Edit: Hương Cyndi
Thỉnh an Đoàn Kế Hùng sao?
Tô Thi Thi áp chế lửa giận trong lòng, khoát tay một cái, nói với Tiểu Ưu: "Tôi biết rồi, cô xuống trước đi."
Đoàn gia thật đúng là trăm năm như một, ngày trước còn để lại tập tục, bây giờ vẫn theo thế mà làm.
Con cháu ở trong trang viên, buổi sáng hàng ngày đều phải đến thỉnh an lão gia. Chẳng qua trước kia buổi tối ngủ không ngon, bây giờ buổi sáng còn phải đi thỉnh an nên không thể tỉnh táo, thường vẫn khoảng tầm bảy giờ.
Tô Thi Thi nhìn đồng hồ đeo tay, còn 10 phút nữa là đến bảy giờ rồi.
Đoàn Ngọc Tường...
Tô Thi Thi thoáng suy nghĩ một chút, ngày hôm qua, ngay từ đầu Đoàn Ngọc Tường đã giúp cô.
Năm năm không gặp, cô ta trở nên tốt bụng vậy sao?
Tô Thi Thi nhíu mày, có thể cô chưa quên Đoàn Ngọc Tường của trước kia, tuy không giúp Đoàn Ngọc Lộ ức hiếp cô, nhưng cũng vì từ trước tới nay cô ta không xuất hiện, càng không cần phải nói tốt giúp cô.
Vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Lúc Tô Thi Thi đi xuống, Đoàn Ngọc Tường đang ngồi trên ghế sofa.
Đoàn Ngọc Tường vừa thấy cô, lập tức từ trên ghế sofa đứng lên, bước nhanh tới, ân cần hỏi han cô: "Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tô Thi Thi bình tĩnh gật đầu: "Chuyện hôm qua cám ơn cô."
Đoàn Ngọc Tường cười, lắc đầu: "Không có gì, cô không bị thương nặng là được rồi. Hôm qua ông nội rất tức giận, hôm nay tôi tới... là muốn cô cùng đi đến nhà chính thỉnh an. Nói thế nào thì cô cũng là con cháu của Đoàn gia, hổ dữ không ăn thịt con, hôm qua chỉ là ông nội đang bực bội, thật ra sẽ không đối xử với cô như vậy đâu."
Hổ dữ không ăn thịt con? Tô Thi Thi rất muốn cười.
Nếu không phải mạng cô lớn thì cô đã sớm chết trong trang viên của Đoàn gia không biết bao nhiêu lần rồi? Cô tin rằng ai cũng có lúc hổ dữ không ăn thịt con, nhưng loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra với ông nội và cha cô!
Bọn họ đều hận không thể để cô chết!
Từ khi còn nhỏ, cô đã được ông bà ngoại yêu quý, mà thời gian Đoàn gia gặp nguy cơ lúc trước, cũng là do mẹ cô và gia đình bên ngoại đã giúp đỡ Đoàn gia vượt qua khó khăn.
Cha con Đoàn gia không biết ơn lòng tốt của người khác, bọn họ chỉ chịu khuất phục trong quãng thời gian đó, còn hận lúc trước không thể tiêu diệt hết tất cả mọi người.
"Thi Thi, cô với tôi cùng đi thỉnh an, được không?" Đoàn Ngọc Tường dịu dàng nói.
Tô Thi Thi lui về sau một bước, nhàn nhạt nói: "Tôi không đi đâu, tránh để Đoàn lão gia lại nổi cáu."
"Sao vậy? Tôi đã thuyết phục ông nội rồi, bây giờ ông nội đang chờ cô đó." Đoàn Ngọc Tường an ủi: "Cô yên tâm đi, có tôi ở đây nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu."
Tô Thi Thi âm thầm xiết chặt nắm đấm. Đoàn Ngọc Tường đến đã có chuẩn bị từ đầu, cũng sớm đã thông báo cho người bên kia rồi mới đến nói với cô, sợ cô không đến sao?
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Tô Thi Thi, Đoàn Ngọc Tường thành thật khuyên nhủ: "Cô không cần nghĩ nhiều, tất cả cũng là vì tôi muốn giúp cô. Dù sao đây cũng là Đoàn gia, cô muốn sống được ở đây, trước hết phải qua cửa của ông nội đã, không phải sao? Cô cần gì phải tự mình gây khó dễ chứ?"
"Không cần, việc tôi ở đây cũng không phải chủ ý của bản thân tôi, nếu như Bùi Dịch đồng ý, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này." Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Để cô đi thỉnh an Đoàn Kế Hùng, cô còn có thể sống mà trở về sao?
"Thôi, được rồi, tôi sẽ giúp cô nói với ông nội một tiếng, cô cũng đừng tức giận." Đoàn Ngọc Tường tựa như cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thi Thi nhàn nhạt nhìn chăm chú vào hướng cô ta rời khỏi, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Các cô đều là con cháu của Đoàn gia, lại phân biệt đối xử như vậy. Chắc rằng Đoàn Ngọc Tường là cháu gái được Đoàn gia cưng chiều nhất.
Nhưng tất cả đều đã không còn liên quan gì đến cô.
Tô Thi Thi đi đến phòng ăn bắt đầu ăn sáng, người là sắt cơm là thép, ăn no mới có sức.
Mới ăn được nửa bữa sáng, cô nhận được điện thoại của công ty Tiệp Khắc, nói rằng cô đã thông qua phỏng vấn, hôm nay cô có thể đi làm luôn.
Nhiều ngày như thế, cuối cùng đã có tin tốt rồi. Tô Thi Thi liền kích động, ngay cả bữa sáng còn chưa ăn xong, đã vội vàng đi thu xếp, lựa chọn quần áo chuẩn bị đi làm.
Bên kia, Đoàn Ngọc Tường đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự, lại gặp Phương Thanh Hoa đứng sẵn ngoài cửa.
"Tường Tường, sao con lại đến tìm cô ta vậy? Ông nội con đã không thích cô ta như thế, con cần gì phải tiếp xúc với cô ta. Mẹ cũng đã nói với con, cô ta hại em gái con thảm vậy, người phụ nữ này tuyệt đối không hề đơn giản." Phương Thanh Hoa vừa thấy Đoàn Ngọc Tường đến liền sốt ruột nói.
Đoàn Ngọc Tường vỗ vỗ vào tay Phương Thanh Hoa, cười nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con tự biết chừng mực. Mẹ cũng thấy đấy, bây giờ quan hệ giữa cô ta và ông nội căng thẳng như vậy, tâm tình của ông nội không được tốt, mọi người cũng đều không dễ chịu."
"Nói sao thì bây giờ cô ta cũng là người của Bùi Dịch, trên danh nghĩa mà nói, con còn phải kêu cô ta một tiếng thím nhỏ, quan hệ với cô ta cũng cần phải tốt một chút."
"Bây giờ cô ta còn chưa gả cho Bùi Dịch đâu!" Sắc mặt Phương Thanh Hoa trầm xuống. Bà không hiểu con gái lớn thông minh như vậy, bây giờ sao lại cứ muốn cùng ôn thần Tô Thi Thi kia ở chung một chỗ.
Nhưng thấy dáng vẻ tự tin của con gái, bà cũng không biết nói sao, đành phải nhắc nhở cô chú ý một điểm, rồi mới chuyển đề tài nói:
"Hôm qua em gái con bị mẹ con Hà gia mang về, cũng không biết tình hình sao rồi. Tối qua đợi ở nhà chính con không về, mẹ cũng không muốn quấy rầy con. Bây giờ nói gì cũng vô ích, nhìn tình hình này xem."
"Ngọc Lộ về Hà gia ư?" Đoàn Ngọc Tường hơi nhíu đôi lông mày thanh tú, khó trách hôm qua cô không thấy em gái đâu.
"Không gọi điện thoại cho con bé sao? Kêu nó trở về."
Phương Thanh Hoa thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Mẹ đã sớm gọi rồi, nhưng nha đầu kia nói rằng không muốn về, gọi lại thì con bé đã tắt máy. Mẹ cũng rất hi vọng thế, vẫn cảm thấy không yên tâm, con nhất định phải mau chạy qua đó xem, lỡ như cha bọn con biết..."
"Con biết rồi, hôm nay con muốn đến công ty một chuyến, tan tầm lúc chạng vạng sẽ qua xem một chút." Đoàn Ngọc Tường cắt ngang lời Phương Thanh Hoa.
Nơi này nhiều người lắm miệng, có một số chuyện tự mình biết là được rồi, không cần phải nói ra.
Phương Thanh Hoa hiểu ý, lại dặn dò cô một lần nữa, rồi mới xoay người trở về biệt thự.
Đoàn Ngọc Tường nhìn bóng lưng mẹ mình xoay người về nhà, âm thầm nhíu nhíu mày.
"Ngọc Lộ ngu ngốc này, thật biết gây chuyện cho mình mà." Cô căm giận mắng một câu trong lòng.
Sao cô ta không nghĩ tới em gái sẽ dại dột đi cướp chồng của Tô Thi Thi chứ, hơn nữa chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Nếu để lão gia biết chuyện, Đoàn gia có thể sẽ rung chuyển đất trời.
Đến lúc đó địa vị của ba mẹ con cô ở Đoàn gia chắc chắn sẽ sụp đổ!
Lúc Tô Thi Thi ra ngoài cửa, phát hiện ra Đoàn Ngọc Tường vậy mà vẫn còn đứng ở cửa biệt thự. Ánh mắt cô tối sầm, xoay người ngồi vào trong xe.
Trước đây người tài xế này lái xe riêng của Bùi Dịch, bây giờ Tô Thi Thi ở đây, liền đem tài xế này giao cho cô.
Đợi cho Tô Thi Thi ngồi vào trong xe, tài xế hơi nghiêng đầu, nói với Tô Thi Thi ngồi sau: "Xin Tô tiểu thư thắt chặt dây an toàn."
Ánh mắt Tô Thi Thi lộ ra tia kinh ngạc, trong đầu như có hào quang chợt lóe, nhanh đến nỗi cô cũng không kịp bắt lấy. Nhưng cô vẫn rất nhanh thắt dây an toàn vào người.
Ngay sau đó, tài xế liền khởi động xe, lập tức đạp mạnh xuống chân ga. Mới bắt đầu thôi mà xe đã chạy rất nhanh, chẳng tới vài giây đã vèo một cái chạy thẳng ra ngoài.
"Két- -" chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai, cùng với tiếng thét chói tai của Đoàn Ngọc Tường.
Người Tô Thi Thi văng mạnh về phía trước, may mà có dây an toàn giữ lại, không đến mức bay thẳng ra ngoài.
Mà chiếc xe có tốc độ kỳ lạ này đang dừng lại ngay trước mặt Đoàn Ngọc Tường, đầu xe khoảng cách người cô ta chưa tới 20 centimeter.
Đoàn Ngọc Tường bị doạ đến ngây người, sắc mặt trắng bệch nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ngón tay run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Người tài xế này cũng thật đáng yêu đi!
Đoán rằng đời này Đoàn Ngọc Tường cũng chưa bao giờ phải hoảng sợ như vậy.
"Ông... Ông là..." Vài giây sau Đoàn Ngọc Tường mới kịp phản ứng lại, người tài xế này không phải là tài xế riêng của Bùi Dịch sao?
Theo bản năng cô ta nhìn về chỗ ngồi phía sau xe, rõ ràng vừa rồi nghe nói Bùi Dịch đã rời khỏi biệt thự, sao vẫn còn ở trong biệt thự chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy người ngồi ghế sau là Tô Thi Thi, khuôn mặt hờ hững thiếu chút nữa thì nứt nẻ.
"A, tài xế, xảy ra chuyện gì rồi ư? Sao vậy đột nhiên dừng lại vậy?" Tô Thi Thi ngồi phía sau rất phối hợp mà hỏi han.
Tài xế nhàn nhạt nói: "Xảy ra chút ngoài ý muốn ạ, Tô tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Không sao không sao, mau đi thôi, tôi bị muộn làm rồi đấy." Tô Thi Thi lập tức nói, sau đó cúi đầu bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Tài xế lập tức khởi động xe.
Nghe thấy tiếng gầm rú, Đoàn Ngọc Tường sợ tới mức nhanh chóng lui qua một bên.
Thời điểm xe lướt qua người, Đoàn Ngọc Tường cố ý nhìn về phía sau một chút. Chỉ thấy Tô Thi Thi đang cúi đầu, hoàn toàn không phát hiện ra bộ dạng của cô.
"Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều sao?" Đoàn Ngọc Tường nhíu mày, vừa rồi thiếu chút nữa là cô bị xe đâm vào rồi.
Nhưng nghĩ lại, tài xế của Bùi Dịch lái xe dường như đều ngang ngược như vậy. Trước kia có người nhìn thấy xe Bùi Dịch tiến vào mà không tránh ra, suýt nữa đã bị vị tài xế này đâm phải.
"Nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi." Đoàn Ngọc Tường lắc đầu, thấy thời gian cũng sắp tới, xoay người vào biệt thự nhà mình, định thay quần áo rồi mới tới công ty.
Thỉnh an Đoàn Kế Hùng sao?
Tô Thi Thi áp chế lửa giận trong lòng, khoát tay một cái, nói với Tiểu Ưu: "Tôi biết rồi, cô xuống trước đi."
Đoàn gia thật đúng là trăm năm như một, ngày trước còn để lại tập tục, bây giờ vẫn theo thế mà làm.
Con cháu ở trong trang viên, buổi sáng hàng ngày đều phải đến thỉnh an lão gia. Chẳng qua trước kia buổi tối ngủ không ngon, bây giờ buổi sáng còn phải đi thỉnh an nên không thể tỉnh táo, thường vẫn khoảng tầm bảy giờ.
Tô Thi Thi nhìn đồng hồ đeo tay, còn 10 phút nữa là đến bảy giờ rồi.
Đoàn Ngọc Tường...
Tô Thi Thi thoáng suy nghĩ một chút, ngày hôm qua, ngay từ đầu Đoàn Ngọc Tường đã giúp cô.
Năm năm không gặp, cô ta trở nên tốt bụng vậy sao?
Tô Thi Thi nhíu mày, có thể cô chưa quên Đoàn Ngọc Tường của trước kia, tuy không giúp Đoàn Ngọc Lộ ức hiếp cô, nhưng cũng vì từ trước tới nay cô ta không xuất hiện, càng không cần phải nói tốt giúp cô.
Vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Lúc Tô Thi Thi đi xuống, Đoàn Ngọc Tường đang ngồi trên ghế sofa.
Đoàn Ngọc Tường vừa thấy cô, lập tức từ trên ghế sofa đứng lên, bước nhanh tới, ân cần hỏi han cô: "Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Tô Thi Thi bình tĩnh gật đầu: "Chuyện hôm qua cám ơn cô."
Đoàn Ngọc Tường cười, lắc đầu: "Không có gì, cô không bị thương nặng là được rồi. Hôm qua ông nội rất tức giận, hôm nay tôi tới... là muốn cô cùng đi đến nhà chính thỉnh an. Nói thế nào thì cô cũng là con cháu của Đoàn gia, hổ dữ không ăn thịt con, hôm qua chỉ là ông nội đang bực bội, thật ra sẽ không đối xử với cô như vậy đâu."
Hổ dữ không ăn thịt con? Tô Thi Thi rất muốn cười.
Nếu không phải mạng cô lớn thì cô đã sớm chết trong trang viên của Đoàn gia không biết bao nhiêu lần rồi? Cô tin rằng ai cũng có lúc hổ dữ không ăn thịt con, nhưng loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra với ông nội và cha cô!
Bọn họ đều hận không thể để cô chết!
Từ khi còn nhỏ, cô đã được ông bà ngoại yêu quý, mà thời gian Đoàn gia gặp nguy cơ lúc trước, cũng là do mẹ cô và gia đình bên ngoại đã giúp đỡ Đoàn gia vượt qua khó khăn.
Cha con Đoàn gia không biết ơn lòng tốt của người khác, bọn họ chỉ chịu khuất phục trong quãng thời gian đó, còn hận lúc trước không thể tiêu diệt hết tất cả mọi người.
"Thi Thi, cô với tôi cùng đi thỉnh an, được không?" Đoàn Ngọc Tường dịu dàng nói.
Tô Thi Thi lui về sau một bước, nhàn nhạt nói: "Tôi không đi đâu, tránh để Đoàn lão gia lại nổi cáu."
"Sao vậy? Tôi đã thuyết phục ông nội rồi, bây giờ ông nội đang chờ cô đó." Đoàn Ngọc Tường an ủi: "Cô yên tâm đi, có tôi ở đây nhất định sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu."
Tô Thi Thi âm thầm xiết chặt nắm đấm. Đoàn Ngọc Tường đến đã có chuẩn bị từ đầu, cũng sớm đã thông báo cho người bên kia rồi mới đến nói với cô, sợ cô không đến sao?
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Tô Thi Thi, Đoàn Ngọc Tường thành thật khuyên nhủ: "Cô không cần nghĩ nhiều, tất cả cũng là vì tôi muốn giúp cô. Dù sao đây cũng là Đoàn gia, cô muốn sống được ở đây, trước hết phải qua cửa của ông nội đã, không phải sao? Cô cần gì phải tự mình gây khó dễ chứ?"
"Không cần, việc tôi ở đây cũng không phải chủ ý của bản thân tôi, nếu như Bùi Dịch đồng ý, tôi sẽ lập tức rời khỏi nơi này." Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Để cô đi thỉnh an Đoàn Kế Hùng, cô còn có thể sống mà trở về sao?
"Thôi, được rồi, tôi sẽ giúp cô nói với ông nội một tiếng, cô cũng đừng tức giận." Đoàn Ngọc Tường tựa như cực kỳ bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Tô Thi Thi nhàn nhạt nhìn chăm chú vào hướng cô ta rời khỏi, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.
Các cô đều là con cháu của Đoàn gia, lại phân biệt đối xử như vậy. Chắc rằng Đoàn Ngọc Tường là cháu gái được Đoàn gia cưng chiều nhất.
Nhưng tất cả đều đã không còn liên quan gì đến cô.
Tô Thi Thi đi đến phòng ăn bắt đầu ăn sáng, người là sắt cơm là thép, ăn no mới có sức.
Mới ăn được nửa bữa sáng, cô nhận được điện thoại của công ty Tiệp Khắc, nói rằng cô đã thông qua phỏng vấn, hôm nay cô có thể đi làm luôn.
Nhiều ngày như thế, cuối cùng đã có tin tốt rồi. Tô Thi Thi liền kích động, ngay cả bữa sáng còn chưa ăn xong, đã vội vàng đi thu xếp, lựa chọn quần áo chuẩn bị đi làm.
Bên kia, Đoàn Ngọc Tường đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự, lại gặp Phương Thanh Hoa đứng sẵn ngoài cửa.
"Tường Tường, sao con lại đến tìm cô ta vậy? Ông nội con đã không thích cô ta như thế, con cần gì phải tiếp xúc với cô ta. Mẹ cũng đã nói với con, cô ta hại em gái con thảm vậy, người phụ nữ này tuyệt đối không hề đơn giản." Phương Thanh Hoa vừa thấy Đoàn Ngọc Tường đến liền sốt ruột nói.
Đoàn Ngọc Tường vỗ vỗ vào tay Phương Thanh Hoa, cười nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con tự biết chừng mực. Mẹ cũng thấy đấy, bây giờ quan hệ giữa cô ta và ông nội căng thẳng như vậy, tâm tình của ông nội không được tốt, mọi người cũng đều không dễ chịu."
"Nói sao thì bây giờ cô ta cũng là người của Bùi Dịch, trên danh nghĩa mà nói, con còn phải kêu cô ta một tiếng thím nhỏ, quan hệ với cô ta cũng cần phải tốt một chút."
"Bây giờ cô ta còn chưa gả cho Bùi Dịch đâu!" Sắc mặt Phương Thanh Hoa trầm xuống. Bà không hiểu con gái lớn thông minh như vậy, bây giờ sao lại cứ muốn cùng ôn thần Tô Thi Thi kia ở chung một chỗ.
Nhưng thấy dáng vẻ tự tin của con gái, bà cũng không biết nói sao, đành phải nhắc nhở cô chú ý một điểm, rồi mới chuyển đề tài nói:
"Hôm qua em gái con bị mẹ con Hà gia mang về, cũng không biết tình hình sao rồi. Tối qua đợi ở nhà chính con không về, mẹ cũng không muốn quấy rầy con. Bây giờ nói gì cũng vô ích, nhìn tình hình này xem."
"Ngọc Lộ về Hà gia ư?" Đoàn Ngọc Tường hơi nhíu đôi lông mày thanh tú, khó trách hôm qua cô không thấy em gái đâu.
"Không gọi điện thoại cho con bé sao? Kêu nó trở về."
Phương Thanh Hoa thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Mẹ đã sớm gọi rồi, nhưng nha đầu kia nói rằng không muốn về, gọi lại thì con bé đã tắt máy. Mẹ cũng rất hi vọng thế, vẫn cảm thấy không yên tâm, con nhất định phải mau chạy qua đó xem, lỡ như cha bọn con biết..."
"Con biết rồi, hôm nay con muốn đến công ty một chuyến, tan tầm lúc chạng vạng sẽ qua xem một chút." Đoàn Ngọc Tường cắt ngang lời Phương Thanh Hoa.
Nơi này nhiều người lắm miệng, có một số chuyện tự mình biết là được rồi, không cần phải nói ra.
Phương Thanh Hoa hiểu ý, lại dặn dò cô một lần nữa, rồi mới xoay người trở về biệt thự.
Đoàn Ngọc Tường nhìn bóng lưng mẹ mình xoay người về nhà, âm thầm nhíu nhíu mày.
"Ngọc Lộ ngu ngốc này, thật biết gây chuyện cho mình mà." Cô căm giận mắng một câu trong lòng.
Sao cô ta không nghĩ tới em gái sẽ dại dột đi cướp chồng của Tô Thi Thi chứ, hơn nữa chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Nếu để lão gia biết chuyện, Đoàn gia có thể sẽ rung chuyển đất trời.
Đến lúc đó địa vị của ba mẹ con cô ở Đoàn gia chắc chắn sẽ sụp đổ!
Lúc Tô Thi Thi ra ngoài cửa, phát hiện ra Đoàn Ngọc Tường vậy mà vẫn còn đứng ở cửa biệt thự. Ánh mắt cô tối sầm, xoay người ngồi vào trong xe.
Trước đây người tài xế này lái xe riêng của Bùi Dịch, bây giờ Tô Thi Thi ở đây, liền đem tài xế này giao cho cô.
Đợi cho Tô Thi Thi ngồi vào trong xe, tài xế hơi nghiêng đầu, nói với Tô Thi Thi ngồi sau: "Xin Tô tiểu thư thắt chặt dây an toàn."
Ánh mắt Tô Thi Thi lộ ra tia kinh ngạc, trong đầu như có hào quang chợt lóe, nhanh đến nỗi cô cũng không kịp bắt lấy. Nhưng cô vẫn rất nhanh thắt dây an toàn vào người.
Ngay sau đó, tài xế liền khởi động xe, lập tức đạp mạnh xuống chân ga. Mới bắt đầu thôi mà xe đã chạy rất nhanh, chẳng tới vài giây đã vèo một cái chạy thẳng ra ngoài.
"Két- -" chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai, cùng với tiếng thét chói tai của Đoàn Ngọc Tường.
Người Tô Thi Thi văng mạnh về phía trước, may mà có dây an toàn giữ lại, không đến mức bay thẳng ra ngoài.
Mà chiếc xe có tốc độ kỳ lạ này đang dừng lại ngay trước mặt Đoàn Ngọc Tường, đầu xe khoảng cách người cô ta chưa tới 20 centimeter.
Đoàn Ngọc Tường bị doạ đến ngây người, sắc mặt trắng bệch nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ngón tay run rẩy, một câu cũng nói không nên lời.
Tô Thi Thi ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Người tài xế này cũng thật đáng yêu đi!
Đoán rằng đời này Đoàn Ngọc Tường cũng chưa bao giờ phải hoảng sợ như vậy.
"Ông... Ông là..." Vài giây sau Đoàn Ngọc Tường mới kịp phản ứng lại, người tài xế này không phải là tài xế riêng của Bùi Dịch sao?
Theo bản năng cô ta nhìn về chỗ ngồi phía sau xe, rõ ràng vừa rồi nghe nói Bùi Dịch đã rời khỏi biệt thự, sao vẫn còn ở trong biệt thự chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô nhìn thấy người ngồi ghế sau là Tô Thi Thi, khuôn mặt hờ hững thiếu chút nữa thì nứt nẻ.
"A, tài xế, xảy ra chuyện gì rồi ư? Sao vậy đột nhiên dừng lại vậy?" Tô Thi Thi ngồi phía sau rất phối hợp mà hỏi han.
Tài xế nhàn nhạt nói: "Xảy ra chút ngoài ý muốn ạ, Tô tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Không sao không sao, mau đi thôi, tôi bị muộn làm rồi đấy." Tô Thi Thi lập tức nói, sau đó cúi đầu bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Tài xế lập tức khởi động xe.
Nghe thấy tiếng gầm rú, Đoàn Ngọc Tường sợ tới mức nhanh chóng lui qua một bên.
Thời điểm xe lướt qua người, Đoàn Ngọc Tường cố ý nhìn về phía sau một chút. Chỉ thấy Tô Thi Thi đang cúi đầu, hoàn toàn không phát hiện ra bộ dạng của cô.
"Chẳng lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều sao?" Đoàn Ngọc Tường nhíu mày, vừa rồi thiếu chút nữa là cô bị xe đâm vào rồi.
Nhưng nghĩ lại, tài xế của Bùi Dịch lái xe dường như đều ngang ngược như vậy. Trước kia có người nhìn thấy xe Bùi Dịch tiến vào mà không tránh ra, suýt nữa đã bị vị tài xế này đâm phải.
"Nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi." Đoàn Ngọc Tường lắc đầu, thấy thời gian cũng sắp tới, xoay người vào biệt thự nhà mình, định thay quần áo rồi mới tới công ty.
/772
|