An An đi xung quanh vườn nhà.Cô đi mãi mê nhìn những cây hoa hồng đủ màu.’’Rầm’’.Đột nhiên An An đụng vào một chướng ngại vật nào đó.
_AnAn la một tiếng nhỏ_ui da…_và lấy tay xoa xoa cái đầu của mình.
_Một giọng nam trầm tính vang lên_Cậu có sao không?
_Không sao đâu.Mình chắc chỉ bị đau một chút ít thôi._An An nghe giọng nói hê quen thuộc.Cô ngẩng đầu lên_Cậu…cậu_An An hỏi có phần lúng túng.
_Sao cậu lại ở đây??_Hoàng Nhật thấp giọng hỏi.Cũng quá bất ngờ với sự có mặt tình cờ của An An tại nhà mình.
_An An tinh nghịch hỏi lại_Tớ hỏi cậu trước mà…
_hihi_Hoàng Nhật cười nhẹ vì An An đúng là quá trẻ con mà.Có thế cũng bắt cậu phải trả lời trước._Đây là nhà của tôi mà.Thế giờ tôi có quyền hỏi cậu tại sao lại ở nhà của tôi chưa?
_Hôm qua trời mưa rất to.Tôi bị mất mưa và ngất tại chỗ nên được một chị gì đó khác xinh đẹp đưa đến đây,Nên bây giờ tôi mới khỏe mạnh mà đứng trước mặt cậu.Không chắc là tôi giờ không biết mình nằm ở ổ chuột nào nữa rồi._Nói đến đây An An cũng quên hỏi rõ tên nguời đã cứu mình tên gì nữa?An An thằm trách mình đúng là quá thờ ơ với ân nhân mà.
_Hoàng Nhật cảm thấy lo lắng và hê sốt ruột mà hỏi An An_Thế giờ cậu có bị làm sao không?Để tôi xem thử nào_Nói rồi Hoàng Nhật đặt nhẹ tay mình lên trán An An._Trán cậu vẫn còn ấm sao không vào nhà mà nghỉ ngơi ra đây làm gì?ở đây gió lạnh lắm,không tốt cho sức khỏe của cậu lúc này đâu_Hoàng Nhật ra vẻ trách móc nhưng không hết lo lắng cho An An.
_An An nhếch môi khẻ cười nhẹ_ở trong đó thật buồn bã nên tớ mới ra ngoài này hít thở không khí trong lành một chút._Khẻ mỉm cười ấm áp.
_Thế đủ rồi.Nhanh vào nhà đi nào cô bé._Hoàng Nhật nắm lấy tay An An.Một cảm giác lạnh thấu sương từ bàn tay cô bé truyền qua người anh.Tại sao tay An An lại lạnh như thế này?Hoàng Nhật run nhẹ một lúc cũng lấy lại bình tĩnh.Nếu tay cậu lạnh như vậy tớ sẽ là người truyền hơi ấm của mình qua cho cậu.Từ đó tai của cậu sẽ không còn lạnh như vậy nữa.Hoàng Nhật mỉm cười hạnh phúc dù đang nắm lấy một bàn tay lạnh như băng của An An.Nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ và ấm áp.
An An e ngại định rút tay của mình ra khỏi tay Hoàng Nhật.Bàn tay to chắt Hoàng Nhật nắm quá chặc tay An An.Cô bé không có cơ hội và sức mạnh để rút nó ra.Với lại sức khỏe An An lúc này quá yếu.Nên đành để thuận theo tự nhiên lúc này đi.
Buổi trưa ngày hôm sau.An An ngồi trên ghế sofa kế bên là Hoàng Nhật đang ngồi cạnh cô bé.An An cầm remote chuyển kênh này hết kênh khác.Một cảm giác buồn chán lại đến.Đến cả TV cũng không có gì để cô bé giải xầu.An An chợt loét lên một ý định.
_An An quay qua nhìn Hoàng Nhật với con mắt ngây thơ _Đưa tớ đi chơi được không cậu._An An dịu dàng nói.
_Hoàng Nhật lo lắng cho sức khỏe của An An.Cậu lắc đầu thể hiện thái độ không đồng ý,_Không được,cậu cứ ở nhà mà nghĩ cho khỏe đi.
_Mà ở nhà chán lắm.Tớ muốn đi ra ngoài cho đở buồn chán lắm.Xin cậu đưa tớ đi chơi đi mà_An An nũng nịu lay lay cánh tay của Hoàng Nhật.
_Hoàng Nhật thật hết cách với An An .lắc đầu với tính trẻ con của An An_Được cậu lên thay đồ đi rồi chúng ta cùng đi.
An An chạy nhanh lên thay đồ. Khoảng 15’ sau cô bươc xuống nhà. Trần Viễn nhìn cô thật đẹp chiếc vãy đơn giản không rườm rà nhưng tôn lên hết vẻ đẹp của cô.
_Hoàng Nhật và An An ngồi trong xe. Cậu ta dịu giọng lên tiếng_Cậu thích đi đâu mình đưa cậu đi đó. An An ngắm những khu phố, hôm nay đông đúc lạ thường, nhất là những nguời trẻ tay trong tay họ trao nhau những nụ cười vui vẻ_An An thấy họ hạnh phúc mà lòng lại nhói đau.
_Hôm nay là ngày mấy vậy cậu_An An hỏi Hoàng Nhật.
_Ngày 14-2 là ngày lể tình nhân đường phố thật nhộn nhịp. An An hay mình đưa cậu tới một nơi nhé, nơi đó rất đẹp_Hoàng Nhất vui vẻ nói.
_uhm.Mình cũng không biết đi đâu vậy cậu chở mình tới nơi đó đi. _An An lúc này nghĩ đễn chú những năm vào ngày này hai chú cháu thường đi ăn và nói chuyện. Chú nói ngày này là lễ tình nhân giữa nam và nữ, nhưng với chú đó là ngày tình yêu của chú cháu mình (tình yêu ở đây là giữa chú và cháu nhé)
Hoàng Nhật chạy xe tới con đường ven dòng sông. Anh chạy sâu vào một con đường vắng người và khá tối. Qua đoạn đường đó là một khung cảnh rất đẹp khiến An An nhìn chăm chú về hướng cảnh đẹp đó.
_Nơi này đẹp thật.sao cậu có thể tìm được nơi này_An An vẻ mặt hiện lên tia thú vị và vui sướng.
Hoàng Nhật mở của xe cho An An. Cô nhanh chân chạy trên bải cỏ đứng cạnh bờ sông nơi này cô có thể nhìn toàn cảnh dòng sông, giống như một bức tranh được khắc vẽ rất tinh xảo vậy.Không giống như thành phố nhộn nhịp vào ồn ào.Nơi này thật yên tỉnh và đẹp,một cách đẹp dịu dàng của thiên nhiên. Nó khiến lòng An An cảm thấy vui và ấm áp vô cùng.
Hoàng Nhật nhìn An An như vậy cậu cảm thấy vui mừng. Nơi này là một phần bờ sông bị che khuất hầu như không ai biết được nơi này. Cậu đã tình cờ tìm ra nơi có cảnh rất đẹp quyến rũ này.N ó thoát khỏi cái ồn ào của phố thị, không khí ở đây rất trong lành.Một không khí rất thiên nhiên.Dòng sông như người mẹ hiền ôm trọn các dãi núi hùng vĩ ở đó.Dòng sông như người mẹ hiền ôm ấp và bảo vệ cho con mình.
_Cậu ngồi xuống đây đi_Hoàng Nhật trải một tấm khăn lên bải cỏ. hai người ngồi lặng lẻ bên nhau ngắm nhìn thành phố thu nhỏ._An An cậu có thích thả hoa đăng không? _Hoàng Nhật dụi dàng hỏi.
_An An gật đầu và mỉm cười_Ừkm tớ rất thích chứ.
Hoàng Nhật liền đi ra sau xe lấy những chiếc hoa đăng đẹp.Nó có nhiều kiểu như đa số là hình trái tim.Anh đep lại đưa cho An An xem.Trời cũng đã chuẩn bị tối dần lại.
An An nhìn hoa đăng mà vui vẻ tươi cười.Không ngờ Hoàng Nhật lại lãng mạn và có sự chuẩn bị sẵn như thế này.
_Có một truyền thuyết nói nếu vào ngày này thả những đóa hoa đăng tình yêu điều bạn mong muốn sẽ trở thành sự thật._ Hoàng Nhật vừa chậm chậmnói vừa đốt những hoa đăng lên. Số hoa đăng anh đem theo khá nhiều anh mất một lúc mới đốt hết.
_Em thả đi_Trần Viễn đưa cho cô một cái hoa đăng và anh cũng cầm một cái định thả xuống nước thì bị An An ngăn lại.
_Khoan đã,_An An ngăn lại và cầm tất cả các hoa đăng xếp thành hình trái tim trên bải cỏ. Sắp xếp một cách đẹp thành hình trái tim xong.An An nhẹ giọng nói_Chúng ta cùng ước đi.
Hoàng Nhật nhìn An An lúc này thật đẹp ánh sáng những ngọn nến chiếu vào khuôn mặt dể thương. Hoàng Nhật mãi mê nhìn An An.Nhưng nhớ lại điều quan trọng phải làm bây giờ.Nên cậu bình tĩnh lại.
_Được chúng ta cùng cầu nguyện._ Hai người một nam một nữ đứng bên nhau họ có thuộc về nhau không??. Hoàng Nhật mở mắt ra nhìn cô thành tâm ước nguyện. Anh đến bên một bụi cây gần đó.
Khi An An mở mắt ra thì đã thấy Hoàng Nhật không còn bên cạnh nữa.Một cảm giác lo sợ làm cô bé hê run.An An quay xung quanh nhìn cuối cùng cũng nhìn thấy Hoàng Nhật đứng ở bụi cây gần đó.Cô vội vuốt ngực mình và thở phào nhẹ.
_Mình sẽ cho cậu xem một điều nữa_Anh dùng tay đụng mạnh vào bụi rậm, một cảnh thật đẹp. Một vần sáng xuất hiện đó là một đàng đom đóm bay xung quanh trên bầu trời.Nó tỏa một ánh sáng thật đẹp.một màu vàng tinh khiết bai xung quanh bầu trời đen.Một ánh sáng huyền bí và làm bầu trời trở nên quyến rũ, một ánh sáng đẹp của tự nhiên.
_An An thẳn thờ nhìn ngắm những con đom đom đẹp đẽ kì diệu này.Cô bé chạy lại chụp các con đom đom nhưng mãi mà không được.Lâu sau An An cũng chụp được một con.Cô bé vui sướng cười ra tiếng_Hahaha._Đẹp không cậu_An An nắm chặc hai bàn tay của mình lại.Nhẹ nhàng hé mở một tí cho Hoàng Nhật xem con đom đóm mà cô đã bắt được.
_Đẹp_Hoàng Nhật vui vẻ nói.Dù có xấu thế nào cậu cũng sẽ nói đẹp để lấy lòng An An, thấy cô cười là cậu cũng vui rồi.
Hai người cùng nhau thả những hoa đăng xuống nước nhìn nó trôi dần xa. Trời cũng đã về khuya, thời tiết chuyển lanh. An An khẻ rùng mình trước một cơn gió và Hoàng Nhật cũng nhận ra điều đó.
_Chúng ta về thôi cậu ốm mà trời lạnh rồi đấy_vừa nói Hoàng Nhật vừa cởi áo khoác của mình khoác lại cho An An.
_AnAn la một tiếng nhỏ_ui da…_và lấy tay xoa xoa cái đầu của mình.
_Một giọng nam trầm tính vang lên_Cậu có sao không?
_Không sao đâu.Mình chắc chỉ bị đau một chút ít thôi._An An nghe giọng nói hê quen thuộc.Cô ngẩng đầu lên_Cậu…cậu_An An hỏi có phần lúng túng.
_Sao cậu lại ở đây??_Hoàng Nhật thấp giọng hỏi.Cũng quá bất ngờ với sự có mặt tình cờ của An An tại nhà mình.
_An An tinh nghịch hỏi lại_Tớ hỏi cậu trước mà…
_hihi_Hoàng Nhật cười nhẹ vì An An đúng là quá trẻ con mà.Có thế cũng bắt cậu phải trả lời trước._Đây là nhà của tôi mà.Thế giờ tôi có quyền hỏi cậu tại sao lại ở nhà của tôi chưa?
_Hôm qua trời mưa rất to.Tôi bị mất mưa và ngất tại chỗ nên được một chị gì đó khác xinh đẹp đưa đến đây,Nên bây giờ tôi mới khỏe mạnh mà đứng trước mặt cậu.Không chắc là tôi giờ không biết mình nằm ở ổ chuột nào nữa rồi._Nói đến đây An An cũng quên hỏi rõ tên nguời đã cứu mình tên gì nữa?An An thằm trách mình đúng là quá thờ ơ với ân nhân mà.
_Hoàng Nhật cảm thấy lo lắng và hê sốt ruột mà hỏi An An_Thế giờ cậu có bị làm sao không?Để tôi xem thử nào_Nói rồi Hoàng Nhật đặt nhẹ tay mình lên trán An An._Trán cậu vẫn còn ấm sao không vào nhà mà nghỉ ngơi ra đây làm gì?ở đây gió lạnh lắm,không tốt cho sức khỏe của cậu lúc này đâu_Hoàng Nhật ra vẻ trách móc nhưng không hết lo lắng cho An An.
_An An nhếch môi khẻ cười nhẹ_ở trong đó thật buồn bã nên tớ mới ra ngoài này hít thở không khí trong lành một chút._Khẻ mỉm cười ấm áp.
_Thế đủ rồi.Nhanh vào nhà đi nào cô bé._Hoàng Nhật nắm lấy tay An An.Một cảm giác lạnh thấu sương từ bàn tay cô bé truyền qua người anh.Tại sao tay An An lại lạnh như thế này?Hoàng Nhật run nhẹ một lúc cũng lấy lại bình tĩnh.Nếu tay cậu lạnh như vậy tớ sẽ là người truyền hơi ấm của mình qua cho cậu.Từ đó tai của cậu sẽ không còn lạnh như vậy nữa.Hoàng Nhật mỉm cười hạnh phúc dù đang nắm lấy một bàn tay lạnh như băng của An An.Nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ và ấm áp.
An An e ngại định rút tay của mình ra khỏi tay Hoàng Nhật.Bàn tay to chắt Hoàng Nhật nắm quá chặc tay An An.Cô bé không có cơ hội và sức mạnh để rút nó ra.Với lại sức khỏe An An lúc này quá yếu.Nên đành để thuận theo tự nhiên lúc này đi.
Buổi trưa ngày hôm sau.An An ngồi trên ghế sofa kế bên là Hoàng Nhật đang ngồi cạnh cô bé.An An cầm remote chuyển kênh này hết kênh khác.Một cảm giác buồn chán lại đến.Đến cả TV cũng không có gì để cô bé giải xầu.An An chợt loét lên một ý định.
_An An quay qua nhìn Hoàng Nhật với con mắt ngây thơ _Đưa tớ đi chơi được không cậu._An An dịu dàng nói.
_Hoàng Nhật lo lắng cho sức khỏe của An An.Cậu lắc đầu thể hiện thái độ không đồng ý,_Không được,cậu cứ ở nhà mà nghĩ cho khỏe đi.
_Mà ở nhà chán lắm.Tớ muốn đi ra ngoài cho đở buồn chán lắm.Xin cậu đưa tớ đi chơi đi mà_An An nũng nịu lay lay cánh tay của Hoàng Nhật.
_Hoàng Nhật thật hết cách với An An .lắc đầu với tính trẻ con của An An_Được cậu lên thay đồ đi rồi chúng ta cùng đi.
An An chạy nhanh lên thay đồ. Khoảng 15’ sau cô bươc xuống nhà. Trần Viễn nhìn cô thật đẹp chiếc vãy đơn giản không rườm rà nhưng tôn lên hết vẻ đẹp của cô.
_Hoàng Nhật và An An ngồi trong xe. Cậu ta dịu giọng lên tiếng_Cậu thích đi đâu mình đưa cậu đi đó. An An ngắm những khu phố, hôm nay đông đúc lạ thường, nhất là những nguời trẻ tay trong tay họ trao nhau những nụ cười vui vẻ_An An thấy họ hạnh phúc mà lòng lại nhói đau.
_Hôm nay là ngày mấy vậy cậu_An An hỏi Hoàng Nhật.
_Ngày 14-2 là ngày lể tình nhân đường phố thật nhộn nhịp. An An hay mình đưa cậu tới một nơi nhé, nơi đó rất đẹp_Hoàng Nhất vui vẻ nói.
_uhm.Mình cũng không biết đi đâu vậy cậu chở mình tới nơi đó đi. _An An lúc này nghĩ đễn chú những năm vào ngày này hai chú cháu thường đi ăn và nói chuyện. Chú nói ngày này là lễ tình nhân giữa nam và nữ, nhưng với chú đó là ngày tình yêu của chú cháu mình (tình yêu ở đây là giữa chú và cháu nhé)
Hoàng Nhật chạy xe tới con đường ven dòng sông. Anh chạy sâu vào một con đường vắng người và khá tối. Qua đoạn đường đó là một khung cảnh rất đẹp khiến An An nhìn chăm chú về hướng cảnh đẹp đó.
_Nơi này đẹp thật.sao cậu có thể tìm được nơi này_An An vẻ mặt hiện lên tia thú vị và vui sướng.
Hoàng Nhật mở của xe cho An An. Cô nhanh chân chạy trên bải cỏ đứng cạnh bờ sông nơi này cô có thể nhìn toàn cảnh dòng sông, giống như một bức tranh được khắc vẽ rất tinh xảo vậy.Không giống như thành phố nhộn nhịp vào ồn ào.Nơi này thật yên tỉnh và đẹp,một cách đẹp dịu dàng của thiên nhiên. Nó khiến lòng An An cảm thấy vui và ấm áp vô cùng.
Hoàng Nhật nhìn An An như vậy cậu cảm thấy vui mừng. Nơi này là một phần bờ sông bị che khuất hầu như không ai biết được nơi này. Cậu đã tình cờ tìm ra nơi có cảnh rất đẹp quyến rũ này.N ó thoát khỏi cái ồn ào của phố thị, không khí ở đây rất trong lành.Một không khí rất thiên nhiên.Dòng sông như người mẹ hiền ôm trọn các dãi núi hùng vĩ ở đó.Dòng sông như người mẹ hiền ôm ấp và bảo vệ cho con mình.
_Cậu ngồi xuống đây đi_Hoàng Nhật trải một tấm khăn lên bải cỏ. hai người ngồi lặng lẻ bên nhau ngắm nhìn thành phố thu nhỏ._An An cậu có thích thả hoa đăng không? _Hoàng Nhật dụi dàng hỏi.
_An An gật đầu và mỉm cười_Ừkm tớ rất thích chứ.
Hoàng Nhật liền đi ra sau xe lấy những chiếc hoa đăng đẹp.Nó có nhiều kiểu như đa số là hình trái tim.Anh đep lại đưa cho An An xem.Trời cũng đã chuẩn bị tối dần lại.
An An nhìn hoa đăng mà vui vẻ tươi cười.Không ngờ Hoàng Nhật lại lãng mạn và có sự chuẩn bị sẵn như thế này.
_Có một truyền thuyết nói nếu vào ngày này thả những đóa hoa đăng tình yêu điều bạn mong muốn sẽ trở thành sự thật._ Hoàng Nhật vừa chậm chậmnói vừa đốt những hoa đăng lên. Số hoa đăng anh đem theo khá nhiều anh mất một lúc mới đốt hết.
_Em thả đi_Trần Viễn đưa cho cô một cái hoa đăng và anh cũng cầm một cái định thả xuống nước thì bị An An ngăn lại.
_Khoan đã,_An An ngăn lại và cầm tất cả các hoa đăng xếp thành hình trái tim trên bải cỏ. Sắp xếp một cách đẹp thành hình trái tim xong.An An nhẹ giọng nói_Chúng ta cùng ước đi.
Hoàng Nhật nhìn An An lúc này thật đẹp ánh sáng những ngọn nến chiếu vào khuôn mặt dể thương. Hoàng Nhật mãi mê nhìn An An.Nhưng nhớ lại điều quan trọng phải làm bây giờ.Nên cậu bình tĩnh lại.
_Được chúng ta cùng cầu nguyện._ Hai người một nam một nữ đứng bên nhau họ có thuộc về nhau không??. Hoàng Nhật mở mắt ra nhìn cô thành tâm ước nguyện. Anh đến bên một bụi cây gần đó.
Khi An An mở mắt ra thì đã thấy Hoàng Nhật không còn bên cạnh nữa.Một cảm giác lo sợ làm cô bé hê run.An An quay xung quanh nhìn cuối cùng cũng nhìn thấy Hoàng Nhật đứng ở bụi cây gần đó.Cô vội vuốt ngực mình và thở phào nhẹ.
_Mình sẽ cho cậu xem một điều nữa_Anh dùng tay đụng mạnh vào bụi rậm, một cảnh thật đẹp. Một vần sáng xuất hiện đó là một đàng đom đóm bay xung quanh trên bầu trời.Nó tỏa một ánh sáng thật đẹp.một màu vàng tinh khiết bai xung quanh bầu trời đen.Một ánh sáng huyền bí và làm bầu trời trở nên quyến rũ, một ánh sáng đẹp của tự nhiên.
_An An thẳn thờ nhìn ngắm những con đom đom đẹp đẽ kì diệu này.Cô bé chạy lại chụp các con đom đom nhưng mãi mà không được.Lâu sau An An cũng chụp được một con.Cô bé vui sướng cười ra tiếng_Hahaha._Đẹp không cậu_An An nắm chặc hai bàn tay của mình lại.Nhẹ nhàng hé mở một tí cho Hoàng Nhật xem con đom đóm mà cô đã bắt được.
_Đẹp_Hoàng Nhật vui vẻ nói.Dù có xấu thế nào cậu cũng sẽ nói đẹp để lấy lòng An An, thấy cô cười là cậu cũng vui rồi.
Hai người cùng nhau thả những hoa đăng xuống nước nhìn nó trôi dần xa. Trời cũng đã về khuya, thời tiết chuyển lanh. An An khẻ rùng mình trước một cơn gió và Hoàng Nhật cũng nhận ra điều đó.
_Chúng ta về thôi cậu ốm mà trời lạnh rồi đấy_vừa nói Hoàng Nhật vừa cởi áo khoác của mình khoác lại cho An An.
/43
|