Từ ngày đó ở trong khách sạn sau khi Bùi Dịch cầu hôn, chuyện này tựa hồ thành việc bọn họ làm hằng ngày.
Bùi Dịch mỗi lần sau khi nhìn thấy Tiểu Vịnh, quay đầu sẽ hỏi Tô Thi Thi khi nào mới chịu sinh con.
Tô Thi Thi lúc đầu còn có thể mặt hồng tim đập, sau đó thành mặt không chút thay đổi, đến cuối cùng đã triệt để vô cảm.
“Trả thù! Này nhất định là trả thù!” Tô Thi Thi căm giận chỉnh lý văn kiện trên bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi hô.
Buổi sáng hôm nay lúc cô chuẩn bị đi làm, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chính đang ở trong sân tản bộ.
Bùi Dịch nhìn đến Tiểu Vịnh, lại hỏi cô khi nào mới chịu sinh con.
Tô Thi Thi lúc này nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, xoay người liền muốn ngã ngồi trong xe. Nhưng Đại Cẩu Tử đột nhiên nằm úp sấp đến trên bụng Tiểu Vịnh, dụng đầu cọ vào bụng nó.
“Đến chó cũng cười nhạo mình!” Tô Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại Tiểu Ưu bọn họ nhìn thấy cô liền cười trộm, bọn họ sắp bị chết cười rồi.
“Đàn ông âm hiểm!” Tô Thi Thi cực kỳ bực mình.
Không phải là khi đó tại sân bay cô không cẩn thận lôi kéo Ôn Ngọc chạy mất thôi sao? Sao lại ghi hận lâu như vậy?
Chuyện này đều đã qua đi hơn hai mươi ngày, mà người đàn ông kia lại vẫn cùng cô đọ sức!
“Thi Thi, cô không sao chứ?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Tô Thi Thi hoàn hồn, quay đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Ôn Ngọc: “Cô nói xem, đàn ông sao lại keo kiệt như vậy?”
Ôn Ngọc sửng sốt: “Cô là nói Bùi tổng sao?”
Tô Thi Thi nhíu mày: “Chẳng thế thì ai?”
“Anh ấy có phải hay không bị Tần Phong lây bệnh rồi hả?” Ôn Ngọc mở to cặp mắt ngập nước, vẻ mặt khờ dại hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt, lập tức chạy đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô hỏi: “Nói, cô cùng Tần Phong thế nào rồi hả?”
Ôn Ngọc mặt chải quét địa một phen liền đỏ, cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt của cô, ấp úng nói: “Không, không có gì.”
“Vậy - - sao?” Tô Thi Thi kéo âm ra dài quá, cảm thấy được gần đây trong khoảng thời gian này Ôn Ngọc cùng Tần Phong có biến.
Nhưng Ôn Ngọc không biết có phải gần son thì đỏ, học xấu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bùi tổng lại cầu hôn với cô đúng hay không?”
Cô không đề cập tới thì không sao, nhắc tới Tô Thi Thi sắc mặt lập tức liền suy sụp thêm vài phần: “Cái kia tính là cầu hôn sao?”
Mỗi ngày hỏi cô khi nào thì sinh con cho anh, nếu cái này cũng coi như cầu hôn mà nói, cô thật sự... Có chút thất vọng!
“Thi Thi, kỳ thật Bùi tổng thật sự đối với cô vô cùng tốt. Cô cũng thích người ta như vậy, tại sao lại không chịu kết hôn?” Ôn Ngọc hỏi.Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, cô tại sao không đồng ý chứ?
Mấy ngày nay có đôi khi cô cũng đang tự hỏi chính mình tại sao, trong lòng lại vẫn là có chút mâu thuẫn.
Ôn Ngọc nói: “Tất cả mọi người nhìn đến, khi đó tại Đài Truyền Hình, Bùi tổng trước mặt toàn bộ người thế giới cầu hôn cô, cô cũng đã đồng ý. Chúng tôi còn tưởng rằng các người lập tức sẽ cử hành hôn lễ.”
Ôn Ngọc nghe được Bùi Dịch thời gian này mỗi ngày đều cầu hôn Thi Thi quả thật có chút ngjac nhiên, cô vẫn cho rằng Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi cũng sớm đã đi đến một bước kia rồi.
“Tôi...” Tô Thi Thi hơi há mồm.
Nguyên do trong đó, cô không biết nên nói sao nữa.
Lần đó, bọn họ chỉ là vì ở trước mặt truyền thông giả vờ giả vịt, chọc tức người của Đoàn gia mà thôi. (Có mình cô nghĩ vậy thôi, chứ anh ko có nghĩ vậy nha
Bùi Dịch mỗi lần sau khi nhìn thấy Tiểu Vịnh, quay đầu sẽ hỏi Tô Thi Thi khi nào mới chịu sinh con.
Tô Thi Thi lúc đầu còn có thể mặt hồng tim đập, sau đó thành mặt không chút thay đổi, đến cuối cùng đã triệt để vô cảm.
“Trả thù! Này nhất định là trả thù!” Tô Thi Thi căm giận chỉnh lý văn kiện trên bàn làm việc, nghiến răng nghiến lợi hô.
Buổi sáng hôm nay lúc cô chuẩn bị đi làm, Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chính đang ở trong sân tản bộ.
Bùi Dịch nhìn đến Tiểu Vịnh, lại hỏi cô khi nào mới chịu sinh con.
Tô Thi Thi lúc này nặn ra một nụ cười hoàn mỹ, xoay người liền muốn ngã ngồi trong xe. Nhưng Đại Cẩu Tử đột nhiên nằm úp sấp đến trên bụng Tiểu Vịnh, dụng đầu cọ vào bụng nó.
“Đến chó cũng cười nhạo mình!” Tô Thi Thi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hiện tại Tiểu Ưu bọn họ nhìn thấy cô liền cười trộm, bọn họ sắp bị chết cười rồi.
“Đàn ông âm hiểm!” Tô Thi Thi cực kỳ bực mình.
Không phải là khi đó tại sân bay cô không cẩn thận lôi kéo Ôn Ngọc chạy mất thôi sao? Sao lại ghi hận lâu như vậy?
Chuyện này đều đã qua đi hơn hai mươi ngày, mà người đàn ông kia lại vẫn cùng cô đọ sức!
“Thi Thi, cô không sao chứ?” Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Tô Thi Thi hoàn hồn, quay đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Ôn Ngọc: “Cô nói xem, đàn ông sao lại keo kiệt như vậy?”
Ôn Ngọc sửng sốt: “Cô là nói Bùi tổng sao?”
Tô Thi Thi nhíu mày: “Chẳng thế thì ai?”
“Anh ấy có phải hay không bị Tần Phong lây bệnh rồi hả?” Ôn Ngọc mở to cặp mắt ngập nước, vẻ mặt khờ dại hỏi.
Tô Thi Thi sửng sốt, lập tức chạy đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô hỏi: “Nói, cô cùng Tần Phong thế nào rồi hả?”
Ôn Ngọc mặt chải quét địa một phen liền đỏ, cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt của cô, ấp úng nói: “Không, không có gì.”
“Vậy - - sao?” Tô Thi Thi kéo âm ra dài quá, cảm thấy được gần đây trong khoảng thời gian này Ôn Ngọc cùng Tần Phong có biến.
Nhưng Ôn Ngọc không biết có phải gần son thì đỏ, học xấu, vội vàng nói sang chuyện khác: “Bùi tổng lại cầu hôn với cô đúng hay không?”
Cô không đề cập tới thì không sao, nhắc tới Tô Thi Thi sắc mặt lập tức liền suy sụp thêm vài phần: “Cái kia tính là cầu hôn sao?”
Mỗi ngày hỏi cô khi nào thì sinh con cho anh, nếu cái này cũng coi như cầu hôn mà nói, cô thật sự... Có chút thất vọng!
“Thi Thi, kỳ thật Bùi tổng thật sự đối với cô vô cùng tốt. Cô cũng thích người ta như vậy, tại sao lại không chịu kết hôn?” Ôn Ngọc hỏi.Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, cô tại sao không đồng ý chứ?
Mấy ngày nay có đôi khi cô cũng đang tự hỏi chính mình tại sao, trong lòng lại vẫn là có chút mâu thuẫn.
Ôn Ngọc nói: “Tất cả mọi người nhìn đến, khi đó tại Đài Truyền Hình, Bùi tổng trước mặt toàn bộ người thế giới cầu hôn cô, cô cũng đã đồng ý. Chúng tôi còn tưởng rằng các người lập tức sẽ cử hành hôn lễ.”
Ôn Ngọc nghe được Bùi Dịch thời gian này mỗi ngày đều cầu hôn Thi Thi quả thật có chút ngjac nhiên, cô vẫn cho rằng Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi cũng sớm đã đi đến một bước kia rồi.
“Tôi...” Tô Thi Thi hơi há mồm.
Nguyên do trong đó, cô không biết nên nói sao nữa.
Lần đó, bọn họ chỉ là vì ở trước mặt truyền thông giả vờ giả vịt, chọc tức người của Đoàn gia mà thôi. (Có mình cô nghĩ vậy thôi, chứ anh ko có nghĩ vậy nha
/771
|