"Nương nương, nương nương?" Hoa Hảo rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng gọi chủ tử đã xuất thần thật lâu, "Chén thuốc này đã lạnh, nô tỳ thay ngài hâm nóng lại."
Thục phi nhìn chén thuốc sớm đã lạnh: "Thôi, đổ đi, uống hay không uống dù sao cũng đều là cái dạng này."
"Nương nương, ngài đừng như vậy, nô tỳ nhìn thấy khó chịu." Hoa Hảo thập phần lo lắng, từ lúc chủ tử từ Vĩnh Hòa cung trở về liền một bộ dáng thất thần này.
"Hoa Hảo, ngươi có cảm thấy kỳ quái?" Thục phi nhíu mày nói, “Bổn cung thủy chung cảm thấy Thư tiệp dư không giống tứ muội bổn cung, Có lẽ là bổn cung rời nhà lâu, cũng không biết tứ muội này trở nên bình tĩnh vô tình như thế. Trong ấn tượng bổn cung, nàng luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cho nên bổn cung mới đồng ý nàng tiến cung, có thể dễ dàng cho bổn cung nắm trong tay."
"Nương nương, nói thật, nô tỳ cũng thấy kinh ngạc." Hoa Hảo cũng nhịn không được nữa, "Nô tỳ nhớ rõ mới trước đây tứ tiểu thư đối với nương nương luôn theo lệnh mà làm. Tuy rằng khi vừa mới tiến cung cũng là như vậy, nhưng sau khi nương nương bị người hãm hại lâm vào hôn mê, nô tỳ từng cầu Thư tiệp dư cứu nương nương, nhưng Thư tiệp dư lại khoanh tay đứng nhìn, còn một lòng tranh thủ tình cảm, rồi thăng chức liên tục, hiện giờ đã đứng hàng chính ngũ phẩm."
"Tâm tư lạnh lùng, mạnh mẽ như vậy làm sao còn là tứ muội bổn cung?" Thục phi cười lạnh, “Bổn cung cũng không biết hậu cung này nhưng lại làm cho muội muội bổn cung đều thoát thai hoán cốt (lột xác). Hôm nay bổn cung cố ý muốn nàng vì phụ thân cầu tình, nếu Thư tiệp dư vẫn là tứ muội bổn cung trước kia, vậy tất nhiên sẽ không thông minh hiểu được lấy đại cục làm trọng như vậy. Đã không phải tứ muội ngày xưa của bổn cung, bổn cung về sau cũng sẽ không cố kỵ phần tình nghĩa tỷ muội này nữa."
"Nương nương nói rất đúng, đã Thư tiệp dư bất nhân, nương nương cần gì phải đối với nàng có nghĩa?" Hoa Hảo cũng thay chủ tử nhà mình bị tổn thương mà bất công, "Lúc trước nếu không phải được nương nương dẫn dắt, nàng làm sao sẽ có hôm nay? Hơn nữa tin tức đứa nhỏ nương nương mới vừa không có, nàng liền truyền ra tin có thai, nương nương bị người hãm hại, nàng cũng chẳng quan tâm, một khi đã như vậy, nương nương cũng không cần thủ hạ lưu tình."
“Bổn cung muốn một lần nữa đạt được thánh sủng, vậy nàng sớm hay muộn là giữ lại không được, hoàng thượng dung không được hai sủng phi trong một gia tộc. Nhưng bây giờ, đối phó nàng không phải là chuyện quan trọng đầu tiên." Thục phi lúc này mới ngồi thẳng lên, "Đi thôi, bổn cung nghe nói trong ngự hoa viên hoa nở đón xuân, đi nhìn một chút đi."
Đại Lý tự cùng Hình bộ đang thẩm tra xử lí vụ án của hộ bộ thượng thư Chu Thiên Bảo không tới vài ngày liền có kết quả rõ ràng, vài vị quan viên đức cao vọng trọng đều liên lụy trong đó, có cả Giang Nam hà đạo Tổng đốc Khương đại nhân - phụ thân Hoàng Hậu.
"Chủ tử, trong cung Hoàng Hậu nương nương đến truyền lời, thỉnh chủ tử ngài giờ thân đi Cảnh Nhân trong cung nghe diễn." Bách Hợp tiến vào báo.
Tay cầm bút của Chu Anh dừng một chút: "Chính là mời mọi người?"
“Hoàng Hậu nương nương chỉ mời quý phi nương nương, Thục phi nương nương, Hiền phi nương nương, Ôn phi nương nương, Kỳ quý tần, Tiêu sung nghi cùng chủ tử, cũng không có mời thêm chủ tử khác."
Chu Anh gật gật đầu: "Ta lúc nãy cảm thấy có chút không thoải mái, đi Thái y viện thỉnh thái y trước đi, để ngừa vạn nhất."
"Vậy Hoàng Hậu nương nương nơi đó nô tỳ thay ngài từ chối đi?" Bách Hợp lo lắng, "Hiện giờ chủ tử tháng cũng lớn, nên càng phá lệ chú ý. Huống chi lần này Chu đại nhân khai ra Khương đại nhân, Hoàng Hậu nương nương tất nhiên đối với chủ tử lòng mang bất mãn, chủ tử lúc này không cần phải đi lần mạo hiểm này."
"Tránh được nhất thời tránh được một đời sao?" Chu Anh làm sao không biết đi Cảnh Nhân cung là Hồng Môn Yến, nhưng Hoàng Thượng bày mưu đặt kế nàng liền không thể không biết thời biết thế, "Đi đem kim bộ diêu trong khố phòng kia mang tới đi, xiêm y trang sức diễm lệ chút, Hoàng Thượng sẽ thích."
Kỳ thật Hoàng Hậu cùng nàng chưa bao giờ có xung đột chính diện, bất quá là khi có người hãm hại, nàng sắm vai biết thời biết thế hoặc là vai diễn thờ ơ lạnh nhạt, Chu Anh phỏng đoán hôm nay sẽ phát sinh hết thảy, đáy lòng rốt cuộc có chút lo sợ bất an.
Ở cửa Cảnh Nhân cung gặp được Trương quý phi, Chu Anh gian nan nghĩ muốn phúc thân hành lễ lại bị quý phi cản lại: "Muội muội đừng đa lễ, hôm nay nghe diễn, muội muội liền ngồi ở bên cạnh bổn cung đi."
"Tần thiếp tuân chỉ." Chu Anh mỉm cười, "Có thể ngồi ở bên cạnh quý phi nương nương, là vinh hạnh của tần thiếp."
"Vào đi thôi, đừng làm Hoàng Hậu nương nương đợi lâu." Trương quý phi đi vào Cảnh Nhân cung, Chu Anh theo sát phía sau.
Thục phi đã đến sớm chờ trong đại điện của Cảnh Nhân cung, Chu Anh phân vị thấp nhất, đành phải nhất nhất hành lễ, thời điểm ngồi xuống cảm thấy lưng bàn chân sưng rất nhiều.
Hoàng Hậu qua thật lâu mới đi ra, bất quá mang thai chưa đến ba tháng, tư thái lại làm như nặng nề, Hạnh Chi cùng Bình Nhi một trái một phải đỡ, mảnh mai giống như một trận gió có thể đem đứa nhỏ thổi bay mất.
Chu Anh nhìn mọi người trong mắt trào phúng, trên mặt vẫn kính cẩn, cảm thấy buồn cười.
"Nô tì (tần thiếp) thỉnh an Hoàng Hậu nương nương." Đoàn người đứng dậy hành lễ.
Hoàng Hậu hôm nay mặc áo bào long phượng thêu bằng chỉ vàng, đầu đội ngọc quan long phượng, cả người nổi bật chói mắt dị thường, mặc dù Trương quý phi ngày thường phong hoa tuyệt đại cũng không bằng, không thể không nói là một người siêu quần xuất chúng.
龙凤珠翠冠 - long phượng châu thúy quan - ngọc quan long phượng
"Nương nương hôm nay rất sặc sỡ loá mắt, ngọc quan long phượng này tao nhã vô song, chỉ có nương nương đội lên mới nổi bật." Kỳ quý tần gần đây ỷ vào uy nghi Hoàng Hậu kiêu ngạo rất nhiều, mấy ngày trước đây còn giáo huấn một cung nữ trong cung Trương quý phi, Trương quý phi rộng lượng, vẫn chưa cùng nàng so đo.
"Lời ấy của quý tần muội muội sai rồi, không phải nương nương nổi bật vì đội ngọc quan long phượng này, mà ngọc quan long phượng này nổi bật vì nương nhờ nương nương thôi. Vô luận là nói chuyện hay là làm việc, tìm không chính xác chủ yếu và thứ yếu, sẽ phá hủy đại sự." Thục phi tà tà liếc Kỳ quý tần một cái, cười mở miệng.
Kỳ quý tần cùng Thục phi không hợp ai cũng biết, ngày bình thường có lẽ còn cố kỵ tôn ti phân vị, giống như nay Thục phi mặc dù được ra Dực Khôn cung nhưng chưa đạt được ân sủng một lần nữa, mà Hoàng Hậu sủng quan hậu cung, nàng lại có gì cố kỵ?
"Thục phi nương nương nói đúng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chủ tử sai lầm sẽ phá hư đại sự, chọn giúp đỡ sai, đó cũng là có thể muốn mạng người đó." Vừa nói ánh mắt còn liếc nhìn Chu Anh bên này.
Lời này thật đúng là giết người vô hình không để lại dấu vết, dễ dàng đem chuyện Thục phi thất sủng đổ lên đầu nàng. Chu Anh nhìn Thục phi biểu tình bất động thanh sắc, trong lòng ngóng trông nàng có chút lý trí, đừng rơi vào trong cạm bẫy Kỳ quý tần.
Hoàng Hậu nương nương cười ôn hòa, hợp thời bổ sung một đao: "Thục phi muội muội đừng trách móc, Kỳ quý tần là thẳng tính, cũng không ác ý, cũng không phải cố ý nhắm trúng chuyện không vui của Thục phi muội muội cùng Thư tiệp dư."
Đây là không châm ngòi nàng cùng Thục phi thì không chịu được sao?
Chu Anh không thể không lên tiếng: “Hoàng Hậu nương nương chuyện này, việc này không liên quan tới tần thiếp, tần thiếp làm sao không vui?"
Hiền phi cũng đi ra hoà giải: "Nương nương hôm nay tại sao đột nhiên nổi lên hưng trí nghe diễn? Nô tì nhớ rõ nương nương thường ngày là không thích la hét ầm ĩ."
Hoàng Hậu lúc này mới lại vỗ về bụng, đoan trang cười: “Bổn cung là không thích lắm, nhưng Hoàng Thượng nói vài vị hoàng tử cũng không hoạt bát lắm, nếu là bổn cung nhúc nhích nhiều hơn một chút, làm cho đứa nhỏ trong bụng được hun đúc, tương lai hoàng tử cũng sẽ hoạt bát hơn. Cho nên mời gánh hát nổi danh kinh thành về, bổn cung nghĩ một người nghe không có thích thú gì, liền kêu mọi người đến chung vui. Bổn cung nhớ rõ Trương quý phi cùng Thục phi đều thích nghe diễn, tiệc đầy tháng của Tam hoàng tử liền mời hai vị đi nghe diễn, hôm nay hẳn là cũng sẽ vui cùng bổn cung nghe một chút."
Bữa tiệc đầy tháng kia Thục phi treo đầu dê bán thịt chó đem một chuỗi Thất bảo phật châu có hạt châu xạ hương của mình đã chuẩn bị tốt đổi cho Trương quý phi, Hoàng Hậu lúc này lơ đãng nhắc tới, làm cho hai người này bực bội.
Trương quý phi làm sao nghe không ra tính toán lần này của Hoàng Hậu, cười nói: "Đúng rồi, Hoàng Hậu nương nương nhớ thương nô tì cùng Thục phi muội muội, là vinh hạnh của nô tì, tuồng hôm nay chắc chắn phải nghe một chút."
Thục phi cũng nghe ra ám chỉ trong lời nói của Trương quý phi: "Nương nương, nô tì rất khẩn cấp muốn nghe xem gánh hát có danh tiếng nhất này có trò gì hay."
Hoàng Hậu được Hạnh Chi dìu lấy đứng dậy: "Các vị muội muội cũng chờ không kịp, đi sang bên kia nghe diễn thôi."
Trên đường đi tới rạp hát, đoàn người cũng rất khéo gặp được Hoàng Thượng, vì thế Gia Nguyên đế liền thuận lý thành chương gia nhập nhóm đi nghe diễn.
Hoàng Hậu tất nhiên là thập phần vui sướng, nàng chợt lấy được sủng, lại biết mang thai, tròn tâm nguyện nhiều năm, sớm đã bị tin song hỉ lâm môn mà mất phần trầm ổn kín đáo kia. Bên người cũng không có người nhắc nhở nàng, rất dễ dàng liền mất đúng mực.
Mắt nhìn thấy trên đài diễn sắp kéo màn, Hoàng Hậu rốt cục có chút kiềm nén không được: "Hoàng Thượng, nô tì nghe nói có gian thần vu hãm phụ thân nô tì tham ô, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng tin lời gièm pha này đó."
Trên mặt Hoàng Thượng mỉm cười, cầm tay nàng vỗ nhẹ nhẹ: “Hoàng Hậu đừng lo lắng, trẫm tâm lý nắm chắc."
Lúc này mặt Hoàng Hậu mới giãn ra: "Nô tì biết, trong lòng Hoàng Thượng là có nô tì."
"Thư tiệp dư muốn nghe diễn gì?" Trương quý phi coi xong tên các vỡ diễn liền đem kịch bản đưa cho Chu Anh bên cạnh, Chu Anh luôn luôn thích náo nhiệt, liền chọn “quần anh hội”.
"Vở diễn này rất ầm ĩ, bổn cung không... thích nhất.” Hoàng Hậu nửa đường đem kịch bản cầm qua, "Vẫn là để bổn cung chọn đi, Thư tiệp dư có ý kiến gì không?"
Chu Anh nhìn vẻ mặt Khuyết Tĩnh Hàn sủng nịch nhìn Hoàng Hậu, nào dám cự tuyệt: "Nương nương đã thích, vậy nương nương chọn trước đi."
Hoàng Hậu làm sao muốn chọn kịch thật, bất quá là nghĩ muốn chọc phá nàng đi. Chu Thiên Bảo - phụ thân của nàng đem phụ thân Hoàng Hậu - Khương đại nhân lôi xuống nước, trong lòng Hoàng Hậu làm sao thống khoái?
"Hoàng Thượng, nô tì riêng mệnh cung nhân đã làm đường phèn tổ yến, Hoàng Thượng cần phải nếm thử một chút?” Hoàng Hậu nhìn Bình Nhi một cái, Bình Nhi liền đi xuống chuẩn bị.
"Đã là tâm ý của Hoàng Hậu, trẫm sao lại cô phụ?" Gia Nguyên đế cười cười, mắt nhìn người phía dưới, ánh mắt dừng ở trên người Chu Anh một lát, "Các vị ái phi liền cùng trẫm và Hoàng Hậu dùng chút đi. Thư tiệp dư hôm nay trang điểm rất khác biệt, trẫm thấy rất đẹp."
"Nô tì (tần thiếp) tạ ơn Hoàng Thượng Hoàng Hậu ân điển."
Chu Anh từ lúc mang thai liền ăn tổ yến mỗi ngày, cho tới bây giờ nghe thấy tổ yến liền sợ, chỉ ăn một chút liền không ăn nữa, gạt ở một bên, chuyên tâm nghe diễn.
Hoàng Hậu chú ý tới động tĩnh bên này, cười cười: "Như thế nào, Thư tiệp dư đây là chê tổ yến trong cung bổn cung?"
Trong lòng Chu Anh kêu rên một tiếng, Hoàng Hậu xế chiều hôm nay là quyết tâm muốn bới móc, liền nhận mệnh bưng tổ yến lên: "Nương nương hiểu lầm, tần thiếp sợ bị phỏng, để nguội lại dùng thôi."
"Vậy thì ăn hết đi, như thế xem ra, bổn cung đa tâm.” Hoàng Hậu nhìn nàng một cái, nhớ tới lời hoàng thượng mới vừa nói, "Hoàng Thượng, nô tì nhìn kim bộ diêu này trên đầu Thư tiệp dư rất khác biệt, hạt vàng xung quanh như đám mây chính giữa khảm bảo thạch xanh, còn có dây châu là lục ngọc đây là phi vị mới được mang, nô tì thấy, Thư tiệp dư này vượt khuôn."
Sắc mặt Chu Anh trắng nhợt, vội đứng dậy quỳ xuống tạ tội: “Hoàng Hậu nương nương thứ tội, tần thiếp không phải là cố ý, thỉnh Hoàng Hậu nương nương nhìn phân thượng tần thiếp mang hoàng tự, tha tần thiếp đi."
Hoàng Hậu do dự một lát, lên tiếng hỏi Gia Nguyên đế bên cạnh: "Hoàng Thượng, ngài nghĩ sao?"
Gia Nguyên đế liếc mắt nhìn người quỳ trên mặt đất: “Hoàng Hậu chưởng quản sự vụ lục cung, tự nhiên rất rõ mọi chuyện, Thư tiệp dư liên tiếp coi thường tôn ti, liền đuổi quay về Vĩnh Hòa cung đi, hảo hảo suy nghĩ lại."
Đôi mắt Chu Anh đều đỏ, được Bách Hợp cùng Lan Tương đỡ từng bước một gian nan đi ra ngoài. Từ phía sau nhìn phá lệ đáng thương, Hoàng Hậu đùa cợt cười cười, tiếp tục vui vẻ thoải mái cùng Hoàng Thượng nghe diễn.
"Không tốt, không tốt Thư tiệp dư đẻ non!"
Thục phi nhìn chén thuốc sớm đã lạnh: "Thôi, đổ đi, uống hay không uống dù sao cũng đều là cái dạng này."
"Nương nương, ngài đừng như vậy, nô tỳ nhìn thấy khó chịu." Hoa Hảo thập phần lo lắng, từ lúc chủ tử từ Vĩnh Hòa cung trở về liền một bộ dáng thất thần này.
"Hoa Hảo, ngươi có cảm thấy kỳ quái?" Thục phi nhíu mày nói, “Bổn cung thủy chung cảm thấy Thư tiệp dư không giống tứ muội bổn cung, Có lẽ là bổn cung rời nhà lâu, cũng không biết tứ muội này trở nên bình tĩnh vô tình như thế. Trong ấn tượng bổn cung, nàng luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng, cho nên bổn cung mới đồng ý nàng tiến cung, có thể dễ dàng cho bổn cung nắm trong tay."
"Nương nương, nói thật, nô tỳ cũng thấy kinh ngạc." Hoa Hảo cũng nhịn không được nữa, "Nô tỳ nhớ rõ mới trước đây tứ tiểu thư đối với nương nương luôn theo lệnh mà làm. Tuy rằng khi vừa mới tiến cung cũng là như vậy, nhưng sau khi nương nương bị người hãm hại lâm vào hôn mê, nô tỳ từng cầu Thư tiệp dư cứu nương nương, nhưng Thư tiệp dư lại khoanh tay đứng nhìn, còn một lòng tranh thủ tình cảm, rồi thăng chức liên tục, hiện giờ đã đứng hàng chính ngũ phẩm."
"Tâm tư lạnh lùng, mạnh mẽ như vậy làm sao còn là tứ muội bổn cung?" Thục phi cười lạnh, “Bổn cung cũng không biết hậu cung này nhưng lại làm cho muội muội bổn cung đều thoát thai hoán cốt (lột xác). Hôm nay bổn cung cố ý muốn nàng vì phụ thân cầu tình, nếu Thư tiệp dư vẫn là tứ muội bổn cung trước kia, vậy tất nhiên sẽ không thông minh hiểu được lấy đại cục làm trọng như vậy. Đã không phải tứ muội ngày xưa của bổn cung, bổn cung về sau cũng sẽ không cố kỵ phần tình nghĩa tỷ muội này nữa."
"Nương nương nói rất đúng, đã Thư tiệp dư bất nhân, nương nương cần gì phải đối với nàng có nghĩa?" Hoa Hảo cũng thay chủ tử nhà mình bị tổn thương mà bất công, "Lúc trước nếu không phải được nương nương dẫn dắt, nàng làm sao sẽ có hôm nay? Hơn nữa tin tức đứa nhỏ nương nương mới vừa không có, nàng liền truyền ra tin có thai, nương nương bị người hãm hại, nàng cũng chẳng quan tâm, một khi đã như vậy, nương nương cũng không cần thủ hạ lưu tình."
“Bổn cung muốn một lần nữa đạt được thánh sủng, vậy nàng sớm hay muộn là giữ lại không được, hoàng thượng dung không được hai sủng phi trong một gia tộc. Nhưng bây giờ, đối phó nàng không phải là chuyện quan trọng đầu tiên." Thục phi lúc này mới ngồi thẳng lên, "Đi thôi, bổn cung nghe nói trong ngự hoa viên hoa nở đón xuân, đi nhìn một chút đi."
Đại Lý tự cùng Hình bộ đang thẩm tra xử lí vụ án của hộ bộ thượng thư Chu Thiên Bảo không tới vài ngày liền có kết quả rõ ràng, vài vị quan viên đức cao vọng trọng đều liên lụy trong đó, có cả Giang Nam hà đạo Tổng đốc Khương đại nhân - phụ thân Hoàng Hậu.
"Chủ tử, trong cung Hoàng Hậu nương nương đến truyền lời, thỉnh chủ tử ngài giờ thân đi Cảnh Nhân trong cung nghe diễn." Bách Hợp tiến vào báo.
Tay cầm bút của Chu Anh dừng một chút: "Chính là mời mọi người?"
“Hoàng Hậu nương nương chỉ mời quý phi nương nương, Thục phi nương nương, Hiền phi nương nương, Ôn phi nương nương, Kỳ quý tần, Tiêu sung nghi cùng chủ tử, cũng không có mời thêm chủ tử khác."
Chu Anh gật gật đầu: "Ta lúc nãy cảm thấy có chút không thoải mái, đi Thái y viện thỉnh thái y trước đi, để ngừa vạn nhất."
"Vậy Hoàng Hậu nương nương nơi đó nô tỳ thay ngài từ chối đi?" Bách Hợp lo lắng, "Hiện giờ chủ tử tháng cũng lớn, nên càng phá lệ chú ý. Huống chi lần này Chu đại nhân khai ra Khương đại nhân, Hoàng Hậu nương nương tất nhiên đối với chủ tử lòng mang bất mãn, chủ tử lúc này không cần phải đi lần mạo hiểm này."
"Tránh được nhất thời tránh được một đời sao?" Chu Anh làm sao không biết đi Cảnh Nhân cung là Hồng Môn Yến, nhưng Hoàng Thượng bày mưu đặt kế nàng liền không thể không biết thời biết thế, "Đi đem kim bộ diêu trong khố phòng kia mang tới đi, xiêm y trang sức diễm lệ chút, Hoàng Thượng sẽ thích."
Kỳ thật Hoàng Hậu cùng nàng chưa bao giờ có xung đột chính diện, bất quá là khi có người hãm hại, nàng sắm vai biết thời biết thế hoặc là vai diễn thờ ơ lạnh nhạt, Chu Anh phỏng đoán hôm nay sẽ phát sinh hết thảy, đáy lòng rốt cuộc có chút lo sợ bất an.
Ở cửa Cảnh Nhân cung gặp được Trương quý phi, Chu Anh gian nan nghĩ muốn phúc thân hành lễ lại bị quý phi cản lại: "Muội muội đừng đa lễ, hôm nay nghe diễn, muội muội liền ngồi ở bên cạnh bổn cung đi."
"Tần thiếp tuân chỉ." Chu Anh mỉm cười, "Có thể ngồi ở bên cạnh quý phi nương nương, là vinh hạnh của tần thiếp."
"Vào đi thôi, đừng làm Hoàng Hậu nương nương đợi lâu." Trương quý phi đi vào Cảnh Nhân cung, Chu Anh theo sát phía sau.
Thục phi đã đến sớm chờ trong đại điện của Cảnh Nhân cung, Chu Anh phân vị thấp nhất, đành phải nhất nhất hành lễ, thời điểm ngồi xuống cảm thấy lưng bàn chân sưng rất nhiều.
Hoàng Hậu qua thật lâu mới đi ra, bất quá mang thai chưa đến ba tháng, tư thái lại làm như nặng nề, Hạnh Chi cùng Bình Nhi một trái một phải đỡ, mảnh mai giống như một trận gió có thể đem đứa nhỏ thổi bay mất.
Chu Anh nhìn mọi người trong mắt trào phúng, trên mặt vẫn kính cẩn, cảm thấy buồn cười.
"Nô tì (tần thiếp) thỉnh an Hoàng Hậu nương nương." Đoàn người đứng dậy hành lễ.
Hoàng Hậu hôm nay mặc áo bào long phượng thêu bằng chỉ vàng, đầu đội ngọc quan long phượng, cả người nổi bật chói mắt dị thường, mặc dù Trương quý phi ngày thường phong hoa tuyệt đại cũng không bằng, không thể không nói là một người siêu quần xuất chúng.
龙凤珠翠冠 - long phượng châu thúy quan - ngọc quan long phượng
"Nương nương hôm nay rất sặc sỡ loá mắt, ngọc quan long phượng này tao nhã vô song, chỉ có nương nương đội lên mới nổi bật." Kỳ quý tần gần đây ỷ vào uy nghi Hoàng Hậu kiêu ngạo rất nhiều, mấy ngày trước đây còn giáo huấn một cung nữ trong cung Trương quý phi, Trương quý phi rộng lượng, vẫn chưa cùng nàng so đo.
"Lời ấy của quý tần muội muội sai rồi, không phải nương nương nổi bật vì đội ngọc quan long phượng này, mà ngọc quan long phượng này nổi bật vì nương nhờ nương nương thôi. Vô luận là nói chuyện hay là làm việc, tìm không chính xác chủ yếu và thứ yếu, sẽ phá hủy đại sự." Thục phi tà tà liếc Kỳ quý tần một cái, cười mở miệng.
Kỳ quý tần cùng Thục phi không hợp ai cũng biết, ngày bình thường có lẽ còn cố kỵ tôn ti phân vị, giống như nay Thục phi mặc dù được ra Dực Khôn cung nhưng chưa đạt được ân sủng một lần nữa, mà Hoàng Hậu sủng quan hậu cung, nàng lại có gì cố kỵ?
"Thục phi nương nương nói đúng, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, chủ tử sai lầm sẽ phá hư đại sự, chọn giúp đỡ sai, đó cũng là có thể muốn mạng người đó." Vừa nói ánh mắt còn liếc nhìn Chu Anh bên này.
Lời này thật đúng là giết người vô hình không để lại dấu vết, dễ dàng đem chuyện Thục phi thất sủng đổ lên đầu nàng. Chu Anh nhìn Thục phi biểu tình bất động thanh sắc, trong lòng ngóng trông nàng có chút lý trí, đừng rơi vào trong cạm bẫy Kỳ quý tần.
Hoàng Hậu nương nương cười ôn hòa, hợp thời bổ sung một đao: "Thục phi muội muội đừng trách móc, Kỳ quý tần là thẳng tính, cũng không ác ý, cũng không phải cố ý nhắm trúng chuyện không vui của Thục phi muội muội cùng Thư tiệp dư."
Đây là không châm ngòi nàng cùng Thục phi thì không chịu được sao?
Chu Anh không thể không lên tiếng: “Hoàng Hậu nương nương chuyện này, việc này không liên quan tới tần thiếp, tần thiếp làm sao không vui?"
Hiền phi cũng đi ra hoà giải: "Nương nương hôm nay tại sao đột nhiên nổi lên hưng trí nghe diễn? Nô tì nhớ rõ nương nương thường ngày là không thích la hét ầm ĩ."
Hoàng Hậu lúc này mới lại vỗ về bụng, đoan trang cười: “Bổn cung là không thích lắm, nhưng Hoàng Thượng nói vài vị hoàng tử cũng không hoạt bát lắm, nếu là bổn cung nhúc nhích nhiều hơn một chút, làm cho đứa nhỏ trong bụng được hun đúc, tương lai hoàng tử cũng sẽ hoạt bát hơn. Cho nên mời gánh hát nổi danh kinh thành về, bổn cung nghĩ một người nghe không có thích thú gì, liền kêu mọi người đến chung vui. Bổn cung nhớ rõ Trương quý phi cùng Thục phi đều thích nghe diễn, tiệc đầy tháng của Tam hoàng tử liền mời hai vị đi nghe diễn, hôm nay hẳn là cũng sẽ vui cùng bổn cung nghe một chút."
Bữa tiệc đầy tháng kia Thục phi treo đầu dê bán thịt chó đem một chuỗi Thất bảo phật châu có hạt châu xạ hương của mình đã chuẩn bị tốt đổi cho Trương quý phi, Hoàng Hậu lúc này lơ đãng nhắc tới, làm cho hai người này bực bội.
Trương quý phi làm sao nghe không ra tính toán lần này của Hoàng Hậu, cười nói: "Đúng rồi, Hoàng Hậu nương nương nhớ thương nô tì cùng Thục phi muội muội, là vinh hạnh của nô tì, tuồng hôm nay chắc chắn phải nghe một chút."
Thục phi cũng nghe ra ám chỉ trong lời nói của Trương quý phi: "Nương nương, nô tì rất khẩn cấp muốn nghe xem gánh hát có danh tiếng nhất này có trò gì hay."
Hoàng Hậu được Hạnh Chi dìu lấy đứng dậy: "Các vị muội muội cũng chờ không kịp, đi sang bên kia nghe diễn thôi."
Trên đường đi tới rạp hát, đoàn người cũng rất khéo gặp được Hoàng Thượng, vì thế Gia Nguyên đế liền thuận lý thành chương gia nhập nhóm đi nghe diễn.
Hoàng Hậu tất nhiên là thập phần vui sướng, nàng chợt lấy được sủng, lại biết mang thai, tròn tâm nguyện nhiều năm, sớm đã bị tin song hỉ lâm môn mà mất phần trầm ổn kín đáo kia. Bên người cũng không có người nhắc nhở nàng, rất dễ dàng liền mất đúng mực.
Mắt nhìn thấy trên đài diễn sắp kéo màn, Hoàng Hậu rốt cục có chút kiềm nén không được: "Hoàng Thượng, nô tì nghe nói có gian thần vu hãm phụ thân nô tì tham ô, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng tin lời gièm pha này đó."
Trên mặt Hoàng Thượng mỉm cười, cầm tay nàng vỗ nhẹ nhẹ: “Hoàng Hậu đừng lo lắng, trẫm tâm lý nắm chắc."
Lúc này mặt Hoàng Hậu mới giãn ra: "Nô tì biết, trong lòng Hoàng Thượng là có nô tì."
"Thư tiệp dư muốn nghe diễn gì?" Trương quý phi coi xong tên các vỡ diễn liền đem kịch bản đưa cho Chu Anh bên cạnh, Chu Anh luôn luôn thích náo nhiệt, liền chọn “quần anh hội”.
"Vở diễn này rất ầm ĩ, bổn cung không... thích nhất.” Hoàng Hậu nửa đường đem kịch bản cầm qua, "Vẫn là để bổn cung chọn đi, Thư tiệp dư có ý kiến gì không?"
Chu Anh nhìn vẻ mặt Khuyết Tĩnh Hàn sủng nịch nhìn Hoàng Hậu, nào dám cự tuyệt: "Nương nương đã thích, vậy nương nương chọn trước đi."
Hoàng Hậu làm sao muốn chọn kịch thật, bất quá là nghĩ muốn chọc phá nàng đi. Chu Thiên Bảo - phụ thân của nàng đem phụ thân Hoàng Hậu - Khương đại nhân lôi xuống nước, trong lòng Hoàng Hậu làm sao thống khoái?
"Hoàng Thượng, nô tì riêng mệnh cung nhân đã làm đường phèn tổ yến, Hoàng Thượng cần phải nếm thử một chút?” Hoàng Hậu nhìn Bình Nhi một cái, Bình Nhi liền đi xuống chuẩn bị.
"Đã là tâm ý của Hoàng Hậu, trẫm sao lại cô phụ?" Gia Nguyên đế cười cười, mắt nhìn người phía dưới, ánh mắt dừng ở trên người Chu Anh một lát, "Các vị ái phi liền cùng trẫm và Hoàng Hậu dùng chút đi. Thư tiệp dư hôm nay trang điểm rất khác biệt, trẫm thấy rất đẹp."
"Nô tì (tần thiếp) tạ ơn Hoàng Thượng Hoàng Hậu ân điển."
Chu Anh từ lúc mang thai liền ăn tổ yến mỗi ngày, cho tới bây giờ nghe thấy tổ yến liền sợ, chỉ ăn một chút liền không ăn nữa, gạt ở một bên, chuyên tâm nghe diễn.
Hoàng Hậu chú ý tới động tĩnh bên này, cười cười: "Như thế nào, Thư tiệp dư đây là chê tổ yến trong cung bổn cung?"
Trong lòng Chu Anh kêu rên một tiếng, Hoàng Hậu xế chiều hôm nay là quyết tâm muốn bới móc, liền nhận mệnh bưng tổ yến lên: "Nương nương hiểu lầm, tần thiếp sợ bị phỏng, để nguội lại dùng thôi."
"Vậy thì ăn hết đi, như thế xem ra, bổn cung đa tâm.” Hoàng Hậu nhìn nàng một cái, nhớ tới lời hoàng thượng mới vừa nói, "Hoàng Thượng, nô tì nhìn kim bộ diêu này trên đầu Thư tiệp dư rất khác biệt, hạt vàng xung quanh như đám mây chính giữa khảm bảo thạch xanh, còn có dây châu là lục ngọc đây là phi vị mới được mang, nô tì thấy, Thư tiệp dư này vượt khuôn."
Sắc mặt Chu Anh trắng nhợt, vội đứng dậy quỳ xuống tạ tội: “Hoàng Hậu nương nương thứ tội, tần thiếp không phải là cố ý, thỉnh Hoàng Hậu nương nương nhìn phân thượng tần thiếp mang hoàng tự, tha tần thiếp đi."
Hoàng Hậu do dự một lát, lên tiếng hỏi Gia Nguyên đế bên cạnh: "Hoàng Thượng, ngài nghĩ sao?"
Gia Nguyên đế liếc mắt nhìn người quỳ trên mặt đất: “Hoàng Hậu chưởng quản sự vụ lục cung, tự nhiên rất rõ mọi chuyện, Thư tiệp dư liên tiếp coi thường tôn ti, liền đuổi quay về Vĩnh Hòa cung đi, hảo hảo suy nghĩ lại."
Đôi mắt Chu Anh đều đỏ, được Bách Hợp cùng Lan Tương đỡ từng bước một gian nan đi ra ngoài. Từ phía sau nhìn phá lệ đáng thương, Hoàng Hậu đùa cợt cười cười, tiếp tục vui vẻ thoải mái cùng Hoàng Thượng nghe diễn.
"Không tốt, không tốt Thư tiệp dư đẻ non!"
/102
|