"Anh ấy đi nơi nào rồi chứ?" Tô Thi Thi khoác áo ngủ, trong lòng tràn đầy lo lắng
Anh lúc trước về Đoàn gia, nhưng đến bây giờ một chút tin tức đều không có.
"Hẳn không xảy ra chuyện gì đi?" Tô Thi Thi nghĩ tới đây, trong lòng mạnh cả kinh, một lòng bùm bùm cuồng nhảy dựng lên.
Trước kia Bùi Dịch cho dù là trở về trễ, đều sẽ gọi điện thoại nói cho cô biết. Nhưng mà hiện tại đều đã hơn 10 giờ vẫn lại là không có chút tin tức, gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận
Tô Thi Thi càng nghĩ càng sốt ruột.
"Tô tiểu thư." Quản gia đang đi kiểm tra cửa nẻo tính toán nghỉ ngơi, vừa nhìn đến Tô Thi Thi khoác áo ngủ đi tới.
"Quản gia, tiên sinh trở lại rồi sao?" Tô Thi Thi hỏi.
"Tiên sinh, hai giờ trước đã trở lại, tiểu thư không biết?" Quản gia kinh ngạc.
"Hai giờ trước đã trở lại rồi hả?" Tô Thi Thi sửng sốt.
"Vâng..." Quản gia trong lòng có chút không yên, vợ chồng son này lại cãi nhau sao? Tiên sinh đã trở về lâu như thế, Tô tiểu thư thậm chí còn không biết!
Ông thật cẩn thận nói: "Tiên sinh có phải bận việc nên đến thư phòng rồi hay không? Sợ quấy rầy Tô tiểu thư..."
"Tôi biết rồi, quản gia ông đi nghỉ trước đi." Tô Thi Thi gật gật đầu, lập tức xoay người hướng tới thư phòng đi đến.
Tô Thi Thi trong lòng có chút bất an.
Anh có phải thật sự xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tô Thi Thi nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Cạnh tranh đấu thầu thắng lợi, rõ ràng là nên vui vẻ. Nhưng mà Bùi Dịch hẳn là không đến mức vui vẻ đến trở về cũng không nói cho cô đi.
Ngay lúc Tô Thi Thi miên man suy nghĩ, đã đi tới ngưỡng cửa thư phòng.
Cô nhẹ nhàng vặn tay cầm cái cửa, kéo ra một đường nhỏ, vừa định muốn đẩy cửa đi vào. Đột nhiên từ bên trong xộc ra tràn ngập mùi khói, lập tức khiến cô sặc nghẹn ho khan.
"Thuốc lá?" Tô Thi Thi trong lòng lại cả kinh, "Bùi Dịch ở trong thư phòng hút thuốc sao?"
Từ khi cùng anh bên nhau tới nay, Tô Thi Thi giống như không thấy qua bộ dạng hút thuốc này của anh.
Tô Thi Thi tại cửa đứng vài giây, cẩn thận nghe ngóng âm thanh trong thư phòng, nhưng mà bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Tô Thi Thi đẩy cửa ra, lấy tay bịt miệng mũi, lén lút đi vào.
Trong thư phòng mở một cái đèn bàn, ánh sáng cũng không phải rất sáng. Nhưng mà vẫn như cũ có thể thấy được sương khói lượn lờ trong không trung, bóng dáng người đàn ông thân hình cao ngất ở đó.
Anh liền đứng ở cửa sổ, như là đang nhìn ngoài cửa sổ, vẫn chưa phát hiện Tô Thi Thi tiến vào.
"Anh tới cùng là làm sao vậy?" Tô Thi Thi trong lòng lo lắng không cách nào khống chế được, cô lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dịch có bộ dạng như thế này, cô vừa rồi ở cửa ho khan vang như thế, nhưng Bùi Dịch vậy mà không có nghe đến.
Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Thi Thi hướng tới anh đi đến, không có tận lực hạ giọng, nhưng Bùi Dịch vẫn như cũ không có phát hiện cô.
Tô Thi Thi lườm mắt liền thấy đến, gạt tàn trên cửa sổ đã chất đầy đầu thuốc lá. Khó trách cả căn phòng đều là mùi khói thuốc, xem ra anh đã đứng đây hút thật lâu rồi.
Những nơi khác đều đã giống như bình thường, chỉ có xung quanh nơi Bùi Dịch anh đứng mới tản ra mùi khói thuốc nồng nặc.
Tô Thi Thi cũng không thích mùi thuốc lá, nhưng mà nhìn đến Bùi Dịch như vậy, cô lại không hiểu sao rất đau lòng.
Anh tới cùng làm sao vậy?
Lại tiến về phía trước vài bước, Bùi Dịch vẫn đứng ở cửa sổ, rất lâu không hề động, thân thể hơi hơi cứng đờ, chậm rãi mở miệng: "Em đã đến rồi."
Tô Thi Thi không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng tiêu sái đến bên người anh, đưa tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu khẽ tựa vào phía sau lưng anh.
Liền một cái động tác đơn giản mà lại chứa đầy đau lòng như vậy, lập tức để cho cơ thể vốn đang căng thẳng của Bùi Dịch thả lỏng hoàn toàn. Cảm giác khổ sở khó chịu ở trong lòng nói không nên lời, lập tức giống như là tìm được lối ra, tắc nghẽn liền biến mất.
Bên cạnh chúng ta luôn xuất hiện rất nhiều người, nhưng mà luôn có duy nhất một người như vậy, người đó sẽ không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh bạn, liền có thể khiến cho tâm trạng của bạn tốt lên rất nhiều. (Tự thấy hôm nay mình triết lý gúm
Anh lúc trước về Đoàn gia, nhưng đến bây giờ một chút tin tức đều không có.
"Hẳn không xảy ra chuyện gì đi?" Tô Thi Thi nghĩ tới đây, trong lòng mạnh cả kinh, một lòng bùm bùm cuồng nhảy dựng lên.
Trước kia Bùi Dịch cho dù là trở về trễ, đều sẽ gọi điện thoại nói cho cô biết. Nhưng mà hiện tại đều đã hơn 10 giờ vẫn lại là không có chút tin tức, gọi điện thoại cho anh, anh cũng không nhận
Tô Thi Thi càng nghĩ càng sốt ruột.
"Tô tiểu thư." Quản gia đang đi kiểm tra cửa nẻo tính toán nghỉ ngơi, vừa nhìn đến Tô Thi Thi khoác áo ngủ đi tới.
"Quản gia, tiên sinh trở lại rồi sao?" Tô Thi Thi hỏi.
"Tiên sinh, hai giờ trước đã trở lại, tiểu thư không biết?" Quản gia kinh ngạc.
"Hai giờ trước đã trở lại rồi hả?" Tô Thi Thi sửng sốt.
"Vâng..." Quản gia trong lòng có chút không yên, vợ chồng son này lại cãi nhau sao? Tiên sinh đã trở về lâu như thế, Tô tiểu thư thậm chí còn không biết!
Ông thật cẩn thận nói: "Tiên sinh có phải bận việc nên đến thư phòng rồi hay không? Sợ quấy rầy Tô tiểu thư..."
"Tôi biết rồi, quản gia ông đi nghỉ trước đi." Tô Thi Thi gật gật đầu, lập tức xoay người hướng tới thư phòng đi đến.
Tô Thi Thi trong lòng có chút bất an.
Anh có phải thật sự xảy ra chuyện gì rồi hay không? Tô Thi Thi nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Cạnh tranh đấu thầu thắng lợi, rõ ràng là nên vui vẻ. Nhưng mà Bùi Dịch hẳn là không đến mức vui vẻ đến trở về cũng không nói cho cô đi.
Ngay lúc Tô Thi Thi miên man suy nghĩ, đã đi tới ngưỡng cửa thư phòng.
Cô nhẹ nhàng vặn tay cầm cái cửa, kéo ra một đường nhỏ, vừa định muốn đẩy cửa đi vào. Đột nhiên từ bên trong xộc ra tràn ngập mùi khói, lập tức khiến cô sặc nghẹn ho khan.
"Thuốc lá?" Tô Thi Thi trong lòng lại cả kinh, "Bùi Dịch ở trong thư phòng hút thuốc sao?"
Từ khi cùng anh bên nhau tới nay, Tô Thi Thi giống như không thấy qua bộ dạng hút thuốc này của anh.
Tô Thi Thi tại cửa đứng vài giây, cẩn thận nghe ngóng âm thanh trong thư phòng, nhưng mà bên trong cũng không có động tĩnh gì.
Tô Thi Thi đẩy cửa ra, lấy tay bịt miệng mũi, lén lút đi vào.
Trong thư phòng mở một cái đèn bàn, ánh sáng cũng không phải rất sáng. Nhưng mà vẫn như cũ có thể thấy được sương khói lượn lờ trong không trung, bóng dáng người đàn ông thân hình cao ngất ở đó.
Anh liền đứng ở cửa sổ, như là đang nhìn ngoài cửa sổ, vẫn chưa phát hiện Tô Thi Thi tiến vào.
"Anh tới cùng là làm sao vậy?" Tô Thi Thi trong lòng lo lắng không cách nào khống chế được, cô lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Dịch có bộ dạng như thế này, cô vừa rồi ở cửa ho khan vang như thế, nhưng Bùi Dịch vậy mà không có nghe đến.
Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Thi Thi hướng tới anh đi đến, không có tận lực hạ giọng, nhưng Bùi Dịch vẫn như cũ không có phát hiện cô.
Tô Thi Thi lườm mắt liền thấy đến, gạt tàn trên cửa sổ đã chất đầy đầu thuốc lá. Khó trách cả căn phòng đều là mùi khói thuốc, xem ra anh đã đứng đây hút thật lâu rồi.
Những nơi khác đều đã giống như bình thường, chỉ có xung quanh nơi Bùi Dịch anh đứng mới tản ra mùi khói thuốc nồng nặc.
Tô Thi Thi cũng không thích mùi thuốc lá, nhưng mà nhìn đến Bùi Dịch như vậy, cô lại không hiểu sao rất đau lòng.
Anh tới cùng làm sao vậy?
Lại tiến về phía trước vài bước, Bùi Dịch vẫn đứng ở cửa sổ, rất lâu không hề động, thân thể hơi hơi cứng đờ, chậm rãi mở miệng: "Em đã đến rồi."
Tô Thi Thi không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng tiêu sái đến bên người anh, đưa tay ôm lấy eo của anh, tựa đầu khẽ tựa vào phía sau lưng anh.
Liền một cái động tác đơn giản mà lại chứa đầy đau lòng như vậy, lập tức để cho cơ thể vốn đang căng thẳng của Bùi Dịch thả lỏng hoàn toàn. Cảm giác khổ sở khó chịu ở trong lòng nói không nên lời, lập tức giống như là tìm được lối ra, tắc nghẽn liền biến mất.
Bên cạnh chúng ta luôn xuất hiện rất nhiều người, nhưng mà luôn có duy nhất một người như vậy, người đó sẽ không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh bạn, liền có thể khiến cho tâm trạng của bạn tốt lên rất nhiều. (Tự thấy hôm nay mình triết lý gúm
/772
|