Tô Thi Thi cười thầm, chỉ cảm thấy mấy vị đại nam nhân đấu khí thời điểm thật sự là ngây thơ vô cùng.
Dọc theo đường trở về không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ôn Ngọc nhớ đến ăn, đặc biệt nhu thuận.
Mấy người về đến nhà, đúng là thời gian cơm chiều. Bọn họ ở trên đường trở về, liền báo cáo thời gian về đến nhà, vừa đến có thể ăn cơm.
Ngọc, bà nội từ Dương thành đem một chút me giác đến đây, có thể giúp con bớt nôn nghén. Con ở lâu hai ngày, bà nội làm cho con ăn thử xem. Phương Ngọc Hoa nhìn đến Ôn Ngọc, liền giống nhìn đến cháu nhà mình, cười nói.
Bà nội Phương, người vất vả rồi. Tần Phong lập tức giữ chặt tay Ôn Ngọc, lách đến chỗ giữa cô cùng Phương Ngọc Hoa, cương cười nói.
Được, đi ăn cơm đi. Phương Ngọc Hoa buồn cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, đâu nào nhìn không ra tâm tư của anh.
Tần Phong vừa nghe Phương Ngọc Hoa muốn giữ Ôn Ngọc ở lại chỗ này, lúc này liền buồn bực rồi.
Cậu mau nghĩ biện pháp. Ngồi vào bàn thời điểm, Tần Phong lặng lẽ tiến đến bên người Bùi Dịch, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói: Nhà của chúng tôi hiện tại Thi Thi lớn nhất, tôi nói không tính.
A... Có bản lĩnh cậu đừng có xụ mặt! Tần Phong xé toác nhìn anh liếc mắt một cái.
Nửa giờ sau, ăn cơm xong, hai vị tiên sinh mặt đều đen rồi.
Cứ như vậy, vào trong phòng nói đi. Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc nói nhỏ thương lượng được vài phút, cho ra kết luận nhất trí.
Bùi Dịch, em cùng Ngọc đi bàn chút chuyện, các người đi bên cạnh ngồi chơi xơi nước một hồi đi. Tô Thi Thi cực kỳ chân chó pha cho Bùi Dịch ấm trà, trông mong nhìn anh.
Bùi Dịch nâng cánh tay cứng ngắc, cả đời không muốn tiếp nhận ấm trà.
Em vui vẻ là tốt rồi. Người nào đó đen mặt, kìm nén ra mấychữ.
Một bên, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Phong: Em cũng giúp pha một ấm trà có được hay không?
Anh no rồi. Tần Phong đen mặt đi ra ngoài, tức đều đã no rồi.
Đợi hai người đi rồi, Tô Thi Thi lập tức lôi kéo Ôn Ngọc vào trong phòng, khóa cửa lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô: Tới cùng là làm sao vậy?
Ôn Ngọc lo lắng quan sát một phen bốn phía, xác định không sẽ bị người khác nghe được, mới đến ghế nghỉ ngơi trong phòng ngủ ngồi xuống, nói: Để cho tôi sắp xếp ngôn ngữ một phen.
Tô Thi Thi ngồi đến bên cạnh cô, chờ.
Thi Thi, kỳ thật tôi cũng không phải cực kỳ hiểu rõ tới cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà Hồng Tinh Huy nói Bảo Bảo trong bụng tôi là của hắn...
Ôn Ngọc đem chuyện đã xảy thời gian này ra một năm một mười nói với Tô Thi Thi một lần.
Tô Thi Thi càng nghe càng tức giận, đến sau cùng tức giận đến đều nhanh bốc khói rồi.
Tô Thi Thi cười thầm, chỉ cảm thấy mấy vị đại nam nhân đấu khí thời điểm thật sự là ngây thơ vô cùng.
Dọc theo đường trở về không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ôn Ngọc nhớ đến ăn, đặc biệt nhu thuận.
Mấy người về đến nhà, đúng là thời gian cơm chiều. Bọn họ ở trên đường trở về, liền báo cáo thời gian về đến nhà, vừa đến có thể ăn cơm.
Ngọc, bà nội từ Dương thành đem một chút me giác đến đây, có thể giúp con bớt nôn nghén. Con ở lâu hai ngày, bà nội làm cho con ăn thử xem. Phương Ngọc Hoa nhìn đến Ôn Ngọc, liền giống nhìn đến cháu nhà mình, cười nói.
Bà nội Phương, người vất vả rồi. Tần Phong lập tức giữ chặt tay Ôn Ngọc, lách đến chỗ giữa cô cùng Phương Ngọc Hoa, cương cười nói.
Được, đi ăn cơm đi. Phương Ngọc Hoa buồn cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, đâu nào nhìn không ra tâm tư của anh.
Tần Phong vừa nghe Phương Ngọc Hoa muốn giữ Ôn Ngọc ở lại chỗ này, lúc này liền buồn bực rồi.
Cậu mau nghĩ biện pháp. Ngồi vào bàn thời điểm, Tần Phong lặng lẽ tiến đến bên người Bùi Dịch, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói: Nhà của chúng tôi hiện tại Thi Thi lớn nhất, tôi nói không tính.
A... Có bản lĩnh cậu đừng có xụ mặt! Tần Phong xé toác nhìn anh liếc mắt một cái.
Nửa giờ sau, ăn cơm xong, hai vị tiên sinh mặt đều đen rồi.
Cứ như vậy, vào trong phòng nói đi. Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc nói nhỏ thương lượng được vài phút, cho ra kết luận nhất trí.
Bùi Dịch, em cùng Ngọc đi bàn chút chuyện, các người đi bên cạnh ngồi chơi xơi nước một hồi đi. Tô Thi Thi cực kỳ chân chó pha cho Bùi Dịch ấm trà, trông mong nhìn anh.
Bùi Dịch nâng cánh tay cứng ngắc, cả đời không muốn tiếp nhận ấm trà.
Em vui vẻ là tốt rồi. Người nào đó đen mặt, kìm nén ra mấychữ.
Một bên, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Phong: Em cũng giúp pha một ấm trà có được hay không?
Anh no rồi. Tần Phong đen mặt đi ra ngoài, tức đều đã no rồi.
Đợi hai người đi rồi, Tô Thi Thi lập tức lôi kéo Ôn Ngọc vào trong phòng, khóa cửa lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô: Tới cùng là làm sao vậy?
Ôn Ngọc lo lắng quan sát một phen bốn phía, xác định không sẽ bị người khác nghe được, mới đến ghế nghỉ ngơi trong phòng ngủ ngồi xuống, nói: Để cho tôi sắp xếp ngôn ngữ một phen.
Tô Thi Thi ngồi đến bên cạnh cô, chờ.
Thi Thi, kỳ thật tôi cũng không phải cực kỳ hiểu rõ tới cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà Hồng Tinh Huy nói Bảo Bảo trong bụng tôi là của hắn...
Ôn Ngọc đem chuyện đã xảy thời gian này ra một năm một mười nói với Tô Thi Thi một lần.
Tô Thi Thi càng nghe càng tức giận, đến sau cùng tức giận đến đều nhanh bốc khói rồi.
Dọc theo đường trở về không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ôn Ngọc nhớ đến ăn, đặc biệt nhu thuận.
Mấy người về đến nhà, đúng là thời gian cơm chiều. Bọn họ ở trên đường trở về, liền báo cáo thời gian về đến nhà, vừa đến có thể ăn cơm.
Ngọc, bà nội từ Dương thành đem một chút me giác đến đây, có thể giúp con bớt nôn nghén. Con ở lâu hai ngày, bà nội làm cho con ăn thử xem. Phương Ngọc Hoa nhìn đến Ôn Ngọc, liền giống nhìn đến cháu nhà mình, cười nói.
Bà nội Phương, người vất vả rồi. Tần Phong lập tức giữ chặt tay Ôn Ngọc, lách đến chỗ giữa cô cùng Phương Ngọc Hoa, cương cười nói.
Được, đi ăn cơm đi. Phương Ngọc Hoa buồn cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, đâu nào nhìn không ra tâm tư của anh.
Tần Phong vừa nghe Phương Ngọc Hoa muốn giữ Ôn Ngọc ở lại chỗ này, lúc này liền buồn bực rồi.
Cậu mau nghĩ biện pháp. Ngồi vào bàn thời điểm, Tần Phong lặng lẽ tiến đến bên người Bùi Dịch, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói: Nhà của chúng tôi hiện tại Thi Thi lớn nhất, tôi nói không tính.
A... Có bản lĩnh cậu đừng có xụ mặt! Tần Phong xé toác nhìn anh liếc mắt một cái.
Nửa giờ sau, ăn cơm xong, hai vị tiên sinh mặt đều đen rồi.
Cứ như vậy, vào trong phòng nói đi. Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc nói nhỏ thương lượng được vài phút, cho ra kết luận nhất trí.
Bùi Dịch, em cùng Ngọc đi bàn chút chuyện, các người đi bên cạnh ngồi chơi xơi nước một hồi đi. Tô Thi Thi cực kỳ chân chó pha cho Bùi Dịch ấm trà, trông mong nhìn anh.
Bùi Dịch nâng cánh tay cứng ngắc, cả đời không muốn tiếp nhận ấm trà.
Em vui vẻ là tốt rồi. Người nào đó đen mặt, kìm nén ra mấychữ.
Một bên, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Phong: Em cũng giúp pha một ấm trà có được hay không?
Anh no rồi. Tần Phong đen mặt đi ra ngoài, tức đều đã no rồi.
Đợi hai người đi rồi, Tô Thi Thi lập tức lôi kéo Ôn Ngọc vào trong phòng, khóa cửa lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô: Tới cùng là làm sao vậy?
Ôn Ngọc lo lắng quan sát một phen bốn phía, xác định không sẽ bị người khác nghe được, mới đến ghế nghỉ ngơi trong phòng ngủ ngồi xuống, nói: Để cho tôi sắp xếp ngôn ngữ một phen.
Tô Thi Thi ngồi đến bên cạnh cô, chờ.
Thi Thi, kỳ thật tôi cũng không phải cực kỳ hiểu rõ tới cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà Hồng Tinh Huy nói Bảo Bảo trong bụng tôi là của hắn...
Ôn Ngọc đem chuyện đã xảy thời gian này ra một năm một mười nói với Tô Thi Thi một lần.
Tô Thi Thi càng nghe càng tức giận, đến sau cùng tức giận đến đều nhanh bốc khói rồi.
Tô Thi Thi cười thầm, chỉ cảm thấy mấy vị đại nam nhân đấu khí thời điểm thật sự là ngây thơ vô cùng.
Dọc theo đường trở về không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Ôn Ngọc nhớ đến ăn, đặc biệt nhu thuận.
Mấy người về đến nhà, đúng là thời gian cơm chiều. Bọn họ ở trên đường trở về, liền báo cáo thời gian về đến nhà, vừa đến có thể ăn cơm.
Ngọc, bà nội từ Dương thành đem một chút me giác đến đây, có thể giúp con bớt nôn nghén. Con ở lâu hai ngày, bà nội làm cho con ăn thử xem. Phương Ngọc Hoa nhìn đến Ôn Ngọc, liền giống nhìn đến cháu nhà mình, cười nói.
Bà nội Phương, người vất vả rồi. Tần Phong lập tức giữ chặt tay Ôn Ngọc, lách đến chỗ giữa cô cùng Phương Ngọc Hoa, cương cười nói.
Được, đi ăn cơm đi. Phương Ngọc Hoa buồn cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, đâu nào nhìn không ra tâm tư của anh.
Tần Phong vừa nghe Phương Ngọc Hoa muốn giữ Ôn Ngọc ở lại chỗ này, lúc này liền buồn bực rồi.
Cậu mau nghĩ biện pháp. Ngồi vào bàn thời điểm, Tần Phong lặng lẽ tiến đến bên người Bùi Dịch, nhỏ giọng nói.
Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nói: Nhà của chúng tôi hiện tại Thi Thi lớn nhất, tôi nói không tính.
A... Có bản lĩnh cậu đừng có xụ mặt! Tần Phong xé toác nhìn anh liếc mắt một cái.
Nửa giờ sau, ăn cơm xong, hai vị tiên sinh mặt đều đen rồi.
Cứ như vậy, vào trong phòng nói đi. Tô Thi Thi cùng Ôn Ngọc nói nhỏ thương lượng được vài phút, cho ra kết luận nhất trí.
Bùi Dịch, em cùng Ngọc đi bàn chút chuyện, các người đi bên cạnh ngồi chơi xơi nước một hồi đi. Tô Thi Thi cực kỳ chân chó pha cho Bùi Dịch ấm trà, trông mong nhìn anh.
Bùi Dịch nâng cánh tay cứng ngắc, cả đời không muốn tiếp nhận ấm trà.
Em vui vẻ là tốt rồi. Người nào đó đen mặt, kìm nén ra mấychữ.
Một bên, Ôn Ngọc cũng là vẻ mặt lấy lòng nhìn Tần Phong: Em cũng giúp pha một ấm trà có được hay không?
Anh no rồi. Tần Phong đen mặt đi ra ngoài, tức đều đã no rồi.
Đợi hai người đi rồi, Tô Thi Thi lập tức lôi kéo Ôn Ngọc vào trong phòng, khóa cửa lại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô: Tới cùng là làm sao vậy?
Ôn Ngọc lo lắng quan sát một phen bốn phía, xác định không sẽ bị người khác nghe được, mới đến ghế nghỉ ngơi trong phòng ngủ ngồi xuống, nói: Để cho tôi sắp xếp ngôn ngữ một phen.
Tô Thi Thi ngồi đến bên cạnh cô, chờ.
Thi Thi, kỳ thật tôi cũng không phải cực kỳ hiểu rõ tới cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà Hồng Tinh Huy nói Bảo Bảo trong bụng tôi là của hắn...
Ôn Ngọc đem chuyện đã xảy thời gian này ra một năm một mười nói với Tô Thi Thi một lần.
Tô Thi Thi càng nghe càng tức giận, đến sau cùng tức giận đến đều nhanh bốc khói rồi.
/771
|