Trong phòng, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lí Phi. Tôi châm một điếu thuốc, ngồi bên hiên cửa, một mình ngồi ngây người. Nha Cô cuối cùng cũng lái xe về đến nhà, cô ấy ngồi bên cạnh tôi. “Xong chưa?” “Rồi, đợi tôi hút xong điếu thuốc này rồi hẵng vào.” “Được, nhớ hết sức cẩn thận…”, Nha Cô nghiêm túc nói, “Đừng quên là Lí Tuyết đã thực sự trở thành Lệ Quỷ, cho dù là Lí Phi đã mất đi linh hồn, nhưng hắn cũng không phải là đối thủ của lệ quỷ.” Tôi gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.” Nha Cô bỗng nhiên lấy ra từ trong túi áo một món đồ đưa cho tôi. Nhìn kĩ lại, đó chính là viên thuốc mà ngày trước cô ấy đưa cho tôi để ngậm trong miệng. “Ngậm viên thuốc này đi, có thể làm mạnh âm khí trong người cậu, nhớ kĩ là làm mạnh chứ không phải gia tăng thêm, cho nên không phải lo lắng…..” Nha Cô nói, “Như vậy cậu có thể cầm kiếm tấn công bọn họ rồi.” “Được.” Tôi nhận lấy viên thuốc đó, sau khi hút hết điếu thuốc, đem viên thuốc đấy bỏ vào trong miệng, cầm cây kiếm đứng dậy mở cửa. “Tôi đi vào đây.” “Hãy bảo trọng nhé.” Cánh cửa đã được mở ra, trong phòng là một màn đêm u ám. Tôi mơ mơ hồ hồ như nhìn thấy bóng dáng của hai người, đó chính là Lí Tuyết và Lí Phi. Lí Phi đang há miệng cắn lên người Lí Tuyết, giống như cảnh Triệu Ngọc Lan và mẹ chồng của bà ấy trước đây vậy. Nhưng Lí Phi lại cắn không đươc Lí Tuyết. Hắn ta điên cuồng cắn xé, Lí Tuyết không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Cô ấy đưa tay đấm vào bụng của Lí Phi, cơ thể Lí Phi dần dần trở nên trong suốt. Tên Lí Phi này…thực sự không phải là đối thủ của Lí Tuyết! Lúc này, Lí Tuyết đã nhìn thấy tôi. Ánh mắt của cô ấy không còn một chút thần trí nào, vả lại ánh mắt ấy còn vô cùng hung hãn. Tôi nhìn theo từng bước đi của cô ấy, đến khi lại gần, tôi cầm thanh kiếm lên nói: “Xin lỗi!” Đột nhiên, Lí Tuyết phát ra tiếng hét thống thiết, như một con dã thú đang gào thét vậy. Tôi nhanh chóng giáng xuống một nhát! Thanh kiếm bổ xuống người của cô ấy, đau đến mức khiến cô ấy phải bỏ Lí Phi ra, vội vàng tránh sang bên cạnh. Sau đó Lí Phi xông đến căn cô ấy, nhưng không thể nào cắn được. Tôi nhân cơ hội chém liên tiếp vào người Lí Tuyết! Nhưng lần này, Lí Tuyết là giơ tay ra phía tôi! “Bụp!” Thanh kiếm chém lên tay cô ấy, phát ra một tiếng kêu khó chịu. Không một chút hề hấn gì! Cùng lúc này, bên Lí Phi cũng đã thay đổi! Hóa ra hắn căn bản không thể căn được Lí Tuyết, nhưng lần này lại cắn được một miếng thịt, há miệng ra nuốt xuống. Cơ thể Lí Tuyết nhanh chóng phục hồi lại như ban đầu, chỉ là cơ thể có chút trở nên trong suốt. Tôi đứng nhìn rồi cũng dường như hiểu ra được mọi chuyện. Lí Tuyết tự có thể chữa lành được vết thương của mình, vả là cô ấy chỉ để ý được một hướng. Nếu như phòng thủ Lí Phi thì không thể phòng thủ tôi và ngược lại nếu như phòng thủ tôi thì không thể phòng thủ Lí Phi. Tôi thởi dài một hơi, cuối cùng cũng có khách đối phó với cô ấy rồi. Thuận theo vết cắn của Lí Phí, Lí Tuyết phát ra tiếng hét vô cùng đau đớn. Tôi nhìn cô ấy, bỗng nhiên thấy chút đau lòng. “Tôi sẽ ra tay thật nhanh chóng giúp cô không phải đau khổ…….” Tôi nhanh chóng vung lên 3 phát! Lí Tuyết vẫn đang phòng thủ Lí Phi, lúc này không có khả năng phòng thủ tôi. Liên tục ba phát, cơ thể của cô ấy ngày một trong suốt hơn. Lúc này, cô ấy không còn sức lực để phòng thủ nữa rồi. Lí Phi nhân cơ hội, điên cuồng cắn xé Lí Tuyết, điên loạn hét lên: “Chết đi, chết đi, sao cứ bám lấy tôi!! Đồ ích kỉ, chúng ta không phải người nhà sao, chị phải bù đắp cho tôi!” Lí Tuyết sớm đã không còn thần trí, cũng không còn khả năng phản khác lại Lí Phi. Lí Phi lúc này đã bám lên trêи người Lí Tuyết, hắn ta cắn chặt lên cổ Lí Tuyết, tức giận hét: “Chết đi! Chết đi! Đi chết đi!”
/209
|