"Con chó chết đi theo tao làm gì? Còn không mau tránh ra!" Đoàn Tĩnh Đồng vừa chạy một bên lớn tiếng kêu to.
Phía sau cậu ta, Đại Cẩu Tử miệng ngậm Tiểu Bảo Bảo, liều mạng chạy theo. Phía sau, Tiểu Vịnh đang ở giúp bọn họ chặn đuổi theo các nhân viên an ninh.
Trong lúc này, hiện trường tổ chức vũ hội toàn bộ loạn thành một mớ hỗn độn. Anh em Hỗ Sĩ Minh che chắn ở bên cạnh mẹ mình, mặt không chút thay đổi nhìn trên đất bừa bãi.
"Là Đồng Đồng! Mẹ nghe được tiếng của Đồng Đồng rồi!" Bị Bùi Dịch hộ tống rời khỏi nơi lộn xộn này Nhậm Tiếu Vi đột nhiên quay đầu sốt ruột nhìn một phương hướng khác.
"Mẹ, người nghe lầm rồi." Bùi Dịch nâng đỡ cánh tay của bà một phen, không nặng không nhẹ nói.
Nhậm Tiếu Vi trong lòng cả kinh, thân phận của Đoàn Tĩnh Đồng bây giờ còn không thích hợp bại lộ, mà còn hai con chó kia vì cái gì lại xuất hiện ở đây vẫn không xác định...
Bà hạ giọng nói: "Mẹ hẳn không nghe lầm. Nó làm sao có thể chạy đến nơi đây, thật sự là quá kỳ quái rồi! Không được, mẹ muốn dẫn nó trở về trang viên."
"Được, con sẽ an bài như vậy." Bùi Dịch không nói hai lời liền đồng ý.
Tô Thi Thi ở một bên yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
"Nhóc con, tự cầu nhiều phúc đi." Không hề nghi ngờ, Đại Cẩu Tử chúng nó là Đoàn Tĩnh Đồng mang đến, tay đang bị bó bột còn có thể quậy đến như vậy, thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Bên này, Đoàn Tĩnh Đồng còn không biết chính mình bị phát hiện, ở trong đám người đang hỗn loạn kia vụng trộm chuồn đi, tìm đến xe của Tô Thi Thi, tay chân lanh lẹ bò vào khoang sau của xe.
Lúc cậu nhóc đang muốn đóng cửa xe, Đại Cẩu Tử nhanh như chớp chui đi vào.
"Chết tiệt! Mày mau ra ngoài! A, chó cái của mày đang đuổi theo, mày nhảy xuống với nó đi! Chết tiệt, mày vẫn còn ngậm con chó nhỏ này cái làm gì? Nó sắp bị mày cắn chết rồi!"
Đoàn Tĩnh Đồng đưa cánh tay mập mạp không ngừng mà phụ giúp Đại Cẩu Tử, muốn bắt nó đuổi xuống xe.
Đại Cẩu Tử cho rằng Đoàn Tĩnh Đồng đang cùng chính mình ngoạn chơi, buông Tiểu Bảo Bảo ra, lè lưỡi liền liếm tay cậu nhóc.
Đoàn Tĩnh Đồng nháy mắt toàn thân cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn đến Tiểu Vịnh cũng đang hướng bên trong bò vào, sợ tới mức đều nhanh khóc.
"Chị chó à, nơi này chứa không nổi mày đâu, mau đi xuống!"
"Đại Cẩu Tử, đem Tiểu Bảo Bảo trả lại cho vợ chồng tụi bây! A, ra bên ngoài mau lên, tụi bây sắp đem cốp xe phá hỏng rồi!"
Đoàn Tĩnh Đồng ôm lấy Tiểu Bảo Bảo nhất bả nhét vào trong miệng Tiểu Vịnh.
"Ư ư..." Tiểu Vịnh lúc này mới mãn ý, ngậm chó con đi xuống xe.
"Oành!" Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng đóng cửa sau xe, trốn ở bên trong đánh chết cũng không để bị phát hiện.
Vừa rồi cũng không biết bị bao nhiêu người thấy được...
"Mặc kệ, chẳng qua trở về bị đánh một trận!" Đoàn Tĩnh Đồng để cho Đại Cẩu Tử nằm xuống, đầu gối lên trên bụng nó, căng da bụng chùng da mắt, lúc này nằm xuống liền mệt nhọc ngủ thiếp đi.
Tô Thi Thi bọn họ lúc ra đến xe, liền nhìn thấy Tiểu Vịnh giống như môn thần giữ của ngồi xổm bên cạnh xe của bọn họ, trên đỉnh đầu có một con chó nhỏ màu vàng trắng đang nằm úp sấp.
"Nếu không, em ngồi xe của anh nha?" Tô Thi Thi quay đầu hướng về phía Bùi Dịch cười đến đặc biệt cún con.
Nói đùa, hiện tại để cho người ta biết mấy con chó này là do cô nuôi thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó chắc chắn cô sẽ bị tất cả người trẻ tuổi tinh anh cùng mấy thiếu gia tiểu thư giàu có ở Bắc Kinh này khinh bỉ đến chết mất, dù sao mấy con chó này của cô cũng là nguyên nhân hủy đi bữa tiệc gặp mặt này của bọn họ!
Tô Thi Thi càng nghĩ đến cái vũ hội gặp mặt này, sắc mặt lại không nhìn khá hơn.
"Như thế nào đột nhiên không vui rồi hả?" Bùi Dịch thấy cô gái nhỏ của mình bộ dáng cúi đầu thở phì phì, trong lòng rùng mình, đối với mẹ mình đang ở một bên nói.
"Con gọi là lái xe tới đón người."
"Đồng..."
"Người yên tâm." Bùi Dịch ý bảo bà an tâm, đỡ bà lên xe mới trở lại chiếc xe kia của chính mình.
Chú Lý cùng một vị lái xe khác thay đổi xe, lái xe chở Tô Thi Thi bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Hỗ gia.
Ở cửa Hỗ gia, anh em Hỗ Sĩ Minh hướng những khách mời nói lời xin lỗi, rốt cục đem tất cả khách mời tiễn trở về rồi.
Trở lại bên trong sảnh chính, Hỗ Sĩ Minh mặt liền kéo xuống, nhìn qua đáng sợ cực kỳ.
"Vừa rồi con chó ngao kia là theo xe của ai tới?" Hỗ Minh Phỉ ngồi xuống trên ghế, sắc mặt thật không tốt lên tiếng.
"Em không cần phải xen vào." Hỗ Sĩ Minh cởi áo khoác đưa cho quản gia ở một bên, ngồi xuống ghế liền phiền não kéo kéo cà- vạt, sự tức giận trong lòng kia nói như thế nào đều đã nuốt không trôi.
"Anh, người có phải đã biết này hai con chó này là của ai hay không?" Hỗ Minh Phỉ ngẩn ra, nếu thật sự không biết, phỏng chừng anh trai của cô ta hiện tại đã sớm cho người ta đem hai con chó kia làm thịt!
Hỗ Sĩ Minh mâu sắc tối sầm lại, cười lạnh nói: "Bọn họ sẽ vì hành vi này của chính mình trả giá thật nhiều!"
"Nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ! Hỗ gia chúng ta còn không có chịu qua loại khuất nhục này. Anh, em đi xem mẹ, ông nội bên kia..."
"Ông nội anh sẽ đi giải thích. Mẹ vừa rồi bị kinh sợ rồi, em tới chỗ mẹ một chuyến lo cho bà ấy đi." Hỗ Sĩ Minh nói xong đứng lên, "Có việc thì đến thư phòng tìm anh."
Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn Hỗ Minh Phỉ: "Bùi Dịch nơi đó em trước đừng đi trêu chọc, anh tự có an bài."
"Này... Được, em biết rõ." Hỗ Minh Phỉ gật đầu, không chút nào dây dưa.
Tình cảm anh em bọn họ từ trước đến nay đều rất tốt, cô ta biết anh trai mình nhất định có quyết định của chính mình.
Chỉ là - -
"Bùi Dịch, mẹ của anh giống như cực kỳ thích tôi nha. Tôi tin tưởng, chúng ta rất nhanh liền lại gặp mặt." Hỗ Minh Phỉ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên quét xuống chờ mong
Hỗ Sĩ Minh đến chỗ thư phòng, không qua bao lâu, quản gia vội vội vàng vàng đi đến.
"Đại thiếu gia, đã bắt được con chó ngao kia. Nhưng mà súc sinh kia hung tàn cực kỳ, thật muốn giữ nó ở lại?" Quản gia đầu đầy mồ hôi hỏi han.
Hỗ Sĩ Minh ở trên gạt tàn thuốc gạt gạt điếu thuốc, lạnh lùng nói: "Nó thích ăn cái gì thì cho nó ăn, không được có bất luận cái sơ xuất gì."
Vâng ạ quản gia cung kính nói, "Con chó ngao này mới vừa sinh sản xong, tiểu Cẩu lại vẫn còn không dứt sữa. Các nhân viên an ninh bắt được con chó nhỏ kia mới dụ được nó vào. Chỉ sợ nó còn có chó con khác, nó lạc đến đây, đến lúc đó chủ nhân của nó..."
"Quản gia, tôi gọi ông tới đây không phải để cho ông nói nhảm." Hỗ Sĩ Minh dụi tắt thuốc lá, hơi tức giận.
"Là tôi lắm miệng rồi. Tôi lập tức ra ngoài." Quản gia cúi đầu, quay đầu lập tức lui ra, nhanh như chớp bỏ chạy rồi.
Hỗ Sĩ Minh nhìn quản gia kia đã hơn năm mươi mấy tuổi bây giờ lại có dáng vẻ như một đứa trẻ, sắc mặt càng thêm đen rồi.
Nếu không quản gia chắm sóc hắn từ nhỏ tới lớn, hắn thật sự rất muốn đổi cái người tính trẻ con chưa hết kia!
"Rầm!" Hỗ Sĩ Minh một quyền đánh mạnh đến trên bàn, chỉ cần nghĩ đến vừa rồi cái vũ hội kia bị quậy đến long trời lở đất, hắn liền tức giận đến muốn giết người.
"Bùi Dịch, Tô Thi Thi, các người đầy đủ ngoan độc!" Hỗ Sĩ Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Để cho Hỗ gia mất mặt lớn như vậy, thù này, tôi nhớ kỹ!" Hỗ Sĩ Minh cầm lấy mobile phone gọi cho trợ lý của mình, trong giọng nói là chưa bao giờ có băng lãnh.
"Một vòng một tuần, để cho Mễ gia ở biến mất khỏi Bắc Kinh này!" Hỗ Sĩ Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Thân phận của hắn bởi vì mẹ con Mễ gia kia đã bị bại lộ, hiện tại phỏng chừng tất cả người ở Bắc Kinh này đều đã biết, hắn chính là Hỗ Sĩ Minh, là người đứng đầu của Xây dựng Minh Đỉnh.
"Muốn chết!" Hỗ Sĩ Minh gắt gao nắm chặt quả đấm, hắn nghĩ tới phải đi đến chỗ Hồng gia giải thích chuyện này, mặt liền càng thêm đen rồi.
Vốn dĩ chuyện này đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hiện tại bị Hồng gia chiếm ưu thế, trong lòng hắn vui vẻ mới là lạ!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa thư phòng bỗng nhiên bị mở ra, quản gia lộ ra nửa cái đầu vào, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Hỗ Sĩ Minh.
"Đại thiếu gia, người có biết con chó ngao kia vì cái gì trên lưng lại cõng rương ong mật xông tới không? Tôi nghe nói nó đụng ngã lăn một xe ba bánh nuôi ông. Bất quá thứ này tuyệt đối không có khả năng là nó tự đeo trên lưng mình đi."
"Khẳng định có người giúp nó. Mà còn nhà chúng ta bảo an bảo vệ nghiêm ngặt như thế, chúng nó không có khả năng dễ dàng tiến vào như vậy, trong này nhất định có ẩn tình."
Quản gia nói xong nói xong, phát hiện Hỗ Sĩ Minh sắc mặt xanh mét, vội vàng giống như rùa rụt đầu rụt trở về: "Cậu đừng nóng vội, tôi cũng cho người đi điều tra rồi."
Còn chưa có nói xong, rầm liền đóng cửa lại. Co cẳng chạy.
Hỗ Sĩ Minh nhìn cửa thư phòng đã bị đóng chặt, mặt đen như mực đặc một dạng.
Hắn xoa xoa mi mắt, trước mắt bỗng nhiên hiện lên ra một cái bóng.
"Đứa bé kia..." Hỗ Sĩ Minh mâu sắc một lệ, trực tiếp cầm lấy mobile phone gọi cho đội trưởng đội bảo an, "Đi điều tra đứa con nít hôm nay tới kia, mặt khác, vì cái gì để cho hai con chó kia trà trộn vào được, ông tốt nhất lập tức cho tôi một lời giải thích!"
"Đại thiếu gia, cái này... Là... Là thuộc hạ hành sự bất lực, có người lấy lòng bảo an của chúng ta. Cho nên mới..."
"Đi tra rõ ràng, tôi muốn chứng cớ!" Hỗ Sĩ Minh sắc mặt xanh mét lập tức cúp điện thoại.
"Bùi Dịch, là anh đã tính kế từ trước sao?" Hỗ Sĩ Minh mâu quang băng lãnh, hắn tới cùng vẫn lại là xem nhẹ Bùi Dịch tên đối thủ này.
Mà lúc này, bên trong nhà chính của vương phủ "Thi Dịch", không khí dị thường ngưng trọng.
Tô Thi Thi cúi đầu đứng ở đại sảnh nhà chính, đứng bên cạnh cô là kẻ mới vừa bị bắt được từ sau cốp xe Đoàn Tĩnh Đồng. ở bên cạnh Đoàn Tĩnh Đồng, Đại Cẩu Tử ngồi chồm hỗm vẻ mặt giả ngốc như chuyện vừa gây ra không phải lỗi của mình.
Bùi Dịch đứng ở trước mặt bọn họ, sắc mặt so với đáy nồi lại còn đen hơn, đã đứng nửa giờ.
HELLO TUẦN MỚI!
Phía sau cậu ta, Đại Cẩu Tử miệng ngậm Tiểu Bảo Bảo, liều mạng chạy theo. Phía sau, Tiểu Vịnh đang ở giúp bọn họ chặn đuổi theo các nhân viên an ninh.
Trong lúc này, hiện trường tổ chức vũ hội toàn bộ loạn thành một mớ hỗn độn. Anh em Hỗ Sĩ Minh che chắn ở bên cạnh mẹ mình, mặt không chút thay đổi nhìn trên đất bừa bãi.
"Là Đồng Đồng! Mẹ nghe được tiếng của Đồng Đồng rồi!" Bị Bùi Dịch hộ tống rời khỏi nơi lộn xộn này Nhậm Tiếu Vi đột nhiên quay đầu sốt ruột nhìn một phương hướng khác.
"Mẹ, người nghe lầm rồi." Bùi Dịch nâng đỡ cánh tay của bà một phen, không nặng không nhẹ nói.
Nhậm Tiếu Vi trong lòng cả kinh, thân phận của Đoàn Tĩnh Đồng bây giờ còn không thích hợp bại lộ, mà còn hai con chó kia vì cái gì lại xuất hiện ở đây vẫn không xác định...
Bà hạ giọng nói: "Mẹ hẳn không nghe lầm. Nó làm sao có thể chạy đến nơi đây, thật sự là quá kỳ quái rồi! Không được, mẹ muốn dẫn nó trở về trang viên."
"Được, con sẽ an bài như vậy." Bùi Dịch không nói hai lời liền đồng ý.
Tô Thi Thi ở một bên yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
"Nhóc con, tự cầu nhiều phúc đi." Không hề nghi ngờ, Đại Cẩu Tử chúng nó là Đoàn Tĩnh Đồng mang đến, tay đang bị bó bột còn có thể quậy đến như vậy, thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Bên này, Đoàn Tĩnh Đồng còn không biết chính mình bị phát hiện, ở trong đám người đang hỗn loạn kia vụng trộm chuồn đi, tìm đến xe của Tô Thi Thi, tay chân lanh lẹ bò vào khoang sau của xe.
Lúc cậu nhóc đang muốn đóng cửa xe, Đại Cẩu Tử nhanh như chớp chui đi vào.
"Chết tiệt! Mày mau ra ngoài! A, chó cái của mày đang đuổi theo, mày nhảy xuống với nó đi! Chết tiệt, mày vẫn còn ngậm con chó nhỏ này cái làm gì? Nó sắp bị mày cắn chết rồi!"
Đoàn Tĩnh Đồng đưa cánh tay mập mạp không ngừng mà phụ giúp Đại Cẩu Tử, muốn bắt nó đuổi xuống xe.
Đại Cẩu Tử cho rằng Đoàn Tĩnh Đồng đang cùng chính mình ngoạn chơi, buông Tiểu Bảo Bảo ra, lè lưỡi liền liếm tay cậu nhóc.
Đoàn Tĩnh Đồng nháy mắt toàn thân cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn đến Tiểu Vịnh cũng đang hướng bên trong bò vào, sợ tới mức đều nhanh khóc.
"Chị chó à, nơi này chứa không nổi mày đâu, mau đi xuống!"
"Đại Cẩu Tử, đem Tiểu Bảo Bảo trả lại cho vợ chồng tụi bây! A, ra bên ngoài mau lên, tụi bây sắp đem cốp xe phá hỏng rồi!"
Đoàn Tĩnh Đồng ôm lấy Tiểu Bảo Bảo nhất bả nhét vào trong miệng Tiểu Vịnh.
"Ư ư..." Tiểu Vịnh lúc này mới mãn ý, ngậm chó con đi xuống xe.
"Oành!" Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng đóng cửa sau xe, trốn ở bên trong đánh chết cũng không để bị phát hiện.
Vừa rồi cũng không biết bị bao nhiêu người thấy được...
"Mặc kệ, chẳng qua trở về bị đánh một trận!" Đoàn Tĩnh Đồng để cho Đại Cẩu Tử nằm xuống, đầu gối lên trên bụng nó, căng da bụng chùng da mắt, lúc này nằm xuống liền mệt nhọc ngủ thiếp đi.
Tô Thi Thi bọn họ lúc ra đến xe, liền nhìn thấy Tiểu Vịnh giống như môn thần giữ của ngồi xổm bên cạnh xe của bọn họ, trên đỉnh đầu có một con chó nhỏ màu vàng trắng đang nằm úp sấp.
"Nếu không, em ngồi xe của anh nha?" Tô Thi Thi quay đầu hướng về phía Bùi Dịch cười đến đặc biệt cún con.
Nói đùa, hiện tại để cho người ta biết mấy con chó này là do cô nuôi thì làm sao bây giờ?
Đến lúc đó chắc chắn cô sẽ bị tất cả người trẻ tuổi tinh anh cùng mấy thiếu gia tiểu thư giàu có ở Bắc Kinh này khinh bỉ đến chết mất, dù sao mấy con chó này của cô cũng là nguyên nhân hủy đi bữa tiệc gặp mặt này của bọn họ!
Tô Thi Thi càng nghĩ đến cái vũ hội gặp mặt này, sắc mặt lại không nhìn khá hơn.
"Như thế nào đột nhiên không vui rồi hả?" Bùi Dịch thấy cô gái nhỏ của mình bộ dáng cúi đầu thở phì phì, trong lòng rùng mình, đối với mẹ mình đang ở một bên nói.
"Con gọi là lái xe tới đón người."
"Đồng..."
"Người yên tâm." Bùi Dịch ý bảo bà an tâm, đỡ bà lên xe mới trở lại chiếc xe kia của chính mình.
Chú Lý cùng một vị lái xe khác thay đổi xe, lái xe chở Tô Thi Thi bọn họ lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Hỗ gia.
Ở cửa Hỗ gia, anh em Hỗ Sĩ Minh hướng những khách mời nói lời xin lỗi, rốt cục đem tất cả khách mời tiễn trở về rồi.
Trở lại bên trong sảnh chính, Hỗ Sĩ Minh mặt liền kéo xuống, nhìn qua đáng sợ cực kỳ.
"Vừa rồi con chó ngao kia là theo xe của ai tới?" Hỗ Minh Phỉ ngồi xuống trên ghế, sắc mặt thật không tốt lên tiếng.
"Em không cần phải xen vào." Hỗ Sĩ Minh cởi áo khoác đưa cho quản gia ở một bên, ngồi xuống ghế liền phiền não kéo kéo cà- vạt, sự tức giận trong lòng kia nói như thế nào đều đã nuốt không trôi.
"Anh, người có phải đã biết này hai con chó này là của ai hay không?" Hỗ Minh Phỉ ngẩn ra, nếu thật sự không biết, phỏng chừng anh trai của cô ta hiện tại đã sớm cho người ta đem hai con chó kia làm thịt!
Hỗ Sĩ Minh mâu sắc tối sầm lại, cười lạnh nói: "Bọn họ sẽ vì hành vi này của chính mình trả giá thật nhiều!"
"Nhất định không thể bỏ qua cho bọn họ! Hỗ gia chúng ta còn không có chịu qua loại khuất nhục này. Anh, em đi xem mẹ, ông nội bên kia..."
"Ông nội anh sẽ đi giải thích. Mẹ vừa rồi bị kinh sợ rồi, em tới chỗ mẹ một chuyến lo cho bà ấy đi." Hỗ Sĩ Minh nói xong đứng lên, "Có việc thì đến thư phòng tìm anh."
Hắn dừng một chút, quay đầu nhìn Hỗ Minh Phỉ: "Bùi Dịch nơi đó em trước đừng đi trêu chọc, anh tự có an bài."
"Này... Được, em biết rõ." Hỗ Minh Phỉ gật đầu, không chút nào dây dưa.
Tình cảm anh em bọn họ từ trước đến nay đều rất tốt, cô ta biết anh trai mình nhất định có quyết định của chính mình.
Chỉ là - -
"Bùi Dịch, mẹ của anh giống như cực kỳ thích tôi nha. Tôi tin tưởng, chúng ta rất nhanh liền lại gặp mặt." Hỗ Minh Phỉ nheo mắt lại, trong mắt hiện lên quét xuống chờ mong
Hỗ Sĩ Minh đến chỗ thư phòng, không qua bao lâu, quản gia vội vội vàng vàng đi đến.
"Đại thiếu gia, đã bắt được con chó ngao kia. Nhưng mà súc sinh kia hung tàn cực kỳ, thật muốn giữ nó ở lại?" Quản gia đầu đầy mồ hôi hỏi han.
Hỗ Sĩ Minh ở trên gạt tàn thuốc gạt gạt điếu thuốc, lạnh lùng nói: "Nó thích ăn cái gì thì cho nó ăn, không được có bất luận cái sơ xuất gì."
Vâng ạ quản gia cung kính nói, "Con chó ngao này mới vừa sinh sản xong, tiểu Cẩu lại vẫn còn không dứt sữa. Các nhân viên an ninh bắt được con chó nhỏ kia mới dụ được nó vào. Chỉ sợ nó còn có chó con khác, nó lạc đến đây, đến lúc đó chủ nhân của nó..."
"Quản gia, tôi gọi ông tới đây không phải để cho ông nói nhảm." Hỗ Sĩ Minh dụi tắt thuốc lá, hơi tức giận.
"Là tôi lắm miệng rồi. Tôi lập tức ra ngoài." Quản gia cúi đầu, quay đầu lập tức lui ra, nhanh như chớp bỏ chạy rồi.
Hỗ Sĩ Minh nhìn quản gia kia đã hơn năm mươi mấy tuổi bây giờ lại có dáng vẻ như một đứa trẻ, sắc mặt càng thêm đen rồi.
Nếu không quản gia chắm sóc hắn từ nhỏ tới lớn, hắn thật sự rất muốn đổi cái người tính trẻ con chưa hết kia!
"Rầm!" Hỗ Sĩ Minh một quyền đánh mạnh đến trên bàn, chỉ cần nghĩ đến vừa rồi cái vũ hội kia bị quậy đến long trời lở đất, hắn liền tức giận đến muốn giết người.
"Bùi Dịch, Tô Thi Thi, các người đầy đủ ngoan độc!" Hỗ Sĩ Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Để cho Hỗ gia mất mặt lớn như vậy, thù này, tôi nhớ kỹ!" Hỗ Sĩ Minh cầm lấy mobile phone gọi cho trợ lý của mình, trong giọng nói là chưa bao giờ có băng lãnh.
"Một vòng một tuần, để cho Mễ gia ở biến mất khỏi Bắc Kinh này!" Hỗ Sĩ Minh nói xong liền cúp điện thoại.
Thân phận của hắn bởi vì mẹ con Mễ gia kia đã bị bại lộ, hiện tại phỏng chừng tất cả người ở Bắc Kinh này đều đã biết, hắn chính là Hỗ Sĩ Minh, là người đứng đầu của Xây dựng Minh Đỉnh.
"Muốn chết!" Hỗ Sĩ Minh gắt gao nắm chặt quả đấm, hắn nghĩ tới phải đi đến chỗ Hồng gia giải thích chuyện này, mặt liền càng thêm đen rồi.
Vốn dĩ chuyện này đã nắm chắc thắng lợi trong tay, hiện tại bị Hồng gia chiếm ưu thế, trong lòng hắn vui vẻ mới là lạ!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cửa thư phòng bỗng nhiên bị mở ra, quản gia lộ ra nửa cái đầu vào, vẻ mặt hưng phấn mà nhìn Hỗ Sĩ Minh.
"Đại thiếu gia, người có biết con chó ngao kia vì cái gì trên lưng lại cõng rương ong mật xông tới không? Tôi nghe nói nó đụng ngã lăn một xe ba bánh nuôi ông. Bất quá thứ này tuyệt đối không có khả năng là nó tự đeo trên lưng mình đi."
"Khẳng định có người giúp nó. Mà còn nhà chúng ta bảo an bảo vệ nghiêm ngặt như thế, chúng nó không có khả năng dễ dàng tiến vào như vậy, trong này nhất định có ẩn tình."
Quản gia nói xong nói xong, phát hiện Hỗ Sĩ Minh sắc mặt xanh mét, vội vàng giống như rùa rụt đầu rụt trở về: "Cậu đừng nóng vội, tôi cũng cho người đi điều tra rồi."
Còn chưa có nói xong, rầm liền đóng cửa lại. Co cẳng chạy.
Hỗ Sĩ Minh nhìn cửa thư phòng đã bị đóng chặt, mặt đen như mực đặc một dạng.
Hắn xoa xoa mi mắt, trước mắt bỗng nhiên hiện lên ra một cái bóng.
"Đứa bé kia..." Hỗ Sĩ Minh mâu sắc một lệ, trực tiếp cầm lấy mobile phone gọi cho đội trưởng đội bảo an, "Đi điều tra đứa con nít hôm nay tới kia, mặt khác, vì cái gì để cho hai con chó kia trà trộn vào được, ông tốt nhất lập tức cho tôi một lời giải thích!"
"Đại thiếu gia, cái này... Là... Là thuộc hạ hành sự bất lực, có người lấy lòng bảo an của chúng ta. Cho nên mới..."
"Đi tra rõ ràng, tôi muốn chứng cớ!" Hỗ Sĩ Minh sắc mặt xanh mét lập tức cúp điện thoại.
"Bùi Dịch, là anh đã tính kế từ trước sao?" Hỗ Sĩ Minh mâu quang băng lãnh, hắn tới cùng vẫn lại là xem nhẹ Bùi Dịch tên đối thủ này.
Mà lúc này, bên trong nhà chính của vương phủ "Thi Dịch", không khí dị thường ngưng trọng.
Tô Thi Thi cúi đầu đứng ở đại sảnh nhà chính, đứng bên cạnh cô là kẻ mới vừa bị bắt được từ sau cốp xe Đoàn Tĩnh Đồng. ở bên cạnh Đoàn Tĩnh Đồng, Đại Cẩu Tử ngồi chồm hỗm vẻ mặt giả ngốc như chuyện vừa gây ra không phải lỗi của mình.
Bùi Dịch đứng ở trước mặt bọn họ, sắc mặt so với đáy nồi lại còn đen hơn, đã đứng nửa giờ.
HELLO TUẦN MỚI!
/772
|