Edit: Kaly Vương
Beta: Gấu
Không khí thanh lịch tao nhã trong phòng hội nghị lập tức giống như tràn ngập dày đặc khói thuốc súng, áp lực làm cho người ta hít thở không thông, tất cả mọi người chấn kinh không thôi, nhìn Tô Thi Thi đột nhiên bạo phát.
Rõ ràng là một con cừu nhỏ, sao đột nhiên trong một lúc liền biến thành một pháo đài phun lửa?
Tô Thi Thi lần lượt điểm mặt từng người bắt nạt cô, liều mạng đem công việc của mình giao cho cô làm, yêu cầu cho mọi người coi lại lần nữa, tổng kết nói: Tôi đến công ty chỉ hai ngày, lại giúp các người làm xong việc cả quý. Tôi cực kỳ muốn biết, nếu cái gì cũng do tôi làm, vậy các người tới đây làm gì?
Tô Thi Thi, cô nói như vậy có phần hơi quá đáng? Người trong các tổ bắt đầu có phản ứng kịp, nhao nhao nhíu mày.
Cô gái này đầu óc có phải hay không có vấn đề, không nên trêu chọc nhiều người tức giận, đạo lý này không hiểu sao? Cô lại đi đắc tội tất cả người trong bộ phận thiết kế rồi.
Tô Thi Thi chỉ là nhàn nhạt cười: Tôi quá đáng, xin hỏi các người không quá đáng sao? Chẳng lẽ tôi nén giận, các người sẽ để cho tôi dễ chịu?
Tôi chỉ là muốn cho các người biết điểm mấu chốt ở nơi nào, mà tôi hôm qua đã giải quyết tốt việc của các người giao cho. Tôi tin những người được tôi giúp hỗ trợ, nên là đều đã hiểu biết thực lực của tôi rồi.
Cô nói xong đi về phía trước một bước, nhìn Ôn Ngọc một phen cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn quét mọi người ở đây nói: Tôi tin tưởng người được chọn làm tổ trưởng của tôi là người dùng thực lực của mình mới đạt được vị trí này, mà cô ấy hẳn không mang cho mọi người bất kì phiền toái gì, tôi nghĩ người ở đây thông minh. Mọi người hợp tác tốt, chẳng phải nhận được càng thêm lợi ích, nếu xích mích thương tổn nhau, người nào cũng không có lợi.
Cô nói đến cuối cùng một câu, trong mắt ánh sáng lạnh chớp lóe rồi biến mất. Khí thế kia, để cho tất cả mọi người thật hít một hơi.
Tất cả mọi người thầm cảm thấy nhìn sai rồi, cái này nhìn giống một cô gái nhu nhu nhược nhược, từ đầu bọn họ không ngờ rằng đầu tôm là mình.
Tô Thi Thi nhìn đến một đám người bị cô hù sợ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bi ai.
Người hiền hay bị bắt nạt. Cô nén giận chỉ đổi lấy thua thiệt thôi. Nơi đây cá lớn nuốt cá bé, cô không thể không trở nên ngoan độc.
Dụng thực lực của chính mình đi đánh bại một đám đối thủ, làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện cùng hợp tác với mình.
Cho nên từ đầu cô không sợ bọn họ. Bọn họ dù có người chống lưng, chẳng lẽ cô liền sợ sao? Cho dù cố gắng làm việc im lặng mà sống, cũng sẽ bị người ta tìm cách ám hại, vậy thì sao không đem mọi chuyện từ đầu nói cho rõ ràng, rồi thoải mái làm việc.
Cô... Khúc Hồng Mai không nghĩ tới Tô Thi Thi dám nói như thế, hoàn toàn là một cái Liều Mạng Tam Lang.
Hai người ngầm khẽ cắn môi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Mọi người chính đang giằng co hết sức, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm ôn nhu: Hôm nay sao náo nhiệt thế?
Lập tức cửa bị đẩy ra, Đoàn Ngọc Tường mang theo trợ lý đi đến.
Mọi người vừa thấy đến cô, lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, khuôn mặt tươi cười đón chào: Đoàn tổng giám đến đây, hoan nghênh hoan nghênh.
Ở đây, không ai không biết vị Đòan tổng giám này liền là người của Đoàn gia. Cô không làm công ty nhà mình, mà là bằng năng lực của mình cố gắng vào Xây dựng Tiệp Khắc, lại ngồi vào vị trí tổng giám thiết kế, có thể thấy được thực lực cường đại.
Cho nên bộ phận thiết kế đối cô đều là vừa kính vừa sợ.
Tô Thi Thi nhìn đến Đoàn Ngọc Tường, trong lòng không khỏi nhảy một phen.
Tới thật đúng lúc!
Tôi chỉ là đến xem, các người tiếp tục. Đoàn Ngọc Tường chọn vị trí ngồi xuống, đối với mọi người khoát tay, làm cho bọn họ quay lại chỗ ngồi.
Tương Tinh Oánh âm thầm ra hiệu cho Khúc Hồng Mai, Khúc Hồng Mai gật gật đầu, theo sau đi đến trước mặt Đoàn Ngọc Tường nói: Đoàn tổng giám, cô tới thật vừa lúc, cô tới phân xử, vừa rồi Tô Thi Thi không có hoàn thành phương án thiết kế ngày hôm qua, cô ấy không những không nhận sai, ngược lại đem tất cả các tiền bối bộ phận thiết kế toàn bộ đều mắng một lần. Một nhân viên mới như vậy, cô nói xem, sau này làm sao chúng tôi ở trong này làm việc?
Cái gì? Đoàn Ngọc Tường kinh ngạc đứng lên, nhìn Tô Thi Thi một phen, lại nhìn xem mọi người ở đây, nghi hoặc nói, Có phải hay không có hiểu lầm? Thi Thi nhất định hẳn không làm mấy chuyện này.
Tất cả mọi người đều nghe, chẳng lẽ còn có thể bịa đặt sao? Khúc Hồng Mai nói. Cô ta cũng không tin, mọi người chẳng lẽ không bằng một trợ lí thiết kế mới, mà tất cả người bên trong bộ phận thiết kế chống lại cô, không tin cô qua được?
Đoàn Ngọc Tường nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói: Tôi cùng Thi Thi cũng không phải ngày một ngày hai quen biết, tôi tin tưởng tính tình của cô ấy, trong này nhất định là có cái gì hiểu lầm, mọi người nói rõ liền tốt rồi.
Đoàn tổng giám... Khúc Hồng Mai sửng sốt, không nghĩ tới Đoàn tổng giám đốc vậy mà cũng sẽ giúp đỡ một trợ lý nho nhỏ.
Tô Thi Thi nghe đến đó nhíu mày, dự cảm của cô quả nhiên không sai.
Đoàn Ngọc Tường này không phải giúp cô, rõ ràng là tạt nước bẩn lên người cô.
Cô vừa rồi đâu có thừa nhận sai? Mà còn, nói những lời này cũng đều những câu có lý, không có một câu bịa đặt giả tạo. Cô vốn là đúng, nhưng bị Đoàn Ngọc Tường Bao che như vậy, ngược lại như là cô đuối lý một dạng.
Mà bên cạnh những đồng nghiệp này vừa rồi bị cô vạch mặt, giờ phút này trên mặt cả đám đều lộ ra biểu tình khinh thường.
Quả là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tô Thi Thi cắn răng, cô biết Đoàn Ngọc Tường hẳn không tốt bụng như vậy.
Bên kia Khúc Hồng Mai vẫn còn nói chuyện, đột nhiên bị Thiết Kế Sư bên cạnh lôi kéo cánh tay. Người nọ nhỏ giọng nói: Tôi ngày hôm qua nhìn thấy Tô Thi Thi lên xe giám đốc, các cô ấy có quan hệ khá tốt, cô không nên nói nữa.
Chết tiệt, khó trách Tô Thi Thi lại như vậy. Khúc Hồng Mai ngầm cắn răng, đem lời nói đều nuốt trở vào.
Có chỗ dựa, cô ta tự nhiên không dám ra mặt trách cứ cô rồi.
Được, chuyện này liền đến đây kết thúc đi. Mọi người sau này đều phải bắt tay cộng sự, hòa hợp ở chung, Thi Thi cũng cần phải cố lên. Đoàn Ngọc Tường hướng về phía Tô Thi Thi cười cười, sau đó mang theo trợ lý rời đi.
Chờ cô ta vừa đi, hiện trường không khí lập tức liền thay đổi, có người đi tới hỏi Tô Thi Thi.
Thì ra cô cùng Đoàn tổng giám đốc biết nhau sao?
Tô Thi Thi giật giật khóe miệng, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận. Cô phủ nhận, họ sẽ lại nói rằng cô đạo đức giả, để cho cô thừa nhận, cô càng không muốn.
Cô càng muốn nói cô cùng Đoàn Ngọc Tường có thù oán! Nhưng là, người nào sẽ tin?
Hội nghị kết thúc không vui, Tô Thi Thi sắp xếp lại giấy tờ rồi đi ra ngoài. Vừa tới cửa, Ôn Ngọc nhỏ giọng kêu cô một tiếng.
Tô Thi Thi thấy những người khác đều đi ra ngoài, cô quay trở vào trong phòng hội nghị.
Ôn Ngọc thật có lỗi nhìn cô nói: Thực thực xin lỗi, chẳng thể giúp được gì, lại làm hại cô bị mọi người khi dễ.
Tô Thi Thi kinh ngạc, nói: Chuyện này lại không dính dáng tới cô, chính là hôm nay tôi làm phiền hà cô.
Cô không cần nói như thế, tôi biết là tôi vô dụng, cho nên mọi người mới bắt nạt người của tổ chúng ta. Trợ lý trước...
Ôn ngọc nói tới đây, bỗng nhiên cảm thấy được việc này giống như không nên nói với Tô Thi Thi, yên lặng đem lời nói nuốt trở vào.
Kỳ thật cô không nói Tô Thi Thi cũng biết vì cái gì, trước mấy người trợ lý đều là bị xa lánh mà xin nghỉ rồi.
Có một người sếp như vậy, ở tại chỗ này, chỉ có thể bị khi dễ.
Tô Thi Thi nhìn đến Ôn Ngọc vẻ mặt khó xử, trong lòng mềm mại vài phần, cười nói: Được, không có việc gì, sau này có tôi ở đây, hai người chúng ta sẽ không còn bị bọn họ khi dễ, cô yên tâm đi.
Uh m. Như vậy đi, giữa trưa tôi mời cô ăn cơm có được hay không? Dù sao bọn họ cũng sẽ không nguyện ý theo chúng ta cùng đi ăn. Ôn Ngọc le lưỡi, có chút nghịch ngợm nói.
Tô Thi Thi nghĩ ngợi, gật đầu.
Lúc này ở lầu 20, trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Dịch đã thu được tin tức vừa rồi Tô Thi Thi lực chiến quần hùng. Lúc này anh đang xem hình ảnh theo dõi bên trong hội nghị của bộ phận thiết kế.
Khi thấy Tô Thi Thi mặt trầm xuống đem tất cả việc các tổ thiết kế bắt cô làm ngày hôm qua nói qua một lần, Bùi Dịch ánh mắt lập tức đen lại.
Mèo hoang nhỏ, em thật đúng là mỗi ngày đều có thể mang đến cho tôi một bất ngơ kh̀ác. Bùi Dịch khóe miệng nhịn không được cong lên.
Anh chọn người, quả nhiên không sai, khí thế vừa rồi của Tô Thi Thi, tuyệt đối không thua gì mấy người lão luyện trênthương trường rồi.
Anh suy nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Tô Thi Thi.
Giữa trưa cùng ăn cơm.
Tin nhắn cực kỳ mau trở về: Xin lỗi, giữa trưa đã có hẹn.
Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm, nghiêm mặt nhắn đi một nhóm chữ: Ở nơi nào? Với ai?
Bên kia Tô Thi Thi cảm thấy được có chút không thể hiểu được, người đàn ông này quản cũng quá nhiều chuyện rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn đem địa điểm cùng người đi cùng đều thông báo qua cho anh.
Bùi Dịch nhìn nội dung tin ngắn, trên mặt không chút thay đổi, nhìn không ra là cái cảm xúc gì.
Lúc này Tần Phong đẩy cửa đi đến.
Beta: Gấu
Không khí thanh lịch tao nhã trong phòng hội nghị lập tức giống như tràn ngập dày đặc khói thuốc súng, áp lực làm cho người ta hít thở không thông, tất cả mọi người chấn kinh không thôi, nhìn Tô Thi Thi đột nhiên bạo phát.
Rõ ràng là một con cừu nhỏ, sao đột nhiên trong một lúc liền biến thành một pháo đài phun lửa?
Tô Thi Thi lần lượt điểm mặt từng người bắt nạt cô, liều mạng đem công việc của mình giao cho cô làm, yêu cầu cho mọi người coi lại lần nữa, tổng kết nói: Tôi đến công ty chỉ hai ngày, lại giúp các người làm xong việc cả quý. Tôi cực kỳ muốn biết, nếu cái gì cũng do tôi làm, vậy các người tới đây làm gì?
Tô Thi Thi, cô nói như vậy có phần hơi quá đáng? Người trong các tổ bắt đầu có phản ứng kịp, nhao nhao nhíu mày.
Cô gái này đầu óc có phải hay không có vấn đề, không nên trêu chọc nhiều người tức giận, đạo lý này không hiểu sao? Cô lại đi đắc tội tất cả người trong bộ phận thiết kế rồi.
Tô Thi Thi chỉ là nhàn nhạt cười: Tôi quá đáng, xin hỏi các người không quá đáng sao? Chẳng lẽ tôi nén giận, các người sẽ để cho tôi dễ chịu?
Tôi chỉ là muốn cho các người biết điểm mấu chốt ở nơi nào, mà tôi hôm qua đã giải quyết tốt việc của các người giao cho. Tôi tin những người được tôi giúp hỗ trợ, nên là đều đã hiểu biết thực lực của tôi rồi.
Cô nói xong đi về phía trước một bước, nhìn Ôn Ngọc một phen cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhàn nhạt nhìn quét mọi người ở đây nói: Tôi tin tưởng người được chọn làm tổ trưởng của tôi là người dùng thực lực của mình mới đạt được vị trí này, mà cô ấy hẳn không mang cho mọi người bất kì phiền toái gì, tôi nghĩ người ở đây thông minh. Mọi người hợp tác tốt, chẳng phải nhận được càng thêm lợi ích, nếu xích mích thương tổn nhau, người nào cũng không có lợi.
Cô nói đến cuối cùng một câu, trong mắt ánh sáng lạnh chớp lóe rồi biến mất. Khí thế kia, để cho tất cả mọi người thật hít một hơi.
Tất cả mọi người thầm cảm thấy nhìn sai rồi, cái này nhìn giống một cô gái nhu nhu nhược nhược, từ đầu bọn họ không ngờ rằng đầu tôm là mình.
Tô Thi Thi nhìn đến một đám người bị cô hù sợ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bi ai.
Người hiền hay bị bắt nạt. Cô nén giận chỉ đổi lấy thua thiệt thôi. Nơi đây cá lớn nuốt cá bé, cô không thể không trở nên ngoan độc.
Dụng thực lực của chính mình đi đánh bại một đám đối thủ, làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện cùng hợp tác với mình.
Cho nên từ đầu cô không sợ bọn họ. Bọn họ dù có người chống lưng, chẳng lẽ cô liền sợ sao? Cho dù cố gắng làm việc im lặng mà sống, cũng sẽ bị người ta tìm cách ám hại, vậy thì sao không đem mọi chuyện từ đầu nói cho rõ ràng, rồi thoải mái làm việc.
Cô... Khúc Hồng Mai không nghĩ tới Tô Thi Thi dám nói như thế, hoàn toàn là một cái Liều Mạng Tam Lang.
Hai người ngầm khẽ cắn môi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Mọi người chính đang giằng co hết sức, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một thanh âm ôn nhu: Hôm nay sao náo nhiệt thế?
Lập tức cửa bị đẩy ra, Đoàn Ngọc Tường mang theo trợ lý đi đến.
Mọi người vừa thấy đến cô, lập tức từ trên chỗ ngồi đứng lên, khuôn mặt tươi cười đón chào: Đoàn tổng giám đến đây, hoan nghênh hoan nghênh.
Ở đây, không ai không biết vị Đòan tổng giám này liền là người của Đoàn gia. Cô không làm công ty nhà mình, mà là bằng năng lực của mình cố gắng vào Xây dựng Tiệp Khắc, lại ngồi vào vị trí tổng giám thiết kế, có thể thấy được thực lực cường đại.
Cho nên bộ phận thiết kế đối cô đều là vừa kính vừa sợ.
Tô Thi Thi nhìn đến Đoàn Ngọc Tường, trong lòng không khỏi nhảy một phen.
Tới thật đúng lúc!
Tôi chỉ là đến xem, các người tiếp tục. Đoàn Ngọc Tường chọn vị trí ngồi xuống, đối với mọi người khoát tay, làm cho bọn họ quay lại chỗ ngồi.
Tương Tinh Oánh âm thầm ra hiệu cho Khúc Hồng Mai, Khúc Hồng Mai gật gật đầu, theo sau đi đến trước mặt Đoàn Ngọc Tường nói: Đoàn tổng giám, cô tới thật vừa lúc, cô tới phân xử, vừa rồi Tô Thi Thi không có hoàn thành phương án thiết kế ngày hôm qua, cô ấy không những không nhận sai, ngược lại đem tất cả các tiền bối bộ phận thiết kế toàn bộ đều mắng một lần. Một nhân viên mới như vậy, cô nói xem, sau này làm sao chúng tôi ở trong này làm việc?
Cái gì? Đoàn Ngọc Tường kinh ngạc đứng lên, nhìn Tô Thi Thi một phen, lại nhìn xem mọi người ở đây, nghi hoặc nói, Có phải hay không có hiểu lầm? Thi Thi nhất định hẳn không làm mấy chuyện này.
Tất cả mọi người đều nghe, chẳng lẽ còn có thể bịa đặt sao? Khúc Hồng Mai nói. Cô ta cũng không tin, mọi người chẳng lẽ không bằng một trợ lí thiết kế mới, mà tất cả người bên trong bộ phận thiết kế chống lại cô, không tin cô qua được?
Đoàn Ngọc Tường nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói: Tôi cùng Thi Thi cũng không phải ngày một ngày hai quen biết, tôi tin tưởng tính tình của cô ấy, trong này nhất định là có cái gì hiểu lầm, mọi người nói rõ liền tốt rồi.
Đoàn tổng giám... Khúc Hồng Mai sửng sốt, không nghĩ tới Đoàn tổng giám đốc vậy mà cũng sẽ giúp đỡ một trợ lý nho nhỏ.
Tô Thi Thi nghe đến đó nhíu mày, dự cảm của cô quả nhiên không sai.
Đoàn Ngọc Tường này không phải giúp cô, rõ ràng là tạt nước bẩn lên người cô.
Cô vừa rồi đâu có thừa nhận sai? Mà còn, nói những lời này cũng đều những câu có lý, không có một câu bịa đặt giả tạo. Cô vốn là đúng, nhưng bị Đoàn Ngọc Tường Bao che như vậy, ngược lại như là cô đuối lý một dạng.
Mà bên cạnh những đồng nghiệp này vừa rồi bị cô vạch mặt, giờ phút này trên mặt cả đám đều lộ ra biểu tình khinh thường.
Quả là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Tô Thi Thi cắn răng, cô biết Đoàn Ngọc Tường hẳn không tốt bụng như vậy.
Bên kia Khúc Hồng Mai vẫn còn nói chuyện, đột nhiên bị Thiết Kế Sư bên cạnh lôi kéo cánh tay. Người nọ nhỏ giọng nói: Tôi ngày hôm qua nhìn thấy Tô Thi Thi lên xe giám đốc, các cô ấy có quan hệ khá tốt, cô không nên nói nữa.
Chết tiệt, khó trách Tô Thi Thi lại như vậy. Khúc Hồng Mai ngầm cắn răng, đem lời nói đều nuốt trở vào.
Có chỗ dựa, cô ta tự nhiên không dám ra mặt trách cứ cô rồi.
Được, chuyện này liền đến đây kết thúc đi. Mọi người sau này đều phải bắt tay cộng sự, hòa hợp ở chung, Thi Thi cũng cần phải cố lên. Đoàn Ngọc Tường hướng về phía Tô Thi Thi cười cười, sau đó mang theo trợ lý rời đi.
Chờ cô ta vừa đi, hiện trường không khí lập tức liền thay đổi, có người đi tới hỏi Tô Thi Thi.
Thì ra cô cùng Đoàn tổng giám đốc biết nhau sao?
Tô Thi Thi giật giật khóe miệng, không có phủ nhận cũng không có thừa nhận. Cô phủ nhận, họ sẽ lại nói rằng cô đạo đức giả, để cho cô thừa nhận, cô càng không muốn.
Cô càng muốn nói cô cùng Đoàn Ngọc Tường có thù oán! Nhưng là, người nào sẽ tin?
Hội nghị kết thúc không vui, Tô Thi Thi sắp xếp lại giấy tờ rồi đi ra ngoài. Vừa tới cửa, Ôn Ngọc nhỏ giọng kêu cô một tiếng.
Tô Thi Thi thấy những người khác đều đi ra ngoài, cô quay trở vào trong phòng hội nghị.
Ôn Ngọc thật có lỗi nhìn cô nói: Thực thực xin lỗi, chẳng thể giúp được gì, lại làm hại cô bị mọi người khi dễ.
Tô Thi Thi kinh ngạc, nói: Chuyện này lại không dính dáng tới cô, chính là hôm nay tôi làm phiền hà cô.
Cô không cần nói như thế, tôi biết là tôi vô dụng, cho nên mọi người mới bắt nạt người của tổ chúng ta. Trợ lý trước...
Ôn ngọc nói tới đây, bỗng nhiên cảm thấy được việc này giống như không nên nói với Tô Thi Thi, yên lặng đem lời nói nuốt trở vào.
Kỳ thật cô không nói Tô Thi Thi cũng biết vì cái gì, trước mấy người trợ lý đều là bị xa lánh mà xin nghỉ rồi.
Có một người sếp như vậy, ở tại chỗ này, chỉ có thể bị khi dễ.
Tô Thi Thi nhìn đến Ôn Ngọc vẻ mặt khó xử, trong lòng mềm mại vài phần, cười nói: Được, không có việc gì, sau này có tôi ở đây, hai người chúng ta sẽ không còn bị bọn họ khi dễ, cô yên tâm đi.
Uh m. Như vậy đi, giữa trưa tôi mời cô ăn cơm có được hay không? Dù sao bọn họ cũng sẽ không nguyện ý theo chúng ta cùng đi ăn. Ôn Ngọc le lưỡi, có chút nghịch ngợm nói.
Tô Thi Thi nghĩ ngợi, gật đầu.
Lúc này ở lầu 20, trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Dịch đã thu được tin tức vừa rồi Tô Thi Thi lực chiến quần hùng. Lúc này anh đang xem hình ảnh theo dõi bên trong hội nghị của bộ phận thiết kế.
Khi thấy Tô Thi Thi mặt trầm xuống đem tất cả việc các tổ thiết kế bắt cô làm ngày hôm qua nói qua một lần, Bùi Dịch ánh mắt lập tức đen lại.
Mèo hoang nhỏ, em thật đúng là mỗi ngày đều có thể mang đến cho tôi một bất ngơ kh̀ác. Bùi Dịch khóe miệng nhịn không được cong lên.
Anh chọn người, quả nhiên không sai, khí thế vừa rồi của Tô Thi Thi, tuyệt đối không thua gì mấy người lão luyện trênthương trường rồi.
Anh suy nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhắn tin cho Tô Thi Thi.
Giữa trưa cùng ăn cơm.
Tin nhắn cực kỳ mau trở về: Xin lỗi, giữa trưa đã có hẹn.
Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm, nghiêm mặt nhắn đi một nhóm chữ: Ở nơi nào? Với ai?
Bên kia Tô Thi Thi cảm thấy được có chút không thể hiểu được, người đàn ông này quản cũng quá nhiều chuyện rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn đem địa điểm cùng người đi cùng đều thông báo qua cho anh.
Bùi Dịch nhìn nội dung tin ngắn, trên mặt không chút thay đổi, nhìn không ra là cái cảm xúc gì.
Lúc này Tần Phong đẩy cửa đi đến.
/771
|