Sáng hôm sau.
Khi Hạ An thức dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ của Duy Khải.
Cô nằm gối đầu lên cánh tay của anh, được anh ôm trọn trong vòng tay ấm áp.
Cả hai trên người đều không có lấy một mảnh vải, hoàn toàn trần trụi, chỉ có tấm chăn là thứ duy nhất có thể che chắn tất cả.
Khi cô cử động đã vô tình khiến cho Duy Khải thức giấc.
Anh mở mắt ra đã nhìn thấy người con gái ở trong lòng đang kéo tấm chăn lên che đi cơ thể của mình.
Có lẽ, cô không để ý là Duy Khải đã thức, lúc xoay qua thì mới nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ấy.
Giờ phút này cả hai như bị đứng hình, cứ nhìn vào đối phương mà không ai nói gì, cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Bất chợt, Hạ An nhớ ra điều gì đó, liền ngồi dậy nhìn dáo dác khắp phòng.
Duy Khải cứ nhìn vào cô, mà không hiểu chuyện gì.
Cuối cùng, ánh mắt của Hạ An dừng lại ở chiếc đồng hồ báo thức đặt ở trên tủ đầu giường.
Cô nhanh chóng cầm lấy nó, nhìn xong rồi thì hốt hoảng la lên:“ 10 giờ rồi. “
Cô trễ giờ làm rồi.
Hạ An đặt lại đồng hồ ở chỗ cũ rồi vội vàng trèo xuống giường.
Duy Khải nghe cô la lên như thế thì cũng hiểu vấn đề, liền nắm lấy cánh tay cô, mà nói:“ Anh còn ở đây, em hốt hoảng cái gì? “
Hạ An bây giờ mới khựng lại, xoay qua nhìn người bên cạnh.
Nhưng mà cô chợt nhận ra, người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt rất kỳ lạ.
Vì lúc nãy, Hạ An có hơn hoảng hốt nên quên mất mình đang không mặc gì trên người, bởi vậy theo thói quen thường ngày mà đã kéo tấm chăn ra khỏi người để bước xuống giường.
Khi Hạ An nhận ra vấn đề mới lớn tiếng bảo Duy Khải:“ Anh mau xoay mặt qua chỗ khác đi! “
Cô vội vàng lấy một tay bịt mắt Duy Khải, một tay kéo chăn trùm lại lên người mình, mặt có chút ửng hồng.
Thật là quá xấu hổ mà!
Duy Khải mỉm cười, gỡ tay cô xuống lưu manh nói:“ Thấy rồi.”
Nghe vậy, mặt của Hạ An càng đỏ hơn.
Cô lúc này đã quấn chăn kín cả người chỉ chừa mỗi cái đầu thò ra để trừng mắt với anh ta.
Duy Khải cảm thấy, con gái thật khó hiểu.
Tối hôm qua cô là người chủ động lột đồ anh xuống, vậy mà chơi xong một đêm rồi thì bày ra cái bộ mặt, tôi không biết gì, tôi không nhớ gì hết, anh đừng có lại gần tôi.
Anh cảm thấy, mình đã bị người ta lợi dụng, ăn được rồi thì phủi bỏ quan hệ với anh.
Hạ An nhìn khắp phòng mới để ý, tối hôm qua Duy Khải chỉ ôm người lên phòng thôi, còn quần, áo gì đều bỏ lại ở phòng khách hết cả.
Ngay lúc này, cô không có đồ để mặc vào, dù xấu hổ nhưng cũng phải nói với người kia:“ Anh đi lấy đồ giúp tôi…”
Khoé miệng Duy Khải hơi cong lên, mỉm cười trêu chọc.
Nhưng sáng hôm nay, anh lại rất biết điều mà không dám chọc cô giận, chỉ mỉm cười như thế rồi ngoan ngoãn bước xuống giường đi lấy.
Duy Khải đứng dậy lấy khăn tắm quấn tạm quanh hông rồi mới xuống dưới nhà lấy quần áo lên cho cô.
Hạ An vẫn ngồi im trên giường, chui mình trong chiếc chăn để chờ Duy Khải lấy đồ cho.
Rất nhanh anh đã quay trở lại, anh đứng bên cạnh chiếc giường đưa quần áo cho Hạ An.
Hạ An cầm lấy quần áo trên tay của Duy Khải.
Nhưng mà, anh lại không chịu buông tay ra, vẫn cứ nhắn chặt lấy đồ của cô cố tình không chịu đưa.
Hạ An bực mình lớn tiếng quát:“ Anh…”
Nhưng chưa kịp nói gì nữa thì Duy Khải đã lên tiếng ngắt lời cô.
Anh đã hỏi cô một câu:“ Có hối hận không? “
Hạ An ngước lên nhìn anh, cô có thể thấy được ánh mắt của chàng trai ấy đang mong đợi câu trả lời của cô.
Cô không vội trả lời ngay, dừng lại một chút suy nghĩ rất kỹ rồi mới nói:“ Không! “
Đúng vậy, Hạ An năm mười ba tuổi có thể đã phạm phải một sai lầm khiến cho cô phải hối hận.
Hạ An của năm hai mươi bốn tuổi này tuy cũng đã phạm phải một sai lầm, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không thấy hối hận về quyết định của mình.
Duy Khải rất hài lòng với câu trả lời đó, khoé miệng cong lên mỉm cười dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng nhìn cô gái trước mặt.
Bây giờ, anh mới chịu buông tay ra để cô lấy quần áo của mình.
Cô quấn cả tấm chăn lớn trên người, di chuyển từng chút một, rất khó khăn mới vào được nhà tắm.
Duy Khải nhìn bộ dạng của cô lúc này giống hệt như cục nhân của đòn bánh tét chưa buộc dây, thật sự không thể nhịn cười nổi.
Rõ ràng là, cả người từ trên xuống dưới điều bị anh thấy hết rồi mà, còn quấn lại như vậy để làm gì?
Khi Hạ An thức dậy đã thấy mình đang nằm trong phòng ngủ của Duy Khải.
Cô nằm gối đầu lên cánh tay của anh, được anh ôm trọn trong vòng tay ấm áp.
Cả hai trên người đều không có lấy một mảnh vải, hoàn toàn trần trụi, chỉ có tấm chăn là thứ duy nhất có thể che chắn tất cả.
Khi cô cử động đã vô tình khiến cho Duy Khải thức giấc.
Anh mở mắt ra đã nhìn thấy người con gái ở trong lòng đang kéo tấm chăn lên che đi cơ thể của mình.
Có lẽ, cô không để ý là Duy Khải đã thức, lúc xoay qua thì mới nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông ấy.
Giờ phút này cả hai như bị đứng hình, cứ nhìn vào đối phương mà không ai nói gì, cũng không biết nên nói gì bây giờ.
Bất chợt, Hạ An nhớ ra điều gì đó, liền ngồi dậy nhìn dáo dác khắp phòng.
Duy Khải cứ nhìn vào cô, mà không hiểu chuyện gì.
Cuối cùng, ánh mắt của Hạ An dừng lại ở chiếc đồng hồ báo thức đặt ở trên tủ đầu giường.
Cô nhanh chóng cầm lấy nó, nhìn xong rồi thì hốt hoảng la lên:“ 10 giờ rồi. “
Cô trễ giờ làm rồi.
Hạ An đặt lại đồng hồ ở chỗ cũ rồi vội vàng trèo xuống giường.
Duy Khải nghe cô la lên như thế thì cũng hiểu vấn đề, liền nắm lấy cánh tay cô, mà nói:“ Anh còn ở đây, em hốt hoảng cái gì? “
Hạ An bây giờ mới khựng lại, xoay qua nhìn người bên cạnh.
Nhưng mà cô chợt nhận ra, người bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cô với một ánh mắt rất kỳ lạ.
Vì lúc nãy, Hạ An có hơn hoảng hốt nên quên mất mình đang không mặc gì trên người, bởi vậy theo thói quen thường ngày mà đã kéo tấm chăn ra khỏi người để bước xuống giường.
Khi Hạ An nhận ra vấn đề mới lớn tiếng bảo Duy Khải:“ Anh mau xoay mặt qua chỗ khác đi! “
Cô vội vàng lấy một tay bịt mắt Duy Khải, một tay kéo chăn trùm lại lên người mình, mặt có chút ửng hồng.
Thật là quá xấu hổ mà!
Duy Khải mỉm cười, gỡ tay cô xuống lưu manh nói:“ Thấy rồi.”
Nghe vậy, mặt của Hạ An càng đỏ hơn.
Cô lúc này đã quấn chăn kín cả người chỉ chừa mỗi cái đầu thò ra để trừng mắt với anh ta.
Duy Khải cảm thấy, con gái thật khó hiểu.
Tối hôm qua cô là người chủ động lột đồ anh xuống, vậy mà chơi xong một đêm rồi thì bày ra cái bộ mặt, tôi không biết gì, tôi không nhớ gì hết, anh đừng có lại gần tôi.
Anh cảm thấy, mình đã bị người ta lợi dụng, ăn được rồi thì phủi bỏ quan hệ với anh.
Hạ An nhìn khắp phòng mới để ý, tối hôm qua Duy Khải chỉ ôm người lên phòng thôi, còn quần, áo gì đều bỏ lại ở phòng khách hết cả.
Ngay lúc này, cô không có đồ để mặc vào, dù xấu hổ nhưng cũng phải nói với người kia:“ Anh đi lấy đồ giúp tôi…”
Khoé miệng Duy Khải hơi cong lên, mỉm cười trêu chọc.
Nhưng sáng hôm nay, anh lại rất biết điều mà không dám chọc cô giận, chỉ mỉm cười như thế rồi ngoan ngoãn bước xuống giường đi lấy.
Duy Khải đứng dậy lấy khăn tắm quấn tạm quanh hông rồi mới xuống dưới nhà lấy quần áo lên cho cô.
Hạ An vẫn ngồi im trên giường, chui mình trong chiếc chăn để chờ Duy Khải lấy đồ cho.
Rất nhanh anh đã quay trở lại, anh đứng bên cạnh chiếc giường đưa quần áo cho Hạ An.
Hạ An cầm lấy quần áo trên tay của Duy Khải.
Nhưng mà, anh lại không chịu buông tay ra, vẫn cứ nhắn chặt lấy đồ của cô cố tình không chịu đưa.
Hạ An bực mình lớn tiếng quát:“ Anh…”
Nhưng chưa kịp nói gì nữa thì Duy Khải đã lên tiếng ngắt lời cô.
Anh đã hỏi cô một câu:“ Có hối hận không? “
Hạ An ngước lên nhìn anh, cô có thể thấy được ánh mắt của chàng trai ấy đang mong đợi câu trả lời của cô.
Cô không vội trả lời ngay, dừng lại một chút suy nghĩ rất kỹ rồi mới nói:“ Không! “
Đúng vậy, Hạ An năm mười ba tuổi có thể đã phạm phải một sai lầm khiến cho cô phải hối hận.
Hạ An của năm hai mươi bốn tuổi này tuy cũng đã phạm phải một sai lầm, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không thấy hối hận về quyết định của mình.
Duy Khải rất hài lòng với câu trả lời đó, khoé miệng cong lên mỉm cười dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng nhìn cô gái trước mặt.
Bây giờ, anh mới chịu buông tay ra để cô lấy quần áo của mình.
Cô quấn cả tấm chăn lớn trên người, di chuyển từng chút một, rất khó khăn mới vào được nhà tắm.
Duy Khải nhìn bộ dạng của cô lúc này giống hệt như cục nhân của đòn bánh tét chưa buộc dây, thật sự không thể nhịn cười nổi.
Rõ ràng là, cả người từ trên xuống dưới điều bị anh thấy hết rồi mà, còn quấn lại như vậy để làm gì?
/89
|