Âm thanh lãnh khốc, mang theo một tia không vui. Đám người tự động nhường ra một lối đi.
Người nọ chân mang giày Tây, cho dù mới hai mươi mốt tuổi, nhưng trầm ổn nội liễm, nghiêm mặt lên dáng vẻ nghiêm túc dị thường.
Bùi phó tổng! Vị kia tiểu thư ký kia nhìn đến Bùi Tĩnh, liền cùng nhìn đến cứu tinh một dạng, vội vàng chạy đến phía sau cậu núp vào.
Dáng vẻ kia giống như là có người yếu hại cô ta.
Bùi Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía trước, mâu quang đảo qua Ngải Lâm té trên mặt đất, mày kìm lòng không được nhíu một phen.
Phó tổng cứu tôi, bọn hắn muốn giết tôi. Mặt tôi đau quá... Hu hu hu... Mặt tôi có phải bị hủy đi rồi hay không? Ngải Lâm bụm mặt té trên mặt đất, đau đến lăn lộn.
Cô đừng nói bậy, tia laser hẳn không đối với cô tạo thành bất luận cái uy hiếp gì, cô cũng đừng hướng trên thân tôi hắt nước bẩn! A Thu sư tỷ còn chưa nói xong, đã bị Bùi Tĩnh lạnh lùng nhìn thoáng qua, sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
Tất cả trong đám sư huynh đệ, thì cái tên tiểu tử thối này lực sát thương rất mạnh. Bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Tần Như Ngọc. Bùi Tĩnh đem ánh mắt rơi vào trên người Tần Như Ngọc, nhàn nhạt nhìn cô, giống như đang đợi cô giải thích.
Toàn bộ chuyện này, cực kỳ rõ ràng đều là nha đầu kia dẫn tới.
Tần Như Ngọc lúc Bùi Tĩnh xuất hiện một khắc kia cũng đã trốn ở phía sau các sư huynh, lúc này cũng chỉ là thò ra nửa cái đầu nhìn bọn họ.
Đã cách năm năm, đây là Bùi Tĩnh lần đầu tiên kêu tên cô đi? Cũng là Bùi Tĩnh lần đầu tiên nói chuyện với cô.
Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, bọn họ năm năm sau lần đầu tiên nói chuyện với nhau, lại dưới tình huống như vậy nói chuyện.
Em không biết. Tần Như Ngọc lớn tiếng nói, một vẻ lợn chết không sợ phỏng nước sôi.
Cô là không biết, vì cái gì Ngải Lâm muốn nhằm vào cô như vậy. Cô cũng không biết, Bùi Tĩnh vì cái gì không muốn cho cô ở lại trên tầng lầu trong văn phòng nhỏ giống cái cùng ngục giam kia. Cô càng không biết, cậu như vậy đến đây lần đầu gọi tên cô, có phải lại muốn cùng cô nói, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi hay không.
Cô chẳng qua là muốn chăm chỉ làm việc, tới cùng chọc tới người nào rồi!
Tần Như Ngọc càng nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt từ từ phiếm hồng, cuống quít cúi đầu.
Bùi phó tổng, Như Ngọc của chúng tôi tới cùng làm sai cái gì? Con bé ở bên này muốn cùng chúng tôi trao đổi cũng phải tới tới lui lui chạy qua chạy lại, di chuyển thẳng lên đây làm việc thì có làm sao? A Thu sư tỷ không thể chịu được tiểu sư muội ủy khuất như vậy, thay cô bất bình nói.
Mà còn, tiểu sư muội đều nói sẽ xin. Cái cô thư ký này của cậu làm việc kiểu gì vậy, một chút việc nhỏ như vậy đều đã làm không xong. Các người có biết hay không, các người lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi? Quách Bàn Tử ôm một đống lớn đồ vật, vừa nói một bên lôi ra bên ngoài thứ gì đó, Còn làm phiền, có tin tôi đem tầng lầu này của cậu cho bùng nổ luôn hay không!
Sư huynh. Bùi Tĩnh chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng.
Tô Thi Thi bọn họ không rõ, Bùi Tĩnh sau khi lớn lên tính tình sao lại cùng với trước đây hoàn toàn khác biệt. Đó là bởi vì bọn họ không biết, Bùi Tĩnh tại sở nghiên cứu tiếp xúc những người này, mỗi một người đều đã so với cậu càng có thể gây chuyện hơn. Cậu cảm thấy được, cậu dù sao cũng phải cùng người khác khác biệt...
Cậu biết, cái vị sư huynh béo này nói muốn bùng nổ tầng lầu, vậy tuyệt đối làm được.
Bùi phó tổng, tôi chỉ là theo trình tự làm việc, nhưng Tần tiểu thư không phối hợp với tôi, tôi cũng không biết tới cùng có chỗ nào để cho cô ấy bất mãn, kết quả chuyện nháo thành cái dạng này. Ngải Lâm quỳ rạp trên mặt đất, bụm mặt khóc nói.
Trình tự quy tắc là chết, người là sống. Cô chẳng lẽ không biến báo (dựa theo tình hình khách nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc) à? Còn nữa, tôi xem cô rõ ràng là đang nhằm vào Tần sư muội của chúng tôi. A Thu nói.
Không sai, cô ta mới vừa mới nhìn đến chúng tôi lại vẫn khách khách khí khí, nhìn đến Tần sư muội thái độ lập tức liền thay đổi. Còn đang ăn cái gì vị sư huynh kia hàm hồ nói.
Tôi không có. Ngải Lâm ủy khuất hô.
Dù sao mặt đã mất hết, cũng không sợ nhiệt náo càng khó coi. Cực tức này, cô ta nuốt không trôi.
Cô đều đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi...
Được rồi! Bùi Tĩnh nhíu mày nói, nhìn thoáng qua vị thư ký trốn ở bên cạnh kia.
Vị thư ký kia thấy thế, khẩn trương chạy đến bên người Ngải Lâm đỡ cô ta đứng lên
Bùi Tĩnh vẫn như cũ nhìn Tần Như Ngọc, bình tĩnh hỏi han: Em không nghĩ muốn đi văn phòng bên kia làm việc?
Tần Như Ngọc do dự một chút, gật gật đầu: Không sai.
Trước cô vẫn cảm thấy có thể cách cậu càng gần càng tốt, nhưng từ hôm qua nhìn đến người phụ nữ kia bắt đầu cô liền hiểu rõ rồi. Có một số việc, cô liền tính cố gắng thế nào cũng làm không được.
Cho nên, cách anh gần như thế thì lại có thể thế nào? Vẫn như cũ không thể đem lòng cục đá như cậu làm nóng lên rồi.
Bùi Tĩnh trầm trầm đã quên liếc mắt nhìn cô một cái, nói: Đi làm thủ tục đi. Hi vọng không cần lại xuất hiện loại chuyện này, chẳng thế thì đi phòng tài vụ lĩnh lương rời đi đi.
Bùi Tĩnh nói xong liền xoay người hướng tới thang máy đi đến.
Tần Như Ngọc mạnh cắn môi, nhìn bóng lưng cậu rời đi, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Sư muội... A Thu sư tỷ ôm lấy bờ vai cô, không biết phải an ủi như thế nào.
Bọn họ cũng đều biết tình cảm của Tần Như Ngọc đối Bùi Tĩnh. Thế nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, bọn họ nhìn cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Muo9ij không sao. Sư tỷ, về sau chúng ta lại có thể cùng nhau làm việc, liền giống lúc chúng ta ở sở nghiên cứu một dạng. Tần Như Ngọc nặn ra một nụ cười tươi tắn, lôi kéo tay sư huynh sư tỷ đi vào trong, Mặc kệ bọn họ, chúng ta làm việc của chúng ta.
Muội có thể nghĩ như vậy liền tốt rồi. Chúng ta ở trong này tiêu diêu tự tại, muội yên tâm đi, về sau nơi này ai cũng không dám ức hiếp muội.
Một đám quái nhân khoa học cứ như vậy đi tới, Ngải Lâm vốn dĩ lại vẫn bụm mặt, bỗng nhiên cảm giác trên mặt không đau rồi.
Cô ta khẩn trương bò dậy, tiến đến cửa thủy tinh nhìn một phen, phát hiện trên mặt hoàn bình thường không tổn hao gì, từ đầu chuyện gì đều không có.
Đây là có chuyện gì? Ngải Lâm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
Cô ta vừa mới rõ ràng đau đến đều nhanh ngất đi thôi.
Chị Ngải Lâm, vừa rồi cái vị nữ tiến sĩ kia nói, cái này giống như hẳn không đối nhân thể tạo thành thương tổn. Cùng cô ta lên đây một vị thư ký chạy đến nhỏ giọng nói.
Ngải Lâm sắc mặt liền thay đổi, trên mặt một trận hết tái xanh lại hồng, thật- xấu hổ.
Cô ta biết chính mình bị người ta đùa giỡn rồi! Cô ta chưa từng có giống hôm nay lúng quá như vậy!
Chị Ngải Lâm, chị nói Bùi phó tổng có thể trừng phạt chúng ta hay không? Thư ký thấy mọi người đều đã đi hết, nhỏ giọng hỏi.
Ngải Lâm sắc mặt cứng đờ, trong lòng cũng có chút bối rối, nhưng vẫn lại là ngạnh cổ nói: Sợ cái gì, chúng ta lại không có làm sai cái gì, quy tắc công ty vốn là như vậy, chúng ta chỉ là dựa theo quy định mà làm việc. Cô yên tâm đi, chuyện này tôi đây sẽ chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến cô.
Cảm ơn chị Ngải Lâm. Thư ký kia nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Ngải Lâm thấy ngầm cắn răng. Người ta đã nói như vậy cô ta cũng không có biện pháp, dù sao thư ký là cô ta kêu đến, chuyện này cũng là nên để cô ta chịu trách nhiệm, cho dù muốn đổi lỗi cho người khác cũng làm không được, sao lại không khách khí một chút, còn có thể để cho cô thư ký nhớ kỹ chính mình là tốt.
Hai người tới lầu 27, còn chưa về tới trên vị trí ngồi xuống, Bùi Tĩnh liền kêu Ngải Lâm đi vào.
Trong văn phòng Phó tổng, Bùi Tĩnh đang đứng cạnh cửa sổ, đầu óc còn đang suy nghĩ phản ứng vừa rồi của Tần Như Ngọc.
Năm năm qua đi, nha đầu kia quả thật trở nên khác đi rất nhiều rồi.
Phó tổng người tìm tôi? Ngải Lâm lên tiếng ngắt suy nghĩ của Bùi Tĩnh.
Bùi Tĩnh xoay người, ánh mắt trầm trầm nhìn cô ta: Chuyện như vậy về sau tôi không nghĩ muốn lại nhìn đến.
Tôi...
Thư ký Ngải, cô nên là biết tôi nói là cái gì. Về sau lại gây ra loại truyện cười này, tôi cũng chỉ có thể mời cô rời đi rồi.
Tôi... Tôi biết rõ, tôi đảm bảo về sau hẳn không tái phạm. Ngải Lâm cúi đầu, nhỏ giọng nói, trong lòng bối rối cực kỳ.
Cái gì dựa theo quy tắc làm việc loại chuyện này, hiện tại xem ra là không thể nói rồi. Là cô ta ngu ngốc, Tần Như Ngọc dù nói thế nào cũng là người của Tần gia, Bùi Tĩnh khẳng định muốn che chở.
Như là nhìn thấu tâm tư của cô ta, Bùi Tĩnh lạnh giọng nói: Thư ký Ngải, cô có biết tôi chán ghét nhất chính là người đùa giỡn tâm tư. Tôi từ lúc mười một tuổi liền quen biết Tần Như Ngọc, đến bây giờ tổng cộng mười năm. Tính tình của cô ấy như thế nào, tôi rất rõ ràng.
Về sau, không cần đem những cái tâm tư này của cô đặt ở trên người cô ấy, cũng không cần đặt ở trên người bất luận kẻ nào. Làm tốt bổn phận của cô, Hợp Hán hẳn không bạc đãi cô. Bùi Tĩnh nhìn cô ta, trầm mặc một phen, tiếp tục nói, Công việc của tôi quả thật có điểm nặng nề, lại thông báo tuyển dụng một thư ký, đến đây chia sẻ công việc của cô đi.
Chuyện này... Tôi lập tức đi làm. Ngải Lâm biết vậy chẳng làm, Bùi Tĩnh đây là rõ ràng muốn suy yếu chức quyền của cô ta mà.
Bất quá muốn tuyển người mà nói...
Ngải Lâm trong mắt chợt lóe sáng.
Em gái cô ta không phải vừa vặn có cơ hội rồi hả?
Người nọ chân mang giày Tây, cho dù mới hai mươi mốt tuổi, nhưng trầm ổn nội liễm, nghiêm mặt lên dáng vẻ nghiêm túc dị thường.
Bùi phó tổng! Vị kia tiểu thư ký kia nhìn đến Bùi Tĩnh, liền cùng nhìn đến cứu tinh một dạng, vội vàng chạy đến phía sau cậu núp vào.
Dáng vẻ kia giống như là có người yếu hại cô ta.
Bùi Tĩnh lạnh lùng nhìn về phía trước, mâu quang đảo qua Ngải Lâm té trên mặt đất, mày kìm lòng không được nhíu một phen.
Phó tổng cứu tôi, bọn hắn muốn giết tôi. Mặt tôi đau quá... Hu hu hu... Mặt tôi có phải bị hủy đi rồi hay không? Ngải Lâm bụm mặt té trên mặt đất, đau đến lăn lộn.
Cô đừng nói bậy, tia laser hẳn không đối với cô tạo thành bất luận cái uy hiếp gì, cô cũng đừng hướng trên thân tôi hắt nước bẩn! A Thu sư tỷ còn chưa nói xong, đã bị Bùi Tĩnh lạnh lùng nhìn thoáng qua, sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
Tất cả trong đám sư huynh đệ, thì cái tên tiểu tử thối này lực sát thương rất mạnh. Bọn họ cũng không dám trêu chọc.
Tần Như Ngọc. Bùi Tĩnh đem ánh mắt rơi vào trên người Tần Như Ngọc, nhàn nhạt nhìn cô, giống như đang đợi cô giải thích.
Toàn bộ chuyện này, cực kỳ rõ ràng đều là nha đầu kia dẫn tới.
Tần Như Ngọc lúc Bùi Tĩnh xuất hiện một khắc kia cũng đã trốn ở phía sau các sư huynh, lúc này cũng chỉ là thò ra nửa cái đầu nhìn bọn họ.
Đã cách năm năm, đây là Bùi Tĩnh lần đầu tiên kêu tên cô đi? Cũng là Bùi Tĩnh lần đầu tiên nói chuyện với cô.
Cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, bọn họ năm năm sau lần đầu tiên nói chuyện với nhau, lại dưới tình huống như vậy nói chuyện.
Em không biết. Tần Như Ngọc lớn tiếng nói, một vẻ lợn chết không sợ phỏng nước sôi.
Cô là không biết, vì cái gì Ngải Lâm muốn nhằm vào cô như vậy. Cô cũng không biết, Bùi Tĩnh vì cái gì không muốn cho cô ở lại trên tầng lầu trong văn phòng nhỏ giống cái cùng ngục giam kia. Cô càng không biết, cậu như vậy đến đây lần đầu gọi tên cô, có phải lại muốn cùng cô nói, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt tôi hay không.
Cô chẳng qua là muốn chăm chỉ làm việc, tới cùng chọc tới người nào rồi!
Tần Như Ngọc càng nghĩ càng ủy khuất, đôi mắt từ từ phiếm hồng, cuống quít cúi đầu.
Bùi phó tổng, Như Ngọc của chúng tôi tới cùng làm sai cái gì? Con bé ở bên này muốn cùng chúng tôi trao đổi cũng phải tới tới lui lui chạy qua chạy lại, di chuyển thẳng lên đây làm việc thì có làm sao? A Thu sư tỷ không thể chịu được tiểu sư muội ủy khuất như vậy, thay cô bất bình nói.
Mà còn, tiểu sư muội đều nói sẽ xin. Cái cô thư ký này của cậu làm việc kiểu gì vậy, một chút việc nhỏ như vậy đều đã làm không xong. Các người có biết hay không, các người lãng phí bao nhiêu thời gian của chúng tôi? Quách Bàn Tử ôm một đống lớn đồ vật, vừa nói một bên lôi ra bên ngoài thứ gì đó, Còn làm phiền, có tin tôi đem tầng lầu này của cậu cho bùng nổ luôn hay không!
Sư huynh. Bùi Tĩnh chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương thình thịch nhảy dựng.
Tô Thi Thi bọn họ không rõ, Bùi Tĩnh sau khi lớn lên tính tình sao lại cùng với trước đây hoàn toàn khác biệt. Đó là bởi vì bọn họ không biết, Bùi Tĩnh tại sở nghiên cứu tiếp xúc những người này, mỗi một người đều đã so với cậu càng có thể gây chuyện hơn. Cậu cảm thấy được, cậu dù sao cũng phải cùng người khác khác biệt...
Cậu biết, cái vị sư huynh béo này nói muốn bùng nổ tầng lầu, vậy tuyệt đối làm được.
Bùi phó tổng, tôi chỉ là theo trình tự làm việc, nhưng Tần tiểu thư không phối hợp với tôi, tôi cũng không biết tới cùng có chỗ nào để cho cô ấy bất mãn, kết quả chuyện nháo thành cái dạng này. Ngải Lâm quỳ rạp trên mặt đất, bụm mặt khóc nói.
Trình tự quy tắc là chết, người là sống. Cô chẳng lẽ không biến báo (dựa theo tình hình khách nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc) à? Còn nữa, tôi xem cô rõ ràng là đang nhằm vào Tần sư muội của chúng tôi. A Thu nói.
Không sai, cô ta mới vừa mới nhìn đến chúng tôi lại vẫn khách khách khí khí, nhìn đến Tần sư muội thái độ lập tức liền thay đổi. Còn đang ăn cái gì vị sư huynh kia hàm hồ nói.
Tôi không có. Ngải Lâm ủy khuất hô.
Dù sao mặt đã mất hết, cũng không sợ nhiệt náo càng khó coi. Cực tức này, cô ta nuốt không trôi.
Cô đều đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi...
Được rồi! Bùi Tĩnh nhíu mày nói, nhìn thoáng qua vị thư ký trốn ở bên cạnh kia.
Vị thư ký kia thấy thế, khẩn trương chạy đến bên người Ngải Lâm đỡ cô ta đứng lên
Bùi Tĩnh vẫn như cũ nhìn Tần Như Ngọc, bình tĩnh hỏi han: Em không nghĩ muốn đi văn phòng bên kia làm việc?
Tần Như Ngọc do dự một chút, gật gật đầu: Không sai.
Trước cô vẫn cảm thấy có thể cách cậu càng gần càng tốt, nhưng từ hôm qua nhìn đến người phụ nữ kia bắt đầu cô liền hiểu rõ rồi. Có một số việc, cô liền tính cố gắng thế nào cũng làm không được.
Cho nên, cách anh gần như thế thì lại có thể thế nào? Vẫn như cũ không thể đem lòng cục đá như cậu làm nóng lên rồi.
Bùi Tĩnh trầm trầm đã quên liếc mắt nhìn cô một cái, nói: Đi làm thủ tục đi. Hi vọng không cần lại xuất hiện loại chuyện này, chẳng thế thì đi phòng tài vụ lĩnh lương rời đi đi.
Bùi Tĩnh nói xong liền xoay người hướng tới thang máy đi đến.
Tần Như Ngọc mạnh cắn môi, nhìn bóng lưng cậu rời đi, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Sư muội... A Thu sư tỷ ôm lấy bờ vai cô, không biết phải an ủi như thế nào.
Bọn họ cũng đều biết tình cảm của Tần Như Ngọc đối Bùi Tĩnh. Thế nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, bọn họ nhìn cũng chỉ có thể lo lắng suông.
Muo9ij không sao. Sư tỷ, về sau chúng ta lại có thể cùng nhau làm việc, liền giống lúc chúng ta ở sở nghiên cứu một dạng. Tần Như Ngọc nặn ra một nụ cười tươi tắn, lôi kéo tay sư huynh sư tỷ đi vào trong, Mặc kệ bọn họ, chúng ta làm việc của chúng ta.
Muội có thể nghĩ như vậy liền tốt rồi. Chúng ta ở trong này tiêu diêu tự tại, muội yên tâm đi, về sau nơi này ai cũng không dám ức hiếp muội.
Một đám quái nhân khoa học cứ như vậy đi tới, Ngải Lâm vốn dĩ lại vẫn bụm mặt, bỗng nhiên cảm giác trên mặt không đau rồi.
Cô ta khẩn trương bò dậy, tiến đến cửa thủy tinh nhìn một phen, phát hiện trên mặt hoàn bình thường không tổn hao gì, từ đầu chuyện gì đều không có.
Đây là có chuyện gì? Ngải Lâm nhẹ nhàng thở ra, đồng thời càng thêm nghi hoặc khó hiểu.
Cô ta vừa mới rõ ràng đau đến đều nhanh ngất đi thôi.
Chị Ngải Lâm, vừa rồi cái vị nữ tiến sĩ kia nói, cái này giống như hẳn không đối nhân thể tạo thành thương tổn. Cùng cô ta lên đây một vị thư ký chạy đến nhỏ giọng nói.
Ngải Lâm sắc mặt liền thay đổi, trên mặt một trận hết tái xanh lại hồng, thật- xấu hổ.
Cô ta biết chính mình bị người ta đùa giỡn rồi! Cô ta chưa từng có giống hôm nay lúng quá như vậy!
Chị Ngải Lâm, chị nói Bùi phó tổng có thể trừng phạt chúng ta hay không? Thư ký thấy mọi người đều đã đi hết, nhỏ giọng hỏi.
Ngải Lâm sắc mặt cứng đờ, trong lòng cũng có chút bối rối, nhưng vẫn lại là ngạnh cổ nói: Sợ cái gì, chúng ta lại không có làm sai cái gì, quy tắc công ty vốn là như vậy, chúng ta chỉ là dựa theo quy định mà làm việc. Cô yên tâm đi, chuyện này tôi đây sẽ chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến cô.
Cảm ơn chị Ngải Lâm. Thư ký kia nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Ngải Lâm thấy ngầm cắn răng. Người ta đã nói như vậy cô ta cũng không có biện pháp, dù sao thư ký là cô ta kêu đến, chuyện này cũng là nên để cô ta chịu trách nhiệm, cho dù muốn đổi lỗi cho người khác cũng làm không được, sao lại không khách khí một chút, còn có thể để cho cô thư ký nhớ kỹ chính mình là tốt.
Hai người tới lầu 27, còn chưa về tới trên vị trí ngồi xuống, Bùi Tĩnh liền kêu Ngải Lâm đi vào.
Trong văn phòng Phó tổng, Bùi Tĩnh đang đứng cạnh cửa sổ, đầu óc còn đang suy nghĩ phản ứng vừa rồi của Tần Như Ngọc.
Năm năm qua đi, nha đầu kia quả thật trở nên khác đi rất nhiều rồi.
Phó tổng người tìm tôi? Ngải Lâm lên tiếng ngắt suy nghĩ của Bùi Tĩnh.
Bùi Tĩnh xoay người, ánh mắt trầm trầm nhìn cô ta: Chuyện như vậy về sau tôi không nghĩ muốn lại nhìn đến.
Tôi...
Thư ký Ngải, cô nên là biết tôi nói là cái gì. Về sau lại gây ra loại truyện cười này, tôi cũng chỉ có thể mời cô rời đi rồi.
Tôi... Tôi biết rõ, tôi đảm bảo về sau hẳn không tái phạm. Ngải Lâm cúi đầu, nhỏ giọng nói, trong lòng bối rối cực kỳ.
Cái gì dựa theo quy tắc làm việc loại chuyện này, hiện tại xem ra là không thể nói rồi. Là cô ta ngu ngốc, Tần Như Ngọc dù nói thế nào cũng là người của Tần gia, Bùi Tĩnh khẳng định muốn che chở.
Như là nhìn thấu tâm tư của cô ta, Bùi Tĩnh lạnh giọng nói: Thư ký Ngải, cô có biết tôi chán ghét nhất chính là người đùa giỡn tâm tư. Tôi từ lúc mười một tuổi liền quen biết Tần Như Ngọc, đến bây giờ tổng cộng mười năm. Tính tình của cô ấy như thế nào, tôi rất rõ ràng.
Về sau, không cần đem những cái tâm tư này của cô đặt ở trên người cô ấy, cũng không cần đặt ở trên người bất luận kẻ nào. Làm tốt bổn phận của cô, Hợp Hán hẳn không bạc đãi cô. Bùi Tĩnh nhìn cô ta, trầm mặc một phen, tiếp tục nói, Công việc của tôi quả thật có điểm nặng nề, lại thông báo tuyển dụng một thư ký, đến đây chia sẻ công việc của cô đi.
Chuyện này... Tôi lập tức đi làm. Ngải Lâm biết vậy chẳng làm, Bùi Tĩnh đây là rõ ràng muốn suy yếu chức quyền của cô ta mà.
Bất quá muốn tuyển người mà nói...
Ngải Lâm trong mắt chợt lóe sáng.
Em gái cô ta không phải vừa vặn có cơ hội rồi hả?
/771
|