Nhìn thấy Phong Tuấn Thần chết, Vũ Minh trong lòng khẽ trầm xuống. Mà những người khác cũng nhìn nhau không biết nên nói cái gì. Đặc biệt là mấy người Duke.
Vũ Minh cũng không có chút giận lên đầu họ, hắn biết rõ vừa rồi tình cảnh không ai sẽ kịp phản ứng. Ngay cả hắn cũng chỉ phát hiện 1 chút tình huống, nói gì tới việc hành động.
Khẽ đưa tay ra vuốt mặt Phong Tuấn Thần 1 cái, Vũ Minh liền đem thi thể hắn cất vào bên trong không gian trang bị.
“Tại chỗ trị thương, nửa giờ sau đi tiếp”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ngươi không sao đấy chứ?”. Lâm Dũng đi tới bên cạnh Vũ Minh nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, không cần lo lắng”. Vũ Minh khẽ lắc đầu.
Hắn trong lòng chỉ có chút khó chịu. Không hơn.
Dù sao cái chết, hắn chứng kiến nhiều. Vốn đã trở nên vô cảm, chỉ có những người hắn thừa nhận mới cảm thấy hơi khó chịu 1 chút mà thôi. Tu luyện dài đằng đẵng, nếu như mỗi 1 người quen của hắn chết đi mà hắn trở nên tức giận, chỉ sợ hắn hiện tại sớm đã điên.
“Nghỉ ngơi 1 chút đi, ta nghĩ Nian nó cũng chưa đi xa đâu, cũng còn ở quanh đây thôi”. Vũ Minh nói.
“Được rồi, ngươi cũng đừng có quá gánh nặng tâm lý”. Lâm Dũng vỗ bả vai Vũ Minh vài cái rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Hắn đối với cái chết của Phong Tuấn Thần cũng không có cảm thấy có cái gì khúc mắc.
Đã là võ giả, sớm muộn cũng sẽ chết già hoặc là chết trong miệng ma thú. Phong Tuấn Thần hắn cũng xem như vì chiến mà chết.
Thời gian rất nhanh trôi qua, đám người cũng dần dần hồi sức. Ngay sau đó họ liền tiếp tục đi tới phía trước.
Không khí thỉnh thoảng truyền tới mùi vị kỳ lạ, lại thêm vừa rồi chết rất nhiều người. Đám người lạ thường không có lên tiếng.
“Ừm?”. Đi được nửa ngày, bỗng nhiên Vũ Minh phát hiện không đúng lắm. Hắn dừng lại quan sát xung quanh. Sao đó ánh mắt khẽ nheo lại.
“Chuyện gì vậy?”.
“Các ngươi không cảm thấy, chúng ta đi nửa ngày, vẫn chỉ là quanh quẩn 1 chỗ sao?”.
“Cái gì?!”.
Đám người giật mình nhìn quanh. Chỉ là sau đó họ nhíu mày nói.
“Không đúng a, nơi này chúng ta cũng chưa có đi qua”. Duke nói.
“Không, hắn nói đúng. Chúng ta thật đi quanh 1 chỗ”. Tử Thiên lên tiếng.
“Các ngươi xem”. Vũ Minh gọi đám người lại chỉ xuống dưới mặt đất nói.
“Cái gì nha”. Lâm Dũng nhìn mặt đất bằng phẳng, hắn khó hiểu liền đạp đi lên, chỉ là bàn chân hắn rõ ràng đạp đi xuống, mặt đất vẫn là bị lún xuống, nhưng khi hắn nhấc chân lên, mặt đất liền trở lại bình thường.
Đám người híp mắt lại nhìn 1 màn này.
Huyễn cảnh.
Kinh người huyễn cảnh.
Đây cũng không phải mặt đất tự động hồi phục, mà là nó bị huyễn cảnh che giấu, cho nên, từ đầu đến giờ đám người vẫn chỉ đi lòng vòng tại chỗ.
“Có địch tấn công”. Vũ Minh đang suy nghĩ thì đột nhiên lông tơ dựng lên, hắn không chút do dự 1 chưởng đánh về phía không khí. Chưởng lực của hắn trong không khí như bị thứ gì đó cản lại.
Mấy người Lâm Dũng cũng kịp phản ứng, nhao nhao tấn công về phía vừa rồi Vũ Minh ra tay.
“Đáng chết, rốt cuộc làm sao phá huyễn cảnh”. Chad gầm gừ giận giữ nói.
Tử Thiên đôi mắt nheo lại, hắn lúc này đột nhiên nhảy lên, sau đó đánh ra 1 đạo kiếm khí.
Ngay sau đó liền là tiếng kêu thảm thiết vang lên, mà trước mặt họ khung cảnh sụp đổ, phía trước là 1 con vô cùng lớn hồ điệp nằm dưới đất bất động.
“Mộng Ảo Hồ Điệp!”. Vũ Minh thấy con kia ma thú liền giật mình.
Đây là 1 loại ma thú vô cùng hiếm. Nó có thể ảnh hưởng tới con người giác quan, thậm chí là thần thức. Tạo ra 1 viễn cảnh không tồn tại đánh lừa địch nhân.
Mà đám người họ lại thật không may, đi vào bên trong 1 đám Mộng Ảo Hồ Điệp.
“Vừa rối tấn công tuyệt đối không hải Mộng Ảo Hồ Điệp”. Vũ Minh trầm giọng nói, ánh mắt hắn vẫn chú ý nhìn xung quanh.
“Mau rời khỏi đây trước”. Lâm Dũng nói.
“Ra không được, Mộng Ảo Hồ Điệp rất giảo hoạt. Phía trước cũng không phải nó thực sự đã chết. Đó cũng chỉ là huyễn cảnh. Hơn nữa Mộng Ảo Hồ Điệp là quần cư sinh vật, không giết hết chúng chúng ta là thoát không ra”. Tử Thiên lập tức nói.
Xẹt.
Một tiếng xé gió vang lên, đám người quay lại liền thấy mấy tên thủy thủ đoàn thành viên đã ngã xuống, bị thứ gì đó cắt đôi nửa người.
“Tuyệt đối không chỉ có Mộng Ảo Hồ Điệp, còn có thứ khác tại đây”. Duke nheo mắt nói.
“Tàng hình đúng không”. Lâm Dũng cười gằn 1 tiếng, hắn dùng đao cắt vào lòng bàn tay của mình sau đó hét lớn.
“Tất cả nằm xuống”.
“Nhanh nằm xuống”. Vũ Minh quay người hướng về đám thủy thủ đoàn hét lên.
Lâm Dũng nhảy lên 1 cái, bàn tay hắn máu chảy ra hóa thành hình giọt nước, sau đó chỉ nghe Lâm Dũng nói nhỏ 1 câu.
“Huyết Vụ Tàn Quang”.
Xoạt.
Lâm Dũng tay vung 1 cái, giọt nước bị chia tách thành hàng vạn phần nhỏ lao ra ngoài.
“Hướng 9 giờ”. Lâm Dũng cao giọng nói.
Ầm!
Vũ Minh chưởng lực lập tức đánh ra.
“Góc Đông Nam phía trên 5 mét”.
“Góc phía Tây”.
“Tây Nam”.
“...”.
Liên tục báo ra mười mấy vị trí, Vũ Minh cùng những người khác lập tức công kích những vị trí đó.
Mà ngay lúc này, khung cảnh xung quanh như tấm gương bị vỡ đồng dạng. Nó nứt ra sau đó đổ ập xuống.
Lâm Dũng kế thừa Cự Linh Đế Quân truyền thừa, mà Cự Linh Đế Quân tu luyện công pháp có thể nói là chơi huyết tổ tông. Luận về việc sử dụng huyết trong chiến đấu, hắn nhận thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất.
Mà Lâm Dũng 1 chiêu kia, chính là năm đó Cự Linh Đế Quân sáng tạo ra, dùng để thăm dò những nơi không cách nào dựa vào giác quan để quan sát được. Chỉ cần những thứ dính vào máu của hắn liền sẽ truyền về cho hắn biết đó là thứ gì, sinh mạng hình dáng ra sao.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Mộng Ảo Hồ Điệp liền bị dọn dẹp sạch sẽ. Dù sao chúng nó lực chiến đấu cũng không có, chỉ có thể dựa vào huyễn cảnh đánh lừa địch nhân.
Nếu như chúng chiến lực mạnh, chỉ sợ mấy người Vũ Minh đã chết gần hết rồi.
Nhưng mà lúc này, khung cảnh vừa mới vỡ nát, trước mặt họ liền xuất hiện 1 tên… tượng đá.
Không sai, chính là tượng đá.
Nó là 1 tượng đá rất lớn, phải cao tới hơn 20 mét, cơ thể giống như mặc vào 1 cái áo giáp. Đầu đội nón sắt, tay cầm kiếm dài từ cổ tới dưới chân. Mà 2 bàn tay nó đang chồng lên nhau đặt lên trên chuôi kiếm cắm xuống đất nhìn lấy họ.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên liền ngẩn ra. Sau đó nhìn nhau khó hiểu.
Đây là 1 bức tượng. Họ có thể khăng định điều đó. Như vậy vừa rồi tấn công họ là cái gì?.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc thứ gì tấn công chúng ta?”. Duke nhíu mày nói.
“Hẳn là nó”. Vũ Minh quan sát 1 chút rồi nói.
“Các ngươi nhìn, trên kiếm của nó còn có vết máu”.
“Nhưng… nhưng nó rõ ràng không có sinh mệnh a”. Lâm Dũng khó tin nói.
“Bức tượng này thật sự là thứ vừa rồi tấn công chúng ta?”. Chad đi tới nhíu mày hỏi.
Chỉ là ngày lúc này, bức tượng kia động.
Ầm 1 tiếng.
Chad lập tức bị đá bay ra ngoài, trên không trung còn phun ra 1 ngụm máu. Nhìn qua liền biết bị thương không nhẹ.
“Thánh địa… người xâm phạm… chết”.
Tên tượng đá kia phát ra giọng nói ngập ngừng, nhưng cũng khiến đám người đủ hiểu.
“Bách Liệt Quyền Phong Nha”.
Vũ Minh không nói 2 lời lập tức lền tấn công. Những người khác cũng không đi quản Chad sống chết, hiện tại họ phải ngay lập tức hạ gục tên này.
Chỉ là họ không biết được cái tượng đá này vốn không có sính mệnh khí tức, cũng chẳng có cảm nhận được cấp bậc của hắn. Nhưng là chỉ 1 bàn chân liền đem Chad đánh trọng thương cũng biết nó cực kỳ nguy hiểm cùng đáng sợ.
Nhưng toàn bộ chiêu thức đánh vào người nó giống như gãi ngứa 1 dạng, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì. Có cũng chỉ làm bụi bặm trên người nó rơi xuống nhiều hơn mà thôi.
“Đáng chết, đây rốt cuộc là quái vật gì”.
“Đánh hoàn toàn không ăn thua”.
“Mau lùi lại”.
Tượng đá khổng lồ vung kiếm lên, dù thân thể to lớn nhưng nó tốc độ cũng rất nhanh. Kiếm trong tay quét 1 cái liền có vài người chết đi.
Vũ Minh mượn nhờ đám người hấp dẫn sự chú ý, hắn vòng ra phía sau tương đá, sau đó leo lên người nó.
Rất nhanh Vũ Minh liền leo tới đỉnh đầu tượng khổng lồ. Hắn không chút do dự 1 chiêu “Bách Bộ Chấn Cước” đi ra.
Ầm 1 tiếng.
Không ăn thua.
Vũ Minh không tin, hắn liên tục tung cùng 1 chiêu mười mấy lần vào cùng 1 vị trí. Nhưng chính là không có 1 chút nào đả thương được nó. Mà tượng đá cũng phát hiện Vũ Minh, nó đưa bàn tay lên tóm lấy hắn, nhưng Vũ Minh nhanh chân nhảy đi xuống.
Nhưng ngay lúc còn đang tại trên không trung, tượng đá khổng lồ liền xem Vũ Minh như 1 quả bóng, nó không chút do dự sút 1 phát.
Vũ Minh lúc này trong đầu hiện lên hàng vạn câu chửi rủa.
Mả mẹ nó đồ chơi này thật là tượng đá sao? Đánh chết hắn cũng không tin.
Vũ Minh cũng không có chút giận lên đầu họ, hắn biết rõ vừa rồi tình cảnh không ai sẽ kịp phản ứng. Ngay cả hắn cũng chỉ phát hiện 1 chút tình huống, nói gì tới việc hành động.
Khẽ đưa tay ra vuốt mặt Phong Tuấn Thần 1 cái, Vũ Minh liền đem thi thể hắn cất vào bên trong không gian trang bị.
“Tại chỗ trị thương, nửa giờ sau đi tiếp”. Vũ Minh lạnh nhạt nói.
“Ngươi không sao đấy chứ?”. Lâm Dũng đi tới bên cạnh Vũ Minh nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì, không cần lo lắng”. Vũ Minh khẽ lắc đầu.
Hắn trong lòng chỉ có chút khó chịu. Không hơn.
Dù sao cái chết, hắn chứng kiến nhiều. Vốn đã trở nên vô cảm, chỉ có những người hắn thừa nhận mới cảm thấy hơi khó chịu 1 chút mà thôi. Tu luyện dài đằng đẵng, nếu như mỗi 1 người quen của hắn chết đi mà hắn trở nên tức giận, chỉ sợ hắn hiện tại sớm đã điên.
“Nghỉ ngơi 1 chút đi, ta nghĩ Nian nó cũng chưa đi xa đâu, cũng còn ở quanh đây thôi”. Vũ Minh nói.
“Được rồi, ngươi cũng đừng có quá gánh nặng tâm lý”. Lâm Dũng vỗ bả vai Vũ Minh vài cái rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Hắn đối với cái chết của Phong Tuấn Thần cũng không có cảm thấy có cái gì khúc mắc.
Đã là võ giả, sớm muộn cũng sẽ chết già hoặc là chết trong miệng ma thú. Phong Tuấn Thần hắn cũng xem như vì chiến mà chết.
Thời gian rất nhanh trôi qua, đám người cũng dần dần hồi sức. Ngay sau đó họ liền tiếp tục đi tới phía trước.
Không khí thỉnh thoảng truyền tới mùi vị kỳ lạ, lại thêm vừa rồi chết rất nhiều người. Đám người lạ thường không có lên tiếng.
“Ừm?”. Đi được nửa ngày, bỗng nhiên Vũ Minh phát hiện không đúng lắm. Hắn dừng lại quan sát xung quanh. Sao đó ánh mắt khẽ nheo lại.
“Chuyện gì vậy?”.
“Các ngươi không cảm thấy, chúng ta đi nửa ngày, vẫn chỉ là quanh quẩn 1 chỗ sao?”.
“Cái gì?!”.
Đám người giật mình nhìn quanh. Chỉ là sau đó họ nhíu mày nói.
“Không đúng a, nơi này chúng ta cũng chưa có đi qua”. Duke nói.
“Không, hắn nói đúng. Chúng ta thật đi quanh 1 chỗ”. Tử Thiên lên tiếng.
“Các ngươi xem”. Vũ Minh gọi đám người lại chỉ xuống dưới mặt đất nói.
“Cái gì nha”. Lâm Dũng nhìn mặt đất bằng phẳng, hắn khó hiểu liền đạp đi lên, chỉ là bàn chân hắn rõ ràng đạp đi xuống, mặt đất vẫn là bị lún xuống, nhưng khi hắn nhấc chân lên, mặt đất liền trở lại bình thường.
Đám người híp mắt lại nhìn 1 màn này.
Huyễn cảnh.
Kinh người huyễn cảnh.
Đây cũng không phải mặt đất tự động hồi phục, mà là nó bị huyễn cảnh che giấu, cho nên, từ đầu đến giờ đám người vẫn chỉ đi lòng vòng tại chỗ.
“Có địch tấn công”. Vũ Minh đang suy nghĩ thì đột nhiên lông tơ dựng lên, hắn không chút do dự 1 chưởng đánh về phía không khí. Chưởng lực của hắn trong không khí như bị thứ gì đó cản lại.
Mấy người Lâm Dũng cũng kịp phản ứng, nhao nhao tấn công về phía vừa rồi Vũ Minh ra tay.
“Đáng chết, rốt cuộc làm sao phá huyễn cảnh”. Chad gầm gừ giận giữ nói.
Tử Thiên đôi mắt nheo lại, hắn lúc này đột nhiên nhảy lên, sau đó đánh ra 1 đạo kiếm khí.
Ngay sau đó liền là tiếng kêu thảm thiết vang lên, mà trước mặt họ khung cảnh sụp đổ, phía trước là 1 con vô cùng lớn hồ điệp nằm dưới đất bất động.
“Mộng Ảo Hồ Điệp!”. Vũ Minh thấy con kia ma thú liền giật mình.
Đây là 1 loại ma thú vô cùng hiếm. Nó có thể ảnh hưởng tới con người giác quan, thậm chí là thần thức. Tạo ra 1 viễn cảnh không tồn tại đánh lừa địch nhân.
Mà đám người họ lại thật không may, đi vào bên trong 1 đám Mộng Ảo Hồ Điệp.
“Vừa rối tấn công tuyệt đối không hải Mộng Ảo Hồ Điệp”. Vũ Minh trầm giọng nói, ánh mắt hắn vẫn chú ý nhìn xung quanh.
“Mau rời khỏi đây trước”. Lâm Dũng nói.
“Ra không được, Mộng Ảo Hồ Điệp rất giảo hoạt. Phía trước cũng không phải nó thực sự đã chết. Đó cũng chỉ là huyễn cảnh. Hơn nữa Mộng Ảo Hồ Điệp là quần cư sinh vật, không giết hết chúng chúng ta là thoát không ra”. Tử Thiên lập tức nói.
Xẹt.
Một tiếng xé gió vang lên, đám người quay lại liền thấy mấy tên thủy thủ đoàn thành viên đã ngã xuống, bị thứ gì đó cắt đôi nửa người.
“Tuyệt đối không chỉ có Mộng Ảo Hồ Điệp, còn có thứ khác tại đây”. Duke nheo mắt nói.
“Tàng hình đúng không”. Lâm Dũng cười gằn 1 tiếng, hắn dùng đao cắt vào lòng bàn tay của mình sau đó hét lớn.
“Tất cả nằm xuống”.
“Nhanh nằm xuống”. Vũ Minh quay người hướng về đám thủy thủ đoàn hét lên.
Lâm Dũng nhảy lên 1 cái, bàn tay hắn máu chảy ra hóa thành hình giọt nước, sau đó chỉ nghe Lâm Dũng nói nhỏ 1 câu.
“Huyết Vụ Tàn Quang”.
Xoạt.
Lâm Dũng tay vung 1 cái, giọt nước bị chia tách thành hàng vạn phần nhỏ lao ra ngoài.
“Hướng 9 giờ”. Lâm Dũng cao giọng nói.
Ầm!
Vũ Minh chưởng lực lập tức đánh ra.
“Góc Đông Nam phía trên 5 mét”.
“Góc phía Tây”.
“Tây Nam”.
“...”.
Liên tục báo ra mười mấy vị trí, Vũ Minh cùng những người khác lập tức công kích những vị trí đó.
Mà ngay lúc này, khung cảnh xung quanh như tấm gương bị vỡ đồng dạng. Nó nứt ra sau đó đổ ập xuống.
Lâm Dũng kế thừa Cự Linh Đế Quân truyền thừa, mà Cự Linh Đế Quân tu luyện công pháp có thể nói là chơi huyết tổ tông. Luận về việc sử dụng huyết trong chiến đấu, hắn nhận thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất.
Mà Lâm Dũng 1 chiêu kia, chính là năm đó Cự Linh Đế Quân sáng tạo ra, dùng để thăm dò những nơi không cách nào dựa vào giác quan để quan sát được. Chỉ cần những thứ dính vào máu của hắn liền sẽ truyền về cho hắn biết đó là thứ gì, sinh mạng hình dáng ra sao.
Cho nên chỉ trong nháy mắt, toàn bộ Mộng Ảo Hồ Điệp liền bị dọn dẹp sạch sẽ. Dù sao chúng nó lực chiến đấu cũng không có, chỉ có thể dựa vào huyễn cảnh đánh lừa địch nhân.
Nếu như chúng chiến lực mạnh, chỉ sợ mấy người Vũ Minh đã chết gần hết rồi.
Nhưng mà lúc này, khung cảnh vừa mới vỡ nát, trước mặt họ liền xuất hiện 1 tên… tượng đá.
Không sai, chính là tượng đá.
Nó là 1 tượng đá rất lớn, phải cao tới hơn 20 mét, cơ thể giống như mặc vào 1 cái áo giáp. Đầu đội nón sắt, tay cầm kiếm dài từ cổ tới dưới chân. Mà 2 bàn tay nó đang chồng lên nhau đặt lên trên chuôi kiếm cắm xuống đất nhìn lấy họ.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên liền ngẩn ra. Sau đó nhìn nhau khó hiểu.
Đây là 1 bức tượng. Họ có thể khăng định điều đó. Như vậy vừa rồi tấn công họ là cái gì?.
“Rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc thứ gì tấn công chúng ta?”. Duke nhíu mày nói.
“Hẳn là nó”. Vũ Minh quan sát 1 chút rồi nói.
“Các ngươi nhìn, trên kiếm của nó còn có vết máu”.
“Nhưng… nhưng nó rõ ràng không có sinh mệnh a”. Lâm Dũng khó tin nói.
“Bức tượng này thật sự là thứ vừa rồi tấn công chúng ta?”. Chad đi tới nhíu mày hỏi.
Chỉ là ngày lúc này, bức tượng kia động.
Ầm 1 tiếng.
Chad lập tức bị đá bay ra ngoài, trên không trung còn phun ra 1 ngụm máu. Nhìn qua liền biết bị thương không nhẹ.
“Thánh địa… người xâm phạm… chết”.
Tên tượng đá kia phát ra giọng nói ngập ngừng, nhưng cũng khiến đám người đủ hiểu.
“Bách Liệt Quyền Phong Nha”.
Vũ Minh không nói 2 lời lập tức lền tấn công. Những người khác cũng không đi quản Chad sống chết, hiện tại họ phải ngay lập tức hạ gục tên này.
Chỉ là họ không biết được cái tượng đá này vốn không có sính mệnh khí tức, cũng chẳng có cảm nhận được cấp bậc của hắn. Nhưng là chỉ 1 bàn chân liền đem Chad đánh trọng thương cũng biết nó cực kỳ nguy hiểm cùng đáng sợ.
Nhưng toàn bộ chiêu thức đánh vào người nó giống như gãi ngứa 1 dạng, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì. Có cũng chỉ làm bụi bặm trên người nó rơi xuống nhiều hơn mà thôi.
“Đáng chết, đây rốt cuộc là quái vật gì”.
“Đánh hoàn toàn không ăn thua”.
“Mau lùi lại”.
Tượng đá khổng lồ vung kiếm lên, dù thân thể to lớn nhưng nó tốc độ cũng rất nhanh. Kiếm trong tay quét 1 cái liền có vài người chết đi.
Vũ Minh mượn nhờ đám người hấp dẫn sự chú ý, hắn vòng ra phía sau tương đá, sau đó leo lên người nó.
Rất nhanh Vũ Minh liền leo tới đỉnh đầu tượng khổng lồ. Hắn không chút do dự 1 chiêu “Bách Bộ Chấn Cước” đi ra.
Ầm 1 tiếng.
Không ăn thua.
Vũ Minh không tin, hắn liên tục tung cùng 1 chiêu mười mấy lần vào cùng 1 vị trí. Nhưng chính là không có 1 chút nào đả thương được nó. Mà tượng đá cũng phát hiện Vũ Minh, nó đưa bàn tay lên tóm lấy hắn, nhưng Vũ Minh nhanh chân nhảy đi xuống.
Nhưng ngay lúc còn đang tại trên không trung, tượng đá khổng lồ liền xem Vũ Minh như 1 quả bóng, nó không chút do dự sút 1 phát.
Vũ Minh lúc này trong đầu hiện lên hàng vạn câu chửi rủa.
Mả mẹ nó đồ chơi này thật là tượng đá sao? Đánh chết hắn cũng không tin.
/382
|