Vô cùng ngạc nhiên trước câu nói và thái độ của Thẩm Quân Dao. Lục Nhược Hân im bặt nhìn cô ta, không tin được đây là người chị mà cô luôn tin tưởng và tôn sùng. Dù mấy ngày trước đoạn video của Thẩm Quân Dao được phát tán khắp cõi mạng, nhưng Nhược Hân vẫn đinh ninh rằng Thẩm Quân Dao là bị người ta hãm hại. Không ngờ hôm nay khi nghe được những lời khó nghe này từ miệng Thẩm Quân Dao, cô vẫn không chấp nhận được sự thật này mà lên tiếng hỏi.
“Tại sao chị lại bắt cóc tôi? Chẳng phải giữa chúng ta tình cảm chị em vẫn rất tốt sao, sao chị lại…”
“Chị em tốt! Mày ngu ngốc lắm Nhược Hân à. Tao chẳng qua muốn mượn tay mày để trừ khử con khốn này mà thôi.”
Thẩm Quân Dao chậm rãi bước đến ngồi xuống trước mặt Lý Tiểu Vy nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ, với tay nắm lấy tóc cô giật mạnh nghiến răng nghiến lợi quay sang Nhược Hân nói.
“Ngạc nhiên lắm đúng không? Thật ra tao chỉ muốn bắt con khốn này, tao muốn hủy hoại nó giống như mấy hôm trước tao bị hủy hoại vậy. Nhưng là do mày rảnh rỗi lo chuyện bao đồng nên tao đành bắt luôn mày. Nhưng không sao, người tao thuê không thiếu, dư sức phụ vụ bọn mày đến chết.”
Vừa dứt lời Thẩm Quân Dao mạnh tay đẩy Tiểu Vy ra làm cô đập đầu vào tường đến rướm máu. Vẫn một ánh mắt kiên cường Tiểu Vy nhìn cô ta nói.
“Chị điên rồi, bắt cóc người khác là phạm pháp. Chị không sợ…”
“Mày nghĩ tao sẽ sợ lời hâm dọa của mày à? Thẩm Quân Dao tao đã không còn gì để mất rồi, dù tao có phải chết thì tao cũng sẽ kéo mày chết cùng. Cũng vì sự xuất hiện của mày mà cuộc sống của tao bị đảo lộn, Lục Tử Khâm cũng không chú ý đến tao. Cũng vì mày mà tạo mất hết tất cả, mày nói xem mày có đáng chết không?”
“Chị Quân Dao chị thả tôi ra được không? Dù sao tôi với chị trước đây chưa từng xích mích, tôi cũng hết lòng bảo vệ chị trước mặt mọi người. Chị có thể nghĩ tình xưa mà tha cho tôi không tôi xin chị đấy!”
Lục Nhược Hân nước mắt ngắn dài cố nài nỉ vang xin chút lòng thương hại của Thẩm Quân Dao, cô nghĩ trước đây dù là chuyện gì cô cũng đứng về phía cô ta bênh vực, chắc chắn cô ta cũng sẽ nghĩ chút tình mà tha cho mình lần này. Nhưng không, trái lại với suy nghĩ non nớt của Nhược Hân. Thẩm Quân Dao nhìn về phía cô bằng ánh mắt hận thù nói.
“Mày không làm gì tao nhưng anh trai và mẹ của mày thì có. Chính bà ta đã đưa đoạn video kia cho phóng viên, anh trai mày triệt đường sống của cả nhà họ Thẩm. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mày nói xem táo có thể tha cho mày không?”
Quay sang nhìn những người đàn ông sắc mặt dữ tợn phía sau mình, Thẩm Quân Dao lớn tiếng ra lệnh.
“Cho bọn họ uống thứ này. Lắp máy quay ghi lại hết tất cả hình ảnh các người làm nhục nó cho tôi. Càng rõ nét càng tốt, tôi muốn cho Lục Tử Khâm thấy cô vợ mà anh ta bảo vệ hư đốn thế nào khi vang xin người đàn ông khác chạm vào mình.
Nhận thuốc từ tay Thẩm Quân Dao, bọn chúng nhanh chóng bước đến nhét vào miệng ép hai cô gái uống xuống. Nhìn thấy bọn họ bước ra ngoài Tiểu Vy nhanh chóng lừa viên thuốc lúc nãy họ ép cô uống phun ra ngoài. Quay sang nhìn Nhược Hân cô hỏi khẽ.
“Nhược Hân em nuốt rồi sao?”
“Em… bọn họ đổ nước nhiều quá em nuốt mất rồi. Phải làm sao đây chị Tiểu Vy em sợ lắm!”
“Đừng hoảng, em quay lưng sang đây chị mở trói cho em. Tranh thủ lúc họ chưa trở lại em chạy đi tìm người đến cứu chị, được không?”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết, mau quay lưng lại đưa tay cho chị.”
Tiểu Vy dù trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an Nhược Hân. Cả hai đều bị trói tay ra sau lưng nên việc giúp Nhược Hân mở trói cũng không dễ dàng.
Mở được dây trói cho Nhược Hân, Tiểu Vy đưa mắt nhìn về phía bọn họ bên ngoài rồi lại giục.
“Nhân lúc họ chưa trở lại em chạy nhanh đi!”
Lục Nhược Hân đứng dậy định rời khỏi, nhưng lương tâm trong cô không cho phép cô làm thế. Nhược Hân quay lại nhìn Tiểu Vy rồi bước trở lại mở trói cho cô nói.
“Có chạy thì cùng chạy.”
“Người Thẩm Quân Dao nhắm đến là chị, em mau tìm cách thoát thân để bản thân không bị liên lụy. Còn tìm cách cứu chị nữa chứ!”
“Không được, em đi rồi lỡ bọn họ làm hại chị thì làm sao? Em không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
Mở được dây trói cho Tiểu Vy, Lục Nhược Hân kéo cô đứng dậy. Lén lút nép bên vách tường chắn ngang Nhược Hân nhìn ra tìm đường trốn thoát. Nhưng lối vào chỉ một lối duy nhất mà bọn họ đã đứng chắn ngang nên việc thoát thân là không thể.
Đang lo lắng không biết thoát ra bằng cách nào thì Tiểu Vy kéo cô đến bên cửa sổ, nhìn từ tầng một nhìn xuống bên dưới Lục Nhược Hân lắc đầu sợ hãi nói.
“Không được, từ đây nhảy xuống sẽ chết đấy!”
Tiểu Vy nhìn quanh rồi nhặt hai sợi dây thừng bọn họ trói cô và Nhược Hân nối lại với nhau. Đưa một đầu dây cho Nhược Hân nói.
“Em giữ chặt dây chị thả em xuống.”
“Nhưng còn chị?”
“Chị tự lo được, mau lên đi bọn họ trở lại thì không còn đường thoát đâu.”
Bên ngoài, Thẩm Quân Dao đưa số tiền còn lại cho bọn họ. Bọn người kia cầm tiền trên tay cười hài lòng nhìn về phía Thẩm Quân Dao nói.
“Thẩm tiểu thư đúng là giữ chữ tín, nhưng lúc đầu cô không nói rõ với tôi người cô muốn xử là vợ sắp cưới của Lục Tử Khâm. Cô thừa biết Lục Tử Khâm là thái tử của thành phố này, đụng đến người phụ nữ của anh ta chắc chắn bọn tôi cũng không còn đường sống. Lại còn thêm tấm tiểu thư của Lục gia nữa, cô có thấy số tiền này quá ít so với cái giá tôi phải trả khi đụng vào Lục gia không?”
“Thế nào, muốn thêm sao? Vậy để tôi chỉ cho anh. Chẳng phải anh đang giữ tạm tiểu thư của Lục gia sao? Bảo họ mang tiền chuộc đến, nhận được tiền thì cao chạy xa bay khỏi thành phố này. Vừa được tiền vừa được ăn người phụ nữ của Lục Tử Khâm và tâm tiểu thư của Lục gia, quá hời rồi còn gì.”
Tên cầm đầu băng nhóm như suy nghĩ về vấn đề Thẩm Quân Dao vừa nói. Dù sao lưng cọp cũng đã trèo lên rồi không thể xuống được nữa, mạo hiểm một lần lấy số tiền lớn rồi cao bay xa chạy không tốt hơn sao? Ý nghĩa táo bạo len lõi trong đầu hắn, chợt nghe âm thanh phát ra từ tầng trệt làm bọn họ giật mình. Hắn ta lớn giọng ra lệnh.
“Đi kiểm tra hai con khốn kia nhanh lên.”
“Tại sao chị lại bắt cóc tôi? Chẳng phải giữa chúng ta tình cảm chị em vẫn rất tốt sao, sao chị lại…”
“Chị em tốt! Mày ngu ngốc lắm Nhược Hân à. Tao chẳng qua muốn mượn tay mày để trừ khử con khốn này mà thôi.”
Thẩm Quân Dao chậm rãi bước đến ngồi xuống trước mặt Lý Tiểu Vy nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ, với tay nắm lấy tóc cô giật mạnh nghiến răng nghiến lợi quay sang Nhược Hân nói.
“Ngạc nhiên lắm đúng không? Thật ra tao chỉ muốn bắt con khốn này, tao muốn hủy hoại nó giống như mấy hôm trước tao bị hủy hoại vậy. Nhưng là do mày rảnh rỗi lo chuyện bao đồng nên tao đành bắt luôn mày. Nhưng không sao, người tao thuê không thiếu, dư sức phụ vụ bọn mày đến chết.”
Vừa dứt lời Thẩm Quân Dao mạnh tay đẩy Tiểu Vy ra làm cô đập đầu vào tường đến rướm máu. Vẫn một ánh mắt kiên cường Tiểu Vy nhìn cô ta nói.
“Chị điên rồi, bắt cóc người khác là phạm pháp. Chị không sợ…”
“Mày nghĩ tao sẽ sợ lời hâm dọa của mày à? Thẩm Quân Dao tao đã không còn gì để mất rồi, dù tao có phải chết thì tao cũng sẽ kéo mày chết cùng. Cũng vì sự xuất hiện của mày mà cuộc sống của tao bị đảo lộn, Lục Tử Khâm cũng không chú ý đến tao. Cũng vì mày mà tạo mất hết tất cả, mày nói xem mày có đáng chết không?”
“Chị Quân Dao chị thả tôi ra được không? Dù sao tôi với chị trước đây chưa từng xích mích, tôi cũng hết lòng bảo vệ chị trước mặt mọi người. Chị có thể nghĩ tình xưa mà tha cho tôi không tôi xin chị đấy!”
Lục Nhược Hân nước mắt ngắn dài cố nài nỉ vang xin chút lòng thương hại của Thẩm Quân Dao, cô nghĩ trước đây dù là chuyện gì cô cũng đứng về phía cô ta bênh vực, chắc chắn cô ta cũng sẽ nghĩ chút tình mà tha cho mình lần này. Nhưng không, trái lại với suy nghĩ non nớt của Nhược Hân. Thẩm Quân Dao nhìn về phía cô bằng ánh mắt hận thù nói.
“Mày không làm gì tao nhưng anh trai và mẹ của mày thì có. Chính bà ta đã đưa đoạn video kia cho phóng viên, anh trai mày triệt đường sống của cả nhà họ Thẩm. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, mày nói xem táo có thể tha cho mày không?”
Quay sang nhìn những người đàn ông sắc mặt dữ tợn phía sau mình, Thẩm Quân Dao lớn tiếng ra lệnh.
“Cho bọn họ uống thứ này. Lắp máy quay ghi lại hết tất cả hình ảnh các người làm nhục nó cho tôi. Càng rõ nét càng tốt, tôi muốn cho Lục Tử Khâm thấy cô vợ mà anh ta bảo vệ hư đốn thế nào khi vang xin người đàn ông khác chạm vào mình.
Nhận thuốc từ tay Thẩm Quân Dao, bọn chúng nhanh chóng bước đến nhét vào miệng ép hai cô gái uống xuống. Nhìn thấy bọn họ bước ra ngoài Tiểu Vy nhanh chóng lừa viên thuốc lúc nãy họ ép cô uống phun ra ngoài. Quay sang nhìn Nhược Hân cô hỏi khẽ.
“Nhược Hân em nuốt rồi sao?”
“Em… bọn họ đổ nước nhiều quá em nuốt mất rồi. Phải làm sao đây chị Tiểu Vy em sợ lắm!”
“Đừng hoảng, em quay lưng sang đây chị mở trói cho em. Tranh thủ lúc họ chưa trở lại em chạy đi tìm người đến cứu chị, được không?”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết, mau quay lưng lại đưa tay cho chị.”
Tiểu Vy dù trong lòng vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an Nhược Hân. Cả hai đều bị trói tay ra sau lưng nên việc giúp Nhược Hân mở trói cũng không dễ dàng.
Mở được dây trói cho Nhược Hân, Tiểu Vy đưa mắt nhìn về phía bọn họ bên ngoài rồi lại giục.
“Nhân lúc họ chưa trở lại em chạy nhanh đi!”
Lục Nhược Hân đứng dậy định rời khỏi, nhưng lương tâm trong cô không cho phép cô làm thế. Nhược Hân quay lại nhìn Tiểu Vy rồi bước trở lại mở trói cho cô nói.
“Có chạy thì cùng chạy.”
“Người Thẩm Quân Dao nhắm đến là chị, em mau tìm cách thoát thân để bản thân không bị liên lụy. Còn tìm cách cứu chị nữa chứ!”
“Không được, em đi rồi lỡ bọn họ làm hại chị thì làm sao? Em không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
Mở được dây trói cho Tiểu Vy, Lục Nhược Hân kéo cô đứng dậy. Lén lút nép bên vách tường chắn ngang Nhược Hân nhìn ra tìm đường trốn thoát. Nhưng lối vào chỉ một lối duy nhất mà bọn họ đã đứng chắn ngang nên việc thoát thân là không thể.
Đang lo lắng không biết thoát ra bằng cách nào thì Tiểu Vy kéo cô đến bên cửa sổ, nhìn từ tầng một nhìn xuống bên dưới Lục Nhược Hân lắc đầu sợ hãi nói.
“Không được, từ đây nhảy xuống sẽ chết đấy!”
Tiểu Vy nhìn quanh rồi nhặt hai sợi dây thừng bọn họ trói cô và Nhược Hân nối lại với nhau. Đưa một đầu dây cho Nhược Hân nói.
“Em giữ chặt dây chị thả em xuống.”
“Nhưng còn chị?”
“Chị tự lo được, mau lên đi bọn họ trở lại thì không còn đường thoát đâu.”
Bên ngoài, Thẩm Quân Dao đưa số tiền còn lại cho bọn họ. Bọn người kia cầm tiền trên tay cười hài lòng nhìn về phía Thẩm Quân Dao nói.
“Thẩm tiểu thư đúng là giữ chữ tín, nhưng lúc đầu cô không nói rõ với tôi người cô muốn xử là vợ sắp cưới của Lục Tử Khâm. Cô thừa biết Lục Tử Khâm là thái tử của thành phố này, đụng đến người phụ nữ của anh ta chắc chắn bọn tôi cũng không còn đường sống. Lại còn thêm tấm tiểu thư của Lục gia nữa, cô có thấy số tiền này quá ít so với cái giá tôi phải trả khi đụng vào Lục gia không?”
“Thế nào, muốn thêm sao? Vậy để tôi chỉ cho anh. Chẳng phải anh đang giữ tạm tiểu thư của Lục gia sao? Bảo họ mang tiền chuộc đến, nhận được tiền thì cao chạy xa bay khỏi thành phố này. Vừa được tiền vừa được ăn người phụ nữ của Lục Tử Khâm và tâm tiểu thư của Lục gia, quá hời rồi còn gì.”
Tên cầm đầu băng nhóm như suy nghĩ về vấn đề Thẩm Quân Dao vừa nói. Dù sao lưng cọp cũng đã trèo lên rồi không thể xuống được nữa, mạo hiểm một lần lấy số tiền lớn rồi cao bay xa chạy không tốt hơn sao? Ý nghĩa táo bạo len lõi trong đầu hắn, chợt nghe âm thanh phát ra từ tầng trệt làm bọn họ giật mình. Hắn ta lớn giọng ra lệnh.
“Đi kiểm tra hai con khốn kia nhanh lên.”
/102
|