Xe đi sai đường rồi anh không biết sao? Tô Thi Thi liều mạng dùng ánh mắt ý bảo Bùi Dịch, lặng lẽ vươn tay nặng nề mà nhéo tay anh một.
Ngay sau đó, tay cô đã bị Bùi Dịch cầm, anh còn dùng tay ở trong lòng bàn tay cô gãi gãi.
Dám đùa giỡn em! Tô Thi Thi nổi giận.
Không đúng, nghĩ sai trọng điểm rồi!
Tô Thi Thi tiếp tục đưa mắt ra hiệu với anh, muốn để cho anh nhắc nhở lái xe phía trước một phen .
Bùi Dịch lại cho cô một ánh mắt ra hiệu an tâm, hướng cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào có thể ngán chết người .
Tô Thi Thi tim mạnh nhảy dựng, hai má chải quét liền bay lên quét xuống đỏ ửng.
Bị điện hôn mê...
Cô cẩn thận nhìn thần sắc Bùi Dịch , thấy anh thực không thèm để ý, nhìn anh cùng sự hiểu ngầm giữa bọn họ - -
Hẳn không là... Tô Thi Thi trong đầu hiện lên một ý niệm , chỉ cảm thấy tim thình thịch thình thịch nhảy dựng lên, tràn ngập vô hạn chờ mong.
Đúng lúc này, Ôn Ngọc ngồi ở đối diện ũng phát hiện tình huống không đúng.
Có phải đi sai phương hướng rồi hay không? Ôn Ngọc nhìn bên ngoài, Vừa rồi nơi đó phải chuyển hướng chứ ?
Dẫn đầu chính là nhóm người Tần Phong nhà cô. Bùi Dịch vẻ mặt tỉnh rụi nói.
Ôn Ngọc lập tức ngậm miệng, trong lòng lại sốt ruột hơn.
Đây nếu là thực đi sai chỗ chậm trễ giờ lành, Tần Phong có thể bị Bùi Dịch đánh chết hay không?
Cô muốn vụng trộm gửi cho Tần Phong một tin nhắn hỏi là tình huống gì, nhưng lại sợ ảnh hưởng anh lái xe.
Ngọc, đây, giúp bà nội nhìn xem ảnh chụp này như thế nào? Phương Ngọc Hoa trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, sợ Ôn Ngọc lo lắng ra cái vấn đề gì đây, lôi kéo cô liền tán gẫu qua chuyện.
Mấy vị phù dâu khác cũng theo sát tán gẫu .
Vì thế, trong xe hoa xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị. Chú rể cô dâu đoan chính ngồi ở trên chỗ, mà nhóm người phù dâu lại cùng bà nội cô dâu tán gẫu khí thế ngất trời.
Phúc lợi kết hôn cũng thật tốt quá. Tô Thi Thi tự giễu, thương cảm nhìn Bùi Dịch, cảm thấy được chính là siêu cấp muốn nói.
Bùi Dịch đau lòng kéo cô qua, tay vỗ nhẹ bụng cô, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được nói: Nếu không em trước ngủ một giấc?
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Anh đã thấy cô dâu nào trên đường đi kết hôn lại ngủ chưa? Sẽ bị người ta cười chết đó biết không?
Tuy Tô Thi Thi nghĩ như vậy, nhưng không bao lâu liền buồn ngủ, thế cho nên đường đi qua những đâu đều đã không thấy được.
Cho đến khi bên tai vang lên giọng nói của Bùi Dịch : Đến nơi rồi, anh xuống trước ôm em xuống xe, em không nên cử động.
Tô Thi Thi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng gật gật đầu. Thời điểm Bùi Dịch xuống xe ôm cô, tay cô ôm chặt cổ anh, nằm ở ngực anh.
Rất nhiều năm sau, Tô Thi Thi còn nhớ rõ một màn hôm nay.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, được Bùi Dịch thật cẩn thận ôm ra ngoài xe, ngẩng đầu nhìn lại, cả người đột nhiên liền lờ mờ, cảm giác như là ngã vào cảnh trong mơ .
Bọn họ không biết đến chỗ nào, trước mắt không phải là nhà ở ngoại ô của bọn họ, mà là một tòa Tứ Hợp Viện xa hoa.
Xe đứng ở trước cửa gỗ lớn của Tứ Hợp Viện. Hai cánh cửa gỗ lúc này rộng mở, được hoa hồng trắng trang điểm, thành hình cầu vòm.
Trên đường trải thảm đỏ liên tiếp kéo dài, đến một tòa đình viện xa hoa.
Tô Thi Thi ngơ ngác nhìn tòa đình viện trước mắt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Đây là cô tự mình thiết kế muốn tặng cho Bùi Dịch cái nhà kia! Là cô lúc trước, trước mặt người cả nước dùng sính lễ này cầu hôn Bùi Dịch.
Nó rõ ràng vẫn chỉ là một bản thiết kế trên giấy mà thôi, vậy mà giờ phút này chân thật xuất hiện trước mặt cô !
Tô Thi Thi vội vàng nhìn bốn phía, phát hiện nơi này đúng là lúc trước cô nhìn tới địa hình Bờ Hồ Nguyệt Nha kia.
Mình lúc trước không phải bán đi sao? Tô Thi Thi níu chặt áo cưới, trong lòng thì thào nói, có tia hoảng hốt.
Lúc trước sau khi Bùi Dịch bị bắt, cô liền đem mảnh đất này bán đi, chuyện xây nhà cũng bị hoãn lại, không nghĩ tới...
Sau khi em hướng anh cầu hôn, anh đã bắt đầu ở trong này xây dựng rồi. Sau khi em bán, anh nhờ Tần Phong tìm người mua bán cái tình diện để làm tạm tấm hóa đơn chuộc lại. Bùi Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Tô Thi Thi, cúi đầu ở bên tai cô thấp giọng nói.
Hóa đơn chuộc? Tô Thi Thi thiếu chút nữa không kìm được nói chuyện, cũng bất chấp cùng anh biện bạch chuyện người nào thổ lộ trước rồi.
Bùi Dịch chưa nói, vật liệu xây nhà cùng công nhân đều là viết hóa đơn nợ tới. Đoạn ân tình này, xem ra có chút lớn.
Thời điểm Tô Thi Thi bán lúc trước đều là ủy thác luật sư làm, cho nên cũng không biết nơi này kỳ thật đã sớm xây dựng phòng ốc rồi. Mà lúc này, nhìn tứ hợp viện vô cùng quen thuộc trước mặt, cô chỉ cảm thấy cảm xúc bắt đầu khởi động, có một cỗ cảm xúc khó có thể nói thành lời.
Khó trách trước đi sai đường Bùi Dịch một chút đều không nóng nảy, thì ra đã sớm chuẩn bị ở trong này bái đường!
Phu nhân. Lúc này, Tiểu Ưu đẩy xe lăn đến, cười nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi yên lặng nhìn thoáng qua xe lăn, thu lại biểu tình vừa rồi trên mặt, làm bộ bình tĩnh buông cổ Bùi Dịch ra.
Bùi Dịch ánh mắt ôn nhu có thể chảy ra nước, khom lưng đặt cô đến trên xe lăn, sau đó tiện phụ giúp cô tiến vào.
Khách khứa trên sân nhìn thấy cô dâu ngồi trên xe lăn đều là ngẩn ngơ, mọi người biểu tình đều có chút đặc sắc.
Tần Phong không biết từ nơi nào chạy đến, cầm trong tay một cây pháo mừng, cùng một người trẻ tuổi khác, hướng tới Tô Thi Thi bọn họ kéo vang.
Ruy bang bắn rực rỡ, vỗ tay sấm dậy.
Tô Thi Thi híp mắt, tim thùng thùng nhảy. Đến lúc này, cô mới thật sự có cảm giác chính mình phải lập gia đình.
Buổi hôn lễ này, đối với cô mà nói, là một cái nghi thức, lại càng là một lần tuyên thệ.
Thi Thi, cô thật xinh đẹp!
Bùi tổng, anh mặc trang phục nhà Đường thật đẹp trai!
Chú rễ cô dâu thật sự là trời sinh một đôi, quá xứng rồi...
Ven đường, các vị khách đã theo chân bọn họ chào hỏi. Tô Thi Thi lộ ra đẹp ngọt ngào tươi cười, trừ bỏ cười vẫn lại là cười, mặt đều nhanh cười đến cương rồi.
Rồi sau đó, cô bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn rồi.
Trong viện to như vậy, bốn phía đủ loại hoa cỏ, cây ăn quả. Mà ở giữa có một khối lớn mặt cỏ, xuân ý dào dạt.
Trong mặt cỏ, dùng cành hoa tươi xếp thành một sân khấu lớn, xa xa nhìn lại, giống như là sân khấu thời cổ một dạng, chỉ là đài này chỉ có ba bậc thang, cách mặt đất rất gần.
Tại đài trước mặt, cổng vòm hoa hồng mâm côi vĩ đại, tràn ngập không khí vui mừng.
Tô Thi Thi bọn họ lúc này dưới chân đi lên thảm đỏ, liền vẫn kéo dài đến cổng vòm trước mặt kia.
Tô Thi Thi được Bùi Dịch phụ giúp, mỗi lần đi lên phía trước nhiều mấy phân, liền nhiều một phần cảm giác mộng ảo.
Đồ ngốc, anh tới cùng chuẩn bị bao lâu. Tô Thi Thi chớp chớp mắt, nước mắt bức trở về, thân thể bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.
Em nghĩ muốn hôn lễ như thế nào ? Có một lần Bùi Dịch hỏi Tô Thi Thi.
Khi đó Tô Thi Thi đang xem một phim cổ trang, liền thuận miệng nói: Em muốn ở trên một cái đài như vậy bái thiên địa, để cho tất cả mọi người nhìn đến.
Mà hiện tại, cái đài kia còn di chuyển đến trước mặt cô. Thậm chí so với cái trên TV vẫn còn đẹp hơn rất nhiều.
Ù ù ù ... Đỉnh đầu truyền đến âm thanh vù vù .
Tô Thi Thi ngẩng đầu, chỉ nhìn đến bầu trời tung ra mưa cánh hoa. Tám cái máy bay không người lái lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ, bay lả tả tung ra đóa hoa.
Tô Thi Thi không biết chính mình là như thế nào xuống khỏi xe lăn, chỉ nhớ rõ Bùi Dịch ở trước đài ôm cô, từng bước một đi lên bậc thang. Anh mỗi một bước đều đã đi cực kỳ cẩn thận.
Tô Thi Thi rõ ràng cảm nhận được bắp thịt anh căng lên.
Anh cũng cực kỳ khẩn trương đi? Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.
Giờ lành đến, hai người bái thiên địa! Người chủ trì hôn lễ đứng ở phía trước, hướng về phía đám người la lớn.
Tô Thi Thi không khỏi toàn thân chấn động, đi qua đứng đối diện Bùi Dịch.
Ngay sau đó, tay cô đã bị Bùi Dịch cầm, anh còn dùng tay ở trong lòng bàn tay cô gãi gãi.
Dám đùa giỡn em! Tô Thi Thi nổi giận.
Không đúng, nghĩ sai trọng điểm rồi!
Tô Thi Thi tiếp tục đưa mắt ra hiệu với anh, muốn để cho anh nhắc nhở lái xe phía trước một phen .
Bùi Dịch lại cho cô một ánh mắt ra hiệu an tâm, hướng cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào có thể ngán chết người .
Tô Thi Thi tim mạnh nhảy dựng, hai má chải quét liền bay lên quét xuống đỏ ửng.
Bị điện hôn mê...
Cô cẩn thận nhìn thần sắc Bùi Dịch , thấy anh thực không thèm để ý, nhìn anh cùng sự hiểu ngầm giữa bọn họ - -
Hẳn không là... Tô Thi Thi trong đầu hiện lên một ý niệm , chỉ cảm thấy tim thình thịch thình thịch nhảy dựng lên, tràn ngập vô hạn chờ mong.
Đúng lúc này, Ôn Ngọc ngồi ở đối diện ũng phát hiện tình huống không đúng.
Có phải đi sai phương hướng rồi hay không? Ôn Ngọc nhìn bên ngoài, Vừa rồi nơi đó phải chuyển hướng chứ ?
Dẫn đầu chính là nhóm người Tần Phong nhà cô. Bùi Dịch vẻ mặt tỉnh rụi nói.
Ôn Ngọc lập tức ngậm miệng, trong lòng lại sốt ruột hơn.
Đây nếu là thực đi sai chỗ chậm trễ giờ lành, Tần Phong có thể bị Bùi Dịch đánh chết hay không?
Cô muốn vụng trộm gửi cho Tần Phong một tin nhắn hỏi là tình huống gì, nhưng lại sợ ảnh hưởng anh lái xe.
Ngọc, đây, giúp bà nội nhìn xem ảnh chụp này như thế nào? Phương Ngọc Hoa trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, sợ Ôn Ngọc lo lắng ra cái vấn đề gì đây, lôi kéo cô liền tán gẫu qua chuyện.
Mấy vị phù dâu khác cũng theo sát tán gẫu .
Vì thế, trong xe hoa xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị. Chú rể cô dâu đoan chính ngồi ở trên chỗ, mà nhóm người phù dâu lại cùng bà nội cô dâu tán gẫu khí thế ngất trời.
Phúc lợi kết hôn cũng thật tốt quá. Tô Thi Thi tự giễu, thương cảm nhìn Bùi Dịch, cảm thấy được chính là siêu cấp muốn nói.
Bùi Dịch đau lòng kéo cô qua, tay vỗ nhẹ bụng cô, dùng giọng chỉ có hai người mới nghe được nói: Nếu không em trước ngủ một giấc?
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Anh đã thấy cô dâu nào trên đường đi kết hôn lại ngủ chưa? Sẽ bị người ta cười chết đó biết không?
Tuy Tô Thi Thi nghĩ như vậy, nhưng không bao lâu liền buồn ngủ, thế cho nên đường đi qua những đâu đều đã không thấy được.
Cho đến khi bên tai vang lên giọng nói của Bùi Dịch : Đến nơi rồi, anh xuống trước ôm em xuống xe, em không nên cử động.
Tô Thi Thi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng gật gật đầu. Thời điểm Bùi Dịch xuống xe ôm cô, tay cô ôm chặt cổ anh, nằm ở ngực anh.
Rất nhiều năm sau, Tô Thi Thi còn nhớ rõ một màn hôm nay.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, được Bùi Dịch thật cẩn thận ôm ra ngoài xe, ngẩng đầu nhìn lại, cả người đột nhiên liền lờ mờ, cảm giác như là ngã vào cảnh trong mơ .
Bọn họ không biết đến chỗ nào, trước mắt không phải là nhà ở ngoại ô của bọn họ, mà là một tòa Tứ Hợp Viện xa hoa.
Xe đứng ở trước cửa gỗ lớn của Tứ Hợp Viện. Hai cánh cửa gỗ lúc này rộng mở, được hoa hồng trắng trang điểm, thành hình cầu vòm.
Trên đường trải thảm đỏ liên tiếp kéo dài, đến một tòa đình viện xa hoa.
Tô Thi Thi ngơ ngác nhìn tòa đình viện trước mắt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Đây là cô tự mình thiết kế muốn tặng cho Bùi Dịch cái nhà kia! Là cô lúc trước, trước mặt người cả nước dùng sính lễ này cầu hôn Bùi Dịch.
Nó rõ ràng vẫn chỉ là một bản thiết kế trên giấy mà thôi, vậy mà giờ phút này chân thật xuất hiện trước mặt cô !
Tô Thi Thi vội vàng nhìn bốn phía, phát hiện nơi này đúng là lúc trước cô nhìn tới địa hình Bờ Hồ Nguyệt Nha kia.
Mình lúc trước không phải bán đi sao? Tô Thi Thi níu chặt áo cưới, trong lòng thì thào nói, có tia hoảng hốt.
Lúc trước sau khi Bùi Dịch bị bắt, cô liền đem mảnh đất này bán đi, chuyện xây nhà cũng bị hoãn lại, không nghĩ tới...
Sau khi em hướng anh cầu hôn, anh đã bắt đầu ở trong này xây dựng rồi. Sau khi em bán, anh nhờ Tần Phong tìm người mua bán cái tình diện để làm tạm tấm hóa đơn chuộc lại. Bùi Dịch nhìn thấy vẻ mặt của Tô Thi Thi, cúi đầu ở bên tai cô thấp giọng nói.
Hóa đơn chuộc? Tô Thi Thi thiếu chút nữa không kìm được nói chuyện, cũng bất chấp cùng anh biện bạch chuyện người nào thổ lộ trước rồi.
Bùi Dịch chưa nói, vật liệu xây nhà cùng công nhân đều là viết hóa đơn nợ tới. Đoạn ân tình này, xem ra có chút lớn.
Thời điểm Tô Thi Thi bán lúc trước đều là ủy thác luật sư làm, cho nên cũng không biết nơi này kỳ thật đã sớm xây dựng phòng ốc rồi. Mà lúc này, nhìn tứ hợp viện vô cùng quen thuộc trước mặt, cô chỉ cảm thấy cảm xúc bắt đầu khởi động, có một cỗ cảm xúc khó có thể nói thành lời.
Khó trách trước đi sai đường Bùi Dịch một chút đều không nóng nảy, thì ra đã sớm chuẩn bị ở trong này bái đường!
Phu nhân. Lúc này, Tiểu Ưu đẩy xe lăn đến, cười nhìn Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi yên lặng nhìn thoáng qua xe lăn, thu lại biểu tình vừa rồi trên mặt, làm bộ bình tĩnh buông cổ Bùi Dịch ra.
Bùi Dịch ánh mắt ôn nhu có thể chảy ra nước, khom lưng đặt cô đến trên xe lăn, sau đó tiện phụ giúp cô tiến vào.
Khách khứa trên sân nhìn thấy cô dâu ngồi trên xe lăn đều là ngẩn ngơ, mọi người biểu tình đều có chút đặc sắc.
Tần Phong không biết từ nơi nào chạy đến, cầm trong tay một cây pháo mừng, cùng một người trẻ tuổi khác, hướng tới Tô Thi Thi bọn họ kéo vang.
Ruy bang bắn rực rỡ, vỗ tay sấm dậy.
Tô Thi Thi híp mắt, tim thùng thùng nhảy. Đến lúc này, cô mới thật sự có cảm giác chính mình phải lập gia đình.
Buổi hôn lễ này, đối với cô mà nói, là một cái nghi thức, lại càng là một lần tuyên thệ.
Thi Thi, cô thật xinh đẹp!
Bùi tổng, anh mặc trang phục nhà Đường thật đẹp trai!
Chú rễ cô dâu thật sự là trời sinh một đôi, quá xứng rồi...
Ven đường, các vị khách đã theo chân bọn họ chào hỏi. Tô Thi Thi lộ ra đẹp ngọt ngào tươi cười, trừ bỏ cười vẫn lại là cười, mặt đều nhanh cười đến cương rồi.
Rồi sau đó, cô bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn rồi.
Trong viện to như vậy, bốn phía đủ loại hoa cỏ, cây ăn quả. Mà ở giữa có một khối lớn mặt cỏ, xuân ý dào dạt.
Trong mặt cỏ, dùng cành hoa tươi xếp thành một sân khấu lớn, xa xa nhìn lại, giống như là sân khấu thời cổ một dạng, chỉ là đài này chỉ có ba bậc thang, cách mặt đất rất gần.
Tại đài trước mặt, cổng vòm hoa hồng mâm côi vĩ đại, tràn ngập không khí vui mừng.
Tô Thi Thi bọn họ lúc này dưới chân đi lên thảm đỏ, liền vẫn kéo dài đến cổng vòm trước mặt kia.
Tô Thi Thi được Bùi Dịch phụ giúp, mỗi lần đi lên phía trước nhiều mấy phân, liền nhiều một phần cảm giác mộng ảo.
Đồ ngốc, anh tới cùng chuẩn bị bao lâu. Tô Thi Thi chớp chớp mắt, nước mắt bức trở về, thân thể bởi vì kích động mà run nhè nhẹ.
Em nghĩ muốn hôn lễ như thế nào ? Có một lần Bùi Dịch hỏi Tô Thi Thi.
Khi đó Tô Thi Thi đang xem một phim cổ trang, liền thuận miệng nói: Em muốn ở trên một cái đài như vậy bái thiên địa, để cho tất cả mọi người nhìn đến.
Mà hiện tại, cái đài kia còn di chuyển đến trước mặt cô. Thậm chí so với cái trên TV vẫn còn đẹp hơn rất nhiều.
Ù ù ù ... Đỉnh đầu truyền đến âm thanh vù vù .
Tô Thi Thi ngẩng đầu, chỉ nhìn đến bầu trời tung ra mưa cánh hoa. Tám cái máy bay không người lái lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ, bay lả tả tung ra đóa hoa.
Tô Thi Thi không biết chính mình là như thế nào xuống khỏi xe lăn, chỉ nhớ rõ Bùi Dịch ở trước đài ôm cô, từng bước một đi lên bậc thang. Anh mỗi một bước đều đã đi cực kỳ cẩn thận.
Tô Thi Thi rõ ràng cảm nhận được bắp thịt anh căng lên.
Anh cũng cực kỳ khẩn trương đi? Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.
Giờ lành đến, hai người bái thiên địa! Người chủ trì hôn lễ đứng ở phía trước, hướng về phía đám người la lớn.
Tô Thi Thi không khỏi toàn thân chấn động, đi qua đứng đối diện Bùi Dịch.
/771
|