vây quanh nàng nhìn vài lần, khen không dứt miệng.
Chu Anh cười nhạo sự đơn thuần của nàng, người đàn ông chỉ thích hay thay đổi, quý phi quá rực rỡ nàng cũng chỉ có thể nhẹ nhàng, nếu đều diễm lệ như vậy, có quý phi xinh đẹp vô song đứng ở trước mặt, ai còn có thể vào được mắt Gia Nguyên đế?
"Bách Hợp, biết trên yến hội có biểu diễn gì không?" Chu Anh tò mò hỏi, chuyện này ở giới giải trí hiện đại lúc nào cũng có, đã thành thông lệ trong yến hội.
"Hồi chủ tử, chỉ có Nghê thường tại ca một khúc cho thái hậu nương nương, Thục phi nương nương đánh đàn đệm nhạc."
Vì nguyên nhân gì Trương quý phi cùng Trương quý nhân đều không có hiến vũ, Chu Anh sờ lên cằm nghĩ nghĩ, phi tần hậu cung đều là người phụ nữ của hoàng đế, người đàn ông tính gia trưởng giống hắn như vậy sao dễ dàng tha thứ người phụ nữ của mình ở trước mặt sứ thần nước khác phơi bày dáng người dung mạo? Huống chi vũ cơ trong cung rất nhiều, bất quá một sứ thần nho nhỏ, không đáng để người phụ nữ của mình phải lên ngựa.
Vì trên đường tiểu công chúa náo loạn hai lần, khi Chu Anh đến cung điện tổ chức yến hội đã khá trễ, thậm chí ngay cả sứ thần, Hoàng Thượng cùng thái hậu cũng đã ngồi vào chỗ của mình. Đến muộn loại yến tiệc quan trọng này cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất là còn có sứ thần nước khác ở đây, đã không chỉ đơn giản là ngự tiền thất nghi nữa rồi.
Trong lòng Chu Anh thở dài, ôm tiểu công chúa phúc thân thỉnh tội: "Tần thiếp đến chậm, kính xin thái hậu Hoàng Thượng thứ tội."
Gia Nguyên đế vẫn chưa trách móc: "Tiểu công chúa của trẫm hôm nay mới đầy trăm ngày, hơn nữa xưa nay bướng bỉnh, ngày ngày gây sức ép Thư tần, dọc đường đi có lẽ là lại làm ầm ĩ, nên Thư tần đến trễ, Lương đại sứ đừng để ý."
Lương Văn Hạo là sứ thần chính nhị phẩm nước Đại Yến, bất quá đứng hàng thứ năm, mặc trường bào không mất quý khí nhưng cũng không có chút nào đi quá giới hạn, tay áo rộng màu phấn trắng, áo khoác ám hoa dài tới đế giầy, vai trái có thêu tì hưu bằng kim tuyến. Không giống như là triều thần trên triều đình, ngược lại có khí độ một công tử trẻ tuổi. (Ta ghét mấy cái đoạn miêu tả như thế này, câu chữ lộn xộn, nhiều khi chả biết thứ đc nhắc tới là gì nữa, không lẽ cắt lun cho rùi???)
Tỳ Hưu hai sừng thời xưa
Tỳ Hưu đầu như Kỳ Lân, có một sừng, thân của gấu, có cánh trên lưng. Tỳ Hưu một sừng là giống cực kỳ hung dữ, chuyên cắn hút tinh huyết của các loài yêu quái, ma quỷ nên còn gọi là con Tịch Tà. Loại Tỳ Hưu hai sừng là loài chuyên hút vàng bạc, châu báu trong trời đất nên được cho là con vật giữ tài lộc hay còn gọi là Thiên Lộc. Khi đó Tỳ Hưu có đặc điểm miệng to, ngực to, mông to nhưng không có hậu môn (chỉ để hút vào mà không làm mất đi cái gì). Nếu thỉnh một cặp Tỳ Hưu thì con cái là Tỳ, con đực là Hưu.
Nghe Gia Nguyên đế nói xong liền đứng dậy, giọng nói đầy tiêu sái: "Hôm nay là tiệc trăm ngày của công chúa, thần sử tất nhiên là sẽ không chú ý. Sinh thần thái hậu, công chúa trăm ngày, hôm nay Hoàng Thượng thật có thể nói là song hỷ lâm môn, thần sử cũng mang hai phần lễ mọn tặng cho thái hậu cùng công chúa, mong rằng Hoàng Thượng đừng ghét bỏ."
Thị vệ phía sau hắn lập tức dâng hai hộp lễ đóng gói tinh xảo.
Trên mặt Gia Nguyên đế hết sức cao hứng, kêu nô tài tiếp nhận hai phần lễ vật, liền đưa đến tay thái hậu cùng Chu Anh, nhưng chưa mở miệng nói mở ra nhìn một cái xem đây là lễ vật gì.
Đây là chiến lược bị coi rẻ trong truyền thuyết sao? Trong lòng Chu Anh muốn chửi thề, tiếp nhận hộp lễ tùy tay đưa cho Lan Tương bên cạnh, cùng nhau coi rẻ đi. Tuy nói phải coi rẻ Đại Yến, nhưng trong lòng Chu Anh vẫn thích sứ thần Đại Yến này dễ nhìn ôn tồn, hình dáng tương tự mối tình đầu kiếp trước của nàng, cho nên mới vừa rồi liếc nhìn hắn xong tâm lý liền thổn thức.
Nếu là không có xuyên qua, hiện tại nàng vẫn là siêu sao trên màn ảnh thế kỷ 21, vẫn được tôn sùng là nữ thần quốc dân, là nữ vương quay các loại CF (quảng cáo) cùng phim truyền hình, tuy rằng vẫn là mệt như cũ, vẫn phải phòng cháy phòng trộm phòng cẩu tử (paparazi), nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ, ngày ngày tính toán quân tâm (lòng vua), tính toán tâm tư của những phụ nữ trong hậu cung. Nhưng nếu là hiện nay cho nàng cơ hội một lần trở lại, Chu Anh quay đầu lại nhìn bé con còn trong tã lót kia, thở dài, có vướng bận thực tế rồi, làm sao còn quay về được đây?
Thất thần một lúc nên đã bỏ lỡ vài tiết mục, Chu Anh một lần nữa tập trung tinh thần ở một bên thưởng thức các vũ cơ như hoa, như liễu biểu diễn xuất sắc. Có lẽ chỗ ngồi hôm nay sắp xếp là dính hào quang của tiểu công chúa nên được vị trí tốt.
"Muội muội thật đúng là có phúc khí, tiệc tiểu công chúa trăm ngày cùng ngày với sinh thần thái hậu nương nương, có thể thấy còn phong cảnh hơn hai vị công chúa trước." Ở bên cạnh, vẻ mặt Thục phi cực kỳ hâm mộ mở miệng, tận hết sức lực thay nàng lôi kéo thêm cừu hận.
Chu Anh còn chưa mở miệng, quý phi bên cạnh Thục phi liền thấp giọng nói: "Thục phi muội muội là cảm thấy kỹ thuật nhảy của vũ cơ trong cung không hấp dẫn được muội muội sao? Chớ không phải là muội muội đang khẩn cấp nghĩ muốn phô bày kỹ thuật nhảy thâm tàng bất lộ sao?"
Sứ thần kia ngồi đối diện cách một khoảng, Gia Nguyên đế cùng thái hậu lại ở trên cao, đều nghe không được động tĩnh bên này, bên này phi tần liền thoải mái rất nhiều.
Thục phi vốn là muốn châm ngòi quan hệ của Trương quý phi cùng Thư tần, hiện giờ thấy Trương quý phi hát đệm cho Thư tần, nghiễm nhiên đã về một trận tuyến, cười lạnh nói: "Kỹ thuật nhảy nô tì tất nhiên là không bằng quý phi tỷ tỷ, nô tì cũng không như tỷ tỷ có thủ đoạn lung lạc lòng người, Thư tần là muội muội nô tì, hiện giờ lại làm cho tỷ tỷ yêu thích như vậy, làm nô tì có ghen tỵ."
Trương quý phi nhìn nàng một cái, cười: “Trong lòng bổn cung thích Thư tần, tất nhiên là sẽ nghiêng về phía nàng vài phần, Thục phi muội muội cũng đừng để ý, lát nửa biểu diễn, muội muội làm bạn cầm với Nghê thường tại, nên chuẩn bị đi. Dù sao có sứ thần, đừng không duyên cớ làm mất mặt Đại Tề chúng ta."
Thục phi cũng không cãi nhau nữa, biết tầm quan trọng màn diễn cùng này, tự giác đứng dậy đi thử cầm. Chu Anh cũng không xen mồm, chỉ chuyên tâm thưởng thức trà, coi múa, rất tự tại.
"Trẫm có vị ái phi thành tâm muốn chúc thọ thái hậu, nên hiến ca một khúc cho thái hậu, Thục phi của trẫm cũng tự xin đệm nhạc, Lương đại sứ cũng cùng trẫm thưởng thức ca múa của Đại Tề ta một phen đi." Gia Nguyên đế mỉm cười nói, "Trẫm nghe nói Lương đại sứ cũng tinh thông tài đánh đàn, ca múa, rất phong lưu nhã sĩ, nếu là có chỗ không đủ, kính xin Lương đại sứ chỉ điểm một chút."
Lời tuy nói khiêm tốn, trong giọng nói lại tràn đầy tự đắc.
"Hoàng Thượng quá khiêm nhượng, thần sử từng nghe thấy Đại Tề ca hay thiện vũ, đã sớm muốn thưởng thức một phen, lần này là chủ tử biểu diễn, chắc chắn càng thêm phấn khích, như thế, thần sử liền mong đợi."
Bất đồng với âm sắc nguội lạnh, thuần hậu của Gia Nguyên đế, giọng nói Lương đại sứ thoải mái vài phần, ngược lại khiến cho người say mê. Chu Anh không để lại dấu vết, mê trai nhìn vài cái, phải biết rằng trong thâm cung này nhìn thấy nhân vật tiêu sái phong lưu như vậy là chuyện khó khăn cỡ nào.
Nghê thường tại một thân áo váy gấm Tô Châu hình vân nhạn màu đỏ nhạt, trên đầu là trâm bạc khảm lục ngọc, nhìn rất là khiêm tốn hoa lệ. Chu Anh thầm than ánh mắt thái hậu thật là tốt, Nghê thường tại mặc dù không có vẻ đẹp khuynh thành, khí chất thanh tú như phù dung (sen) nhưng trang điểm phù hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Thục phi đánh đàn thì mặc lễ phục phân vị phi chính thống, tôn quý hào phóng, nhưng cũng rất phù hợp trường hợp.
Tiếng đàn du dương réo rắt vang lên, giọng hát uyển chuyển của Nghê thường tại cũng dần dần cất lên.
Chu Anh cơ hồ nghe rất mê mẩn, ca từ theo phong cách cổ, làn điệu trầm bổng rõ ràng, hơn nữa Nghê thường tại có giọng hát trời cho, kỹ thuật đánh đàn tuyệt đỉnh của Thục phi, bài hát này cơ hồ phải được xưng tụng là hoa lệ, nếu ở một đời trước, cũng là tác phẩm kinh điển hiếm có. Mãi cho đến khi Nghê thường tại dần dần im lại, tiếng đàn Thục phi cũng kết thúc, Chu Anh còn không thể hoàn hồn.
Lương đại sứ đi đầu vỗ tay, lập tức mọi người đều đều tán thưởng màn biểu diễn có thể nói là hoàn mỹ này.
Gia Nguyên đế lại cao hứng, bàn tay vung lên: "Thường tại Nghê thị, tiếng ca như oanh vàng như ngọc, tài đức vẹn toàn, đặc biệt tấn làm chính thất phẩm Bảo lâm. Thục phi tài đánh đàn tuyệt vời, thành tâm chúc thọ thái hậu, ban thưởng!"
Lương đại sứ cũng tán thưởng phi thường: "Hoàng Thượng, thần sử hôm nay cuối cùng mở rộng tầm mắt, Đại Yến dân phong hào phóng, tại sao có tiếng ca ôn nhu êm tai như vậy?"
Khuyết tĩnh cười lạnh: "Lương đại sứ đã thích, liền ở Đại Tề thêm chút thời gian đi, cố gắng cảm thụ bất đồng dân phong của Đại Tề ta với Đại Yến."
"Thần sử tuân mệnh."
Yến hội chấm dứt, tiểu công chúa sớm đã ngủ say. Khi Chu Anh ôm tiểu công chúa rời đi, nhìn thấy lễ vật sứ thần tặng, liền thuận miệng phân phó Bách Hợp mở ra.
Là khóa bạch ngọc như ý rất không tồi, sờ lên cảm giác ấm áp, Chu Anh nhớ tới nơi sản sinh ra bạch ngọc này đó là Đại Yến, cũng khó trách có vật tốt như vậy.
"Tiểu công chúa hiện giờ quá nhỏ, đừng cho nàng đeo thứ gì, để nàng ngậm trong miệng cũng không sạch sẽ." Chu Anh ý bảo Bách Hợp thu lại, dù cho cái gì cũng không bằng bé con có thể khỏe mạnh bình an lớn lên, nàng vì đề phòng người khác muốn làm chuyện xấu, đã hạ lệnh không cho phép đeo trang sức vàng bạc ngọc gì đó cho tiểu công chúa.
Trên đường hồi cung Lục La hưng trí dâng trào mở miệng: "Chủ tử, nô tỳ mới vừa rồi lặng lẽ nhìn Lương đại sứ kia, quả nhiên là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong như trong truyền thuyết vậy, mắt nô tỳ đều bị thu hút."
Tính tình nàng xưa nay là có cái gì thì nói cái đó, Chu Anh cũng không so đo với nàng, có chút tò mò hỏi: "Sao? Lương đại sứ có giống truyền thuyết?"
"Là chủ tử ngài không biết, cung nữ hầu hạ Lương đại sứ ở hành cung mỗi người đều bị Lương đại sứ mê hoặc, mặt như quan ngọc, phong lưu phóng khoáng, nô tỳ vốn là không tin, nhưng hôm nay lén nhìn một cái, quả thật là giật nảy mình." Vẻ mặt Lục La si mê.
Chu Anh nhớ tới khi 17 tuổi một đời trước, cũng như Lục La vậy, ở trong trường học cũng dại trai như vậy. Hôm nay cơ thể này cũng là 17 tuổi, nhưng tuổi tâm lý, lại sớm đã qua năm tháng dại trai. Mặc dù là đại soái ca khó gặp, cũng chỉ là trong lòng có tán thưởng, lại nhận mệnh trở lại trong hiện thực thôi.
"Nếu là em thiệt tình thích hắn, ta thay em xin Hoàng Thượng, đem em ban cho hắn, theo hắn cùng nhau quay về Đại Yến được không?" Chu Anh trêu ghẹo nàng.
Sắc mặt Lục La hồng thấu, liều mạng lắc đầu: "Nô tỳ không cần, nô tỳ phải đi theo chủ tử cả đời."
Phía sau Kỳ quý tần nghe hết lời nói của chủ tớ, cong môi mà cười: "Thư tần muội muội đối xử với cung nhân thật là tốt, cũng khó trách các nàng đều khăng khăng một mực đi theo."
/102
|