Thời gian trôi qua, chớp mắt một cái, đã hơn 7 năm.
Ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời vô cùng tươi đẹp, sáng sớm mùa hạ tiếng ve sầu kêu vang, đút hai tai nghe mp3 vào tai, Triệu Tiểu Chiêu đang đi đường nhàn nhã hút một bình sữa đậu.
Cô một hơi uống xong bình sữa đậu, tiện tay quăng hộp rỗng vào thùng rác, sửa sang lại đồng phục màu xanh trắng, xác định mình mang theo bài vở, không có bỏ quên, lúc này mới đi vào cửa trường trung học cơ sở thành phố Nhất Trung.
Chị Triệu, chào buổi sáng!
Triệu nữ thần, chào buổi sáng!
Triệu ca, chào buổi sáng!
Triệu bá, chào buổi sáng! Triệu bá, hẹn gặp lại!
Từ lúc Triệu Tiểu Chiêu bắt đầu đi vào trường học, liền đếm không hết người lấy xưng hô đủ kiểu chào hỏi cô, Triệu Tiểu Chiêu luyện thành thói quen chào hỏi từng người một, sau đó đi vào phòng học lớp 10 (3).
Không nghĩ tới mới vừa đi tới vị trí của mình, thì Vệ Giai gọi lại.
Còi báo động trong lòng Triệu Tiểu Chiêu nổi dậy, cô rất cảnh giác nói: Vệ Giai, tớ đang gấp đọc bài, đợi lát nữa môn tiếng Anh muốn nghe viết, tớ còn có vài chỗ chưa nhớ kỹ.
Triệu Tiểu Chiêu, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cậu có mấy chỗ béo tớ đều biết, cậu cũng đừng tìm loại lý do lừa gạt người ngoài này. Được rồi, cậu chính là sách gì cũng không nhìn, đều có thể đạt hạng nhất các cuộc thi, cũng không thiếu mấy phút đồng hồ này. Tiểu Chiêu tốt, tớ đều đã đồng ý với cậu ta, cậu chỉ cần gặp cậu ta, để cậu ta hết hi vọng là được rồi mà!
Vệ Giai chắp hai tay trước ngực, đưa lên chỗ mi tâm của mình: Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu tốt của ta, làm ơn đi!
Triệu Tiểu Chiêu khẳng định Vệ Giai nhận được chỗ tốt gì từ người ta rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: Đây là lần cuối cùng, lần sau coi chừng miệng của mình, đừng đồng ý đáp ứng người khác như vậy.
Vệ Giai thấy Triệu Tiểu Chiêu nói vậy, lập tức vui sướng nhảy dựng lên.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn hai cái cup C trước ngực Vệ Giai lắc lắc nhảy lên theo cô ấy, cô lại ngó ngó vùng đất bằng phẳng của mình, rất ức chế phẩy đầu, giọng điệu không tốt: Đi nhanh đi, đỡ phải ở đây chướng mắt tớ, người kia chờ ở đâu?
Rừng cây nhỏ. Vệ Giai nhào tới, hôn Bẹp một cái trên khuôn mặt không chút tỳ vết, trắng nõn như bóp ra nước của Triệu Tiểu Chiêu, cảm giác này thật là thoải mái.
Được được được, tớ biết Tiểu Chiêu cậu đối với tớ tốt nhất mà, đợi lát nữa giữa trưa tớ mời cậu ăn Pizza Hut. Vệ Giai đi đến nửa đường, chớp mắt một cái với Triệu Tiểu Chiêu, làm cái khẩu hình.
Triệu Tiểu Chiêu chỉ liếc mắt lên trời, bất đắc dĩ dựng lên tư thế tay ok .
Nhìn Vệ Giai vui vẻ đi, Triệu Tiểu Chiêu thở dài, cam chịu số phận đi tới rừng cây nhỏ.
Lúc này, đúng thời điểm mọi người đi học, Triệu Tiểu Chiêu là nhân vật công chúng, tự nhiên hấp dẫn không ít lực chú ý của người khác.
Lại có người thổ lộ với Triệu Nữ Thần! Chỉ có điều, tớ xem ra khẳng định không đùa, tớ cùng khóa với nữ thần, nam sinh theo đuổi nữ thần đều tính toán nhu cầu lợi ích, thế nhưng sắp tới nữ thần đã lớp 10, lập tức sẽ tốt nghiệp, còn chưa có nam sinh theo đuổi thành công. Một nam sinh họ Lưu đầu dưa hấu, mang kính mắt vuốt cằm, tiến đến giữa một đám học sinh nói.
Đúng thế, bằng không Triệu nữ thần làm sao được vinh dự là nữ thần khó chinh phục nhất của trường Nhất Trung chúng ta?
Mọi người biết lý do cự tuyệt của nữ thần là gì không? Bộ dáng nam sinh đeo kính ra vẻ sâu hiểm khó dò.
Cậu biết không? Mọi người hiếu kỳ.
Đương nhiên biết. Nghe
/42
|