Còn chưa đợi Sở Trạm Đông trả lời, thì cậu nhóc kia lại tiếp tục: “Có phải chú vẫn đang nghi ngờ rằng nhìn qua cháu vẫn rất khỏe, vậy thì có bệnh ở chỗ nào đúng không?”
Cậu nhóc tiếp tục chỉ vào ngực mình: “Bệnh của cháu giống với dì lúc nãy, đều là bệnh về tim.”
“Chú không cần không tin lời nói của cháu, mặc dù tình trạng của cháu không có khoa trương như dì lúc nãy, nhưng đúng là cũng có thương tổn. Bây giờ tim của cháu vẫn còn đập không được như bình thường, nếu chú không tin có thể sờ thử. So với người bình thường thì tim của cháu đập nhanh hơn chứ không có chậm hơn.
Có phải bây giờ chú lại đang nghĩ rằng là do cháu đẩy ngã dì đó, vì vậy bây giờ đang chột dạ nên tim mới đập nhanh hơn bình thường phải không?
Sai!
Cháu chỉ có sợ hãi chứ không có chột dạ!
Nhưng cháu sợ hãi không phải là lo lắng cho dì kia, mà là vì cháu giật mình.
Có trời mới biết, lúc đó cháu chỉ muốn đến đó lấy thêm một cái bánh bao thôi, cũng không biết lại đụng phải người nào, mà bây giờ lại còn phải chịu tội thay!”
Bây giờ những cậu nhóc đều có những suy nghĩ ngây thơ như vậy sao? Nhưng dù sao thì nữa thì cậu nhóc này cũng không thể nào thoát được quan hệ với Hàn Tử Tây.
Mặc dù không có bằng chứng rõ ràng chứng minh rằng Hàn Tử Tay có quan hệ với thằng nhóc này, nhưng trong tiềm thức của Sở Trạm Đông chính là đã một mực nhận định như vậy.
Khuôn mặt Sở Trạm Đông cười như không cười nhìn Hàn Tử Tây: “Vợ yêu, vấn đề mà tôi hỏi khó trả lời như vậy sao?”
Thật sự hắn muốn nhìn xem, cô sẽ đưa cho hắn một cái đáp án như thế nào?
Không... vấn đề này không khó trả lời! Mà là Hàn Tử Tây không biết nên trả lời như thế nào.
Người thông minh như Sở Trạm Đông, vừa nãy đã tận mắt thấy hành động của cô, thì không phải cô chỉ cần bịa đặt ra vài câu là hắn có thể bỏ qua cho.
Suốt sáu năm nay, Hàn Tử Tây vẫn luôn che dấu chuyện này, cô đã từng nghĩ ra hàng trăm loại tình huống khi đối mặt với với hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ qua mọi chuyện lại bị bắt gặp trong hoàn cảnh này.
Sở Trạm Đông đã điều tra lịch sử cuộc gọi của cô sao?
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, khi chứng kiến người đang được bác sĩ đẩy ra chính là Mộ Cẩn Du, thì tâm trạng muốn cười nhạo chính mình cũng không hề có.
Cái tật tự mình này của cô đến khi nào mới được chữa khỏi đây?
Mà Sở Trạm Đông cũng không thèm che dấu gì trước mặt Hàn Tử Tây, mà hắn tiến lên hỏi thăm tình hình của Mộ Cẩn Du ngay trước mặt cô.
***
Mà Hàn Tử Tây cũng không hề hối hận khi biết được tình huống cụ thể vụ việc ngày hôm nay. Nhưng mọi chuyện lại quá mức trùng hợp, có phải ông trời đang quá mức nhàn rỗi cho nên mới cố tình an bài như vậy hay không?
Nhưng cũng may là Mộ Cẩn Du không có gì đáng ngại!
Bất quá, chuyện của cô dứt khoát là không thể giấu giếm được nữa.
Khi Sở Trạm Đông để tờ giấy xét nghiệm ADN ở trước mặt cô, Hàn Tử Tân ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Đúng vậy! Làm sao cô lại quên mất một chuyện rằng, từ trước đến nay Sở Trạm Đông vẫn luôn nghĩ bản tính của cô là lẳng lơ, vậy thì làm sao sẽ nghĩ Bất Hối là...
Huống chi ngoại hình của Bất Hối không hề giống Sở Trạm Đông một chút nào!
“Sở thiếu phu nhân, đang yên đang lành đột nhiên cô cho tôi một kinh hỷ lớn như vậy, cũng may trái tim của tôi không có bệnh, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu!”
Trên mặt Sở Trạm Đông giống như không để chuyện này vào mắt, lại còn mỉm cười nhìn cô: “Khuôn mặt tên nhóc kia rất đẹp trai, là tên nào cho cô vậy?”
“Ai biết được?” Hàn Tử Tây có chút buồn chán nhìn về phía Sở Trạm Đông: “Cũng là do lúc trẻ hormone của tôi phát triển quá mức bình thường cho nên mới vậy, mà lúc đó tôi cũng chả thèm quan tâm nhiều vấn đề như vậy, dù sao lúc đó cũng chỉ là vui đùa mà thôi. Hiện tại thiếu gia hỏi tôi như vậy, thật sự là tôi cũng không biết tên hỗn đản đó đang ở đâu.”
Hay cho cái hormone!
“Hóa ra là vậy!” Sở Trạm Đông làm như đã hiểu rõ hết thảy, cười cười nói: “Vậy bây giờ cô đón thằng nhóc kia về đây đi thôi. Cô nhi viện kia là nơi ở của những đứa trẻ mất cha mất mẹ, mà rõ ràng mẹ của nó là cô vẫn đang còn sống a!”
Hàn Tử Tây lạnh nhạt nói: “Không được! Nó vẫn không biết tôi chính là mẹ của nó, cứ để cho nó nghĩ rằng cha mẹ của nó đều đã chết rồi đi!”
“Vợ của tôi ơi, có phải cô đang nguyền rủa mình đúng không?” Vẻ mặt Sở Trạm Đông giống như mất hứng:
“Cô là vợ của tôi, cô nói những lời như vậy có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Chẳng lẽ cô sợ rằng đón thằng nhóc kia về đây sẽ bị tôi ngược đãi?
Tôi là loại người này sao?
Vợ yêu chưa từng nghe nói câu yêu ai yêu cả đường đi lối về sao? Tôi nghĩ hiện tại cảm giác trong lòng của tôi là như vậy a!
Mà nói ra cũng rất kỳ quái, mặc dù sau khi biết được đó là con trai của cô, tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, mặc dù ban đầu có chút khiếp sợ, nhưng tôi lại phát hiện tôi không hề có cảm giác bài xích cậu nhóc kia.
Cũng giống như lời cô nói, ai mà chả có thời điểm không kiểm soát được hormone của mình.
Những năm qua, cuộc sống của tôi còn trăng hoa hơn so với cô nhiều. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện một đứa con ngoài giá thú của tôi đấy, đến lúc đó chắc là vợ của tôi sẽ không oán trách tôi chứ?
Tôi sẽ cho người đi đón con của cô về Sở gia, cô yên tâm đi, tôi đối xử với vợ của tôi thế nào thì sẽ đối xử với nó như vậy, tuyệt đối sẽ đối xử giống như con trai ruột của tôi. Ai bảo hiện tại người tôi yêu là cô.
Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ nói Tử Mạch đi đón nó về.”
Hàn Tử tây đã cho rằng Sở Trạm Đông sẽ nhân chuyện này mà làm khó dễ mình, nhưng lại không bao giờ nghĩ ra rằng hắn sẽ hành động như vậy!
“Bà nội, đứa nhỏ này ở trong một cô nhi viện mà hôm nay Tiểu Du đến làm tình nguyện, cháu thấy nó thông minh sáng sủa, bà hãy để con nhận nuôi nó đi.”
Nếu như vậy, đứa nhỏ đó sẽ được Sở gia nhận nuôi, nhưng một chút quan hệ với Hàn Tử Tây cũng không có.
Khi nghe Sở Trạm Đông nói như vậy, Hàn Tử Tây càng thêm tò mò thân phận của Mộ Cẩn Du!
Sở Lão phu nhân nghe Sở Trạm Đông nói vậy, hơi kinh ngạc nhìn về phía Mộ Cẩn Du: “Tiểu Du, con đến cô nhi viện làm tình nguyện sao?”
Hiện tại Mộ Cẩn Du vừa mới bước vào cửa, đang đứng ngay giữa phòng nhìn mọi người với vẻ mặt mơ màng. Cô mới chỉ đến cô nhi viện kia có ba lần, tuy không nhiều lắm, nhưng từ khi nhìn thấy đứa bé này thì cô đã thích nó.
Không chỉ vì vẻ bề ngoài của cậu nhóc này, mà còn là vì tính tình như người lớn của cậu nhóc!
Đứa nhỏ này nói chuyện luôn có đạo lý rõ ràng, lại rất hiểu biết. Cứ xem việc hôm trước cô bị cậu nhóc đụng phải là biết, lúc đó bệnh tim của cô bị tái phát nên ngất xỉu, trong lúc mọi người luống cuống tay chân không biết làm gì, thì cậu nhóc ấy lại vô cùng bình bảo mọi người không được vây quanh cô.
Nhưng có thật sự là vì mình cho nên mới nhận nuôi cậu nhóc đó không?
Mộ Cẩn Du âm thầm nhìn qua Sở Trạm Đông đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân của hắn đang bắt chéo nhau, lại càng làm tăng thêm khí chất cao quý vốn có của hắn, làm cho tim của cô lại đập nhanh một trận. Mộ Cẩn Du vội vàng thu lại ánh mắt của mình, rồi trả lời: “Bà nội, đúng vậy ạ!”
“Người trẻ tuổi như các con đúng là nhân hậu. Được rồi, nếu đã như vậy thì đứa nhỏ này cứ mang về đây đi.”
Từ đó, Bất Hối chính thức bước vào Sở gia.
Nhưng quả nhiên, Sở Trạm Đông nói thì sẽ làm, thái độ của hắn đối với Bất Hối lại vô cùng tốt.
Không chỉ cho Bất Hối đến trường học tốt nhất, mà còn thông báo với tất cả mọi người bên ngoài rằng Bất Hối chính là con nuôi của hắn.
...
Lúc đó, Cơ Ngô Lê quả thật không thể hiểu nổi Sở Trạm Đông đang làm cái gì. Vì vậy hắn kéo Tư Mã Hạo cùng với Sở Trạm Đông ra để hỏi cho rõ.
“Ta thật sự không thể nhìn thấu ngươi a!” Cơ Ngô Lê thở dài nhìn Sở Trạm Đông nói, có phải mấy ngày gần đây hắn không được uống thuốc đầy đủ hay không?
Người này quá thần kinh rồi!
Hàn Tử tây ra ngoài làm bừa với người khác hắn không những không tức giận, đã vậy còn nhận con riêng của cô ta làm con nuôi!
Rốt cuộc là tên nhóc Sở Trạm Đông này bị cái gì vậy?
“Đông tử, chẳng lẽ thằng nhóc đó là con ngoài giá thú của cậu, cho nên cậu mới...” Lời của Cơ Ngô Lê còn chưa nói xong, thì hắn đã tự mình phủ nhận: “Không thể nào, thằng nhóc kia một chút cũng không hề giống cậu! Nói, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Sở Trạm Đông ngửa cổ uống cạn sạch rượu trong ly: “Thoạt nhìn tôi rất giống xảy ra chuyện gì sao?”
“Nếu không có việc gì thì tại sao ngươi lại nhận thằng nhóc kia làm con nuôi?” Nói xong Cơ Ngô Lê còn đá một phát vào chân Tư Mã Hạo bên cạnh: “Hạo Tử, ngươi có thể nói một tiếng được hay không?”
Tư Mã Hạo để ly rượu trong tay xuống, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “So với hắn, tôi cảm thấy người có bệnh chính là cậu đấy!”
“TMD?” Cơ Ngô Lê không chịu được buộc miệng văng tục: “Cậu có ý gì?”
“Đông tử như thế nào đều tốt, bởi vì đều là chuyện của chính bản thân hắn.”
Vậy ra ý tứ của tên này là nói mình đang dắt chó đi cày, xen vào chuyện nhà người khác sao?
Lời nói này của Tư Mã Hạo làm Cơ Ngô Lê có chút mất hứng: “Cậu nghĩ rằng tôi muốn quản chuyện của tên này sao? Rõ ràng hắn đang bước vào con đường chết, tôi thân là bạn bè của hắn, không thể nào thấy chết mà không cứu! Tôi cũng tin khi Hạ Lan Tuyết trở lại, hắn còn dám làm như vậy!”
Khi Cơ Ngô Lê nhắc đến cái tên này, cả Tư Mà Hạo và Sở Trạm Đông liền liếc mắt nhìn nhau một cái, ba quang lưu chuyển.
“Không phải chỉ là một đứa con nuôi thôi sao, Hạ lan Tuyết cũng không phải dạng người không có đạo lý.” Tư Mã Hạo nói.
Cơ Ngô Lê nghe vậy, hai mắt đã trợn ngược lên: “Đừng bởi vì Hạ Lan Tuyết quá dễ nói chuyện mà cậu khi dễ cô ấy như vậy, làm cho cô ấy phải nghe lời cậu như nghe lời mẹ!”
“Cậu làm sao biết chuyện lần này có phải là do nhận được sự đồng ý của cô ấy?”
“Cái gì?” Cơ Ngô Lê vô cùng kinh ngạc: “Cô ấy đồng ý sao?”
“Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Sở Trạm Đông để ly rượu xuống bàn, nghênh ngang rời đi.
***
Đối với thân phận của Bất Hối, ngoại trừ Sở Trạm Đông đã phát hiện ra, thì Hàn Tử Tây chưa từng nói với ai, ngay cả Cố Hạ cũng vậy.
Khi Cố Hạ biết được việc này cũng vô cùng kinh ngạc.
Dạo gần đây hành động của Sở Trạm Đông này đúng là ngày càng không giải thích được, lần trước bắt Hàn Tử Tây đi trộm bảo ngọc của Mạc gia, bây giờ lại nhận một thằng bé không liên quan đến mình làm con nuôi. Cô ở bên cạnh hắn cũng đã nhiều năm, nhưng hiện tại ngược lại càng không hiểu được người này.
Còn chuyện Hàn Tử Tây đột nhiên muốn cắt đứt quan hệ với mình nữa. Có phải nguyên nhân cũng xuất phát từ Sở Trạm Đông hay không? Dù sao gần đây tên đàn ông này quá mức không bình thường.
Đúng vậy, trong mắt tất cả mọi người, Sở Trạm Đông chính là một người không bình thường, không những vậy mà còn không bình thường tới cực điểm.
Kể cả Hàn Tử Tây cũng vậy!
Hắn tột cùng là đang muốn làm cái gì?
Cho dù hắn không hề có tình cảm gì với Hàn Tử Tây cô, nhưng dựa theo tính tình của hắn, hắn không thể nào chấp nhận được sự tồn tại của Bất Hối mới đúng!
Nhưng quả thật hắn đã thực hiện đúng như lời hắn nói, không biết hắn có từng cảm thấy hối hận hay không, nhưng hiện tại cô cảm thấy hắn ngày càng thân mật với Bất Hối. Nhưng cho dù vậy thì sau khi chuyện này bị hắn phát hiện, trong lòng của cô vẫn luôn thấp thỏm không yên.
“Tây Tây...” Bất Hối đưa bàn tay nhỏ bé của mình quơ quơ trước mặt Hàn Tử Tây.
Lúc này Hàn Tử Tây mới khôi phục lại tinh thần, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Hối: “Bất Hối, con có thích ở chỗ này không?”
“Con thích a!” Chỉ cần chỗ nào có Tây Tây thì nhóc đều thích.
“Vậy con...” Đột nhiên Hàn Tử Tây cảm thấy mình quả thật quá vô dụng, bởi vì ngay cả con của mình mà cũng không bảo vệ được.
“Tây Tây, dì làm sao vậy?” Tại sao hai con mắt lại hồng hồng như vậy?
“Không sao!” Hàn Tử Tây lấy tay dụi dụi mắt: “Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, con đi ngủ đi, ngày mai còn dậy đi học nữa!”
Để khăn lau tóc của Bất Hối qua một bên, rồi Hàn Tử Tây cho Bất Hồi nằm xuống giường, đắp chăn lại cẩn thận, lại ngồi xổm xuống trước giường, vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn nói: “Con mau nhắm mắt lại đi!”
“Tây Tây, dì mau chóng đi ra ngoài đi, mấy người kia sắp trở lại rồi.” Bất Hối ngáp một cái, sau lại còn lẩm bẩm nói: “Mà cái chú kia cũng thật kỳ quái, tại sao lại không cho mọi người biết con có quen biết với dì a?”
Hàn Tử Tây hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt của mình chảy ra ngoài.
Cô không thể lấy thân phận là mẹ của Bất Hối để ở cùng con mình, hiện tại hai người sống cùng một mái nhà, cho nên lại càng không thể quá mức thân mật được.
Nếu như không phải mọi người đều có việc đi ra ngoài, thì ngay cả việc tắm rửa cho Bất Hối cô cũng không có cơ hội thực hiện.
Bảo bối của mẹ, thật xin lỗi con, là người mẹ này có lỗi với con!
***
Cuộc sống suốt ngày phải thấp thỏm lo lắng của hàn Tử tây vẫn cứ trôi qua bình thường, mặc dù bên ngoài của cô coi như vẫn thật bình tĩnh, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Mà người đánh vỡ sự bình tĩnh giả tạo của cô chính là Sở Trạm Đông đột nhiên cho cô đi công tác ở Nhận Bản.
Trước khi Bất Hối xuất hiện ở Sở gia, cô đi đến nơi nào cũng được, nhưng hiện tại ngàn vạn lần đều không thể.
“Tôi muốn Bất Hối đi cùng tôi.” Hàn Tử tây nói thẳng ra với Sở Trạm Đông.
“Cô cảm thấy điều đo có thể sao?” Sở Trạm Đông cảm thấy có chút buồn cười nói: “Mọi người đều biết cô biết Bất Hối mới chỉ được vài ngày, hiện tại cô đi công tác mà cũng muốn nó đi cùng, cô không sợ sẽ bị mọi người hoài nghi sao?”
“Vậy thì xin thiếu gia hãy để người khác đi.” Hắn muốn để cô đi thật xa để làm cái gì?
Sự yên tĩnh trước cơn bão áp, thật sự sẽ bị phá vỡ ngay bây giờ sao?
Đột nhiên Sở Trạm Đông bày ra dáng vẻ của một ông chủ, nói: “Hàn Tử Tây, tôi lấy thân phận là cấp trên của cô để cô đi thực hiện nhiệm vụ, mong cô hãy làm một nhân viên gương mẫu mà hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thật ngại quá, hiện tại đã tan làm rồi.” Hàn Tử Tây chỉ vào đồng hồ treo tường trước mặt, bình tĩnh đáp.
Hai con ngươi mang theo sự nguy hiểm của Sở Trạm Đông khẽ nheo lại, hắn đứng dậy, đi về phía cô: “Cô đang sợ sao?”
Là một câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Không có!” Hàn Tử Tây nói tiếp: “Chỉ là tôi sẽ nhớ Bất Hối mà thôi.”
“Cô ở bên cạnh nó mới có mấy ngày, vậy sau năm qua cô đều không ở bên cạnh nó, lúc đó cô không nhớ nó sao?” Sở Trạm Đông không chút lưu tình vạch trần cảm xúc của cô.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng ở cùng một chỗ với Bất Hối lâu như vậy, tuy lúc đó cũng sẽ có nhớ, nhưng cũng không thể nào khắc sâu như bây giờ. Hiện tại ngày nào tôi cũng có thể gặp mặt Bất Hối, nay lại đột nhiên không gặp được đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.”
Sở Trạm Đông gật đầu: “Hóa ra là như vậy! Vậy cũng được, hiện tại tôi để cô đi làm một việc, chỉ cần một ngày là có thể trở về, cô đến Mặc gia ở A Thị giúp tôi đưa thiệp mời, dù sao Sở Gia chúng ta mới thu nhận một cô cháu gái, mà cô cháu gái này lại vừa nhận con nuôi, xem như cũng là một chuyện tốt. Tôi muốn mời một vài người bạn tốt đến để gặp mặt. Lần trước người ta đã đối tốt với chúng ta, hiện tại cũng nên đáp lễ lại.”
Mặc gia!
Hàn Tử Tây đưa mắt nhìn miếng ngọc vẫn còn đeo trên cổ của mình, khi ngẩng đầu lên chứng tỏ cô cũng đã có lựa chọn của mình: “Vậy Bất Hối làm phiền thiếu gia phải chăm sóc rồi.”
“Yên tâm, chỉ cần cô bày tỏ tâm ý của cô để Mặc Thiếu tới, thì tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Bất Hối!”
“Tôi nhất định sẽ không để cho thiếu gia thất vọng.”
“Tôi thật mỏi mắt mong chờ a!”
***
Khoảng thời gian cách hôm cô trộm ngọc lần trước cũng không qua bao lâu, mặc dù mục đích của hai lần đều không giống nhau, nhưng đối với Hàn Tử Tây, lần này cũng không hề kém lần trước là bao!
Lần trước là một mình cô đến nơi này chịu chết, lần này cũng vậy!
Nhưng không thể không nói, cách thức mà Sở Trạm Đông đối phó với cô không tầm thường chút nào.
Bây giờ nghĩ lại, kế hoạch của hắn đúng là giăng sẵn ra để cô bước từng bước đi vào.
Lúc đó hắn biết rõ cô đã không còn trong sạch, cho nên mới sai cô đi trộm ngọc, nhưng là hắn không nghĩ tới là cô lại thành công, mặc dù Mạc gia không phải dễ trên chọc.
Cho nên sau khi cô trở lại, vì lửa giận của hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết, nên mang đàn ông đến để làm nhục cô, nhưng hắn vẫn không nghĩ rằng cô sẽ hành động làm tổn hại bản thân cô như vậy.
Về sau sở dĩ hắn thay đổi cách thức như vậy, có lẽ là hắn sợ rằng cô sẽ không ngại đưa luôn mạng lên cho hắn, vì nếu cô cứ chết như vậy thật sự không có ý nghĩa gì.
Để cô trở thành thư ký của hắn, lại tặng ngọc, thật đúng là kế hoặc tỉ mỉ a!
Hàn Tử Tây hít một hơi thật sâu, nhìn tòa nhà trước mặt... vì con trai của cô, cô nhất định sẽ làm cho hắn phải thất vọng lần nữa!
Hàn Tử Tây không đến Mạc gia, mà đến thẳng tập đoàn Mạc Thị, trực tiếp đến gặp Mạc Thiên Kình.
Nhân viên thấy cô tiến vào liền chặn ngay trước mặt, nói: “Thật xin lỗi, nếu tiểu thư không có hẹn trước, thì tôi không thể để tiểu thư đi lên được.”
Hẹn trước!
“Vậy có thể cho tôi nói chuyện với Mặc tổng không?”
Thấy bộ dáng chắc chắn của Hàn Tử Tây, cô nhân viên kia đành phải khẽ gật đầu.
Mặc dù phụ nữ đến tìm tổng giám đốc của bọn họ rất nhiều, phụ nữ vô cùng xinh đẹp cũng không thiếu, nhưng cô gái trước mặt này không hề giống với những hồ ly tinh kia, mà cô ấy còn nói là đại diện đến từ tập đoàn HC ở B thị.
Sau khi nghĩ như vậy, cô nhân viên kia liền cầm mất gọi đến văn phòng thư ký, sau khi thư ký chuyển máy vào phòng tổng giám đốc, thì Hàn Tử Tây mới nghe được giọng nói của Mặc Thiên Kình.
“Ai vậy?” Thanh âm này vô cùng nghiêm túc, nếu như Hàn Tử Tây thấy bộ dáng của hắn thì chắc chắn cô sẽ không thể cho rằng hắn chính là cái người mang bộ dáng côn đồ đêm hôm đó.
“Mặc tổng, còn nhớ tôi không?” Sau khi Hàn Tử Tây nói xong mấy chữ này liền cup máy lập tức.
Ba phút sau, cô liền nghe thấy thanh âm giận giữ không hề để ý đến hình tượng của Mặc Thiên Kình: “Cô còn dám đến?”
Khi Mặc Thiên Kình nhìn thấy Hàn Tử Tây, không thể phủ nhận được rằng mối hận trong lòng hắn thật sự không thể kìm chế được nữa. Người đàn bà này quả nhiên đáng chết, cài bom làm cho hắn phải nằm trên giường bao lâu nay mới xuống được, đến bây giờ ngay cả đi cũng khó khăn đây.
Nhưng... cái này không phải điều quan trọng... mà là...
Chỗ ở của hắn... khụ!
Hắn đã tìm cô nhiều ngày như vậy, thật không nghĩ tới hôm nay cô lại tự mình đưa tới cửa, rất tốt!
Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào a!
Cậu nhóc tiếp tục chỉ vào ngực mình: “Bệnh của cháu giống với dì lúc nãy, đều là bệnh về tim.”
“Chú không cần không tin lời nói của cháu, mặc dù tình trạng của cháu không có khoa trương như dì lúc nãy, nhưng đúng là cũng có thương tổn. Bây giờ tim của cháu vẫn còn đập không được như bình thường, nếu chú không tin có thể sờ thử. So với người bình thường thì tim của cháu đập nhanh hơn chứ không có chậm hơn.
Có phải bây giờ chú lại đang nghĩ rằng là do cháu đẩy ngã dì đó, vì vậy bây giờ đang chột dạ nên tim mới đập nhanh hơn bình thường phải không?
Sai!
Cháu chỉ có sợ hãi chứ không có chột dạ!
Nhưng cháu sợ hãi không phải là lo lắng cho dì kia, mà là vì cháu giật mình.
Có trời mới biết, lúc đó cháu chỉ muốn đến đó lấy thêm một cái bánh bao thôi, cũng không biết lại đụng phải người nào, mà bây giờ lại còn phải chịu tội thay!”
Bây giờ những cậu nhóc đều có những suy nghĩ ngây thơ như vậy sao? Nhưng dù sao thì nữa thì cậu nhóc này cũng không thể nào thoát được quan hệ với Hàn Tử Tây.
Mặc dù không có bằng chứng rõ ràng chứng minh rằng Hàn Tử Tay có quan hệ với thằng nhóc này, nhưng trong tiềm thức của Sở Trạm Đông chính là đã một mực nhận định như vậy.
Khuôn mặt Sở Trạm Đông cười như không cười nhìn Hàn Tử Tây: “Vợ yêu, vấn đề mà tôi hỏi khó trả lời như vậy sao?”
Thật sự hắn muốn nhìn xem, cô sẽ đưa cho hắn một cái đáp án như thế nào?
Không... vấn đề này không khó trả lời! Mà là Hàn Tử Tây không biết nên trả lời như thế nào.
Người thông minh như Sở Trạm Đông, vừa nãy đã tận mắt thấy hành động của cô, thì không phải cô chỉ cần bịa đặt ra vài câu là hắn có thể bỏ qua cho.
Suốt sáu năm nay, Hàn Tử Tây vẫn luôn che dấu chuyện này, cô đã từng nghĩ ra hàng trăm loại tình huống khi đối mặt với với hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ qua mọi chuyện lại bị bắt gặp trong hoàn cảnh này.
Sở Trạm Đông đã điều tra lịch sử cuộc gọi của cô sao?
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, khi chứng kiến người đang được bác sĩ đẩy ra chính là Mộ Cẩn Du, thì tâm trạng muốn cười nhạo chính mình cũng không hề có.
Cái tật tự mình này của cô đến khi nào mới được chữa khỏi đây?
Mà Sở Trạm Đông cũng không thèm che dấu gì trước mặt Hàn Tử Tây, mà hắn tiến lên hỏi thăm tình hình của Mộ Cẩn Du ngay trước mặt cô.
***
Mà Hàn Tử Tây cũng không hề hối hận khi biết được tình huống cụ thể vụ việc ngày hôm nay. Nhưng mọi chuyện lại quá mức trùng hợp, có phải ông trời đang quá mức nhàn rỗi cho nên mới cố tình an bài như vậy hay không?
Nhưng cũng may là Mộ Cẩn Du không có gì đáng ngại!
Bất quá, chuyện của cô dứt khoát là không thể giấu giếm được nữa.
Khi Sở Trạm Đông để tờ giấy xét nghiệm ADN ở trước mặt cô, Hàn Tử Tân ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Đúng vậy! Làm sao cô lại quên mất một chuyện rằng, từ trước đến nay Sở Trạm Đông vẫn luôn nghĩ bản tính của cô là lẳng lơ, vậy thì làm sao sẽ nghĩ Bất Hối là...
Huống chi ngoại hình của Bất Hối không hề giống Sở Trạm Đông một chút nào!
“Sở thiếu phu nhân, đang yên đang lành đột nhiên cô cho tôi một kinh hỷ lớn như vậy, cũng may trái tim của tôi không có bệnh, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc này đâu!”
Trên mặt Sở Trạm Đông giống như không để chuyện này vào mắt, lại còn mỉm cười nhìn cô: “Khuôn mặt tên nhóc kia rất đẹp trai, là tên nào cho cô vậy?”
“Ai biết được?” Hàn Tử Tây có chút buồn chán nhìn về phía Sở Trạm Đông: “Cũng là do lúc trẻ hormone của tôi phát triển quá mức bình thường cho nên mới vậy, mà lúc đó tôi cũng chả thèm quan tâm nhiều vấn đề như vậy, dù sao lúc đó cũng chỉ là vui đùa mà thôi. Hiện tại thiếu gia hỏi tôi như vậy, thật sự là tôi cũng không biết tên hỗn đản đó đang ở đâu.”
Hay cho cái hormone!
“Hóa ra là vậy!” Sở Trạm Đông làm như đã hiểu rõ hết thảy, cười cười nói: “Vậy bây giờ cô đón thằng nhóc kia về đây đi thôi. Cô nhi viện kia là nơi ở của những đứa trẻ mất cha mất mẹ, mà rõ ràng mẹ của nó là cô vẫn đang còn sống a!”
Hàn Tử Tây lạnh nhạt nói: “Không được! Nó vẫn không biết tôi chính là mẹ của nó, cứ để cho nó nghĩ rằng cha mẹ của nó đều đã chết rồi đi!”
“Vợ của tôi ơi, có phải cô đang nguyền rủa mình đúng không?” Vẻ mặt Sở Trạm Đông giống như mất hứng:
“Cô là vợ của tôi, cô nói những lời như vậy có nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Chẳng lẽ cô sợ rằng đón thằng nhóc kia về đây sẽ bị tôi ngược đãi?
Tôi là loại người này sao?
Vợ yêu chưa từng nghe nói câu yêu ai yêu cả đường đi lối về sao? Tôi nghĩ hiện tại cảm giác trong lòng của tôi là như vậy a!
Mà nói ra cũng rất kỳ quái, mặc dù sau khi biết được đó là con trai của cô, tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, mặc dù ban đầu có chút khiếp sợ, nhưng tôi lại phát hiện tôi không hề có cảm giác bài xích cậu nhóc kia.
Cũng giống như lời cô nói, ai mà chả có thời điểm không kiểm soát được hormone của mình.
Những năm qua, cuộc sống của tôi còn trăng hoa hơn so với cô nhiều. Nói không chừng một ngày nào đó sẽ xuất hiện một đứa con ngoài giá thú của tôi đấy, đến lúc đó chắc là vợ của tôi sẽ không oán trách tôi chứ?
Tôi sẽ cho người đi đón con của cô về Sở gia, cô yên tâm đi, tôi đối xử với vợ của tôi thế nào thì sẽ đối xử với nó như vậy, tuyệt đối sẽ đối xử giống như con trai ruột của tôi. Ai bảo hiện tại người tôi yêu là cô.
Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ nói Tử Mạch đi đón nó về.”
Hàn Tử tây đã cho rằng Sở Trạm Đông sẽ nhân chuyện này mà làm khó dễ mình, nhưng lại không bao giờ nghĩ ra rằng hắn sẽ hành động như vậy!
“Bà nội, đứa nhỏ này ở trong một cô nhi viện mà hôm nay Tiểu Du đến làm tình nguyện, cháu thấy nó thông minh sáng sủa, bà hãy để con nhận nuôi nó đi.”
Nếu như vậy, đứa nhỏ đó sẽ được Sở gia nhận nuôi, nhưng một chút quan hệ với Hàn Tử Tây cũng không có.
Khi nghe Sở Trạm Đông nói như vậy, Hàn Tử Tây càng thêm tò mò thân phận của Mộ Cẩn Du!
Sở Lão phu nhân nghe Sở Trạm Đông nói vậy, hơi kinh ngạc nhìn về phía Mộ Cẩn Du: “Tiểu Du, con đến cô nhi viện làm tình nguyện sao?”
Hiện tại Mộ Cẩn Du vừa mới bước vào cửa, đang đứng ngay giữa phòng nhìn mọi người với vẻ mặt mơ màng. Cô mới chỉ đến cô nhi viện kia có ba lần, tuy không nhiều lắm, nhưng từ khi nhìn thấy đứa bé này thì cô đã thích nó.
Không chỉ vì vẻ bề ngoài của cậu nhóc này, mà còn là vì tính tình như người lớn của cậu nhóc!
Đứa nhỏ này nói chuyện luôn có đạo lý rõ ràng, lại rất hiểu biết. Cứ xem việc hôm trước cô bị cậu nhóc đụng phải là biết, lúc đó bệnh tim của cô bị tái phát nên ngất xỉu, trong lúc mọi người luống cuống tay chân không biết làm gì, thì cậu nhóc ấy lại vô cùng bình bảo mọi người không được vây quanh cô.
Nhưng có thật sự là vì mình cho nên mới nhận nuôi cậu nhóc đó không?
Mộ Cẩn Du âm thầm nhìn qua Sở Trạm Đông đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân của hắn đang bắt chéo nhau, lại càng làm tăng thêm khí chất cao quý vốn có của hắn, làm cho tim của cô lại đập nhanh một trận. Mộ Cẩn Du vội vàng thu lại ánh mắt của mình, rồi trả lời: “Bà nội, đúng vậy ạ!”
“Người trẻ tuổi như các con đúng là nhân hậu. Được rồi, nếu đã như vậy thì đứa nhỏ này cứ mang về đây đi.”
Từ đó, Bất Hối chính thức bước vào Sở gia.
Nhưng quả nhiên, Sở Trạm Đông nói thì sẽ làm, thái độ của hắn đối với Bất Hối lại vô cùng tốt.
Không chỉ cho Bất Hối đến trường học tốt nhất, mà còn thông báo với tất cả mọi người bên ngoài rằng Bất Hối chính là con nuôi của hắn.
...
Lúc đó, Cơ Ngô Lê quả thật không thể hiểu nổi Sở Trạm Đông đang làm cái gì. Vì vậy hắn kéo Tư Mã Hạo cùng với Sở Trạm Đông ra để hỏi cho rõ.
“Ta thật sự không thể nhìn thấu ngươi a!” Cơ Ngô Lê thở dài nhìn Sở Trạm Đông nói, có phải mấy ngày gần đây hắn không được uống thuốc đầy đủ hay không?
Người này quá thần kinh rồi!
Hàn Tử tây ra ngoài làm bừa với người khác hắn không những không tức giận, đã vậy còn nhận con riêng của cô ta làm con nuôi!
Rốt cuộc là tên nhóc Sở Trạm Đông này bị cái gì vậy?
“Đông tử, chẳng lẽ thằng nhóc đó là con ngoài giá thú của cậu, cho nên cậu mới...” Lời của Cơ Ngô Lê còn chưa nói xong, thì hắn đã tự mình phủ nhận: “Không thể nào, thằng nhóc kia một chút cũng không hề giống cậu! Nói, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
“Sở Trạm Đông ngửa cổ uống cạn sạch rượu trong ly: “Thoạt nhìn tôi rất giống xảy ra chuyện gì sao?”
“Nếu không có việc gì thì tại sao ngươi lại nhận thằng nhóc kia làm con nuôi?” Nói xong Cơ Ngô Lê còn đá một phát vào chân Tư Mã Hạo bên cạnh: “Hạo Tử, ngươi có thể nói một tiếng được hay không?”
Tư Mã Hạo để ly rượu trong tay xuống, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “So với hắn, tôi cảm thấy người có bệnh chính là cậu đấy!”
“TMD?” Cơ Ngô Lê không chịu được buộc miệng văng tục: “Cậu có ý gì?”
“Đông tử như thế nào đều tốt, bởi vì đều là chuyện của chính bản thân hắn.”
Vậy ra ý tứ của tên này là nói mình đang dắt chó đi cày, xen vào chuyện nhà người khác sao?
Lời nói này của Tư Mã Hạo làm Cơ Ngô Lê có chút mất hứng: “Cậu nghĩ rằng tôi muốn quản chuyện của tên này sao? Rõ ràng hắn đang bước vào con đường chết, tôi thân là bạn bè của hắn, không thể nào thấy chết mà không cứu! Tôi cũng tin khi Hạ Lan Tuyết trở lại, hắn còn dám làm như vậy!”
Khi Cơ Ngô Lê nhắc đến cái tên này, cả Tư Mà Hạo và Sở Trạm Đông liền liếc mắt nhìn nhau một cái, ba quang lưu chuyển.
“Không phải chỉ là một đứa con nuôi thôi sao, Hạ lan Tuyết cũng không phải dạng người không có đạo lý.” Tư Mã Hạo nói.
Cơ Ngô Lê nghe vậy, hai mắt đã trợn ngược lên: “Đừng bởi vì Hạ Lan Tuyết quá dễ nói chuyện mà cậu khi dễ cô ấy như vậy, làm cho cô ấy phải nghe lời cậu như nghe lời mẹ!”
“Cậu làm sao biết chuyện lần này có phải là do nhận được sự đồng ý của cô ấy?”
“Cái gì?” Cơ Ngô Lê vô cùng kinh ngạc: “Cô ấy đồng ý sao?”
“Tôi còn có việc, đi trước đây!”
Sở Trạm Đông để ly rượu xuống bàn, nghênh ngang rời đi.
***
Đối với thân phận của Bất Hối, ngoại trừ Sở Trạm Đông đã phát hiện ra, thì Hàn Tử Tây chưa từng nói với ai, ngay cả Cố Hạ cũng vậy.
Khi Cố Hạ biết được việc này cũng vô cùng kinh ngạc.
Dạo gần đây hành động của Sở Trạm Đông này đúng là ngày càng không giải thích được, lần trước bắt Hàn Tử Tây đi trộm bảo ngọc của Mạc gia, bây giờ lại nhận một thằng bé không liên quan đến mình làm con nuôi. Cô ở bên cạnh hắn cũng đã nhiều năm, nhưng hiện tại ngược lại càng không hiểu được người này.
Còn chuyện Hàn Tử Tây đột nhiên muốn cắt đứt quan hệ với mình nữa. Có phải nguyên nhân cũng xuất phát từ Sở Trạm Đông hay không? Dù sao gần đây tên đàn ông này quá mức không bình thường.
Đúng vậy, trong mắt tất cả mọi người, Sở Trạm Đông chính là một người không bình thường, không những vậy mà còn không bình thường tới cực điểm.
Kể cả Hàn Tử Tây cũng vậy!
Hắn tột cùng là đang muốn làm cái gì?
Cho dù hắn không hề có tình cảm gì với Hàn Tử Tây cô, nhưng dựa theo tính tình của hắn, hắn không thể nào chấp nhận được sự tồn tại của Bất Hối mới đúng!
Nhưng quả thật hắn đã thực hiện đúng như lời hắn nói, không biết hắn có từng cảm thấy hối hận hay không, nhưng hiện tại cô cảm thấy hắn ngày càng thân mật với Bất Hối. Nhưng cho dù vậy thì sau khi chuyện này bị hắn phát hiện, trong lòng của cô vẫn luôn thấp thỏm không yên.
“Tây Tây...” Bất Hối đưa bàn tay nhỏ bé của mình quơ quơ trước mặt Hàn Tử Tây.
Lúc này Hàn Tử Tây mới khôi phục lại tinh thần, ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bất Hối: “Bất Hối, con có thích ở chỗ này không?”
“Con thích a!” Chỉ cần chỗ nào có Tây Tây thì nhóc đều thích.
“Vậy con...” Đột nhiên Hàn Tử Tây cảm thấy mình quả thật quá vô dụng, bởi vì ngay cả con của mình mà cũng không bảo vệ được.
“Tây Tây, dì làm sao vậy?” Tại sao hai con mắt lại hồng hồng như vậy?
“Không sao!” Hàn Tử Tây lấy tay dụi dụi mắt: “Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, con đi ngủ đi, ngày mai còn dậy đi học nữa!”
Để khăn lau tóc của Bất Hối qua một bên, rồi Hàn Tử Tây cho Bất Hồi nằm xuống giường, đắp chăn lại cẩn thận, lại ngồi xổm xuống trước giường, vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn nói: “Con mau nhắm mắt lại đi!”
“Tây Tây, dì mau chóng đi ra ngoài đi, mấy người kia sắp trở lại rồi.” Bất Hối ngáp một cái, sau lại còn lẩm bẩm nói: “Mà cái chú kia cũng thật kỳ quái, tại sao lại không cho mọi người biết con có quen biết với dì a?”
Hàn Tử Tây hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt của mình chảy ra ngoài.
Cô không thể lấy thân phận là mẹ của Bất Hối để ở cùng con mình, hiện tại hai người sống cùng một mái nhà, cho nên lại càng không thể quá mức thân mật được.
Nếu như không phải mọi người đều có việc đi ra ngoài, thì ngay cả việc tắm rửa cho Bất Hối cô cũng không có cơ hội thực hiện.
Bảo bối của mẹ, thật xin lỗi con, là người mẹ này có lỗi với con!
***
Cuộc sống suốt ngày phải thấp thỏm lo lắng của hàn Tử tây vẫn cứ trôi qua bình thường, mặc dù bên ngoài của cô coi như vẫn thật bình tĩnh, nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Mà người đánh vỡ sự bình tĩnh giả tạo của cô chính là Sở Trạm Đông đột nhiên cho cô đi công tác ở Nhận Bản.
Trước khi Bất Hối xuất hiện ở Sở gia, cô đi đến nơi nào cũng được, nhưng hiện tại ngàn vạn lần đều không thể.
“Tôi muốn Bất Hối đi cùng tôi.” Hàn Tử tây nói thẳng ra với Sở Trạm Đông.
“Cô cảm thấy điều đo có thể sao?” Sở Trạm Đông cảm thấy có chút buồn cười nói: “Mọi người đều biết cô biết Bất Hối mới chỉ được vài ngày, hiện tại cô đi công tác mà cũng muốn nó đi cùng, cô không sợ sẽ bị mọi người hoài nghi sao?”
“Vậy thì xin thiếu gia hãy để người khác đi.” Hắn muốn để cô đi thật xa để làm cái gì?
Sự yên tĩnh trước cơn bão áp, thật sự sẽ bị phá vỡ ngay bây giờ sao?
Đột nhiên Sở Trạm Đông bày ra dáng vẻ của một ông chủ, nói: “Hàn Tử Tây, tôi lấy thân phận là cấp trên của cô để cô đi thực hiện nhiệm vụ, mong cô hãy làm một nhân viên gương mẫu mà hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thật ngại quá, hiện tại đã tan làm rồi.” Hàn Tử Tây chỉ vào đồng hồ treo tường trước mặt, bình tĩnh đáp.
Hai con ngươi mang theo sự nguy hiểm của Sở Trạm Đông khẽ nheo lại, hắn đứng dậy, đi về phía cô: “Cô đang sợ sao?”
Là một câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.
“Không có!” Hàn Tử Tây nói tiếp: “Chỉ là tôi sẽ nhớ Bất Hối mà thôi.”
“Cô ở bên cạnh nó mới có mấy ngày, vậy sau năm qua cô đều không ở bên cạnh nó, lúc đó cô không nhớ nó sao?” Sở Trạm Đông không chút lưu tình vạch trần cảm xúc của cô.
“Từ trước đến giờ tôi chưa từng ở cùng một chỗ với Bất Hối lâu như vậy, tuy lúc đó cũng sẽ có nhớ, nhưng cũng không thể nào khắc sâu như bây giờ. Hiện tại ngày nào tôi cũng có thể gặp mặt Bất Hối, nay lại đột nhiên không gặp được đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.”
Sở Trạm Đông gật đầu: “Hóa ra là như vậy! Vậy cũng được, hiện tại tôi để cô đi làm một việc, chỉ cần một ngày là có thể trở về, cô đến Mặc gia ở A Thị giúp tôi đưa thiệp mời, dù sao Sở Gia chúng ta mới thu nhận một cô cháu gái, mà cô cháu gái này lại vừa nhận con nuôi, xem như cũng là một chuyện tốt. Tôi muốn mời một vài người bạn tốt đến để gặp mặt. Lần trước người ta đã đối tốt với chúng ta, hiện tại cũng nên đáp lễ lại.”
Mặc gia!
Hàn Tử Tây đưa mắt nhìn miếng ngọc vẫn còn đeo trên cổ của mình, khi ngẩng đầu lên chứng tỏ cô cũng đã có lựa chọn của mình: “Vậy Bất Hối làm phiền thiếu gia phải chăm sóc rồi.”
“Yên tâm, chỉ cần cô bày tỏ tâm ý của cô để Mặc Thiếu tới, thì tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Bất Hối!”
“Tôi nhất định sẽ không để cho thiếu gia thất vọng.”
“Tôi thật mỏi mắt mong chờ a!”
***
Khoảng thời gian cách hôm cô trộm ngọc lần trước cũng không qua bao lâu, mặc dù mục đích của hai lần đều không giống nhau, nhưng đối với Hàn Tử Tây, lần này cũng không hề kém lần trước là bao!
Lần trước là một mình cô đến nơi này chịu chết, lần này cũng vậy!
Nhưng không thể không nói, cách thức mà Sở Trạm Đông đối phó với cô không tầm thường chút nào.
Bây giờ nghĩ lại, kế hoạch của hắn đúng là giăng sẵn ra để cô bước từng bước đi vào.
Lúc đó hắn biết rõ cô đã không còn trong sạch, cho nên mới sai cô đi trộm ngọc, nhưng là hắn không nghĩ tới là cô lại thành công, mặc dù Mạc gia không phải dễ trên chọc.
Cho nên sau khi cô trở lại, vì lửa giận của hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết, nên mang đàn ông đến để làm nhục cô, nhưng hắn vẫn không nghĩ rằng cô sẽ hành động làm tổn hại bản thân cô như vậy.
Về sau sở dĩ hắn thay đổi cách thức như vậy, có lẽ là hắn sợ rằng cô sẽ không ngại đưa luôn mạng lên cho hắn, vì nếu cô cứ chết như vậy thật sự không có ý nghĩa gì.
Để cô trở thành thư ký của hắn, lại tặng ngọc, thật đúng là kế hoặc tỉ mỉ a!
Hàn Tử Tây hít một hơi thật sâu, nhìn tòa nhà trước mặt... vì con trai của cô, cô nhất định sẽ làm cho hắn phải thất vọng lần nữa!
Hàn Tử Tây không đến Mạc gia, mà đến thẳng tập đoàn Mạc Thị, trực tiếp đến gặp Mạc Thiên Kình.
Nhân viên thấy cô tiến vào liền chặn ngay trước mặt, nói: “Thật xin lỗi, nếu tiểu thư không có hẹn trước, thì tôi không thể để tiểu thư đi lên được.”
Hẹn trước!
“Vậy có thể cho tôi nói chuyện với Mặc tổng không?”
Thấy bộ dáng chắc chắn của Hàn Tử Tây, cô nhân viên kia đành phải khẽ gật đầu.
Mặc dù phụ nữ đến tìm tổng giám đốc của bọn họ rất nhiều, phụ nữ vô cùng xinh đẹp cũng không thiếu, nhưng cô gái trước mặt này không hề giống với những hồ ly tinh kia, mà cô ấy còn nói là đại diện đến từ tập đoàn HC ở B thị.
Sau khi nghĩ như vậy, cô nhân viên kia liền cầm mất gọi đến văn phòng thư ký, sau khi thư ký chuyển máy vào phòng tổng giám đốc, thì Hàn Tử Tây mới nghe được giọng nói của Mặc Thiên Kình.
“Ai vậy?” Thanh âm này vô cùng nghiêm túc, nếu như Hàn Tử Tây thấy bộ dáng của hắn thì chắc chắn cô sẽ không thể cho rằng hắn chính là cái người mang bộ dáng côn đồ đêm hôm đó.
“Mặc tổng, còn nhớ tôi không?” Sau khi Hàn Tử Tây nói xong mấy chữ này liền cup máy lập tức.
Ba phút sau, cô liền nghe thấy thanh âm giận giữ không hề để ý đến hình tượng của Mặc Thiên Kình: “Cô còn dám đến?”
Khi Mặc Thiên Kình nhìn thấy Hàn Tử Tây, không thể phủ nhận được rằng mối hận trong lòng hắn thật sự không thể kìm chế được nữa. Người đàn bà này quả nhiên đáng chết, cài bom làm cho hắn phải nằm trên giường bao lâu nay mới xuống được, đến bây giờ ngay cả đi cũng khó khăn đây.
Nhưng... cái này không phải điều quan trọng... mà là...
Chỗ ở của hắn... khụ!
Hắn đã tìm cô nhiều ngày như vậy, thật không nghĩ tới hôm nay cô lại tự mình đưa tới cửa, rất tốt!
Thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại muốn xông vào a!
/113
|