Tin tức Hỗ gia bị tố cáo nhanh chóng lan truyền. Hỗ gia tuy đã xuống dốc, nhưng mà lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa (đại loại câu này ý nói là Hỗ gia tuy tuộc dốc không có nghĩa là sụp đỗ), rất nhanh đã có được tin tức mật báo đến.
Hỗ gia, Hỗ Tấn Hoa từ khi nhận được tin tức về sau, vẫn ngồi ở trên ghế gập gỗ lim mà ông ta thích nhất kia, cả người như là đột nhiên già thêm mười tuổi.
Ông nội. Hỗ Sĩ Minh nói chuyện điện thoại xong đi tới, sắc mặt nghiêm trọng, đi tới trước mặt Hỗ Tấn Hoa, trầm giọng nói, Là Đoàn Kế Hùng tố cáo.
Cái gì? Hỗ Tấn Hoa roạt từ trên chỗ ngồi đứng lên, cả người giống như gặp gặp phải đả kích rất lớn, Cái kia Lão Thất Phu(ý chỉ người tầm thường lại ngu ngốc), ông ta điên rồi sao!
Ông ta cung cấp chứng cớ. Là một phần ghi âm đối thoại năm đó của các người, cùng với một chút tài liệu khác. Hỗ Sĩ Minh nhíu mày nói.
Hỗ Tấn Hoa sắc mặt liền trắng, vô lực ngã ngồi ở trên ghế, thân thể run nhè nhẹ.
Cái Lão Thất Phu kia vậy mà cất giấu những cái chứng cớ này. Ông ta tưởng là ta đã xảy ra chuyện, sẽ vẫn để cho ông được yên ổn sao? Hỗ Tấn Hoa hung hăng đấm vào tay vịn trên ghế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đừng tưởng rằng, chỉ có ông mới có chứng cớ!
Ông nội. Hỗ Sĩ Minh cắt ngang Hỗ Tấn Hoa, có chút phiền não, Những cái chứng cớ này một khi thành lập mà nói, lấy năng lực hiện tại của Hỗ gia, sợ là không có biện pháp...
Vô dụng rồi. Hỗ Tấn Hoa suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, khoát tay, Đoàn Kế Hùng đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết!
Cháu ngoan, là ông nội có lỗi với con! Hỗ Tấn Hoa già nua mắt giống như lập tức trở nên mờ đục rất nhiều, vô cùng hối hận, Ta tưởng là ta có thể đem cái bí mật kia xuống mồ. Ta nên là sớm một chút đề phòng ông ta mới phải. Là ông nội suy xét không tốt, làm liên lụy đến con rồi.
Ông nội, người đừng như vậy. Hỗ Sĩ Minh cau mày, trong lòng như là có một ngọn núi đang đè ép một dạng, nặng nề để cho hắn hít thở không thông.
Hỗ Tấn Hoa đứng lên, nhìn bên ngoài phòng sắc trời tươi đẹp, trong lòng lại là khói mù trùng điệp.
Cảnh sát hẳn là lập tức sẽ tới. Hỗ Tấn Hoa xoay người đối với Hỗ Sĩ Minh, Con trước rời đi nơi này, chuyện này không có quan hệ gì với con.
Hỗ Sĩ Minh nhíu mày: Con không thể để cho ông nội một người đi đối mặt.
Hắn cùng Hỗ Tấn Hoa đều biết, đối phương tố cáo chính là tất cả Hỗ gia, hắn cũng sẽ bị mang đi.
Không được! Hỗ Tấn Hoa kiên quyết phản đối, Con một khi theo ta cùng bị bắt, những người đang chờ chúng ta sụp đổ có lẽ sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng. Sĩ Minh, con hiện tại đại biểu cho tất cả Hỗ gia, không thể hành động theo cảm tính.
Hỗ gia sụp đổ, vốn dĩ một số thế lực kinh doanh trước đây vẫn còn. Rất nhiều chuyện, đều là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (Câu này nói về thỏa thuận gia dịch, giữa đồng minh mà 1 trong số đó bị ảnh hưởng. Sẽ ảnh hưởng đến những người còn lại, kiểu như câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chưa. Nói chung là 1 việc gì đó chỉ tác động lên 1 cá nhân nhưng lại ảnh hưởng toàn tập thể.) Chỉ cần người cầm quyền Hỗ gia không có việc gì, những cái người muốn cùng bọn họ thanh minh quan hệ cũng phải cân nhắc suy nghĩ.
Hỗ Sĩ Minh biết ông nội hắn nói không sai. Hắn chỉ là không cam lòng. Hắn vốn đã thành công để cho Dace cùng Bùi Dịch mâu thuẫn trở nên gay gắt, bây giờ lại xuất hiện loại biến cố này!
Con lập tức đi ngay. Hỗ Sĩ Minh chưa bao giờ là người dong dài, đối với Hỗ Tấn Hoa cuối đầu lạy, liền xoay người đi ra ngoài.
Nhưng hắn đi tới cửa thời điểm, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Chậm... Hỗ Sĩ Minh cùng Hỗ Tấn Hoa tâm nháy mắt chìm đáy cốc.
Không còn kịp rồi.
Một đống xe cảnh sát thần tốc hướng tới tổ trạch chạy đến, trong nháy mắt liền đến trước mặt bọn họ, đem nhóm người bọn họ vây tới xoay quanh.
Hỗ tổng, Hỗ lão, đắc tội rồi.
Còng tay băng lãnh lạc ở trên tay, lạnh lùng, không cần phản kháng.
Nơi xa, Hỗ Minh Phỉ đang muốn muốn chạy đến tìm Hỗ Sĩ Minh, lại thấy một màn như vậy khi đó, mạnh bụm miệng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Tại sao có thể như vậy! Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Hỗ Minh Phỉ không thể nào chấp nhận được.
Nửa tháng trước, bọn họ vẫn lại là đại gia tộc ở Bắc Kinh này cao cao tại thượng, sản nghiệp vô số kể. Cô ta vẫn lại là tiểu thư cao ngạo người người mếm mộ trong giới thượng lưu.
Ngắn ngủn vài ngày, Hỗ gia hai bàn tay trắng. Hiện tại, ông nội cùng anh trai bị bắt đi!
Anh, người lợi hại như thế, làm sao có thể sẽ như vậy! Hỗ Minh Phỉ đánh chết đều đã không thể tin được.
Cô ta vẫn tin tưởng anh trai mình có biện pháp vượt qua nghịch cảnh này, cho nên lúc trước Hỗ Sĩ Minh muốn đưa cô ta ra nước ngoài cô ta kiên quyết không chịu.
Đúng là hiện tại, tình huống càng ngày càng tệ, tình cảnh trước mắt thấy thật sự không hi vọng rồi.
Anh, vì cái gì anh lúc trước không thể nghe em một câu! Hỗ Minh Phỉ che miệng, không cho chính mình khóc ra thành tiếng, trong lòng không thể nói không oán giận.
Khi đó cô ta liền nhắc nhở qua Hỗ Sĩ Minh, không cần đối với Tô Thi Thi động tâm suy nghĩ, lại càng không nên yêu người phụ nữ kia.
Nhưng Hỗ Sĩ Minh hiển nhiên động tâm, bằng không khi đó rõ ràng có cơ hội càng tốt hơn trực tiếp để cho Bùi Dịch khoanh tay chịu trói, hắn lại muốn ngoạn chơi trò chơi mèo vờn chuột!
Càng đáng giận chính là, Trạm Dẫn Lan sau khi trở về, Hỗ Sĩ Minh vậy mà yêu cầu cô ta nhượng bộ!
Nếu khi đó em không có rời khỏi, liền tính không thể đạt được Bùi Dịch, em cũng sẽ không làm cho bọn họ được tốt như vậy! Trạm Dẫn Lan từ đầu chính là cái vô dụng ngu xuẩn!
Hỗ Minh Phỉ trong lòng thật sự rất tức giận, đúng là hiện đang nhìn anh trai cùng ông nội cô ta bị mang đi, cô ta càng còn nhiều khổ sở cùng sợ hãi.
Anh, ông nội, Hỗ gia còn có tôi! Tôi nhất định sẽ cứu các người ra ngoài! Hỗ Minh Phỉ cắn răng, lặng lẽ núp vào.
Hỗ Sĩ Minh cùng Hỗ Tấn Hoa bị mang đi, hai bên xe cảnh sát canh chừng, thần thánh nghiêm trang.
Cửa lớn Hỗ gia, lúc này đã sớm vây đầy phóng viên. Vừa thấy đến xe cảnh sát chạy ra, những cái phóng viên này sẽ không cần mạng hướng về phía trước.
Nơi xa trong một cái góc xó, Đoàn Kế Hùng lạnh lùng nhìn một màn trước mắt kia. Khi thấy trong cửa sổ xe chiếu ra Hỗ Tấn Hoa quay mặt khi đó, ông ta rốt cục nở nụ cười.
Cười đến như cái lão già si ngốc.
Hỗ Tấn Hoa, ông lúc trước thu mua Đoàn thị thời điểm nên nghĩ sẽ có một ngày như vậy rồi! Để cho tôi chết, tôi sẽ cho ông thoải mái như thế sao? Đoàn Kế Hùng cười lạnh, trong lòng thống khoái cực kỳ.
Nửa đời sau của ông cứ hưởng thụ ngục giam đi! Đoàn Kế Hùng hãnh diện, mấy ngày liên tiếp ác khí đọng lại kia cuối cùng xuất ra rồi.
Kế tiếp, ông ta liền phải rời khỏi Bắc Kinh, đến nước ngoài đi!
Ông nghĩ rằng tôi không biết trên tay ông có chứng cứ của tôi? Cái loại người như lão hồ ly như ông làm sao có thể không giấu. Bất quá ông nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đợi cảnh sát tới bắt?
Ông ta đã sớm nghĩ tốt đường lui rồi!
Ông ta không thấy được, cách đó không xa ven đường, chỉ một chiếc xe màu đen đang dừng lại.
Cửa kính xe chỗ tay lái phụ hạ xuống, một người đưa tay ra ngoài, hướng ngoài cửa sổ phủi phủi khói bụi, cười nhạo một tiếng: Đoàn Kế Hùng xem ra là muốn trốn chạy nha.
Kẻ tác phong không đứng đắn kia miệng nhả khói lượn lờ, chính là Hồng Tinh Huy.
Chuyện này không cho em nhúng tay. Hồng Hưng Nhiên nhìn thoáng qua em trai sinh đôi của chính mình, có chút đau đầu, Cha tuy không phản đối, nhưng anh cũng phải nhắc nhở em một câu, không cần cùng Bùi Dịch và Tô Thi Thi đối nghịch.
Hồng Tinh Huy không cho là đúng nhún nhún vai, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Hắn nhìn phía xa một chiếc xe cảnh sát rất không dễ dàng thông đường chạy ra tới, tươi cười quỷ dị: Anh, em để ý một cô gái.
Hắn quay đầu, trên mặt tươi cười biến mất, gằn từng chữ nói: Cho nên, em nhất định phải làm chút gì.
Hồng Hưng Nhiên nhướng mày, đang muốn nói chuyện, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Chỉ thấy một chiếc xe Pyrrha đột nhiên xông đi tới ngăn cản xe cảnh sát, từ trên xe bước xuống ba người mang mặt nạ quỷ, lập tức mở cửa xe chở Hỗ Tấn Hoa cùng cháu mình ra, kéo hai người ra liền lôi kéo chạy.
Cướp tù? Hồng Tinh Huy cùng Hồng Hưng Nhiên đều đã trừng lớn mắt.
Oh mai chuối, chơi đùa lớn như vậy? Hồng Tinh Huy lại là trực tiếp hưng phấn, cầm ra điện thoại để cho người đi tra.
Bên kia rất nhanh liền tra ra tin tức, đáp án làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Hồng Tinh Huy nhìn vị anh trai chính nhân quân tử của mình, khóe miệng cong lên cười: Chiếc Pyrrha kia, là Bùi Dịch.
Bùi Dịch? Hồng Hưng Nhiên trên mặt kinh ngạc không chút nào che dấu, Anh ta làm sao có thể tới cứu người của Hỗ gia?
Người đàn ông kia điên rồi phải không!
Hỗ gia, Hỗ Tấn Hoa từ khi nhận được tin tức về sau, vẫn ngồi ở trên ghế gập gỗ lim mà ông ta thích nhất kia, cả người như là đột nhiên già thêm mười tuổi.
Ông nội. Hỗ Sĩ Minh nói chuyện điện thoại xong đi tới, sắc mặt nghiêm trọng, đi tới trước mặt Hỗ Tấn Hoa, trầm giọng nói, Là Đoàn Kế Hùng tố cáo.
Cái gì? Hỗ Tấn Hoa roạt từ trên chỗ ngồi đứng lên, cả người giống như gặp gặp phải đả kích rất lớn, Cái kia Lão Thất Phu(ý chỉ người tầm thường lại ngu ngốc), ông ta điên rồi sao!
Ông ta cung cấp chứng cớ. Là một phần ghi âm đối thoại năm đó của các người, cùng với một chút tài liệu khác. Hỗ Sĩ Minh nhíu mày nói.
Hỗ Tấn Hoa sắc mặt liền trắng, vô lực ngã ngồi ở trên ghế, thân thể run nhè nhẹ.
Cái Lão Thất Phu kia vậy mà cất giấu những cái chứng cớ này. Ông ta tưởng là ta đã xảy ra chuyện, sẽ vẫn để cho ông được yên ổn sao? Hỗ Tấn Hoa hung hăng đấm vào tay vịn trên ghế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đừng tưởng rằng, chỉ có ông mới có chứng cớ!
Ông nội. Hỗ Sĩ Minh cắt ngang Hỗ Tấn Hoa, có chút phiền não, Những cái chứng cớ này một khi thành lập mà nói, lấy năng lực hiện tại của Hỗ gia, sợ là không có biện pháp...
Vô dụng rồi. Hỗ Tấn Hoa suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi, khoát tay, Đoàn Kế Hùng đây là muốn đẩy ta vào chỗ chết!
Cháu ngoan, là ông nội có lỗi với con! Hỗ Tấn Hoa già nua mắt giống như lập tức trở nên mờ đục rất nhiều, vô cùng hối hận, Ta tưởng là ta có thể đem cái bí mật kia xuống mồ. Ta nên là sớm một chút đề phòng ông ta mới phải. Là ông nội suy xét không tốt, làm liên lụy đến con rồi.
Ông nội, người đừng như vậy. Hỗ Sĩ Minh cau mày, trong lòng như là có một ngọn núi đang đè ép một dạng, nặng nề để cho hắn hít thở không thông.
Hỗ Tấn Hoa đứng lên, nhìn bên ngoài phòng sắc trời tươi đẹp, trong lòng lại là khói mù trùng điệp.
Cảnh sát hẳn là lập tức sẽ tới. Hỗ Tấn Hoa xoay người đối với Hỗ Sĩ Minh, Con trước rời đi nơi này, chuyện này không có quan hệ gì với con.
Hỗ Sĩ Minh nhíu mày: Con không thể để cho ông nội một người đi đối mặt.
Hắn cùng Hỗ Tấn Hoa đều biết, đối phương tố cáo chính là tất cả Hỗ gia, hắn cũng sẽ bị mang đi.
Không được! Hỗ Tấn Hoa kiên quyết phản đối, Con một khi theo ta cùng bị bắt, những người đang chờ chúng ta sụp đổ có lẽ sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng. Sĩ Minh, con hiện tại đại biểu cho tất cả Hỗ gia, không thể hành động theo cảm tính.
Hỗ gia sụp đổ, vốn dĩ một số thế lực kinh doanh trước đây vẫn còn. Rất nhiều chuyện, đều là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (Câu này nói về thỏa thuận gia dịch, giữa đồng minh mà 1 trong số đó bị ảnh hưởng. Sẽ ảnh hưởng đến những người còn lại, kiểu như câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chưa. Nói chung là 1 việc gì đó chỉ tác động lên 1 cá nhân nhưng lại ảnh hưởng toàn tập thể.) Chỉ cần người cầm quyền Hỗ gia không có việc gì, những cái người muốn cùng bọn họ thanh minh quan hệ cũng phải cân nhắc suy nghĩ.
Hỗ Sĩ Minh biết ông nội hắn nói không sai. Hắn chỉ là không cam lòng. Hắn vốn đã thành công để cho Dace cùng Bùi Dịch mâu thuẫn trở nên gay gắt, bây giờ lại xuất hiện loại biến cố này!
Con lập tức đi ngay. Hỗ Sĩ Minh chưa bao giờ là người dong dài, đối với Hỗ Tấn Hoa cuối đầu lạy, liền xoay người đi ra ngoài.
Nhưng hắn đi tới cửa thời điểm, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Chậm... Hỗ Sĩ Minh cùng Hỗ Tấn Hoa tâm nháy mắt chìm đáy cốc.
Không còn kịp rồi.
Một đống xe cảnh sát thần tốc hướng tới tổ trạch chạy đến, trong nháy mắt liền đến trước mặt bọn họ, đem nhóm người bọn họ vây tới xoay quanh.
Hỗ tổng, Hỗ lão, đắc tội rồi.
Còng tay băng lãnh lạc ở trên tay, lạnh lùng, không cần phản kháng.
Nơi xa, Hỗ Minh Phỉ đang muốn muốn chạy đến tìm Hỗ Sĩ Minh, lại thấy một màn như vậy khi đó, mạnh bụm miệng, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Tại sao có thể như vậy! Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Hỗ Minh Phỉ không thể nào chấp nhận được.
Nửa tháng trước, bọn họ vẫn lại là đại gia tộc ở Bắc Kinh này cao cao tại thượng, sản nghiệp vô số kể. Cô ta vẫn lại là tiểu thư cao ngạo người người mếm mộ trong giới thượng lưu.
Ngắn ngủn vài ngày, Hỗ gia hai bàn tay trắng. Hiện tại, ông nội cùng anh trai bị bắt đi!
Anh, người lợi hại như thế, làm sao có thể sẽ như vậy! Hỗ Minh Phỉ đánh chết đều đã không thể tin được.
Cô ta vẫn tin tưởng anh trai mình có biện pháp vượt qua nghịch cảnh này, cho nên lúc trước Hỗ Sĩ Minh muốn đưa cô ta ra nước ngoài cô ta kiên quyết không chịu.
Đúng là hiện tại, tình huống càng ngày càng tệ, tình cảnh trước mắt thấy thật sự không hi vọng rồi.
Anh, vì cái gì anh lúc trước không thể nghe em một câu! Hỗ Minh Phỉ che miệng, không cho chính mình khóc ra thành tiếng, trong lòng không thể nói không oán giận.
Khi đó cô ta liền nhắc nhở qua Hỗ Sĩ Minh, không cần đối với Tô Thi Thi động tâm suy nghĩ, lại càng không nên yêu người phụ nữ kia.
Nhưng Hỗ Sĩ Minh hiển nhiên động tâm, bằng không khi đó rõ ràng có cơ hội càng tốt hơn trực tiếp để cho Bùi Dịch khoanh tay chịu trói, hắn lại muốn ngoạn chơi trò chơi mèo vờn chuột!
Càng đáng giận chính là, Trạm Dẫn Lan sau khi trở về, Hỗ Sĩ Minh vậy mà yêu cầu cô ta nhượng bộ!
Nếu khi đó em không có rời khỏi, liền tính không thể đạt được Bùi Dịch, em cũng sẽ không làm cho bọn họ được tốt như vậy! Trạm Dẫn Lan từ đầu chính là cái vô dụng ngu xuẩn!
Hỗ Minh Phỉ trong lòng thật sự rất tức giận, đúng là hiện đang nhìn anh trai cùng ông nội cô ta bị mang đi, cô ta càng còn nhiều khổ sở cùng sợ hãi.
Anh, ông nội, Hỗ gia còn có tôi! Tôi nhất định sẽ cứu các người ra ngoài! Hỗ Minh Phỉ cắn răng, lặng lẽ núp vào.
Hỗ Sĩ Minh cùng Hỗ Tấn Hoa bị mang đi, hai bên xe cảnh sát canh chừng, thần thánh nghiêm trang.
Cửa lớn Hỗ gia, lúc này đã sớm vây đầy phóng viên. Vừa thấy đến xe cảnh sát chạy ra, những cái phóng viên này sẽ không cần mạng hướng về phía trước.
Nơi xa trong một cái góc xó, Đoàn Kế Hùng lạnh lùng nhìn một màn trước mắt kia. Khi thấy trong cửa sổ xe chiếu ra Hỗ Tấn Hoa quay mặt khi đó, ông ta rốt cục nở nụ cười.
Cười đến như cái lão già si ngốc.
Hỗ Tấn Hoa, ông lúc trước thu mua Đoàn thị thời điểm nên nghĩ sẽ có một ngày như vậy rồi! Để cho tôi chết, tôi sẽ cho ông thoải mái như thế sao? Đoàn Kế Hùng cười lạnh, trong lòng thống khoái cực kỳ.
Nửa đời sau của ông cứ hưởng thụ ngục giam đi! Đoàn Kế Hùng hãnh diện, mấy ngày liên tiếp ác khí đọng lại kia cuối cùng xuất ra rồi.
Kế tiếp, ông ta liền phải rời khỏi Bắc Kinh, đến nước ngoài đi!
Ông nghĩ rằng tôi không biết trên tay ông có chứng cứ của tôi? Cái loại người như lão hồ ly như ông làm sao có thể không giấu. Bất quá ông nghĩ rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đợi cảnh sát tới bắt?
Ông ta đã sớm nghĩ tốt đường lui rồi!
Ông ta không thấy được, cách đó không xa ven đường, chỉ một chiếc xe màu đen đang dừng lại.
Cửa kính xe chỗ tay lái phụ hạ xuống, một người đưa tay ra ngoài, hướng ngoài cửa sổ phủi phủi khói bụi, cười nhạo một tiếng: Đoàn Kế Hùng xem ra là muốn trốn chạy nha.
Kẻ tác phong không đứng đắn kia miệng nhả khói lượn lờ, chính là Hồng Tinh Huy.
Chuyện này không cho em nhúng tay. Hồng Hưng Nhiên nhìn thoáng qua em trai sinh đôi của chính mình, có chút đau đầu, Cha tuy không phản đối, nhưng anh cũng phải nhắc nhở em một câu, không cần cùng Bùi Dịch và Tô Thi Thi đối nghịch.
Hồng Tinh Huy không cho là đúng nhún nhún vai, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Hắn nhìn phía xa một chiếc xe cảnh sát rất không dễ dàng thông đường chạy ra tới, tươi cười quỷ dị: Anh, em để ý một cô gái.
Hắn quay đầu, trên mặt tươi cười biến mất, gằn từng chữ nói: Cho nên, em nhất định phải làm chút gì.
Hồng Hưng Nhiên nhướng mày, đang muốn nói chuyện, phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Chỉ thấy một chiếc xe Pyrrha đột nhiên xông đi tới ngăn cản xe cảnh sát, từ trên xe bước xuống ba người mang mặt nạ quỷ, lập tức mở cửa xe chở Hỗ Tấn Hoa cùng cháu mình ra, kéo hai người ra liền lôi kéo chạy.
Cướp tù? Hồng Tinh Huy cùng Hồng Hưng Nhiên đều đã trừng lớn mắt.
Oh mai chuối, chơi đùa lớn như vậy? Hồng Tinh Huy lại là trực tiếp hưng phấn, cầm ra điện thoại để cho người đi tra.
Bên kia rất nhanh liền tra ra tin tức, đáp án làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Hồng Tinh Huy nhìn vị anh trai chính nhân quân tử của mình, khóe miệng cong lên cười: Chiếc Pyrrha kia, là Bùi Dịch.
Bùi Dịch? Hồng Hưng Nhiên trên mặt kinh ngạc không chút nào che dấu, Anh ta làm sao có thể tới cứu người của Hỗ gia?
Người đàn ông kia điên rồi phải không!
/771
|