Con quái vật máy chỉnh lại đầu rồi kéo bọc đồ sau lưng ra trước, lôi ra một khẩu súng tiểu liên I6 tiêu chuẩn nhắm vào trong phòng càn quét một trận!
“Đoàng đoàng đoàng—”
Giường bị bắn tanh bành, lông ngỗng bay tán loạn khắp phòng.
Con quái vật máy vừa xả súng vừa đi vào phòng. Tư thế cầm súng của nó cứng ngắc, rất gượng gạo, đến nỗi vai cầm súng cứ lệch hẳn đi khiến đạn bắn xiên xẹo đủ góc độ, độ chính xác cực thấp.
Kính vỡ choang, gió rét chợt ùa vào làm rèm cửa bay phần phật.
Con quái vật máy nói: “Phát hiện…”
Rèm cửa màu nâu rủ xuống che mất nửa thân trên nó. Tuy nó không hành động dựa vào “mắt”, song nó lại rất kém khoản ứng biến những tình huống phát sinh đột ngột, như một con bò tót bị che đầu, nó nắm nòng khẩu tiểu liên I6 quơ loạn xạ.
7-006 nói: “Tao ở đây này.”
Nó nghe thấy tiếng chuyển động nhưng lại bị kẹt giữa giường. Nó bèn giơ chân đá “ruỳnh” cái giường ra.
Tạ Chẩm Thư lao tới, anh tránh những đòn quơ quạng của con quái vật. Nó không chạm được vào người, máy ghi âm lặp lại: “Bắn Báo Đen! Bắn tổ chức Báo Đen đáng sợ!”
Tạ Chẩm Thư chộp khẩu tiểu liên I6 của nó, nói: “Bình tĩnh lại đi.”
7-006: “Xin lỗi, tôi chen ngang một tí, nó không phân biệt được ai với ai ngoài những mệnh lệnh cụ thể đâu, anh có kêu nó bình tĩnh một trăm lần nữa cũng vô ích thôi—đệt!”
Vưa dứt lời, con quái vật đã bóp cò nã một phát về phía hắn.
7-006 lăn xuống đất, ánh mắt hắn tức tốc lướt qua những mảnh vụn kính la liệt trên đất, phát hiện cây kim nhỏ vừa mới dùng, hắn bèn lăn tới chộp lấy cây kim, đạp mép giường giữa bầu lông ngỗng tá lả, chèn con quái vật lại về chỗ cũ.
Tạ Chẩm Thư giật khẩu súng, song cánh tay con quái vật này lại được thiết kế đặc biệt, ở cổ tay gắn thiết bị vận lực nên nó siết khẩu I6 rất chặt.
Nó kêu: “Bắn! Bắn!”
“Đoàng—!”
Khẩu I6 cướp cò, bắn thủng mất mấy lỗ cháy thui trên rèm cửa.
Tạ Chẩm Thư giật rèm quấn lấy khẩu I6 rồi đẩy sang một bên. Anh đập rụng đầu con quái vật, mò tới chiếc dao găm trong mé tay áo rồi đâm xéo vào phần “cổ” trơ ra của nó, giật thật mạnh xuống.
“Xoẹt!”
Tiếng gì đó vang lên, tấm sắt quanh cổ con quái vật nứt toác, linh kiện bên trong lòi ra dọa con chuột hai đầu quái đản trong lồ ng ngực nó sợ tới mức rú lên chít chít. Đồng thời, hệ thống phòng ngự bên trong cơ thể nó bắt đầu cảnh báo: “Kiểm tra trục trặc, có trục trặc.”
Con quái vật chạm bừa lấy cò súng rồi bắn bừa, thấm thoắt đã bắn bức tranh trang trí trên tường thành một tranh xếp hình. Hai chân nó nghe lệnh, bắt đầu lùi lại.
7-006 bật dậy nhảy hai bước qua giường tới trước người con quái vật, đưa chân ra ngáng chân nó. Nào ngờ nó lại tự động nhảy qua, cổ tay chuyển động “vèo” xoay ngược nòng súng nóng rẫy của khẩu I6 lại, gần như đ è xuống gáy 7-006 nổ súng.
“Cạch—”
Khẩu I6 đã hết đạn.
7-006 đập cùi chỏ vào họng khẩu I6, xoay người đạp con quái vật một cú. Hắn đã dồn hết sức vào cú đạp này mà lại chỉ đạp lùi được nó!
Tuy cả người nó toàn sắt phế thải nhưng cấu tạo bên trong lại khá ổn. Trọng tâm cơ thể nó rất vững, nó nắm chặt khẩu I6 hòng giãy Tạ Chẩm Thư ra, cất những bước “đanh” “đanh” nặng nề.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Nó được điều khiển từ xa à?”
7-006 vừa tránh vừa đáp: “Tự động!”
Lòng Tạ Chẩm Thư chùng xuống, càng nghi ngờ thị trấn nhỏ này.
Súng tiểu liên I6 có bốn mẫu khác nhau, mẫu tiêu chuẩn này là mẫu được tổ tác chiến nội thành của liên minh phía Nam ưng nhất, nó là trang bị nội địa thực thụ. Nó có ba cơ chế an toàn với bệ gấp bằng kim loại để đề phòng phát nổ, băng đạn cũng được thiết kế rất khéo léo, tiện cho việc thay đạn nhanh chóng. Do chức năng của I6 xuất sắc nên việc chế tạo cùng phát hành của nó được quân đội phía Nam quản chế rất nghiêm ngặt, đến kẻ thường xuyên qua lại với lính biên giới phía Nam như 7-006 cũng hiếm khi thấy, bởi vậy con quái vật này lôi nó ra đúng là nằm ngoài dự đoán.
Thứ hai là, tiếng di chuyển của con quái vật này ồn như thế, vậy mà vừa nãy bọn họ lại chẳng nghe được động tĩnh nào, chứng tỏ không phải nó đi từ ngoài nhà nghỉ vào mà vẫn luôn náu trong đây.
Con quái vật nói: “Phải chạy thôi.”
Câu thoại này của nó được viết rành rọt mà nói ra cũng rành rọt, nó tức thì thôi tấn công 7-006 mà lao thẳng ra cửa phòng.
7-006: “Tôi đổi ý rồi, giờ tôi lại thấy nó rất thú vị, đuổi theo nhanh.”
Hai người xuống tầng, thấy quầy lễ tân tanh bành như một bãi chiến trường, đồ trang trí rơi vãi lung tung, còn anh lễ tân đã biến mất. Gió bấc đêm khuya xen lẫn tuyết thổi rèm phất phơ. Biển đèn đỏ chớp tắt, ánh sáng rọi vào trong khung cửa đã vỡ kính.
Con quái vật xô kính lao thẳng ra ngoài, dường như nó rất sợ “chết”, cuống cuồng tháo chạy.
7-006 không vội đuổi theo, hắn đá văng cửa quầy lễ tân bước vào, nhìn thấy màn hình đen trắng xếp gọn gàng bên dưới quầy, tất cả đều là máy quay giám sát thị trấn nhỏ này. Hắn nói: “Được lắm, không chỉ có máy nghe lén mà còn có cả máy quay nữa, người anh em này trang bị chu đáo thật.”
Tạ Chẩm Thư nhặt ra được một chiếc máy tính xách tay từ trong đống đồ hổ lốn, phủi bụi, mở ra thì thấy toàn những đoạn mã tạp nham, còn có mấy dòng chữ ngoáy viết bằng bút máy, ví dụ như “thể cấy” rồi “bất tử” rồi “chống lại” vân vân.
7-006 liếc thử, giả vờ mù chữ: “Viết gì đó?”
Làm gián điệp, thu thập tình báo là phản ứng ăn sâu trong bản năng. Song hắn rất khôn ngoan, hắn biết Tạ Chẩm Thư có súng còn mình thì đang đeo còng tay nên mới giả vờ không hiểu, lịch sự ám chỉ cho Tạ Chẩm Thư là: Đây không có hứng thú.
—Nhưng Tạ Chẩm Thư không tin.
Hai người nhìn nhau.
Chốc sau, Tạ Chẩm Thư gập máy tính lại, cho 7-006 một cái cớ để tiếp tục tồn tại với mình: “Đọc không hiểu.”
Đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau, tạm thời quên đi chiếc máy tính có thể liên quan tới thí nghiệm bí mật của quân đội liên minh phía Nam, rời khỏi nhà nghỉ.
Đêm rét thê lương, trăng còn sáng hơn mọi ngày, tuyết trên đất cũng trắng lóa, tầm nhìn rất xa. Dấu chân con quái vật để lại rất rõ ràng, nó giẫm lên lớp tuyết mỏng, băng qua thị trấn nhỏ rồi chui vào một căn nhà có sân bao hàng rào.
7-006 trèo tường chậm quá nên bị Tạ Chẩm Thư xách vào.
Sân bên trong cực kỳ lớn, đây là một nông trường quy mô nhỏ, ở khu yên tĩnh còn xây cả chuồng ngựa. Con quái vật thiểu năng đang ở ngay bên cạnh chuồng ngựa, một tay nó đỡ đầu, một tay xách bọc đồ, thiết bị phát âm trong lồ ng ngực đang bật, nhưng không phát tin tức mà lại đang phát nhạc thiếu nhi.
Con quái vật đi vào trong chuồng ngựa, lục lọi đống sắt vụn lôi ra một cái bàn gãy chân. Thế rồi nó móc xương người từ trong bọc đồ ra, đặt cái đầu lên, vừa lắc lư theo tiếng nhạc vừa lắp ráp.
Nó nói: “Xin chào, làm bạn nhé! Tên tôi là Ngạo Nhân, tính tình hướng ngoại, thích nhặt rác.”
Có lẽ vì nó còn nói nữa nên tiếng nhạc thiếu nhi bị nhiễu, giữa đêm hôm khuya khoắt nghe càng quái đản.
Ngạo Nhân bắt cánh tay người cụt: “Cảm ơn đã bắt tay với tôi, rất vui được gặp bạn, trăng tối nay đẹp quá.”
Thế rồi nó cười nghiêng ngả. Chỉ là nó không có đầu cũng chẳng có mặt mũi, cả việc “cười” cũng là nhờ thiết bị phát âm diễn tả, tiếng cười khanh khách ấy là từ băng thu âm. Được mấy phút, nó bỗng khuỵu xuống xin lỗi đống xương trên bàn, nói: “Xin lỗi ba, con không nên ham chơi, con bị thương thì phải tự chữa mình trước.”
Nói rồi nó cậy tấm sắt trước ngực lên, con chuột hai đầu quái đản trong khoang ngực nó vừa phải trải qua bóng tối kinh hoàng nên đang run cầm cập, kêu liên hồi.
Ngạo Nhân giơ cánh tay lực lưỡng, sắc như nước của mình ra, khẽ khàng, cẩn thận vuốt v e con chuột hai đầu, nói: “Ôi ôi, đừng sợ.”
Đây là động tác bắt chước cách người lớn dỗ trẻ con.
Nó nói: “Ba bị thương rồi.”
Con chuột hai đầu dị dạng co chân trước lại, chẳng hiểu nó đang nói gì.
Ngạo Nhân giơ con chuột lên áp vào bên má không tồn tại của mình, nói: “Ba chảy máu rồi, con là máu của ba, tiểu Ngạo.”
7-006 im lặng nãy giờ bỗng ngước lên, như thể bị câu ấy của nó tác động.
Ngạo Nhân thủ thỉ một hồi với con chuột, tưởng chừng đã quên mất phải sửa mình. Đứng trong chuồng ngựa, nom nó như một đứa trẻ con chạy ra ngoài giữa đêm hôm, tiếc thay ở nơi đây chẳng có ngọn đèn nào bật sáng vì nó.
Tạ Chẩm Thư nghi nó bị hỏng thật, vừa nãy trong nhà nghỉ, cách nhau một tầng mà nó vẫn phát hiện được chip Báo Đen trên người 7-006, thế nhưng giờ chỉ cách nhau có hơn chục mét mà nó lại chẳng mảy may phản ứng.
Ngạo Nhân thả con chuột nhỏ vào trong lồ ng, buộc vào bên hông mình. Nó bới ra được kìm cùng tay nắm cửa trong đống rác, đoạn bắt đầu phẫu thuật cho mình. Tuy những linh kiện vụn vặt này phức tạp nhưng nó lại bố trí rất đâu vào đấy. Cổ tay có thể chuyển động ba trăm sáu mươi độ trở thành sự trợ giúp đắc lực nhất cho nó, tiện cho nó sửa chữa những nơi nằm ở vị trí trái khoáy.
Hai mươi phút sau, Ngạo Nhân cất dụng cụ đi, tiếp tục lục lọi bọc đồ dơ dáy, một láu sau thì nó móc ra một cái đồng hồ đeo tay đã báo hỏng, nó nhét đồng hồ cùng con chuột vào trong khoang ngực mình.
“Bắt đầu kiểm tra trục trặc, các thiết bị vận hành bình thường. Xin hãy vung tay, rất tốt, khớp xương không bị rỉ. Xin giơ cao chân, rất tốt, chân phản ứng bình thường. Tái khởi động kiểm tra phòng ngự, ba, hai, một…”
7-006 giơ tay nói hộ nó: “Con chip Báo Đen của liên minh phía Bắc.”
Ngạo Nhân: “—Xác nhận kẻ thù, bắn!”
Nó nhặt khẩu tiểu liên I6 trên bàn lên nã đạn thẳng.
Tạ Chẩm Thư đã nhảy xuống, 7-006 nhảy tới chuồng ngựa, chạy trối chết lúc đạn phóng tới: “Màn xuất hiện quen thuộc!”
Khẩu I6 càn quét nóc chuồng ngựa, mái ngăn bằng tôn vốn đã trũng tuyết tới nỗi sắp sập rồi, 7-006 vừa mới giẫm lên một cái, lại bị Ngạo Nhân nã “đoàng đoàng đoàng” thêm mấy phát là nó sụp xuống hẳn.
Ngạo Nhân bắn hết một vòng thì chuẩn bị thay đạn. Động tác nó nhanh hơn ban nãy một chút, chắc là do tác dụng của bộ phận mới. Tạ Chẩm Thư ra sau lưng nó, nó vung súng đánh trả nhưng hụt, rồi Tạ Chẩm Thư ngay tắp chộp cổ tay nó vật ngã nó xuống đất.
“Ruỳnh!”
Ngạo Nhân ngã sụp thành một cái hố giữa tuyết, xương máy của nó được thiết kế bắt chước theo con người nên rất cứng, ngã mà không bị dập nát. Nhưng nó lại che ngực, phát tiếng cảnh cáo: “Kiểm tra trục trặc!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tắt nó đi!”
7-006: “Đánh giá cao tôi quá vậy, tôi có phải ba nó đâu.”
Ngạo Nhân trở tay cầm ngược lại tay Tạ Chẩm Thư đứng bật dậy. Tay kia nó chống đất, phần phía trước hơi giương ra giống “móng” người, thình lình quặp về phía mặt Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư tránh đi, nhanh chóng lùi lại giơ chân đạp vào ngực Ngạo Nhân.
“Két—”
Hai phe đấu đá, thiết bị vận lực của Ngạo Nhân bị Tạ Chẩm Thư vặn lệch phát ra một âm thanh chói tai. Tạ Chẩm Thư ra tay vừa mạnh vừa vững, Ngạo Nhân dần yếu thế.
Thiết bị phát âm của Ngạo Nhân điên cuồng kêu: “Trục trặc trục trặc!”
Tạ Chẩm Thư không buông tay ra, lại quật con Ngạo Nhân xuống. Ngạo Nhân đập xuống đất, thiết bị vận lực còn điều khiển được trên cánh tay nó lập tức vỡ tan tành, vừa buông ra là linh kiện đã rã ra, rơi vương vãi xuống đất, chỉ còn khoang ngực vẫn đang phát ra tiếng.
Khẩu tiểu liên I6 rơi xuống đất, trượt đến bên chân 7-006.
Một cơn gió thổi qua, bầu không khí thay đổi.
Tạ Chẩm Thư đột nhiên trở tay rút khẩu A20 ra bảo 7-006: “Cấm nhúc nhích.”
7-006 cười khẽ, giẫm lên cò súng I6, thản nhiên nói: “Gì mà căng, tôi giúp anh nhặt lên mà?”
Bụng ngón tay Tạ Chẩm Thư đè lên cò súng, anh nói: “Tao biết mày đang nghĩ gì.”
7-006 dang tay giơ cái còng tay trên cổ tay ra, nói: “Tôi nghĩ gì thì cũng có làm được gì đâu, tay đang bị còng mà.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Lùi lại.”
7-006 khôn khéo đáp: “Tuân lệnh.”
Hắn lùi về, ra vẻ mình vô hại. Nhưng tức thì, mũi chân đã sẵn sàng từ lâu hất khẩu I6 lên. Súng bay lên được giữa chừng, chiếc còng tay trên cổ tay hắn đã mở “cạch” ra.
Tạ Chẩm Thư nổ súng không do dự.
***
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Súng tiểu liên I6: Bịa ra đó, thông tin về cấu tạo súng tham khảo từ súng tiểu liên UZI.
“Đoàng đoàng đoàng—”
Giường bị bắn tanh bành, lông ngỗng bay tán loạn khắp phòng.
Con quái vật máy vừa xả súng vừa đi vào phòng. Tư thế cầm súng của nó cứng ngắc, rất gượng gạo, đến nỗi vai cầm súng cứ lệch hẳn đi khiến đạn bắn xiên xẹo đủ góc độ, độ chính xác cực thấp.
Kính vỡ choang, gió rét chợt ùa vào làm rèm cửa bay phần phật.
Con quái vật máy nói: “Phát hiện…”
Rèm cửa màu nâu rủ xuống che mất nửa thân trên nó. Tuy nó không hành động dựa vào “mắt”, song nó lại rất kém khoản ứng biến những tình huống phát sinh đột ngột, như một con bò tót bị che đầu, nó nắm nòng khẩu tiểu liên I6 quơ loạn xạ.
7-006 nói: “Tao ở đây này.”
Nó nghe thấy tiếng chuyển động nhưng lại bị kẹt giữa giường. Nó bèn giơ chân đá “ruỳnh” cái giường ra.
Tạ Chẩm Thư lao tới, anh tránh những đòn quơ quạng của con quái vật. Nó không chạm được vào người, máy ghi âm lặp lại: “Bắn Báo Đen! Bắn tổ chức Báo Đen đáng sợ!”
Tạ Chẩm Thư chộp khẩu tiểu liên I6 của nó, nói: “Bình tĩnh lại đi.”
7-006: “Xin lỗi, tôi chen ngang một tí, nó không phân biệt được ai với ai ngoài những mệnh lệnh cụ thể đâu, anh có kêu nó bình tĩnh một trăm lần nữa cũng vô ích thôi—đệt!”
Vưa dứt lời, con quái vật đã bóp cò nã một phát về phía hắn.
7-006 lăn xuống đất, ánh mắt hắn tức tốc lướt qua những mảnh vụn kính la liệt trên đất, phát hiện cây kim nhỏ vừa mới dùng, hắn bèn lăn tới chộp lấy cây kim, đạp mép giường giữa bầu lông ngỗng tá lả, chèn con quái vật lại về chỗ cũ.
Tạ Chẩm Thư giật khẩu súng, song cánh tay con quái vật này lại được thiết kế đặc biệt, ở cổ tay gắn thiết bị vận lực nên nó siết khẩu I6 rất chặt.
Nó kêu: “Bắn! Bắn!”
“Đoàng—!”
Khẩu I6 cướp cò, bắn thủng mất mấy lỗ cháy thui trên rèm cửa.
Tạ Chẩm Thư giật rèm quấn lấy khẩu I6 rồi đẩy sang một bên. Anh đập rụng đầu con quái vật, mò tới chiếc dao găm trong mé tay áo rồi đâm xéo vào phần “cổ” trơ ra của nó, giật thật mạnh xuống.
“Xoẹt!”
Tiếng gì đó vang lên, tấm sắt quanh cổ con quái vật nứt toác, linh kiện bên trong lòi ra dọa con chuột hai đầu quái đản trong lồ ng ngực nó sợ tới mức rú lên chít chít. Đồng thời, hệ thống phòng ngự bên trong cơ thể nó bắt đầu cảnh báo: “Kiểm tra trục trặc, có trục trặc.”
Con quái vật chạm bừa lấy cò súng rồi bắn bừa, thấm thoắt đã bắn bức tranh trang trí trên tường thành một tranh xếp hình. Hai chân nó nghe lệnh, bắt đầu lùi lại.
7-006 bật dậy nhảy hai bước qua giường tới trước người con quái vật, đưa chân ra ngáng chân nó. Nào ngờ nó lại tự động nhảy qua, cổ tay chuyển động “vèo” xoay ngược nòng súng nóng rẫy của khẩu I6 lại, gần như đ è xuống gáy 7-006 nổ súng.
“Cạch—”
Khẩu I6 đã hết đạn.
7-006 đập cùi chỏ vào họng khẩu I6, xoay người đạp con quái vật một cú. Hắn đã dồn hết sức vào cú đạp này mà lại chỉ đạp lùi được nó!
Tuy cả người nó toàn sắt phế thải nhưng cấu tạo bên trong lại khá ổn. Trọng tâm cơ thể nó rất vững, nó nắm chặt khẩu I6 hòng giãy Tạ Chẩm Thư ra, cất những bước “đanh” “đanh” nặng nề.
Tạ Chẩm Thư hỏi: “Nó được điều khiển từ xa à?”
7-006 vừa tránh vừa đáp: “Tự động!”
Lòng Tạ Chẩm Thư chùng xuống, càng nghi ngờ thị trấn nhỏ này.
Súng tiểu liên I6 có bốn mẫu khác nhau, mẫu tiêu chuẩn này là mẫu được tổ tác chiến nội thành của liên minh phía Nam ưng nhất, nó là trang bị nội địa thực thụ. Nó có ba cơ chế an toàn với bệ gấp bằng kim loại để đề phòng phát nổ, băng đạn cũng được thiết kế rất khéo léo, tiện cho việc thay đạn nhanh chóng. Do chức năng của I6 xuất sắc nên việc chế tạo cùng phát hành của nó được quân đội phía Nam quản chế rất nghiêm ngặt, đến kẻ thường xuyên qua lại với lính biên giới phía Nam như 7-006 cũng hiếm khi thấy, bởi vậy con quái vật này lôi nó ra đúng là nằm ngoài dự đoán.
Thứ hai là, tiếng di chuyển của con quái vật này ồn như thế, vậy mà vừa nãy bọn họ lại chẳng nghe được động tĩnh nào, chứng tỏ không phải nó đi từ ngoài nhà nghỉ vào mà vẫn luôn náu trong đây.
Con quái vật nói: “Phải chạy thôi.”
Câu thoại này của nó được viết rành rọt mà nói ra cũng rành rọt, nó tức thì thôi tấn công 7-006 mà lao thẳng ra cửa phòng.
7-006: “Tôi đổi ý rồi, giờ tôi lại thấy nó rất thú vị, đuổi theo nhanh.”
Hai người xuống tầng, thấy quầy lễ tân tanh bành như một bãi chiến trường, đồ trang trí rơi vãi lung tung, còn anh lễ tân đã biến mất. Gió bấc đêm khuya xen lẫn tuyết thổi rèm phất phơ. Biển đèn đỏ chớp tắt, ánh sáng rọi vào trong khung cửa đã vỡ kính.
Con quái vật xô kính lao thẳng ra ngoài, dường như nó rất sợ “chết”, cuống cuồng tháo chạy.
7-006 không vội đuổi theo, hắn đá văng cửa quầy lễ tân bước vào, nhìn thấy màn hình đen trắng xếp gọn gàng bên dưới quầy, tất cả đều là máy quay giám sát thị trấn nhỏ này. Hắn nói: “Được lắm, không chỉ có máy nghe lén mà còn có cả máy quay nữa, người anh em này trang bị chu đáo thật.”
Tạ Chẩm Thư nhặt ra được một chiếc máy tính xách tay từ trong đống đồ hổ lốn, phủi bụi, mở ra thì thấy toàn những đoạn mã tạp nham, còn có mấy dòng chữ ngoáy viết bằng bút máy, ví dụ như “thể cấy” rồi “bất tử” rồi “chống lại” vân vân.
7-006 liếc thử, giả vờ mù chữ: “Viết gì đó?”
Làm gián điệp, thu thập tình báo là phản ứng ăn sâu trong bản năng. Song hắn rất khôn ngoan, hắn biết Tạ Chẩm Thư có súng còn mình thì đang đeo còng tay nên mới giả vờ không hiểu, lịch sự ám chỉ cho Tạ Chẩm Thư là: Đây không có hứng thú.
—Nhưng Tạ Chẩm Thư không tin.
Hai người nhìn nhau.
Chốc sau, Tạ Chẩm Thư gập máy tính lại, cho 7-006 một cái cớ để tiếp tục tồn tại với mình: “Đọc không hiểu.”
Đôi bên ngầm hiểu lẫn nhau, tạm thời quên đi chiếc máy tính có thể liên quan tới thí nghiệm bí mật của quân đội liên minh phía Nam, rời khỏi nhà nghỉ.
Đêm rét thê lương, trăng còn sáng hơn mọi ngày, tuyết trên đất cũng trắng lóa, tầm nhìn rất xa. Dấu chân con quái vật để lại rất rõ ràng, nó giẫm lên lớp tuyết mỏng, băng qua thị trấn nhỏ rồi chui vào một căn nhà có sân bao hàng rào.
7-006 trèo tường chậm quá nên bị Tạ Chẩm Thư xách vào.
Sân bên trong cực kỳ lớn, đây là một nông trường quy mô nhỏ, ở khu yên tĩnh còn xây cả chuồng ngựa. Con quái vật thiểu năng đang ở ngay bên cạnh chuồng ngựa, một tay nó đỡ đầu, một tay xách bọc đồ, thiết bị phát âm trong lồ ng ngực đang bật, nhưng không phát tin tức mà lại đang phát nhạc thiếu nhi.
Con quái vật đi vào trong chuồng ngựa, lục lọi đống sắt vụn lôi ra một cái bàn gãy chân. Thế rồi nó móc xương người từ trong bọc đồ ra, đặt cái đầu lên, vừa lắc lư theo tiếng nhạc vừa lắp ráp.
Nó nói: “Xin chào, làm bạn nhé! Tên tôi là Ngạo Nhân, tính tình hướng ngoại, thích nhặt rác.”
Có lẽ vì nó còn nói nữa nên tiếng nhạc thiếu nhi bị nhiễu, giữa đêm hôm khuya khoắt nghe càng quái đản.
Ngạo Nhân bắt cánh tay người cụt: “Cảm ơn đã bắt tay với tôi, rất vui được gặp bạn, trăng tối nay đẹp quá.”
Thế rồi nó cười nghiêng ngả. Chỉ là nó không có đầu cũng chẳng có mặt mũi, cả việc “cười” cũng là nhờ thiết bị phát âm diễn tả, tiếng cười khanh khách ấy là từ băng thu âm. Được mấy phút, nó bỗng khuỵu xuống xin lỗi đống xương trên bàn, nói: “Xin lỗi ba, con không nên ham chơi, con bị thương thì phải tự chữa mình trước.”
Nói rồi nó cậy tấm sắt trước ngực lên, con chuột hai đầu quái đản trong khoang ngực nó vừa phải trải qua bóng tối kinh hoàng nên đang run cầm cập, kêu liên hồi.
Ngạo Nhân giơ cánh tay lực lưỡng, sắc như nước của mình ra, khẽ khàng, cẩn thận vuốt v e con chuột hai đầu, nói: “Ôi ôi, đừng sợ.”
Đây là động tác bắt chước cách người lớn dỗ trẻ con.
Nó nói: “Ba bị thương rồi.”
Con chuột hai đầu dị dạng co chân trước lại, chẳng hiểu nó đang nói gì.
Ngạo Nhân giơ con chuột lên áp vào bên má không tồn tại của mình, nói: “Ba chảy máu rồi, con là máu của ba, tiểu Ngạo.”
7-006 im lặng nãy giờ bỗng ngước lên, như thể bị câu ấy của nó tác động.
Ngạo Nhân thủ thỉ một hồi với con chuột, tưởng chừng đã quên mất phải sửa mình. Đứng trong chuồng ngựa, nom nó như một đứa trẻ con chạy ra ngoài giữa đêm hôm, tiếc thay ở nơi đây chẳng có ngọn đèn nào bật sáng vì nó.
Tạ Chẩm Thư nghi nó bị hỏng thật, vừa nãy trong nhà nghỉ, cách nhau một tầng mà nó vẫn phát hiện được chip Báo Đen trên người 7-006, thế nhưng giờ chỉ cách nhau có hơn chục mét mà nó lại chẳng mảy may phản ứng.
Ngạo Nhân thả con chuột nhỏ vào trong lồ ng, buộc vào bên hông mình. Nó bới ra được kìm cùng tay nắm cửa trong đống rác, đoạn bắt đầu phẫu thuật cho mình. Tuy những linh kiện vụn vặt này phức tạp nhưng nó lại bố trí rất đâu vào đấy. Cổ tay có thể chuyển động ba trăm sáu mươi độ trở thành sự trợ giúp đắc lực nhất cho nó, tiện cho nó sửa chữa những nơi nằm ở vị trí trái khoáy.
Hai mươi phút sau, Ngạo Nhân cất dụng cụ đi, tiếp tục lục lọi bọc đồ dơ dáy, một láu sau thì nó móc ra một cái đồng hồ đeo tay đã báo hỏng, nó nhét đồng hồ cùng con chuột vào trong khoang ngực mình.
“Bắt đầu kiểm tra trục trặc, các thiết bị vận hành bình thường. Xin hãy vung tay, rất tốt, khớp xương không bị rỉ. Xin giơ cao chân, rất tốt, chân phản ứng bình thường. Tái khởi động kiểm tra phòng ngự, ba, hai, một…”
7-006 giơ tay nói hộ nó: “Con chip Báo Đen của liên minh phía Bắc.”
Ngạo Nhân: “—Xác nhận kẻ thù, bắn!”
Nó nhặt khẩu tiểu liên I6 trên bàn lên nã đạn thẳng.
Tạ Chẩm Thư đã nhảy xuống, 7-006 nhảy tới chuồng ngựa, chạy trối chết lúc đạn phóng tới: “Màn xuất hiện quen thuộc!”
Khẩu I6 càn quét nóc chuồng ngựa, mái ngăn bằng tôn vốn đã trũng tuyết tới nỗi sắp sập rồi, 7-006 vừa mới giẫm lên một cái, lại bị Ngạo Nhân nã “đoàng đoàng đoàng” thêm mấy phát là nó sụp xuống hẳn.
Ngạo Nhân bắn hết một vòng thì chuẩn bị thay đạn. Động tác nó nhanh hơn ban nãy một chút, chắc là do tác dụng của bộ phận mới. Tạ Chẩm Thư ra sau lưng nó, nó vung súng đánh trả nhưng hụt, rồi Tạ Chẩm Thư ngay tắp chộp cổ tay nó vật ngã nó xuống đất.
“Ruỳnh!”
Ngạo Nhân ngã sụp thành một cái hố giữa tuyết, xương máy của nó được thiết kế bắt chước theo con người nên rất cứng, ngã mà không bị dập nát. Nhưng nó lại che ngực, phát tiếng cảnh cáo: “Kiểm tra trục trặc!”
Tạ Chẩm Thư nói: “Tắt nó đi!”
7-006: “Đánh giá cao tôi quá vậy, tôi có phải ba nó đâu.”
Ngạo Nhân trở tay cầm ngược lại tay Tạ Chẩm Thư đứng bật dậy. Tay kia nó chống đất, phần phía trước hơi giương ra giống “móng” người, thình lình quặp về phía mặt Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư tránh đi, nhanh chóng lùi lại giơ chân đạp vào ngực Ngạo Nhân.
“Két—”
Hai phe đấu đá, thiết bị vận lực của Ngạo Nhân bị Tạ Chẩm Thư vặn lệch phát ra một âm thanh chói tai. Tạ Chẩm Thư ra tay vừa mạnh vừa vững, Ngạo Nhân dần yếu thế.
Thiết bị phát âm của Ngạo Nhân điên cuồng kêu: “Trục trặc trục trặc!”
Tạ Chẩm Thư không buông tay ra, lại quật con Ngạo Nhân xuống. Ngạo Nhân đập xuống đất, thiết bị vận lực còn điều khiển được trên cánh tay nó lập tức vỡ tan tành, vừa buông ra là linh kiện đã rã ra, rơi vương vãi xuống đất, chỉ còn khoang ngực vẫn đang phát ra tiếng.
Khẩu tiểu liên I6 rơi xuống đất, trượt đến bên chân 7-006.
Một cơn gió thổi qua, bầu không khí thay đổi.
Tạ Chẩm Thư đột nhiên trở tay rút khẩu A20 ra bảo 7-006: “Cấm nhúc nhích.”
7-006 cười khẽ, giẫm lên cò súng I6, thản nhiên nói: “Gì mà căng, tôi giúp anh nhặt lên mà?”
Bụng ngón tay Tạ Chẩm Thư đè lên cò súng, anh nói: “Tao biết mày đang nghĩ gì.”
7-006 dang tay giơ cái còng tay trên cổ tay ra, nói: “Tôi nghĩ gì thì cũng có làm được gì đâu, tay đang bị còng mà.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Lùi lại.”
7-006 khôn khéo đáp: “Tuân lệnh.”
Hắn lùi về, ra vẻ mình vô hại. Nhưng tức thì, mũi chân đã sẵn sàng từ lâu hất khẩu I6 lên. Súng bay lên được giữa chừng, chiếc còng tay trên cổ tay hắn đã mở “cạch” ra.
Tạ Chẩm Thư nổ súng không do dự.
***
Tác giả có lời muốn nói:
(1) Súng tiểu liên I6: Bịa ra đó, thông tin về cấu tạo súng tham khảo từ súng tiểu liên UZI.
/211
|