Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- -------------------------------------------------
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía sáu viên xúc xắc trong chén.
Khi bọn họ thấy rõ con số bên đó, cả đám khiếp sợ há to miệng.
- Sáu con sáu.
- Vậy mà cả sáu con xúc xắc đều là sáu.
- Sao lại có chuyện này được?
Trong mắt Quách Tú và Diệp Chí Quốc đều lộ ra khó mà tin được.
Ai cũng không ngờ tới vậy mà Diệp Hạo lại đoán đúng.
Đúng vậy, ai cũng nghĩ Diệp Hạo quá mù quáng rồi.
Người chủ trì cũng bị dọa sợ.
Mỗi ngày đều có chuyện như vậy xảy ra trong sòng bạc, anh ta nhanh chóng cười nói với Diệp Hạo:
- Chúc mừng vị du khách này thắng được 250 vạn.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Chí Quốc lấy lại tinh thần rồi nói ra.
Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Thực ra không cần Diệp Chí Quốc mở miệng, Diệp Hạo cũng không muốn tiếp tục thắng nữa.
Nếu lại thắng tiếp, khó đảm bảo sẽ không bị sòng bạc chú ý.
Hắn không muốn mình bị người khác quá mức chú ý.
Hiệu suất của sòng bạc rất nhanh, chưa đến 1 phút đồng hồ điện thoại Diệp Chí Quốc nhận được tin nhắn của ngân hàng báo ‘Tài khoản của quý khách đã được chuyển 250 vạn’.
Mà lúc này, bất luận Diệp Chí Quốc hay Quách Tú đều có cảm giác như rơi vào mộng ảo.
Hai người bọn họ đều không ngờ tới việc, khốn khổ quấy nhiễu gia đình họ nhiều ngày nay đã được giải quyết dễ dàng như thế.
- Tiểu Hạo.
Quách Tú ôm con trai vui mừng, vừa khóc vừa cười nói.
Trả hết tiền nợ còn hơn một trăm vạn tiền mặt đó.
- Mẹ, Macao cũng có phố buôn bán, thừa dịp còn chút thời gian, một nhà chúng ta đi mua sắm đi.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Đúng vậy, đi mua sắm.
Bây giờ Diệp Chí Quốc cũng vui vẻ nói:
- Không tiêu hết không được về nhà, haha.
- Xem ra các người kiếm được không ít tiền nhỉ?
Đúng lúc này, một giọng nói thâm trầm vang lên sau lưng ba người.
Diệp Hạo giờ mới chú ý tới cái tên thanh niên có hình xăm mang theo năm tên lưu manh đứng sau bọn họ, mà bên cạnh thanh niên có hình xăm này là một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen.
- A Văn, thằng nhóc này thắng 3 vạn của cháu sao?
Người trung niên mặc tây trang màu đen chỉ Diệp Hạo nói.
- Chú Lục, nó đó, thắng tiền của cháu rồi nhanh chóng chuồn mất.
A Văn vội nói.
- Ta cho cậu hai lựa chọn.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Hạo nói:
- Thứ nhất, trả lại 3 vạn cho A Văn; thứ hai, cậu đánh cược với tôi một ván.
- Nếu tôi không chọn một trong hai thì sao?
- Nếu cậu không chọn một trong hai, các người khó mà còn nguyên lành rời khỏi Macao.
- Tôi không tin.
Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.
Cho dù không sử dụng năng lực giảm tốc độ, với tố chất thân thể hắn hiện giờ, cũng kém hơn lính đặc chủng.
Diệp Hạo không coi mấy người trước mắt vào mắt.
- Nhóc con, tôi thấy cậu chán sống rồi.
A Văn nói đến đây, giơ tay nắm lấy vai Diệp Hạo, nhưng không ai ngờ, Diệp Hạo nhanh chóng tránh được, sau đó hắn nghiêng người ném A Văn qua vai mình.
Rầm một tiếng, A Văn cảm thấy xương sườn mình đã gãy mất mấy cái.
- Dám ra tay với lão đại chúng tao!
- Tao thấy mày chán sống rồi.
- Các anh em, lên.
Năm tên lưu manh thấy lão đại bị đánh bại, liền xông về phía Diệp Hạo.
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm năm thằng, không chút do dự khởi động năng lực trì hoãn tốc độ.
Động tác năm tên lưu manh đã không còn chậm lại gấp 10 lần mà đã lên gấp 20 lần trong mắt Diệp Hạo.
Đợi đến lúc Diệp Chí Quốc phản ứng lại muốn ra tay, nhưng lão khiếp sợ phát hiện năm thằng xông tới đã bị Diệp Hạo hạ đo ván, nằm lăn lộn dưới đất.
- Sao thằng nhóc nhà mình mạnh như vậy?
Diệp Chí Quốc lẩm bẩm.
Sắc mặt trung niên mặc tây trang màu đen nghiêm trọng nhìn Diệp Hạo.
- Không ngờ cậu là người luyện võ.
- Quá khen.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Giờ tôi càng muốn xem thử kỹ thuật đánh bài của cậu.
Hai mắt ông sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
- Không có hứng thú.
Diệp Hạo từ chối.
- Đây không phải vấn đề cậu có hứng thú hay không!
Lão chỉ hai tên cảnh sát cách đó không xa đang chạy đến.
- Tốt nhất cậu nên đồng ý trước khi bọn họ tới, nếu không tôi không thể cam đoan đêm nay cậu có ngủ trong tù hay không đâu?
- Ông uy hiếp tôi à?
Đôi mắt Diệp Hạo ngày càng lạnh lẽo.
Lục Tự Minh không để ý đến uy hiếp của hắn, bình tĩnh nói như thường.
- Tôi có chút quan hệ với hai thế lực hắc bạch, chỉnh cậu không có vấn đề gì.
Nghe vậy, lạnh lẽo trong mắt Diệp Hạo càng sâu hơn:
- Nếu ông cảm thấy cầm nhiều tiền phỏng tay, tôi không ngại chia sẻ một ít giúp đâu.
- Cậu đưa ra một quyết định sáng suốt rồi đó.
Lục Tự Minh khẽ mỉm cười nói.
Đúng lúc này, hai cảnh sát tuần tra chạy đến.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Một cảnh sát tuần tra trầm giọng hỏi.
- Chúng tôi đang giỡn chơi chút ấy mà.
Lục Tự Minh cười nói.
- Đùa sao?
Cảnh sát tuần tra kia nghi ngờ nhìn về Diệp Hạo.
Bởi vì A Văn và năm tên lưu manh nhìn thế nào cũng giống như bị người ta đánh nha.
Thanh niên nhìn qua tầm thường thế này mạnh vậy sao?
- Ừm, chúng tôi thật đang giỡn thôi.
Diệp Hạo khẽ gật đầu đáp lời, hắn không nghi ngờ lời Lục Tự Minh nói.
Từ xưa đến nay hai giới hắc bạch đều có dính dáng, Diệp Hạo không biết đường đi của Lục Tự Minh rộng bao nhiêu, nhưng chắc chắn ông ta có thể chỉnh mình, dù sao mình đã ra tay đánh đám A Văn, chuyện này là sự thật, hắn không thể phủ nhận.
- Mời.
Lục Tự Minh vẫy tay dẫn đường.
Diệp Hạo khẽ gật đầu, nhưng âm thầm tính toán trong lòng.
Trong ghế lô đặc biệt do sòng bạc cung cấp.
Lục Tự Minh nhìn Diệp Hạo nói:
- Muốn chơi cái gì?
- Ném xúc xắc, nghe điểm số.
Diệp Hạo nhìn lão rồi nói.
Sắc mặt Lục Tự Minh không khỏi hơi đổi.
- Cậu chắc chắn?
Không phải đại sư tinh anh trong giới đánh bạc sao có thể nghe ra được xúc sắc bao nhiêu điểm được chứ, thằng nhóc nhìn qua chỉ mới 17~18 tuổi, sao có thể đạt tới trình độ này được?
Thực ra, biến sắc còn có người chủ trì lắc xúc xắc nữa.
Anh ta ngạc nhiên, nghi ngờ liếc mắt nhìn Diệp Hạo một cái nhưng không nói tiếng nào.
- Có vấn đề gì sao?
- Nếu cậu đã có lòng tin với mình như vậy, tôi theo cậu là được.
Lục Tự Minh ra hiệu cho người chủ trì bắt đầu.
Anh ta lấy ra dụng cụ chuyên biệt để hai người kiểm tra một phen, sau đó bắt đầu đung đưa.
Lỗ tai Lục Tự Minh dựng lên cố gắng lắng nghe.
Lục Tự Minh còn cách đại sư một đường, nhưng ông ta không cảm thấy Diệp Hạo mạnh hơn mình.
Lúc chén đặt lên trên bàn đánh cược, Lục Tự Minh cười nói:
- Trước khi mở chén ra, có phải chúng ta nên nói quy củ trước hay không?
- Ông nói đi.
- Đoán đúng điểm số hơi khó khăn, bởi vậy người nào đoán gần số đó nhất sẽ chiến thắng, chuyện này không thành vấn đề chứ?
- Không có vấn đề gì.
- Nếu không có vấn đề gì tôi đặt 3 vạn.
Lục Tự Minh nói xong, ném ba jeton màu xanh lên trên số 24.
Diệp Hạo nhìn thấy vậy sao còn không hiểu Lục Tự Minh đang giúp A Văn tìm lại mặt mũi.
- Đừng chậm trễ thời gian nữa.
A Văn nhìn chằm chằm Diệp Hạo lạnh lùng nói.
- Gấp cái gì chứ?
Diệp Hạo liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cũng ném ba joten màu xanh ra, nhưng Diệp Hạo ném vào trên số 25.
- Cậu biết ném đó.
A Văn nhìn thấy như vậy không khỏi cười phá lên.
- Có vấn đề gì sao?
- Cậu nghĩ rằng đặt tiền gần số của chú Lục thì có thể thắng được à?
- Tôi thực cảm thấy như vậy đó.
Diệp Hạo cười ha ha nói.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- -------------------------------------------------
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía sáu viên xúc xắc trong chén.
Khi bọn họ thấy rõ con số bên đó, cả đám khiếp sợ há to miệng.
- Sáu con sáu.
- Vậy mà cả sáu con xúc xắc đều là sáu.
- Sao lại có chuyện này được?
Trong mắt Quách Tú và Diệp Chí Quốc đều lộ ra khó mà tin được.
Ai cũng không ngờ tới vậy mà Diệp Hạo lại đoán đúng.
Đúng vậy, ai cũng nghĩ Diệp Hạo quá mù quáng rồi.
Người chủ trì cũng bị dọa sợ.
Mỗi ngày đều có chuyện như vậy xảy ra trong sòng bạc, anh ta nhanh chóng cười nói với Diệp Hạo:
- Chúc mừng vị du khách này thắng được 250 vạn.
- Chúng ta đi thôi.
Diệp Chí Quốc lấy lại tinh thần rồi nói ra.
Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Thực ra không cần Diệp Chí Quốc mở miệng, Diệp Hạo cũng không muốn tiếp tục thắng nữa.
Nếu lại thắng tiếp, khó đảm bảo sẽ không bị sòng bạc chú ý.
Hắn không muốn mình bị người khác quá mức chú ý.
Hiệu suất của sòng bạc rất nhanh, chưa đến 1 phút đồng hồ điện thoại Diệp Chí Quốc nhận được tin nhắn của ngân hàng báo ‘Tài khoản của quý khách đã được chuyển 250 vạn’.
Mà lúc này, bất luận Diệp Chí Quốc hay Quách Tú đều có cảm giác như rơi vào mộng ảo.
Hai người bọn họ đều không ngờ tới việc, khốn khổ quấy nhiễu gia đình họ nhiều ngày nay đã được giải quyết dễ dàng như thế.
- Tiểu Hạo.
Quách Tú ôm con trai vui mừng, vừa khóc vừa cười nói.
Trả hết tiền nợ còn hơn một trăm vạn tiền mặt đó.
- Mẹ, Macao cũng có phố buôn bán, thừa dịp còn chút thời gian, một nhà chúng ta đi mua sắm đi.
Diệp Hạo nói khẽ.
- Đúng vậy, đi mua sắm.
Bây giờ Diệp Chí Quốc cũng vui vẻ nói:
- Không tiêu hết không được về nhà, haha.
- Xem ra các người kiếm được không ít tiền nhỉ?
Đúng lúc này, một giọng nói thâm trầm vang lên sau lưng ba người.
Diệp Hạo giờ mới chú ý tới cái tên thanh niên có hình xăm mang theo năm tên lưu manh đứng sau bọn họ, mà bên cạnh thanh niên có hình xăm này là một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu đen.
- A Văn, thằng nhóc này thắng 3 vạn của cháu sao?
Người trung niên mặc tây trang màu đen chỉ Diệp Hạo nói.
- Chú Lục, nó đó, thắng tiền của cháu rồi nhanh chóng chuồn mất.
A Văn vội nói.
- Ta cho cậu hai lựa chọn.
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Hạo nói:
- Thứ nhất, trả lại 3 vạn cho A Văn; thứ hai, cậu đánh cược với tôi một ván.
- Nếu tôi không chọn một trong hai thì sao?
- Nếu cậu không chọn một trong hai, các người khó mà còn nguyên lành rời khỏi Macao.
- Tôi không tin.
Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.
Cho dù không sử dụng năng lực giảm tốc độ, với tố chất thân thể hắn hiện giờ, cũng kém hơn lính đặc chủng.
Diệp Hạo không coi mấy người trước mắt vào mắt.
- Nhóc con, tôi thấy cậu chán sống rồi.
A Văn nói đến đây, giơ tay nắm lấy vai Diệp Hạo, nhưng không ai ngờ, Diệp Hạo nhanh chóng tránh được, sau đó hắn nghiêng người ném A Văn qua vai mình.
Rầm một tiếng, A Văn cảm thấy xương sườn mình đã gãy mất mấy cái.
- Dám ra tay với lão đại chúng tao!
- Tao thấy mày chán sống rồi.
- Các anh em, lên.
Năm tên lưu manh thấy lão đại bị đánh bại, liền xông về phía Diệp Hạo.
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn chằm chằm năm thằng, không chút do dự khởi động năng lực trì hoãn tốc độ.
Động tác năm tên lưu manh đã không còn chậm lại gấp 10 lần mà đã lên gấp 20 lần trong mắt Diệp Hạo.
Đợi đến lúc Diệp Chí Quốc phản ứng lại muốn ra tay, nhưng lão khiếp sợ phát hiện năm thằng xông tới đã bị Diệp Hạo hạ đo ván, nằm lăn lộn dưới đất.
- Sao thằng nhóc nhà mình mạnh như vậy?
Diệp Chí Quốc lẩm bẩm.
Sắc mặt trung niên mặc tây trang màu đen nghiêm trọng nhìn Diệp Hạo.
- Không ngờ cậu là người luyện võ.
- Quá khen.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Giờ tôi càng muốn xem thử kỹ thuật đánh bài của cậu.
Hai mắt ông sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
- Không có hứng thú.
Diệp Hạo từ chối.
- Đây không phải vấn đề cậu có hứng thú hay không!
Lão chỉ hai tên cảnh sát cách đó không xa đang chạy đến.
- Tốt nhất cậu nên đồng ý trước khi bọn họ tới, nếu không tôi không thể cam đoan đêm nay cậu có ngủ trong tù hay không đâu?
- Ông uy hiếp tôi à?
Đôi mắt Diệp Hạo ngày càng lạnh lẽo.
Lục Tự Minh không để ý đến uy hiếp của hắn, bình tĩnh nói như thường.
- Tôi có chút quan hệ với hai thế lực hắc bạch, chỉnh cậu không có vấn đề gì.
Nghe vậy, lạnh lẽo trong mắt Diệp Hạo càng sâu hơn:
- Nếu ông cảm thấy cầm nhiều tiền phỏng tay, tôi không ngại chia sẻ một ít giúp đâu.
- Cậu đưa ra một quyết định sáng suốt rồi đó.
Lục Tự Minh khẽ mỉm cười nói.
Đúng lúc này, hai cảnh sát tuần tra chạy đến.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Một cảnh sát tuần tra trầm giọng hỏi.
- Chúng tôi đang giỡn chơi chút ấy mà.
Lục Tự Minh cười nói.
- Đùa sao?
Cảnh sát tuần tra kia nghi ngờ nhìn về Diệp Hạo.
Bởi vì A Văn và năm tên lưu manh nhìn thế nào cũng giống như bị người ta đánh nha.
Thanh niên nhìn qua tầm thường thế này mạnh vậy sao?
- Ừm, chúng tôi thật đang giỡn thôi.
Diệp Hạo khẽ gật đầu đáp lời, hắn không nghi ngờ lời Lục Tự Minh nói.
Từ xưa đến nay hai giới hắc bạch đều có dính dáng, Diệp Hạo không biết đường đi của Lục Tự Minh rộng bao nhiêu, nhưng chắc chắn ông ta có thể chỉnh mình, dù sao mình đã ra tay đánh đám A Văn, chuyện này là sự thật, hắn không thể phủ nhận.
- Mời.
Lục Tự Minh vẫy tay dẫn đường.
Diệp Hạo khẽ gật đầu, nhưng âm thầm tính toán trong lòng.
Trong ghế lô đặc biệt do sòng bạc cung cấp.
Lục Tự Minh nhìn Diệp Hạo nói:
- Muốn chơi cái gì?
- Ném xúc xắc, nghe điểm số.
Diệp Hạo nhìn lão rồi nói.
Sắc mặt Lục Tự Minh không khỏi hơi đổi.
- Cậu chắc chắn?
Không phải đại sư tinh anh trong giới đánh bạc sao có thể nghe ra được xúc sắc bao nhiêu điểm được chứ, thằng nhóc nhìn qua chỉ mới 17~18 tuổi, sao có thể đạt tới trình độ này được?
Thực ra, biến sắc còn có người chủ trì lắc xúc xắc nữa.
Anh ta ngạc nhiên, nghi ngờ liếc mắt nhìn Diệp Hạo một cái nhưng không nói tiếng nào.
- Có vấn đề gì sao?
- Nếu cậu đã có lòng tin với mình như vậy, tôi theo cậu là được.
Lục Tự Minh ra hiệu cho người chủ trì bắt đầu.
Anh ta lấy ra dụng cụ chuyên biệt để hai người kiểm tra một phen, sau đó bắt đầu đung đưa.
Lỗ tai Lục Tự Minh dựng lên cố gắng lắng nghe.
Lục Tự Minh còn cách đại sư một đường, nhưng ông ta không cảm thấy Diệp Hạo mạnh hơn mình.
Lúc chén đặt lên trên bàn đánh cược, Lục Tự Minh cười nói:
- Trước khi mở chén ra, có phải chúng ta nên nói quy củ trước hay không?
- Ông nói đi.
- Đoán đúng điểm số hơi khó khăn, bởi vậy người nào đoán gần số đó nhất sẽ chiến thắng, chuyện này không thành vấn đề chứ?
- Không có vấn đề gì.
- Nếu không có vấn đề gì tôi đặt 3 vạn.
Lục Tự Minh nói xong, ném ba jeton màu xanh lên trên số 24.
Diệp Hạo nhìn thấy vậy sao còn không hiểu Lục Tự Minh đang giúp A Văn tìm lại mặt mũi.
- Đừng chậm trễ thời gian nữa.
A Văn nhìn chằm chằm Diệp Hạo lạnh lùng nói.
- Gấp cái gì chứ?
Diệp Hạo liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cũng ném ba joten màu xanh ra, nhưng Diệp Hạo ném vào trên số 25.
- Cậu biết ném đó.
A Văn nhìn thấy như vậy không khỏi cười phá lên.
- Có vấn đề gì sao?
- Cậu nghĩ rằng đặt tiền gần số của chú Lục thì có thể thắng được à?
- Tôi thực cảm thấy như vậy đó.
Diệp Hạo cười ha ha nói.
/265
|