Hứa Ngụy Phàm ngồi xuống bên cạnh cô ta.
Thẩm Tuyết thấy vậy liền lấy thêm một chiếc cốc, đặt lên bàn rót rượu cho hắn.
“Em uống ít thôi, thứ này đâu tốt lành gì.”
Hắn đặt chiếc cốc gọn sang một bên, vì không muốn động đến bia rượu.
Mùi cồn sẽ làm Linh An thấy khó chịu, đêm nay, hắn còn phải ôm cô ngủ nữa.
“Ngụy Phàm, thật ra em vừa mới ly hôn…” Thẩm Tuyết nói khẽ, dường như chỉ đủ để mình hắn nghe được.
Thẩm Tuyết thở dài ảo não, đầu cúi thấp xuống như muốn đổ gục trên bàn.
Thấy cô ta rơm rớm nước mắt, Hứa Ngụy Phàm bèn rút một tờ khăn giấy, đưa lại:
“Chuyện là thế nào? Nếu em không ngại thì hãy kể ra cho nhẹ lòng.”
Hứa Ngụy Phàm nghĩ dù sao hai người cũng tính là bạn cũ, nhìn Thẩm Tuyết buồn khổ vì chuyện gia đình, hắn cũng muốn góp vài lời an ủi.
Cô ta được hắn khích lệ, liền một mạch kể ra tất cả.
Bốn năm trước, Thẩm Tuyết kết hôn cùng một người đàn ông ngoại quốc.
Thời gian đầu hai người sống với nhau rất hạnh phúc, cho đến sau này, hắn ta bỗng giở thói trăng hoa, lén lút sau lưng vợ mình, vụng trộm với người phụ nữ khác.
Thẩm Tuyết ban đầu im lặng chịu thiệt, nhưng càng về sau càng quá đáng.
Lúc người đàn ông kia không được vui, còn đánh đập cả hai mẹ con cô ta.
Cuối cùng vì không chịu nổi, nên Thẩm Tuyết đã chủ động ly hôn, thoát khỏi mối quan hệ mệt mỏi này.
Cô ta càng kể càng khóc to hơn nữa.
Nhân lúc Hứa Ngụy Phàm ngồi sát lại, đã gục đầu lên vai hắn.
Mà người đàn ông kia cũng không suy nghĩ gì nhiều, bèn lấy tay vỗ nhẹ sống lưng Thẩm Tuyết, an ủi.
“Chuyện qua rồi cứ để nó qua đi.
Bây giờ em bắt đầu một cuộc sống mới, phải phấn chấn lên để còn chăm sóc cho Neil nữa.”
“Anh nói xem một mình em làm sao đủ sức chăm sóc cho thằng bé? Neil… con trai của em còn bị tự kỷ nữa… hức… hức…”
Thẩm Tuyết ôm chặt Hứa Ngụy Phàm.
Người hắn bỗng cứng đờ, hơi đẩy cô ta ra.
Xúc động thì xúc động, nhưng làm như vậy có hơi đi quá giới hạn.
“Đừng kích động! Thẩm Tuyết, em buông anh ra trước đã.”
Hứa Ngụy Phàm lựa lúc người phụ nữ kia buông lỏng, đã thoát ra ngoài.
Hắn ngồi dịch ra một khoảng, rồi rút thêm cho cô ta thêm hai tờ khăn giấy.
“Chắc chắn sẽ có một người đàn ông tốt đến che chở cho hai mẹ con em thôi.” Hứa Ngụy Phàm tiếp tục động viên.
Ai ngờ, câu nói này của hắn khiến Thẩm Tuyết hiểu lầm.
Thoáng chốc, ánh mắt ngập nước mà cô ta dùng để nhìn Hứa Ngụy Phàm đầy vẻ mê muội.
Không thể phủ nhận, hắn rất thích hợp làm một người chồng tốt, chăm lo cho gia đình.
“Cảm ơn anh.
Em cũng hy vọng là như vậy.” Cô ta lấy khăn lau đi nước mắt trên gương mặt.
Cùng lúc đó, Linh An giật mình tỉnh dậy thì không thấy Hứa Ngụy Phàm đâu, cô liền lấy điện thoại gọi cho hắn.
Ngặt nỗi hắn lại để quên điện thoại trong phòng.
Cô có chút lo lắng, bèn ra ngoài tìm Hứa Ngụy Phàm.
Cô đi xuống tầng trệt của khách sạn, phân vân một lúc rồi quyết định đến quầy bar tìm thử.
Ai ngờ vừa đến nơi, đã nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Tuyết đang ôm chặt lấy Hứa Ngụy Phàm.
Linh An bước đến gần, gương mặt không mấy vui vẻ:
“Ngụy Phàm!” Cô gọi tên hắn.
Người đàn ông kia quay lại đằng sau, lúc này Hứa Ngụy Phàm cũng vừa mới đẩy Thẩm Tuyết ra.
Cô ta cũng nhìn về phía Linh An, gật đầu để chào hỏi.
“Hai người… đang nói chuyện sao?”
“Đã nói xong rồi.
Bảo bối, chúng ta về phòng thôi.”
Vốn dĩ Hứa Ngụy Phàm cũng đang định đứng dậy, vừa lúc Linh An xuống đến đây.
Hắn quay sang chào tạm biệt Thẩm Tuyết, rồi ôm cô rời khỏi.
Linh An không tỏ thái độ gì khác lạ, cho đến khi cánh cửa phòng được đóng lại.
“Buông ra.” Cô hậm hực ngồi xuống giường.
Hứa Ngụy Phàm đã đoán được Linh An đang giận điều gì.
Hắn mon men lại gần, dỗ ngọt:
“Bảo bối, nghe anh nói…”
“Nói cái gì? Nửa đêm nửa hôm không ngủ còn lén lút đi ôm ấp người phụ nữ khác.
Hứa Ngụy Phàm, anh giỏi lắm, mau cút ra cho em.”
Gương mặt hắn tỏ vẻ ngây thơ vô số tội, bắt đầu lên tiếng thanh minh:
“Là vì Thẩm Tuyết xúc động nên mới ôm anh.
Hơn nữa, anh cũng không ôm lại cô ấy!”
Linh An càng nghe càng không thấy lọt tai.
Cô ném chiếc gối xuống đất, bặm môi ấm ức:
“À, thì ra là chị ấy ôm anh.
Hừ, anh không ôm lại người ta, cũng không nỡ đẩy ra sao? Hôm nay em không thích ngủ chung, anh cút xuống sàn mà ngủ.”
Hứa Ngụy Phàm bắt đầu hơi lo lắng, vội ôm chầm lấy Linh An, ngả lưng xuống giường.
Cô có vùng vẫy thế nào, hắn cũng nhất quyết không buông.
“Không phải vậy.
Bảo bối, em phải nghe anh giải thích.”
“Buông ra, giải thích cái con khỉ nhà anh!”
Mặc cho Linh An la hét, Hứa Ngụy Phàm vẫn kiên nhẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Sau đó hắn còn chủ động nhận lỗi với cô, một lỗi duy nhất là để Thẩm Tuyết ôm lấy mình.
“Chị ấy mới ly hôn sao? Thê thảm đến vậy à…”
Linh An nằm yên không nháo nữa.
Thú thật thì nhìn thấy người phụ nữ khác ôm người yêu của mình, cô sao có thể cảm thấy dễ chịu được? Nhưng mà lúc đó có lẽ Thẩm Tuyết đang rất tuổi thân, nên mới không thể kiểm soát được hành vi của mình.
Hơn nữa Linh An tin tưởng Hứa Ngụy Phàm.
Cô chỉ muốn nhõng nhẽo với hắn một chút, chứ ngay từ đầu vốn không hề giận dỗi người đàn ông này.
“Đừng giận nữa.
Anh xin lỗi vì đã để em ở lại một mình trong phòng.
Bảo bối, bây giờ chúng ta ôm nhau ngủ nhé!”
Linh An không đáp, Hứa Ngụy Phàm biết cô đã nguôi ngoai, bèn nhặt chiếc gối phủi cho sạch, rồi trèo lên giường.
“Em đã đồng ý sao? Đồ sát gái này, anh không được có ý gì với người phụ nữ khác đâu đấy.” Linh An nằm sát lại gần, chủ động ôm lấy Hứa Ngụy Phàm, rồi dùng răng cắn cắn vào ngực của hắn.
“Tuyết đối sẽ không! Em biết anh chỉ yêu mình em mà.” Hắn khẽ cười, cúi xuống hôn vào trán cô gái nhỏ.
.
/88
|