Nam nhân tốt như vậy có đi khắp nơi cũng không gặp, nếu là nữ nhân bình thường thì không cần lo lắng nhiều, chỉ cần gật đầu nói em đồng ý là được.
Nhưng Trử San San không chỉ chưa gật đầu, còn có rụt rè, cho nên anh vẫn phải đợi cho đến sáng sớm hôm sau Sài Thiếu Phong mới nhận được câu nói em nguyện ý kia, làm cho anh vui sướng ôm chầm lấy cô gắt gao ôm hôn nồng nhiệt, sau đó hại cô đi làm muộn.
“San San, cậu buổi sáng như thế nào lại đến muộn?” Giữa trưa nghỉ ngơi, Từ Hiểu Mạn tìm cô cùng nhau ăn cơm trưa liền hỏi.
“Nha, không cẩn thận ngủ quên.” Cô nói dối, không có mặt mũi nào trò chuyện.
Từ Hiểu Mạn dễ dàng liền tin, bởi vì cô tiếp theo giây đã thay đề tài khác.
“Chuyện ngày đó nói muốn cùng nhau ăn cơm chuyện, cậu có nói với bạn trai chưa?” Cô hỏi.
“Còn chưa nói.” Trử San San nói thực.
“San San, cậu nói thật cho tớ biết, cậu căn bản là không có bạn trai đúng hay không?” Từ Hiểu Mạn trầm mặc nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng nói.
“Tớ có.”
Từ Hiểu Mạn không tin lắc lắc đầu.“Cậu không cần gạt tớ, tớ biết cậu là vì giúp tớ mới nói dối , nhưng giấy không thể gói được lửa, nếu sau này lời nói dối bị vạch trần, hắn sẽ hận tớ lừa hắn .”
“Đã nói tớ có bạn trai rồi mà, tớ không có lừa cậu.”
“Nếu có vì sao chuyện này đã nói mấy ngày rồi, cậu lại còn không có nói cho bạn trai cậu biết? Trừ phi cậu căn bản là không có bạn trai.”
“Tớ nói lại lần nữa, tớ thật sự có bạn trai.” Trử San San bất đắc dĩ nói.
“Ai có bạn trai?” Trương Lệnh Lâm thanh âm đột nhiên từ sau xông ra.
“Các cậu cũng đến đây ăn cơm trưa nha, cùng nhau ngồi đi.” Trương Lệnh Lâm cùng Lâm Mĩ Duyên mỉm cười nói, sau đó tự động đem ghế của những người vừa ăn no rời đi kéo qua cùng các cô ngồi xuống cùng bàn.
“Các cậu vừa rồi đang nói cái gì, ai có bạn trai?” Sau khi ngồi xuống, Trương Lệnh Lâm tò mò hỏi. Lâm Mĩ Duyên lại gọi món ăn rồi đi ra quầy gọi cơm.
“San San nói cô ấy có bạn trai.” Từ Hiểu Mạn nói.
“Gạt người!” Trương Lệnh Lâm khó có thể tin kêu to.
Trử San San nhịn không được liếc mắt một cái rõ ràng, hỏi:“Tớ có bạn trai khó tin như vậy sao?”
Trương Lệnh Lâm không chút do dự gật đầu lại gật đầu.
“Vì sao?” Cô chất vấn nói.
“Bởi vì cậu từ đầu tới đuôi đều đối với nam nhân không có hứng thú nha! Mỗi lần có người thích cậu, cậu đều là một bộ dáng không có hứng thú, không muốn để ý, còn có người đoán giới tính của cậu, nói cậu thích căn bản chính là nữ nhân.”
“Nếu tớ thích nữ nhân, vì sao mê toà thị chính, mê triệu quốc như vậy?” Trử San San hỏi ngược lại.
“Bọn họ nói kia có thể là tung đạn gây hoả mù.”
“Nếu có khả năng tưởng tượng tốt như vậy, kêu bọn họ đi viết tiểu thuyết đi.” Trử San San có loại cảm giác không nói nên câu.
“Cho nên.” Trương Lệnh Lâm còn thật sự nhìn nàng,“Cậu thích thật là nam nhân, mà không phải là nữ nhân!”
“Nói thực ra, về điểm này tớ cũng rất ngạc nhiên.” Gọi xong món, Lâm Mĩ Duyên trở về gia nhập cùng các cô cũng phụ họa.
“Các cậu thật là……” Trử San San bị tức đến nói không ra lời, cô cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới thế nhưng sẽ có người hoài nghi giới tính của cô, thật là hơi quá đáng.
“Cậu đã nói cậu có bạn trai, vậy nhân cơ hội này đem hắn ra giới thiệu cho mọi người biết đi, như vậy lời đồn không chỉ có thể không công tự phá, cũng có thể làm cho những người đang muốn theo đuổi cậu chết tâm, làm cho những nữ đồng nghiệp khác đang không có bạn trai nhiều cơ hội hơn chút a.” Từ Hiểu Mạn nhân cơ hội du thuyết cô. Đương nhiên, cô nói như vậy, có một nửa là vì chính mình, dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt.
“Nói rất đúng.” Trương Lệnh Lâm vỗ tay nói.
“Bất quá nếu là giả thì cũng đừng làm như vậy, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm cho sự việc càng miêu càng hắc.” Lâm Mĩ Duyên còn thật sự nói với cô.
Trử San San dùng sức bật hơi, mày nhanh túc suy tư viêc chính mình đến tột cùng nên làm như thế nào cho tốt.
Kỳ thật đối với người khác hoài nghi giới tính của cô, cô là vì khó có thể tin mới cảm thấy có chút không thể nhận, nhưng cũng không phải thật sự tức giận, cho nên để ý hay không để ý tới tin đồn vô căn cứ kia không phải là trọng điểm, quan trọng là vấn đề của Hiểu Mạn, chính là giúp bạn có thể cùng với nam nhân mình thích thành đôi.
Đáng giận, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể nói ra bạn trai của cô Sài Thiếu Phong — sửa chữa, chính xác phải nói hẳn là vị hôn phu nha.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có giới thiệu anh mới có thể giải quyết vấn đề sao? Thật sự là đáng ghét.
“San San, bạn trai của cậu có phải hay không ngoài ý liệu của mọi người, cho nên cậu mới có thể như vậy khó xử, do dự rốt cuộc muốn hay không giới thiệu hắn cho chúng tớ nhận thức nha?” Trương Lệnh Lâm tò mò nhìn cô hỏi.
“ Đúng rồi.” Trử San San liếc mắt một cái, hữu khí vô lực hồi đáp.
“Thật vậy chăng?” Trương Lệnh Lâm nháy mắt mở to hai mắt, lộ ra cực độ cảm thấy hứng thú.“Hắn sẽ không là bộ dạng vừa lùn vừa béo, nhưng lại là người có rất nhiều tiền chứ?”
Trử San San đang suy tư vừa mới cúi đầu ăn một miếng cơm, bởi vì nghe được bạn vừa nói ra câu kia, thiếu chút nữa đem cơm trong miệng đang ăn dở toàn bộ phun ra.
“Khụ…… Cậu làm sao lại có linh cảm như vậy ?” Cô đem miếng cơm kia nuốt vội vào, mở miệng hỏi Trương Lệnh Lâm.
“Mỹ nữ xứng soái ca là đương nhiên, xứng xấu nam mới là xuất hồ ý liêu nha! Nhưng xấu nam sở dĩ sẽ làm mỹ nữ ái mộ, money tuyệt đối là điều kiện tất yếu.”
“Ý tứ chính là cậu cho tớ là người ái mộ hư vinh, sẽ vì tiền tài bán đứng linh hồn a? Đáng giận!” Trử San San trực tiếp đem quyển sách Lâm Mĩ Duyên đang cầm trên tay đoạt lấy, sau đó hướng Trương Lệnh Lâm đánh vào trên đầu, trừng phạt cô.
“Tớ không nói như vậy, là cậu chính mình nói hắn chính là ngoài dự kiến của mọi người nha.” Trương Lệnh Lâm bị đánh đau, vô tội cãi lại.
“Ai nói ngoài dự kiến nhất định là bề ngoài tương phản?” Trử San San tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
“Nhưng là trừ cái đó ra, tớ nghĩ không ra cái khác. Các cậu thì sao?” Trương Lệnh Lâm quay đầu hỏi Từ Hiểu Mạn cùng Lâm Mĩ Duyên.
“Chẳng lẽ bạn trai của cậu là người bọn tớ quen biết?” Lâm Mĩ Duyên có chút đăm chiêu đoán nói.
“Mặc dù không trúng cũng không xa lắm đâu.” Trử San San lẩm bẩm trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn mỳ.
“Không xa? Ý tứ chính là người ở quanh chúng ta sao? Không cần thiết quen biết, nhưng tuyệt đối là đã gặp qua, nghe qua, biết có người kia tồn tại, đúng hay không?” Trương Lệnh Lâm đột nhiên trở nên có chút kích động, sau đó bắt đầu đoán.“Có phải Lâm phó tổng của công ty Vĩnh Xương không?”
“Hắn là ai vậy?” Trử San San nghi hoặc hỏi.
“Người của công ty Uy Đạt lần trước cùng công ty chúng ta làm việc?” Trương Lệnh Lâm đổi người khác đoán.
“Tớ cảm thấy hay là Trương quản lí, hắn bộ dạng có vẻ suất.” Lâm Mĩ Duyên gia nhập say mê nói.
“Nhưng chức vị so với phó tổng còn muốn thấp nha.” Trương Lệnh Lâm nói.
“Sợ cái gì? Dù sao hắn trẻ tuổi nhất, nghe nói năm nay mới ba mươi mốt tuổi cũng đã lên làm quản lí , như vậy thực rất giỏi a. Còn nghe nói hắn là nam nhân độc thân duy nhất có giá trị trong công ty chúng ta, một đống nữ đồng nghiệp thầm mến hắn nha.” Lâm Mĩ Duyên nói.
“Ô, cậu biết nhiều như vậy, sẽ không phải là cậu thầm mến gia tộc Lý nhất viên đi?” Trương Lệnh Lâm nói.“Hắn đều muốn theo đuổi San San, tớ làm chi còn muốn tự tìm phiền não, tự tìm tội chịu?” Lâm Mĩ Duyên phiết môi nói, vẻ mặt ta mới là không ngốc như vậy, không chú ý tới người đang ngồi ở bên cạnh cô Từ Hiểu Mạn lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tốt lắm, đừng đoán, tớ nói cho các cậu.” Trử San San nhanh chóng mở miệng, không nghĩ cho các cô tiếp tục trong lúc vô tình làm vết thương của Từ Hiểu Mạn thêm sát muối.
Lời này vừa nói ra, ba người sáu con mắt trong nháy mắt tất cả đều nhắm ngay vào cô. Cùng nhau trăm miệng một lời nói:“Ai?”
“Các cậu không thể hô to gọi nhỏ hơn à.” Cô trước thay các bạn đánh dự phòng châm.
Ba nữ nhân nhất trí mạnh mẽ gật đầu, vẫn nhìn không chuyển mắt, khẩn cấp nhìn cô.
Trử San San liếm liếm môi, ánh mắt tả phiêu hữu di lại do dự trong chốc lát, lúc này mới rũ mắt xuống, nhanh chóng lẩm bẩm ra ba chữ.“Sài Thiếu Phong.”
“Cái gì?”
“Ai?”
“A?”
Tuy rằng ba người phát ra câu từ cũng không đồng nhất, nhưng sự kinh ngạc xuất hiện ở trên mặt là giống nhau như đúc , tất cả đều cảm thấy khó có thể tin, giống như mình không có nghe sai chứ.
Trử San San cầm lấy chiếc đũa, làm bộ không thấy gì cúi đầu ăn.
“San San, có thể nói lại lần nữa không, cậu vừa mới nói là ai?” Lâm Mĩ Duyên thật cẩn thận hỏi.
“Các cậu rõ ràng đều nghe được, vì sao còn muốn tớ nói lại lần nữa?” Cô nói.
“Sài Thiếu Phong?”
“Sài tổng?”
“Cái người bộ dạng rất giống ngôi sao Hàn Quốc Sài đại tổng giám đốc?”
“Không cần hô to gọi nhỏ như vậy, người khác đều đang nhìn hướng bên này kìa.” Các cô ba người thanh âm so với người khác còn cao vút bén nhọn hơn, làm cho Trử San San không thể không nhíu mày nhắc nhở các bạn.
Nhưng là ba nữ nhân này đang hưng phấn kích động đâu thèm để ý nhiều như vậy, bắt đầu là vui mừng, sau đó liên tiếp công kích cô bằng một loạt các câu hỏi, làm cho Trử San San cảm thấy vượt qua được cuộc phỏng vấn này cứ như là vượt qua một cơn bão lớn nhất trong cuộc đời cô từ trước tới nay.
Không nên nói , cô thật sự là hối hận không kịp nha……
Từ sau khi phát sinh tai nạn xe cộ, Sài Thiếu Phong liền một lần nữa xem kỹ lại cuộc sống chính mình, phát hiện anh so với ngày trước chỉ chuyên tâm công việc thì bây giờ đang bắt đầu thay đổi chính mình.
Anh chậm rãi xem lại lịch trình công việc an bài cho tốt, đem một số việc giao cho các bộ phận dưới quyền, để cho bọn họ xử lý trước sau đó mới đưa lên cho anh xét duyệt văn kiện, gánh vác bớt lượng công việc choanh.
Việc này vừa nói thì rất đơn giản, cũng một sớm một chiều là có thể hoàn thành , trước đây anh ước chừng khoảng hai tháng thời gian mới làm xong.
Mà nay anh xử lý công việc vô cùng nhanh chóng, sau ngày đầu tiên anh đã xử lý được khoảng một nửa số công việc, sau đó phát hiện chính mình thật sự trở nên rất nhàn hạ, mới 3h chiều mà thôi, đã gần hết việc để làm, nhàn đến hốt hoảng.
Anh không muốn ở lại công ty, sợ chính mình sẽ nhịn không được tìm việc để làm, liền tan ca trước thời gian.
Giữa trưa có một trận mưa lớn, khiến cho thời tiết Đài Bắc ấm lên một hai độ, cũng làm cho không khí thoáng đãng hơn nhiều, rất thoải mái.
Bởi vì không có việc gì cũng không vội, anh đi thẳng đến công ty của San San, mệt mỏi lười mới bắt một chiếc tắc xi, đi xe đến dưới công ty cô chờ cô tan tầm.
Khi anh tới, còn khoảng 10p nữa thì cô mới tới giờ tan ca, anh cảm thấy thực may mắn, bởi vì bụng đột nhiên có chút không thoải mái, tranh thủ trước đi toilet.
Phòng toilet nam lầu một nguyên bản không có người, sau khi anh đi vào trong chốc lát sau liền truyền đến tiếng hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào trong toilet. Nội dung đối thoại của bọn họ làm cho anh không khỏi dựng lên lỗ tai, bởi vì anh nghe thấy được tên Trử San San.
“Trử San San làm việc ở tầng mười công ty điện Thịnh Nghiệp cậu biết không?” Nam sinh A nói.
“Đương nhiên, đây là một trong hai người đẹp nổi tiếng của toà nhà này nha, nghe nói có rất nhiều nam nhân theo đuổi, đội ngũ này có thể xếp thành hàng dài ở ngoài tầng mười ý chứ.” Nam sinh B nói.
“Vậy cậu biết chưa, nàng đã có bạn trai rồi đấy?”
“Chuyện khi nào?”
“Tớ gần đây cũng mới nghe nói , cậu có biết bạn trai của nàng là ai không?”
“Ai, sẽ không phải là cậu chứ đi?” Nam sinh B ha ha cười vài tiếng.
“Trước đây trong bộ phim “Toà thị chính” có một nhân vật nam rất được hoan nghênh gọi là gì nhỉ……Tớ nhất thời nghĩ không ra –”
“Triệu Quốc.” Nam sinh B lập tức nói.
“Đúng, chính là tên này. Không nghĩ tới cậu thế nhưng lại biết?”
“Bạn gái tớ mê hắn chết mệt luôn, tớ hoàn toàn nhìn không ra đến tên kia rốt cuộc bộ dạng làm sao suất.” Nam sinh B hừ thanh nói, trong giọng nói tràn ngập bộ dáng không cho là đúng.
“Nghe nói Trử San San cũng như vậy, chết mê chết mệt tên kia, cho nên mới kết giao với một người có bộ dáng rất giống tên kia làm bạn trai.”
“Ồ, tớ nhìn không ra đến nàng cũng là loại nữ nhân không có cá thì bắt tôm ăn tạm đấy.”
“Không chỉ có như thế, tớ còn nghe nói nàng cùng người khác đánh đố nhất định sẽ làm cho tên kia quỳ gối trước nàng, mà tiền đặt cược chính là bộ DVD phim HQ nàng thích nhất kia.”
“Vì một bộ DVD? Tớ thực thấy thương cho cái kia tên, nếu là tớ, biết bạn gái cùng mình kết giao mục đích chỉ là vì một bộ đĩa DVD giá trị không bao nhiêu tiền kia, tớ nhất định tức đến hộc máu.”
“Đừng quên, quan trọng là nam nhân kia có khuôn mặt thực giống nha.” Nam sinh A cười nói.
“Tên kia thật đáng thương, tớ xem không được bao lâu hẳn là sẽ bị quăng đi!” Nam sinh B cũng cười đi theo nói.
“Hẳn là sẽ không, bởi vì nghe nói nam nhân kia có rất nhiều tiền .”
“Ha, càng thảm hại hơn, đúng là vì tiền.”
“Lợi tự bãi trung gian nha.” Đàm tiếu nhân gian, hai người thanh âm càng lúc càng xa, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Sài Thiếu Phong cả người cứng ngắc đứng ở gian phòng bên cạnh trong toilet, đầu trống rỗng, tâm lãnh tới cực điểm.
Đánh đố?
DVD?
Cô tiếp cận anh chỉ vì một bộ DVD phim Hàn Quốc?
Anh lắc đầu, cự tuyệt tin những chuyện vừa rồi hết thảy nghe được, nhưng trong óc cũng không ngừng tự chủ tung bay quay lại quãng thời gian gặp cô.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô liền hướng về phía anh gọi Triệu diễn viên. Sau cô nhiều lần chủ động hướng anh làm quen, cố ý vô tình tiếp cận anh, còn lấy cớ giải thích muốn mời anh ăn cơm, cuối cùng khi bị anh cự tuyệt, cô còn nói với anh gì đó?
“Tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có, đừng tưởng rằng anh lớn lên giống Triệu Quốc của tôi, tôi sẽ thích anh……”
Cô nói, cô đối với anh một chút hứng thú cũng không có, còn nói –“ Triệu quốc của tôi”.
Triệu Quốc của cô, của cô?
Bởi vì đối phương là ngôi sao, lại là người Hàn Quốc, cho nên nói “Của cô” Cũng chỉ là nhất sương tình nguyện ý tưởng, căn bản chính là không có khả năng trở thành sự thật, cũng bởi vậy cô mới có thể lui mà bước tiếp theo chịu thiệt cùng tên có bộ dạng giống nhau mà kết giao, mà anh lại tự chui đầu vô lưới. Bởi vậy, cô vừa có thể thắng có được bản DVD cô mong muốn, lại có thể có được một người bạn trai cùng cô tán gẫu tương tư khổ.
Thật là một kế hoạch nhất cử lưỡng tiện, một hòn đá ném hai con chim!
Sài Thiếu Phong nắm chặt tay, cắn chặt răng, bộ mặt hơi hơi vặn vẹo , hai mắt phẫn nộ mà chậm rãi sung huyết biến hồng.
Anh không nghĩ tin tưởng tất cả, nhưng sự thật sớm xảy ra trước mắt , không phải sao?
Cô đã lợi dụng anh, hoàn toàn triệt để lợi dụng anh yêu cô?
Anh nhanh chóng rời toilet, ở lối vào không cẩn thận đụng vào người khác, lại không mở miệng nói ra lời, bởi vì anh sợ chính mình nhất thời mở miệng sẽ rít gào.
Nhưng đối phương tựa hồ bị anh đụng vào lại không mở miệng giải thích mà bất mãn, nổi giận đùng đùng ngăn trở đường đi của anh.
“Uy, đụng vào người khác còn không nói –”
Thanh âm của đối phương đang lên cao vừa nhìn thấy anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía người tới nháy mắt mà im bặt, nhanh chóng lui từng bước về phía sau, lại nhanh chóng hướng bên cạnh dựa vào, nhường đường cho anh.
Sài Thiếu Phong lại lần nữa đi nhanh về phía trước, mới đi vài bước, trong túi di động lại vang lên, làm cả người cứng đờ mà ngừng lại.
Anh lấy di động trong túi ra.
Là cô.
Khi anh ngồi taxi đi đường đến đây đã gọi điện thoại cho cô, nói với cô anh đã đến gần công ty cô rồi, khi nào cô tan ca thì gọi lại cho anh, anh nhất định sẽ tới, định bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, còn nghĩ làm cho cô tức cười.
Nhưng hiện tại hồi tưởng đến chỉ còn vô tận phúng lạt, anh quả thực tựa như con chó nhỏ.
Tức giận, anh trực tiếp đem điện thoại tắt máy rồi đặt vào trong túi, sau đó đi về phía trước, ra khỏi công ty cô, đi tới ven đường đáp tắc xi, cứ vậy mà về.
Anh hiện tại không muốn nhìn thấy cô, cũng không thể nhìn thấy cô, bởi vì anh sợ chính mình sẽ nhất thời thất thủ mà bóp cổ cô.
Cô sao có thể như thế đùa bỡn, lừa gạt cảm tình của anh?
Cô sao có thể a?
Điện thoại không có người tiếp, sau đó đột nhiên gián đoạn, gọi lại thì tắt máy.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là di động hết pin sao?
Trử San San đem điện thoại treo lên, nghi hoặc đoán , bởi vì trước đây chưa từng phát sinh chuyện như vậy.
Chờ một chút lại gọi lại, có lẽ chờ một lát anh sẽ đổi pin, di động liền thông , cô tự nói với chính mình, sau đó bắt đầu bắt tay thu thập này nọ, chuẩn bị tan tầm.
Năm phút sau, cô cùng nhóm đồng nghiệp chào tạm biệt, đeo túi ra khỏi công ty đứng chờ thang máy, lại lấy di động ra gọi lại cho anh, nhưng điện thoại vẫn chưa khởi động.
Tại sao có thể như vậy?
Cô lại bấm một lần, lại một lần nữa. Thang máy đến, cô đi vào, tới lầu một đi ra thang máy, tiếp tục gọi, kết quả vẫn là không gọi được điện thoại cho anh.
Rốt cuộc là làm sao vậy, vì sao lại không gọi được? Trước đây anh gọi cho cô, cũng không bao giờ để máy hết pin mà không gọi được. Là điện thoại hết pin, hay là anh — đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
Sẽ không , cô phút chốc dùng sức lắc đầu, bỏ điềm xấu này ra khỏi đầu.
Vừa rồi khi gọi điện thoại cho cô anh đã nói là ở quanh đây, có lẽ anh đang ở ngay tại đại sảnh, hoặc là ngoài cửa lớn.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng tìm quanh trong đại sảnh. Lần thứ nhất không thấy, cô thả chậm tốc độ lại nhìn một lần nữa, vẫn là không thấy, sau liền bước ra ngoài cửa lớn ra bên ngoài tìm anh.
Có lẽ anh đang ngồi ở phía trước vườn hoa chờ cô cũng không chừng.
Nghĩ đến anh đang đợi cô, cô không tự chủ được nhanh hơn cước bộ đi ra bên ngoài, sau đó dừng lại tìm thân ảnh của anh. Chính là vườn hoa xác thực có người, nhưng cũng không phải anh.
Cô rút di động ra gọi lại cho anh, một bên gọi, một bên ra bên ngoài tìm kiếm.
“Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được……” Ngôn ngữ đáp lại không ngừng mà truyền đến, hơn nữa ở bên ngoài toà nhà cũng không tìm được anh, làm cho Trử San San càng lúc càng sốt ruột.
Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ?
Sẽ không, cô lại nhanh chóng phủ định ý tưởng này, tự nói với chính mình có lẽ anh nhất thời bị chuyện gì đó làm trì hoãn , di động lại sau khi gọi cho cô xong không chừng là bị rơi. Cho nên, không nên suy nghĩ bậy bạ, cũng không cần khẩn trương, đợi lát nữa nhất anh nhất định sẽ liên lạc với cô.
Vì thế cô tìm một chỗ ngồi chờ, nắm chặt di động chờ .
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Không quan hệ, chính là năm phút đồng hồ mà thôi. Cô tự nói với chính mình.
Mười phút trôi qua.
Có lẽ anh đang trên đường rồi. Cô an ủi chính mình.
Hai mươi phút trôi qua.
Trên đường tắc xe. Cô trực tiếp cấp chính mình một lý do, sau đó lại lần nữa gọi điện thoại cho anh, đương nhiên kết quả vẫn là chưa khởi động máy.
Gọi điện thoại đến công ty anh. Cô đột nhiên linh quang chợt lóe, lập tức tìm trong danh bạ số điện thoại công ty anh, kết quả thư ký nói tổng giám đốc đã rời công ty rất sớm .
“Rất sớm là khi nào?”
“Đại khái ba giờ hơn.”
Ba giờ hơn? Hiện tại đã sáu giờ hơn, cho dù là đến trễ, thì từ công ty anh đến đây làm sao có thể lâu như vậy.
Anh hiện tại rốt cuộc ở đâu? Vì sao di động tắt máy, lại vì sao không liên lạc với cô? Chẳng lẽ anh thật sự đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
Trái tim lo lắng sợ hãi mà co rút nhanh , làm cô nhất thời mặt không có chút máu, cả người không chịu khống chế lung lay một chút.
Cô xóc nảy một chút mới đứng vững cước bộ, tự ra lệnh chính mình hít sâu cùng với không nên suy nghĩ bậy bạ. Nếu, cô nói với chính mình, nếu thật sự có việc phát sinh, hẳn là sẽ có người thông tri cho cô mới đúng, cho nên vẫn là về nhà trước nói sau.
Trên đường về nhà, cô thủy chung đem điện thoại di động nắm chặt ở trong tay, chỉ sợ anh đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
Khi về nhà đã hơn bảy giờ rưỡi, trong phòng một mảnh trầm tĩnh hắc ám, không thấy dấu hiệu anh trở về. Điện thoại phòng khách vẫn hiển thị trên màn hình, cũng không có biểu hiện gì là hết điện, cho nên, anh hiện tại rốt cuộc ở nơi nào?
Trử San San đợi ở phòng khách, lòng nóng như lửa đốt, đối với tình hình hiện tại hoàn toàn không biết làm sao, bất lực.
Trên tường đồng hồ từng phút trôi qua, mỗi một phút mỗi một giây đều làm cô cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh hiện tại rốt cuộc ở đâu?
Chín giờ, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, ngay đến khi cô sắp bị sợ hãi làm cho không thể hô hấp, cửa lớn truyền đến đến âm thanh “Cách”, Sài Thiếu Phong từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, cả người hoàn hảo vô khuyết.
Những lo lắng trong lòng cô nhất thời tan biến, nhưng cùng lúc là nỗi tức giận cũng không thể ngăn chặn nổi.
“Anh chạy đi đâu vậy? Vì sao không mở di động ? Vì sao không gọi điện thoại cho em? Anh rốt cuộc có biết hay không em đang rất lo lắng?” Cô tức giận quát.
“Uỳnh!”
Cửa đột nhiên bị anh dùng lực đóng, làm cô nháy mắt càng thêm phẫn nộ.
“Làm chi lớn tiếng như vậy, anh muốn dọa ai nha? Vẫn là muốn dùng phương thức này bảo em câm miệng? Bảo em bớt lo chuyện của anh sao?” Cô giận không thể át hướng anh lớn tiếng hỏi.
Anh không nói gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, trực tiếp liền xoay người hướng phòng ngủ đi đến.
“Đứng lại!” Cô hướng anh rống lớn nói, không thể tin được đây là phản ứng của anh sau khi mất tích một đêm sau trở về, thế nhưng ngay cả lời giải thích đều không có? Nhưng mà càng làm cho cô khó có thể tin là, anh thế nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả tạm dừng một chút đều không có liền trực tiếp đi vào trong phòng?
Trong cơn giận dữ cô đương nhiên không có khả năng cứ như vậy buông tha anh, lập tức theo vào phòng.
“Em muốn có một lời giải thích.” Cô hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói.
Không nghĩ tới anh phản ứng đúng là xoay người đối mặt với cô, sau đó lấy biểu hiện so với cô lãnh liệt gấp một trăm lần mở miệng –
“Tốt lắm, tôi cũng cần một lời giải thích.”
Nhưng Trử San San không chỉ chưa gật đầu, còn có rụt rè, cho nên anh vẫn phải đợi cho đến sáng sớm hôm sau Sài Thiếu Phong mới nhận được câu nói em nguyện ý kia, làm cho anh vui sướng ôm chầm lấy cô gắt gao ôm hôn nồng nhiệt, sau đó hại cô đi làm muộn.
“San San, cậu buổi sáng như thế nào lại đến muộn?” Giữa trưa nghỉ ngơi, Từ Hiểu Mạn tìm cô cùng nhau ăn cơm trưa liền hỏi.
“Nha, không cẩn thận ngủ quên.” Cô nói dối, không có mặt mũi nào trò chuyện.
Từ Hiểu Mạn dễ dàng liền tin, bởi vì cô tiếp theo giây đã thay đề tài khác.
“Chuyện ngày đó nói muốn cùng nhau ăn cơm chuyện, cậu có nói với bạn trai chưa?” Cô hỏi.
“Còn chưa nói.” Trử San San nói thực.
“San San, cậu nói thật cho tớ biết, cậu căn bản là không có bạn trai đúng hay không?” Từ Hiểu Mạn trầm mặc nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng nói.
“Tớ có.”
Từ Hiểu Mạn không tin lắc lắc đầu.“Cậu không cần gạt tớ, tớ biết cậu là vì giúp tớ mới nói dối , nhưng giấy không thể gói được lửa, nếu sau này lời nói dối bị vạch trần, hắn sẽ hận tớ lừa hắn .”
“Đã nói tớ có bạn trai rồi mà, tớ không có lừa cậu.”
“Nếu có vì sao chuyện này đã nói mấy ngày rồi, cậu lại còn không có nói cho bạn trai cậu biết? Trừ phi cậu căn bản là không có bạn trai.”
“Tớ nói lại lần nữa, tớ thật sự có bạn trai.” Trử San San bất đắc dĩ nói.
“Ai có bạn trai?” Trương Lệnh Lâm thanh âm đột nhiên từ sau xông ra.
“Các cậu cũng đến đây ăn cơm trưa nha, cùng nhau ngồi đi.” Trương Lệnh Lâm cùng Lâm Mĩ Duyên mỉm cười nói, sau đó tự động đem ghế của những người vừa ăn no rời đi kéo qua cùng các cô ngồi xuống cùng bàn.
“Các cậu vừa rồi đang nói cái gì, ai có bạn trai?” Sau khi ngồi xuống, Trương Lệnh Lâm tò mò hỏi. Lâm Mĩ Duyên lại gọi món ăn rồi đi ra quầy gọi cơm.
“San San nói cô ấy có bạn trai.” Từ Hiểu Mạn nói.
“Gạt người!” Trương Lệnh Lâm khó có thể tin kêu to.
Trử San San nhịn không được liếc mắt một cái rõ ràng, hỏi:“Tớ có bạn trai khó tin như vậy sao?”
Trương Lệnh Lâm không chút do dự gật đầu lại gật đầu.
“Vì sao?” Cô chất vấn nói.
“Bởi vì cậu từ đầu tới đuôi đều đối với nam nhân không có hứng thú nha! Mỗi lần có người thích cậu, cậu đều là một bộ dáng không có hứng thú, không muốn để ý, còn có người đoán giới tính của cậu, nói cậu thích căn bản chính là nữ nhân.”
“Nếu tớ thích nữ nhân, vì sao mê toà thị chính, mê triệu quốc như vậy?” Trử San San hỏi ngược lại.
“Bọn họ nói kia có thể là tung đạn gây hoả mù.”
“Nếu có khả năng tưởng tượng tốt như vậy, kêu bọn họ đi viết tiểu thuyết đi.” Trử San San có loại cảm giác không nói nên câu.
“Cho nên.” Trương Lệnh Lâm còn thật sự nhìn nàng,“Cậu thích thật là nam nhân, mà không phải là nữ nhân!”
“Nói thực ra, về điểm này tớ cũng rất ngạc nhiên.” Gọi xong món, Lâm Mĩ Duyên trở về gia nhập cùng các cô cũng phụ họa.
“Các cậu thật là……” Trử San San bị tức đến nói không ra lời, cô cho tới bây giờ sẽ không nghĩ tới thế nhưng sẽ có người hoài nghi giới tính của cô, thật là hơi quá đáng.
“Cậu đã nói cậu có bạn trai, vậy nhân cơ hội này đem hắn ra giới thiệu cho mọi người biết đi, như vậy lời đồn không chỉ có thể không công tự phá, cũng có thể làm cho những người đang muốn theo đuổi cậu chết tâm, làm cho những nữ đồng nghiệp khác đang không có bạn trai nhiều cơ hội hơn chút a.” Từ Hiểu Mạn nhân cơ hội du thuyết cô. Đương nhiên, cô nói như vậy, có một nửa là vì chính mình, dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt.
“Nói rất đúng.” Trương Lệnh Lâm vỗ tay nói.
“Bất quá nếu là giả thì cũng đừng làm như vậy, bởi vì như vậy sẽ chỉ làm cho sự việc càng miêu càng hắc.” Lâm Mĩ Duyên còn thật sự nói với cô.
Trử San San dùng sức bật hơi, mày nhanh túc suy tư viêc chính mình đến tột cùng nên làm như thế nào cho tốt.
Kỳ thật đối với người khác hoài nghi giới tính của cô, cô là vì khó có thể tin mới cảm thấy có chút không thể nhận, nhưng cũng không phải thật sự tức giận, cho nên để ý hay không để ý tới tin đồn vô căn cứ kia không phải là trọng điểm, quan trọng là vấn đề của Hiểu Mạn, chính là giúp bạn có thể cùng với nam nhân mình thích thành đôi.
Đáng giận, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể nói ra bạn trai của cô Sài Thiếu Phong — sửa chữa, chính xác phải nói hẳn là vị hôn phu nha.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có giới thiệu anh mới có thể giải quyết vấn đề sao? Thật sự là đáng ghét.
“San San, bạn trai của cậu có phải hay không ngoài ý liệu của mọi người, cho nên cậu mới có thể như vậy khó xử, do dự rốt cuộc muốn hay không giới thiệu hắn cho chúng tớ nhận thức nha?” Trương Lệnh Lâm tò mò nhìn cô hỏi.
“ Đúng rồi.” Trử San San liếc mắt một cái, hữu khí vô lực hồi đáp.
“Thật vậy chăng?” Trương Lệnh Lâm nháy mắt mở to hai mắt, lộ ra cực độ cảm thấy hứng thú.“Hắn sẽ không là bộ dạng vừa lùn vừa béo, nhưng lại là người có rất nhiều tiền chứ?”
Trử San San đang suy tư vừa mới cúi đầu ăn một miếng cơm, bởi vì nghe được bạn vừa nói ra câu kia, thiếu chút nữa đem cơm trong miệng đang ăn dở toàn bộ phun ra.
“Khụ…… Cậu làm sao lại có linh cảm như vậy ?” Cô đem miếng cơm kia nuốt vội vào, mở miệng hỏi Trương Lệnh Lâm.
“Mỹ nữ xứng soái ca là đương nhiên, xứng xấu nam mới là xuất hồ ý liêu nha! Nhưng xấu nam sở dĩ sẽ làm mỹ nữ ái mộ, money tuyệt đối là điều kiện tất yếu.”
“Ý tứ chính là cậu cho tớ là người ái mộ hư vinh, sẽ vì tiền tài bán đứng linh hồn a? Đáng giận!” Trử San San trực tiếp đem quyển sách Lâm Mĩ Duyên đang cầm trên tay đoạt lấy, sau đó hướng Trương Lệnh Lâm đánh vào trên đầu, trừng phạt cô.
“Tớ không nói như vậy, là cậu chính mình nói hắn chính là ngoài dự kiến của mọi người nha.” Trương Lệnh Lâm bị đánh đau, vô tội cãi lại.
“Ai nói ngoài dự kiến nhất định là bề ngoài tương phản?” Trử San San tức giận trừng mắt liếc cô một cái.
“Nhưng là trừ cái đó ra, tớ nghĩ không ra cái khác. Các cậu thì sao?” Trương Lệnh Lâm quay đầu hỏi Từ Hiểu Mạn cùng Lâm Mĩ Duyên.
“Chẳng lẽ bạn trai của cậu là người bọn tớ quen biết?” Lâm Mĩ Duyên có chút đăm chiêu đoán nói.
“Mặc dù không trúng cũng không xa lắm đâu.” Trử San San lẩm bẩm trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn mỳ.
“Không xa? Ý tứ chính là người ở quanh chúng ta sao? Không cần thiết quen biết, nhưng tuyệt đối là đã gặp qua, nghe qua, biết có người kia tồn tại, đúng hay không?” Trương Lệnh Lâm đột nhiên trở nên có chút kích động, sau đó bắt đầu đoán.“Có phải Lâm phó tổng của công ty Vĩnh Xương không?”
“Hắn là ai vậy?” Trử San San nghi hoặc hỏi.
“Người của công ty Uy Đạt lần trước cùng công ty chúng ta làm việc?” Trương Lệnh Lâm đổi người khác đoán.
“Tớ cảm thấy hay là Trương quản lí, hắn bộ dạng có vẻ suất.” Lâm Mĩ Duyên gia nhập say mê nói.
“Nhưng chức vị so với phó tổng còn muốn thấp nha.” Trương Lệnh Lâm nói.
“Sợ cái gì? Dù sao hắn trẻ tuổi nhất, nghe nói năm nay mới ba mươi mốt tuổi cũng đã lên làm quản lí , như vậy thực rất giỏi a. Còn nghe nói hắn là nam nhân độc thân duy nhất có giá trị trong công ty chúng ta, một đống nữ đồng nghiệp thầm mến hắn nha.” Lâm Mĩ Duyên nói.
“Ô, cậu biết nhiều như vậy, sẽ không phải là cậu thầm mến gia tộc Lý nhất viên đi?” Trương Lệnh Lâm nói.“Hắn đều muốn theo đuổi San San, tớ làm chi còn muốn tự tìm phiền não, tự tìm tội chịu?” Lâm Mĩ Duyên phiết môi nói, vẻ mặt ta mới là không ngốc như vậy, không chú ý tới người đang ngồi ở bên cạnh cô Từ Hiểu Mạn lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tốt lắm, đừng đoán, tớ nói cho các cậu.” Trử San San nhanh chóng mở miệng, không nghĩ cho các cô tiếp tục trong lúc vô tình làm vết thương của Từ Hiểu Mạn thêm sát muối.
Lời này vừa nói ra, ba người sáu con mắt trong nháy mắt tất cả đều nhắm ngay vào cô. Cùng nhau trăm miệng một lời nói:“Ai?”
“Các cậu không thể hô to gọi nhỏ hơn à.” Cô trước thay các bạn đánh dự phòng châm.
Ba nữ nhân nhất trí mạnh mẽ gật đầu, vẫn nhìn không chuyển mắt, khẩn cấp nhìn cô.
Trử San San liếm liếm môi, ánh mắt tả phiêu hữu di lại do dự trong chốc lát, lúc này mới rũ mắt xuống, nhanh chóng lẩm bẩm ra ba chữ.“Sài Thiếu Phong.”
“Cái gì?”
“Ai?”
“A?”
Tuy rằng ba người phát ra câu từ cũng không đồng nhất, nhưng sự kinh ngạc xuất hiện ở trên mặt là giống nhau như đúc , tất cả đều cảm thấy khó có thể tin, giống như mình không có nghe sai chứ.
Trử San San cầm lấy chiếc đũa, làm bộ không thấy gì cúi đầu ăn.
“San San, có thể nói lại lần nữa không, cậu vừa mới nói là ai?” Lâm Mĩ Duyên thật cẩn thận hỏi.
“Các cậu rõ ràng đều nghe được, vì sao còn muốn tớ nói lại lần nữa?” Cô nói.
“Sài Thiếu Phong?”
“Sài tổng?”
“Cái người bộ dạng rất giống ngôi sao Hàn Quốc Sài đại tổng giám đốc?”
“Không cần hô to gọi nhỏ như vậy, người khác đều đang nhìn hướng bên này kìa.” Các cô ba người thanh âm so với người khác còn cao vút bén nhọn hơn, làm cho Trử San San không thể không nhíu mày nhắc nhở các bạn.
Nhưng là ba nữ nhân này đang hưng phấn kích động đâu thèm để ý nhiều như vậy, bắt đầu là vui mừng, sau đó liên tiếp công kích cô bằng một loạt các câu hỏi, làm cho Trử San San cảm thấy vượt qua được cuộc phỏng vấn này cứ như là vượt qua một cơn bão lớn nhất trong cuộc đời cô từ trước tới nay.
Không nên nói , cô thật sự là hối hận không kịp nha……
Từ sau khi phát sinh tai nạn xe cộ, Sài Thiếu Phong liền một lần nữa xem kỹ lại cuộc sống chính mình, phát hiện anh so với ngày trước chỉ chuyên tâm công việc thì bây giờ đang bắt đầu thay đổi chính mình.
Anh chậm rãi xem lại lịch trình công việc an bài cho tốt, đem một số việc giao cho các bộ phận dưới quyền, để cho bọn họ xử lý trước sau đó mới đưa lên cho anh xét duyệt văn kiện, gánh vác bớt lượng công việc choanh.
Việc này vừa nói thì rất đơn giản, cũng một sớm một chiều là có thể hoàn thành , trước đây anh ước chừng khoảng hai tháng thời gian mới làm xong.
Mà nay anh xử lý công việc vô cùng nhanh chóng, sau ngày đầu tiên anh đã xử lý được khoảng một nửa số công việc, sau đó phát hiện chính mình thật sự trở nên rất nhàn hạ, mới 3h chiều mà thôi, đã gần hết việc để làm, nhàn đến hốt hoảng.
Anh không muốn ở lại công ty, sợ chính mình sẽ nhịn không được tìm việc để làm, liền tan ca trước thời gian.
Giữa trưa có một trận mưa lớn, khiến cho thời tiết Đài Bắc ấm lên một hai độ, cũng làm cho không khí thoáng đãng hơn nhiều, rất thoải mái.
Bởi vì không có việc gì cũng không vội, anh đi thẳng đến công ty của San San, mệt mỏi lười mới bắt một chiếc tắc xi, đi xe đến dưới công ty cô chờ cô tan tầm.
Khi anh tới, còn khoảng 10p nữa thì cô mới tới giờ tan ca, anh cảm thấy thực may mắn, bởi vì bụng đột nhiên có chút không thoải mái, tranh thủ trước đi toilet.
Phòng toilet nam lầu một nguyên bản không có người, sau khi anh đi vào trong chốc lát sau liền truyền đến tiếng hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào trong toilet. Nội dung đối thoại của bọn họ làm cho anh không khỏi dựng lên lỗ tai, bởi vì anh nghe thấy được tên Trử San San.
“Trử San San làm việc ở tầng mười công ty điện Thịnh Nghiệp cậu biết không?” Nam sinh A nói.
“Đương nhiên, đây là một trong hai người đẹp nổi tiếng của toà nhà này nha, nghe nói có rất nhiều nam nhân theo đuổi, đội ngũ này có thể xếp thành hàng dài ở ngoài tầng mười ý chứ.” Nam sinh B nói.
“Vậy cậu biết chưa, nàng đã có bạn trai rồi đấy?”
“Chuyện khi nào?”
“Tớ gần đây cũng mới nghe nói , cậu có biết bạn trai của nàng là ai không?”
“Ai, sẽ không phải là cậu chứ đi?” Nam sinh B ha ha cười vài tiếng.
“Trước đây trong bộ phim “Toà thị chính” có một nhân vật nam rất được hoan nghênh gọi là gì nhỉ……Tớ nhất thời nghĩ không ra –”
“Triệu Quốc.” Nam sinh B lập tức nói.
“Đúng, chính là tên này. Không nghĩ tới cậu thế nhưng lại biết?”
“Bạn gái tớ mê hắn chết mệt luôn, tớ hoàn toàn nhìn không ra đến tên kia rốt cuộc bộ dạng làm sao suất.” Nam sinh B hừ thanh nói, trong giọng nói tràn ngập bộ dáng không cho là đúng.
“Nghe nói Trử San San cũng như vậy, chết mê chết mệt tên kia, cho nên mới kết giao với một người có bộ dáng rất giống tên kia làm bạn trai.”
“Ồ, tớ nhìn không ra đến nàng cũng là loại nữ nhân không có cá thì bắt tôm ăn tạm đấy.”
“Không chỉ có như thế, tớ còn nghe nói nàng cùng người khác đánh đố nhất định sẽ làm cho tên kia quỳ gối trước nàng, mà tiền đặt cược chính là bộ DVD phim HQ nàng thích nhất kia.”
“Vì một bộ DVD? Tớ thực thấy thương cho cái kia tên, nếu là tớ, biết bạn gái cùng mình kết giao mục đích chỉ là vì một bộ đĩa DVD giá trị không bao nhiêu tiền kia, tớ nhất định tức đến hộc máu.”
“Đừng quên, quan trọng là nam nhân kia có khuôn mặt thực giống nha.” Nam sinh A cười nói.
“Tên kia thật đáng thương, tớ xem không được bao lâu hẳn là sẽ bị quăng đi!” Nam sinh B cũng cười đi theo nói.
“Hẳn là sẽ không, bởi vì nghe nói nam nhân kia có rất nhiều tiền .”
“Ha, càng thảm hại hơn, đúng là vì tiền.”
“Lợi tự bãi trung gian nha.” Đàm tiếu nhân gian, hai người thanh âm càng lúc càng xa, cho tới khi hoàn toàn biến mất.
Sài Thiếu Phong cả người cứng ngắc đứng ở gian phòng bên cạnh trong toilet, đầu trống rỗng, tâm lãnh tới cực điểm.
Đánh đố?
DVD?
Cô tiếp cận anh chỉ vì một bộ DVD phim Hàn Quốc?
Anh lắc đầu, cự tuyệt tin những chuyện vừa rồi hết thảy nghe được, nhưng trong óc cũng không ngừng tự chủ tung bay quay lại quãng thời gian gặp cô.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô liền hướng về phía anh gọi Triệu diễn viên. Sau cô nhiều lần chủ động hướng anh làm quen, cố ý vô tình tiếp cận anh, còn lấy cớ giải thích muốn mời anh ăn cơm, cuối cùng khi bị anh cự tuyệt, cô còn nói với anh gì đó?
“Tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có, đừng tưởng rằng anh lớn lên giống Triệu Quốc của tôi, tôi sẽ thích anh……”
Cô nói, cô đối với anh một chút hứng thú cũng không có, còn nói –“ Triệu quốc của tôi”.
Triệu Quốc của cô, của cô?
Bởi vì đối phương là ngôi sao, lại là người Hàn Quốc, cho nên nói “Của cô” Cũng chỉ là nhất sương tình nguyện ý tưởng, căn bản chính là không có khả năng trở thành sự thật, cũng bởi vậy cô mới có thể lui mà bước tiếp theo chịu thiệt cùng tên có bộ dạng giống nhau mà kết giao, mà anh lại tự chui đầu vô lưới. Bởi vậy, cô vừa có thể thắng có được bản DVD cô mong muốn, lại có thể có được một người bạn trai cùng cô tán gẫu tương tư khổ.
Thật là một kế hoạch nhất cử lưỡng tiện, một hòn đá ném hai con chim!
Sài Thiếu Phong nắm chặt tay, cắn chặt răng, bộ mặt hơi hơi vặn vẹo , hai mắt phẫn nộ mà chậm rãi sung huyết biến hồng.
Anh không nghĩ tin tưởng tất cả, nhưng sự thật sớm xảy ra trước mắt , không phải sao?
Cô đã lợi dụng anh, hoàn toàn triệt để lợi dụng anh yêu cô?
Anh nhanh chóng rời toilet, ở lối vào không cẩn thận đụng vào người khác, lại không mở miệng nói ra lời, bởi vì anh sợ chính mình nhất thời mở miệng sẽ rít gào.
Nhưng đối phương tựa hồ bị anh đụng vào lại không mở miệng giải thích mà bất mãn, nổi giận đùng đùng ngăn trở đường đi của anh.
“Uy, đụng vào người khác còn không nói –”
Thanh âm của đối phương đang lên cao vừa nhìn thấy anh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía người tới nháy mắt mà im bặt, nhanh chóng lui từng bước về phía sau, lại nhanh chóng hướng bên cạnh dựa vào, nhường đường cho anh.
Sài Thiếu Phong lại lần nữa đi nhanh về phía trước, mới đi vài bước, trong túi di động lại vang lên, làm cả người cứng đờ mà ngừng lại.
Anh lấy di động trong túi ra.
Là cô.
Khi anh ngồi taxi đi đường đến đây đã gọi điện thoại cho cô, nói với cô anh đã đến gần công ty cô rồi, khi nào cô tan ca thì gọi lại cho anh, anh nhất định sẽ tới, định bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, còn nghĩ làm cho cô tức cười.
Nhưng hiện tại hồi tưởng đến chỉ còn vô tận phúng lạt, anh quả thực tựa như con chó nhỏ.
Tức giận, anh trực tiếp đem điện thoại tắt máy rồi đặt vào trong túi, sau đó đi về phía trước, ra khỏi công ty cô, đi tới ven đường đáp tắc xi, cứ vậy mà về.
Anh hiện tại không muốn nhìn thấy cô, cũng không thể nhìn thấy cô, bởi vì anh sợ chính mình sẽ nhất thời thất thủ mà bóp cổ cô.
Cô sao có thể như thế đùa bỡn, lừa gạt cảm tình của anh?
Cô sao có thể a?
Điện thoại không có người tiếp, sau đó đột nhiên gián đoạn, gọi lại thì tắt máy.
Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là di động hết pin sao?
Trử San San đem điện thoại treo lên, nghi hoặc đoán , bởi vì trước đây chưa từng phát sinh chuyện như vậy.
Chờ một chút lại gọi lại, có lẽ chờ một lát anh sẽ đổi pin, di động liền thông , cô tự nói với chính mình, sau đó bắt đầu bắt tay thu thập này nọ, chuẩn bị tan tầm.
Năm phút sau, cô cùng nhóm đồng nghiệp chào tạm biệt, đeo túi ra khỏi công ty đứng chờ thang máy, lại lấy di động ra gọi lại cho anh, nhưng điện thoại vẫn chưa khởi động.
Tại sao có thể như vậy?
Cô lại bấm một lần, lại một lần nữa. Thang máy đến, cô đi vào, tới lầu một đi ra thang máy, tiếp tục gọi, kết quả vẫn là không gọi được điện thoại cho anh.
Rốt cuộc là làm sao vậy, vì sao lại không gọi được? Trước đây anh gọi cho cô, cũng không bao giờ để máy hết pin mà không gọi được. Là điện thoại hết pin, hay là anh — đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
Sẽ không , cô phút chốc dùng sức lắc đầu, bỏ điềm xấu này ra khỏi đầu.
Vừa rồi khi gọi điện thoại cho cô anh đã nói là ở quanh đây, có lẽ anh đang ở ngay tại đại sảnh, hoặc là ngoài cửa lớn.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng tìm quanh trong đại sảnh. Lần thứ nhất không thấy, cô thả chậm tốc độ lại nhìn một lần nữa, vẫn là không thấy, sau liền bước ra ngoài cửa lớn ra bên ngoài tìm anh.
Có lẽ anh đang ngồi ở phía trước vườn hoa chờ cô cũng không chừng.
Nghĩ đến anh đang đợi cô, cô không tự chủ được nhanh hơn cước bộ đi ra bên ngoài, sau đó dừng lại tìm thân ảnh của anh. Chính là vườn hoa xác thực có người, nhưng cũng không phải anh.
Cô rút di động ra gọi lại cho anh, một bên gọi, một bên ra bên ngoài tìm kiếm.
“Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được……” Ngôn ngữ đáp lại không ngừng mà truyền đến, hơn nữa ở bên ngoài toà nhà cũng không tìm được anh, làm cho Trử San San càng lúc càng sốt ruột.
Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ?
Sẽ không, cô lại nhanh chóng phủ định ý tưởng này, tự nói với chính mình có lẽ anh nhất thời bị chuyện gì đó làm trì hoãn , di động lại sau khi gọi cho cô xong không chừng là bị rơi. Cho nên, không nên suy nghĩ bậy bạ, cũng không cần khẩn trương, đợi lát nữa nhất anh nhất định sẽ liên lạc với cô.
Vì thế cô tìm một chỗ ngồi chờ, nắm chặt di động chờ .
Năm phút đồng hồ trôi qua.
Không quan hệ, chính là năm phút đồng hồ mà thôi. Cô tự nói với chính mình.
Mười phút trôi qua.
Có lẽ anh đang trên đường rồi. Cô an ủi chính mình.
Hai mươi phút trôi qua.
Trên đường tắc xe. Cô trực tiếp cấp chính mình một lý do, sau đó lại lần nữa gọi điện thoại cho anh, đương nhiên kết quả vẫn là chưa khởi động máy.
Gọi điện thoại đến công ty anh. Cô đột nhiên linh quang chợt lóe, lập tức tìm trong danh bạ số điện thoại công ty anh, kết quả thư ký nói tổng giám đốc đã rời công ty rất sớm .
“Rất sớm là khi nào?”
“Đại khái ba giờ hơn.”
Ba giờ hơn? Hiện tại đã sáu giờ hơn, cho dù là đến trễ, thì từ công ty anh đến đây làm sao có thể lâu như vậy.
Anh hiện tại rốt cuộc ở đâu? Vì sao di động tắt máy, lại vì sao không liên lạc với cô? Chẳng lẽ anh thật sự đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
Trái tim lo lắng sợ hãi mà co rút nhanh , làm cô nhất thời mặt không có chút máu, cả người không chịu khống chế lung lay một chút.
Cô xóc nảy một chút mới đứng vững cước bộ, tự ra lệnh chính mình hít sâu cùng với không nên suy nghĩ bậy bạ. Nếu, cô nói với chính mình, nếu thật sự có việc phát sinh, hẳn là sẽ có người thông tri cho cô mới đúng, cho nên vẫn là về nhà trước nói sau.
Trên đường về nhà, cô thủy chung đem điện thoại di động nắm chặt ở trong tay, chỉ sợ anh đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
Khi về nhà đã hơn bảy giờ rưỡi, trong phòng một mảnh trầm tĩnh hắc ám, không thấy dấu hiệu anh trở về. Điện thoại phòng khách vẫn hiển thị trên màn hình, cũng không có biểu hiện gì là hết điện, cho nên, anh hiện tại rốt cuộc ở nơi nào?
Trử San San đợi ở phòng khách, lòng nóng như lửa đốt, đối với tình hình hiện tại hoàn toàn không biết làm sao, bất lực.
Trên tường đồng hồ từng phút trôi qua, mỗi một phút mỗi một giây đều làm cô cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh hiện tại rốt cuộc ở đâu?
Chín giờ, mười giờ, mười một giờ, mười hai giờ, ngay đến khi cô sắp bị sợ hãi làm cho không thể hô hấp, cửa lớn truyền đến đến âm thanh “Cách”, Sài Thiếu Phong từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, cả người hoàn hảo vô khuyết.
Những lo lắng trong lòng cô nhất thời tan biến, nhưng cùng lúc là nỗi tức giận cũng không thể ngăn chặn nổi.
“Anh chạy đi đâu vậy? Vì sao không mở di động ? Vì sao không gọi điện thoại cho em? Anh rốt cuộc có biết hay không em đang rất lo lắng?” Cô tức giận quát.
“Uỳnh!”
Cửa đột nhiên bị anh dùng lực đóng, làm cô nháy mắt càng thêm phẫn nộ.
“Làm chi lớn tiếng như vậy, anh muốn dọa ai nha? Vẫn là muốn dùng phương thức này bảo em câm miệng? Bảo em bớt lo chuyện của anh sao?” Cô giận không thể át hướng anh lớn tiếng hỏi.
Anh không nói gì, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, trực tiếp liền xoay người hướng phòng ngủ đi đến.
“Đứng lại!” Cô hướng anh rống lớn nói, không thể tin được đây là phản ứng của anh sau khi mất tích một đêm sau trở về, thế nhưng ngay cả lời giải thích đều không có? Nhưng mà càng làm cho cô khó có thể tin là, anh thế nhưng lại ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả tạm dừng một chút đều không có liền trực tiếp đi vào trong phòng?
Trong cơn giận dữ cô đương nhiên không có khả năng cứ như vậy buông tha anh, lập tức theo vào phòng.
“Em muốn có một lời giải thích.” Cô hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói.
Không nghĩ tới anh phản ứng đúng là xoay người đối mặt với cô, sau đó lấy biểu hiện so với cô lãnh liệt gấp một trăm lần mở miệng –
“Tốt lắm, tôi cũng cần một lời giải thích.”
/10
|