“Mau mau nhìn, võ giả liên minh có thông báo mới”.
“Thông báo cái gì? Cho ta xem nào”.
“Cái quỷ gì? Phần thưởng như thế phong phú?”.
“...”.
Nghe đám người bàn tán, Vũ Minh có chút tò mò liền lên mạng xem 1 chút.
“Thông báo”.
“Võ giả liên minh hiện tại tuyển dụng học sinh tham gia thám hiểm”.
“Chỉ những ai có tu vi từ Thông Mạch cảnh trở lên, Dung Linh cảnh trở xuống mới có thể tiếp nhận lời mời. Chúng ta sẽ thông qua xét duyệt để tìm ra 30 - 50 người để vào đội thám hiểm”.
“Tất cả những người tham gia đều phải ký hiệp định bảo mật, chúng ta cam đoan bất cứ người nào dám uy hiếp các ngươi để biết được vấn đề này đều sẽ bị chúng ta trừng phạt nặng nề”.
“Cuộc thám hiểm hệ số nguy hiểm cực lớn, 99% sẽ chết tại trong đó. Cho nên hãy cân nghĩ trước khi tham gia”.
“Dù ngươi là có chết trong đó, hoặc sống sót đi ra. Chúng ta đều sẽ cung cấp cho người nhà của ngươi áo cơm không lo, cả đời bình an”.
“Chỉ cần ngươi thành công, sẽ nhận được chúng ta toàn lực bồi dưỡng, không hạn chế tư nguyên cung ứng, đồng thời sẽ để trường học phát bằng tốt nghiệp mà không cần tham gia thi tuyển”.
“Ngày 1 tháng 2 sẽ bắt đầu nhận đơn tham gia, cho đến ngày 15 tháng 2 năm 2508 kết thúc, bắt đầu xét duyệt những người tình nguyện tham gia. Ngày 17 tháng 2 sẽ tiến đến nơi cần thám hiểm”.
Phía dưới là khu đăng ký tham gia, nhìn qua đã có mấy chục người đăng ký tham gia rồi.
Đọc hết thông báo, Vũ Minh có chút kinh ngạc.
Theo hắn biết võ giả liên minh không thiếu Thông Mạch cảnh, nhưng họ lại đi tuyển dụng học sinh để tham gia. Cái này là có chuyện gì?.
Hệ số nguy hiểm tử vong cao tới 99% như thế tại sao còn sử dụng học sinh? Chẳng lẽ học sinh sẽ so với các đệ tử ở các thế lực mạnh hơn sao?.
Hiển nhiên điều này không có khả năng, chẳng lẽ đây là cái bẫy? Cũng không giống lắm. Với thực lực của võ giả liên minh không cần thiết làm như thế.
Hơn nữa cái gọi là “hiệp định bảo mật” giống như là di chúc thì đúng hơn. Lại thêm cái phần thưởng phong phú kia, phải chăng những đệ tử của võ giả liên minh trước kia đã tham gia qua và toàn bộ đều chết hết?.
Học sinh ở liên bang so với võ giả liên minh từ thực lực đến kiến thức đều kém hơn rất là nhiều, nhưng tại sao lại vẫn chọn học sinh?.
Chẳng lẽ nói học sinh có cái gì hơn người?.
Từ kiến thức đến thực lực, tâm tính đều kém hơn rất nhiều. Họ cần học sinh làm cái gì?.
Nhìn qua hẳn là cái gọi là “thám hiểm” các đệ tử của võ giả liên minh đã tham gia không ít, kinh nghiệm so với mấy học sinh ở liên bang mạnh gấp trăm ngàn lần.
Khoan đã!.
Kinh nghiệm? Chẳng lẽ họ cần người không hiểu gì về “thám hiểm” tham gia? Vì cái gì?.
Nghĩ mãi không rõ, Vũ Minh cảm thấy điều này hẳn là rất thú vị.
Mấy thứ mà võ giả liên minh làm không được, thật đúng là khiến hắn tò mò.
“Hi Hi, tìm hiểu 1 chút về thông tin này xem”. Vũ Minh để cho Hi Hi từ dữ liệu tổng bộ của võ giả liên minh tìm kiếm thông tin cần thiết.
“Chủ nhân, không tìm thấy được những cái này”.
“Cái gì? Ngươi chẳng phải có quyền hạn cấp độ cao nhất sao? Sao lại không tìm thấy?”. Vũ Minh nghe Hi Hi nói xong hơi giật mình hỏi.
“Chủ nhân, quả thật không có bất kỳ tin tức gì về những thứ này. Có lẽ chỉ có những người đứng đầu võ giả liên minh mới biết, hơn nữa không có ghi chép lại bất kỳ cái gì”. Hi Hi đáp.
“Không có manh mối sao?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Có 1 chút manh mối, nhưng không mấy hữu dụng. Chỉ thấy có chút việc liên quan tới sự mất tích của hơn 1000 người, nhưng không có miêu tả chi tiết, giống như là tin đồn thổi như thế. Không có ghi chép cụ thể nào khác”.
“Hơn 1000 người mất tích? Tìm hiểu xem những người này là ai, thực lực thế nào, lần cuối xuất hiện tại đâu”.
Qua 1 lúc.
“Chủ nhận, những người này mất tích đã trên 1 tháng, toàn bộ đều là người của Băng Cung. Lần cuối xuất hiện tại phía đông Bắc Băng Dương, sau đó liền không còn chút thông tin nào của họ”. Hi Hi đáp.
Bắc Băng Dương?.
Vũ Minh có chút kinh ngạc. Đại dương là địa bàn chính của ma thú. Nơi đó có gì bí mật sao?.
“Vận dụng vệ tinh xem xét hình ảnh tại phía đông Bắc Băng Dương cho ta”. Vũ Minh nói.
“Chủ nhân, toàn bộ Bắc Băng Dương đều bị bao phủ bơi 1 đám mây cực lớn, không có cách nào quan sát”.
“Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?”.
“Một tháng trước”.
Nghe thế Vũ Minh nheo mắt lại, 1 tháng sao?.
“Có hình ảnh 1 tháng trước tại đó không?”.
“Có”.
Hi Hi nói xong liền truyền vào đầu hắn 1 số hình ảnh, có cả video.
Xem 1 chút hình ảnh, chỉ thấy mặt biển xuất hiện từng cái hố đen sâu thảm, xung quanh ngay cả 1 con ma thú cũng không dám lại gần. Trước đó là có từng vệt sáng xuất hiện.
Mở ra video xem, chỉ thấy mặt biển vẫn tĩnh lặng bình thường, cho đến khi không khí đột nhiên có chút vặn vẹo. Mặt biển bắt đầu run rẩy. Đám ma thú xung quanh giống như nhìn thấy hồng hoang cự thú, chúng nó toàn bộ sợ hãi trốn mất.
Một vệt sáng xuất hiện từ dưới biển hiện lên, kéo dài tới bờ cát, hình thành 1 con đường, mặt biển bị tách ra làm 2, con đường nối liền đi xuống.
Bên kia ngay giữa đại dương xuất hiện 1 cái hố cực lớn. Chí ít phải rộng tới hàng trăm km.
Bên trong phát ra từng tiếng gầm thét lớn, có 1 chút hắc vụ bay ra ngoài.
“Cái này là cái gì?”. Vũ Minh có chút giật mình.
“Chủ nhân, cái này trong võ giả liên minh không có ghi chép, nhưng là trên thế giới trong quá khứ cũng từng xuất hiện rất nhiều tương tự như này ghi chép”.
“Thật sao? Mở ra cho ta xem 1 chút”.
Thoáng cái có rất nhiều hình ảnh tràn vào trong não hải của Vũ Minh, hắn xem đi xem lại, tất cả đều khá là giống nhau, đều có tương tự quá trình hình thành.
Chỉ là đột nhiên hắn trong đầu lóe lên cái gì đó.
“Hi Hi, mở ra bản đồ thế giới, đánh dấu điểm đỏ vị trí của từng địa điểm như trên cho ta”.
Rất nhanh bản đồ liền xuất hiện trong tầm mắt Vũ Minh.
“Nối từng điểm lại với nhau theo thứ tự xuất hiện của chúng”. Vũ Minh ra lệnh.
Hình ảnh cũng không ra cái gì. Không biết được đó là cái hình kỳ quái gì, hắn nhìu mày lại 1 chút sau đó để cho Hi Hi nối tất cả các điểm lại với nhau. Sau đó điều thần kỳ xuất hiện.
Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện, hắn khẽ ngưng trọng lại.
Bởi vì xuất hiện trong đầu hắn 1 cái hình vẽ, nối liền lại tất cả các điểm với nhau tạo thành hình 1 cái hộp đang được từ từ mở ra, mà cái vị trí ở Bắc Băng Dương này là dây kéo quyết định mở ra nó.
Hắn giật mình phát hiện, vị trí trung tâm cái hộp là 1 nơi khá là nổi tiếng trong sách sử.
Tam giác quỷ Bermuda.
Thế giới xuất hiện biến cố lớn. Lục địa bị chia cắt, cũng có dính liền lại với nhau. Nhưng thủy chung cái nơi này lại không hề xuất hiện biến cố, nó y như trong bản đồ mấy trăm năm trước.
Hắn lập tức nhớ đến trong sách khảo cổ có nói tới “The Twelve Devil’s Graveyards Around the World”, hay còn gọi là “Mười Hai Nghĩa Trang Trên Thế Giới”.
Hắn thử xem lại những vị trí này, sau đó thần kỳ là những địa điểm này bây giờ đều ngay tại những nơi kia.
Chẳng lẽ trái đất còn có bí mật hay sao?.
Kiếp trước hắn rời đi cũng chưa 1 lần quay lại, cũng không biết rốt cuộc trái đất gặp phải vấn đề gì.
Nhưng là từ hình ảnh vừa có được, hắn nghi ngờ bên trong trái đất chứa đựng bí mật rất kinh khủng.
Nếu hắn đoán không lầm đây hẳn là 1 loại trận pháp, mà thần kỳ thế nào sau khi trái đất xuất hiện biến cố những nơi bí ẩn kia lại xuất hiện, trở thành trận pháp.
Muốn khống chế 1 cái trận pháp rất đơn giản. Nhưng là muốn chế tạo trận pháp di động, đồng thời đặt trên mọi nơi trên trái đất như này không phải người nào cũng có thể làm được.
Hắn biết không ít trận pháp sư mạnh mẽ, nhưng tất cả đều không thể làm được như thế. Bởi vì muốn đặt trận pháp khổng lồ như này, đồng thời để nó di chuyển, hắn tin rằng không 1 ai có thể làm được.
Trận pháp chung quy chỉ là lợi dụng tự nhiên, dùng kỳ vật xây dựng lên 1 loại nào đó phép thuật mạnh mẽ mà các pháp sư hay sử dụng, mà không thể can thiệp tới chúng, thậm chí là biến đổi chúng.
Nhưng cái hình ảnh trước mắt này lại để hắn nhận thấy khác biệt.
Cái trận pháp này rốt cuộc là người làm, vẫn là tự nhiên hình thành?.
Đúng lúc này 1 đoạn âm nhạc vang lên.
“Xe ngựa đang vút chạy, mặt nạ kéo xẹ khóe môi… ánh trang mở ra bài viết không lời”.
“Chú chim cao ngạo trong lồng, giam cầm nơi giữa sân khấu… như mở màn của 1 buổi xiếc”.
“Chúa ban cho nó bộ tóc vàng dài… nhưng chẳng 1 ai có thể chạm tới nó”.
“Dáng vẻ cao quí phi phàm, thu hút ánh nhìn người ta”.
“Phép thuật giữa 12 giờ đêm trong truyền thuyết, có thể nghe được tiếng con rối cất tiếng nói”.
“Chúng nguyện cầu những ước vọng thiện lương, những thân hình tàn tạ đang run rẩy”.
“Bị kìm kẹp dưới xiềng xích nhân tâm băng giá, con tim ấm nóng bị nuốt chửng”.
“Cô đơn 1 góc, nó bất lực xin tha, tham lam chỉ còn lại cái ôm”.
“Nhưng suy nghĩ nóng bỏng bùng chay lên, hoang mang xoay vần đáp vào những hoang tưởng”.
“Định kiến cũng ăn mòn sự cao ngạo, thân xác tìm lại nhịp tim đã đánh rơi”.
“Hoang tưởng vật lộn sau song sắt, bóng đêm bao phủ căn hầm băng”.
“Bào mòn thời gian và hy vọng, mang theo nụ cười nhắm mắt”.
“Này, cho ta mượn 1 chút”. Vũ Minh ngẩn người nhìn tên thanh niên gần đó sau đó đoạt lấy chiếc máy trên tay hắn nói.
Tên kia giật mình, đang muốn tức giận nhưng nhìn thấy Vũ Minh liền không dám nói gì.
Vũ Minh tiếp tục ngồi nghe.
“Chúa ban cho nó hào quang rực rõ, nhưng nào ai thấy được ánh mắt sầu bi thảm”.
“Hai tay đan chặt ôm lấy bộ âu phục đã đóng băng”.
“Phép thuật giữa 12 giờ đêm trong truyền thuyết, có thể nghe được con rối nói vài câu”.
“Chúng còn chưa ca thán vì vết thương, chỉ mong được lành những vảy kết”.
“Vật lộn xong chả còn mấy sức lực, đành rút lui trong tiếng khóc ấm ức xé nát tâm can”.
“Liệu ai còn nhớ con búp bê cạnh giường, giờ đây nó đang ở đâu?”.
“...”.
Vũ Minh nhất thời ngẩn người.
“Vũ... Vũ Minh, có thể… trả lại ta không?”. đột nhiên tên thanh niên kia nói.
“Ừm? Chờ 1 chút”. Vũ Minh cắt ngang.
Hắn lâm vào suy nghĩ miên man, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ.
Lồng giam? Xiềng xích? Phép thuật?.
Bộ tóc vàng dài nhưng chẳng ai chạm tới…
Vết thương?.
Đôi mắt hắn đột nhiên trợn lên, hét to với Hi Hi.
“Lập tức chuyển hình ảnh trên đỉnh cây trong trung tâm giải trí cho ta”.
“Chủ nhân, toàn bộ hình ảnh chuyển dời đến trên đỉnh cây đều bị năng lượng nào đó ảnh hưởng, không cách nào quan sát”.
Quả nhiên.
“Xóa bỏ các nối liền các điểm đỏ trước, sau đó cho ta nối lại với đỉnh ngọn cây trong trung tâm giải trí”.
Thoáng cái liền có hình ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
Cái này…
Cái này không thể nào.
Hắn nhìn thấy cái gì?.
Khi nối lại các điểm với ngọn cây, chính giữa xuất hiện 1 hình Song Dực Sư Ưng. Nó giống như là 1 hình chiếu, 1 hình chiếu trên ngọn cây chiếu xuống mặt đại dương.
Một con Song Dực Sư Ưng đang vỗ cánh muốn bay lên.
Điều này không thể nào.
Tại sao cái trận pháp này lại có liên quan tới Song Dực Sư Ưng, hơn nữa chẳng lẽ nói phía trên cái cây có truyền tống trận?.
Không… không lẽ nói…
Trái đất có bí mật khiến người khác có thể sống lại?.
“Thông báo cái gì? Cho ta xem nào”.
“Cái quỷ gì? Phần thưởng như thế phong phú?”.
“...”.
Nghe đám người bàn tán, Vũ Minh có chút tò mò liền lên mạng xem 1 chút.
“Thông báo”.
“Võ giả liên minh hiện tại tuyển dụng học sinh tham gia thám hiểm”.
“Chỉ những ai có tu vi từ Thông Mạch cảnh trở lên, Dung Linh cảnh trở xuống mới có thể tiếp nhận lời mời. Chúng ta sẽ thông qua xét duyệt để tìm ra 30 - 50 người để vào đội thám hiểm”.
“Tất cả những người tham gia đều phải ký hiệp định bảo mật, chúng ta cam đoan bất cứ người nào dám uy hiếp các ngươi để biết được vấn đề này đều sẽ bị chúng ta trừng phạt nặng nề”.
“Cuộc thám hiểm hệ số nguy hiểm cực lớn, 99% sẽ chết tại trong đó. Cho nên hãy cân nghĩ trước khi tham gia”.
“Dù ngươi là có chết trong đó, hoặc sống sót đi ra. Chúng ta đều sẽ cung cấp cho người nhà của ngươi áo cơm không lo, cả đời bình an”.
“Chỉ cần ngươi thành công, sẽ nhận được chúng ta toàn lực bồi dưỡng, không hạn chế tư nguyên cung ứng, đồng thời sẽ để trường học phát bằng tốt nghiệp mà không cần tham gia thi tuyển”.
“Ngày 1 tháng 2 sẽ bắt đầu nhận đơn tham gia, cho đến ngày 15 tháng 2 năm 2508 kết thúc, bắt đầu xét duyệt những người tình nguyện tham gia. Ngày 17 tháng 2 sẽ tiến đến nơi cần thám hiểm”.
Phía dưới là khu đăng ký tham gia, nhìn qua đã có mấy chục người đăng ký tham gia rồi.
Đọc hết thông báo, Vũ Minh có chút kinh ngạc.
Theo hắn biết võ giả liên minh không thiếu Thông Mạch cảnh, nhưng họ lại đi tuyển dụng học sinh để tham gia. Cái này là có chuyện gì?.
Hệ số nguy hiểm tử vong cao tới 99% như thế tại sao còn sử dụng học sinh? Chẳng lẽ học sinh sẽ so với các đệ tử ở các thế lực mạnh hơn sao?.
Hiển nhiên điều này không có khả năng, chẳng lẽ đây là cái bẫy? Cũng không giống lắm. Với thực lực của võ giả liên minh không cần thiết làm như thế.
Hơn nữa cái gọi là “hiệp định bảo mật” giống như là di chúc thì đúng hơn. Lại thêm cái phần thưởng phong phú kia, phải chăng những đệ tử của võ giả liên minh trước kia đã tham gia qua và toàn bộ đều chết hết?.
Học sinh ở liên bang so với võ giả liên minh từ thực lực đến kiến thức đều kém hơn rất là nhiều, nhưng tại sao lại vẫn chọn học sinh?.
Chẳng lẽ nói học sinh có cái gì hơn người?.
Từ kiến thức đến thực lực, tâm tính đều kém hơn rất nhiều. Họ cần học sinh làm cái gì?.
Nhìn qua hẳn là cái gọi là “thám hiểm” các đệ tử của võ giả liên minh đã tham gia không ít, kinh nghiệm so với mấy học sinh ở liên bang mạnh gấp trăm ngàn lần.
Khoan đã!.
Kinh nghiệm? Chẳng lẽ họ cần người không hiểu gì về “thám hiểm” tham gia? Vì cái gì?.
Nghĩ mãi không rõ, Vũ Minh cảm thấy điều này hẳn là rất thú vị.
Mấy thứ mà võ giả liên minh làm không được, thật đúng là khiến hắn tò mò.
“Hi Hi, tìm hiểu 1 chút về thông tin này xem”. Vũ Minh để cho Hi Hi từ dữ liệu tổng bộ của võ giả liên minh tìm kiếm thông tin cần thiết.
“Chủ nhân, không tìm thấy được những cái này”.
“Cái gì? Ngươi chẳng phải có quyền hạn cấp độ cao nhất sao? Sao lại không tìm thấy?”. Vũ Minh nghe Hi Hi nói xong hơi giật mình hỏi.
“Chủ nhân, quả thật không có bất kỳ tin tức gì về những thứ này. Có lẽ chỉ có những người đứng đầu võ giả liên minh mới biết, hơn nữa không có ghi chép lại bất kỳ cái gì”. Hi Hi đáp.
“Không có manh mối sao?”. Vũ Minh nhíu mày hỏi.
“Có 1 chút manh mối, nhưng không mấy hữu dụng. Chỉ thấy có chút việc liên quan tới sự mất tích của hơn 1000 người, nhưng không có miêu tả chi tiết, giống như là tin đồn thổi như thế. Không có ghi chép cụ thể nào khác”.
“Hơn 1000 người mất tích? Tìm hiểu xem những người này là ai, thực lực thế nào, lần cuối xuất hiện tại đâu”.
Qua 1 lúc.
“Chủ nhận, những người này mất tích đã trên 1 tháng, toàn bộ đều là người của Băng Cung. Lần cuối xuất hiện tại phía đông Bắc Băng Dương, sau đó liền không còn chút thông tin nào của họ”. Hi Hi đáp.
Bắc Băng Dương?.
Vũ Minh có chút kinh ngạc. Đại dương là địa bàn chính của ma thú. Nơi đó có gì bí mật sao?.
“Vận dụng vệ tinh xem xét hình ảnh tại phía đông Bắc Băng Dương cho ta”. Vũ Minh nói.
“Chủ nhân, toàn bộ Bắc Băng Dương đều bị bao phủ bơi 1 đám mây cực lớn, không có cách nào quan sát”.
“Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào?”.
“Một tháng trước”.
Nghe thế Vũ Minh nheo mắt lại, 1 tháng sao?.
“Có hình ảnh 1 tháng trước tại đó không?”.
“Có”.
Hi Hi nói xong liền truyền vào đầu hắn 1 số hình ảnh, có cả video.
Xem 1 chút hình ảnh, chỉ thấy mặt biển xuất hiện từng cái hố đen sâu thảm, xung quanh ngay cả 1 con ma thú cũng không dám lại gần. Trước đó là có từng vệt sáng xuất hiện.
Mở ra video xem, chỉ thấy mặt biển vẫn tĩnh lặng bình thường, cho đến khi không khí đột nhiên có chút vặn vẹo. Mặt biển bắt đầu run rẩy. Đám ma thú xung quanh giống như nhìn thấy hồng hoang cự thú, chúng nó toàn bộ sợ hãi trốn mất.
Một vệt sáng xuất hiện từ dưới biển hiện lên, kéo dài tới bờ cát, hình thành 1 con đường, mặt biển bị tách ra làm 2, con đường nối liền đi xuống.
Bên kia ngay giữa đại dương xuất hiện 1 cái hố cực lớn. Chí ít phải rộng tới hàng trăm km.
Bên trong phát ra từng tiếng gầm thét lớn, có 1 chút hắc vụ bay ra ngoài.
“Cái này là cái gì?”. Vũ Minh có chút giật mình.
“Chủ nhân, cái này trong võ giả liên minh không có ghi chép, nhưng là trên thế giới trong quá khứ cũng từng xuất hiện rất nhiều tương tự như này ghi chép”.
“Thật sao? Mở ra cho ta xem 1 chút”.
Thoáng cái có rất nhiều hình ảnh tràn vào trong não hải của Vũ Minh, hắn xem đi xem lại, tất cả đều khá là giống nhau, đều có tương tự quá trình hình thành.
Chỉ là đột nhiên hắn trong đầu lóe lên cái gì đó.
“Hi Hi, mở ra bản đồ thế giới, đánh dấu điểm đỏ vị trí của từng địa điểm như trên cho ta”.
Rất nhanh bản đồ liền xuất hiện trong tầm mắt Vũ Minh.
“Nối từng điểm lại với nhau theo thứ tự xuất hiện của chúng”. Vũ Minh ra lệnh.
Hình ảnh cũng không ra cái gì. Không biết được đó là cái hình kỳ quái gì, hắn nhìu mày lại 1 chút sau đó để cho Hi Hi nối tất cả các điểm lại với nhau. Sau đó điều thần kỳ xuất hiện.
Nhìn thấy hình ảnh xuất hiện, hắn khẽ ngưng trọng lại.
Bởi vì xuất hiện trong đầu hắn 1 cái hình vẽ, nối liền lại tất cả các điểm với nhau tạo thành hình 1 cái hộp đang được từ từ mở ra, mà cái vị trí ở Bắc Băng Dương này là dây kéo quyết định mở ra nó.
Hắn giật mình phát hiện, vị trí trung tâm cái hộp là 1 nơi khá là nổi tiếng trong sách sử.
Tam giác quỷ Bermuda.
Thế giới xuất hiện biến cố lớn. Lục địa bị chia cắt, cũng có dính liền lại với nhau. Nhưng thủy chung cái nơi này lại không hề xuất hiện biến cố, nó y như trong bản đồ mấy trăm năm trước.
Hắn lập tức nhớ đến trong sách khảo cổ có nói tới “The Twelve Devil’s Graveyards Around the World”, hay còn gọi là “Mười Hai Nghĩa Trang Trên Thế Giới”.
Hắn thử xem lại những vị trí này, sau đó thần kỳ là những địa điểm này bây giờ đều ngay tại những nơi kia.
Chẳng lẽ trái đất còn có bí mật hay sao?.
Kiếp trước hắn rời đi cũng chưa 1 lần quay lại, cũng không biết rốt cuộc trái đất gặp phải vấn đề gì.
Nhưng là từ hình ảnh vừa có được, hắn nghi ngờ bên trong trái đất chứa đựng bí mật rất kinh khủng.
Nếu hắn đoán không lầm đây hẳn là 1 loại trận pháp, mà thần kỳ thế nào sau khi trái đất xuất hiện biến cố những nơi bí ẩn kia lại xuất hiện, trở thành trận pháp.
Muốn khống chế 1 cái trận pháp rất đơn giản. Nhưng là muốn chế tạo trận pháp di động, đồng thời đặt trên mọi nơi trên trái đất như này không phải người nào cũng có thể làm được.
Hắn biết không ít trận pháp sư mạnh mẽ, nhưng tất cả đều không thể làm được như thế. Bởi vì muốn đặt trận pháp khổng lồ như này, đồng thời để nó di chuyển, hắn tin rằng không 1 ai có thể làm được.
Trận pháp chung quy chỉ là lợi dụng tự nhiên, dùng kỳ vật xây dựng lên 1 loại nào đó phép thuật mạnh mẽ mà các pháp sư hay sử dụng, mà không thể can thiệp tới chúng, thậm chí là biến đổi chúng.
Nhưng cái hình ảnh trước mắt này lại để hắn nhận thấy khác biệt.
Cái trận pháp này rốt cuộc là người làm, vẫn là tự nhiên hình thành?.
Đúng lúc này 1 đoạn âm nhạc vang lên.
“Xe ngựa đang vút chạy, mặt nạ kéo xẹ khóe môi… ánh trang mở ra bài viết không lời”.
“Chú chim cao ngạo trong lồng, giam cầm nơi giữa sân khấu… như mở màn của 1 buổi xiếc”.
“Chúa ban cho nó bộ tóc vàng dài… nhưng chẳng 1 ai có thể chạm tới nó”.
“Dáng vẻ cao quí phi phàm, thu hút ánh nhìn người ta”.
“Phép thuật giữa 12 giờ đêm trong truyền thuyết, có thể nghe được tiếng con rối cất tiếng nói”.
“Chúng nguyện cầu những ước vọng thiện lương, những thân hình tàn tạ đang run rẩy”.
“Bị kìm kẹp dưới xiềng xích nhân tâm băng giá, con tim ấm nóng bị nuốt chửng”.
“Cô đơn 1 góc, nó bất lực xin tha, tham lam chỉ còn lại cái ôm”.
“Nhưng suy nghĩ nóng bỏng bùng chay lên, hoang mang xoay vần đáp vào những hoang tưởng”.
“Định kiến cũng ăn mòn sự cao ngạo, thân xác tìm lại nhịp tim đã đánh rơi”.
“Hoang tưởng vật lộn sau song sắt, bóng đêm bao phủ căn hầm băng”.
“Bào mòn thời gian và hy vọng, mang theo nụ cười nhắm mắt”.
“Này, cho ta mượn 1 chút”. Vũ Minh ngẩn người nhìn tên thanh niên gần đó sau đó đoạt lấy chiếc máy trên tay hắn nói.
Tên kia giật mình, đang muốn tức giận nhưng nhìn thấy Vũ Minh liền không dám nói gì.
Vũ Minh tiếp tục ngồi nghe.
“Chúa ban cho nó hào quang rực rõ, nhưng nào ai thấy được ánh mắt sầu bi thảm”.
“Hai tay đan chặt ôm lấy bộ âu phục đã đóng băng”.
“Phép thuật giữa 12 giờ đêm trong truyền thuyết, có thể nghe được con rối nói vài câu”.
“Chúng còn chưa ca thán vì vết thương, chỉ mong được lành những vảy kết”.
“Vật lộn xong chả còn mấy sức lực, đành rút lui trong tiếng khóc ấm ức xé nát tâm can”.
“Liệu ai còn nhớ con búp bê cạnh giường, giờ đây nó đang ở đâu?”.
“...”.
Vũ Minh nhất thời ngẩn người.
“Vũ... Vũ Minh, có thể… trả lại ta không?”. đột nhiên tên thanh niên kia nói.
“Ừm? Chờ 1 chút”. Vũ Minh cắt ngang.
Hắn lâm vào suy nghĩ miên man, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ.
Lồng giam? Xiềng xích? Phép thuật?.
Bộ tóc vàng dài nhưng chẳng ai chạm tới…
Vết thương?.
Đôi mắt hắn đột nhiên trợn lên, hét to với Hi Hi.
“Lập tức chuyển hình ảnh trên đỉnh cây trong trung tâm giải trí cho ta”.
“Chủ nhân, toàn bộ hình ảnh chuyển dời đến trên đỉnh cây đều bị năng lượng nào đó ảnh hưởng, không cách nào quan sát”.
Quả nhiên.
“Xóa bỏ các nối liền các điểm đỏ trước, sau đó cho ta nối lại với đỉnh ngọn cây trong trung tâm giải trí”.
Thoáng cái liền có hình ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
Cái này…
Cái này không thể nào.
Hắn nhìn thấy cái gì?.
Khi nối lại các điểm với ngọn cây, chính giữa xuất hiện 1 hình Song Dực Sư Ưng. Nó giống như là 1 hình chiếu, 1 hình chiếu trên ngọn cây chiếu xuống mặt đại dương.
Một con Song Dực Sư Ưng đang vỗ cánh muốn bay lên.
Điều này không thể nào.
Tại sao cái trận pháp này lại có liên quan tới Song Dực Sư Ưng, hơn nữa chẳng lẽ nói phía trên cái cây có truyền tống trận?.
Không… không lẽ nói…
Trái đất có bí mật khiến người khác có thể sống lại?.
/382
|