Ba giờ chiều, Hứa Ngụy Phàm cùng Linh An đến trung tâm mua sắm.
Hắn lúc nào nắm chặt lấy tay cô như thể sợ lạc, miệng còn không ngừng nhắc nhở cô gái nhỏ phải đi sát bên cạnh mình.
“Biết rồi, biết rồi! Chú còn lảm nhảm nữa là em bỏ về đó.” Linh An làu bàu nói.
Từ nãy đến giờ Hứa Ngụy Phàm đã gây sự chú ý đến không biết bao nhiêu người, làm cho cô ngượng không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Hắn cười, không nói thêm gì nữa nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Hắn nhìn quanh khu trung tâm thương mại rộng lớn, cúi đầu hỏi:
“Em muốn mua thứ gì?”
Linh An cắn nhẹ môi dưới, đăm chiêu suy nghĩ rồi lắc đầu.
Kỳ thực cô cũng chưa biết mua cái gì, nên cứ đi lòng vòng xem mọi thứ trước đã.
Đi ngang qua cửa hàng trang sức, Linh An chợt đứng lại, đúng ngay cái nơi mà cô từng gợi ý Tô Minh Trí mua dây chuyền cho mình.
Cô cười khinh khỉnh, định bước tiếp thì bị Hứa Ngụy Phàm kéo lại.
“Chúng ta vào trong đi.”
“Chú định mua gì hả?”
“Ừ.” Hắn kiệm lời, kéo nhanh Linh An vào trong cửa hàng trang sức.
Ở đây có đầy đủ các thiết kế trang sức, phụ kiện, từ dây chuyền, khuyên tai đến vòng đeo tay, đồng hồ dành cho cả nam và nữ.
Hứa Ngụy Phàm ngắm nghía một hồi lâu, sau đó chú ý đến một sợi dây chuyền mặt hình trái dâu ngộ nghĩnh.
“Sợi dây chuyền này có đẹp không?” Hắn quay sang hỏi Linh An.
“Đẹp ạ.”
“Ừ, vậy thì mua!”
Linh An hơi ngớ người, bất ngờ trước câu trả lời của Hứa Ngụy Phàm.
Cái tên đàn ông nam tính này chẳng lẽ… lại thích đeo mẫu dây chuyền dành cho con gái sao?
Cô nuốt nước bọt, cười nham nhở:
“Đẹp thì có đẹp, nhưng mà không hợp với chú lắm đâu.”
“Ai bảo mua cho tôi chứ? Sợi dây chuyền này chính là mua để tặng em.”
“Tặng em hả? Mà dịp gì chứ?”
Linh An nhớ sinh nhật của mình còn cách đây cả mấy tháng nữa, nếu như tặng quà sinh nhật thì có hơi sớm.
“Không dịp gì cả.
Em thích là được.”
Hứa Ngụy Phàm chỉ vào sợi dây chuyền đặt trong khung tủ kính bóng loáng, bảo anh nhân viên lấy ra giúp mình.
Hắn tự tay đeo lên cho cô, nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một.
Linh An ngắm mình trong gương, bất giác mỉm cười thật xinh.
Cô quay sang Hứa Ngụy Phàm, khuôn mặt tràn đầy sự thích thú:
“Chú thấy có đẹp không?”
Hắn không đáp mà hướng mắt về người nhân viên:
“Cậu thấy sao?”
“Vâng, rất đẹp! Anh đúng là rất có gu chọn quà cho bạn gái.” Anh nhân viên cười hóm hỉnh.
Linh An suýt chút sặc nước bọt, ho lên vài tiếng.
Bạn gái gì chứ? Nhìn hai người họ cân xứng chỗ nào?
“Anh hiểu lầm rồi! Chú ấy… không phải bạn trai tôi.”
“À, ra là vậy.
Thành thật xin lỗi quý khách.” Anh gãi đầu ngượng ngùng.
Hứa Ngụy Phàm rút thẻ tín dụng ra từ trong ví, đưa cho người nhân viên:
“Không phải bạn gái, mà là vợ tương lai.” Hắn nói một câu chí mạng.
Linh An muốn cãi, liền bị Hứa Ngụy Phàm đưa tay chặn miệng.
Sớm muộn gì hắn cũng khiến cô cam tâm tình nguyện gả sang nhà họ Hứa.
Gọi cô bằng vợ tương lai thì không sai chút nào.
Ra khỏi cửa hàng, Linh An lừ lừ mắt nhìn Hứa Ngụy Phàm.
Cô không thèm nắm tay hắn, bỏ đi rất nhanh.
Hắn đuổi theo, nhờ lợi thế chân dài đã theo kịp được cô.
“Giận hửm?”
“Không, ai thèm giận chú.”
Linh An lại tiếp tục đi về phía trước, Hứa Ngụy Phàm cứ theo sát đằng sau như cái đuôi.
Nhìn thấy cửa hàng bán đồ ngủ, cô liền nảy ra một ý nghĩ.
Ai đó bất giác quay đi chỗ khác lén cười, lúc quay lại nhìn người đàn ông kia lại trở về với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ban nãy chú tặng quà cho em, bây giờ em cũng muốn tặng quà cho chú.”
“Là quà gì?” Hắn ngạc nhiên mong chờ.
Một nụ hôn ngọt ngào hay một cái thơm má? Hứa Ngụy Phàm trôi lên tận chín tầng mây, đăm chiêu suy nghĩ.
“Vào đây với em.”
Linh An kéo hắn vào cửa hàng đồ ngủ, lon ton nắm tay người đàn ông này đi khắp các sào đồ với nhiều kiểu dáng khác nhau.
“Cái này đẹp nè, em mua tặng chú nhé?”
Cô cầm lên bộ đồ ngủ hình thú Pikachu, khuôn mặt Hứa Ngụy Phàm liền trở nên xám xịt.
Cô bảo hắn mặc thứ này sao? Không đời nào!
“Trẻ con!”
“Chú chê quà của em à? Thế thì thôi.” Cô giả vờ rầu rỉ.
Hứa Ngụy Phàm sao nỡ nhìn thấy Linh An buồn.
Hắn tặc lưỡi, nói:
“Không chê.
Vậy chúng ta mua bộ đồ này.
Nhưng mà… tôi có một điều kiện.”
“Được, em đồng ý với chú!”
Nói xong, Linh An cảm thấy hơi hối hận.
Không phải Hứa Ngụy Phàm định gài bẫy cô nữa đó chứ?
“Điều… điều kiện là gì thế?”
Hứa Ngụy Phàm nâng mày, cố làm ra vẻ nham hiểm cho Linh An sợ.
Cuối cùng, hắn đơn giản quay sang lấy thêm một bộ đồ ngủ giống với bộ trên tay cô.
“Mua hai bộ đi! Em một bộ, tôi một bộ.”
Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, Linh An bèn gật đầu đồng ý.
Sau cùng vẫn là Hứa Ngụy Phàm rút thẻ thanh toán, dù rằng Linh An đã nói biết bao nhiêu lần, hắn vẫn không chịu để cô lấy ví tiền ra.
“Tiền của tôi sau này cũng thành tiền của em, thế nên em không cần phải phân định rạch ròi như thế.”
Linh An không có hứng tranh luận với hắn.
Hiện tại trong đầu óc cô đang tràn ngập hình ảnh Hứa Ngụy Phàm mặc bộ đồ ngủ kia, tưởng tượng thôi cũng đã thấy buồn cười.
“Tối nay chú nhớ phải mặc đó.
Chú mà vứt bộ đồ vào xó thì đừng nói chuyện với em nữa.” Cô lên giọng cảnh cáo trước, tránh để hắn tìm cớ lươn lẹo..
/88
|