Edit: ღDuღ
Buổi chiều mặt trời như trốn vào đám mây dày đặc, theo gió bắc thổi vù vù, nhiệt độ mãnh liệt chậm lại, đợi đến lúc chạng vạng tối, còn nổi lên cơn mưa nhỏ tí tách.
Mưa mùa đông lạnh thấu xương, Triệu Tiểu Chiêu không có mang theo dù, lấy lưng bàn tay thử độ nóng, làm cho cô run một cái, A..., thật là lạnh.
Triệu Tiểu Chiêu có một tật xấu, chính là máu trong thân thể tuần hoàn không được tốt, nói cách khác khi đến mùa đông tay chân của cô thường xuyên lạnh như băng không dễ dàng gì mà ấm, nhớ kỹ bắt đầu từ năm cô mười tuổi, vừa đến mùa đông sẽ bị nứt da, có khi lạnh quá sẽ rạn nứt da chảy mủ, đau đớn khó nhịn, thời điểm nhiệt độ nóng lại chập choạng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể băm bàn tay mới tốt.
Mắt thấy trường học dần dần trở nên quạnh quẽ, Triệu Tiểu Chiêu cố chịu đựng, đội nón lên đầu chạy chậm trong mưa lạnh như băng.
Ngô Du vừa nộp bài tập Diệp Mộng Thần bắt làm vào văn phòng, từ cửa sổ vừa vặn thấy Triệu Tiểu Chiêu chạy vào trong mưa phùn, hắn không khỏi chửi bới một câu, nhanh chóng từ trên lầu vội chạy xuống dưới.
Triệu Tiểu Chiêu! Ngô Du rất nhanh đuổi theo Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu nghe được thanh âm quay đầu lại, thân thể lại bởi vì quán tính vẫn còn đi phía trước, không nghĩ qua là đạp trúng tảng đá, thân thể ngã về phía trước.
Bịch ——!
Đi theo âm thanh té ngã, Triệu Tiểu Chiêu đã làm tốt chuẩn bị phải đối mặt với mặt đất ướt sũng, không nghĩ tới lại rơi vào trong lồng ngực mềm của một người.
Cô mở ra bởi vì sợ hãi mà nhắm hai mắt lại.
Thấy được trên mặt đông cứng của Ngô Du vậy mà dính đầy nước bùn lạnh như băng, nước bùn màu nâu dính tùm lum ở trên quần áo trên tóc của hắn, hai tay nhìn như gầy yếu của hắn, một tay chăm chú vòng chặc eo của cô, một tay bảo vệ ở sau đầu cô.
Cô thấy trong mắt hắn có nguy hiểm nhàn nhạt, bởi vì thật có lỗi mà sợ hãi.
Cậu, cậu không sao chứ.
Vừa rồi nghe vậy âm thanh ngã như vậy, khẳng định rất đau đi, Triệu Tiểu Chiêu chột dạ hỏi.
Giọng nói của Ngô Du lộ ra chút lạnh lùng, trên mặt đông cứng đang cố nén tức giận: Cậu có thể chăm sóc bản thân tốt một chút hay không?
Triệu Tiểu Chiêu từ trên người Ngô Du bò lên, duỗi ra cánh tay bởi vì đông lạnh đến đỏ bừng, giữ chặt tay Ngô Du, nâng hắn dậy, Triệu Tiểu Chiêu không có bởi vì Ngô Du chất vấn mà tức giận, bởi vì vừa rồi chính cô không cẩn thận mà làm phiền tới Ngô Du, nhìn bộ dáng này của Ngô Du, cô cũng khó có thể bởi vì Ngô Du nói chuyện mà nổi giận.
Cô ấp úng nói: Thật xin lỗi.
Ngô Du tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Tiểu Chiêu vậy mà lạnh như băng, nhíu mày hỏi: Sao cậu không mang bao tay, làm gì để lạnh tới như vậy?
Tay của tớ vừa đến mùa đông thì sẽ như vậy, ấm không nổi, đeo cái bao tay cũng vô dụng. Triệu Tiểu Chiêu cuống quít muốn rút tay của mình từ trong lòng bàn tay Ngô Du ra, nhưng bị Ngô Du gắt gao cầm chặt.
Tay của cô luôn luôn là như vậy?
Trong lòng Ngô Du co rút đau đớn.
Khi đó, cô hay dùng một đôi tay như vậy, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm vì bọn họ, nhiều lần cô vụng trộm ở thư phòng xức thuốc mỡ, hắn cũng chưa bao giờ tiến lên hỏi một câu.
Khi đó hắn đã không bỏ được cô, rồi lại muốn cho cô tự do.
Hắn không đi hỏi đến chuyện của cô, trong cuộc sống luôn giữ một khoảng cách với cô, bởi vì bọn họ không phải kết hôn vì tình yêu, mà chỉ là bởi vì một người bất đắc dĩ ngoài ý muốn.
Thế nhưng là, hắn thật sự là tên hỗn đản, cũng bởi vì hắn để trong lòng, hắn không bỏ xuống được chút tự tôn đáng thương này của bản thân, lại không để ý đến cô kiên nhẫn đối xử với hắn như vậy, hằng ngày từng chút một “rất tốt sao?
Hắn nói hắn thích cô?
Ở chung hơn nửa đời người nhưng lại không biết cô thích cái gì, những đau đớn kia của cô, tính là thích cô cái gì đây?
Ngô Du rất tức giận, hắn tức giận cuộc đời mình vì cái gì chỉ một đầu chui vào ngõ cụt, chỉ biết là lảng tránh, cho rằng cho cô một “gia đình”, cho con của cô có một người cha trên danh nghĩa thì tốt rồi?
Triệu Tiểu Chiêu nhìn mặt Ngô Du càng ngày càng lộ ra lạnh lùng, trong lòng không yên, vội nói: Ngô Du, tớ không sao, trên người của cậu đều bẩn, nếu không đi về nhà của cậu tắm nước nóng đi.
Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu có chút không yên lòng, trong lòng thở dài: Chính là bởi vì ngay lúc đó bọn họ đều là người trưởng thành, vì vậy khó có thể vượt qua bức tường vây chắc chắn kia, mà bây giờ bọn chẳng qua là đứa trẻ, có thể tùy hứng, có thể cố tình gây sự, có thể nhẹ nhõm dùng một câu Thật xin lỗi là có thể hóa giải tất cả ân oán tình cừu.
Triệu Tiểu Chiêu, thật xin lỗi, tớ dọa cậu rồi. Ngô Du điều chỉnh vẻ mặt của mình, trì hoãn cùng nét mặt của mình, hắn cởi áo khoác đã ướt đẫm, quấn ở ngang hông của mình, sau đó xoay người sang chỗ khác, nửa ngồi xổm xuống nói: Tớ cõng cậu về, nhanh lên.
Ách, không có việc gì đâu, tự mình
Buổi chiều mặt trời như trốn vào đám mây dày đặc, theo gió bắc thổi vù vù, nhiệt độ mãnh liệt chậm lại, đợi đến lúc chạng vạng tối, còn nổi lên cơn mưa nhỏ tí tách.
Mưa mùa đông lạnh thấu xương, Triệu Tiểu Chiêu không có mang theo dù, lấy lưng bàn tay thử độ nóng, làm cho cô run một cái, A..., thật là lạnh.
Triệu Tiểu Chiêu có một tật xấu, chính là máu trong thân thể tuần hoàn không được tốt, nói cách khác khi đến mùa đông tay chân của cô thường xuyên lạnh như băng không dễ dàng gì mà ấm, nhớ kỹ bắt đầu từ năm cô mười tuổi, vừa đến mùa đông sẽ bị nứt da, có khi lạnh quá sẽ rạn nứt da chảy mủ, đau đớn khó nhịn, thời điểm nhiệt độ nóng lại chập choạng ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể băm bàn tay mới tốt.
Mắt thấy trường học dần dần trở nên quạnh quẽ, Triệu Tiểu Chiêu cố chịu đựng, đội nón lên đầu chạy chậm trong mưa lạnh như băng.
Ngô Du vừa nộp bài tập Diệp Mộng Thần bắt làm vào văn phòng, từ cửa sổ vừa vặn thấy Triệu Tiểu Chiêu chạy vào trong mưa phùn, hắn không khỏi chửi bới một câu, nhanh chóng từ trên lầu vội chạy xuống dưới.
Triệu Tiểu Chiêu! Ngô Du rất nhanh đuổi theo Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu Tiểu Chiêu nghe được thanh âm quay đầu lại, thân thể lại bởi vì quán tính vẫn còn đi phía trước, không nghĩ qua là đạp trúng tảng đá, thân thể ngã về phía trước.
Bịch ——!
Đi theo âm thanh té ngã, Triệu Tiểu Chiêu đã làm tốt chuẩn bị phải đối mặt với mặt đất ướt sũng, không nghĩ tới lại rơi vào trong lồng ngực mềm của một người.
Cô mở ra bởi vì sợ hãi mà nhắm hai mắt lại.
Thấy được trên mặt đông cứng của Ngô Du vậy mà dính đầy nước bùn lạnh như băng, nước bùn màu nâu dính tùm lum ở trên quần áo trên tóc của hắn, hai tay nhìn như gầy yếu của hắn, một tay chăm chú vòng chặc eo của cô, một tay bảo vệ ở sau đầu cô.
Cô thấy trong mắt hắn có nguy hiểm nhàn nhạt, bởi vì thật có lỗi mà sợ hãi.
Cậu, cậu không sao chứ.
Vừa rồi nghe vậy âm thanh ngã như vậy, khẳng định rất đau đi, Triệu Tiểu Chiêu chột dạ hỏi.
Giọng nói của Ngô Du lộ ra chút lạnh lùng, trên mặt đông cứng đang cố nén tức giận: Cậu có thể chăm sóc bản thân tốt một chút hay không?
Triệu Tiểu Chiêu từ trên người Ngô Du bò lên, duỗi ra cánh tay bởi vì đông lạnh đến đỏ bừng, giữ chặt tay Ngô Du, nâng hắn dậy, Triệu Tiểu Chiêu không có bởi vì Ngô Du chất vấn mà tức giận, bởi vì vừa rồi chính cô không cẩn thận mà làm phiền tới Ngô Du, nhìn bộ dáng này của Ngô Du, cô cũng khó có thể bởi vì Ngô Du nói chuyện mà nổi giận.
Cô ấp úng nói: Thật xin lỗi.
Ngô Du tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Triệu Tiểu Chiêu vậy mà lạnh như băng, nhíu mày hỏi: Sao cậu không mang bao tay, làm gì để lạnh tới như vậy?
Tay của tớ vừa đến mùa đông thì sẽ như vậy, ấm không nổi, đeo cái bao tay cũng vô dụng. Triệu Tiểu Chiêu cuống quít muốn rút tay của mình từ trong lòng bàn tay Ngô Du ra, nhưng bị Ngô Du gắt gao cầm chặt.
Tay của cô luôn luôn là như vậy?
Trong lòng Ngô Du co rút đau đớn.
Khi đó, cô hay dùng một đôi tay như vậy, mỗi ngày giặt quần áo nấu cơm vì bọn họ, nhiều lần cô vụng trộm ở thư phòng xức thuốc mỡ, hắn cũng chưa bao giờ tiến lên hỏi một câu.
Khi đó hắn đã không bỏ được cô, rồi lại muốn cho cô tự do.
Hắn không đi hỏi đến chuyện của cô, trong cuộc sống luôn giữ một khoảng cách với cô, bởi vì bọn họ không phải kết hôn vì tình yêu, mà chỉ là bởi vì một người bất đắc dĩ ngoài ý muốn.
Thế nhưng là, hắn thật sự là tên hỗn đản, cũng bởi vì hắn để trong lòng, hắn không bỏ xuống được chút tự tôn đáng thương này của bản thân, lại không để ý đến cô kiên nhẫn đối xử với hắn như vậy, hằng ngày từng chút một “rất tốt sao?
Hắn nói hắn thích cô?
Ở chung hơn nửa đời người nhưng lại không biết cô thích cái gì, những đau đớn kia của cô, tính là thích cô cái gì đây?
Ngô Du rất tức giận, hắn tức giận cuộc đời mình vì cái gì chỉ một đầu chui vào ngõ cụt, chỉ biết là lảng tránh, cho rằng cho cô một “gia đình”, cho con của cô có một người cha trên danh nghĩa thì tốt rồi?
Triệu Tiểu Chiêu nhìn mặt Ngô Du càng ngày càng lộ ra lạnh lùng, trong lòng không yên, vội nói: Ngô Du, tớ không sao, trên người của cậu đều bẩn, nếu không đi về nhà của cậu tắm nước nóng đi.
Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu có chút không yên lòng, trong lòng thở dài: Chính là bởi vì ngay lúc đó bọn họ đều là người trưởng thành, vì vậy khó có thể vượt qua bức tường vây chắc chắn kia, mà bây giờ bọn chẳng qua là đứa trẻ, có thể tùy hứng, có thể cố tình gây sự, có thể nhẹ nhõm dùng một câu Thật xin lỗi là có thể hóa giải tất cả ân oán tình cừu.
Triệu Tiểu Chiêu, thật xin lỗi, tớ dọa cậu rồi. Ngô Du điều chỉnh vẻ mặt của mình, trì hoãn cùng nét mặt của mình, hắn cởi áo khoác đã ướt đẫm, quấn ở ngang hông của mình, sau đó xoay người sang chỗ khác, nửa ngồi xổm xuống nói: Tớ cõng cậu về, nhanh lên.
Ách, không có việc gì đâu, tự mình
/42
|