Ngón tay ấm áp, ma xát ở trên má, vầng nhuộm ra một tầng tinh tế tê dại.
Tô Thi Thi mặt chải quét liền đỏ, xấu hổ quay mặt, nhẹ giọng nói: Đâu nào có.
Bùi Dịch chỉ là liếc cô, không vạch trần cô, bàn tay dày rộng kéo tay cô, xoay người đi ra bên ngoài.
Tô Thi Thi sửng sốt, ngửa đầu nhìn anh một cái.
Anh không định đi lên gặp mẹ sao?
Như là biết cô suy nghĩ cái gì, Bùi Dịch lạnh nhạt nói: Lúc này đi lên, không tránh khỏi việc sẽ bị mẹ đem những lời này nói với anh một lần. Chúng ta hai người, có một người lỗ tai chịu thiệt thòi là đủ rồi.
Ách...
Tô Thi Thi trợn mắt há hốc mồm, không biết nên cười hay là nên tức, nhưng tức giận trong lòng kìm nén kia trong phút chốc liền bay đi mất.
Tô Thi Thi thật cẩn thận NHÌN Bùi Dịch liếc mắt một cái, nghĩ thầm, rằng gia hỏa này là cố ý nói như vậy đi?
Là vì để cho cô giải sầu.
Bùi Dịch không hỏi Tô Thi Thi bọn họ trong phòng rốt cuộc đã nói cái gì, cũng không có hỏi Tô Thi Thi vì cái gì không có đưa mẹ xuống, mang theo cô trực tiếp rời đi bệnh viện.
Toàn bộ, đã có người đưa Nhậm Tiếu Vi xuất viện, coi như đều đã yên tĩnh trở lại. Chị em Đoàn gia mục tiêu chuyển dời đến Hỗ gia, không biết Đoàn Ngọc Lộ là biết được chuyện bí mật gì, Hỗ gia vậy mà giống như nơi chốn nhường nhịn, vậy mà thật sự không có dám làm gì cô ta.
Dẫn đến Đoàn Ngọc Tường cũng thường xuyên ra ngoài Hỗ gia, nghe nói cùng Hỗ Minh Phỉ thường xuyên xung đột. Hỗ Minh Phỉ tức giận đến nỗi bỏ ra nước ngoài công tác, trong thời gian ngắn hẳn không về nước.
Trạm Dẫn Lan trong lúc đó cũng bắt đầu thường xuyên qua lại giữa Hỗ gia cùng Đoàn gia, nhưng nhất định bảo trì khoảng cách. Có đôi khi Tô Thi Thi đều vẫn hiểu không rõ, cô gái này tới cùng muốn làm cái gì.
Công trình thôn Thành Trung vẫn tiến hành theo trật tự, Sunshine nhận thầu hạng mục trang hoàng ngoại hành lang, đã hoàn thành đến kỳ hạn bàn giao công trình cái thứ nhất.
Hôm nay, Tô Thi Thi chính đang ở trong phòng làm việc xử lý một phần văn kiện gần đây, Đổng Tiêu Tiêu vô cùng lo lắng chạy tiến vào.
Tô tổng, phần nước sơn dùng cho để chống thấm bị hết rồi, hiện tại ngoại hành lang bên kia phải đang cần dùng đến, làm sao bây giờ? Đổng Tiêu Tiêu chạy vội đến thở hổn hển, trên mặt đều là mồ hôi.
Tô Thi Thi đặt văn kiện xuống, mày nhíu lại một phen: Không có dự phòng sao?
Không có. Đổng Tiêu Tiêu một bên thở một bên lắc đầu, khó xử nói, Không biết mua sắm là xảy ra chuyện gì. Giấy tờ rõ ràng biểu hiện nhập hàng, tôi vừa rồi đi đến kho lấy hoá đơn nhận hàng phát hiện một thùng đều không có!
Kêu quản lí mua sắm tiến vào. Tô Thi Thi bên cạnh nói, vừa mở máy tính kiểm tra, phát hiện báo cáo xuất nhập tồn trên kho quả thật hiện thị còn hàng, không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Quản lí mua sắm là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tính tình trung thực, là một người kiên định, là Bùi Dịch giới thiệu. Chính là bởi vì như vậy, Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo mới có thể an bài ông ta vào vị trí quản lý mua sắm quan trọng này.
Tô tổng, chuyện này tôi biết rõ. Là vấn đề do tôi, tôi đã đặt hàng, đều đã là trách nhiệm của tôi. Quản lí mua sắm vừa tiến đến, liền đối với Tô Thi Thi nói, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Tô Thi Thi sắc mặt dịu đi một chút, hỏi: Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với quản lí mua sắm, nếu không có nhập hàng, không có khả năng làm ra loại sai lầm này.
Quản lí mua sắm cũng là vẻ mặt nghi hoặc: Chuyện này tôi còn đang tra. Tôi cực kỳ xác định, một tuần trước vừa mới nhập hàng, hàng dự trù cực kỳ sung túc. Nhưng hôm nay lúc thư ký Đổng cầm hoá đơn đi nhận hàng, phát hiện nước sơn chống thấm toàn bộ đều không có rồi.
Ông ta dừng một chút, ngữ khí ngưng trọng lên: Tôi đã kiểm tra qua hệ thống theo dõi, không có phát hiện bất luận cái gì dị thường. Ngoại trừ nhân viên trong kho hàng, không có bất luận kẻ nào ra vào kho hàng của chúng ta. Nhân viên trong kho cũng không có hành động khả nghi.
Chẳng lẽ gặp quỷ hay sao? Đổng Tiêu Tiêu trừng mắt, không thể tin được nói.
Quỷ đương nhiên không có khả năng. Nhưng hàng hóa hẳn không tự dưng biến mất như vậy, bên trong nhất định có kỳ quặc.
Tô Thi Thi vặn mi, nghĩ tới một loại khả năng, đối với quản lý mua sắm nói: Ông đem video clip theo dõi đưa đến xây dựng Tiệp Khắc đi, Bùi tổng sẽ an bài người xử lý.
Vâng ạ quản lí mua sắm gật đầu, thấy Tô Thi Thi không có nói khác, liền rời đi rồi.
Tô tổng, nếu bây giờ bổ sung hàng hóa mà nói, chỉ sợ sẽ chậm trễ kỳ hạn bàn giao công trình. Đổng Tiêu Tiêu lo lắng nói, Có thể dùng cái khác hay không...
Không được. Đó là loại nước sơn tốt nhất, mà còn giai đoạn trước những nơi khác đều đã dùng loại này, bây giờ lại đổi cái khác, đối với chỉnh thể hiệu quả sẽ có ảnh hưởng. Tôi cùng sư huynh đều là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép có loại tỳ vết này.
Tô Thi Thi không thể hiểu nổi, kho hàng của công ty cô, sơn sẽ không tự dưng biến mất, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Hiện tại nhiều người quan sát động tĩnh của Sunshine như vậy, bọn họ lại ở trên hợp đồng lý ghi rõ ràng dùng loại sơn gì ở nơi nào, thay đổi chỉ sợ bị người khác lợi dụng nắm thóp.
Vậy kỳ hạn công trình làm sao bây giờ? Đổng Tiêu Tiêu hỏi.
Tô Thi Thi suy nghĩ, nói: Sư huynh ở nước ngoài có quen biết một số thương nhân chuyên bán loại sơn này, trước đi điều hàng từ đấy về đây.
Đổng Tiêu Tiêu sửng sốt, lập tức gật gật đầu.
Chỉ là khi cô xoay người đi, nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô lại vẫn là cái gì đều không có nói, đi ra ngoài.
Tô Thi Thi cũng không có quá để ý, đợi Đổng Tiêu Tiêu sau khi ra ngoài, liền gọi điện thoại cho Bùi Dịch nói chuyện này.
Điện thoại bên kia trầm mặc một phen, Bùi Dịch mới nói: Chuyện này để anh xử lý.
Được. Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, xem ra lo lắng của cô là thật.
Chuyện này, phỏng chừng không đơn thuần là nhằm về phía Sunshine bọn họ, mà là nhằm về phía Bùi Dịch.
Tuy Bùi Dịch nói để anh xử lý, Tô Thi Thi vẫn lại là có phần lo lắng, quyết định tự mình nhìn quan sát tiến độ công trình đầu tiên này đến khi kết thúc, mấy ngày sau đó mỗi ngày đều đã đứng ở công trường.
Ngày thứ ba, bạn của Tống Trọng Hạo liền đem sơn đưa đến rồi.
Tô Thi Thi như cũ chờ ở công trường, tính toán tự mình kiểm tra.
Đổng Tiêu Tiêu nhìn đến Tô Thi Thi chăm chú canh chừng, bất đắc dĩ cười nói: Tô tổng, người có phải quá khẩn trương rồi hay không?
Cẩn thận vẫn hơn. Tô Thi Thi cũng không quay lại nói, Đi thúc giục công nhân bắt tay vào làm phần còn lại.
Tô Thi Thi nhìn nhìn thời gian, đã sắp đến giữa trưa rồi. Nếu mà hôm nay còn không kịp, kỳ hạn công trình thật sự sẽ bị trễ rồi.
Được. Đổng Tiêu Tiêu lấy di động liền đi ra ngoài, trước liên hệ lái xe đưa hàng đến, xác định mười phút sau hàng đến mới đi, nắm di động do dự đôi chút.
Cú điện thoại kia, tất phải gọi, nhưng cô lại không dám gọi.
Cô quay đầu nhìn Tô Thi Thi, nhìn thấy Tô Thi Thi đang ở cùng công nhân nói chi tiết thi công, lòng xoắn xuýt một phen, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngay lúc Đổng Tiêu Tiêu còn đang do dự, di động Tô Thi Thi vang lên đây.
Tô Thi Thi nhìn đến là số điện thoại lạ, không hề nghĩ ngợi, liền cắt đứt rồi. Cũng không quá vài giây, cái số kia lại gọi đến
Vâng...
Đoàn Tĩnh Đồng đang trên tay tôi, nếu không nghĩ muốn nó gặp chuyện không may mà nói, hiện tại lập tức liền đến địa điểm tôi chỉ định đi. Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói quái dị nghe không ra nam nữ, nói một câu như vậy liền cắt đứt rồi.
Tô Thi Thi trực tiếp lờ mờ, nhìn nhìn điện báo biểu hiện, xác định không biết.
Đồng Đồng... Tim đập rộn lên, Hẳn không xảy ra chuyện đi?
Cô khẩn trương muốn gọi điện thoại cho Đoàn Tĩnh Đồng, thẳng nhóc kia trên người có điện thoại, nhưng lúc cô gọi qua lại là tắt máy.
Lúc này, số điện thoại lạ kia lại gửi tin nhắn đến, ảnh chụp đúng là Đoàn Tĩnh Đồng bị trói lại bịt mắt.
Chết tiệt! Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, mặt liền tái nhợt, không hề nghĩ ngợi, một bên cho gọi Bùi Dịch một bên hướng ra phía ngoài chạy tới.
Mọi người sáng hảo ~!
~Bữa có than là làm mà ko biết mình làm cái gì, giờ đọc lại thấy nó cũng khá ổn. Mình thiệt tài =))
Tô Thi Thi mặt chải quét liền đỏ, xấu hổ quay mặt, nhẹ giọng nói: Đâu nào có.
Bùi Dịch chỉ là liếc cô, không vạch trần cô, bàn tay dày rộng kéo tay cô, xoay người đi ra bên ngoài.
Tô Thi Thi sửng sốt, ngửa đầu nhìn anh một cái.
Anh không định đi lên gặp mẹ sao?
Như là biết cô suy nghĩ cái gì, Bùi Dịch lạnh nhạt nói: Lúc này đi lên, không tránh khỏi việc sẽ bị mẹ đem những lời này nói với anh một lần. Chúng ta hai người, có một người lỗ tai chịu thiệt thòi là đủ rồi.
Ách...
Tô Thi Thi trợn mắt há hốc mồm, không biết nên cười hay là nên tức, nhưng tức giận trong lòng kìm nén kia trong phút chốc liền bay đi mất.
Tô Thi Thi thật cẩn thận NHÌN Bùi Dịch liếc mắt một cái, nghĩ thầm, rằng gia hỏa này là cố ý nói như vậy đi?
Là vì để cho cô giải sầu.
Bùi Dịch không hỏi Tô Thi Thi bọn họ trong phòng rốt cuộc đã nói cái gì, cũng không có hỏi Tô Thi Thi vì cái gì không có đưa mẹ xuống, mang theo cô trực tiếp rời đi bệnh viện.
Toàn bộ, đã có người đưa Nhậm Tiếu Vi xuất viện, coi như đều đã yên tĩnh trở lại. Chị em Đoàn gia mục tiêu chuyển dời đến Hỗ gia, không biết Đoàn Ngọc Lộ là biết được chuyện bí mật gì, Hỗ gia vậy mà giống như nơi chốn nhường nhịn, vậy mà thật sự không có dám làm gì cô ta.
Dẫn đến Đoàn Ngọc Tường cũng thường xuyên ra ngoài Hỗ gia, nghe nói cùng Hỗ Minh Phỉ thường xuyên xung đột. Hỗ Minh Phỉ tức giận đến nỗi bỏ ra nước ngoài công tác, trong thời gian ngắn hẳn không về nước.
Trạm Dẫn Lan trong lúc đó cũng bắt đầu thường xuyên qua lại giữa Hỗ gia cùng Đoàn gia, nhưng nhất định bảo trì khoảng cách. Có đôi khi Tô Thi Thi đều vẫn hiểu không rõ, cô gái này tới cùng muốn làm cái gì.
Công trình thôn Thành Trung vẫn tiến hành theo trật tự, Sunshine nhận thầu hạng mục trang hoàng ngoại hành lang, đã hoàn thành đến kỳ hạn bàn giao công trình cái thứ nhất.
Hôm nay, Tô Thi Thi chính đang ở trong phòng làm việc xử lý một phần văn kiện gần đây, Đổng Tiêu Tiêu vô cùng lo lắng chạy tiến vào.
Tô tổng, phần nước sơn dùng cho để chống thấm bị hết rồi, hiện tại ngoại hành lang bên kia phải đang cần dùng đến, làm sao bây giờ? Đổng Tiêu Tiêu chạy vội đến thở hổn hển, trên mặt đều là mồ hôi.
Tô Thi Thi đặt văn kiện xuống, mày nhíu lại một phen: Không có dự phòng sao?
Không có. Đổng Tiêu Tiêu một bên thở một bên lắc đầu, khó xử nói, Không biết mua sắm là xảy ra chuyện gì. Giấy tờ rõ ràng biểu hiện nhập hàng, tôi vừa rồi đi đến kho lấy hoá đơn nhận hàng phát hiện một thùng đều không có!
Kêu quản lí mua sắm tiến vào. Tô Thi Thi bên cạnh nói, vừa mở máy tính kiểm tra, phát hiện báo cáo xuất nhập tồn trên kho quả thật hiện thị còn hàng, không khỏi dấy lên nghi ngờ.
Quản lí mua sắm là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, tính tình trung thực, là một người kiên định, là Bùi Dịch giới thiệu. Chính là bởi vì như vậy, Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo mới có thể an bài ông ta vào vị trí quản lý mua sắm quan trọng này.
Tô tổng, chuyện này tôi biết rõ. Là vấn đề do tôi, tôi đã đặt hàng, đều đã là trách nhiệm của tôi. Quản lí mua sắm vừa tiến đến, liền đối với Tô Thi Thi nói, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Tô Thi Thi sắc mặt dịu đi một chút, hỏi: Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với quản lí mua sắm, nếu không có nhập hàng, không có khả năng làm ra loại sai lầm này.
Quản lí mua sắm cũng là vẻ mặt nghi hoặc: Chuyện này tôi còn đang tra. Tôi cực kỳ xác định, một tuần trước vừa mới nhập hàng, hàng dự trù cực kỳ sung túc. Nhưng hôm nay lúc thư ký Đổng cầm hoá đơn đi nhận hàng, phát hiện nước sơn chống thấm toàn bộ đều không có rồi.
Ông ta dừng một chút, ngữ khí ngưng trọng lên: Tôi đã kiểm tra qua hệ thống theo dõi, không có phát hiện bất luận cái gì dị thường. Ngoại trừ nhân viên trong kho hàng, không có bất luận kẻ nào ra vào kho hàng của chúng ta. Nhân viên trong kho cũng không có hành động khả nghi.
Chẳng lẽ gặp quỷ hay sao? Đổng Tiêu Tiêu trừng mắt, không thể tin được nói.
Quỷ đương nhiên không có khả năng. Nhưng hàng hóa hẳn không tự dưng biến mất như vậy, bên trong nhất định có kỳ quặc.
Tô Thi Thi vặn mi, nghĩ tới một loại khả năng, đối với quản lý mua sắm nói: Ông đem video clip theo dõi đưa đến xây dựng Tiệp Khắc đi, Bùi tổng sẽ an bài người xử lý.
Vâng ạ quản lí mua sắm gật đầu, thấy Tô Thi Thi không có nói khác, liền rời đi rồi.
Tô tổng, nếu bây giờ bổ sung hàng hóa mà nói, chỉ sợ sẽ chậm trễ kỳ hạn bàn giao công trình. Đổng Tiêu Tiêu lo lắng nói, Có thể dùng cái khác hay không...
Không được. Đó là loại nước sơn tốt nhất, mà còn giai đoạn trước những nơi khác đều đã dùng loại này, bây giờ lại đổi cái khác, đối với chỉnh thể hiệu quả sẽ có ảnh hưởng. Tôi cùng sư huynh đều là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép có loại tỳ vết này.
Tô Thi Thi không thể hiểu nổi, kho hàng của công ty cô, sơn sẽ không tự dưng biến mất, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Hiện tại nhiều người quan sát động tĩnh của Sunshine như vậy, bọn họ lại ở trên hợp đồng lý ghi rõ ràng dùng loại sơn gì ở nơi nào, thay đổi chỉ sợ bị người khác lợi dụng nắm thóp.
Vậy kỳ hạn công trình làm sao bây giờ? Đổng Tiêu Tiêu hỏi.
Tô Thi Thi suy nghĩ, nói: Sư huynh ở nước ngoài có quen biết một số thương nhân chuyên bán loại sơn này, trước đi điều hàng từ đấy về đây.
Đổng Tiêu Tiêu sửng sốt, lập tức gật gật đầu.
Chỉ là khi cô xoay người đi, nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, cô lại vẫn là cái gì đều không có nói, đi ra ngoài.
Tô Thi Thi cũng không có quá để ý, đợi Đổng Tiêu Tiêu sau khi ra ngoài, liền gọi điện thoại cho Bùi Dịch nói chuyện này.
Điện thoại bên kia trầm mặc một phen, Bùi Dịch mới nói: Chuyện này để anh xử lý.
Được. Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, xem ra lo lắng của cô là thật.
Chuyện này, phỏng chừng không đơn thuần là nhằm về phía Sunshine bọn họ, mà là nhằm về phía Bùi Dịch.
Tuy Bùi Dịch nói để anh xử lý, Tô Thi Thi vẫn lại là có phần lo lắng, quyết định tự mình nhìn quan sát tiến độ công trình đầu tiên này đến khi kết thúc, mấy ngày sau đó mỗi ngày đều đã đứng ở công trường.
Ngày thứ ba, bạn của Tống Trọng Hạo liền đem sơn đưa đến rồi.
Tô Thi Thi như cũ chờ ở công trường, tính toán tự mình kiểm tra.
Đổng Tiêu Tiêu nhìn đến Tô Thi Thi chăm chú canh chừng, bất đắc dĩ cười nói: Tô tổng, người có phải quá khẩn trương rồi hay không?
Cẩn thận vẫn hơn. Tô Thi Thi cũng không quay lại nói, Đi thúc giục công nhân bắt tay vào làm phần còn lại.
Tô Thi Thi nhìn nhìn thời gian, đã sắp đến giữa trưa rồi. Nếu mà hôm nay còn không kịp, kỳ hạn công trình thật sự sẽ bị trễ rồi.
Được. Đổng Tiêu Tiêu lấy di động liền đi ra ngoài, trước liên hệ lái xe đưa hàng đến, xác định mười phút sau hàng đến mới đi, nắm di động do dự đôi chút.
Cú điện thoại kia, tất phải gọi, nhưng cô lại không dám gọi.
Cô quay đầu nhìn Tô Thi Thi, nhìn thấy Tô Thi Thi đang ở cùng công nhân nói chi tiết thi công, lòng xoắn xuýt một phen, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngay lúc Đổng Tiêu Tiêu còn đang do dự, di động Tô Thi Thi vang lên đây.
Tô Thi Thi nhìn đến là số điện thoại lạ, không hề nghĩ ngợi, liền cắt đứt rồi. Cũng không quá vài giây, cái số kia lại gọi đến
Vâng...
Đoàn Tĩnh Đồng đang trên tay tôi, nếu không nghĩ muốn nó gặp chuyện không may mà nói, hiện tại lập tức liền đến địa điểm tôi chỉ định đi. Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói quái dị nghe không ra nam nữ, nói một câu như vậy liền cắt đứt rồi.
Tô Thi Thi trực tiếp lờ mờ, nhìn nhìn điện báo biểu hiện, xác định không biết.
Đồng Đồng... Tim đập rộn lên, Hẳn không xảy ra chuyện đi?
Cô khẩn trương muốn gọi điện thoại cho Đoàn Tĩnh Đồng, thẳng nhóc kia trên người có điện thoại, nhưng lúc cô gọi qua lại là tắt máy.
Lúc này, số điện thoại lạ kia lại gửi tin nhắn đến, ảnh chụp đúng là Đoàn Tĩnh Đồng bị trói lại bịt mắt.
Chết tiệt! Tô Thi Thi trong lòng trầm xuống, mặt liền tái nhợt, không hề nghĩ ngợi, một bên cho gọi Bùi Dịch một bên hướng ra phía ngoài chạy tới.
Mọi người sáng hảo ~!
~Bữa có than là làm mà ko biết mình làm cái gì, giờ đọc lại thấy nó cũng khá ổn. Mình thiệt tài =))
/771
|