"Yến Nhi đi cùng bổn cung, chọn đường vắng mà đi, đừng chạm mặt những người khác. Oanh Nhi ở lại trong cung, thay xiêm y cho bổn cung, rồi đi Trường Xuân cung tuyên Kỳ quý tần, nói ban đêm quá dài, bổn cung thỉnh nàng đến nói chuyện một chút. Mọi người cần phải nhớ kỹ, bổn cung tối nay nửa bước cũng không ra Ninh Tú cung." Trương quý phi phân phó xong, phất tay mọi người, lại công đạo Oanh Nhi vài câu mới mang theo nhị công chúa cùng Yến Nhi lặng lẽ rời đi.
"Chủ tử, Hoàng Thượng hôm nay lật bài tử của Thục phi nương nương Dực Khôn cung." Lan Tương tiến vào báo.
"Thục phi một lần nữa lấy được sủng, thật sự là việc đáng mừng." Nói là nói như vậy, trong lòng Chu Anh cũng yên lặng cầu nguyện cho Thục phi, Khuyết Tĩnh Hàn đã nhịn rất lâu, đêm nay ngủ ở trong cung người nào, sáng mai thắt lưng chủ tử ấy liền đi thẳng không nổi... Một đêm làm bảy lần, mẹ ơi, thật quá cuồng dã!
"Chủ tử, quý phi nương nương mang theo nhị công chúa đến đây." Lục La tiến vào báo.
Đang vừa luyện tập thư pháp hằng ngày vừa suy nghĩ nội dung bộ phim 18+, bút lông trong tay Chu Anh dừng một chút mới đưa bút hoàn thành nét cuối cùng: "Mau mời vào chính điện, đưa trà nóng lên, ta sẽ tới ngay."
Hoàng Thượng mới vừa lật bài tử Thục phi, Trương quý phi liền mang theo nhị công chúa tới chơi, Chu Anh đoán không ra tâm tư Trương quý phi. Là muốn xuống tay với tiểu công chúa đả thông nàng hay tới mượn sức nàng đối phó Thục phi sao? Nếu thật là như vậy, nàng thật sự nửa phần tình cảm cũng sẽ không để lại, hiện giờ điểm mấu chốt của nàng là không để liên lụy đến con của mình. Nếu ai thật sự xúc phạm, nàng thực sẽ liều mạng già.
Chu Anh thay quần áo đi ra liền nhìn thấy Trương quý phi đang kiên nhẫn dỗ nhị công chúa, trên mặt tràn đầy tình cảm yêu thương. Có lẽ đều là người làm mẹ, nàng cảm thấy lúc này Trương quý phi so với thời khắc hoa lệ khác đều động lòng người hơn rất nhiều.
"Tần thiếp thỉnh an quý phi nương nương. Làm nương nương cùng nhị công chúa đợi lâu, là sai lầm của tần thiếp."
"Thư tần muội muội mau đứng dậy, đêm khuya đến thăm, là bổn cung đường đột mới phải." Trương quý phi hơi cười cười xin lỗi, "Sau bữa tối, đại công chúa cùng tiểu gia hỏa này liền vẫn ồn ào đòi muội muội, lúc này bổn cung mới nhớ tới con nhóc kia còn chưa thấy qua muội muội của mình, mãi cho đến lúc nãy còn đang hàm hàm hồ hồ nỉ non không ngủ được, bổn cung đoán rằng đây là nhớ thương tiểu công chúa. Liền muốn mang theo nàng đến Vĩnh Hòa cung nhìn tiểu công chúa một chút, nếu là tiểu công chúa chưa ngủ, để cho hai đứa bé kia chơi đùa cũng tốt."
Chu Anh theo bản năng muốn cự tuyệt, đang định mở miệng nói tiểu công chúa đang ngủ liền nghe được tiếng gào khóc của Tiểu Bảo từ thiên điện truyền đến.
Nàng thở dài: "Nhị công chúa nhớ thương tiểu công chúa, là phúc khí của tần thiếp cùng tiểu công chúa."
Nhị công chúa trong ngực Trương quý phi vừa nghe thấy tiếng khóc giống như đã từng quen biết, liền đưa cánh tay gào khóc, nghe lại thật giống là mong muội muội. Nàng ôm nhị công chúa đứng lên liền đi tới thiên điện: "Thư tần muội muội khách khí, nhìn nhị công chúa một cái này, thật đúng là một khắc cũng chờ không được nữa, đi thôi Thư tần muội muội, bổn cung cũng muốn đi nhìn tiểu công chúa."
Chu Anh có chút không yên lòng, chạy nhanh đi theo.
Trên thực tế, tính tình tiểu công chúa có chút manh động, hay cong chân đạp vào mặt người ta, nhưng lực lớn vô cùng, tinh lực rất dư thừa. Chu Anh mới phát hiện gần đây, nàng thật sự là tuyệt vọng, thời gian dưỡng thai này thật sự là uổng phí công phu.
Quả nhiên, Trương quý phi mới vừa đem nhị công chúa đặt ở bên cạnh Tiểu Bảo, tên nhóc mới vừa ngủ đủ liền quơ tay quơ chân vui mừng đạp nhị công chúa...
Mặt Chu Anh đen ngòm, tiến lên ôm bé vào trong ngực, kẹp chặt hai chân: "Tiểu công chúa không hiểu chuyện, kính xin nương nương lượng giải."
Trương quý phi cũng đem nhị công chúa ôm ở trên đùi, ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh: "Không quan trọng, muội muội cũng đừng câu nệ, bổn cung nhìn tiểu công chúa ngày sau sẽ rất hoạt bát sáng sủa, cũng không còn gì tốt hơn."
Mắt Chu Anh nhìn nhị công chúa im lặng ở trong ngực Trương quý phi, rồi lại nhìn tiểu công chúa lòng ngực của mình đã sắp khóc lên vì bị kẹp chặt hai tay hai chân, nhất thời có loại xúc động muốn đem bé nhét vào bụng rồi sinh ra lại.
"Nương nương khen trật rồi, tiểu công chúa mới hơn tháng nên nghịch ngợm, tần thiếp cảm thấy chưa chắc vậy đâu." Chu Anh vừa mới dứt lời, tiểu công chúa trong ngực liền thật sự chu miệng khóc lên, tựa như đang kháng nghị mẹ ruột nói xấu mình.
"Tính tình này bổn cung rất thích, nếu Thư tần muội muội không ngại, bổn cung thật muốn ôm tiểu công chúa một chút." Trương quý phi nói xong liền đem nhị công chúa giao cho bà vú bên cạnh, vươn tay qua ôm tiểu công chúa.
Chu Anh run như cầy sấy, sợ nàng làm bị thương Trương quý phi, nếu thật là như thế này, nàng phải nữ trái mẫu trả (con gây mẹ bồi thường). Cũng may tiểu công chúa còn thức thời, biết được mình bây giờ ở trong ngực một người khó lường, an phận rất nhiều, còn chu miệng thổi bong bóng, không dư thừa chút khí chất tiết tháo nào.
“Bổn cung nhìn tiểu công chúa như là rất thích bổn cung, rất nhu thuận a." Trương quý phi cười nói.
Nhu thuận cái rắm a, trong lòng Chu Anh muốn chửi tục.
"Có lẽ cũng bị dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nương nương đả động, mắt nhìn lăng lăng." Chu Anh a dua nịnh hót, "Nếu là có một nửa đoan trang của nhị công chúa, tần thiếp liền cảm thấy mỹ mãn."
Trương quý phi ôn nhu vỗ lưng tiểu công chúa, vỗ vỗ tiểu công chúa vừa mới còn muốn khóc liền an tĩnh rất nhiều, cuối cùng dần dần không tiếng động, ngược lại sắc mặt quý phi đột nhiên trở nên không dễ nhìn chút nào.
Trong lòng Chu Anh lộp bộp một tiếng, nhìn tiểu công chúa, sắc mặt cũng thay đổi: "Bách Hợp, mau, nhanh đi thỉnh thái y."
Tay chân luống cuống tiếp nhận tiểu công chúa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhíu lại, nôn ra tùm lum thì trong lòng liền đau giống như bị bóp nghẹt. Muốn rống to với Trương quý phi, nhưng lại bị chế độ cấp bậc chết tiệt, nửa điểm đều không thể oán giận.
Trên mặt Trương quý phi cũng tràn đầy lo lắng, sốt ruột nói với Lan Tương đang ở bên cạnh canh giữ: "Tiểu công chúa không thoải mái, mau đi mời Hoàng Thượng lại đây."
Trong lòng Lan Tương cũng gấp, phúc thân xong liền vội vàng tiến đến Dực Khôn cung. Chu Anh cũng không ngăn trở, ôm tiểu công chúa chất vấn bà vú: "Tiểu công chúa tại sao lại vẫn nôn mửa như vậy, là các ngươi ăn gì đó không sạch sẽ?!"
Bà vú sợ tới mức cả người run rẩy, phủ phục trên mặt đất, căn bản một câu đều nói không được. Đây bất quá là hiện tượng trẻ con nôn sữa bình thường, cũng không lo ngại, chính là mới vừa rồi quý phi nương nương vuốt ve tư thế không đúng mới đưa đến, đó là Trương quý phi, nàng sao lại dám lên tiếng?
Bên này đang huyên náo túi bụi, có nô tài trong Ninh Tú cung vội vàng báo lại, nói là đại công chúa bị bóng đè, một mực nói mê sảng. Chu Anh mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn bộ dáng Trương quý phi áy náy lại lo lắng, chỉ có thể rộng lượng thả người.
"Quý phi nương nương đi nhìn đại công chúa một chút đi, bị bóng đè không thể bỏ qua, vẫn là thỉnh thái y nhìn xem."
Trương quý phi lúc này mới vội vàng rời đi.
Trong Dực Khôn cung, Thục phi mới vừa kêu dọn đồ ăn khuya cho Gia Nguyên đế xong.
"Hoàng Thượng ngày đêm làm lụng vất vả, cũng phải chú ý bảo trọng long thể, đây là nô tì mệnh phòng bếp nhỏ làm cho ngài hầm chút tổ yến, phối hợp chút hạnh nhân, cây phật thủ tốt vô cùng, Hoàng Thượng nếm thử một chút xem hương vị như thế nào." Thục phi thấy Thôi Vĩnh Minh vẫn chưa đến phụng dưỡng, liền tự mình tiến lên thử độc cho hắn.
Cây phật thủ
"Tâm ý của ái phi là quan trọng nhất." Gia Nguyên đế cười, "Hơn nửa năm nay, ủy khuất ái phi, trẫm ngày sau sẽ bồi thường ái phi."
Thục phi cười thập phần ôn nhu nhã nhặn lịch sự: "Tài cán vì Hoàng Thượng phân ưu là vinh hạnh của nô tì, làm sao cảm thấy ủy khuất? Huống hồ biết Hoàng Thượng nhớ nô tì như vậy, trong lòng nô tì tựa như ăn mật."
Gia Nguyên đế nhìn người phụ nữ trước mắt, khuôn mặt tuy có ba phần tương tự như Thư tần có chút ngốc ngốc, tính tình lại cách biệt một trời một vực. Thục phi đa nghi cũng không đủ thông minh, luôn suy tính chu đáo lại lưu một đường sống cho chính mình, ôn hòa cũng không mất uy nghiêm; mà Thư tần lại tương phản, nhìn ngây ngốc, trong lòng lại nhìn thông thấu, thoạt nhìn nhu nhược lại sẽ không ăn nửa điểm mệt. Nhưng mà, hai người khác nhau lớn nhất, là thái độ đối đãi với sinh mệnh, Thục phi ngoan ác quyết tâm lấy tính mạng con mình đến cược, mà Thư tần lại không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn tới con mình. Lại nói tiếp, tựa hồ sau khi sinh tiểu công chúa được một tháng, hắn mới chân chính hiểu biết Thư tần này.
"Hoàng Thượng?" Thục phi lần đầu tiên thấy Gia Nguyên đế có thời khắc xuất thần như vậy, nhịn không được lên tiếng nói, "Tổ yến này nếu không dùng ngay sẽ bị nguội."
Gia Nguyên đế thu hồi tâm tư của mình, mới vừa bưng chén lên thì thấy Tiểu Tần Tử lấp ló ngoài cửa.
Mới vừa rồi đã phân phó nếu không có việc quan trọng không được tiến vào quấy rầy, phỏng chừng hắn đang cân nhắc có nên tiến vào hay không.
Gia Nguyên đế đặt chén xuống: "Tiến vào."
Lúc này Tiểu Tần Tử mới chạy vào: "Hoàng Thượng, Vĩnh Hòa cung báo lại, nói là tiểu công chúa không thoải mái, Thư tần chủ tử rất lo sợ, kính xin Hoàng Thượng đi qua nhìn một chút."
Thần sắc biến hóa trên mặt Hoàng Thượng Thục phi thu hết đáy mắt, biết được lúc này lưu được người cũng lưu không được tâm, trong lòng cười lạnh một tiếng, liền khéo hiểu lòng người mở miệng: "Hoàng Thượng mau đi nhìn một chút đi, tiểu công chúa hiện giờ mới vừa đầy tháng, thân mình vẫn yếu ớt, muội muội lo lắng cũng là bình thường."
Gia Nguyên đế sớm đứng dậy, nghe nàng như vậy cũng là giảm đi bức rức: "Vậy ái phi sớm đi nghỉ đi, trẫm đi xem tiểu công chúa." Nói xong liền bước chân ly khai Dực Khôn cung.
Thục phi nhìn tổ yến sớm đã bị lạnh, là nàng ta tự mình hầm, nhưng giờ lại vô dụng, biến thành một chuyện chê cười thật lớn, mà nửa điểm lửa giận nàng ta đều phát không được.
"Hoa Hảo, đem mấy thứ đều thu thập đi, Hoàng Thượng sẽ không trở về." Thục phi hữu khí vô lực phân phó, “Bổn cung hiện giờ mới bắt đầu chính thức hối hận, hiện giờ mới thật sự hiểu được, lúc trước lấy đứa bé đánh cược, ngu xuẩn đến cỡ nào."
Đưa tiễn Trương quý phi xong, thái y liền chạy đến Vĩnh Hòa cung, cẩn thận bắt mạch vọng chẩn cho tiểu công chúa, gần nửa canh giờ cho ra kết luận, đây là hiện tượng nôn sữa bình thường, mong nàng đừng quá lo lắng.
Chu Anh nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ vô lực, mới vừa cho lui thái y liền nghe thấy bên ngoài thông truyền hoàng thượng tới. Lại đành phải thu xếp tinh thần, đứng dậy đi ứng phó.
Hoàng Thượng ở ngoài cung gặp thái y rời đi, biết được tiểu công chúa đã không còn đáng ngại, tiến vào thấy sắc mặt còn sợ hãi của nàng, liền tiến đến đem người dìu lên: "Lần đầu tiên làm mẫu thân đều là lo lắng đề phòng như vậy, trẫm sai ngự thiện phòng chuẩn bị chút súp ngọt, dùng chút cho an thần."
Chu Anh cũng hiểu được chính mình không có kinh nghiệm, phản ứng rất thái quá, nhưng vẫn có chút hoài nghi. Thân thể tiểu công chúa luôn luôn khỏe mạnh, cũng chưa từng có hiện tượng nôn sữa, tại sao trùng hợp Trương quý phi đến ôm một cái nàng liền nôn sữa? Trương quý phi đã là mẫu thân của hai đứa bé, loại thường thức này lại không biết chút nào sao?
"Trẻ con nôn sữa là bình thường, trẫm nhớ rõ khi đại công chúa còn bé còn hơn nghiêm trọng, khi đó Trương quý phi cũng giống ái phi trông gà hoá cuốc, hàng đêm ngủ không an ổn." Gia Nguyên đế nắm tay nàng ngồi xuống, an ủi.
Chu Anh miễn cưỡng cười cười: "Tiểu công chúa có được ơn trạch của Hoàng Thượng phù hộ, đã không có việc gì, nói vậy Thục phi tỷ tỷ còn trong cung chờ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mau qua đó đi."
Gia Nguyên đế thở dài, đem nàng ôm vào lòng: "Tiểu công chúa không có gì đáng ngại, vậy ái phi thì sao? Trẫm nhìn sắc mặt nàng tái nhợt như vậy, sao nhẫn tâm bỏ mặc được?"
Đừng làm như mình thực sự rất thương hương tiếc ngọc được không? Trong lòng Chu Anh muốn chửi tục, là Vĩnh Hòa cung cách Dực Khôn cung quá xa, không muốn lại quay đi quay về chứ gì?
Nhưng... Chu Anh nhịn không được trộm liếc một cái, có nên nằm vật xuống giả chết hay không? Khuyết Tĩnh Hàn một tháng không vào hậu cung, súng đạn tràn đầy đã vác lên vai, ai chịu đựng được a, nàng vừa rồi cầu nguyện dùm Thục phi sao giờ lại chuyển qua chính mình là sao?!
"Chủ tử, Hoàng Thượng hôm nay lật bài tử của Thục phi nương nương Dực Khôn cung." Lan Tương tiến vào báo.
"Thục phi một lần nữa lấy được sủng, thật sự là việc đáng mừng." Nói là nói như vậy, trong lòng Chu Anh cũng yên lặng cầu nguyện cho Thục phi, Khuyết Tĩnh Hàn đã nhịn rất lâu, đêm nay ngủ ở trong cung người nào, sáng mai thắt lưng chủ tử ấy liền đi thẳng không nổi... Một đêm làm bảy lần, mẹ ơi, thật quá cuồng dã!
"Chủ tử, quý phi nương nương mang theo nhị công chúa đến đây." Lục La tiến vào báo.
Đang vừa luyện tập thư pháp hằng ngày vừa suy nghĩ nội dung bộ phim 18+, bút lông trong tay Chu Anh dừng một chút mới đưa bút hoàn thành nét cuối cùng: "Mau mời vào chính điện, đưa trà nóng lên, ta sẽ tới ngay."
Hoàng Thượng mới vừa lật bài tử Thục phi, Trương quý phi liền mang theo nhị công chúa tới chơi, Chu Anh đoán không ra tâm tư Trương quý phi. Là muốn xuống tay với tiểu công chúa đả thông nàng hay tới mượn sức nàng đối phó Thục phi sao? Nếu thật là như vậy, nàng thật sự nửa phần tình cảm cũng sẽ không để lại, hiện giờ điểm mấu chốt của nàng là không để liên lụy đến con của mình. Nếu ai thật sự xúc phạm, nàng thực sẽ liều mạng già.
Chu Anh thay quần áo đi ra liền nhìn thấy Trương quý phi đang kiên nhẫn dỗ nhị công chúa, trên mặt tràn đầy tình cảm yêu thương. Có lẽ đều là người làm mẹ, nàng cảm thấy lúc này Trương quý phi so với thời khắc hoa lệ khác đều động lòng người hơn rất nhiều.
"Tần thiếp thỉnh an quý phi nương nương. Làm nương nương cùng nhị công chúa đợi lâu, là sai lầm của tần thiếp."
"Thư tần muội muội mau đứng dậy, đêm khuya đến thăm, là bổn cung đường đột mới phải." Trương quý phi hơi cười cười xin lỗi, "Sau bữa tối, đại công chúa cùng tiểu gia hỏa này liền vẫn ồn ào đòi muội muội, lúc này bổn cung mới nhớ tới con nhóc kia còn chưa thấy qua muội muội của mình, mãi cho đến lúc nãy còn đang hàm hàm hồ hồ nỉ non không ngủ được, bổn cung đoán rằng đây là nhớ thương tiểu công chúa. Liền muốn mang theo nàng đến Vĩnh Hòa cung nhìn tiểu công chúa một chút, nếu là tiểu công chúa chưa ngủ, để cho hai đứa bé kia chơi đùa cũng tốt."
Chu Anh theo bản năng muốn cự tuyệt, đang định mở miệng nói tiểu công chúa đang ngủ liền nghe được tiếng gào khóc của Tiểu Bảo từ thiên điện truyền đến.
Nàng thở dài: "Nhị công chúa nhớ thương tiểu công chúa, là phúc khí của tần thiếp cùng tiểu công chúa."
Nhị công chúa trong ngực Trương quý phi vừa nghe thấy tiếng khóc giống như đã từng quen biết, liền đưa cánh tay gào khóc, nghe lại thật giống là mong muội muội. Nàng ôm nhị công chúa đứng lên liền đi tới thiên điện: "Thư tần muội muội khách khí, nhìn nhị công chúa một cái này, thật đúng là một khắc cũng chờ không được nữa, đi thôi Thư tần muội muội, bổn cung cũng muốn đi nhìn tiểu công chúa."
Chu Anh có chút không yên lòng, chạy nhanh đi theo.
Trên thực tế, tính tình tiểu công chúa có chút manh động, hay cong chân đạp vào mặt người ta, nhưng lực lớn vô cùng, tinh lực rất dư thừa. Chu Anh mới phát hiện gần đây, nàng thật sự là tuyệt vọng, thời gian dưỡng thai này thật sự là uổng phí công phu.
Quả nhiên, Trương quý phi mới vừa đem nhị công chúa đặt ở bên cạnh Tiểu Bảo, tên nhóc mới vừa ngủ đủ liền quơ tay quơ chân vui mừng đạp nhị công chúa...
Mặt Chu Anh đen ngòm, tiến lên ôm bé vào trong ngực, kẹp chặt hai chân: "Tiểu công chúa không hiểu chuyện, kính xin nương nương lượng giải."
Trương quý phi cũng đem nhị công chúa ôm ở trên đùi, ý bảo nàng ngồi ở bên cạnh: "Không quan trọng, muội muội cũng đừng câu nệ, bổn cung nhìn tiểu công chúa ngày sau sẽ rất hoạt bát sáng sủa, cũng không còn gì tốt hơn."
Mắt Chu Anh nhìn nhị công chúa im lặng ở trong ngực Trương quý phi, rồi lại nhìn tiểu công chúa lòng ngực của mình đã sắp khóc lên vì bị kẹp chặt hai tay hai chân, nhất thời có loại xúc động muốn đem bé nhét vào bụng rồi sinh ra lại.
"Nương nương khen trật rồi, tiểu công chúa mới hơn tháng nên nghịch ngợm, tần thiếp cảm thấy chưa chắc vậy đâu." Chu Anh vừa mới dứt lời, tiểu công chúa trong ngực liền thật sự chu miệng khóc lên, tựa như đang kháng nghị mẹ ruột nói xấu mình.
"Tính tình này bổn cung rất thích, nếu Thư tần muội muội không ngại, bổn cung thật muốn ôm tiểu công chúa một chút." Trương quý phi nói xong liền đem nhị công chúa giao cho bà vú bên cạnh, vươn tay qua ôm tiểu công chúa.
Chu Anh run như cầy sấy, sợ nàng làm bị thương Trương quý phi, nếu thật là như thế này, nàng phải nữ trái mẫu trả (con gây mẹ bồi thường). Cũng may tiểu công chúa còn thức thời, biết được mình bây giờ ở trong ngực một người khó lường, an phận rất nhiều, còn chu miệng thổi bong bóng, không dư thừa chút khí chất tiết tháo nào.
“Bổn cung nhìn tiểu công chúa như là rất thích bổn cung, rất nhu thuận a." Trương quý phi cười nói.
Nhu thuận cái rắm a, trong lòng Chu Anh muốn chửi tục.
"Có lẽ cũng bị dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nương nương đả động, mắt nhìn lăng lăng." Chu Anh a dua nịnh hót, "Nếu là có một nửa đoan trang của nhị công chúa, tần thiếp liền cảm thấy mỹ mãn."
Trương quý phi ôn nhu vỗ lưng tiểu công chúa, vỗ vỗ tiểu công chúa vừa mới còn muốn khóc liền an tĩnh rất nhiều, cuối cùng dần dần không tiếng động, ngược lại sắc mặt quý phi đột nhiên trở nên không dễ nhìn chút nào.
Trong lòng Chu Anh lộp bộp một tiếng, nhìn tiểu công chúa, sắc mặt cũng thay đổi: "Bách Hợp, mau, nhanh đi thỉnh thái y."
Tay chân luống cuống tiếp nhận tiểu công chúa, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhíu lại, nôn ra tùm lum thì trong lòng liền đau giống như bị bóp nghẹt. Muốn rống to với Trương quý phi, nhưng lại bị chế độ cấp bậc chết tiệt, nửa điểm đều không thể oán giận.
Trên mặt Trương quý phi cũng tràn đầy lo lắng, sốt ruột nói với Lan Tương đang ở bên cạnh canh giữ: "Tiểu công chúa không thoải mái, mau đi mời Hoàng Thượng lại đây."
Trong lòng Lan Tương cũng gấp, phúc thân xong liền vội vàng tiến đến Dực Khôn cung. Chu Anh cũng không ngăn trở, ôm tiểu công chúa chất vấn bà vú: "Tiểu công chúa tại sao lại vẫn nôn mửa như vậy, là các ngươi ăn gì đó không sạch sẽ?!"
Bà vú sợ tới mức cả người run rẩy, phủ phục trên mặt đất, căn bản một câu đều nói không được. Đây bất quá là hiện tượng trẻ con nôn sữa bình thường, cũng không lo ngại, chính là mới vừa rồi quý phi nương nương vuốt ve tư thế không đúng mới đưa đến, đó là Trương quý phi, nàng sao lại dám lên tiếng?
Bên này đang huyên náo túi bụi, có nô tài trong Ninh Tú cung vội vàng báo lại, nói là đại công chúa bị bóng đè, một mực nói mê sảng. Chu Anh mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng nhìn bộ dáng Trương quý phi áy náy lại lo lắng, chỉ có thể rộng lượng thả người.
"Quý phi nương nương đi nhìn đại công chúa một chút đi, bị bóng đè không thể bỏ qua, vẫn là thỉnh thái y nhìn xem."
Trương quý phi lúc này mới vội vàng rời đi.
Trong Dực Khôn cung, Thục phi mới vừa kêu dọn đồ ăn khuya cho Gia Nguyên đế xong.
"Hoàng Thượng ngày đêm làm lụng vất vả, cũng phải chú ý bảo trọng long thể, đây là nô tì mệnh phòng bếp nhỏ làm cho ngài hầm chút tổ yến, phối hợp chút hạnh nhân, cây phật thủ tốt vô cùng, Hoàng Thượng nếm thử một chút xem hương vị như thế nào." Thục phi thấy Thôi Vĩnh Minh vẫn chưa đến phụng dưỡng, liền tự mình tiến lên thử độc cho hắn.
Cây phật thủ
"Tâm ý của ái phi là quan trọng nhất." Gia Nguyên đế cười, "Hơn nửa năm nay, ủy khuất ái phi, trẫm ngày sau sẽ bồi thường ái phi."
Thục phi cười thập phần ôn nhu nhã nhặn lịch sự: "Tài cán vì Hoàng Thượng phân ưu là vinh hạnh của nô tì, làm sao cảm thấy ủy khuất? Huống hồ biết Hoàng Thượng nhớ nô tì như vậy, trong lòng nô tì tựa như ăn mật."
Gia Nguyên đế nhìn người phụ nữ trước mắt, khuôn mặt tuy có ba phần tương tự như Thư tần có chút ngốc ngốc, tính tình lại cách biệt một trời một vực. Thục phi đa nghi cũng không đủ thông minh, luôn suy tính chu đáo lại lưu một đường sống cho chính mình, ôn hòa cũng không mất uy nghiêm; mà Thư tần lại tương phản, nhìn ngây ngốc, trong lòng lại nhìn thông thấu, thoạt nhìn nhu nhược lại sẽ không ăn nửa điểm mệt. Nhưng mà, hai người khác nhau lớn nhất, là thái độ đối đãi với sinh mệnh, Thục phi ngoan ác quyết tâm lấy tính mạng con mình đến cược, mà Thư tần lại không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn tới con mình. Lại nói tiếp, tựa hồ sau khi sinh tiểu công chúa được một tháng, hắn mới chân chính hiểu biết Thư tần này.
"Hoàng Thượng?" Thục phi lần đầu tiên thấy Gia Nguyên đế có thời khắc xuất thần như vậy, nhịn không được lên tiếng nói, "Tổ yến này nếu không dùng ngay sẽ bị nguội."
Gia Nguyên đế thu hồi tâm tư của mình, mới vừa bưng chén lên thì thấy Tiểu Tần Tử lấp ló ngoài cửa.
Mới vừa rồi đã phân phó nếu không có việc quan trọng không được tiến vào quấy rầy, phỏng chừng hắn đang cân nhắc có nên tiến vào hay không.
Gia Nguyên đế đặt chén xuống: "Tiến vào."
Lúc này Tiểu Tần Tử mới chạy vào: "Hoàng Thượng, Vĩnh Hòa cung báo lại, nói là tiểu công chúa không thoải mái, Thư tần chủ tử rất lo sợ, kính xin Hoàng Thượng đi qua nhìn một chút."
Thần sắc biến hóa trên mặt Hoàng Thượng Thục phi thu hết đáy mắt, biết được lúc này lưu được người cũng lưu không được tâm, trong lòng cười lạnh một tiếng, liền khéo hiểu lòng người mở miệng: "Hoàng Thượng mau đi nhìn một chút đi, tiểu công chúa hiện giờ mới vừa đầy tháng, thân mình vẫn yếu ớt, muội muội lo lắng cũng là bình thường."
Gia Nguyên đế sớm đứng dậy, nghe nàng như vậy cũng là giảm đi bức rức: "Vậy ái phi sớm đi nghỉ đi, trẫm đi xem tiểu công chúa." Nói xong liền bước chân ly khai Dực Khôn cung.
Thục phi nhìn tổ yến sớm đã bị lạnh, là nàng ta tự mình hầm, nhưng giờ lại vô dụng, biến thành một chuyện chê cười thật lớn, mà nửa điểm lửa giận nàng ta đều phát không được.
"Hoa Hảo, đem mấy thứ đều thu thập đi, Hoàng Thượng sẽ không trở về." Thục phi hữu khí vô lực phân phó, “Bổn cung hiện giờ mới bắt đầu chính thức hối hận, hiện giờ mới thật sự hiểu được, lúc trước lấy đứa bé đánh cược, ngu xuẩn đến cỡ nào."
Đưa tiễn Trương quý phi xong, thái y liền chạy đến Vĩnh Hòa cung, cẩn thận bắt mạch vọng chẩn cho tiểu công chúa, gần nửa canh giờ cho ra kết luận, đây là hiện tượng nôn sữa bình thường, mong nàng đừng quá lo lắng.
Chu Anh nhẹ nhàng thở ra, cả người xụi lơ vô lực, mới vừa cho lui thái y liền nghe thấy bên ngoài thông truyền hoàng thượng tới. Lại đành phải thu xếp tinh thần, đứng dậy đi ứng phó.
Hoàng Thượng ở ngoài cung gặp thái y rời đi, biết được tiểu công chúa đã không còn đáng ngại, tiến vào thấy sắc mặt còn sợ hãi của nàng, liền tiến đến đem người dìu lên: "Lần đầu tiên làm mẫu thân đều là lo lắng đề phòng như vậy, trẫm sai ngự thiện phòng chuẩn bị chút súp ngọt, dùng chút cho an thần."
Chu Anh cũng hiểu được chính mình không có kinh nghiệm, phản ứng rất thái quá, nhưng vẫn có chút hoài nghi. Thân thể tiểu công chúa luôn luôn khỏe mạnh, cũng chưa từng có hiện tượng nôn sữa, tại sao trùng hợp Trương quý phi đến ôm một cái nàng liền nôn sữa? Trương quý phi đã là mẫu thân của hai đứa bé, loại thường thức này lại không biết chút nào sao?
"Trẻ con nôn sữa là bình thường, trẫm nhớ rõ khi đại công chúa còn bé còn hơn nghiêm trọng, khi đó Trương quý phi cũng giống ái phi trông gà hoá cuốc, hàng đêm ngủ không an ổn." Gia Nguyên đế nắm tay nàng ngồi xuống, an ủi.
Chu Anh miễn cưỡng cười cười: "Tiểu công chúa có được ơn trạch của Hoàng Thượng phù hộ, đã không có việc gì, nói vậy Thục phi tỷ tỷ còn trong cung chờ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng mau qua đó đi."
Gia Nguyên đế thở dài, đem nàng ôm vào lòng: "Tiểu công chúa không có gì đáng ngại, vậy ái phi thì sao? Trẫm nhìn sắc mặt nàng tái nhợt như vậy, sao nhẫn tâm bỏ mặc được?"
Đừng làm như mình thực sự rất thương hương tiếc ngọc được không? Trong lòng Chu Anh muốn chửi tục, là Vĩnh Hòa cung cách Dực Khôn cung quá xa, không muốn lại quay đi quay về chứ gì?
Nhưng... Chu Anh nhịn không được trộm liếc một cái, có nên nằm vật xuống giả chết hay không? Khuyết Tĩnh Hàn một tháng không vào hậu cung, súng đạn tràn đầy đã vác lên vai, ai chịu đựng được a, nàng vừa rồi cầu nguyện dùm Thục phi sao giờ lại chuyển qua chính mình là sao?!
/102
|