Sau một hồi thì cũng về đến nhà Duy Khải.
Hạ An lục lọi túi quần của anh tìm chìa khóa, có lẽ vì bị cô sờ soạng nên nhột mà cứ uốn éo cả người, còn cười hì hì với cô nữa, hệt như một tên ngốc vậy.
Cuối cùng, cô cũng tìm được chìa khoá.
Trong lúc xoay lưng lại để mở cửa thì Duy Khải bất ngờ ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Cả khuôn mặt đỏ bừng vì say xỉn của anh vùi sâu vào hõm cổ trắng nõn của cô, lâu lâu còn hôn trộm vài cái lên cổ.
Hạ An bị anh làm cho mất tập trung, liền nhắc nhở:“ Tôi đang mở cửa, anh buông ra đi! “
Người ở sau lưng chẳng những không buông mà còn ôm chặt cô hơn, chẳng chịu nghe lời gì cả:“ Không buông! Buông ra rồi Hạ An sẽ bỏ anh đi nữa… không buông đâu. “
Hạ An huých khuỷnh tay vào bụng anh ta, muốn làm cho anh ta đau mà buông cô ra.
Nhưng anh ta rất cứng đầu, bị đau cũng không buông, nhất quyết ôm chặt lấy cô.
Cô cũng đành chịu thua, để cho anh ta ôm.
Phải loay hoay một hồi cô mới mở được cửa nhà của Duy Khải.
Cánh cửa vừa mở ra, Duy Khải đã ôm cô đi vào trong nhà rồi chốt cửa lại.
Hạ An chưa kịp hốt hoảng được bao lâu thì Duy Khải đã xoay người cô lại, áp lưng cô lên cánh cửa, để mặt cô đối mặt với anh.
Trong nhà rất tối, nhưng vẫn có chút ánh sáng le lói của mặt trăng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào.
Gương mặt của chàng trai ấy như ẩn như hiện trước mặt cô, cô có thể thấy được anh ta đang nhìn cô, đôi mắt của anh đã đỏ lên, còn có một chút ươn ướt.
Dường như là đang khóc.
Không hiểu vì sao, trái tim của cô lúc này lại có chút đau nhói khó tả.
Chàng trai này rõ ràng là rất kiêu ngạo mà.
Tại sao bây giờ lại bày ra cái dáng vẻ thảm hại này ở trước mặt cô chứ?
Tại sao lại có thể trút bỏ cái dáng vẻ kiêu ngạo của bản thân mình vì cô hết lần này đến lần khác như vậy, dù đã biết cô lừa gạt anh ta, cô không xứng đáng với anh.
Hạ An đưa tay lên, lau nước mắt cho anh.
Người đàn ông kia liền nắm lấy tay cô, để mười ngón tay lại đan vào nhau, ngay sau đó đã chồm đến hôn lên đôi môi của người con gái ấy.
Nụ hôn của người đàn ông tuy mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.
Mùi hương của men rượu lan tỏa khắp đầu lưỡi cô, mùi hương rất nồng, vị cũng khá đắng tuy nhiên, không biết vì sao lại cảm thấy, tuy nồng nhưng chẳng hề khó ngửi, cũng không hề thấy đắng.
Rất say đắm, rất quyến luyến.
Sau một hồi, người đàn ông cũng chịu rời khỏi đôi môi của người con gái ấy.
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái, gương mặt mà 6 năm qua không giờ phút nào là không hiện lên trong tâm trí anh.
Không giây phút nào là ngừng nhớ về cô ấy.
Đã có lần, anh không muốn nhìn thấy gương mặt này xuất hiện trước mắt anh một lần nào nữa.
Có những lúc, cảm thấy rất ghét gương mặt này, lần nào cũng làm ra vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng để lấy lòng anh.
Nhưng mà…
Đã 6 năm rồi, 6 năm trời rồi mà vẫn không thể buông bỏ được gương mặt này, từ đường nét này và cả con người ấy.
Đã 6 năm rồi, nhưng tình yêu của anh vẫn còn hiện hữu tại đây, vẹn nguyên trong trái tim này.
Vào cái năm tháng tuổi trẻ không biết gì, anh đã hết lòng yêu cô gái này, yêu một cách không hề dự phòng gì cho bản thân, đã lỡ để tình cảm này khắc quá sâu vào trong trái tim, mãi mà chẳng thể quên được.
Anh ghé sát lại gần hôn lên má cô, một bên vẫn chưa cảm thấy đủ mà tham lam hôn luôn bên còn lại.
Giọng anh khàn khàn vang lên:“ Hạ An, em đối xử tệ bạc với anh như vậy, anh nổi giận một chút cũng không được nữa sao? Vậy mà, em không thèm dỗ anh, em bỏ anh đi… đi đến tận 6 năm. “
Hạ An lục lọi túi quần của anh tìm chìa khóa, có lẽ vì bị cô sờ soạng nên nhột mà cứ uốn éo cả người, còn cười hì hì với cô nữa, hệt như một tên ngốc vậy.
Cuối cùng, cô cũng tìm được chìa khoá.
Trong lúc xoay lưng lại để mở cửa thì Duy Khải bất ngờ ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Cả khuôn mặt đỏ bừng vì say xỉn của anh vùi sâu vào hõm cổ trắng nõn của cô, lâu lâu còn hôn trộm vài cái lên cổ.
Hạ An bị anh làm cho mất tập trung, liền nhắc nhở:“ Tôi đang mở cửa, anh buông ra đi! “
Người ở sau lưng chẳng những không buông mà còn ôm chặt cô hơn, chẳng chịu nghe lời gì cả:“ Không buông! Buông ra rồi Hạ An sẽ bỏ anh đi nữa… không buông đâu. “
Hạ An huých khuỷnh tay vào bụng anh ta, muốn làm cho anh ta đau mà buông cô ra.
Nhưng anh ta rất cứng đầu, bị đau cũng không buông, nhất quyết ôm chặt lấy cô.
Cô cũng đành chịu thua, để cho anh ta ôm.
Phải loay hoay một hồi cô mới mở được cửa nhà của Duy Khải.
Cánh cửa vừa mở ra, Duy Khải đã ôm cô đi vào trong nhà rồi chốt cửa lại.
Hạ An chưa kịp hốt hoảng được bao lâu thì Duy Khải đã xoay người cô lại, áp lưng cô lên cánh cửa, để mặt cô đối mặt với anh.
Trong nhà rất tối, nhưng vẫn có chút ánh sáng le lói của mặt trăng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào.
Gương mặt của chàng trai ấy như ẩn như hiện trước mặt cô, cô có thể thấy được anh ta đang nhìn cô, đôi mắt của anh đã đỏ lên, còn có một chút ươn ướt.
Dường như là đang khóc.
Không hiểu vì sao, trái tim của cô lúc này lại có chút đau nhói khó tả.
Chàng trai này rõ ràng là rất kiêu ngạo mà.
Tại sao bây giờ lại bày ra cái dáng vẻ thảm hại này ở trước mặt cô chứ?
Tại sao lại có thể trút bỏ cái dáng vẻ kiêu ngạo của bản thân mình vì cô hết lần này đến lần khác như vậy, dù đã biết cô lừa gạt anh ta, cô không xứng đáng với anh.
Hạ An đưa tay lên, lau nước mắt cho anh.
Người đàn ông kia liền nắm lấy tay cô, để mười ngón tay lại đan vào nhau, ngay sau đó đã chồm đến hôn lên đôi môi của người con gái ấy.
Nụ hôn của người đàn ông tuy mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.
Mùi hương của men rượu lan tỏa khắp đầu lưỡi cô, mùi hương rất nồng, vị cũng khá đắng tuy nhiên, không biết vì sao lại cảm thấy, tuy nồng nhưng chẳng hề khó ngửi, cũng không hề thấy đắng.
Rất say đắm, rất quyến luyến.
Sau một hồi, người đàn ông cũng chịu rời khỏi đôi môi của người con gái ấy.
Anh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô gái, gương mặt mà 6 năm qua không giờ phút nào là không hiện lên trong tâm trí anh.
Không giây phút nào là ngừng nhớ về cô ấy.
Đã có lần, anh không muốn nhìn thấy gương mặt này xuất hiện trước mắt anh một lần nào nữa.
Có những lúc, cảm thấy rất ghét gương mặt này, lần nào cũng làm ra vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng để lấy lòng anh.
Nhưng mà…
Đã 6 năm rồi, 6 năm trời rồi mà vẫn không thể buông bỏ được gương mặt này, từ đường nét này và cả con người ấy.
Đã 6 năm rồi, nhưng tình yêu của anh vẫn còn hiện hữu tại đây, vẹn nguyên trong trái tim này.
Vào cái năm tháng tuổi trẻ không biết gì, anh đã hết lòng yêu cô gái này, yêu một cách không hề dự phòng gì cho bản thân, đã lỡ để tình cảm này khắc quá sâu vào trong trái tim, mãi mà chẳng thể quên được.
Anh ghé sát lại gần hôn lên má cô, một bên vẫn chưa cảm thấy đủ mà tham lam hôn luôn bên còn lại.
Giọng anh khàn khàn vang lên:“ Hạ An, em đối xử tệ bạc với anh như vậy, anh nổi giận một chút cũng không được nữa sao? Vậy mà, em không thèm dỗ anh, em bỏ anh đi… đi đến tận 6 năm. “
/89
|