68125.
Đưa ra tính toán các kiểu, chuyện này Cố Minh Châu ai cũng không nói.
Nhưng, đúng hôm nay, cái bí mật mà ai cô cũng không tiết lộ này đã kể cho Chiến Mặc Thần, còn để bác sỹ mang bản báo cáo kiểm tra sức khỏe nói rõ sự thật.
Cũng không còn nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì cô ta dựa vào thông tin này để giữ Chiến Mặc Thần bên mình, để anh lạnh nhạt với Cố Phi Yên.
Không chỉ như vậy, chỉ cần một ngày không có trái tim nào phù hợp để thay, cô chỉ có thể dùng biện pháp này rất nhiều lần!
Hôm nay cũng như vậy, về sau Chiến Mặc Thần cũng vì cô ta mà hết lần này đến lần khác bỏ rơi Cố Phi Yên, để cô đau khổ vạn phần, để cô biết….cô Cố Phi Yên vĩnh viễn không thể với qua cô ta Cố Minh Châu!
Nếu xác định cô 25 tuổi chết đi, cô không thể giương mắt lên nhìn người mà cô căm ghét sống tốt được! Coi như trước khi chết, cô cũng phải mang theo cơ thể tàn tạ, để cô ta sống không bằng chết!
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, em nhất định sẽ tìm được trái tim phù hợp.” Chiến Mặc Thần cất lời, “Vẫn còn nhiều năm nữa, thời gian không cấp bách.”
“Có cũng không thư thản gì đúng không?”
“……”
Cố Minh Châu suy sụp tinh thần như kiểu không còn hy vọng gì nữa, rất tiêu cực, làm người ta cảm thấy trên người cô ta bao phủ lên một lớp ánh sáng mập mờ. Điều này sẽ khiến cho Chiến Mặc Thần không kìm lòng nổi.
Nhưng, với tình trạng như vậy, anh không thể ngay một câu an ủi cũng không có.
Coi như anh là người rất kiệm lời, lúc này cũng phải quan tâm chút gì đó.
Đột nhiên, anh mở lời, “Ngộ nhỡ thật sự có ngày đó, thật ra cũng không có gì đáng sợ. Tôi đề nghị embắt đầu từ hôm nay làm chút chuyện có ý nghĩa, làm cho cuộc sống của em thêm đẹp đẽ, thực hiệncuộc sốngđáng giá. Như vậy, cuộc sống của em coi như ngắn cũng không kém những người tầm thường 70-80 tuổi.
Cố Minh Châu, “…….”
Đối diện với đôi mắt thật lòng của Chiến Mặc Thần, cô miễn cưỡng để lộ sự vui mừng, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt mình cứng ngắc lại!
………
Cố Phi Yên ở trong bệnh viện sức khỏe hồi phục nhanh chóng, tinh thần hai ba ngày nay tốt hơn nhiều.
Trong ba ngày này, Du Diễm Phong hầu như ngày nào cũng có mặt, đối diện với Sở Điềm Điềm ‘không có kiêng nể gì ’ dọa nạt, anh chỉ cần chưa nhắm mắt xuôi tay là đủ rồi rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên nói sự thật, chỉ dọa việc tranh giành đồ ăn, trong sự nghiệp vĩ đại của Du thiếu gia không bao giờ có từ ‘thiếu .
Cố Phi Yên tránh khỏi bận rộn suốt ngày, có thêm thời gian rảnh, đợi Du Diễm Phong đến cùng anh ta nói chuyện.
Nói hết chuyện này sang chuyện khác, nói đến vợ chồng Thẩm gia.
“Bọn họ dạo này thế nào?” Cố Phi Yên có chút tò mò.
Tự cái ngày Thẩm Cường và Vương Nguyên đến Vân Thiên Viện tìm cô gây phiền phức, sau khi nhờ Du Diễm Phong đến xử lý giúp, cô cũng không gặp lại đôi vợ chồng ấy, về sau bận liên tục, cô cũng không chú ý tình hình bọn họ.
Thầm Cường không đến gây chuyện, cô đương nhiên không cho rằng nhưvậThẩm Cường bọn họ biết điều, mà đối với đôi vợ chồng kỳ dị này, cô đoán bọn họ muốn gây phiền phức nhưng lực bất tòng tâm, như vậy mới buông tha cho cô.
Quả nhiên.
Nghe đến câu này của Cố Phi Yên, Du Diễm Phong nháy nháy lông mày, trông rất hớn hở, “Tôi còn nghĩ rằng cô cả đời không thèm nhắc đến chuyện này nữa, cũng ít đi cơ hội khoe công lao của tôi, không ngờ rằng trí nhớ của cô vẫn còn tốt!”
“……” Cố Phi Yên híp mắt lại, “Đừng phí lời, nhanh nói đi!”
“Bọn họ vẫn đang bị tạm giam, được quản giáo rất tốt, đợi cô thỏa mãn, tôi mới thả bọn họ ra.”
“Vẫn bị nhốt?” Cố Phi Yên ngạc nhiên, “Bọn họ bị nhốt lâu vậy rồi, anh không bị coi vi phạm giam người sao?”
“….Tôi sao có thể làm chuyện phạm pháp được chứ? Đây gọi là vận dụng hợp lý quy tắc, cô hiểu không?” Du Diễm Phong nhìn Cố Phi Yên một lượt, “Cô cho rằng tôi thủ lĩnh bộ đội đặc chiếnhuyết lang để làm gì, nhận biết đơn giản vậy còn không biết sao?”
Mặc dù lượng khí hô hấp không đủ nhưng Du Diễm Phong vẫn nói rất từ tốn.
Nói rất thành thật.
“Vậy anh làm như nào?”
“Tất nhiên dựa vào pháp luật mà hành sự! Mỗi lần tôi đều theo thời gian quy định mới thả Thẩm Cường và Vương Phương ra nhưng ai kêu bọn họ ngang bướng không cải, thả ra lại tiệp tục vi phạm chứ? Tôi đường đường thủ lĩnh ‘huyết lang , tất nhiên không thể chỉ biết nhìn, vất vả dặn dò người dưới chú ý bọn họ, tiếp tục giam giữ. Ừm, là như vậy!”
“Bắt vào mấy lần rồi?”
“Hả….tôi cũng không biết nữa, tuy nhiên trước khi tôi chưa thu hồi lại, hai người họ chắc chắn vẫn đang bị giam giữ.”
Cố Phi Yên, “………”
Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên ngược lại Du Diễm Phong rất hớn hở, ánh mắt long lanh nhìn cô, như chú chó săn với biểu cảm‘Nhanh khen thưởng tôi đi, làm gì cũng không chê’…..Nói ra, còn chả có tý khái niệm khí phách ‘Thủ lĩnh huyết lang’.
Vậy mà, đây rốt cuộc là tin tốt, Cố Phi Yên miễn cưỡng gật đầu khen câu, “Làm tốt lắm!”
“Tất nhiên làm tốt rồi, tôi còn là nam nhân 20cm!” chính đáng chưa được vài giây, Du Diễm Phong đã hiện nguyên hình, con ngươi ngập tràn nào là đào hoa đa tình lẳng lơ liếc nhìn Cố Phi Yên, được đằng chân lân đằng đầu, “Đợi sau khi cô khỏi bệnh, có muốn cùng tôi cắt gọt mài dũa?”
Cố Phi Yên đáp lại hai từ.
“Ha ha!”
“Tuy nhiên, cô hãy chuẩn bị tốt, tôi sẽ nói với thuộc hạ, để bọn họ không cần lúc nào cũng nhắm vào Thẩm Cường hai người ấy, thậm chí không chủ động tạo thời cơ để bọn họ lại bị bắt nữa. Tôi làm như vậy, cô có thể hiểu không?”
Nỗi khổ gần đây của Thẩm Cường, không chỉ là mục tiêu của Du Diễm Phong, cũng có nguyên nhân hắn bị Du Diễm Phong quên mất tiêu…..Du Diễm Phong sớm bỏ hắn-nhân vật nhỏ này sang một bên lâu rồi, không nhớ sự tồn tại của hắn!
Tuy nhiên, cho dù bây giờ hắn nhớ lại chuyện này, đối với việc khống chế Thẩm Cường cũng không thể lại tiếp tục nữa.
Cứ coi như lợi dụng quy tắc nhất thời nhốt Thẩm Cường, để hắn không còn gian ác nữa, giam giữ lâu dài cũng không phải là chuyện. Càng lâu về sau, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, hắn trở thành điểm đen bị người ta công kích, đây lại lợi một mà mất mười.
“Tất nhiên có thể.” Cố Phi Yên gật đầu.
Du Diễm Phong nói sẽ thả Thẩm Cường ra, cô không có ý kiến, tình trạng có chuẩn bị, thậm chí ngay cả Thẩm Cường đều không dám đối đầu.
“Cứ yên tâm đi, đoạn thời gian này cô ở bệnh viện dưỡng thương, tôi đảm bảo bọn họ không có cơ hội đến làm phiền cô.” Du Diễm Phong thật lòng đảm bảo, tuy nhiên, giọng nói anh bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt hướng cửa ra vào ra hiệu Cố Phi Yên, “Người đó vẫn ở bên ngoài, hắn…tôi không ngăn được.”
Mấy hôm nay, không chỉ Du Diễm Phong mỗi tối đều đến, Chiến Mặc Thần cũng vậy.
Chỉ là, Du Diễm Phong bước vào phòng bệnh nói chuyện với cô, mà Chiến Mặc Thần chỉ có thể trầm mặc đứng ngoài cửa hơn nữa đã đứng thì đứng cả đêm, đến khi Du Diễm Phong đi, anh vẫn nán lại ở đấy.
“Cô hôm nay có định gặp hắn không?” Du Diễm Phong hỏi.
Đưa ra tính toán các kiểu, chuyện này Cố Minh Châu ai cũng không nói.
Nhưng, đúng hôm nay, cái bí mật mà ai cô cũng không tiết lộ này đã kể cho Chiến Mặc Thần, còn để bác sỹ mang bản báo cáo kiểm tra sức khỏe nói rõ sự thật.
Cũng không còn nguyên nhân nào khác, chỉ bởi vì cô ta dựa vào thông tin này để giữ Chiến Mặc Thần bên mình, để anh lạnh nhạt với Cố Phi Yên.
Không chỉ như vậy, chỉ cần một ngày không có trái tim nào phù hợp để thay, cô chỉ có thể dùng biện pháp này rất nhiều lần!
Hôm nay cũng như vậy, về sau Chiến Mặc Thần cũng vì cô ta mà hết lần này đến lần khác bỏ rơi Cố Phi Yên, để cô đau khổ vạn phần, để cô biết….cô Cố Phi Yên vĩnh viễn không thể với qua cô ta Cố Minh Châu!
Nếu xác định cô 25 tuổi chết đi, cô không thể giương mắt lên nhìn người mà cô căm ghét sống tốt được! Coi như trước khi chết, cô cũng phải mang theo cơ thể tàn tạ, để cô ta sống không bằng chết!
“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, em nhất định sẽ tìm được trái tim phù hợp.” Chiến Mặc Thần cất lời, “Vẫn còn nhiều năm nữa, thời gian không cấp bách.”
“Có cũng không thư thản gì đúng không?”
“……”
Cố Minh Châu suy sụp tinh thần như kiểu không còn hy vọng gì nữa, rất tiêu cực, làm người ta cảm thấy trên người cô ta bao phủ lên một lớp ánh sáng mập mờ. Điều này sẽ khiến cho Chiến Mặc Thần không kìm lòng nổi.
Nhưng, với tình trạng như vậy, anh không thể ngay một câu an ủi cũng không có.
Coi như anh là người rất kiệm lời, lúc này cũng phải quan tâm chút gì đó.
Đột nhiên, anh mở lời, “Ngộ nhỡ thật sự có ngày đó, thật ra cũng không có gì đáng sợ. Tôi đề nghị embắt đầu từ hôm nay làm chút chuyện có ý nghĩa, làm cho cuộc sống của em thêm đẹp đẽ, thực hiệncuộc sốngđáng giá. Như vậy, cuộc sống của em coi như ngắn cũng không kém những người tầm thường 70-80 tuổi.
Cố Minh Châu, “…….”
Đối diện với đôi mắt thật lòng của Chiến Mặc Thần, cô miễn cưỡng để lộ sự vui mừng, chỉ cảm thấy nụ cười trên mặt mình cứng ngắc lại!
………
Cố Phi Yên ở trong bệnh viện sức khỏe hồi phục nhanh chóng, tinh thần hai ba ngày nay tốt hơn nhiều.
Trong ba ngày này, Du Diễm Phong hầu như ngày nào cũng có mặt, đối diện với Sở Điềm Điềm ‘không có kiêng nể gì ’ dọa nạt, anh chỉ cần chưa nhắm mắt xuôi tay là đủ rồi rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên nói sự thật, chỉ dọa việc tranh giành đồ ăn, trong sự nghiệp vĩ đại của Du thiếu gia không bao giờ có từ ‘thiếu .
Cố Phi Yên tránh khỏi bận rộn suốt ngày, có thêm thời gian rảnh, đợi Du Diễm Phong đến cùng anh ta nói chuyện.
Nói hết chuyện này sang chuyện khác, nói đến vợ chồng Thẩm gia.
“Bọn họ dạo này thế nào?” Cố Phi Yên có chút tò mò.
Tự cái ngày Thẩm Cường và Vương Nguyên đến Vân Thiên Viện tìm cô gây phiền phức, sau khi nhờ Du Diễm Phong đến xử lý giúp, cô cũng không gặp lại đôi vợ chồng ấy, về sau bận liên tục, cô cũng không chú ý tình hình bọn họ.
Thầm Cường không đến gây chuyện, cô đương nhiên không cho rằng nhưvậThẩm Cường bọn họ biết điều, mà đối với đôi vợ chồng kỳ dị này, cô đoán bọn họ muốn gây phiền phức nhưng lực bất tòng tâm, như vậy mới buông tha cho cô.
Quả nhiên.
Nghe đến câu này của Cố Phi Yên, Du Diễm Phong nháy nháy lông mày, trông rất hớn hở, “Tôi còn nghĩ rằng cô cả đời không thèm nhắc đến chuyện này nữa, cũng ít đi cơ hội khoe công lao của tôi, không ngờ rằng trí nhớ của cô vẫn còn tốt!”
“……” Cố Phi Yên híp mắt lại, “Đừng phí lời, nhanh nói đi!”
“Bọn họ vẫn đang bị tạm giam, được quản giáo rất tốt, đợi cô thỏa mãn, tôi mới thả bọn họ ra.”
“Vẫn bị nhốt?” Cố Phi Yên ngạc nhiên, “Bọn họ bị nhốt lâu vậy rồi, anh không bị coi vi phạm giam người sao?”
“….Tôi sao có thể làm chuyện phạm pháp được chứ? Đây gọi là vận dụng hợp lý quy tắc, cô hiểu không?” Du Diễm Phong nhìn Cố Phi Yên một lượt, “Cô cho rằng tôi thủ lĩnh bộ đội đặc chiếnhuyết lang để làm gì, nhận biết đơn giản vậy còn không biết sao?”
Mặc dù lượng khí hô hấp không đủ nhưng Du Diễm Phong vẫn nói rất từ tốn.
Nói rất thành thật.
“Vậy anh làm như nào?”
“Tất nhiên dựa vào pháp luật mà hành sự! Mỗi lần tôi đều theo thời gian quy định mới thả Thẩm Cường và Vương Phương ra nhưng ai kêu bọn họ ngang bướng không cải, thả ra lại tiệp tục vi phạm chứ? Tôi đường đường thủ lĩnh ‘huyết lang , tất nhiên không thể chỉ biết nhìn, vất vả dặn dò người dưới chú ý bọn họ, tiếp tục giam giữ. Ừm, là như vậy!”
“Bắt vào mấy lần rồi?”
“Hả….tôi cũng không biết nữa, tuy nhiên trước khi tôi chưa thu hồi lại, hai người họ chắc chắn vẫn đang bị giam giữ.”
Cố Phi Yên, “………”
Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên ngược lại Du Diễm Phong rất hớn hở, ánh mắt long lanh nhìn cô, như chú chó săn với biểu cảm‘Nhanh khen thưởng tôi đi, làm gì cũng không chê’…..Nói ra, còn chả có tý khái niệm khí phách ‘Thủ lĩnh huyết lang’.
Vậy mà, đây rốt cuộc là tin tốt, Cố Phi Yên miễn cưỡng gật đầu khen câu, “Làm tốt lắm!”
“Tất nhiên làm tốt rồi, tôi còn là nam nhân 20cm!” chính đáng chưa được vài giây, Du Diễm Phong đã hiện nguyên hình, con ngươi ngập tràn nào là đào hoa đa tình lẳng lơ liếc nhìn Cố Phi Yên, được đằng chân lân đằng đầu, “Đợi sau khi cô khỏi bệnh, có muốn cùng tôi cắt gọt mài dũa?”
Cố Phi Yên đáp lại hai từ.
“Ha ha!”
“Tuy nhiên, cô hãy chuẩn bị tốt, tôi sẽ nói với thuộc hạ, để bọn họ không cần lúc nào cũng nhắm vào Thẩm Cường hai người ấy, thậm chí không chủ động tạo thời cơ để bọn họ lại bị bắt nữa. Tôi làm như vậy, cô có thể hiểu không?”
Nỗi khổ gần đây của Thẩm Cường, không chỉ là mục tiêu của Du Diễm Phong, cũng có nguyên nhân hắn bị Du Diễm Phong quên mất tiêu…..Du Diễm Phong sớm bỏ hắn-nhân vật nhỏ này sang một bên lâu rồi, không nhớ sự tồn tại của hắn!
Tuy nhiên, cho dù bây giờ hắn nhớ lại chuyện này, đối với việc khống chế Thẩm Cường cũng không thể lại tiếp tục nữa.
Cứ coi như lợi dụng quy tắc nhất thời nhốt Thẩm Cường, để hắn không còn gian ác nữa, giam giữ lâu dài cũng không phải là chuyện. Càng lâu về sau, sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn, hắn trở thành điểm đen bị người ta công kích, đây lại lợi một mà mất mười.
“Tất nhiên có thể.” Cố Phi Yên gật đầu.
Du Diễm Phong nói sẽ thả Thẩm Cường ra, cô không có ý kiến, tình trạng có chuẩn bị, thậm chí ngay cả Thẩm Cường đều không dám đối đầu.
“Cứ yên tâm đi, đoạn thời gian này cô ở bệnh viện dưỡng thương, tôi đảm bảo bọn họ không có cơ hội đến làm phiền cô.” Du Diễm Phong thật lòng đảm bảo, tuy nhiên, giọng nói anh bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt hướng cửa ra vào ra hiệu Cố Phi Yên, “Người đó vẫn ở bên ngoài, hắn…tôi không ngăn được.”
Mấy hôm nay, không chỉ Du Diễm Phong mỗi tối đều đến, Chiến Mặc Thần cũng vậy.
Chỉ là, Du Diễm Phong bước vào phòng bệnh nói chuyện với cô, mà Chiến Mặc Thần chỉ có thể trầm mặc đứng ngoài cửa hơn nữa đã đứng thì đứng cả đêm, đến khi Du Diễm Phong đi, anh vẫn nán lại ở đấy.
“Cô hôm nay có định gặp hắn không?” Du Diễm Phong hỏi.
/202
|