Quỳnh My phanh gấp chiếc Airblade dừng trước cổng nhà. Mắt cô mở to ngạc nhiên khi thấy một chàng trai trẻ đừng trước nhà mình, bên cạnh là chiếc BMW màu sữa đục bóng lộn.
Đẹp quá! Quỳnh My chưa thấy một ai có vẻ đẹp như anh ta. Dáng cao to và chắc nịch, đôi vai rộng càng tạo thêm nét hào hoa hơn. Nước da trắng hồng như con gái Đà Lạt sạm một tí nắng. Phong cách của anh cuốn hút ngay Quỳnh My. Cô là một hoa khôi của trường mình đang học, từng được mọi người tôn vinh, vậy mà phút này đây đứng trước anh, cô cảm thấy mình lu mờ đi.
Cô lòn tay qua chấn song cửa sắt để mở cửa, mắt nhìn chàng trai:
- Anh muốn tìm ai ở đây vậy ạ?
Gương mặt chàng trai bừng lên nét sáng ngời, gần như mừng rỡ. Anh bước thêm một bước giọng
reo vui:
- Quỳnh My đây phải không? Em đi học về đó à?
Quỳnh My ngẩn người, cô lúng túng trước vẻ thân mật bất ngờ này. Chàng trai tự nhiên theo phong cách của kẻ quen phương Tây, nắm lấy hai tay Quỳnh My phấn khởi:
- Quỳnh My! Anh là Hoàng Kiệt, từ Canada về nước được hai ngày nay, em bất ngờ lắm phải
không?
Quỳnh My choáng váng lẫn một chút ngỡ ngàng. Cô định tỉnh ngay và biết mình phải làm gì. Tốt nhất nên im lặng, mặc cho Hoàng Kiệt bày tỏ thái độ vui mừng hồ hởi.
- Anh về hai hôm, bận đằng cô Nhật Linh của anh, phải tranh thử mới đi tìm em được. Xem nào, em mặc áo dài trắng tuyệt thật. Đây là hình ảnh anh thích nhất. Ủa! Sao em không mừng vậy?
Chúng ta là bạn bè giao thư từ hai năm qua, sao em cứ ngẩn người ra mà nhìn anh?
Quỳnh My đã hiểu đây là ai, nhưng cô không ngờ Quỳnh Lam lấy tên và ảnh gửi cho Hoàng Kiệt, và anh đã nhầm lẫn một cách thích thú.
Ôi! Trò chơi đang mở màn đầy hào hứng với niềm say mê của con ngựa non háu đá, Quỳnh My nhanh chóng nhập vào vai trò của mình. Cô chớp mắt là, vẻ cảm động đến não lòng người đối
diện:
-Anh làm em bất ngờ quá... Em...em.. – Quỳnh My mở rộng cánh cửa sắt – mời anh vào nhà, anh Hoàng Kiệt.
Hoàng Kiệt như một tên tướng giữa trận bị mê hoặc vào bẫy. Anh xúc động đến nghẹn ngào. Không ngờ bé My của anh đẹp quá, ngoài cả sự suy nghĩ của anh.
Quỳnh My gọi người làm mang nước cho Hoàng Kiệt. Cô bật điều hòa lên và ngước nhìn anh. Hoàng Kiệt đang ngồi xuống ghế:
- anh muốn được chào mẹ em, Quỳnh My.
- Giờ này mẹ em ở công ty không có ở nhà. Chị Quỳnh Lam thì đi học chưa về.
- À!
Hoàng Kiệt nhớ bé My đã nói còn có người chị tên Quỳnh Lam. Anh nhìn cô chiêm ngưỡng một cách không giấu giếm, pha lẫn chút thích thú.
Quỳnh My e ấp ngồi đối diện Hoàng Kiệt, quả tim bé nhỏ của cô đang rung lên từng nhịp đập trước một Hoàng Kiệt quá quyến rũ. Vẻ ngỡ ngàng e ấp lại làm Hoàng Kiệt xúc động. Anh chồm người về phía trước cho gần Quỳnh My, dịu dàng:
- Em bất ngờ lắm sao, Quỳnh My?
Rồi anh cầm lấy tay cô:
- Không ngờ em đẹp và dễ thương hơn trong ảnh nhiều quá!
Mắt Quỳnh My đỏ gấc, cô ngước nhìn thẳng vào Hoàng Kiệt, đôi mắt to màu nâu đen tuyệt đẹp chớp mau. Hoàng Kiệt lịm đi trong một giây, nếu anh yêu Quỳnh My qua những lá thư từ những tháng qua, vượt đại dương đến với anh, thì giờ này trái tim anh thực sự rung động trước một Quỳnh My tuyệt vời. Quỳnh My biết mình đẹp và cô biết lợi dụng những thứ mình có, cô hỏi
Hoàng Kiệt với giọng nũng nịu:
- Bao giờ thì anh lại đi?
Hoàng Kiệt mỉm cười, nụ cười làm khuôn mặt anh thật quyến rũ:
- Anh ở lại một năm để phụ cô anh quản lí việc công ty và...
Hoàng Kiệt bỏ lửng câu trả lời, anh không dám nói mục đích của mình: anh sẽ ở lại vì Quỳnh My, vì xem ra quá vội vàng.
- Chiều nay, em làm hướng dẫn đưa anh đi thăm Sài Gòn được không?
Quỳnh My để yên tay mình trong tay Hoàng Kiệt, ngọt ngào:
- Làm sao... em dám chối từ thượng khách của em chứ?
Hoàng Kiệt bật cười lớn, anh âu yếm nhìn cô và liên tưởng đến những lời thư tha thiết đầy tình cảm cô đã viết cho anh, những lá thư làm anh suy nghĩ, rung động và ray rứt, anh quyết về lại quê hương. Giờ đây, anh đã đối diện với chủ nhân. Ôi, quả là tuyệt vời! Và tình cảm dành cho cô từ lâu chợt bùng lên như ngọn lửa đỏ, anh ngất ngây với men tình vừa đến 2 năm thư từ... quá đủ để cho anh hiểu tâm hồn cô.
- Ồ...
Quỳnh My rụt nhanh tay lại khi Quỳnh Lam bước vào nhà, bối rối. Còn Quỳnh Lam, theo một phản xạ tự nhiên, cô cúi sâu đầu xuống cho mái tóc dài óng ả của mình che một nửa khuôn mặt.
Quỳnh Lam lí nhí chào khách của em gái. Hoàng Kiệt đứng lên, anh thân mật chìa tay về phía trước ngỏ ý được bắt tay. Quỳnh Lam bối rối để cho Hoàng Kiệt bắt tay mình.
- Anh Hoàng Kiệt! Đây là chị Quỳnh Lam của em.
Hoàng Kiệt kêu lên thích thú:
- Ồ! Đây là Quỳnh Lam mà em thường nhắc trong thư đó, phải không? Chị Quỳnh Lam! Hân hạnh gặp chị. Tôi là Hoàng Kiệt, từ Canada vừa về ngày hôm qua.
Hoàng Kiệt không nhìn thấy khuôn mặt đối diện mình đang chuyển màu trắng bệch. Cô run rẩy nhìn Hoàng Kiệt và em gái.
Quỳnh My lên tiếng:
- Chị Quỳnh Lam! Vài tiếng trước có người bạn hẹn gặp chị ở quán ’’cafe angel ‘‘ có chuyện gì đó.
Quỳnh Lam lí nhí chào Hoàng Kiệt, cô đi như chạy vào trong. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm cô bàng hoàng. Và khi ngồi yên một mình trong phòng, phút giây xúc động đi qua, Quỳnh Lam chợt nghe tim mình thắt lại.
Ôi! Chính mình đã bày nên trò chơi này, mượn hình ảnh Quỳnh My gửi cho Hoàng Kiệt. Giờ đây Hoàng Kiệt đã trở về, một Hoàng Kiệt mà cô nhớ thương và lặng lẽ hàng giờ chiêm ngưỡng anh qua những bức ảnh từ Canada gửi về. Cô không có quyền gì nói với anh, bởi cô đã chối bỏ con
người thật cùng cái tên Quỳnh Lam của mình.
Quỳnh Lam bước vội đến tủ kính, tấm gương lớn phản diện lại. Chính con người thật của cô, một nửa gương mặt bên trái bị cái bớt son màu nâu to như bàn tay. Ôi! Trời đã sinh ra chỉ một Quỳnh My mỹ miều, rồi cho cô một nửa gương mặt xấu xí.
Nước mắt Quỳnh Lam ứa ra, cô chợt muốn gào to lên giữa thinh không:
- Hoàng Kiệt ơi! Em mới chính là tác giả của những lá thư viết cho anh, tại sao anh không thấy?
Đẹp quá! Quỳnh My chưa thấy một ai có vẻ đẹp như anh ta. Dáng cao to và chắc nịch, đôi vai rộng càng tạo thêm nét hào hoa hơn. Nước da trắng hồng như con gái Đà Lạt sạm một tí nắng. Phong cách của anh cuốn hút ngay Quỳnh My. Cô là một hoa khôi của trường mình đang học, từng được mọi người tôn vinh, vậy mà phút này đây đứng trước anh, cô cảm thấy mình lu mờ đi.
Cô lòn tay qua chấn song cửa sắt để mở cửa, mắt nhìn chàng trai:
- Anh muốn tìm ai ở đây vậy ạ?
Gương mặt chàng trai bừng lên nét sáng ngời, gần như mừng rỡ. Anh bước thêm một bước giọng
reo vui:
- Quỳnh My đây phải không? Em đi học về đó à?
Quỳnh My ngẩn người, cô lúng túng trước vẻ thân mật bất ngờ này. Chàng trai tự nhiên theo phong cách của kẻ quen phương Tây, nắm lấy hai tay Quỳnh My phấn khởi:
- Quỳnh My! Anh là Hoàng Kiệt, từ Canada về nước được hai ngày nay, em bất ngờ lắm phải
không?
Quỳnh My choáng váng lẫn một chút ngỡ ngàng. Cô định tỉnh ngay và biết mình phải làm gì. Tốt nhất nên im lặng, mặc cho Hoàng Kiệt bày tỏ thái độ vui mừng hồ hởi.
- Anh về hai hôm, bận đằng cô Nhật Linh của anh, phải tranh thử mới đi tìm em được. Xem nào, em mặc áo dài trắng tuyệt thật. Đây là hình ảnh anh thích nhất. Ủa! Sao em không mừng vậy?
Chúng ta là bạn bè giao thư từ hai năm qua, sao em cứ ngẩn người ra mà nhìn anh?
Quỳnh My đã hiểu đây là ai, nhưng cô không ngờ Quỳnh Lam lấy tên và ảnh gửi cho Hoàng Kiệt, và anh đã nhầm lẫn một cách thích thú.
Ôi! Trò chơi đang mở màn đầy hào hứng với niềm say mê của con ngựa non háu đá, Quỳnh My nhanh chóng nhập vào vai trò của mình. Cô chớp mắt là, vẻ cảm động đến não lòng người đối
diện:
-Anh làm em bất ngờ quá... Em...em.. – Quỳnh My mở rộng cánh cửa sắt – mời anh vào nhà, anh Hoàng Kiệt.
Hoàng Kiệt như một tên tướng giữa trận bị mê hoặc vào bẫy. Anh xúc động đến nghẹn ngào. Không ngờ bé My của anh đẹp quá, ngoài cả sự suy nghĩ của anh.
Quỳnh My gọi người làm mang nước cho Hoàng Kiệt. Cô bật điều hòa lên và ngước nhìn anh. Hoàng Kiệt đang ngồi xuống ghế:
- anh muốn được chào mẹ em, Quỳnh My.
- Giờ này mẹ em ở công ty không có ở nhà. Chị Quỳnh Lam thì đi học chưa về.
- À!
Hoàng Kiệt nhớ bé My đã nói còn có người chị tên Quỳnh Lam. Anh nhìn cô chiêm ngưỡng một cách không giấu giếm, pha lẫn chút thích thú.
Quỳnh My e ấp ngồi đối diện Hoàng Kiệt, quả tim bé nhỏ của cô đang rung lên từng nhịp đập trước một Hoàng Kiệt quá quyến rũ. Vẻ ngỡ ngàng e ấp lại làm Hoàng Kiệt xúc động. Anh chồm người về phía trước cho gần Quỳnh My, dịu dàng:
- Em bất ngờ lắm sao, Quỳnh My?
Rồi anh cầm lấy tay cô:
- Không ngờ em đẹp và dễ thương hơn trong ảnh nhiều quá!
Mắt Quỳnh My đỏ gấc, cô ngước nhìn thẳng vào Hoàng Kiệt, đôi mắt to màu nâu đen tuyệt đẹp chớp mau. Hoàng Kiệt lịm đi trong một giây, nếu anh yêu Quỳnh My qua những lá thư từ những tháng qua, vượt đại dương đến với anh, thì giờ này trái tim anh thực sự rung động trước một Quỳnh My tuyệt vời. Quỳnh My biết mình đẹp và cô biết lợi dụng những thứ mình có, cô hỏi
Hoàng Kiệt với giọng nũng nịu:
- Bao giờ thì anh lại đi?
Hoàng Kiệt mỉm cười, nụ cười làm khuôn mặt anh thật quyến rũ:
- Anh ở lại một năm để phụ cô anh quản lí việc công ty và...
Hoàng Kiệt bỏ lửng câu trả lời, anh không dám nói mục đích của mình: anh sẽ ở lại vì Quỳnh My, vì xem ra quá vội vàng.
- Chiều nay, em làm hướng dẫn đưa anh đi thăm Sài Gòn được không?
Quỳnh My để yên tay mình trong tay Hoàng Kiệt, ngọt ngào:
- Làm sao... em dám chối từ thượng khách của em chứ?
Hoàng Kiệt bật cười lớn, anh âu yếm nhìn cô và liên tưởng đến những lời thư tha thiết đầy tình cảm cô đã viết cho anh, những lá thư làm anh suy nghĩ, rung động và ray rứt, anh quyết về lại quê hương. Giờ đây, anh đã đối diện với chủ nhân. Ôi, quả là tuyệt vời! Và tình cảm dành cho cô từ lâu chợt bùng lên như ngọn lửa đỏ, anh ngất ngây với men tình vừa đến 2 năm thư từ... quá đủ để cho anh hiểu tâm hồn cô.
- Ồ...
Quỳnh My rụt nhanh tay lại khi Quỳnh Lam bước vào nhà, bối rối. Còn Quỳnh Lam, theo một phản xạ tự nhiên, cô cúi sâu đầu xuống cho mái tóc dài óng ả của mình che một nửa khuôn mặt.
Quỳnh Lam lí nhí chào khách của em gái. Hoàng Kiệt đứng lên, anh thân mật chìa tay về phía trước ngỏ ý được bắt tay. Quỳnh Lam bối rối để cho Hoàng Kiệt bắt tay mình.
- Anh Hoàng Kiệt! Đây là chị Quỳnh Lam của em.
Hoàng Kiệt kêu lên thích thú:
- Ồ! Đây là Quỳnh Lam mà em thường nhắc trong thư đó, phải không? Chị Quỳnh Lam! Hân hạnh gặp chị. Tôi là Hoàng Kiệt, từ Canada vừa về ngày hôm qua.
Hoàng Kiệt không nhìn thấy khuôn mặt đối diện mình đang chuyển màu trắng bệch. Cô run rẩy nhìn Hoàng Kiệt và em gái.
Quỳnh My lên tiếng:
- Chị Quỳnh Lam! Vài tiếng trước có người bạn hẹn gặp chị ở quán ’’cafe angel ‘‘ có chuyện gì đó.
Quỳnh Lam lí nhí chào Hoàng Kiệt, cô đi như chạy vào trong. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm cô bàng hoàng. Và khi ngồi yên một mình trong phòng, phút giây xúc động đi qua, Quỳnh Lam chợt nghe tim mình thắt lại.
Ôi! Chính mình đã bày nên trò chơi này, mượn hình ảnh Quỳnh My gửi cho Hoàng Kiệt. Giờ đây Hoàng Kiệt đã trở về, một Hoàng Kiệt mà cô nhớ thương và lặng lẽ hàng giờ chiêm ngưỡng anh qua những bức ảnh từ Canada gửi về. Cô không có quyền gì nói với anh, bởi cô đã chối bỏ con
người thật cùng cái tên Quỳnh Lam của mình.
Quỳnh Lam bước vội đến tủ kính, tấm gương lớn phản diện lại. Chính con người thật của cô, một nửa gương mặt bên trái bị cái bớt son màu nâu to như bàn tay. Ôi! Trời đã sinh ra chỉ một Quỳnh My mỹ miều, rồi cho cô một nửa gương mặt xấu xí.
Nước mắt Quỳnh Lam ứa ra, cô chợt muốn gào to lên giữa thinh không:
- Hoàng Kiệt ơi! Em mới chính là tác giả của những lá thư viết cho anh, tại sao anh không thấy?
/6
|