Đến nơi, cô xuống xe với sự dẫn dắt của một công an trong đó đưa cô vào phòng giam đặc biệt. Tất cả bọn người gây rối khi trưa nay đều bị tạm giam ở đây.
Bọn người họ khi vừa nhìn thấy cô sắc mặt không chút hối lỗi vì những việc mình vừa gây ra lúc đó.
Một vị cảnh sát đã bước đến lên tiếng.
"Vì vụ việc lần này liên quan đến cô Từ nên chúng tôi đợi quyết định từ cô"
Anh ta nói xong rồi lại mở bước ra ngoài cô nhìn bọn người họ già trẻ lớn bé đều ngồi ngăn ngắn tại nơi đây.
Một người phụ nữ lớn tuổi bà ta dùng gần như hết sức lực còn lại của mình hét vào mặt cô. Có vẻ đây là mẹ của bị cáo buổi phiên đó.
"Con trai tôi bị oan, sao cô lại không nhìn ra được hả nó bị oan ở nhà nó ngoan lắm rất có hiếu với gia đình sao lại gây ra những việc này hả"
"Nó bị oan"
Bà ta cứ liên tục kêu oan cho con trai mình nhưng đâu hề hay biết đứa con trai mà bà cho là ngoan ngoãn đã làm ra những việc tày trời như nào chứ...
Bà ta như muốn nhào đến đánh cô một trận lúc này cô đứng lên trừng mắt nhìn bà ta.
"Bà cứ liên tục kêu oan cho con trai mình"
"Các người có mặt ngày hôm nay nghe cho thật rõ"
"Trong giấy xét nghiệm máu của anh ta có chất kích gây nghiện, anh ta cũng là người đứng đầu của một đường buôn bán ma túy trái phép"
"Chưa kể ngày hôm xảy ra sự việc, trong lúc đang trong cơn mê man của thuốc anh ta đã dùng xe hơi di chuyển trên đường cố tình đâm chết một đứa bé học cấp 2 đang đi qua đường"
"Và lái xe bỏ chạy khỏi hiện trường những hình phạt của buổi phiên xét xử hôm nay đều là hậu quả của tên đó gây ra"
Chưa để cô nói dứt câu bà ta đã hùng hổ muốn tấn công cô vì cho rằng bản thân cô đang là người nói dối. Chiếc còng tay đã giữ bà ta lại cô nhìn cách cư xử mù quáng của bà ta cũng hiểu ra được phần nào.
Mở cửa bước ra ngoài, cô dự định sẽ thả bọn người đó nhưng có vẻ với tình hình này là không ổn rồi. Cô bước đến một vị cảnh sát lên tiếng.
"Các anh cứ áp dụng theo luật cũng như tự giải quyết đám người đó, tôi cũng có việc phải đi trước phiền các anh"
Cô chào mọi người rồi nhanh chóng ra xe, ngồi trên xe cô tự dưng lại có những suy nghĩ. Tính ra tên đó tuy xấu xa nhưng hắn vẫn hơn cô đấy chứ.
Gây ra tội tày trời, nhưng gia đình hắn ta bất chấp tất cả bào biện tìm ra một lý do bất khả thi để nói đỡ kêu oan cho hắn.
Cô dừng đèn xanh đèn đỏ, tiếng chuông điện thoại lại reo lên trong vô thức.
"Tao nghe nè Lam Huệ"
Lần này một giọng nói nam vội lên tiếng giải thích...
"Xin lỗi chị, em là nhân viên của quán, bạn chị cô ấy say mất kiểm soát phiền chị giúp tụi em đến đón cô ấy ạ"
"Tôi đến liền"
Cô trả lời rồi tắt máy vội chạy đến địa chỉ đó để đón đứa bạn báo của mình. Đến nơi cô vội chạy vào trong Lam Huệ đã say đến mức không còn một chút ý thức nào.
Quần áo có chút xộc xệt cô liền nghi ngờ rồi hỏi người phục vụ bàn vừa gọi điện cho cô. Cậu ta rụt rè trước câu hỏi của Linh Hoa...
"Khi nãy trước khi tôi đến đây có một vài người đàn ông có ngồi ở bàn cô ấy vui đùa tôi không biết chỉ nghĩ là bạn của cô ta"
Khi nghe người bồi bàn này nói cô liền có chút bực tức nhưng hiện tại đứa bạn Lam Huệ của cô đang trong tình trạng này ở lâu cũng không phải là cách. Cô nhanh chóng đỡ nó ra xe của mình rồi chạy về căn hộ riêng mà nó đang chung sống cùng bạn trai.
Vì cũng từng đến đây nên cô cũng khá rõ nơi này, mệnh danh là nơi ở sang trọng xa hoa bật nhất của Đại Lục. An ninh ở đây rất nghiêm ngặt khó khăn lắm cô mới có thể lấy điện thoại của nó đưa cho bảo vệ để chứng minh danh tính.
Cô dìu nó vào thang máy bấm số tầng của căn hộ, trong lòng thầm nghĩ.
"Làm gì lại để say đến mức như vậy chứ, còn tên bạn trai của nó đâu sao lại không đến"
Thang máy cũng dần mở cửa, cô liên tục bấm chuông nhưng vẫn không thấy ai trả lời. Cô phải dìu đỡ nó tầm chừng hơn 30p thì bên trong mới có phản hồi.
Cánh cửa căn hộ được mở ra một người phụ nữ lạ mặt bước ra, đang ôm tên Hòa Thiên mặc vọn vẹn một cái bộ đồ lông tắm.
Cô ta hôn vào má của hắn ta.
"Tạm biệt honey"
Nói xong cô ta lườm cô cùng Lam Huệ vênh mặt lướt qua. Hòa Thiên vừa nhìn thấy cô có chút cười mỉa mai.
Cô nhìn hắn trừng mắt nhìn hắn lên tiếng.
"Lam Huệ say xỉn anh không đến đón nhân lúc ở nhà dắt người khác về thật vô sỉ"
Hắn ta nhìn cô cười thích thú lên tiếng đáp lại lời vừa nãy của cô.
"Này này, phải xem lại bạn cô nữa nhé, cô ta cũng không phải dạng vừa đâu"
Cô đưa Lam Huệ cho Hòa Thiên rồi muốn rời khỏi đây, cô cũng dần như biết tính cách của con nhỏ này. Nó rất cố chấp, dù sao chuyện của hai người họ để họ tự giải quyết với nhau. Dù gì cũng là người ngoài trong lúc hắn ta đỡ Lam Huệ từ phía cô đã thừa cơ hội chạm vào tay cô rồi lên tiếng.
"Tôi rất có hứng thú với những cô gái ngay thẳng dám dùng ánh mắt đó để nói chuyện với tôi"
"Em khá phù hợp để làm vợ tôi đấy"
Cô giật mạnh tay ra từ phía hắn rồi phớt lờ quay đi trả lời hắn một câu.
"Không xứng"
Bóng lưng cô dần rời khỏi nơi đó bỏ lại một tên háo thắng đang nhìn về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chưa từng có một cô gái nào dám đứng trước mặt hắn dám nói ra những lời đó. Đám phụ nữ xung quanh hắn đều nịnh nọt để được lên giường với vậy mà cô ta dám nói hai từ không xứng với hắn sao.
Bọn người họ khi vừa nhìn thấy cô sắc mặt không chút hối lỗi vì những việc mình vừa gây ra lúc đó.
Một vị cảnh sát đã bước đến lên tiếng.
"Vì vụ việc lần này liên quan đến cô Từ nên chúng tôi đợi quyết định từ cô"
Anh ta nói xong rồi lại mở bước ra ngoài cô nhìn bọn người họ già trẻ lớn bé đều ngồi ngăn ngắn tại nơi đây.
Một người phụ nữ lớn tuổi bà ta dùng gần như hết sức lực còn lại của mình hét vào mặt cô. Có vẻ đây là mẹ của bị cáo buổi phiên đó.
"Con trai tôi bị oan, sao cô lại không nhìn ra được hả nó bị oan ở nhà nó ngoan lắm rất có hiếu với gia đình sao lại gây ra những việc này hả"
"Nó bị oan"
Bà ta cứ liên tục kêu oan cho con trai mình nhưng đâu hề hay biết đứa con trai mà bà cho là ngoan ngoãn đã làm ra những việc tày trời như nào chứ...
Bà ta như muốn nhào đến đánh cô một trận lúc này cô đứng lên trừng mắt nhìn bà ta.
"Bà cứ liên tục kêu oan cho con trai mình"
"Các người có mặt ngày hôm nay nghe cho thật rõ"
"Trong giấy xét nghiệm máu của anh ta có chất kích gây nghiện, anh ta cũng là người đứng đầu của một đường buôn bán ma túy trái phép"
"Chưa kể ngày hôm xảy ra sự việc, trong lúc đang trong cơn mê man của thuốc anh ta đã dùng xe hơi di chuyển trên đường cố tình đâm chết một đứa bé học cấp 2 đang đi qua đường"
"Và lái xe bỏ chạy khỏi hiện trường những hình phạt của buổi phiên xét xử hôm nay đều là hậu quả của tên đó gây ra"
Chưa để cô nói dứt câu bà ta đã hùng hổ muốn tấn công cô vì cho rằng bản thân cô đang là người nói dối. Chiếc còng tay đã giữ bà ta lại cô nhìn cách cư xử mù quáng của bà ta cũng hiểu ra được phần nào.
Mở cửa bước ra ngoài, cô dự định sẽ thả bọn người đó nhưng có vẻ với tình hình này là không ổn rồi. Cô bước đến một vị cảnh sát lên tiếng.
"Các anh cứ áp dụng theo luật cũng như tự giải quyết đám người đó, tôi cũng có việc phải đi trước phiền các anh"
Cô chào mọi người rồi nhanh chóng ra xe, ngồi trên xe cô tự dưng lại có những suy nghĩ. Tính ra tên đó tuy xấu xa nhưng hắn vẫn hơn cô đấy chứ.
Gây ra tội tày trời, nhưng gia đình hắn ta bất chấp tất cả bào biện tìm ra một lý do bất khả thi để nói đỡ kêu oan cho hắn.
Cô dừng đèn xanh đèn đỏ, tiếng chuông điện thoại lại reo lên trong vô thức.
"Tao nghe nè Lam Huệ"
Lần này một giọng nói nam vội lên tiếng giải thích...
"Xin lỗi chị, em là nhân viên của quán, bạn chị cô ấy say mất kiểm soát phiền chị giúp tụi em đến đón cô ấy ạ"
"Tôi đến liền"
Cô trả lời rồi tắt máy vội chạy đến địa chỉ đó để đón đứa bạn báo của mình. Đến nơi cô vội chạy vào trong Lam Huệ đã say đến mức không còn một chút ý thức nào.
Quần áo có chút xộc xệt cô liền nghi ngờ rồi hỏi người phục vụ bàn vừa gọi điện cho cô. Cậu ta rụt rè trước câu hỏi của Linh Hoa...
"Khi nãy trước khi tôi đến đây có một vài người đàn ông có ngồi ở bàn cô ấy vui đùa tôi không biết chỉ nghĩ là bạn của cô ta"
Khi nghe người bồi bàn này nói cô liền có chút bực tức nhưng hiện tại đứa bạn Lam Huệ của cô đang trong tình trạng này ở lâu cũng không phải là cách. Cô nhanh chóng đỡ nó ra xe của mình rồi chạy về căn hộ riêng mà nó đang chung sống cùng bạn trai.
Vì cũng từng đến đây nên cô cũng khá rõ nơi này, mệnh danh là nơi ở sang trọng xa hoa bật nhất của Đại Lục. An ninh ở đây rất nghiêm ngặt khó khăn lắm cô mới có thể lấy điện thoại của nó đưa cho bảo vệ để chứng minh danh tính.
Cô dìu nó vào thang máy bấm số tầng của căn hộ, trong lòng thầm nghĩ.
"Làm gì lại để say đến mức như vậy chứ, còn tên bạn trai của nó đâu sao lại không đến"
Thang máy cũng dần mở cửa, cô liên tục bấm chuông nhưng vẫn không thấy ai trả lời. Cô phải dìu đỡ nó tầm chừng hơn 30p thì bên trong mới có phản hồi.
Cánh cửa căn hộ được mở ra một người phụ nữ lạ mặt bước ra, đang ôm tên Hòa Thiên mặc vọn vẹn một cái bộ đồ lông tắm.
Cô ta hôn vào má của hắn ta.
"Tạm biệt honey"
Nói xong cô ta lườm cô cùng Lam Huệ vênh mặt lướt qua. Hòa Thiên vừa nhìn thấy cô có chút cười mỉa mai.
Cô nhìn hắn trừng mắt nhìn hắn lên tiếng.
"Lam Huệ say xỉn anh không đến đón nhân lúc ở nhà dắt người khác về thật vô sỉ"
Hắn ta nhìn cô cười thích thú lên tiếng đáp lại lời vừa nãy của cô.
"Này này, phải xem lại bạn cô nữa nhé, cô ta cũng không phải dạng vừa đâu"
Cô đưa Lam Huệ cho Hòa Thiên rồi muốn rời khỏi đây, cô cũng dần như biết tính cách của con nhỏ này. Nó rất cố chấp, dù sao chuyện của hai người họ để họ tự giải quyết với nhau. Dù gì cũng là người ngoài trong lúc hắn ta đỡ Lam Huệ từ phía cô đã thừa cơ hội chạm vào tay cô rồi lên tiếng.
"Tôi rất có hứng thú với những cô gái ngay thẳng dám dùng ánh mắt đó để nói chuyện với tôi"
"Em khá phù hợp để làm vợ tôi đấy"
Cô giật mạnh tay ra từ phía hắn rồi phớt lờ quay đi trả lời hắn một câu.
"Không xứng"
Bóng lưng cô dần rời khỏi nơi đó bỏ lại một tên háo thắng đang nhìn về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chưa từng có một cô gái nào dám đứng trước mặt hắn dám nói ra những lời đó. Đám phụ nữ xung quanh hắn đều nịnh nọt để được lên giường với vậy mà cô ta dám nói hai từ không xứng với hắn sao.
/101
|