Edit: Kaly Vương
Beta: Gấu
Đau không?
Chỉ là một câu hỏi bình thường, lại để cho Tô Thi Thi mũi cay cay.
Cô cuống quít quay đi mặt, yên lặng gật đầu.
Đương nhiên đau, phỏng chừng mặt bị đánh sưng lên.
Chỉ là cô không phải loại người đạo đức giả, gặp đàn ông là khóc lên?
Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi trên mặt in năm ngón tay, trong mắt lệ khí chớp lóe rồi biến mất, quay đầu đưa mắt nhìn Tần Phong: Tôi nhớ rõ, nhà hàng này là của cậu?
Tần Phong hiểu ý, gật đầu nói: Không sai, nhà hàng này là tôi nhàm chán mở chơi.
Anh đối với người phục vụ bên cạnh nói: Nhận dạng rõ hai người phụ nữ này, rồi đi thông báo quản lí, sau này hai người kia không được đến nhà hàng này nữa.
Tần thiếu... Đoàn Ngọc Tường cắn cắn môi, âm thầm xiết chặt quả đấm, trong mắt có tức giận nhảy lên cao.
Cô lớn lên đến từng này, vẫn chưa từng mất mặt như vậy.
Chị, bọn họ quá khi dễ người... Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe đã tức điên.
Em câm miệng cho chị Đoàn Ngọc Tường thấp giọng mắng, ngẩng đầu đối với Bùi Dịch cùng Tần Phong bọn họ nói, Thực xin lỗi, hôm nay là chúng tôi không tốt, quấy rầy rồi.
Sau đó cô kéo Đoàn Ngọc Lộ đi tới ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn trên thân mình bị đồ ăn bắn vào vết bẩn, hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống ở trong này.
Lần này thật sự là mất hết cả mặt mũi, thế nhưng cô en gái đáng giận của cô ta vẫn còn không biết, cứ muốn tìm Tô Thi Thi tranh luận.
Bọn họ dựa vào cái gì không cho chúng ta tới? Chúng ta là khách, có quyền đến chỗ này!
Em còn dám nói, chẳng lẽ muốn cho chú trẻ phát hỏa? Đoàn Ngọc Tường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô ta một cái, lập tức bỏ tay cô ta ra, lập tức hướng xe mình đi đến.
Chị muốn đi đâu? Đoàn Ngọc Lộ suy nghĩ đến Bùi Dịch phát hỏa, vội vàng đuổi theo.
Đoàn Ngọc Tường bước nhanh hơn, lạnh giọng nói: Về nhà thay quần áo.
Quần áo của cô ta đều đã ô uế, chẳng lẽ còn có thể về công ty sao?
May mắn vừa rồi chỉ có các cô, nếu bị nhiều người nhìn thấy, thật là không biết mặt mũi giấu đi đâu.
Mà trong quán cà phê, lúc này không khí có chút quỷ dị.
Tô Thi Thi cúi đầu, chậm rãi xoa mặt mình.
Mà bên cạnh cô, Bùi Dịch lãnh đạm nghiêm mặt một câu cũng không nói, không biết là lại tức giận cái gì.
(Người ta thấy chị bị đánh nên xót chứ sao. Thế cũng thắc mắc >
Beta: Gấu
Đau không?
Chỉ là một câu hỏi bình thường, lại để cho Tô Thi Thi mũi cay cay.
Cô cuống quít quay đi mặt, yên lặng gật đầu.
Đương nhiên đau, phỏng chừng mặt bị đánh sưng lên.
Chỉ là cô không phải loại người đạo đức giả, gặp đàn ông là khóc lên?
Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi trên mặt in năm ngón tay, trong mắt lệ khí chớp lóe rồi biến mất, quay đầu đưa mắt nhìn Tần Phong: Tôi nhớ rõ, nhà hàng này là của cậu?
Tần Phong hiểu ý, gật đầu nói: Không sai, nhà hàng này là tôi nhàm chán mở chơi.
Anh đối với người phục vụ bên cạnh nói: Nhận dạng rõ hai người phụ nữ này, rồi đi thông báo quản lí, sau này hai người kia không được đến nhà hàng này nữa.
Tần thiếu... Đoàn Ngọc Tường cắn cắn môi, âm thầm xiết chặt quả đấm, trong mắt có tức giận nhảy lên cao.
Cô lớn lên đến từng này, vẫn chưa từng mất mặt như vậy.
Chị, bọn họ quá khi dễ người... Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe đã tức điên.
Em câm miệng cho chị Đoàn Ngọc Tường thấp giọng mắng, ngẩng đầu đối với Bùi Dịch cùng Tần Phong bọn họ nói, Thực xin lỗi, hôm nay là chúng tôi không tốt, quấy rầy rồi.
Sau đó cô kéo Đoàn Ngọc Lộ đi tới ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn trên thân mình bị đồ ăn bắn vào vết bẩn, hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống ở trong này.
Lần này thật sự là mất hết cả mặt mũi, thế nhưng cô en gái đáng giận của cô ta vẫn còn không biết, cứ muốn tìm Tô Thi Thi tranh luận.
Bọn họ dựa vào cái gì không cho chúng ta tới? Chúng ta là khách, có quyền đến chỗ này!
Em còn dám nói, chẳng lẽ muốn cho chú trẻ phát hỏa? Đoàn Ngọc Tường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô ta một cái, lập tức bỏ tay cô ta ra, lập tức hướng xe mình đi đến.
Chị muốn đi đâu? Đoàn Ngọc Lộ suy nghĩ đến Bùi Dịch phát hỏa, vội vàng đuổi theo.
Đoàn Ngọc Tường bước nhanh hơn, lạnh giọng nói: Về nhà thay quần áo.
Quần áo của cô ta đều đã ô uế, chẳng lẽ còn có thể về công ty sao?
May mắn vừa rồi chỉ có các cô, nếu bị nhiều người nhìn thấy, thật là không biết mặt mũi giấu đi đâu.
Mà trong quán cà phê, lúc này không khí có chút quỷ dị.
Tô Thi Thi cúi đầu, chậm rãi xoa mặt mình.
Mà bên cạnh cô, Bùi Dịch lãnh đạm nghiêm mặt một câu cũng không nói, không biết là lại tức giận cái gì.
(Người ta thấy chị bị đánh nên xót chứ sao. Thế cũng thắc mắc >
/771
|