Làm gì? Tô Thi Thi khóe miệng ngoéo... một cái, tươi cười có chút lạnh, thẳng tắp nhìn Tần Phong, Anh nói tôi có thể làm gì?
Cô hiện tại có thể làm cái gì!
Tần Phong yên lặng dời ánh mắt, ngậm miệng lại.
Anh phát hiện từ khi Bùi Dịch bị bắt đến giờ, Tô Thi Thi liền trở nên đặc biệt đáng sợ. Tuy cô ở mặt ngoài nhìn thật bình tĩnh, nhưng tổng làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.
Tô Thi Thi không có nhìn anh, mà là nhìn luật sư hỏi: Luật sư Tịch, ông đem tình huống của anh ấy đều đã nói với tôi một phen đi, không cần giấu diếm.
Tịch Thanh Vinh nhìn Tần Phong hỏi ý kiến, Tần Phong yên lặng gật gật đầu.
Bùi phu nhân, tình huống hiện tại đối với Bùi tổng rất không có lợi. Tịch Thanh Vinh sắc mặt ngưng trọng, đem tin tức thu thập được đều đã nói với Tô Thi Thi một lần.
Bị truy tố buộc tội hối lộ, hủy hoại của công, tổn hại ích lợi quốc gia cùng nhiều tội danh bị khởi tố. Vốn dĩ còn có chút cơ hội thắng, nhưng văn kiện ghi âm vừa xuất hiện, mọi chuyện liền phiền toái hơn.
Tô Thi Thi trong lòng trầm trầm, nhưng đối với kết quả này trong lòng đã có chuẩn bị, hỏi: Ông có mấy thành nắm chắc?
Tịch Thanh Vinh lắc lắc đầu: Không tới năm phần.
Tô Thi Thi tâm thật lạnh thật lạnh.
Tần Phong sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng, nghĩ nghĩ, nói ra cái nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình hai ngày này.
Thi Thi, em có cảm thấy được, Bùi Dịch lần này có phần quá tiêu cực rồi hay không? Tần Phong nhíu mày nói, Dựa theo tính cách trước kia của cậu ấy, trước khi Hỗ Sĩ Minh tuôn ra đoạn ghi âm kia nên phản kích rồi. Nhưng cậu ấy hoàn toàn không có phản ứng.
Tô Thi Thi chậm rãi gật đầu, nhưng không có tiếp lời của anh nói. Cô đã sớm phát hiện rồi.
Bùi Dịch bây giờ hình như là cố ý mắc mưu.
Trò chơi của các người, thật sự là càng ngày càng khó chơi. Tô Thi Thi trong lòng thầm than, ngẩng đầu hỏi luật sư, Kết quả tệ nhất là cái gì.
Tịch Thanh Vinh trầm mặc khoảng khắc, trầm giọng nói: Phải ở tù hơn năm năm. (đấy nhé, tui ko có hù, phải ở 5 năm nhé!)
Không được. Tô Thi Thi lắc đầu, Luật sư Tịch, tôi sẽ nghĩ biện pháp để cho Hỗ Sĩ Minh huỷ bỏ văn kiện ghi âm, ông có thể nắm chắc phần thắng bao nhiêu?
Tịch Thanh Vinh đôi mắt sáng lên: Nếu phần ghi âm kia không thể làm chứng cớ, vậy phần thắng có thể có bảy phần. Bất quá...
Ông ta dừng một chút, có chút khó xử nói: Phỏng chừng vẫn lại là sẽ có hình phạt.
Tô Thi Thi mạnh xiết chặt quả đấm. Tịch Thanh Vinh là luật sư tốt nhất cả nước, nếu ông cũng nói như vậy, vậy phỏng chừng thật sự lành ít dữ nhiều.
Cô nghĩ nghĩ, đối với Tần Phong nói: Nghĩ biện pháp, tôi muốn gặp anh ấy một lần.
Tô Thi Thi mơ hồ đã đoán được Bùi Dịch tới cùng muốn làm cái gì!
Nhưng mà cô không đồng ý! Người điên này, thật sự bệnh thần kinh rồi! Tô Thi Thi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Bùi Dịch, vì tìm cho ra chân tướng năm đó, anh thật sự cần như vậy sao?
Ở một khắc này, Tô Thi Thi trong lòng lại vẫn là có chút oán hận anh. Cái tên bệnh thần kinh này, cô biết anh hiện tại lựa chọn như vậy có lẽ đối với bọn họ là tốt nhất, nhưng cũng không phải cô muốn.
Bùi phu nhân, Bùi tổng để cho tôi giao cho người mấy phần văn kiện. Tịch Thanh Vinh nói xong đưa ra xuất mấy túi giấy tờ đưa cho Tô Thi Thi, Những thứ này là tất cả tài sản đứng tên của Bùi tổng. Bao gồm xây dựng Tiệp Khắc, khách sạn, nhà hàng cùng với Ám Nhữ.
Ám Nhữ? Tô Thi Thi kinh ngạc, cô lại vẫn thật không biết Ám Nhữ vậy mà cũng là của Bùi Dịch!
Tần Phong trong lòng run lên, khẩn trương thay Bùi Dịch giải thích: Ám Nhữ kỳ thật lúc trước là anh nghĩ muốn mở ra làm ăn sau đó để cho cậu ấy làm cổ...
A..., phải không? Vậy tại sao anh ấy lại là người đứng tên sở hữu? Tần tổng, hai người các người cảm tình thật đúng là không phải tốt bình thường ha! Tô Thi Thi lật đi lật lại giấy chứng nhận sở hữu Ám Nhữ, cười như không cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.
Được lắm Bùi Dịch, anh thật đúng là biết nắm chắc thời cơ! Thừa dịp này nói cho em biết Ám Nhữ là do anh mở, em liền sẽ không thể giận anh đúng không? Tô Thi Thi ngầm tốn hơi thừa lời.
Cô lúc trước liền hoài nghi qua, Bùi tiên sinh rất biết cách giả vờ vô tội nha!
Khụ khụ... Tần Phong xấu hổ sờ sờ cái mũi, không nói.
Tô Thi Thi tiếp tục lật chuyển các văn kiện khác, bỗng nhiên, tay ngừng một trận, mở ra một phần sau cùng trong đó. Văn kiện là rất dày, không có dấu vết mở ra.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn Tịch Thanh Vinh liếc mắt một cái: Phần văn kiện này ông đã từng xem qua chưa? Tịch Thanh Vinh lắc đầu: Tôi là cố vấn pháp luật của Bùi tổng, những cái văn kiện này đều là qua tay tôi. Chỉ có riêng phần này không có. Tôi cũng không biết trong này là cái gì.
Tô Thi Thi trầm mặc nhìn thoáng qua phần văn kiện nặng trịch kia, đem nó bỏ qua một bên, cầm lấy cái văn kiện khác nhìn một phen.
Càng xem càng kinh hãi. Tô Thi Thi lần đầu tiên biết, thì ra chồng cô có tiền như thế!
Thi Dịch cùng khách sạn đều đứng tên tôi? Tô Thi Thi ngớ ra.
Xem thời gian trên văn kiện, thực ra là lúc cô cùng Bùi Dịch quen biết không đến một tháng anh đã đem những thứ này chuyển sang tên cô hết rồi.
Thì ra, từ lúc bắt đầu anh sớm liền... Tô Thi Thi mũi lên men, rất muốn hung hăng mắng tên đần độn kia một trận.
Tần Phong vươn người nhìn thoáng qua, nói: Anh biết, lúc ấy cậu ấy sang tên thời điểm anh còn trêu chọc cậu ấy là thê nô.
Anh nói xong, giọng trầm xuống: Thi Thi, những sản nghiệp khác khả năng có lẽ sẽ không còn rồi. Mấy thứ này em bảo quản tốt.
Anh nói xong lời cuối cùng thời điểm, ánh mắt hữu ý vô ý liếc đến phần văn kiện dày cộm bị Tô Thi Thi để ở một bên kia.
Tô Thi Thi tim đập liên hồi, yên lặng gật gật đầu.
Tịch Thanh Vinh cùng Tần Phong nán lại một hồi liền đi rồi. Chờ bọn họ đi rồi, Tô Thi Thi mở ra phần văn kiện dày đặc kia.
Tô Thi Thi không biết chính mình là đã dùng vẻ mặt như thế nào để xem xong phần văn kiện này. Cô xem xong, ở trên ghế ngồi yên thật lâu, sau cùng từ trong kẽ răng phun ra ba chữ:
Lão hồ ly! Bùi Dịch, em không để yên cho anh! Tô Thi Thi thiếu chút nữa thét chói tai.
Cô không biết này có phải chính là kế hoạch dự phòng của Bùi Dịch hay không. Nhưng mà cô biết, Bùi Dịch đem tất cả mọi người lừa rồi!
Anh quá gian trá! Tô Thi Thi hít sâu, một cái vẻ nói cho chính mình không cần dọa đến Bảo Bảo, nhưng mà cô thật sự muốn phát điên nha!
Nhưng ngay cả như vậy, phần văn kiện này vẫn lại là giấu thật kỹ.
Bùi Dịch bị mang đi cùng một ngày, liền có cảnh sát đến đây điều tra qua thư phòng, mang đi tư liệu về công trình thôn Thành Trung. Liền ngay cả mật thất phía sau lưng giá sách đều bị rút, nhổ ra rồi.
Tô Thi Thi bừng tỉnh như trải qua mấy đời một phen nhìn bốn phía, đứng lên đẩy ra bàn làm việc ra, sau đó dưới đáy cái bàn chính gõ vài cái. Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, sàn nhà chậm rãi hướng hai bên dời ra, xuất hiện một cái bậc thang.
Tô Thi Thi cầm lấy văn kiện, dọc theo bậc thang đi xuống.
Lão hồ ly kia đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Tô Thi Thi ngầm nói thầm.
Chỗ này, là có một lần buổi tối đi ngủ thời điểm, Bùi Dịch đột nhiên đánh thức cô dậy cứng rắn muốn nói cho cô biết.
Tô Thi Thi khi đó cũng không để ý, hiện giờ nghĩ đến, Bùi tiên sinh có lẽ là thời điểm đó cũng đã lên kế hoạch rất nhiều.
Để cho Tô Thi Thi ngoài ý muốn chính là, dưới cầu thang không gian rất lớn, trang hoàng xa hoa, hẳn là so với mật thất sau giá sách không phải giống nhau một cái.
Bốn phía trên tường đều là giá sách, mặt trên vậy mà xếp đầy chi chít bảo bối! Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào lúc này.
Bùi tiên sinh, thì ra anh có bệnh nghiện sưu tầm đồ cổ là thật. Tô Thi Thi ban đầu lại vẫn kỳ quái, Bùi Dịch cực kỳ thích cất giữ đồ cổ, trong nhà lại không thấy được mấy thứ.
Thì ra, đều là giấu ở chỗ này rồi.
Bỗng nhiên, Tô Thi Thi chợt ngẩn ra, sững sờ nhìn vật trang trí trên một giá sách trong đó.
Không, không phải vật trang trí!
Là - -
Bản thiết kế?
Tô Thi Thi cầm lên vừa thấy, cả kinh bụm miệng.
Những thứ này, đều là bản thiết kế của Bùi Dịch!
Một lúc sau, trong mật thất truyền đến tiếng Tô Thi Thi gầm thét: Bùi Dịch, em không để yên cho anh!
T.T tui bận muốn chết, các cô còn ăn hiếp tui, có tin là tui giận ko đăng lun ko. Tính khí của tui còn lớn hơn bà Thi nhá
Cô hiện tại có thể làm cái gì!
Tần Phong yên lặng dời ánh mắt, ngậm miệng lại.
Anh phát hiện từ khi Bùi Dịch bị bắt đến giờ, Tô Thi Thi liền trở nên đặc biệt đáng sợ. Tuy cô ở mặt ngoài nhìn thật bình tĩnh, nhưng tổng làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.
Tô Thi Thi không có nhìn anh, mà là nhìn luật sư hỏi: Luật sư Tịch, ông đem tình huống của anh ấy đều đã nói với tôi một phen đi, không cần giấu diếm.
Tịch Thanh Vinh nhìn Tần Phong hỏi ý kiến, Tần Phong yên lặng gật gật đầu.
Bùi phu nhân, tình huống hiện tại đối với Bùi tổng rất không có lợi. Tịch Thanh Vinh sắc mặt ngưng trọng, đem tin tức thu thập được đều đã nói với Tô Thi Thi một lần.
Bị truy tố buộc tội hối lộ, hủy hoại của công, tổn hại ích lợi quốc gia cùng nhiều tội danh bị khởi tố. Vốn dĩ còn có chút cơ hội thắng, nhưng văn kiện ghi âm vừa xuất hiện, mọi chuyện liền phiền toái hơn.
Tô Thi Thi trong lòng trầm trầm, nhưng đối với kết quả này trong lòng đã có chuẩn bị, hỏi: Ông có mấy thành nắm chắc?
Tịch Thanh Vinh lắc lắc đầu: Không tới năm phần.
Tô Thi Thi tâm thật lạnh thật lạnh.
Tần Phong sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng, nghĩ nghĩ, nói ra cái nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình hai ngày này.
Thi Thi, em có cảm thấy được, Bùi Dịch lần này có phần quá tiêu cực rồi hay không? Tần Phong nhíu mày nói, Dựa theo tính cách trước kia của cậu ấy, trước khi Hỗ Sĩ Minh tuôn ra đoạn ghi âm kia nên phản kích rồi. Nhưng cậu ấy hoàn toàn không có phản ứng.
Tô Thi Thi chậm rãi gật đầu, nhưng không có tiếp lời của anh nói. Cô đã sớm phát hiện rồi.
Bùi Dịch bây giờ hình như là cố ý mắc mưu.
Trò chơi của các người, thật sự là càng ngày càng khó chơi. Tô Thi Thi trong lòng thầm than, ngẩng đầu hỏi luật sư, Kết quả tệ nhất là cái gì.
Tịch Thanh Vinh trầm mặc khoảng khắc, trầm giọng nói: Phải ở tù hơn năm năm. (đấy nhé, tui ko có hù, phải ở 5 năm nhé!)
Không được. Tô Thi Thi lắc đầu, Luật sư Tịch, tôi sẽ nghĩ biện pháp để cho Hỗ Sĩ Minh huỷ bỏ văn kiện ghi âm, ông có thể nắm chắc phần thắng bao nhiêu?
Tịch Thanh Vinh đôi mắt sáng lên: Nếu phần ghi âm kia không thể làm chứng cớ, vậy phần thắng có thể có bảy phần. Bất quá...
Ông ta dừng một chút, có chút khó xử nói: Phỏng chừng vẫn lại là sẽ có hình phạt.
Tô Thi Thi mạnh xiết chặt quả đấm. Tịch Thanh Vinh là luật sư tốt nhất cả nước, nếu ông cũng nói như vậy, vậy phỏng chừng thật sự lành ít dữ nhiều.
Cô nghĩ nghĩ, đối với Tần Phong nói: Nghĩ biện pháp, tôi muốn gặp anh ấy một lần.
Tô Thi Thi mơ hồ đã đoán được Bùi Dịch tới cùng muốn làm cái gì!
Nhưng mà cô không đồng ý! Người điên này, thật sự bệnh thần kinh rồi! Tô Thi Thi tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Bùi Dịch, vì tìm cho ra chân tướng năm đó, anh thật sự cần như vậy sao?
Ở một khắc này, Tô Thi Thi trong lòng lại vẫn là có chút oán hận anh. Cái tên bệnh thần kinh này, cô biết anh hiện tại lựa chọn như vậy có lẽ đối với bọn họ là tốt nhất, nhưng cũng không phải cô muốn.
Bùi phu nhân, Bùi tổng để cho tôi giao cho người mấy phần văn kiện. Tịch Thanh Vinh nói xong đưa ra xuất mấy túi giấy tờ đưa cho Tô Thi Thi, Những thứ này là tất cả tài sản đứng tên của Bùi tổng. Bao gồm xây dựng Tiệp Khắc, khách sạn, nhà hàng cùng với Ám Nhữ.
Ám Nhữ? Tô Thi Thi kinh ngạc, cô lại vẫn thật không biết Ám Nhữ vậy mà cũng là của Bùi Dịch!
Tần Phong trong lòng run lên, khẩn trương thay Bùi Dịch giải thích: Ám Nhữ kỳ thật lúc trước là anh nghĩ muốn mở ra làm ăn sau đó để cho cậu ấy làm cổ...
A..., phải không? Vậy tại sao anh ấy lại là người đứng tên sở hữu? Tần tổng, hai người các người cảm tình thật đúng là không phải tốt bình thường ha! Tô Thi Thi lật đi lật lại giấy chứng nhận sở hữu Ám Nhữ, cười như không cười nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.
Được lắm Bùi Dịch, anh thật đúng là biết nắm chắc thời cơ! Thừa dịp này nói cho em biết Ám Nhữ là do anh mở, em liền sẽ không thể giận anh đúng không? Tô Thi Thi ngầm tốn hơi thừa lời.
Cô lúc trước liền hoài nghi qua, Bùi tiên sinh rất biết cách giả vờ vô tội nha!
Khụ khụ... Tần Phong xấu hổ sờ sờ cái mũi, không nói.
Tô Thi Thi tiếp tục lật chuyển các văn kiện khác, bỗng nhiên, tay ngừng một trận, mở ra một phần sau cùng trong đó. Văn kiện là rất dày, không có dấu vết mở ra.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn Tịch Thanh Vinh liếc mắt một cái: Phần văn kiện này ông đã từng xem qua chưa? Tịch Thanh Vinh lắc đầu: Tôi là cố vấn pháp luật của Bùi tổng, những cái văn kiện này đều là qua tay tôi. Chỉ có riêng phần này không có. Tôi cũng không biết trong này là cái gì.
Tô Thi Thi trầm mặc nhìn thoáng qua phần văn kiện nặng trịch kia, đem nó bỏ qua một bên, cầm lấy cái văn kiện khác nhìn một phen.
Càng xem càng kinh hãi. Tô Thi Thi lần đầu tiên biết, thì ra chồng cô có tiền như thế!
Thi Dịch cùng khách sạn đều đứng tên tôi? Tô Thi Thi ngớ ra.
Xem thời gian trên văn kiện, thực ra là lúc cô cùng Bùi Dịch quen biết không đến một tháng anh đã đem những thứ này chuyển sang tên cô hết rồi.
Thì ra, từ lúc bắt đầu anh sớm liền... Tô Thi Thi mũi lên men, rất muốn hung hăng mắng tên đần độn kia một trận.
Tần Phong vươn người nhìn thoáng qua, nói: Anh biết, lúc ấy cậu ấy sang tên thời điểm anh còn trêu chọc cậu ấy là thê nô.
Anh nói xong, giọng trầm xuống: Thi Thi, những sản nghiệp khác khả năng có lẽ sẽ không còn rồi. Mấy thứ này em bảo quản tốt.
Anh nói xong lời cuối cùng thời điểm, ánh mắt hữu ý vô ý liếc đến phần văn kiện dày cộm bị Tô Thi Thi để ở một bên kia.
Tô Thi Thi tim đập liên hồi, yên lặng gật gật đầu.
Tịch Thanh Vinh cùng Tần Phong nán lại một hồi liền đi rồi. Chờ bọn họ đi rồi, Tô Thi Thi mở ra phần văn kiện dày đặc kia.
Tô Thi Thi không biết chính mình là đã dùng vẻ mặt như thế nào để xem xong phần văn kiện này. Cô xem xong, ở trên ghế ngồi yên thật lâu, sau cùng từ trong kẽ răng phun ra ba chữ:
Lão hồ ly! Bùi Dịch, em không để yên cho anh! Tô Thi Thi thiếu chút nữa thét chói tai.
Cô không biết này có phải chính là kế hoạch dự phòng của Bùi Dịch hay không. Nhưng mà cô biết, Bùi Dịch đem tất cả mọi người lừa rồi!
Anh quá gian trá! Tô Thi Thi hít sâu, một cái vẻ nói cho chính mình không cần dọa đến Bảo Bảo, nhưng mà cô thật sự muốn phát điên nha!
Nhưng ngay cả như vậy, phần văn kiện này vẫn lại là giấu thật kỹ.
Bùi Dịch bị mang đi cùng một ngày, liền có cảnh sát đến đây điều tra qua thư phòng, mang đi tư liệu về công trình thôn Thành Trung. Liền ngay cả mật thất phía sau lưng giá sách đều bị rút, nhổ ra rồi.
Tô Thi Thi bừng tỉnh như trải qua mấy đời một phen nhìn bốn phía, đứng lên đẩy ra bàn làm việc ra, sau đó dưới đáy cái bàn chính gõ vài cái. Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, sàn nhà chậm rãi hướng hai bên dời ra, xuất hiện một cái bậc thang.
Tô Thi Thi cầm lấy văn kiện, dọc theo bậc thang đi xuống.
Lão hồ ly kia đã sớm chuẩn bị tốt rồi. Tô Thi Thi ngầm nói thầm.
Chỗ này, là có một lần buổi tối đi ngủ thời điểm, Bùi Dịch đột nhiên đánh thức cô dậy cứng rắn muốn nói cho cô biết.
Tô Thi Thi khi đó cũng không để ý, hiện giờ nghĩ đến, Bùi tiên sinh có lẽ là thời điểm đó cũng đã lên kế hoạch rất nhiều.
Để cho Tô Thi Thi ngoài ý muốn chính là, dưới cầu thang không gian rất lớn, trang hoàng xa hoa, hẳn là so với mật thất sau giá sách không phải giống nhau một cái.
Bốn phía trên tường đều là giá sách, mặt trên vậy mà xếp đầy chi chít bảo bối! Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào lúc này.
Bùi tiên sinh, thì ra anh có bệnh nghiện sưu tầm đồ cổ là thật. Tô Thi Thi ban đầu lại vẫn kỳ quái, Bùi Dịch cực kỳ thích cất giữ đồ cổ, trong nhà lại không thấy được mấy thứ.
Thì ra, đều là giấu ở chỗ này rồi.
Bỗng nhiên, Tô Thi Thi chợt ngẩn ra, sững sờ nhìn vật trang trí trên một giá sách trong đó.
Không, không phải vật trang trí!
Là - -
Bản thiết kế?
Tô Thi Thi cầm lên vừa thấy, cả kinh bụm miệng.
Những thứ này, đều là bản thiết kế của Bùi Dịch!
Một lúc sau, trong mật thất truyền đến tiếng Tô Thi Thi gầm thét: Bùi Dịch, em không để yên cho anh!
T.T tui bận muốn chết, các cô còn ăn hiếp tui, có tin là tui giận ko đăng lun ko. Tính khí của tui còn lớn hơn bà Thi nhá
/771
|