Tần An Nhã vô cùng thất vọng và cũng không hiểu vì sao Thẩm Quân Dao lại cùng với người đàn ông lạ mặt kia mà không phải là con trai bà. Chẳng phải đêm qua đã đưa Tử Khâm vào phòng rồi sao? Tử Khâm đâu? Hay là đêm qua cô ta đã không cùng Tử Khâm mà là cùng người này lăn giường cả đêm sao? Cơn tức giận trong lòng dâng lên bà ta quay rời khỏi, Thẩm Quân Dao thấy thế vội xuống giường ôm lấy chân bà vang xin rối rít.
“Bác gái xin bác hãy tin cháu, cháu không biết gì cả. Cháu thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra hết. Là hắn ta, chắc chắn là hắn ta đã gài bẫy cháu.”
“Cô im ngay cho tôi! Đến giờ phút này cô vẫn dùng dáng vẻ tội nghiệp này để lấy lòng tôi sao? Lần trước tại tiệc đính hôn của Tử Khâm cô cũng thế này, bây giờ lại cùng một người đàn ông khác nữa. Cô bảo tôi tin cô kiểu gì?”
Tần An Nhã vừa nói vừa hất Thẩm Quân Dao ra, phóng viên nghe được tin tức thốt ra từ miệng Tần An Nhã thì khá bất ngờ bước đến hỏi.
“Lục phu nhân, bà vừa nói Lục tổng đã đính hôn rồi sao? Xin hỏi người đó là ai? Gia thế ra sao? Vì sao không công bố với giới truyền thông tin tức này?”
Biết mình tức giận quá nên lỡ lời, nhưng Tần An Nhã vẫn gương mặt tức giận nhìn phóng viên lớn tiếng nói.
“Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, tôi không muốn nhắc đến ở nơi ô uế này. Phiền các người tránh ra.”
Tần An Nhã vừa quay lưng, Thẩm Quân Dao liền đứng lên nắm lấy tay bà ta vang xin, vì cô ta biết Tần An Nhã là chiếc phao cuối cùng có thể cứu vãn được tình hình bây giờ. Nhưng thái độ của Tần An Nhã vô cùng dứt khoát, bà ta một lần nữa hất mạnh tay cô ta ra khiến cô ta ngã nhào.
Cú ngã của cô ta chạm vào tấm rèm cửa sổ làm rơi chiếc camera mà đêm qua cô ta đã tự đặt để ghi lại cảnh hoang ái đêm qua, mục đích chính là ép Tử Khâm phải chịu trách nhiệm khi lấy đi đời con gái của ả.
Tần An Nhã nhìn thấy chiếc camera rơi xuống thì sắc mặt tối lại, kế hoạch cô ta nói với bà không hề có chuyện đặt máy quay lén thế này. Vô cùng tức giận bà ta nhanh tay cầm lấy chiếc máy quay mở lên kiểm tra, thì ra Tử Khâm đã rời khỏi phòng khi phát hiện sự có mặt của Quân Dao, còn người đàn ông này là do cô tự kéo vào. Nhìn những hình ảnh đáng xấu hổ này bà ta đưa ánh mắt kinh tởm nhìn về phía Thẩm Quân Dao nói.
“Chẳng phải nói cô vô tội cô không biết gì hết sao? Vậy thì đây là gì? Thì ra cô đã cố tình muốn mượn tay tôi để hãm hại con trai tôi đúng không? Nếu lỡ như người đêm qua là Tử Khâm thì có phải sáng nay các mặt báo đã rầm rộ tin tức xấu về tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị rồi. Thẩm Quân Dao tôi xem thường cô quá nhỉ!”
“Bác gái cháu không có ý đó đâu, cháu chỉ muốn lưu lại để Tử Khâm chịu trách nhiệm với cháu thôi. Cháu không có ý định tung lên mạng, cháu…”
“Đủ rồi! Từ hôm nay Lục gia và Thẩm gia không có quan hệ gì nữa, cô tự mà lo đi!”
Tần An Nhã tức giận bỏ đi, Thẩm Quân Dao một mình đối diện với báo chí trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Tin tức thiên kim Thẩm gia mây mưa cùng trai lạ tại khách sạn cùng tràn khắp các mặt báo, trong khi ở căn phòng nào đó một cặp vợ chồng trẻ vẫn đang ôm nhau ngon giấc chẳng hay biết gì.
Tiểu Vy trong chiếc áo ngủ nằm gọn trong vòng tay của Lục Tử Khâm. Nâng đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía ánh sáng nơi rèm cửa sổ, trời đã sáng rồi sao? Tiểu Vy cảm giác cả người đau nhức đến mức không muốn động đậy. Những hình ảnh đêm qua của cô và Tử Khâm xuất hiện trong đầu khiến Tiểu Vy giật mình nhìn lên, Lục Tử Khâm đã thức dậy từ lúc nào cứ thế nằm im nhìn người con gái trong lòng mình nở nụ cười yêu chiều. Tiểu Vy cảm thấy ngượng vội kéo chăn đậy mặt mình lại, Tử Khâm thấy thế liền kéo chăn xuống tiếp tục nhìn. Tiểu Vy thẹn quá hóa giận lên tiếng hỏi.
“Anh còn nhìn sao? Anh quá đáng quá đấy!”
“Bảo bối anh xin lỗi, nhưng vì đêm qua em mê người quá anh không kiềm chế được.”
“Anh…anh đừng nhắc nữa, ngượng chết đi được.”
Tiểu Vy lại kéo chăn che mặt mình, Tử Khâm lại một lần nữa kéo chăn xuống nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý nói.
“Hay là… chúng ta lại một lần nữa nhé!”
Nghe Tử Khâm lên tiếng hỏi, Tiểu Vy hoảng hốt đẩy anh ra nói.
“Không được, đêm qua là bất đắc dĩ mới cho anh, bây giờ thì không đâu nhé! Vã lại anh hành em cả đêm đến bây giờ xuống giường còn không đủ sức, giờ lại muốn nữa sao? Anh đừng hòng.”
“Không cho thật sao?”
“Không cho.”
“Không cần suy nghĩ sao?”
“Không!”
Lục Tử Khâm bày ra vẻ mặt buồn bã như bị bắt nạt nhìn Tiểu Vy, nhìn thấy một màn lật mặt này làm cô vô cùng kinh ngạc. Đang diễn trò gì vậy chứ! Hành người ta cả đêm mà giờ còn bày ra vẻ mặt này, người bị ức hiếp là cô đấy! Anh có cần diễn vai đáng thương thế không!
“Anh đang làm gì vậy? Cứ như em bắt nạt anh ấy!”
“Rõ ràng em vừa bắt nạt anh.”
“Em bắt nạt anh bao giờ?”
“Vừa rồi em quát anh còn gì?”
“Em… Là tại vì anh nói muốn…”
“Muốn gì?”
Tiểu Vy chợt khựng lại khi nghe câu hỏi của anh. Khoan đã, vẻ mặt đáng thương vừa rồi đâu rồi? Lục Tử Khâm kéo cô vào lòng chế ngự cô dưới thân, ánh mắt đượm ý cười nhìn cô nói.
“Sao không nói? Em ngượng sao? Vậy để anh nhắc lại thay em nhé! Bảo bối, chúng ta làm lại lần nữa nhé!”
Tiểu Vy còn chưa kịp nói gì anh đã cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào ôn nhu dần dần câu dẫn cô nguyện ý dâng hiến cho anh. Một lần nữa anh lại chiếm lấy cô, mạnh mẽ tiến vào bên trong cô, cơn khoái lạc một lần nữa ập đến làm Tiểu Vy không kiềm chế được mà phát ra những âm thanh êm tai.
“Ưm… ưm…aaa… Tử Khâm…anh chậm chút…aaaa…
Tử Khâm cúi xuống hôn nhẹ vào tai cô thì thầm trong cơn khoái lạc.
“Bảo bối, em là của anh rồi.”
“Bác gái xin bác hãy tin cháu, cháu không biết gì cả. Cháu thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra hết. Là hắn ta, chắc chắn là hắn ta đã gài bẫy cháu.”
“Cô im ngay cho tôi! Đến giờ phút này cô vẫn dùng dáng vẻ tội nghiệp này để lấy lòng tôi sao? Lần trước tại tiệc đính hôn của Tử Khâm cô cũng thế này, bây giờ lại cùng một người đàn ông khác nữa. Cô bảo tôi tin cô kiểu gì?”
Tần An Nhã vừa nói vừa hất Thẩm Quân Dao ra, phóng viên nghe được tin tức thốt ra từ miệng Tần An Nhã thì khá bất ngờ bước đến hỏi.
“Lục phu nhân, bà vừa nói Lục tổng đã đính hôn rồi sao? Xin hỏi người đó là ai? Gia thế ra sao? Vì sao không công bố với giới truyền thông tin tức này?”
Biết mình tức giận quá nên lỡ lời, nhưng Tần An Nhã vẫn gương mặt tức giận nhìn phóng viên lớn tiếng nói.
“Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, tôi không muốn nhắc đến ở nơi ô uế này. Phiền các người tránh ra.”
Tần An Nhã vừa quay lưng, Thẩm Quân Dao liền đứng lên nắm lấy tay bà ta vang xin, vì cô ta biết Tần An Nhã là chiếc phao cuối cùng có thể cứu vãn được tình hình bây giờ. Nhưng thái độ của Tần An Nhã vô cùng dứt khoát, bà ta một lần nữa hất mạnh tay cô ta ra khiến cô ta ngã nhào.
Cú ngã của cô ta chạm vào tấm rèm cửa sổ làm rơi chiếc camera mà đêm qua cô ta đã tự đặt để ghi lại cảnh hoang ái đêm qua, mục đích chính là ép Tử Khâm phải chịu trách nhiệm khi lấy đi đời con gái của ả.
Tần An Nhã nhìn thấy chiếc camera rơi xuống thì sắc mặt tối lại, kế hoạch cô ta nói với bà không hề có chuyện đặt máy quay lén thế này. Vô cùng tức giận bà ta nhanh tay cầm lấy chiếc máy quay mở lên kiểm tra, thì ra Tử Khâm đã rời khỏi phòng khi phát hiện sự có mặt của Quân Dao, còn người đàn ông này là do cô tự kéo vào. Nhìn những hình ảnh đáng xấu hổ này bà ta đưa ánh mắt kinh tởm nhìn về phía Thẩm Quân Dao nói.
“Chẳng phải nói cô vô tội cô không biết gì hết sao? Vậy thì đây là gì? Thì ra cô đã cố tình muốn mượn tay tôi để hãm hại con trai tôi đúng không? Nếu lỡ như người đêm qua là Tử Khâm thì có phải sáng nay các mặt báo đã rầm rộ tin tức xấu về tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị rồi. Thẩm Quân Dao tôi xem thường cô quá nhỉ!”
“Bác gái cháu không có ý đó đâu, cháu chỉ muốn lưu lại để Tử Khâm chịu trách nhiệm với cháu thôi. Cháu không có ý định tung lên mạng, cháu…”
“Đủ rồi! Từ hôm nay Lục gia và Thẩm gia không có quan hệ gì nữa, cô tự mà lo đi!”
Tần An Nhã tức giận bỏ đi, Thẩm Quân Dao một mình đối diện với báo chí trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Tin tức thiên kim Thẩm gia mây mưa cùng trai lạ tại khách sạn cùng tràn khắp các mặt báo, trong khi ở căn phòng nào đó một cặp vợ chồng trẻ vẫn đang ôm nhau ngon giấc chẳng hay biết gì.
Tiểu Vy trong chiếc áo ngủ nằm gọn trong vòng tay của Lục Tử Khâm. Nâng đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía ánh sáng nơi rèm cửa sổ, trời đã sáng rồi sao? Tiểu Vy cảm giác cả người đau nhức đến mức không muốn động đậy. Những hình ảnh đêm qua của cô và Tử Khâm xuất hiện trong đầu khiến Tiểu Vy giật mình nhìn lên, Lục Tử Khâm đã thức dậy từ lúc nào cứ thế nằm im nhìn người con gái trong lòng mình nở nụ cười yêu chiều. Tiểu Vy cảm thấy ngượng vội kéo chăn đậy mặt mình lại, Tử Khâm thấy thế liền kéo chăn xuống tiếp tục nhìn. Tiểu Vy thẹn quá hóa giận lên tiếng hỏi.
“Anh còn nhìn sao? Anh quá đáng quá đấy!”
“Bảo bối anh xin lỗi, nhưng vì đêm qua em mê người quá anh không kiềm chế được.”
“Anh…anh đừng nhắc nữa, ngượng chết đi được.”
Tiểu Vy lại kéo chăn che mặt mình, Tử Khâm lại một lần nữa kéo chăn xuống nhìn cô bằng ánh mắt ẩn ý nói.
“Hay là… chúng ta lại một lần nữa nhé!”
Nghe Tử Khâm lên tiếng hỏi, Tiểu Vy hoảng hốt đẩy anh ra nói.
“Không được, đêm qua là bất đắc dĩ mới cho anh, bây giờ thì không đâu nhé! Vã lại anh hành em cả đêm đến bây giờ xuống giường còn không đủ sức, giờ lại muốn nữa sao? Anh đừng hòng.”
“Không cho thật sao?”
“Không cho.”
“Không cần suy nghĩ sao?”
“Không!”
Lục Tử Khâm bày ra vẻ mặt buồn bã như bị bắt nạt nhìn Tiểu Vy, nhìn thấy một màn lật mặt này làm cô vô cùng kinh ngạc. Đang diễn trò gì vậy chứ! Hành người ta cả đêm mà giờ còn bày ra vẻ mặt này, người bị ức hiếp là cô đấy! Anh có cần diễn vai đáng thương thế không!
“Anh đang làm gì vậy? Cứ như em bắt nạt anh ấy!”
“Rõ ràng em vừa bắt nạt anh.”
“Em bắt nạt anh bao giờ?”
“Vừa rồi em quát anh còn gì?”
“Em… Là tại vì anh nói muốn…”
“Muốn gì?”
Tiểu Vy chợt khựng lại khi nghe câu hỏi của anh. Khoan đã, vẻ mặt đáng thương vừa rồi đâu rồi? Lục Tử Khâm kéo cô vào lòng chế ngự cô dưới thân, ánh mắt đượm ý cười nhìn cô nói.
“Sao không nói? Em ngượng sao? Vậy để anh nhắc lại thay em nhé! Bảo bối, chúng ta làm lại lần nữa nhé!”
Tiểu Vy còn chưa kịp nói gì anh đã cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn ngọt ngào ôn nhu dần dần câu dẫn cô nguyện ý dâng hiến cho anh. Một lần nữa anh lại chiếm lấy cô, mạnh mẽ tiến vào bên trong cô, cơn khoái lạc một lần nữa ập đến làm Tiểu Vy không kiềm chế được mà phát ra những âm thanh êm tai.
“Ưm… ưm…aaa… Tử Khâm…anh chậm chút…aaaa…
Tử Khâm cúi xuống hôn nhẹ vào tai cô thì thầm trong cơn khoái lạc.
“Bảo bối, em là của anh rồi.”
/102
|