Trương Liêm cố ý để ba nữ nhân có dịp hàn huyên với nhau, bước đến gần phụ thân.
Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ chăm chú nhìn con bạch hạc hồi lâu rồi chợt hiểu ra nói, "Thì ra Bạch Hạc ma quân dùng khuôn mẫu của con quái điểu này để làm biểu tượng cho lệnh diệt môn của hắn! "
Trương Liêm gật đầu, "Ðúng thế!" rồi hỏi, "Cha định đi đâu mà tới đây?"
Thần kiếm thủ đáp, "Ngày đó sau khi con đi rồi, cha tình cờ gặp Thi Hồng Anh cũng mang Bạch hạc lệnh, hỏi ra mới biết kế hoạch của các con. Chẳng ngờ ngày sau bắt được nốt con bồ câu thư mang một bức mật hàm, do đó biết được kẻ chủ mưu tổ chức võ lâm đại hội ở Mã Kim Lĩnh là vu hiệp song ma Truy Hồn và Sách Mệnh."
Trương Liêm nói, "Con cũng ngờ rằng đó là kiệt tác của Bạch Hạc ma quân, quả là không sai."
Thần kiếm thủ hỏi, "Làm sao con biết hai lão quái vật đó là nanh vuốt của Bạch Hạc ma quân?"
Trương Liêm đáp, "Chính hai lão ma này vừa đến Quân sơn để khống chế Phi Long bang chủ Mạc Trấn Tương làm theo lệnh Bạch Hạc ma quân, nhưng chúng đã bị giết hồi đêm rồi."
Thần kiếm thủ ngạc nhiên hỏi, "Hai tên quái vật đó chết thế nào?"
Trương Liêm liền kể lại sự kiện tối qua rồi hỏi, "Có phải cha tới đây để tìm hai lão quái vật đó không?"
Thần kiếm thủ gật đầu, "Ðây chính là sào huyệt của chúng gọi là Tụ Hạc Phong, là đỉnh cao nhất trong mười hai ngọn núi của Vu Sơn. Cha tự biết mình khó thắng được hai tên này nên mang theo cả Thi Hồng Anh đến đây định dùng biện pháp giương đông kích tây để phá hủy sào huyệt của chúng nhằm mục đích làm hai tên quái vật đó hoảng sợ mà khỏi đến Mã Kim Lĩnh tác yêu tác quái, không ngờ chúng đã bị giết."
Bấy giờ ba nữ nhân chừng như đã hàn huyên xong cũng đến gần.
Triệu Khanh Khanh cười nói, "Ðâu chỉ Vu hiệp song ma bị giết? Có lẽ cha còn chưa biết chuyện Liêm ca ca ước đấu với Phi Long bang chủ giết luôn cả tứ hung nữa... "
Thi Hồng Anh liền hỏi, "Chuyện thế nào Triệu thư thư kể lại nghe xem!"
Thế rồi Triệu Khanh Khanh có thêm Chương Hồng Lệ giúp đỡ kể lại mọi diễn biến từ mười ngày trước cho đến cuộc đại chiến hôm qua ở Quân sơn.
Thần kiếm thủ nghe xong nhìn nhi tử nói, "Thì ra song ma rời khỏi Vu Sơn là để tới trợ lực cho Mạc Trấn Tương.
Hiển nhiên chúng biết cuộc ước đấu sau mười ngày với con sợ Mạc Trấn Tương không đối phó nổi. Mà Phi Long trang bị tiêu diệt sẽ làm giảm uy lực của hắc đạo tại Mã Kim Lĩnh rất nhiều, vì thế mới tập trung hết lực lượng để quyết tiêu diệt, đâu ngờ con là người cát nhân thiên tướng. Song ma rốt cuộc chết bởi tay La Trang Vi. Phải nói rằng đó là ý trời, bởi chẳng riêng gì La Trang Vi mà toàn thể các nhân vật hắc đạo ở vùng Hồ Tương đều không đáng là địch thủ một chiêu của hai lão ma đó. Có thể coi đó là điều may mắn hiếm gặp, vì thế sau này phải hết sức cẩn thận mới được!"
Trương Liêm nghe phụ thân giáo huấn, gật đầu đáp khẽ, "Dạ! Hài nhi xin nghe lời."
Thần kiếm thủ hỏi lại, "Vậy con định cưỡi hạc đi đâu?"
Trương Liêm đáp, "Hài nhi định lợi dụng con hạc của Bạch Hạc ma quân dẫn đường để tìm đến sào huyệt của hắn."
Thần kiếm thủ cười tán thưởng, "Biện pháp tuyệt hay! Cha sẽ cùng đi với con!"
Trương Liêm cả mừng nói, "Tất bá bá bảo rằng con vượn nặng ít nhất là năm trăm cân, tức là con bạch hạc này mang nổi năm người."
Thần kiếm thủ lắc đầu, "Nếu đông người thì sẽ cản gió làm con hạc khó bay, vì thế phải tìm cách để giảm bớt sức cản.
Trương Liêm băn khoăn hỏi, "Vậy nên làm thế nào?"
Thần kiếm thủ cười đáp, "Con không cần lo, hãy đi kiếm về cho cha một số mây và trúc là được."
Thi Hồng Anh và Triệu Khanh Khanh hăng hái giúp Trương Liêm chặt mây tre, còn Chương Hồng Lệ lo nổi lửa nấu cơm.
Chỉ một lúc tre mây đã được chuẩn bị đủ.
Thần kiếm thủ đan thành một cái lồng khá lớn hai đầu nhọn như hình con cá có thể ngồi được bốn năm người tương đối thoải mái, lại dùng y phục mang theo dự trữ buộc phía trên để tránh nắng.
Chẳng bao lâu, chiếc lồng được hoàn thành, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong. Mọi người quây quần lại, vừa ăn cơm vừa tán thưởng kiệt tác của Thần kiếm thủ. Sau bữa cơm, họ lại tiếp tục hành trình.
Quả nhiên ngồi trong lồng rất thuận tiện thoải mái lại đỡ cho con hạc rất nhiều, thậm chí nó bay còn khỏe hơn trước đây chỉ chở ba người, bởi trên lưng nó bây giờ chỉ có một người điều khiển, còn chiếc lồng thì được treo dưới bụng.
Càng bay về hướng tây, rừng càng hoang vu, có khi đi suốt ngày mà không thấy một bóng người hoặc làng mạc.
Rời khỏi Vu Sơn chiều hôm đó, con hạc bay suốt đêm tới trưa hôm sau vẫn bay tít trên cao, chứng tỏ còn lâu mới đến địa đầu.
Năm người phải thay phiên nhau điều khiển hạc và cảnh giới để có điều kiện nghỉ ngơi.
Chiều hôm sau, con bạch hạc đang bay bỗng cúi thấp đầu xuống kêu lên một tiếng.
Lúc đó Thi Hồng Anh đang điều khiển hạc, bực tức nói, "Con súc sinh này thật kỳ quái. Người khác cưỡi thì không việc gì, còn đến phiên ta lại kêu toáng lên!"
Trương Liêm nói với lên, "Thi cô nương hãy cẩn thận! Không phải nó lạ người đâu, chắc đã phát hiện được gì đó."
Thần kiếm thủ vận mục lực nhìn xuống, chợt gật đầu nói, "Không sai! Dưới núi quả thật có người đang động thủ."
Trương Liêm nhìn theo hướng tay chỉ của phụ thân, quả nhiên thấy trên đỉnh núi trước mặt có hai người đang giao thủ với nhau, cát bụi bốc mù trời, ngoài ra có gần mười người khác đứng ngoài quan sát.
Con bạch hạc bỗng tăng tốc độ lao xuống đỉnh núi đó!
Trương Liêm thất kinh nói, "Không ổn rồi? Hài nhi phải lên giúp Thi cô nương mới được!"
Căn cứ vào vẻ khác thường của con hạc, Trương Liêm đoán rằng trong số những người trên đỉnh núi nhất định có chủ nhân củ a nó.
Bất cứ loại vật nào khi thấy chủ sẽ rất khó điều khiển.
Vừa nói xong, không chờ phụ thân trả lời Trương Liêm liền chui ra khỏi lồng bám theo sợi dây buộc leo lên.
Chiếc lồng cách thân con hạc tới hơn hai trượng, nó lại bay với tốc độ rất nhanh nên nhìn chàng bám sợi dây nhích lên từng tấc một trông hết sức mạo hiểm.
Chỉ riêng Thi Hồng Anh ngồi trên lưng hạc là không nhìn thấy, còn bên dưới cả Triệu Khanh Khanh và Chương Hồng Lệ cùng hoảng sợ kêu lên, "Trương lang! Cẩn thận!"
Bấy giờ còn cách mặt đất có tới trăm trượng, nếu tuột tay rơi xuống thì cầm chắc cái chết.
Ngay cả Thần kiếm thủ cũng nhìn nhi tử không rời mắt, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Trương Liêm leo lên hết sợi dây vẫn không gặp trở ngại gì.
Cả ba người đều buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trương Liêm đã bám tới đoạn dây buộc quanh bụng con hạc chuẩn bị leo lên lưng nó.
Nào ngờ...
Con bạch hạc giống như đã phát rồ, bất ngờ cúi xuống mổ liên tiếp vào đôi tay Trương Liêm đang bám lấy sợi dây!
Bị bất ngờ, chàng trượt tay rơi thẳng xuống!
Bấy giờ con hạc vẫn còn cách mặt đất tới ba bốn chục trượng, xem ra khó có hy vọng sống sót.
"Trương lang!"
"Liêm nhi!"
Cả bốn người cùng rú lên một tiếng thê lương và nhắm nghiền mắt lại để khỏi chứng kiến cảnh tượng bi thảm nhất.
Giữa lúc sự sống của Trương Liêm như ngàn cân treo sợi tóc đó, từ mặt đất bỗng có người quát to, "Hãy ngưng đấu đã! Cứu người quan trọng hơn! "
Nguyên Trương Liêm từ con hạc rơi xuống khu vực đấu trường.
Mặc dù rơi xuống từ độ cao gần bốn mươi trượng nhưng chàng vẫn giữ được bình tĩnh không chút hoang mang, thấy ở bên dưới trong số những người ngước nhìn lên có một lão nhân sử dụng một loại binh khí rất cổ quái, mảnh, dài và trong suốt giống như một sợi dây câu.
Tuy cố rướn người để giảm tốc độ rơi nhưng Trương Liêm vẫn tỉnh táo nghĩ thầm, "Chẳng lẽ là Lôi Tiên sư phụ?"
Càng xuống thấp, tốc độ càng lớn, Trương Liêm vừa tìm địa thế để có thể đáp xuống sao cho thương thế thấp nhất, vừa suy tính cách dưới và đảo người để giảm bớt tốc độ.
Chính trong lúc chàng đang nghĩ ngợi thì chợt nghe vút một tiếng rồi cảm thấy thắt lưng mình bị vật gì cuốn chặt lấy nâng bổng lên rồi lại buông ra, qua hai lần như vậy thì lực rơi giảm đi rất nhiều.
Mặc dù biết có người cứu giúp nhưng Trương Liêm còn chưa hiểu nguyên nhân vì sao cơ thể lại được nâng lên như vậy.
Hiện tượng đó lặp lại thêm một lần nữa, và mãi đến lúc đó Trương Liêm mới hiểu rõ nguyên do.
Nguyên người giải cứu chàng chính là Lôi Tiên Tử. Vị tiền bối đó đã dùng sợi dây câu cuốn ngang thắt lưng nâng bổng lên mấy thước để làm giảm bớt lực rơi, quả nhiên chỉ sau ba lần như vậy chàng đã có thể nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Trương Liêm sửa lại y phục xong, cung kính thi lễ nói, "Ða tạ đại ân cứu mạng của lão tiền bối!"
Lôi Tiên Tử lần đầu dùng dây câu nâng Trương Liêm lên thấy chàng rất nặng ước tới mấy trăm cân, nhưng lần sau chót lại thấy chàng không nặng hơn bình thường là bao, biết rằng chàng đã luyện được thần công để chống lại áp lực rơi đồng thời giảm tốc độ.
Lão sững người ra một lát rồi cười khà khà nói, "Tiểu tử ngươi chỉ mới hơn nửa tháng không gặp mà tinh luyện hơn trước rất nhiều đa! "
Trương Liêm hít vào mấy hơi thực khí rồi ngẩng đầu nhìn thấy con bạch hạc lượn quanh trên đầu chứ không bay tiếp nữa.
Chàng lại nhìn đám người xung quanh, ngoài Lôi Tiên Tử ra còn có hai lão nhân khác, sáu tên trung niên hán tử và một vị trung niên phụ nhân dung nhan rất mỹ lệ chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Trương Liêm nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Lão tiền bối, những người này là ai vậy?"
Lôi Tiên Tử không trả lời, lướt mắt nhìn chín người kia đứng về một phía đang ngạc nhiên nhìn chàng, cười hỏi, "Oa nhi ngươi chưa cần biết bọn chúng là ai, trước hết ngươi nói ta nghe làm sao cưỡi hạc tới đây làm gì?"
Thấy cả chín người kia cùng đứng về một phía, Trương Liêm đoán rằng tất cả đều là địch nhân của Lôi Tiên Tử.
Nhưng nghe ngữ khí và thấy thái độ của lão nhân cổ quái này thì song phương hình như không thù địch gì nhau lắm.
RÕ ràng mới rồi Lôi Tiên Tử đang động thủ với một trong số chín người kia, việc đó nên giải thích thế nào?
Song phương đang giao thủ, thế mà Lôi Tiên Tử lại la lên bảo đi cứu người quan trọng hơn, đối phương cũng không hề phản ứng.
Chuyện ấy xưa nay ít gặp, nhất là bọn hắc đạo đời nào lại cho địch nhân cơ hội thuận tiện như thế? Hay đây chỉ là một cuộc ấn chứng võ công?
Trong lòng bán tín bán nghi, Trương Liêm không dám trả lời rõ mọi việc mà chỉ nói, "Gia phụ và tiện thê vừa cưỡi hạc từ Vu S ơn đến đây... "
Bấy giờ hình như con bạch hạc không thấy có người giao chiến nữa nên không còn hung hãn nữa, há mỏ kêu vang một tiếng rồi từ từ đáp xuống sườn núi.
Trung niên phụ nhân ngẩng lên trông thấy ba người trong chiếc lồng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và giận dữ, ghé vào tai một lão nhân bận áo xám đứng bên cạnh nói nhỏ câu gì.
Trương Liêm vừa chú ý quan sát chín người kia, vừa nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Phùng lão tiền bối có phải mới giao thủ với những người kia không?"
Lôi Tiên Tử nghe mấy tiếng Phùng lão tiền bối thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng chợt nghĩ ra hai phụ tử đã gặp nhau, thế nào Trương Hành Vũ cũng kể hết chuyện với nhi tử cửa mình, liền cười hô hô đáp, "Không sao! Chúng ta đã đánh nhau năm ngày rồi!"
Trương Liềm mở to mắt đầy kinh dị hỏi, "Tiền bối đã đánh nhau với họ năm ngày rồi sao? Vì sao vậy?"
Lôi Tiên Tử dáng vẻ vẫn thản nhiên, cười đáp, "Ngọc Long hà chỉ cách đây vài chục dặm về phía tây. Lão hủ mới tù Ngọc Long hà trở về ngang qua đây thì bị chúng chặn đường nên mới sinh ra đánh lộn."
Trương Liêm hỏi tới vấn đề đáng quan tâm nhất, "Trong số những người này có Bạch hạc lệnh chủ không?"
Lôi Tiên Tử lắc đầu đáp, "Ta không biết ai là Bạch hạc lệnh chủ cả. Chỉ biết lão áo xám kia trác hiệu là Bách trượng phi trảo, còn lão đầu mặc áo vàng gọi là Phiên vân phúc vũ. Hai lão đầu này chỉ kém lão nhân gia ta mấy tuổi thôi."
Trương Liêm nhìn sang hai lão nhân thấy vị bận áo xám gọi là Bách trượng phi trảo người gầy choắt, mặt mũi nhăn nhúm như quả táo khô, rõ ràng là đã gần trăm tuổi. Còn hoàng y lão nhân Phiên vân phúc vũ dáng vóc cao lớn, da mặt hồng nhuận nhưng tóc đã bạc trắng xem ra niên kỷ cũng rất cao.
Chàng lại hỏi, "Lão tiên bối giao thủ với vị nào mà suốt năm ngày vậy?"
Lôi Tiên Tử đáp, "Lão hủ đã tiếp chiến tất, chỉ có nha đầu kia là chưa đánh thôi. Ba ngày đầu tiên, cứ mỗi ngày ta đánh với hai tiểu tử, kết quả là bình thủ. Ngày thứ tư giao chiến với Phiên vân phúc vũ cũng bất phân thắng bại. Còn hôm nay đang đánh với Bách trượng phi trảo nhưng đến giờ vẫn chưa phân định thắng thua thì ngươi đến."
Trương Liêm nghe nói nghĩ thầm, "Theo cách sắp xếp đó thì tất trung niên phụ nhân này võ công cao hơn cả nên mới để đến cuối cùng. Nhưng ai là Bạch Hạc ma quân mới được chứ?"
Chợt nhíu mày nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Con bạch hạc mà vãn bối cưỡi đến đậy vốn là vật của Bạch hạc lệnh chủ. Vừa rồi nó thấy ở đây giao chiến nên nổi dã tính lao xuống định trợ chiến, chứng tỏ trong mấy người này nhất định có chủ nhân của nó. Lão tiền bối đã từng hỏi danh hiệu của tất cả bọn họ rồi chứ?"
Lôi Tiên Tử trả lời, "Hai lão đầu Bách trượng phi trảo và Phiên vân phúc vũ là người quen nên chẳng cần phải hỏi.
Còn lại cũng đều báo danh tánh cả nhưng lão hủ quên béng cả rồi, chỉ nhớ được nha đầu họ Khâu, còn tên là Thảo hay Cảo gì đó... "
Trương Liêm vội hỏi, "Ðơn danh hay sao?"
Lôi Tiên Tử lắc đầu, "Không phải đơn danh! Hình như còn một chữ Mộc nữa... "
Trương Liêm gấp giọng, "Có phải là Khâu Ngọc Tảo không?"
Lôi Tiên Tử gật liền mấy cái nói, "Không sai! Chính phải! Oa nhi ngươi thật tinh ranh, chẳng những giải được ma phương, hiểu được Chức Cẩm Ðồ mà còn đoán được tên người ta!"
Nghe câu đó, ánh mắt trung niên phụ nhân lóe lên những tia khác thường trông rất đáng sợ.
Thực tình Trương Liêm chẳng có tài đoán được tên người khác.
Trước đây chàng từng nghe gia thế của vị Ngọc bút thư sinh Khâu Ðạt, biết vị tiền bối này có một nhi nữ tên là Ngọc Tảo bỏ đi đã mấy chục năm.
Lúc đầu Ngọc bút thư sinh ngờ rằng vì bất mãn với kế mẫu mà Ngọc Tảo bất mãn bỏ đi, nhưng sau mới hiểu ra nguyên nhân là do Chức Cẩm Ðồ mà nữ nhân bất hiếu bất nhân đó đang tâm giết kế mẫu giam phụ thân.
Mới rồi nghe Lôi Tiên Tử nói ra nữ nhân đó họ Khâu bụng đã có nghi ngờ, sau đó lại nghe tên bà ba là Ngọc Thảo hay Ngọc Cảo gì đó, xét về tên của nữ nhân thì có khả năng là Ngọc Tảo.
Tuy nhiên xét về tuổi tác thì có vẻ như không phù hợp, vì Khâu Ngọc Tảo nay đã ngoài năm mươi, nhưng nữ nhân mỹ lệ này chỉ trên dưới ba mươi tuổi thôi.
Trương Liêm chợt nghĩ rằng nữ nhân trong giang hồ rất nhiều người biết thuật trụ nhan để giữ thời xuân sắc của mình, điều này cũng có khả năng xảy ra đối với Khâu Ngọc Tảo nên trong nhiều trường hợp, xác định tuổi tác qua dung mạo là việc sai lầm.
Thêm nữa khi Ngọc bút thư sinh được Chức Cẩm Ðồ đưa về nhà, Khâu Ngọc Tảo nhất định đã có đọc qua.
Sau mấy chục năm nghiên cứu, lẽ nào bà ta không hiểu được Tượng nha tháp được kiến dựng ở Ngọc Long hà?
Việc Lôi Tiên Tử từ Ngọc Long hà trở về bị chặn đánh ở đây tất cũng phát sinh vì nguyên nhân đó.
Bấy giờ Thần kiếm thủ cùng ba nữ nhân đã buộc con bạch hạc lại dưới sườn đồi rồi cùng chạy nhanh lên đỉnh.
Trước tiên Thần kiếm thủ đến trước Lôi Tiên Tử cung kính ôm quyền thi lễ nói, "ân đức lão tiền bối thành toàn cho Liêm nhi, Hành Vũ vĩnh viễn không bao giờ dám quên."
Lôi Tiên Tử xua tay đáp, "Việc đó không liên quan gì đến ngươi! Ta với tên tiểu quỷ đó đã giải quyết với nhau sòng phẳng, và thật ra đối với Lôi Tiên Tử ta cũng là hảo sự!"
Nghe lão quái nhân gọi Trương Liêm là tiểu quỷ, cả ba thiếu nữ đều che miệng cười.
Thần kiếm thủ lướt mắt nhìn chín người đứng đối diện, bỗng nói to, "Không ngờ bọn dư đảng của Cửu Lưu lại đầu nhập vào B ạch Hạc môn! "
Trương Liêm liền hỏi, "Cha, dư đảng của Cửu Lưu còn lại những ai thế?"
Thần kiếm thủ trả lời, "Cửu Lưu trước đây bị cha giết mất ba tên nay còn lại Bất tăng, Bất đạo, Phi sĩ, Phi nông, Bất công, Bất thương. Ngươi chỉ cần nhìn tướng mạo và cách ăn vận lôi thôi của sáu tên kia là phân biệt được ngay! "
Trương Liêm nhìn kỹ lại sáu tên trung niên hán tử, thấy một ngươi bận tăng y nhưng để tóc, chắc tên này có trác hiệu là Bất tăng. Trái lại tên thứ hai bận đạo y nhưng lại cạo trọc đầu, nhất định đó là Bất đạo. Lại có tên đội mũ cánh chuồn của quan triều nhưng bận áo ngắn, tất là Phi sĩ. Còn tên thứ tư bận áo quần vải gai theo kiểu nông phu nhưng đầu bịt khăn đóng, ắt là Phi nông. Hai lên khác ăn vận cũng Vô luận Vô loại như thế nhìn qua cũng suy đoán được Bất công và Bất thương.
Tên bận áo ngắn nhưng đội mũ cánh chuồn nghe Thần kiếm thủ nói thế, mặt lộ vẻ tức giận quát lên, "Trương Hành Vũ! Ngươi còn chưa chịu tự quyết để di họa lại cho tử tôn nữa hay sao?"
Thần kiếm thủ cười to đáp, "Hai mươi năm trước các ngươi đều là thứ du hồn dưới kiếm Trương mỗ, ta đã tha chết cho, nay lại dám đầu nhập vào ma đảng để tác yêu tác quái. Bạch Hạc ma quân là kẻ nào, xin ra đây cho Trương mỗ được thêm một chút kiến thức?"
Trung niên phụ nhân mỹ lệ bước lên một bước, hé môi son cười nửa miệng đáp, "Chính ta là Bạch hạc lệnh chủ đây!"
Cả Thần kiếm thủ lẫn ba thiếu nữ Triệu Khanh Khanh, Thi Hồng Anh và Trương Hồng Lệ thấy Bạch Hạc ma quân là nữ nhân thì đều sửng sốt.
Chỉ riêng Lôi Tiên Tử tuy bây giờ mới biết nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chắc rằng vị lão nhân ngoài trăm tuổi này đã chứng kiến quá nhiều chuyện lạ lùng quái đản nên bây giờ không còn biết ngạc nhiên trước bất cứ điều gì.
Trương Liêm bước lên dõng dạc nói, "Khâu Ngọc Tảo, ta chính đang tìm ngươi đây!"
Bạch hạc lệnh chủ nháy nháy đôi mắt diễm lệ, phán một câu, "Nhân phẩm thì không chê vào đâu được, còn võ nghệ thì chưa biết thế nào."
Giọng bà ta bỗng trở nên lẳng lơ, "Ngươi tìm ta làm gì vậy? Ta chính đang rất cần một nam nhân như ngươi đó!"
Giọng Trương Liêm bừng lên tức giận, "Lúc đầu ta tưởng rằng ngươi là một nữ nhân có hiếu đi khắp chân trời góc biển tìm cha mình, không ngờ ngươi là một kẻ đại ác mất hết nhân tính và không biết đạo nghĩa!"
Bạch hạc lệnh chủ cười nhạt đáp, "Ngươi đừng nên phê phán người khác tốt hay khống tốt, có biết giữ đạo nghĩa hay không Chẳng phải ta đã tìm được phụ thân và để lão nhân gia có thể sống yên ổn và đầy đủ suốt đời đó sao?"
Trương Liêm hừ một tiếng quát lên, "Ngươi còn dám nói những câu đó nữa sao? Chính ngươi đã tự tay giết kế mẫu, giam cầm phụ thân mình chẳng khác gì tù nhân, thế mà cho là để sống yên ổn và đầy đủ suốt đời! Thứ hỏi trong thiên hạ có ai bất hiếu bất lương như thế?"
Thần kiếm thủ Trương Hành Vũ chăm chú nhìn con bạch hạc hồi lâu rồi chợt hiểu ra nói, "Thì ra Bạch Hạc ma quân dùng khuôn mẫu của con quái điểu này để làm biểu tượng cho lệnh diệt môn của hắn! "
Trương Liêm gật đầu, "Ðúng thế!" rồi hỏi, "Cha định đi đâu mà tới đây?"
Thần kiếm thủ đáp, "Ngày đó sau khi con đi rồi, cha tình cờ gặp Thi Hồng Anh cũng mang Bạch hạc lệnh, hỏi ra mới biết kế hoạch của các con. Chẳng ngờ ngày sau bắt được nốt con bồ câu thư mang một bức mật hàm, do đó biết được kẻ chủ mưu tổ chức võ lâm đại hội ở Mã Kim Lĩnh là vu hiệp song ma Truy Hồn và Sách Mệnh."
Trương Liêm nói, "Con cũng ngờ rằng đó là kiệt tác của Bạch Hạc ma quân, quả là không sai."
Thần kiếm thủ hỏi, "Làm sao con biết hai lão quái vật đó là nanh vuốt của Bạch Hạc ma quân?"
Trương Liêm đáp, "Chính hai lão ma này vừa đến Quân sơn để khống chế Phi Long bang chủ Mạc Trấn Tương làm theo lệnh Bạch Hạc ma quân, nhưng chúng đã bị giết hồi đêm rồi."
Thần kiếm thủ ngạc nhiên hỏi, "Hai tên quái vật đó chết thế nào?"
Trương Liêm liền kể lại sự kiện tối qua rồi hỏi, "Có phải cha tới đây để tìm hai lão quái vật đó không?"
Thần kiếm thủ gật đầu, "Ðây chính là sào huyệt của chúng gọi là Tụ Hạc Phong, là đỉnh cao nhất trong mười hai ngọn núi của Vu Sơn. Cha tự biết mình khó thắng được hai tên này nên mang theo cả Thi Hồng Anh đến đây định dùng biện pháp giương đông kích tây để phá hủy sào huyệt của chúng nhằm mục đích làm hai tên quái vật đó hoảng sợ mà khỏi đến Mã Kim Lĩnh tác yêu tác quái, không ngờ chúng đã bị giết."
Bấy giờ ba nữ nhân chừng như đã hàn huyên xong cũng đến gần.
Triệu Khanh Khanh cười nói, "Ðâu chỉ Vu hiệp song ma bị giết? Có lẽ cha còn chưa biết chuyện Liêm ca ca ước đấu với Phi Long bang chủ giết luôn cả tứ hung nữa... "
Thi Hồng Anh liền hỏi, "Chuyện thế nào Triệu thư thư kể lại nghe xem!"
Thế rồi Triệu Khanh Khanh có thêm Chương Hồng Lệ giúp đỡ kể lại mọi diễn biến từ mười ngày trước cho đến cuộc đại chiến hôm qua ở Quân sơn.
Thần kiếm thủ nghe xong nhìn nhi tử nói, "Thì ra song ma rời khỏi Vu Sơn là để tới trợ lực cho Mạc Trấn Tương.
Hiển nhiên chúng biết cuộc ước đấu sau mười ngày với con sợ Mạc Trấn Tương không đối phó nổi. Mà Phi Long trang bị tiêu diệt sẽ làm giảm uy lực của hắc đạo tại Mã Kim Lĩnh rất nhiều, vì thế mới tập trung hết lực lượng để quyết tiêu diệt, đâu ngờ con là người cát nhân thiên tướng. Song ma rốt cuộc chết bởi tay La Trang Vi. Phải nói rằng đó là ý trời, bởi chẳng riêng gì La Trang Vi mà toàn thể các nhân vật hắc đạo ở vùng Hồ Tương đều không đáng là địch thủ một chiêu của hai lão ma đó. Có thể coi đó là điều may mắn hiếm gặp, vì thế sau này phải hết sức cẩn thận mới được!"
Trương Liêm nghe phụ thân giáo huấn, gật đầu đáp khẽ, "Dạ! Hài nhi xin nghe lời."
Thần kiếm thủ hỏi lại, "Vậy con định cưỡi hạc đi đâu?"
Trương Liêm đáp, "Hài nhi định lợi dụng con hạc của Bạch Hạc ma quân dẫn đường để tìm đến sào huyệt của hắn."
Thần kiếm thủ cười tán thưởng, "Biện pháp tuyệt hay! Cha sẽ cùng đi với con!"
Trương Liêm cả mừng nói, "Tất bá bá bảo rằng con vượn nặng ít nhất là năm trăm cân, tức là con bạch hạc này mang nổi năm người."
Thần kiếm thủ lắc đầu, "Nếu đông người thì sẽ cản gió làm con hạc khó bay, vì thế phải tìm cách để giảm bớt sức cản.
Trương Liêm băn khoăn hỏi, "Vậy nên làm thế nào?"
Thần kiếm thủ cười đáp, "Con không cần lo, hãy đi kiếm về cho cha một số mây và trúc là được."
Thi Hồng Anh và Triệu Khanh Khanh hăng hái giúp Trương Liêm chặt mây tre, còn Chương Hồng Lệ lo nổi lửa nấu cơm.
Chỉ một lúc tre mây đã được chuẩn bị đủ.
Thần kiếm thủ đan thành một cái lồng khá lớn hai đầu nhọn như hình con cá có thể ngồi được bốn năm người tương đối thoải mái, lại dùng y phục mang theo dự trữ buộc phía trên để tránh nắng.
Chẳng bao lâu, chiếc lồng được hoàn thành, cơm nước cũng đã chuẩn bị xong. Mọi người quây quần lại, vừa ăn cơm vừa tán thưởng kiệt tác của Thần kiếm thủ. Sau bữa cơm, họ lại tiếp tục hành trình.
Quả nhiên ngồi trong lồng rất thuận tiện thoải mái lại đỡ cho con hạc rất nhiều, thậm chí nó bay còn khỏe hơn trước đây chỉ chở ba người, bởi trên lưng nó bây giờ chỉ có một người điều khiển, còn chiếc lồng thì được treo dưới bụng.
Càng bay về hướng tây, rừng càng hoang vu, có khi đi suốt ngày mà không thấy một bóng người hoặc làng mạc.
Rời khỏi Vu Sơn chiều hôm đó, con hạc bay suốt đêm tới trưa hôm sau vẫn bay tít trên cao, chứng tỏ còn lâu mới đến địa đầu.
Năm người phải thay phiên nhau điều khiển hạc và cảnh giới để có điều kiện nghỉ ngơi.
Chiều hôm sau, con bạch hạc đang bay bỗng cúi thấp đầu xuống kêu lên một tiếng.
Lúc đó Thi Hồng Anh đang điều khiển hạc, bực tức nói, "Con súc sinh này thật kỳ quái. Người khác cưỡi thì không việc gì, còn đến phiên ta lại kêu toáng lên!"
Trương Liêm nói với lên, "Thi cô nương hãy cẩn thận! Không phải nó lạ người đâu, chắc đã phát hiện được gì đó."
Thần kiếm thủ vận mục lực nhìn xuống, chợt gật đầu nói, "Không sai! Dưới núi quả thật có người đang động thủ."
Trương Liêm nhìn theo hướng tay chỉ của phụ thân, quả nhiên thấy trên đỉnh núi trước mặt có hai người đang giao thủ với nhau, cát bụi bốc mù trời, ngoài ra có gần mười người khác đứng ngoài quan sát.
Con bạch hạc bỗng tăng tốc độ lao xuống đỉnh núi đó!
Trương Liêm thất kinh nói, "Không ổn rồi? Hài nhi phải lên giúp Thi cô nương mới được!"
Căn cứ vào vẻ khác thường của con hạc, Trương Liêm đoán rằng trong số những người trên đỉnh núi nhất định có chủ nhân củ a nó.
Bất cứ loại vật nào khi thấy chủ sẽ rất khó điều khiển.
Vừa nói xong, không chờ phụ thân trả lời Trương Liêm liền chui ra khỏi lồng bám theo sợi dây buộc leo lên.
Chiếc lồng cách thân con hạc tới hơn hai trượng, nó lại bay với tốc độ rất nhanh nên nhìn chàng bám sợi dây nhích lên từng tấc một trông hết sức mạo hiểm.
Chỉ riêng Thi Hồng Anh ngồi trên lưng hạc là không nhìn thấy, còn bên dưới cả Triệu Khanh Khanh và Chương Hồng Lệ cùng hoảng sợ kêu lên, "Trương lang! Cẩn thận!"
Bấy giờ còn cách mặt đất có tới trăm trượng, nếu tuột tay rơi xuống thì cầm chắc cái chết.
Ngay cả Thần kiếm thủ cũng nhìn nhi tử không rời mắt, trán lấm tấm mồ hôi.
Nhưng Trương Liêm leo lên hết sợi dây vẫn không gặp trở ngại gì.
Cả ba người đều buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Trương Liêm đã bám tới đoạn dây buộc quanh bụng con hạc chuẩn bị leo lên lưng nó.
Nào ngờ...
Con bạch hạc giống như đã phát rồ, bất ngờ cúi xuống mổ liên tiếp vào đôi tay Trương Liêm đang bám lấy sợi dây!
Bị bất ngờ, chàng trượt tay rơi thẳng xuống!
Bấy giờ con hạc vẫn còn cách mặt đất tới ba bốn chục trượng, xem ra khó có hy vọng sống sót.
"Trương lang!"
"Liêm nhi!"
Cả bốn người cùng rú lên một tiếng thê lương và nhắm nghiền mắt lại để khỏi chứng kiến cảnh tượng bi thảm nhất.
Giữa lúc sự sống của Trương Liêm như ngàn cân treo sợi tóc đó, từ mặt đất bỗng có người quát to, "Hãy ngưng đấu đã! Cứu người quan trọng hơn! "
Nguyên Trương Liêm từ con hạc rơi xuống khu vực đấu trường.
Mặc dù rơi xuống từ độ cao gần bốn mươi trượng nhưng chàng vẫn giữ được bình tĩnh không chút hoang mang, thấy ở bên dưới trong số những người ngước nhìn lên có một lão nhân sử dụng một loại binh khí rất cổ quái, mảnh, dài và trong suốt giống như một sợi dây câu.
Tuy cố rướn người để giảm tốc độ rơi nhưng Trương Liêm vẫn tỉnh táo nghĩ thầm, "Chẳng lẽ là Lôi Tiên sư phụ?"
Càng xuống thấp, tốc độ càng lớn, Trương Liêm vừa tìm địa thế để có thể đáp xuống sao cho thương thế thấp nhất, vừa suy tính cách dưới và đảo người để giảm bớt tốc độ.
Chính trong lúc chàng đang nghĩ ngợi thì chợt nghe vút một tiếng rồi cảm thấy thắt lưng mình bị vật gì cuốn chặt lấy nâng bổng lên rồi lại buông ra, qua hai lần như vậy thì lực rơi giảm đi rất nhiều.
Mặc dù biết có người cứu giúp nhưng Trương Liêm còn chưa hiểu nguyên nhân vì sao cơ thể lại được nâng lên như vậy.
Hiện tượng đó lặp lại thêm một lần nữa, và mãi đến lúc đó Trương Liêm mới hiểu rõ nguyên do.
Nguyên người giải cứu chàng chính là Lôi Tiên Tử. Vị tiền bối đó đã dùng sợi dây câu cuốn ngang thắt lưng nâng bổng lên mấy thước để làm giảm bớt lực rơi, quả nhiên chỉ sau ba lần như vậy chàng đã có thể nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Trương Liêm sửa lại y phục xong, cung kính thi lễ nói, "Ða tạ đại ân cứu mạng của lão tiền bối!"
Lôi Tiên Tử lần đầu dùng dây câu nâng Trương Liêm lên thấy chàng rất nặng ước tới mấy trăm cân, nhưng lần sau chót lại thấy chàng không nặng hơn bình thường là bao, biết rằng chàng đã luyện được thần công để chống lại áp lực rơi đồng thời giảm tốc độ.
Lão sững người ra một lát rồi cười khà khà nói, "Tiểu tử ngươi chỉ mới hơn nửa tháng không gặp mà tinh luyện hơn trước rất nhiều đa! "
Trương Liêm hít vào mấy hơi thực khí rồi ngẩng đầu nhìn thấy con bạch hạc lượn quanh trên đầu chứ không bay tiếp nữa.
Chàng lại nhìn đám người xung quanh, ngoài Lôi Tiên Tử ra còn có hai lão nhân khác, sáu tên trung niên hán tử và một vị trung niên phụ nhân dung nhan rất mỹ lệ chừng trên dưới ba mươi tuổi.
Trương Liêm nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Lão tiền bối, những người này là ai vậy?"
Lôi Tiên Tử không trả lời, lướt mắt nhìn chín người kia đứng về một phía đang ngạc nhiên nhìn chàng, cười hỏi, "Oa nhi ngươi chưa cần biết bọn chúng là ai, trước hết ngươi nói ta nghe làm sao cưỡi hạc tới đây làm gì?"
Thấy cả chín người kia cùng đứng về một phía, Trương Liêm đoán rằng tất cả đều là địch nhân của Lôi Tiên Tử.
Nhưng nghe ngữ khí và thấy thái độ của lão nhân cổ quái này thì song phương hình như không thù địch gì nhau lắm.
RÕ ràng mới rồi Lôi Tiên Tử đang động thủ với một trong số chín người kia, việc đó nên giải thích thế nào?
Song phương đang giao thủ, thế mà Lôi Tiên Tử lại la lên bảo đi cứu người quan trọng hơn, đối phương cũng không hề phản ứng.
Chuyện ấy xưa nay ít gặp, nhất là bọn hắc đạo đời nào lại cho địch nhân cơ hội thuận tiện như thế? Hay đây chỉ là một cuộc ấn chứng võ công?
Trong lòng bán tín bán nghi, Trương Liêm không dám trả lời rõ mọi việc mà chỉ nói, "Gia phụ và tiện thê vừa cưỡi hạc từ Vu S ơn đến đây... "
Bấy giờ hình như con bạch hạc không thấy có người giao chiến nữa nên không còn hung hãn nữa, há mỏ kêu vang một tiếng rồi từ từ đáp xuống sườn núi.
Trung niên phụ nhân ngẩng lên trông thấy ba người trong chiếc lồng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và giận dữ, ghé vào tai một lão nhân bận áo xám đứng bên cạnh nói nhỏ câu gì.
Trương Liêm vừa chú ý quan sát chín người kia, vừa nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Phùng lão tiền bối có phải mới giao thủ với những người kia không?"
Lôi Tiên Tử nghe mấy tiếng Phùng lão tiền bối thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng chợt nghĩ ra hai phụ tử đã gặp nhau, thế nào Trương Hành Vũ cũng kể hết chuyện với nhi tử cửa mình, liền cười hô hô đáp, "Không sao! Chúng ta đã đánh nhau năm ngày rồi!"
Trương Liềm mở to mắt đầy kinh dị hỏi, "Tiền bối đã đánh nhau với họ năm ngày rồi sao? Vì sao vậy?"
Lôi Tiên Tử dáng vẻ vẫn thản nhiên, cười đáp, "Ngọc Long hà chỉ cách đây vài chục dặm về phía tây. Lão hủ mới tù Ngọc Long hà trở về ngang qua đây thì bị chúng chặn đường nên mới sinh ra đánh lộn."
Trương Liêm hỏi tới vấn đề đáng quan tâm nhất, "Trong số những người này có Bạch hạc lệnh chủ không?"
Lôi Tiên Tử lắc đầu đáp, "Ta không biết ai là Bạch hạc lệnh chủ cả. Chỉ biết lão áo xám kia trác hiệu là Bách trượng phi trảo, còn lão đầu mặc áo vàng gọi là Phiên vân phúc vũ. Hai lão đầu này chỉ kém lão nhân gia ta mấy tuổi thôi."
Trương Liêm nhìn sang hai lão nhân thấy vị bận áo xám gọi là Bách trượng phi trảo người gầy choắt, mặt mũi nhăn nhúm như quả táo khô, rõ ràng là đã gần trăm tuổi. Còn hoàng y lão nhân Phiên vân phúc vũ dáng vóc cao lớn, da mặt hồng nhuận nhưng tóc đã bạc trắng xem ra niên kỷ cũng rất cao.
Chàng lại hỏi, "Lão tiên bối giao thủ với vị nào mà suốt năm ngày vậy?"
Lôi Tiên Tử đáp, "Lão hủ đã tiếp chiến tất, chỉ có nha đầu kia là chưa đánh thôi. Ba ngày đầu tiên, cứ mỗi ngày ta đánh với hai tiểu tử, kết quả là bình thủ. Ngày thứ tư giao chiến với Phiên vân phúc vũ cũng bất phân thắng bại. Còn hôm nay đang đánh với Bách trượng phi trảo nhưng đến giờ vẫn chưa phân định thắng thua thì ngươi đến."
Trương Liêm nghe nói nghĩ thầm, "Theo cách sắp xếp đó thì tất trung niên phụ nhân này võ công cao hơn cả nên mới để đến cuối cùng. Nhưng ai là Bạch Hạc ma quân mới được chứ?"
Chợt nhíu mày nhìn Lôi Tiên Tử hỏi, "Con bạch hạc mà vãn bối cưỡi đến đậy vốn là vật của Bạch hạc lệnh chủ. Vừa rồi nó thấy ở đây giao chiến nên nổi dã tính lao xuống định trợ chiến, chứng tỏ trong mấy người này nhất định có chủ nhân của nó. Lão tiền bối đã từng hỏi danh hiệu của tất cả bọn họ rồi chứ?"
Lôi Tiên Tử trả lời, "Hai lão đầu Bách trượng phi trảo và Phiên vân phúc vũ là người quen nên chẳng cần phải hỏi.
Còn lại cũng đều báo danh tánh cả nhưng lão hủ quên béng cả rồi, chỉ nhớ được nha đầu họ Khâu, còn tên là Thảo hay Cảo gì đó... "
Trương Liêm vội hỏi, "Ðơn danh hay sao?"
Lôi Tiên Tử lắc đầu, "Không phải đơn danh! Hình như còn một chữ Mộc nữa... "
Trương Liêm gấp giọng, "Có phải là Khâu Ngọc Tảo không?"
Lôi Tiên Tử gật liền mấy cái nói, "Không sai! Chính phải! Oa nhi ngươi thật tinh ranh, chẳng những giải được ma phương, hiểu được Chức Cẩm Ðồ mà còn đoán được tên người ta!"
Nghe câu đó, ánh mắt trung niên phụ nhân lóe lên những tia khác thường trông rất đáng sợ.
Thực tình Trương Liêm chẳng có tài đoán được tên người khác.
Trước đây chàng từng nghe gia thế của vị Ngọc bút thư sinh Khâu Ðạt, biết vị tiền bối này có một nhi nữ tên là Ngọc Tảo bỏ đi đã mấy chục năm.
Lúc đầu Ngọc bút thư sinh ngờ rằng vì bất mãn với kế mẫu mà Ngọc Tảo bất mãn bỏ đi, nhưng sau mới hiểu ra nguyên nhân là do Chức Cẩm Ðồ mà nữ nhân bất hiếu bất nhân đó đang tâm giết kế mẫu giam phụ thân.
Mới rồi nghe Lôi Tiên Tử nói ra nữ nhân đó họ Khâu bụng đã có nghi ngờ, sau đó lại nghe tên bà ba là Ngọc Thảo hay Ngọc Cảo gì đó, xét về tên của nữ nhân thì có khả năng là Ngọc Tảo.
Tuy nhiên xét về tuổi tác thì có vẻ như không phù hợp, vì Khâu Ngọc Tảo nay đã ngoài năm mươi, nhưng nữ nhân mỹ lệ này chỉ trên dưới ba mươi tuổi thôi.
Trương Liêm chợt nghĩ rằng nữ nhân trong giang hồ rất nhiều người biết thuật trụ nhan để giữ thời xuân sắc của mình, điều này cũng có khả năng xảy ra đối với Khâu Ngọc Tảo nên trong nhiều trường hợp, xác định tuổi tác qua dung mạo là việc sai lầm.
Thêm nữa khi Ngọc bút thư sinh được Chức Cẩm Ðồ đưa về nhà, Khâu Ngọc Tảo nhất định đã có đọc qua.
Sau mấy chục năm nghiên cứu, lẽ nào bà ta không hiểu được Tượng nha tháp được kiến dựng ở Ngọc Long hà?
Việc Lôi Tiên Tử từ Ngọc Long hà trở về bị chặn đánh ở đây tất cũng phát sinh vì nguyên nhân đó.
Bấy giờ Thần kiếm thủ cùng ba nữ nhân đã buộc con bạch hạc lại dưới sườn đồi rồi cùng chạy nhanh lên đỉnh.
Trước tiên Thần kiếm thủ đến trước Lôi Tiên Tử cung kính ôm quyền thi lễ nói, "ân đức lão tiền bối thành toàn cho Liêm nhi, Hành Vũ vĩnh viễn không bao giờ dám quên."
Lôi Tiên Tử xua tay đáp, "Việc đó không liên quan gì đến ngươi! Ta với tên tiểu quỷ đó đã giải quyết với nhau sòng phẳng, và thật ra đối với Lôi Tiên Tử ta cũng là hảo sự!"
Nghe lão quái nhân gọi Trương Liêm là tiểu quỷ, cả ba thiếu nữ đều che miệng cười.
Thần kiếm thủ lướt mắt nhìn chín người đứng đối diện, bỗng nói to, "Không ngờ bọn dư đảng của Cửu Lưu lại đầu nhập vào B ạch Hạc môn! "
Trương Liêm liền hỏi, "Cha, dư đảng của Cửu Lưu còn lại những ai thế?"
Thần kiếm thủ trả lời, "Cửu Lưu trước đây bị cha giết mất ba tên nay còn lại Bất tăng, Bất đạo, Phi sĩ, Phi nông, Bất công, Bất thương. Ngươi chỉ cần nhìn tướng mạo và cách ăn vận lôi thôi của sáu tên kia là phân biệt được ngay! "
Trương Liêm nhìn kỹ lại sáu tên trung niên hán tử, thấy một ngươi bận tăng y nhưng để tóc, chắc tên này có trác hiệu là Bất tăng. Trái lại tên thứ hai bận đạo y nhưng lại cạo trọc đầu, nhất định đó là Bất đạo. Lại có tên đội mũ cánh chuồn của quan triều nhưng bận áo ngắn, tất là Phi sĩ. Còn tên thứ tư bận áo quần vải gai theo kiểu nông phu nhưng đầu bịt khăn đóng, ắt là Phi nông. Hai lên khác ăn vận cũng Vô luận Vô loại như thế nhìn qua cũng suy đoán được Bất công và Bất thương.
Tên bận áo ngắn nhưng đội mũ cánh chuồn nghe Thần kiếm thủ nói thế, mặt lộ vẻ tức giận quát lên, "Trương Hành Vũ! Ngươi còn chưa chịu tự quyết để di họa lại cho tử tôn nữa hay sao?"
Thần kiếm thủ cười to đáp, "Hai mươi năm trước các ngươi đều là thứ du hồn dưới kiếm Trương mỗ, ta đã tha chết cho, nay lại dám đầu nhập vào ma đảng để tác yêu tác quái. Bạch Hạc ma quân là kẻ nào, xin ra đây cho Trương mỗ được thêm một chút kiến thức?"
Trung niên phụ nhân mỹ lệ bước lên một bước, hé môi son cười nửa miệng đáp, "Chính ta là Bạch hạc lệnh chủ đây!"
Cả Thần kiếm thủ lẫn ba thiếu nữ Triệu Khanh Khanh, Thi Hồng Anh và Trương Hồng Lệ thấy Bạch Hạc ma quân là nữ nhân thì đều sửng sốt.
Chỉ riêng Lôi Tiên Tử tuy bây giờ mới biết nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, chắc rằng vị lão nhân ngoài trăm tuổi này đã chứng kiến quá nhiều chuyện lạ lùng quái đản nên bây giờ không còn biết ngạc nhiên trước bất cứ điều gì.
Trương Liêm bước lên dõng dạc nói, "Khâu Ngọc Tảo, ta chính đang tìm ngươi đây!"
Bạch hạc lệnh chủ nháy nháy đôi mắt diễm lệ, phán một câu, "Nhân phẩm thì không chê vào đâu được, còn võ nghệ thì chưa biết thế nào."
Giọng bà ta bỗng trở nên lẳng lơ, "Ngươi tìm ta làm gì vậy? Ta chính đang rất cần một nam nhân như ngươi đó!"
Giọng Trương Liêm bừng lên tức giận, "Lúc đầu ta tưởng rằng ngươi là một nữ nhân có hiếu đi khắp chân trời góc biển tìm cha mình, không ngờ ngươi là một kẻ đại ác mất hết nhân tính và không biết đạo nghĩa!"
Bạch hạc lệnh chủ cười nhạt đáp, "Ngươi đừng nên phê phán người khác tốt hay khống tốt, có biết giữ đạo nghĩa hay không Chẳng phải ta đã tìm được phụ thân và để lão nhân gia có thể sống yên ổn và đầy đủ suốt đời đó sao?"
Trương Liêm hừ một tiếng quát lên, "Ngươi còn dám nói những câu đó nữa sao? Chính ngươi đã tự tay giết kế mẫu, giam cầm phụ thân mình chẳng khác gì tù nhân, thế mà cho là để sống yên ổn và đầy đủ suốt đời! Thứ hỏi trong thiên hạ có ai bất hiếu bất lương như thế?"
/49
|