Buổi chiều, Linh An và Đan Nhiên đến trung tâm vui chơi giải trí, đi cùng hai người họ còn có Thư Kỳ và Lăng Trạch Thiên.
Thư Kỳ là bạn cùng lớp thời trung học của hai cô gái, hiện tại đang theo đuổi ngành Báo Chí.
Còn Lăng Trạch Thiên, anh là đàn anh khóa cuối, học khoa Công Nghệ Thông Tin - người được biết đến với danh xưng là nam thần IT của trường đại học Bắc Thành.
Đan Nhiên tham gia câu lạc bộ Karatedo do hội sinh viên trường thành lập, nên mới quen biết với Lăng Trạch Thiên – chủ nhiệm câu lạc bộ.
Con người anh vừa phóng khoáng vừa tốt bụng.
Thỉnh thoảng ba cô gái gặp khó khăn gì, Trạch Thiên cũng đều nhiệt tình giúp đỡ.
Linh An chơi trò leo núi mô hình, không cẩn thận bước hụt chân dẫn đến bị thương ở mắt cá.
Sau khi ăn tối ở khu ẩm thực, cô đành để Trạch Thiên cõng mình trên lưng, đi một đoạn ra ngoài cổng chính.
“Chúng ta đợi tài xế đến đón Linh An rồi hẵng về.” Trạch Thiên đề nghị, anh vẫn còn đang cõng cô trên lưng và chưa có ý định bỏ xuống.
Đằng trước có một chiếc xe Audi trắng đang chạy chầm chậm về phía bốn người họ, Linh An bỗng ngước lên nhìn, đôi mắt hơi nheo lại vì nhận ra chiếc xe quen thuộc kia.
Đó không phải là xe của Hứa Ngụy Phàm sao? Lúc ở trong khu trò chơi, ông nội gọi cho Linh An, nói rằng tài xế sẽ đến đón cô, nhưng bây giờ sao lại thành hắn?
Linh An vỗ nhẹ vai Trạch Thiên, bảo anh thả mình xuống đất.
Cô vừa đứng vững trên nền đất cũng là lúc Hứa Ngụy Phàm bước đến đứng ngay trước mặt mọi người.
“Mau về thôi.”
“Sao lại là chú đến đón em?” Linh An hỏi, mặc dù cô biết thừa là ông nội nhờ hắn đến đón cô về.
Hứa Ngụy Phàm chưa vội trả lời, hắn liếc sang nhìn Trạch Thiên, thái độ không mấy thân thiện.
Chừng mười mấy giây sau, hắn mới cất chất giọng mang chút bực bội:
“Tại sao không thể là tôi? Nhanh lên, tôi đưa em về.”
Hứa Ngụy Phàm không nhiều lời, trực tiếp lách qua người Trạch Thiên, bế thốc Linh An lên.
Hắn vẫn lịch sự chào tạm biệt ba người, rồi mới đem cô bỏ vào trong xe.
Linh An nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm kia, biết thừa là Hứa Ngụy Phàm đang có điều khó chịu trong lòng.
Nhưng mà hắn khó chịu cái gì chứ? Cô cũng đâu có làm gì hắn?
Miễn cưỡng đến đón cô sao? Hình như không đúng lắm!
Hứa Ngụy Phàm lái xe một đoạn rồi đột ngột thắng gấp.
Hắn thấy Linh An nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh mà không chút để ý đến tâm trạng mình, càng đâm ra bực bội.
“Này! Sao chú lại dừng xe lại, hay là xe có trục trặc gì?”
“Không.” Hắn đáp cụt lủn.
“Vậy chú cho xe chạy tiếp đi, nhanh nhanh còn về nữa.
Gần tám giờ tối rồi!”
“Không thích.”
Linh An bị Hứa Ngụy Phàm làm cho tức điên lên, ai ép hắn phải đến đón cô mà phải mặt nặng mày nhẹ.
Cô mất kiên nhẫn, quát lớn:
“Chú bị điên à? Đang yên đang lành lại làm sao nữa thế?”
Hứa Ngụy Phàm đập mạnh tay vào vô lăng, giải tỏa cơn ấm ức từ nãy đến giờ.
Hắn nhìn thấy Trạch Thiên cõng Linh An thì cực kỳ không thích, trong đầu cứ nhảy ra hàng loạt câu hỏi về mối quan hệ của hai người, khiến hắn không thể nào tập trung lái xe được.
“Em với tên kia có quan hệ gì hửm?”
“Tên nào? Ý chú là Lăng Trạch Thiên sao?” Linh An khẽ nhíu mày.
“Phải! Chính là thằng nhóc đó.”
Cô liền òa lên một tiếng, đại khái đoán được vì sao Hứa Ngụy Phàm lại hành xử kỳ lạ như vậy.
Phải chăng là hắn ghen với Lăng Trạch Thiên?
Nhưng hai người có là gì của nhau đâu chứ? Ông chú này thật khùng hết sức!
“Là bạn! Làm sao?” Cô học cách trả lời nhát gừng từ hắn, đáp lại.
“Bạn kiểu thế nào? Là bạn trai hửm?”
“Chú nhìn còn không rõ sao? Không phải bạn trai chẳng lẽ là bạn gái? Nhưng không phải cái kiểu yêu đương như chú đang nghĩ đâu.” Linh An hơi gắt lên, tự nhiên phải gân cổ lên giải thích cho cái tên già đầu này hiểu.
Hứa Ngụy Phàm vẫn thấy bứt rứt, muốn làm cho ra lẽ.
Không phải người yêu thì sao lại làm nhưng hành động thân thiết như thế?
“Tại sao em lại để hắn cõng hả? Còn ở trên lưng cái tên đó cười nói vui vẻ như vậy nữa.”
“Em bị ngã trật chân nên mới để anh ấy cõng.
Chú lại muốn gì đây?”
Linh An hơi mất bình tĩnh, càng thêm lớn tiếng với Hứa Ngụy Phàm.
Chân của cô sưng tấy lên, đang đau muốn chết mà vẫn phải ở đây nghe cái tên này lải nhải mãi.
Hứa Ngụy Phàm rít mạnh một hơi, ánh nhìn chằm chằm vào người con gái đang ngồi bên cạnh.
Điều hòa bên trong xe chỉnh nhiệt độ thấp, hòa cùng nhịp thở gấp gáp của cả hai người, Linh An thoáng chốc rùng mình, vừa lạnh vừa sợ.
Nét mặt này, giống như đang tức giận vậy!
Hắn tháo dây an toàn, bất chợt quay sang đổ dồn người về phía Linh An.
Một tay nâng cằm, một tay vòng ra đằng sau, cố định vị trí đầu của cô gái nhỏ.
Đôi môi lạnh lẽo phũ xuống bờ môi mềm, ngang ngược chiếm lấy.
Linh An mở to mắt nhìn khuôn mặt điển trai áp sát vào mình, lúc ý thức được bản thân Hứa Ngụy Phàm đang cưỡng hôn, hắn đã luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô mà khuấy đảo.
Cô không thể thở nổi, sặc sụa đấm mạnh vào bả vai, muốn hắn thả cô ra.
“Ưm… buông… buông ra…”
Hai mắt Linh An đỏ hoe, cay xè như sắp khóc.
Nụ hôn đầu đời của cô cứ thế bị Hứa Ngụy Phàm cướp mất.
“Tên khốn này, chú chết với em.”
Cô đánh hắn, đấm hắn, từng cú liên tiếp dụi vào vai, ngực của Hứa Ngụy Phàm.
Hắn giữ chặt lấy hai tay Linh An, tháo luôn dây an toàn rồi bế cô ngồi lên đùi mình.
“Tôi không thích, thật sự không thích em thân mật với người khác giới.”
Linh An nghe hiểu, nhưng điều đó không quan trọng nữa.
Điều cô quan tâm lúc này là tại sao hắn lại cưỡng hôn cô?
Mẹ kiếp! Nụ hôn quý giá của cô.
“Hức… nụ hôn đầu của em.
Bắt đền chú đó!”
Cổ họng cô ậm ừ từng tiếng ấm ức, hai mắt rưng rưng làm cho Hứa Ngụy Phàm ngây cả người.
Linh An vừa nói đó là nụ hôn đầu của cô sao?
Dành cho hắn?
“Lúc trước, em với Tô Minh Trí chưa từng hôn nhau sao?”
“Chưa từng.”
Hứa Ngụy Phàm nghe đến mắt sáng cả lên, mặc kệ Linh An nhốn nháo trên người mình mà cứ ôm chặt lấy cô.
Hắn bỗng cười ranh mãnh, nói:
“Đây cũng là nụ hôn đầu của tôi.
Dù sao… em cũng đâu có thiệt thòi!”.
ngôn tình hoàn
Linh An trừng mắt nhìn người đàn ông kia đang phủi sạch hết mọi tội lỗi.
Mà hắn vừa nói là nụ hôn đầu? Mẹ nó! Chẳng lẽ ba mươi tư tuổi rồi mà chưa hôn ai bao giờ?
“Tôi gạt em làm gì? Từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu đương thì hôn ai được chứ?”
Cô gật gật, nghĩ cũng phải.
Nhưng tại sao Hứa Ngụy Phàm lại cưỡng hôn cô? Cái tên chết bầm này!.
/88
|