Trên lối đi nhỏ có vẻ trống vắng, Bùi Tĩnh cảm thấy được chính mình cùng Hỗ Sĩ Minh vừa rời đi kia một dạng, đều là một kẻ đơn phương đáng thương chỉ có thể trốn ở góc phòng rình coi người mình thầm thương.
Hỗ Sĩ Minh yêu Tô Thi Thi yêu đến không có biện pháp tiếp tục đường đường chính chính đứng ở trước mặt cô. Mà cậu - -
Bùi Tĩnh khóe miệng lộ ra quét xuống tươi cười châm chọc.
Cậu thậm chí so với Hỗ Sĩ Minh cũng không bằng. Hỗ Sĩ Minh có thể liều lĩnh yêu Tô Thi Thi, có thể hướng toàn bộ thế giới tuyên bố anh ta yêu cô. Mà cậu, không được.
Cậu chỉ có thể đem phần tình cảm này yên lặng ghi ở trong lòng, đến tiết lộ một chút cũng không dám. Nếu không phải trước bị Tần Như Ngọc vạch trần, chỉ sợ trên cái thế giới này chỉ có tự thân cậu biết.
Nhưng cậu cũng là thấy may mắn. Ít nhất, nếu cậu muốn gặp Tô Thi Thi, khi nào thì cũng đều có thể nhìn thấy.
"Nếu chị biết anh ta vì chị làm những cái này, sẽ vui vẻ sao? Có lẽ, sẽ khổ sở đi." Bùi Tĩnh nhìn phương hướng Hỗ Sĩ Minh đang đi xa, thì thào tự nói.
Nếu Tô Thi Thi biết Hỗ Sĩ Minh làm toàn bộ những chuyện, sẽ phải đối với anh ta có chỗ áy náy.
Cậu lấy di động nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến hai chân dần dần vô cảm, mới soạn một đoạn ghi âm, gửi cho Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi có quyền lợi được biết. Nếu cô là sau nhiều năm nữa mới biết được Hỗ Sĩ Minh làm những chuyện kia, khả năng lại có tiếc nuối.
Cho nên, Bùi Tĩnh vẫn lại là lựa chọn nói hết mọi chuyện cho cô.
"Anh đang gửi tin tức cho thím Thi Thi sao?" Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng trầm thấp.
Bùi Tĩnh nghe đến thanh âm kia liền theo bản năng nhíu mày, tay nắm chặt điện thoại, nhét vào trong túi áo.
Tần Như Ngọc nhìn đến động tác của cậu, tâm rút rút, nhưng vẫn lại là nặng ra một nụ cười tươi tắn.
Vài năm nay, nhất là gần một năm qua, thái độ của cậu đối với cô bé vẫn đều là như vậy. Cô bé sớm đã thành thói quen.
"Bùi Tĩnh, anh đem việc làm của chú Hỗ đều đã nói cho thím biết sao?" Tần Như Ngọc không chuyện nói nhảm.
Bùi Tĩnh nhíu mày. Đối với cậu mà nói, Tô Thi Thi chính là nghịch lân của cậu, người nào đều đã không cho phép tùy ý nhắc tới. Nhưng nghĩ đến tính tình của nha đầu này, cậu nhóc cảm thấy được có chút muốn nói vẫn lại là phải nói rõ ràng.
"Em nên là biết tôi từ nhỏ đã bị bắt học trường học nội trú ở nước ngoài, mãi đến mười tuổi mới về nước." Bùi Tĩnh nói.
Tần Như Ngọc gật gật đầu, không biết cậu vì cái gì bỗng nhiên nhắc đến cái này.
Bùi Tĩnh trái lại tự nói: "Tôi là người không thơ ấu. Lúc người khác còn đang trong vòng ty yêu thương của cha mẹ thời điểm, tôi đã học tập phải làm như thế nào sinh tồn trong hoàn cảnh xa lạ."
Trước mắt cậu giống như hiện ra đoạn thời gian trong cuộc đời của cậu cô độc nhất bất lực nhất kia. Mỗi lần nhớ tới, liền cảm thấy được rất lạnh.
"Em nên là nghe nói qua tôi trước kia tính cách có bao nhiêu vô liêm sỉ khốn kiếp. Lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu mình, thiếu chút nữa đem chị ấy chọc tức chết. Ngày đó, chị ấy đánh tôi."
Bùi Tĩnh nhớ tới chuyện lúc ban đầu, trên mặt hiện lên quét xuống ý cười: "Đó là tôi lớn như vậy, lần đầu tiên bị người đánh. Tôi rất tức giận, nhưng ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt chị dâu tôi hồng hồng, đang vì tôi khổ sở."
"Tôi khi đó mới biết được, thì ra, người nhà quan tâm còn có thể như vậy."
Bùi Tĩnh nhìn về phía Tần Như Ngọc, nói: "Tôi từ khi về nước liền vẫn ở bên cạnh chị dâu. Anh tôi bề bộn nhiều việc, cũng không có bao nhiêu thời gian quản tôi. Toàn bộ sinh hoạt của tôi đều là do chị dâu tôi phụ trách."
"Là chị ấy theo giúp tôi bình yên vượt qua thân thế tôi khó có thể chấp nhận. Là chị ấy để cho tất cả mọi người bình tĩnh đối mặt mẹ tôi ghét bỏ, là chị ấy bảo toàn tự tôn của tôi. Cũng là chị ấy che chở tôi, không cho tôi đi vì tôi không muốn đi Hỗ gia."
"Tần Như Ngọc, em từ nhỏ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, em vĩnh viễn sẽ không biết, có người chân chính quan tâm yêu thương mình là cái gì tư vị."
"Cho nên, tôi cực kỳ yêu chị dâu tôi. Không phải là tình yêu đôi lứa, chỉ là vì, chị ấy là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi."
Bùi Tĩnh dơ tay, ôn nhu xoa tóc Tần Như Ngọc: "Nha đầu, em còn nhỏ, không cần tham dự vào cuộc sống của tôi. Tôi có quá nhiều việc cần hoàn thành, thật sự không rảnh theo chơi với em."
"Về sau, không cần lại đi theo tôi rồi." Bùi Tĩnh nói xong, xoay người, vững vàng đi về phía trước.
Tần Như Ngọc ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như đang chìm vào khoảnh khắc vừa rồi khi cậu xoa tóc chính mình trong nháy mắt đó.
Tốt đẹp như thế, không chân thật như thế. Hai người bọn họ từ khi quen biết tới nay vẫn cãi nhau ầm ĩ, chưa từng có giống vừa rồi như vậy hòa bình quá.
"Bùi Tĩnh!" Tần Như Ngọc phản ứng kịp thời điểm, phát hiện chính mình đã đuổi theo rồi.
Cô bé giữ chặt tay áo Bùi Tĩnh, quật cường nhìn cậu: "Em nhận lỗi với anh, em không nên nói tình cảm của anh đối với thím Thi Thi như vậy. Bùi Tĩnh..."
Tần Như Ngọc cắn răng, nổi lên dũng khí nói: "Anh có thể không chấp nhận em, nhưng mà có thể không cần đem em tách ra khỏi thế giới của anh hay không? Có đáng giá hay không, em tự mình biết."
"Em biết em tuổi còn nhỏ, anh yên tâm, em cái gì đều sẽ không làm. Em sẽ chờ chính mình từ từ lớn lên..."
Tần Như Ngọc càng nói càng sốt ruột, cả chính mình cũng không biết chính mình đang nói cái gì. Nhưng cô bé thật sự bị câu nói kia của Bùi Tĩnh "Về sau không cần lại đi theo tôi" dọa u mê.
"Tần Như Ngọc." Bùi Tĩnh nhíu mày, không rõ nha đầu kia làm sao có thể cố chấp như thế, "Em là muốn học theo thím trẻ của em sao?"
Cậu nhóc nói thím trẻ đương nhiên là chỉ Ôn Ngọc. Bọn họ những người thân bằng hảo hữu này trong lúc đó đều biết, Ôn Ngọc người nhát gan bướng bỉnh kia vụng trộm theo Tần Phong năm năm.
Tần Như Ngọc cắn môi, cúi đầu không nói lời nào.
Cô bé không muốn làm Ôn Ngọc. Cô bé cũng không có vận số tốt như thím trẻ của mình vậy, đi theo năm năm, người kia cũng thích chính mình.
Cô bé đối với Bùi Tĩnh một chút nắm chắc đều không có. Nhưng người Tần gia cho tới bây giờ đều là chọn trúng người nào liền là người đó, gia đình của cô bé giáo dục như thế, trong cuộc đời của cô bé cho tới bây giờ liền không có "Trên đường thay đổi người" cái từ này.
"Tôi biết rõ." Bùi Tĩnh nhìn bộ dáng cô bé cúi đầu không nói, trầm mặc một hồi lâu, nhàn nhạt nói.
Tần Như Ngọc ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu nhóc rời đi, đôi mắt từ từ phiếm hồng.
"Tới cùng là có đồng ý cho em theo anh không!" Tần Như Ngọc rất đau lòng.
Nếu Bùi Tĩnh đích thực không cho cô bé cùng đi, vậy cô lại vẫn thật không dám trêu chọc cậu không vui. Chẳng thế thì cậu chạy mất làm sao bây giờ!
Từ lần trước Bùi Tĩnh ở Tần gia bị cha mẹ cô bé vây xem về sau, đã trốn cô bé trốn đến bây giờ rồi.
"Không quan hệ, chỉ cần để cho anh ấy không chán ghét mình là được." Tần Như Ngọc trong lòng âm thầm có quyết định.
Mẹ cô bé đã nói, con gái muốn tự trọng muốn rụt rè, càng phải có tu dưỡng có khí chất. Như vậy mới có thể có đầy đủ tư cách đi đạt được người trong lòng yêu.
Tần Như Ngọc trong mắt hiện lên quét xuống kiên định.
"Em hẳn không cứ như vậy buông tha!"
Cô bé chậm chạp, hướng tới phòng bệnh đi đến. Cô bé vốn là nghe được thí trẻ của cô bé tiến vào bệnh viện mới chạy tới thăm, gặp được Bùi Tĩnh chỉ là trùng hợp.
Giống như có Bùi Tĩnh ở trong không gian, cô bé liền tự mang "Hệ thống ra đa". Chỉ cần cậu nhóc vừa xuất hiện, cô bé có thể phát hiện tín hiệu của cậu.
Khả năng này trước giờ đều rất cao, cô bé cũng không có biện pháp.
Bên ngoài bệnh viện, Hỗ Sĩ Minh vừa ra tới liền có đám anh em của Hồng gia đường đón chào.
"Hỗ gia, nhị thiếu tỉnh lại vẫn ầm ĩ muốn gặp người." Một vị tiểu đệ bày xuất một cái ipad.
Ipad chính đang mở trò chuyện video, Hỗ Sĩ Minh mặt vừa xuất hiện ở trong màn ảnh, đầu bên kia Hồng Tinh Huy vừa thấy đã bắt đầu chửi ầm lên.
"Hỗ Sĩ Minh anh cái con chó đốn mạt, anh vậy mà giở thủ đoạn với tôi!"
Hỗ Sĩ Minh lẳng lặng nhìn, ánh mắt từ bình tĩnh chậm rãi biến thành hung ác nham hiểm: "Tôi nghĩ đến cậu chết qua một lần, sẽ học ngoan ngoãn một chút."
Anh ta dừng một chút, khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh: "Nếu như vậy, vậy thì trở lại một lần đi."
"Anh... Anh có ý gì?" Hồng Tinh Huy biến sắc.
"Cậu cho là ý gì." Hỗ Sĩ Minh nói xong, liền đem ipad đưa cho thủ hạ, chui vào bên trong xe đã sớm mở cửa xe.
Đầu bên kia, Hồng Tinh Huy đã bắt đầu cầu xin tha thứ, một cái vẻ nói chính mình sai lầm rồi.
Hỗ Sĩ Minh cùng Hồng Hưng Nhiên phân tích không sai. Trải qua bản thân một lần chết đi sống lại này, hiện giờ Hồng Tinh Huy thật sự bị dọa thảm rồi.
Tính tình ương ngạnh cùng với biến thái, trong lòng vặn vẹo gì đó, làm sao có thể địch nổi với cái chết. Huống hồ, hắn cũng không phải thật sự tâm lý biến thái.
Hiện giờ, ở trong mắt Hồng Tinh Huy, Hỗ Sĩ Minh liền cùng Diêm Vương một dạng.
Hỗ Sĩ Minh tựa vào ở trên ghế sau, cũng không có đi để ý đến hắn. Khi xe chạy bình ổn trên đường thời điểm, di động của anh ta chấn động một cái, có tin tức tiến vào.
Lúc thấy dãy số khi đó, tim của anh ta mạnh nhảy lên một cái. Cho dù không có ghi chú, nhưng cái dãy số này ở trong lòng anh ta đã sớm thuộc làu.
"Cảm ơn." Nội dung tin ngắn cực kỳ ngắn gọn, chỉ có hai chữ. Không có kí tên, cũng không có những lời khác.
Nhưng Hỗ Sĩ Minh biết ai đã gửi tới.
Anh ta thu hồi điện thoại nhìn phía ngoài cửa sổ, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi tắn, trong lòng một phần gút mắt kia, giống như ở một khắc này, khoảnh khắc tiêu tán.
Mọi người sáng hảo. Thứ 7 bảy máu hảy về tim
Hỗ Sĩ Minh yêu Tô Thi Thi yêu đến không có biện pháp tiếp tục đường đường chính chính đứng ở trước mặt cô. Mà cậu - -
Bùi Tĩnh khóe miệng lộ ra quét xuống tươi cười châm chọc.
Cậu thậm chí so với Hỗ Sĩ Minh cũng không bằng. Hỗ Sĩ Minh có thể liều lĩnh yêu Tô Thi Thi, có thể hướng toàn bộ thế giới tuyên bố anh ta yêu cô. Mà cậu, không được.
Cậu chỉ có thể đem phần tình cảm này yên lặng ghi ở trong lòng, đến tiết lộ một chút cũng không dám. Nếu không phải trước bị Tần Như Ngọc vạch trần, chỉ sợ trên cái thế giới này chỉ có tự thân cậu biết.
Nhưng cậu cũng là thấy may mắn. Ít nhất, nếu cậu muốn gặp Tô Thi Thi, khi nào thì cũng đều có thể nhìn thấy.
"Nếu chị biết anh ta vì chị làm những cái này, sẽ vui vẻ sao? Có lẽ, sẽ khổ sở đi." Bùi Tĩnh nhìn phương hướng Hỗ Sĩ Minh đang đi xa, thì thào tự nói.
Nếu Tô Thi Thi biết Hỗ Sĩ Minh làm toàn bộ những chuyện, sẽ phải đối với anh ta có chỗ áy náy.
Cậu lấy di động nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến hai chân dần dần vô cảm, mới soạn một đoạn ghi âm, gửi cho Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi có quyền lợi được biết. Nếu cô là sau nhiều năm nữa mới biết được Hỗ Sĩ Minh làm những chuyện kia, khả năng lại có tiếc nuối.
Cho nên, Bùi Tĩnh vẫn lại là lựa chọn nói hết mọi chuyện cho cô.
"Anh đang gửi tin tức cho thím Thi Thi sao?" Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một giọng trầm thấp.
Bùi Tĩnh nghe đến thanh âm kia liền theo bản năng nhíu mày, tay nắm chặt điện thoại, nhét vào trong túi áo.
Tần Như Ngọc nhìn đến động tác của cậu, tâm rút rút, nhưng vẫn lại là nặng ra một nụ cười tươi tắn.
Vài năm nay, nhất là gần một năm qua, thái độ của cậu đối với cô bé vẫn đều là như vậy. Cô bé sớm đã thành thói quen.
"Bùi Tĩnh, anh đem việc làm của chú Hỗ đều đã nói cho thím biết sao?" Tần Như Ngọc không chuyện nói nhảm.
Bùi Tĩnh nhíu mày. Đối với cậu mà nói, Tô Thi Thi chính là nghịch lân của cậu, người nào đều đã không cho phép tùy ý nhắc tới. Nhưng nghĩ đến tính tình của nha đầu này, cậu nhóc cảm thấy được có chút muốn nói vẫn lại là phải nói rõ ràng.
"Em nên là biết tôi từ nhỏ đã bị bắt học trường học nội trú ở nước ngoài, mãi đến mười tuổi mới về nước." Bùi Tĩnh nói.
Tần Như Ngọc gật gật đầu, không biết cậu vì cái gì bỗng nhiên nhắc đến cái này.
Bùi Tĩnh trái lại tự nói: "Tôi là người không thơ ấu. Lúc người khác còn đang trong vòng ty yêu thương của cha mẹ thời điểm, tôi đã học tập phải làm như thế nào sinh tồn trong hoàn cảnh xa lạ."
Trước mắt cậu giống như hiện ra đoạn thời gian trong cuộc đời của cậu cô độc nhất bất lực nhất kia. Mỗi lần nhớ tới, liền cảm thấy được rất lạnh.
"Em nên là nghe nói qua tôi trước kia tính cách có bao nhiêu vô liêm sỉ khốn kiếp. Lần đầu tiên nhìn thấy chị dâu mình, thiếu chút nữa đem chị ấy chọc tức chết. Ngày đó, chị ấy đánh tôi."
Bùi Tĩnh nhớ tới chuyện lúc ban đầu, trên mặt hiện lên quét xuống ý cười: "Đó là tôi lớn như vậy, lần đầu tiên bị người đánh. Tôi rất tức giận, nhưng ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt chị dâu tôi hồng hồng, đang vì tôi khổ sở."
"Tôi khi đó mới biết được, thì ra, người nhà quan tâm còn có thể như vậy."
Bùi Tĩnh nhìn về phía Tần Như Ngọc, nói: "Tôi từ khi về nước liền vẫn ở bên cạnh chị dâu. Anh tôi bề bộn nhiều việc, cũng không có bao nhiêu thời gian quản tôi. Toàn bộ sinh hoạt của tôi đều là do chị dâu tôi phụ trách."
"Là chị ấy theo giúp tôi bình yên vượt qua thân thế tôi khó có thể chấp nhận. Là chị ấy để cho tất cả mọi người bình tĩnh đối mặt mẹ tôi ghét bỏ, là chị ấy bảo toàn tự tôn của tôi. Cũng là chị ấy che chở tôi, không cho tôi đi vì tôi không muốn đi Hỗ gia."
"Tần Như Ngọc, em từ nhỏ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, em vĩnh viễn sẽ không biết, có người chân chính quan tâm yêu thương mình là cái gì tư vị."
"Cho nên, tôi cực kỳ yêu chị dâu tôi. Không phải là tình yêu đôi lứa, chỉ là vì, chị ấy là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi."
Bùi Tĩnh dơ tay, ôn nhu xoa tóc Tần Như Ngọc: "Nha đầu, em còn nhỏ, không cần tham dự vào cuộc sống của tôi. Tôi có quá nhiều việc cần hoàn thành, thật sự không rảnh theo chơi với em."
"Về sau, không cần lại đi theo tôi rồi." Bùi Tĩnh nói xong, xoay người, vững vàng đi về phía trước.
Tần Như Ngọc ngơ ngác đứng tại chỗ, giống như đang chìm vào khoảnh khắc vừa rồi khi cậu xoa tóc chính mình trong nháy mắt đó.
Tốt đẹp như thế, không chân thật như thế. Hai người bọn họ từ khi quen biết tới nay vẫn cãi nhau ầm ĩ, chưa từng có giống vừa rồi như vậy hòa bình quá.
"Bùi Tĩnh!" Tần Như Ngọc phản ứng kịp thời điểm, phát hiện chính mình đã đuổi theo rồi.
Cô bé giữ chặt tay áo Bùi Tĩnh, quật cường nhìn cậu: "Em nhận lỗi với anh, em không nên nói tình cảm của anh đối với thím Thi Thi như vậy. Bùi Tĩnh..."
Tần Như Ngọc cắn răng, nổi lên dũng khí nói: "Anh có thể không chấp nhận em, nhưng mà có thể không cần đem em tách ra khỏi thế giới của anh hay không? Có đáng giá hay không, em tự mình biết."
"Em biết em tuổi còn nhỏ, anh yên tâm, em cái gì đều sẽ không làm. Em sẽ chờ chính mình từ từ lớn lên..."
Tần Như Ngọc càng nói càng sốt ruột, cả chính mình cũng không biết chính mình đang nói cái gì. Nhưng cô bé thật sự bị câu nói kia của Bùi Tĩnh "Về sau không cần lại đi theo tôi" dọa u mê.
"Tần Như Ngọc." Bùi Tĩnh nhíu mày, không rõ nha đầu kia làm sao có thể cố chấp như thế, "Em là muốn học theo thím trẻ của em sao?"
Cậu nhóc nói thím trẻ đương nhiên là chỉ Ôn Ngọc. Bọn họ những người thân bằng hảo hữu này trong lúc đó đều biết, Ôn Ngọc người nhát gan bướng bỉnh kia vụng trộm theo Tần Phong năm năm.
Tần Như Ngọc cắn môi, cúi đầu không nói lời nào.
Cô bé không muốn làm Ôn Ngọc. Cô bé cũng không có vận số tốt như thím trẻ của mình vậy, đi theo năm năm, người kia cũng thích chính mình.
Cô bé đối với Bùi Tĩnh một chút nắm chắc đều không có. Nhưng người Tần gia cho tới bây giờ đều là chọn trúng người nào liền là người đó, gia đình của cô bé giáo dục như thế, trong cuộc đời của cô bé cho tới bây giờ liền không có "Trên đường thay đổi người" cái từ này.
"Tôi biết rõ." Bùi Tĩnh nhìn bộ dáng cô bé cúi đầu không nói, trầm mặc một hồi lâu, nhàn nhạt nói.
Tần Như Ngọc ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu nhóc rời đi, đôi mắt từ từ phiếm hồng.
"Tới cùng là có đồng ý cho em theo anh không!" Tần Như Ngọc rất đau lòng.
Nếu Bùi Tĩnh đích thực không cho cô bé cùng đi, vậy cô lại vẫn thật không dám trêu chọc cậu không vui. Chẳng thế thì cậu chạy mất làm sao bây giờ!
Từ lần trước Bùi Tĩnh ở Tần gia bị cha mẹ cô bé vây xem về sau, đã trốn cô bé trốn đến bây giờ rồi.
"Không quan hệ, chỉ cần để cho anh ấy không chán ghét mình là được." Tần Như Ngọc trong lòng âm thầm có quyết định.
Mẹ cô bé đã nói, con gái muốn tự trọng muốn rụt rè, càng phải có tu dưỡng có khí chất. Như vậy mới có thể có đầy đủ tư cách đi đạt được người trong lòng yêu.
Tần Như Ngọc trong mắt hiện lên quét xuống kiên định.
"Em hẳn không cứ như vậy buông tha!"
Cô bé chậm chạp, hướng tới phòng bệnh đi đến. Cô bé vốn là nghe được thí trẻ của cô bé tiến vào bệnh viện mới chạy tới thăm, gặp được Bùi Tĩnh chỉ là trùng hợp.
Giống như có Bùi Tĩnh ở trong không gian, cô bé liền tự mang "Hệ thống ra đa". Chỉ cần cậu nhóc vừa xuất hiện, cô bé có thể phát hiện tín hiệu của cậu.
Khả năng này trước giờ đều rất cao, cô bé cũng không có biện pháp.
Bên ngoài bệnh viện, Hỗ Sĩ Minh vừa ra tới liền có đám anh em của Hồng gia đường đón chào.
"Hỗ gia, nhị thiếu tỉnh lại vẫn ầm ĩ muốn gặp người." Một vị tiểu đệ bày xuất một cái ipad.
Ipad chính đang mở trò chuyện video, Hỗ Sĩ Minh mặt vừa xuất hiện ở trong màn ảnh, đầu bên kia Hồng Tinh Huy vừa thấy đã bắt đầu chửi ầm lên.
"Hỗ Sĩ Minh anh cái con chó đốn mạt, anh vậy mà giở thủ đoạn với tôi!"
Hỗ Sĩ Minh lẳng lặng nhìn, ánh mắt từ bình tĩnh chậm rãi biến thành hung ác nham hiểm: "Tôi nghĩ đến cậu chết qua một lần, sẽ học ngoan ngoãn một chút."
Anh ta dừng một chút, khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh: "Nếu như vậy, vậy thì trở lại một lần đi."
"Anh... Anh có ý gì?" Hồng Tinh Huy biến sắc.
"Cậu cho là ý gì." Hỗ Sĩ Minh nói xong, liền đem ipad đưa cho thủ hạ, chui vào bên trong xe đã sớm mở cửa xe.
Đầu bên kia, Hồng Tinh Huy đã bắt đầu cầu xin tha thứ, một cái vẻ nói chính mình sai lầm rồi.
Hỗ Sĩ Minh cùng Hồng Hưng Nhiên phân tích không sai. Trải qua bản thân một lần chết đi sống lại này, hiện giờ Hồng Tinh Huy thật sự bị dọa thảm rồi.
Tính tình ương ngạnh cùng với biến thái, trong lòng vặn vẹo gì đó, làm sao có thể địch nổi với cái chết. Huống hồ, hắn cũng không phải thật sự tâm lý biến thái.
Hiện giờ, ở trong mắt Hồng Tinh Huy, Hỗ Sĩ Minh liền cùng Diêm Vương một dạng.
Hỗ Sĩ Minh tựa vào ở trên ghế sau, cũng không có đi để ý đến hắn. Khi xe chạy bình ổn trên đường thời điểm, di động của anh ta chấn động một cái, có tin tức tiến vào.
Lúc thấy dãy số khi đó, tim của anh ta mạnh nhảy lên một cái. Cho dù không có ghi chú, nhưng cái dãy số này ở trong lòng anh ta đã sớm thuộc làu.
"Cảm ơn." Nội dung tin ngắn cực kỳ ngắn gọn, chỉ có hai chữ. Không có kí tên, cũng không có những lời khác.
Nhưng Hỗ Sĩ Minh biết ai đã gửi tới.
Anh ta thu hồi điện thoại nhìn phía ngoài cửa sổ, chậm rãi lộ ra một nụ cười tươi tắn, trong lòng một phần gút mắt kia, giống như ở một khắc này, khoảnh khắc tiêu tán.
Mọi người sáng hảo. Thứ 7 bảy máu hảy về tim
/772
|